Từ hôm đó trở đi, Dương Lỗi không đến nhà Phòng Vũ nữa.
Không lâu sau, rất nhiều người nhìn thấy hoa khôi giảng đường ở Cửu Trung ngày nào cũng đến công ty xây dựng của Yến Tử Ất chờ Dương Lỗi.
“Anh Lỗi, pansy của anh hả?” “Pansy” là từ mà giới giang hồ thường dùng để chỉ những cô bạn gái xinh đẹp.
“Không phải.” Dương Lỗi phủ nhận cũng vô ích, ngày nào cô gái kia cũng tới đây chờ hắn, bởi vì Dương Lỗi không từ chối cô nàng một cách dứt khoát.
“Em làm bạn gái anh được không?” Một ngày nọ, hoa khôi giảng đường ngượng ngùng nói thế, Dương Lỗi nhìn cô gái xinh xắn như đóa sen mới nở trước mặt mình, kẻ dẻo mồm dẻo miệng như hắn đột nhiên không nói được lời nào.
“… Sau này cô đừng đến đây nữa.” Dương Lỗi bỏ đi.
Lúc đầu Phòng Vũ không để ý, nhưng dần dần cũng phát hiện Dương Lỗi không còn tới tìm mình.
“Các anh em đang ở KTV Quang Dương, cậu tới đi!”
Phòng Vũ gọi điện thoại tới công ty của Dương Lỗi.
“Thôi, bây giờ tôi không đi được.”
“Đã bao hết, tới 12 giờ đêm lận, cậu đến muộn một chút cũng được.”
“Tôi thật sự không đi được.”
“… Xảy ra chuyện gì vậy?”
Phòng Vũ cảm thấy có gì đó không ổn.
“Có phải cậu gặp rắc rối gì không?”
“Không có, gần đây bận nhiều việc quá, đại ca cứ quan sát tôi mãi.” Dương Lỗi kiếm cớ.
Phòng Vũ im lặng.
“Có chuyện nhớ nói.” Ý là có phiền phức gì thì cứ nói một tiếng.
“Ừ.” Dương Lỗi phiền muộn vô cùng.
Điện thoại ngắt.
Trước đó Dương Lỗi và hoa khôi giảng đường đi trên đường, có một lần bị Phòng Vũ bắt gặp.
Lúc ấy Dương Lỗi bắt đầu không đi tìm Phòng Vũ nữa, hai người và Phòng Vũ gặp thoáng qua trên đường, Phòng Vũ dừng xe, quay đầu lại hô to một tiếng: “Dương Lỗi!”
Nhìn thấy Phòng Vũ, Dương Lỗi mất tự nhiên đi qua chào hỏi.
Phòng Vũ nhìn cô gái đứng đằng sau chờ Dương Lỗi, cười nói: “Mẹ kiếp, tôi còn đang tự hỏi tại sao thằng nhóc cậu không xem nhà tôi như khách sạn nữa, thì ra là đi tán gái à?”
Phòng Vũ là côn đồ siêu cấp, cách dùng từ cũng rất lỗ mãng.
“Pansy được đấy!”
Phòng Vũ còn khen một câu.
“Cô ấy không phải là pansy của tôi.” Dương Lỗi lập tức phản bác.
“Giả bộ với tôi làm gì?”
“Không phải thật mà!” Dương Lỗi nóng nảy.
“……” Phòng Vũ cũng không biết Dương Lỗi nóng nảy cái gì.
“Đi đây!” Phòng Vũ kéo kính che xuống, phóng xe đi mất.
Hoa khôi giảng đường tiếp tục nói chuyện với Dương Lỗi, Dương Lỗi câu có câu không đáp lại.
“Anh ấy là Phòng Vũ hả?”
Hoa khôi giảng đường đã từng nghe qua danh tiếng của Phòng Vũ. Vào thời đại đó, nữ sinh trường học rất mến mộ xã hội đen.
“Đẹp trai quá!”
Dương Lỗi liếc nhìn hoa khôi giảng đường.
“Anh ấy có bạn gái chưa?”
