Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
Công Chúa cài kín y phục của Chi Chi lại, đưa tay lau nước mắt trên mặt Chi Chi: Không cho phép khóc.
Chi Chi thút thít, chỉ cảm thấy đau, nàng muốn đưa tay ra xoa nhưng sợ đối phương lại cắn tiếp.
Hai mắt nàng sũng nước, nhìn vô cùng đáng thương.
Nàng nhìn xuống chân mình, chân đều bị bóp đến đỏ bừng.
Càng nghĩ càng thấy uất ức, nàng chỉ nói ra sự thật thôi mà.
Chi Chi lại thút thít một tiếng, nghĩ đến chuyện vừa rồi vì muốn đối phương bỏ qua cho mình mà lời nào cũng đều nói hết ra, cái gì mà phu quân tốt, cái gì mà hôn hôn phu quân, mấy lời xấu hổ muốn chết nàng nói ra cả rồi, vậy mà đối phương...
Chi Chi dẩu môi, xoay mặt đi, không muốn để ý tới Công Chúa nữa.
Công Chúa thấy Chi Chi tức giận lại chỉ thấy buồn cười, hắn dùng ngón tay thon dài chọc chọc vào gò má trắng mềm của Chi Chi: Nàng còn có mặt mũi tức giận sao?
Tại sao không có mặt mũi? Chi Chi nghiêng đầu trừng mắt với Công Chúa.
Rõ ràng người quá đáng là hắn mà.
Công Chúa hừ một tiếng.
***
Hôm sau Chi Chi liền nhận được một bức hoạ, chẳng qua là vẽ Công Chúa.
Nàng vừa mở bức hoạ ra liền sửng sốt, vội vã khép lại.
Nam nhân này, lại tự vẽ mình không mặc y phục.
Mà không, cũng không thể nói là hoàn toàn không mặc gì, dù bộ phận trọng yếu có lụa che đi, nhưng cái này với không mặc gì thì có khác gì nhau?!
Chi Chi vừa nhìn liền đỏ mặt, vội vàng cất bức hoạ đi.
Thanh Đại mang tranh đến cũng không biết bên trong vẽ cái gì, nàng ta chỉ nhắc lại lời Công Chúa đã căn dặn: Công Chúa có lệnh, mỗi ngày Ngũ di phải nhìn bức hoạ trong thời gian một nén hương trở lên.
Chi Chi ngây người.
Dường như Công Chúa đã biết tỏng tâm lý của Chi Chi, Chi Chi nào dám xem loại tranh này lúc ở cạnh người khác, cũng sẽ không dám nói với ai nội dung của bức hoạ này.
Mỗi ngày Thanh Đại đều sẽ tới giám sát, nàng ta đứng phía sau bức hoạ, nghiêm khắc trông chừng Chi Chi, ánh mắt cũng không tới được bức hoạ.
Chi Chi cảm thấy Công Chúa thật là phiền phức, tức chết nàng mà.
***
Sau khi Thẩm tỷ tỷ biết chuyện thì cười nghiêng cười ngả, mắng Chi Chi ngốc nghếch: Muội đúng là đồ ngốc, muốn bức tự hoạ của Phò Mã sao? Ha ha, Bùi Tín Phương có thể cưng chiều muội như vậy, cũng là người ngốc có phúc của người ngốc. Nhưng mà bức hoạ của Bùi Tín Phương có đẹp không?
Tỷ muốn xem sao? Chi Chi hỏi, giả vờ định đi lấy.
Thẩm tỷ tỷ vội xua tay: Hay là thôi đi, ta không thích loại như Bùi Tín Phương.
Nói đến đây, nàng ta sờ sờ cằm: Trái lại thì Hướng tiểu tử ngày trước cũng không tệ, vóc người rất tốt, nơi đó cũng rất lớn.
Chi Chi hơi sửng sốt: Nơi nào?
Nơi đó đó. Thẩm tỷ tỷ cười xấu xa: Bùi Tín Phương dùng cái gì để khiến muội mang thai bảo bảo?
!!!
Mặt Chi Chi lập tức đỏ bừng, nàng xấu hổ đến không nói nên lời, đôi mắt phượng chớp chớp, bất an cắn môi dưới, thật lâu sau mới lắp ba lắp bắp: Tỷ... không được... nói như vậy.
Nơi đó của Bùi Tín Phương có lớn không? Thẩm tỷ tỷ cố tình trêu nàng.
Ta... làm sao ta... biết được! Chi Chi quay mặt đi.
Thẩm tỷ tỷ lại bay tới trước mặt nàng, nhưng sợ long khí trên người nàng nên vẫn cách xa một chút.
Nàng ta khoa tay múa chân: Có dài như vậy không?
Chi Chi nhìn thấy lại đỏ mặt, sau đó cắn răng khẽ gật đầu.
Thẩm tỷ tỷ kinh ngạc, kéo dài hơn: Dài như thế này?
Chi Chi lại gật đầu.
Thẩm tỷ tỷ trầm mặc, một khắc sau mới nói: Chậc, thảo nào có thể lên làm Hoàng Đế, thật đúng là hàng khủng.
Mặt Chi Chi đỏ đến mức như sắp nhỏ được ra máu, không thể nghe được lý lẽ của Thẩm tỷ tỷ.
Thẩm tỷ tỷ chậc lưỡi xuýt xoa một phen, rồi lại nhắc tới chuyện khác: Tiểu Tiểu Long trong bụng muội mãi vẫn không có động tĩnh gì, cũng đã lâu lắm rồi mà.
Nói đến đây, Chi Chi cũng cau mày: Bảo bảo giận ta? Hay là vì cái gì khác?
Có lẽ là tức giận, cũng có lẽ là không đủ năng lực, dù sao thì long khí trên người muội cũng không quá nồng. Nếu như bảo bảo cần hấp thu long khí mới lớn lên được, thậm chí cần phải tái tạo lại thân xác, sợ là muội sẽ phải cực khổ rồi. Thẩm tỷ tỷ nói một tràng khiến Chi Chi không hiểu cho lắm.
Ta phải làm cái gì? Chi Chi có chút mờ mịt.
Thẩm tỷ tỷ nhìn quanh, sau đó thấp giọng nói một câu.
Mặt Chi Chi vừa bình thường giờ lại đỏ lên.
Phải như vậy thì muội mới hút được nhiều long khí nhất, hơn nữa nếu như tên tiểu tử này vì tức giận mà không chịu lớn lên, làm vậy cũng có thể chọc tức nó. Nó không chịu lớn thì để huynh đệ nó lớn trước. Thẩm tỷ tỷ mỉm cười, trên gương mặt xinh đẹp không có ý tốt.
Chi Chi do dự rất lâu mới nhỏ giọng hỏi: Làm như vậy bảo bảo sẽ lớn lên thật sao?
Thật. Thẩm tỷ tỷ nói.
***
Vì vậy trước khi trốn khỏi phủ Công Chúa, Chi Chi còn phải làm thêm một đại sự nữa.
Nàng phải để cho hài tử trong bụng nàng tái tạo lại thân xác trước đã, nàng đường đột rời đi, thế chẳng phải là cả đời này hài tử của nàng sẽ không được sinh ra hay sao?
Sau khi bàn bạc xong, Chi Chi liền đưa ra quyết định, nàng phải tới ngủ với Công Chúa.
Chính là ngủ trên mặt chữ.
Chi Chi vừa nghĩ như thế lại thấy có chút khó làm, trước nay đều là Công Chúa tự mình tới, hoặc là Công Chúa phái người triệu kiến nàng.
Hầu như chưa bao giờ Chi Chi chủ động tới gặp Công Chúa cả.
Chi Chi ngẫm nghĩ hồi lâu, quyết định đợi đến đêm, nàng cố ý gọi Thải Linh: Thải Linh, ta muốn tới tẩm điện của Công Chúa.
Thải Linh sững sờ, sau đó vội thưa vâng.
Nàng ta đi ra ngoài, sau đó Linh Tiên tiến vào.
Linh Tiên lấy cho Chi Chi một tấm áo choàng lông cừu, tránh để Chi Chi bị lạnh.
Mặc xong y phục thì Thải Linh đi vào, trong mắt nàng ta hiện lên ý cười: Nô tỳ dẫn đường cho Ngũ di nương.