Hoa khôi giảng đường còn rất hóng chuyện.
“……” Dương Lỗi chẳng nghe cô nàng nói gì, hắn đang bận nghĩ xem lần sau gặp lại Phòng Vũ, mình nhất định phải nói rõ ràng với Phòng Vũ, mình không đi tìm Phòng Vũ thật sự không phải do có pansy.
Dương Lỗi cũng không biết mình bị gì nữa.
Một mặt hắn muốn trốn tránh Phòng Vũ, mặt khác lại cảm thấy mình là người quang minh chính đại, không có gì phải trốn.
Chắc chắn là do hôm ấy xem nhầm cuộn băng kỳ quặc kia nên mới nằm mơ như vậy, nhưng sau đó Dương Lỗi liên tục mơ thấy giấc mơ nọ, Dương Lỗi cảm thấy chuyện này nghiêm trọng rồi.
Trong mơ, đôi khi hắn sẽ ôm hôn một người, đôi khi sẽ cùng người đó làm mấy động tác khó coi trong cuộn băng… nhưng bất kể mơ thấy cảnh tượng lộn xộn nào, gương mặt của người trong mơ vẫn là Phòng Vũ, toàn là Phòng Vũ, chưa từng đổi sang người khác.
Bây giờ Dương Lỗi rất sợ gặp Phòng Vũ. Mỗi lần nhìn thấy Phòng Vũ, hắn lại nhớ đến cảnh tượng trong mơ.
Người ta thường nói “ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ đó”. Dương Lỗi không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ cảm giác của mình dành cho Phòng Vũ, cũng giống tên Hoa Miêu kia…?
Không, không thể nào, sao mình có thể giống cái thằng biến thái ẻo lả kia được?!
Bắt đầu từ tối hôm đó, Dương Lỗi cảm thấy thế giới của mình đảo lộn hoàn toàn.
Hắn thích thái độ làm người của Phòng Vũ, thích ở bên cạnh Phòng Vũ, khâm phục Phòng Vũ, thậm chí còn có chút sùng bái Phòng Vũ…
Chuyện này rõ ràng rất bình thường mà? Rốt cuộc chỗ nào bất bình thường chứ?
Dương Lỗi nhớ lại nước mắt của Phòng Vũ dưới ánh trăng tối hôm đó, nhớ lại gương mặt ngủ say của Phòng Vũ khi được mình bế về, không còn thô bạo, không còn cứng cỏi, chỉ có cô đơn và hiu quạnh…
Dương Lỗi theo bản năng trốn tránh Phòng Vũ, hắn muốn dùng thời gian để quên đi chuyện hoang đường này.
Trong khoảng thời gian đó, một sự kiện đã xảy ra.
Tiểu Vũ và Xuyên Tử lại đánh nhau.
Vốn dĩ từ khi Dương Lỗi và Phòng Vũ thân thiết, quan hệ của anh em hai bên cũng không tệ. Thêm chuyện lần trước Phòng Vũ đánh đuổi đám người Ma Thổ ở khách sạn Đông Phương, trên thực tế cũng coi như ra mặt cho người của Dương Lỗi, quan hệ giữa hai bên khá hơn trước nhiều.
Nhưng Tiểu Vũ là chúa gây chuyện, tính tình vô cùng tùy hứng, ỷ có Phòng Vũ che chở mà gây không ít chuyện cho Phòng Vũ, Phòng Vũ cũng rất đau đầu với đứa em họ này.
Hôm nay Tiểu Vũ và vài người bạn dẫn theo mấy cô gái đến câu lạc bộ quân nhân trượt băng, trùng hợp thay Xuyên Tử cũng dẫn bạn đến đây chơi. Trận đánh ở phòng bida Quang Minh lần trước là do hai chàng trai không hiểu chuyện này châm ngòi, tuy đại ca hai bên đã trở thành anh em, nhưng Tiểu Vũ và Xuyên Tử vẫn quyết không nhìn mặt nhau. Thấy mấy cô nàng bên Tiểu Vũ xinh quá, bạn bè của Xuyên Tử bắt đầu sáp lại gần, thật ra bọn họ không có nói gì quá đáng, chỉ muốn làm quen một chút, mấy cô nàng kia cũng không phải bạn gái của nhóm Tiểu Vũ, thấy bọn họ thân thiện dễ gần nên cũng cười đùa theo, bạn của Xuyên Tử còn dạy mấy nhỏ trượt băng, hai bên nhanh chóng kết thân.
Tiểu Vũ bên này không hài lòng. Mấy cô gái kia là do cậu dẫn đến, hiển nhiên là mặt mũi của cậu, đám Xuyên Tử lấy quyền gì mà giật hết? Tiểu Vũ đi qua dằn mặt, không ai muốn quê độ trước mặt con gái cả, sau một hồi lời qua tiếng lại, kết quả hai bên xảy ra xô xát.
Bên Tiểu Vũ ít người nên chịu thiệt, chẳng bao lâu đã bị bọn Xuyên Tử đánh ngã. Tiểu Vũ vừa đứng dậy liền gọi điện thoại, sau đó hung ác nói với Xuyên Tử: “Anh họ tao đã thổi còi rồi! Mày chờ đấy!”
Thổi còi là tiếng lóng của giới giang hồ, ý chỉ tập hợp nhân lực.
“Tao đang chờ đây!” Xuyên Tử biết Phòng Vũ và Dương Lỗi có giao tình, hắn cũng biết thái độ làm người của Phòng Vũ, hắn không tin Phòng Vũ sẽ thật sự đến đánh người.
Bọn Xuyên Tử tiếp tục chơi đùa trong sân trượt băng, hai mươi phút sau, Tiểu Vũ thật sự dẫn theo hai chục người hùng hổ xông vào.
“Xử bọn chúng cho tao!”
Tiểu Vũ giơ tay lên, một trận đấu ác liệt lập tức diễn ra. Hơn hai chục người đấu với năm người, rõ ràng cuộc chiến này không cân sức. Nhóm Xuyên Tử không ai thoát nạn, cả bọn ôm đầu nằm dưới đất mặc cho bọn người kia hành hung. Xuyên Tử điên tiết, rút ra một con dao cắt dưa hấu, xông lên trước đâm Tiểu Vũ một nhát.
Tiểu Vũ ngã xuống. ?
Tiểu Vũ bị đâm trúng nội tạng, Xuyên Tử cũng bị đánh trọng thương, cả hai đều được đưa vào bệnh viện.
Mạng của Tiểu Vũ như ngàn cân treo sợi tóc, cấp cứu một ngày một đêm mới có thể cứu về. Vài anh em tốt của Tiểu Vũ nóng máu, cầm dao chạy đến nơi Xuyên Tử nằm viện để trả thù, làm cho Xuyên Tử đang nằm trên giường bệnh phải nhảy từ lầu hai xuống, cuối cùng bị gãy xương chân.
Việc này gây náo loạn rất lớn.
Ban đầu chẳng ai ngờ rằng, chỉ vài câu cãi nhau ở sân trượt băng lại gây ra cục diện không thể cứu vãn như thế này.
Là đại ca của hai bên, Dương Lỗi và Phòng Vũ không muốn ra mặt cũng không được.
Dương Lỗi và Phòng Vũ đều rất khó xử.
Bên phía Dương Lỗi, những người có mặt hôm đó đều nói tận mắt nhìn thấy Tiểu Vũ gọi điện thoại cầu cứu Phòng Vũ, là Phòng Vũ thổi còi, sau đó hơn hai chục thuộc hạ của Phòng Vũ chạy tới chém người.
Bên phía Phòng Vũ, Tiểu Vũ đến quỷ môn quan dạo một vòng, bố mẹ của Tiểu Vũ bị dọa mất mật, Phòng Vũ cũng chịu không nổi. Người ra tay là anh em tốt nhất của Dương Lỗi, hơn nữa người đó cũng bị đánh trọng thương, Phòng Vũ biết Dương Lỗi sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Sự việc đã đến nước này, chỉ còn cách làm theo quy tắc giang hồ, hai người không thể định đoạt, quan hệ của hai người cũng không thể định đoạt.