Ừ. Thật ra thì trống ngực của Chi Chi đang đập thình thịch.
Mặc dù không phải là nàng và Công Chúa chưa từng thân mật, nhưng từ sau khi nàng sinh non, bọn họ chưa thật sự làm qua chuyện kia.
Chi Chi cũng không biết lần này mình đi có thể câu dẫn được Công Chúa hay không nữa.
***
Đến bên ngoài tẩm điện của Công Chúa, đã thấy Thanh Đại đứng chờ ở cửa.
Thanh Đại thấy Chi Chi thì vội ra nghênh đón: Nô tỳ thỉnh an Ngũ di nương, Công Chúa đang đợi Ngũ di nương ở bên trong.
Cám ơn. Chi Chi nhỏ giọng đáp.
Thanh Đại nhoẻn miệng cười, giúp Chi Chi mở cửa: Nô tỳ không đi vào.
Ừm. Chi Chi đi một mình vào tẩm điện của Công Chúa.
Cũng đã lâu rồi nàng không tới tẩm điện của Công Chúa.
Hôm nay quay lại, nàng phát hiện bức bích hoạ trên tường cũng không đáng sợ như trước nữa, dạ minh châu trên giá đồng toả ra ánh sáng êm dịu.
Áo choàng lông cừu của Chi Chi kéo lê trên đất, tạo ra tiếng ma sát rất nhỏ của y phục.
Nàng đứng ở sau màn che, còn chưa đưa tay ra vén màn che lên, một bàn tay thon dài đã vén thay nàng.
Gương mặt xinh đẹp đến có chút yêu mị của Công Chúa xuất hiện ở phía sau màn che.
Đôi mắt màu trà của hắn giống như đá quý mà phiên bang đưa tới, khoé mắt hơi nhướn lên, sống mũi cao ngất như sườn núi, bên dưới sườn núi là đôi môi đỏ như cánh hoa hải đường.
Hắn lẳng lặng nhìn Chi Chi, có lẽ là chuẩn bị đi ngủ nên hắn chỉ mặc mỗi áo trong, để lộ ra cần cổ trắng nõn.
Bây giờ Chi Chi mới nhận ra cần cổ của Công Chúa có chút giống với cổ thiên nga.
Bất kể hắn ngẩng đầu hay cúi đầu, lúc nhìn người khác luôn có mấy phần cao ngạo, vẻ cao ngạo này được sinh ra từ trong xương tuỷ của hắn.
Chi Chi. Công Chúa gọi Chi Chi, hắn vừa nói ra, trong mắt liền hiện lên vẻ ấm áp: Một đường tới đây có lạnh không?
Hắn đưa tay ra nắm tay Chi Chi, thấy hơi lạnh thì cau mày, dứt khoát nắm chặt tay đối phương.
Sao lại tới đây? Hắn cúi đầu nói, vẫn đang giúp Chi Chi làm ấm tay.
Thiếp... Chi Chi lắp bắp.
Nàng khẽ cắn răng, rút tay mình ra, sau đó nhân lúc Công Chúa chưa kịp phản ứng thì vòng tay qua cổ đối phương.
Nàng dán mặt gần sát mặt đối phương, kề môi mình lên đôi môi có chút lạnh lẽo của đối phương.
Công Chúa cứng người, khẽ chớp mắt, sau đó rũ hai mắt xuống.
Hắn cúi nhìn Chi Chi, bởi vì sợ nên Chi Chi nhắm chặt hai mắt lại, thậm chí lông mi không tự chủ được mà run rẩy.
Khoé mắt hắn cong lên.
Chi Chi hôn hồi lâu, phát hiện thế mà đối phương lại không có phản ứng gì, nàng liền mở mắt ra, ủ rũ lùi lại.
Nàng cúi đầu, trong lòng muốn rút lui.
Mũi chân nàng khẽ nhúc nhích, đang muốn rời đi, nhưng còn chưa kịp nhấc chân thì đã bị đối phương kéo lại.
Đi đâu vậy?
Thiếp muốn trở về.
Công Chúa cười khẽ: Không thể.
Hắn bế ngang Chi Chi lên: Tối nay ngủ với ta đi.
Hai mắt Chi Chi loé sáng, nào biết Công Chúa đặt nàng lên giường nhưng không hề đụng vào nàng.