Bọn thuộc hạ đều theo dõi việc này, các băng đảng xã hội đen khác cũng theo dõi tình hình. Hai người nhất định phải ra mặt, đòi lại công bằng cho anh em.
Dựa theo quy tắc giang hồ, Phòng Vũ và Dương Lỗi sẽ hẹn nhau ra ngoài gặp mặt, hai bên tự dẫn theo đàn em.
Bọn họ hẹn gặp ở lầu hai một quán karaoke, thông thường khi đàm phán với nhau, dân xã hội đen sẽ bao trọn cả một tầng lầu, người ngoài biết chỗ này có băng nhóm đang đàm phán sẽ không dám tới quấy rầy.
Nơi đàm phán là một căn phòng lớn ở chính giữa, hai bên trái phải có thêm hai căn phòng khác. Phòng bên trái dành cho người của Dương Lỗi, phòng bên phải dành cho người của Phòng Vũ. Bọn họ đều tụ tập tại đây, trên người trang bị đầy đủ vũ khí dài ngắn khác nhau.
Đám đàn em của hai bên đều tự ngồi phòng riêng, không ai lên tiếng chào hỏi. Bởi vì dựa theo quy tắc giang hồ, nếu các đại ca đàm phán không xong, bọn họ sẽ cầm vũ khí xông lên xử nhau.
Trong căn phòng ở giữa, Dương Lỗi và Phòng Vũ ngồi trên ghế sô pha đối diện, cách nhau một chiếc bàn, sau lưng là vài thuộc hạ chủ chốt.
Hai người liếc nhìn nhau, không ai nói lời nào.
Bọn họ từng ở chung một phòng, từng ngủ cùng một giường, từng uống rượu, từng tâm sự, từng rơi lệ.
Nhưng mà bây giờ, bọn họ phải lạnh lùng đối mặt với nhau, làm một cuộc đàm phán giang hồ.
Không lâu sau, rất nhiều người nhìn thấy hoa khôi giảng đường ở Cửu Trung ngày nào cũng đến công ty xây dựng của Yến Tử Ất chờ Dương Lỗi.
“Anh Lỗi, pansy của anh hả?” “Pansy” là từ mà giới giang hồ thường dùng để chỉ những cô bạn gái xinh đẹp.
“Không phải.” Dương Lỗi phủ nhận cũng vô ích, ngày nào cô gái kia cũng tới đây chờ hắn, bởi vì Dương Lỗi không từ chối cô nàng một cách dứt khoát.
“Em làm bạn gái anh được không?” Một ngày nọ, hoa khôi giảng đường ngượng ngùng nói thế, Dương Lỗi nhìn cô gái xinh xắn như đóa sen mới nở trước mặt mình, kẻ dẻo mồm dẻo miệng như hắn đột nhiên không nói được lời nào.
“… Sau này cô đừng đến đây nữa.” Dương Lỗi bỏ đi.
Lúc đầu Phòng Vũ không để ý, nhưng dần dần cũng phát hiện Dương Lỗi không còn tới tìm mình.
“Các anh em đang ở KTV Quang Dương, cậu tới đi!”
Phòng Vũ gọi điện thoại tới công ty của Dương Lỗi.
“Thôi, bây giờ tôi không đi được.”
“Đã bao hết, tới 12 giờ đêm lận, cậu đến muộn một chút cũng được.”
“Tôi thật sự không đi được.”
“… Xảy ra chuyện gì vậy?”
Phòng Vũ cảm thấy có gì đó không ổn.
“Có phải cậu gặp rắc rối gì không?”
“Không có, gần đây bận nhiều việc quá, đại ca cứ quan sát tôi mãi.” Dương Lỗi kiếm cớ.
Phòng Vũ im lặng.
“Có chuyện nhớ nói.” Ý là có phiền phức gì thì cứ nói một tiếng.
“Ừ.” Dương Lỗi phiền muộn vô cùng.
Điện thoại ngắt.
Trước đó Dương Lỗi và hoa khôi giảng đường đi trên đường, có một lần bị Phòng Vũ bắt gặp.
Lúc ấy Dương Lỗi bắt đầu không đi tìm Phòng Vũ nữa, hai người và Phòng Vũ gặp thoáng qua trên đường, Phòng Vũ dừng xe, quay đầu lại hô to một tiếng: “Dương Lỗi!”
Nhìn thấy Phòng Vũ, Dương Lỗi mất tự nhiên đi qua chào hỏi.
Phòng Vũ nhìn cô gái đứng đằng sau chờ Dương Lỗi, cười nói: “Mẹ kiếp, tôi còn đang tự hỏi tại sao thằng nhóc cậu không xem nhà tôi như khách sạn nữa, thì ra là đi tán gái à?”
Phòng Vũ là côn đồ siêu cấp, cách dùng từ cũng rất lỗ mãng.
“Pansy được đấy!”
Phòng Vũ còn khen một câu.
“Cô ấy không phải là pansy của tôi.” Dương Lỗi lập tức phản bác.
“Giả bộ với tôi làm gì?”
“Không phải thật mà!” Dương Lỗi nóng nảy.
“……” Phòng Vũ cũng không biết Dương Lỗi nóng nảy cái gì.
“Đi đây!” Phòng Vũ kéo kính che xuống, phóng xe đi mất.
Hoa khôi giảng đường tiếp tục nói chuyện với Dương Lỗi, Dương Lỗi câu có câu không đáp lại.
“Anh ấy là Phòng Vũ hả?”
Hoa khôi giảng đường đã từng nghe qua danh tiếng của Phòng Vũ. Vào thời đại đó, nữ sinh trường học rất mến mộ xã hội đen.
“Đẹp trai quá!”
Dương Lỗi liếc nhìn hoa khôi giảng đường.
“Anh ấy có bạn gái chưa?”
Hoa khôi giảng đường còn rất hóng chuyện.
“……” Dương Lỗi chẳng nghe cô nàng nói gì, hắn đang bận nghĩ xem lần sau gặp lại Phòng Vũ, mình nhất định phải nói rõ ràng với Phòng Vũ, mình không đi tìm Phòng Vũ thật sự không phải do có pansy.
Dương Lỗi cũng không biết mình bị gì nữa.
Một mặt hắn muốn trốn tránh Phòng Vũ, mặt khác lại cảm thấy mình là người quang minh chính đại, không có gì phải trốn.
Chắc chắn là do hôm ấy xem nhầm cuộn băng kỳ quặc kia nên mới nằm mơ như vậy, nhưng sau đó Dương Lỗi liên tục mơ thấy giấc mơ nọ, Dương Lỗi cảm thấy chuyện này nghiêm trọng rồi.
Trong mơ, đôi khi hắn sẽ ôm hôn một người, đôi khi sẽ cùng người đó làm mấy động tác khó coi trong cuộn băng… nhưng bất kể mơ thấy cảnh tượng lộn xộn nào, gương mặt của người trong mơ vẫn là Phòng Vũ, toàn là Phòng Vũ, chưa từng đổi sang người khác.
Bây giờ Dương Lỗi rất sợ gặp Phòng Vũ. Mỗi lần nhìn thấy Phòng Vũ, hắn lại nhớ đến cảnh tượng trong mơ.
Người ta thường nói “ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ đó”. Dương Lỗi không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ cảm giác của mình dành cho Phòng Vũ, cũng giống tên Hoa Miêu kia…?
Không, không thể nào, sao mình có thể giống cái thằng biến thái ẻo lả kia được?!
Bắt đầu từ tối hôm đó, Dương Lỗi cảm thấy thế giới của mình đảo lộn hoàn toàn.
Hắn thích thái độ làm người của Phòng Vũ, thích ở bên cạnh Phòng Vũ, khâm phục Phòng Vũ, thậm chí còn có chút sùng bái Phòng Vũ…
Chuyện này rõ ràng rất bình thường mà? Rốt cuộc chỗ nào bất bình thường chứ?
Dương Lỗi nhớ lại nước mắt của Phòng Vũ dưới ánh trăng tối hôm đó, nhớ lại gương mặt ngủ say của Phòng Vũ khi được mình bế về, không còn thô bạo, không còn cứng cỏi, chỉ có cô đơn và hiu quạnh…
Dương Lỗi theo bản năng trốn tránh Phòng Vũ, hắn muốn dùng thời gian để quên đi chuyện hoang đường này.
Trong khoảng thời gian đó, một sự kiện đã xảy ra.
Tiểu Vũ và Xuyên Tử lại đánh nhau.
Vốn dĩ từ khi Dương Lỗi và Phòng Vũ thân thiết, quan hệ của anh em hai bên cũng không tệ. Thêm chuyện lần trước Phòng Vũ đánh đuổi đám người Ma Thổ ở khách sạn Đông Phương, trên thực tế cũng coi như ra mặt cho người của Dương Lỗi, quan hệ giữa hai bên khá hơn trước nhiều.
Nhưng Tiểu Vũ là chúa gây chuyện, tính tình vô cùng tùy hứng, ỷ có Phòng Vũ che chở mà gây không ít chuyện cho Phòng Vũ, Phòng Vũ cũng rất đau đầu với đứa em họ này.
Hôm nay Tiểu Vũ và vài người bạn dẫn theo mấy cô gái đến câu lạc bộ quân nhân trượt băng, trùng hợp thay Xuyên Tử cũng dẫn bạn đến đây chơi. Trận đánh ở phòng bida Quang Minh lần trước là do hai chàng trai không hiểu chuyện này châm ngòi, tuy đại ca hai bên đã trở thành anh em, nhưng Tiểu Vũ và Xuyên Tử vẫn quyết không nhìn mặt nhau. Thấy mấy cô nàng bên Tiểu Vũ xinh quá, bạn bè của Xuyên Tử bắt đầu sáp lại gần, thật ra bọn họ không có nói gì quá đáng, chỉ muốn làm quen một chút, mấy cô nàng kia cũng không phải bạn gái của nhóm Tiểu Vũ, thấy bọn họ thân thiện dễ gần nên cũng cười đùa theo, bạn của Xuyên Tử còn dạy mấy nhỏ trượt băng, hai bên nhanh chóng kết thân.
Tiểu Vũ bên này không hài lòng. Mấy cô gái kia là do cậu dẫn đến, hiển nhiên là mặt mũi của cậu, đám Xuyên Tử lấy quyền gì mà giật hết? Tiểu Vũ đi qua dằn mặt, không ai muốn quê độ trước mặt con gái cả, sau một hồi lời qua tiếng lại, kết quả hai bên xảy ra xô xát.
Bên Tiểu Vũ ít người nên chịu thiệt, chẳng bao lâu đã bị bọn Xuyên Tử đánh ngã. Tiểu Vũ vừa đứng dậy liền gọi điện thoại, sau đó hung ác nói với Xuyên Tử: “Anh họ tao đã thổi còi rồi! Mày chờ đấy!”
Thổi còi là tiếng lóng của giới giang hồ, ý chỉ tập hợp nhân lực.
“Tao đang chờ đây!” Xuyên Tử biết Phòng Vũ và Dương Lỗi có giao tình, hắn cũng biết thái độ làm người của Phòng Vũ, hắn không tin Phòng Vũ sẽ thật sự đến đánh người.
Bọn Xuyên Tử tiếp tục chơi đùa trong sân trượt băng, hai mươi phút sau, Tiểu Vũ thật sự dẫn theo hai chục người hùng hổ xông vào.
“Xử bọn chúng cho tao!”
Tiểu Vũ giơ tay lên, một trận đấu ác liệt lập tức diễn ra. Hơn hai chục người đấu với năm người, rõ ràng cuộc chiến này không cân sức. Nhóm Xuyên Tử không ai thoát nạn, cả bọn ôm đầu nằm dưới đất mặc cho bọn người kia hành hung. Xuyên Tử điên tiết, rút ra một con dao cắt dưa hấu, xông lên trước đâm Tiểu Vũ một nhát.
Tiểu Vũ ngã xuống. ?
Tiểu Vũ bị đâm trúng nội tạng, Xuyên Tử cũng bị đánh trọng thương, cả hai đều được đưa vào bệnh viện.
Mạng của Tiểu Vũ như ngàn cân treo sợi tóc, cấp cứu một ngày một đêm mới có thể cứu về. Vài anh em tốt của Tiểu Vũ nóng máu, cầm dao chạy đến nơi Xuyên Tử nằm viện để trả thù, làm cho Xuyên Tử đang nằm trên giường bệnh phải nhảy từ lầu hai xuống, cuối cùng bị gãy xương chân.
Việc này gây náo loạn rất lớn.
Ban đầu chẳng ai ngờ rằng, chỉ vài câu cãi nhau ở sân trượt băng lại gây ra cục diện không thể cứu vãn như thế này.
Là đại ca của hai bên, Dương Lỗi và Phòng Vũ không muốn ra mặt cũng không được.
Dương Lỗi và Phòng Vũ đều rất khó xử.
Bên phía Dương Lỗi, những người có mặt hôm đó đều nói tận mắt nhìn thấy Tiểu Vũ gọi điện thoại cầu cứu Phòng Vũ, là Phòng Vũ thổi còi, sau đó hơn hai chục thuộc hạ của Phòng Vũ chạy tới chém người.
Bên phía Phòng Vũ, Tiểu Vũ đến quỷ môn quan dạo một vòng, bố mẹ của Tiểu Vũ bị dọa mất mật, Phòng Vũ cũng chịu không nổi. Người ra tay là anh em tốt nhất của Dương Lỗi, hơn nữa người đó cũng bị đánh trọng thương, Phòng Vũ biết Dương Lỗi sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Sự việc đã đến nước này, chỉ còn cách làm theo quy tắc giang hồ, hai người không thể định đoạt, quan hệ của hai người cũng không thể định đoạt.
Bọn thuộc hạ đều theo dõi việc này, các băng đảng xã hội đen khác cũng theo dõi tình hình. Hai người nhất định phải ra mặt, đòi lại công bằng cho anh em.
Dựa theo quy tắc giang hồ, Phòng Vũ và Dương Lỗi sẽ hẹn nhau ra ngoài gặp mặt, hai bên tự dẫn theo đàn em.
Bọn họ hẹn gặp ở lầu hai một quán karaoke, thông thường khi đàm phán với nhau, dân xã hội đen sẽ bao trọn cả một tầng lầu, người ngoài biết chỗ này có băng nhóm đang đàm phán sẽ không dám tới quấy rầy.
Nơi đàm phán là một căn phòng lớn ở chính giữa, hai bên trái phải có thêm hai căn phòng khác. Phòng bên trái dành cho người của Dương Lỗi, phòng bên phải dành cho người của Phòng Vũ. Bọn họ đều tụ tập tại đây, trên người trang bị đầy đủ vũ khí dài ngắn khác nhau.
Đám đàn em của hai bên đều tự ngồi phòng riêng, không ai lên tiếng chào hỏi. Bởi vì dựa theo quy tắc giang hồ, nếu các đại ca đàm phán không xong, bọn họ sẽ cầm vũ khí xông lên xử nhau.
Trong căn phòng ở giữa, Dương Lỗi và Phòng Vũ ngồi trên ghế sô pha đối diện, cách nhau một chiếc bàn, sau lưng là vài thuộc hạ chủ chốt.
Hai người liếc nhìn nhau, không ai nói lời nào.
Bọn họ từng ở chung một phòng, từng ngủ cùng một giường, từng uống rượu, từng tâm sự, từng rơi lệ.
Nhưng mà bây giờ, bọn họ phải lạnh lùng đối mặt với nhau, làm một cuộc đàm phán giang hồ.
/128
|