Hắn còn thổi tắt nến, nằm xuống mép giường phía ngoài.
Chi Chi cởi áo choàng, nàng nghĩ rằng ít nhất đối phương cũng phải ôm nàng, nào ngờ Công Chúa lại đặt hai tay lên bụng, rồi nhắm mắt lại.
Chi Chi ngẩn người, nàng hơi tủi thân ngẩng đầu lên nhìn Công Chúa.
Công Chúa nhắm mắt, dường như thật sự muốn ngủ.
Chi Chi bèn đá khẽ vào bắp chân Công Chúa.
Công Chúa vẫn nhắm mắt không mở ra, cất giọng rất nhẹ: Ừ?
Chi Chi cắn môi, dứt khoát trèo lên người Công Chúa, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng: Công Chúa, thiếp nhảy múa cho người xem nhé.
Lại nghĩ, điệu múa thắp đèn nàng học được vẫn còn chưa biểu diễn trước mặt ai.
Chi Chi nằm trên người Công Chúa, đè tay Công Chúa lại.
Công Chúa rút tay ra, nhắm mắt kéo Chi Chi xuống khỏi người mình: Đêm đã khuya, để hôm khác hãy nhảy.
Chi Chi bị kéo xuống nhưng nàng vẫn chưa buông tha, nàng lăn đến bên cạnh đối phương, rồi nhào vào trong ngực đối phương.
Nàng ngửa đầu nhìn Công Chúa, suy nghĩ chốc lát, rồi thè lưỡi liếm lên yết hầu của Công Chúa.
Nàng làm tất cả những việc này nhưng lại không hề phát hiện vành tai của đối phương đã đỏ bừng.
Rốt cuộc Công Chúa cũng mở mắt ra, ánh mắt kiềm chế, giống như đang cố tình che giấu điều gì: Nàng đang làm gì vậy?
Chi Chi lùi về, giống như chim cút: Không có gì.
Công Chúa bỗng xoay mình đè Chi Chi lại: Tối nay nàng thật là...
Hắn còn chưa dứt lời liền hôn Chi Chi.
Lúc Chi Chi bị hôn đến mơ màng, hai mắt ngập nước, nhưng Công Chúa lại đứng bật dậy xuống giường, hắn hít thở sâu một lúc mới nói: Ta đến ngủ ở thư phòng, nàng ngủ ở đây đi.
Chi Chi không quên nhiệm vụ của mình, vội vàng quấn lấy.
Nàng quấn lên người đối phương như dây mây, tỏ vẻ dịu dàng, tỏ vẻ quyến rũ: Không cho phép đi.
Nàng ngồi lên đùi đối phương, nhìn đối phương bằng đôi mắt phượng ngập nước, móc chặt vào như lưỡi câu, giọng nói có chút yếu ớt: Nếu như người đi, thiếp sẽ không bao giờ nói chuyện với người nữa.
Yết hầu Công Chúa hơi động đậy.
Hết chương 69.
Biên tập: B3
Công Chúa cài kín y phục của Chi Chi lại, đưa tay lau nước mắt trên mặt Chi Chi: Không cho phép khóc.
Chi Chi thút thít, chỉ cảm thấy đau, nàng muốn đưa tay ra xoa nhưng sợ đối phương lại cắn tiếp.
Hai mắt nàng sũng nước, nhìn vô cùng đáng thương.
Nàng nhìn xuống chân mình, chân đều bị bóp đến đỏ bừng.
Càng nghĩ càng thấy uất ức, nàng chỉ nói ra sự thật thôi mà.
Chi Chi lại thút thít một tiếng, nghĩ đến chuyện vừa rồi vì muốn đối phương bỏ qua cho mình mà lời nào cũng đều nói hết ra, cái gì mà phu quân tốt, cái gì mà hôn hôn phu quân, mấy lời xấu hổ muốn chết nàng nói ra cả rồi, vậy mà đối phương...
Chi Chi dẩu môi, xoay mặt đi, không muốn để ý tới Công Chúa nữa.
Công Chúa thấy Chi Chi tức giận lại chỉ thấy buồn cười, hắn dùng ngón tay thon dài chọc chọc vào gò má trắng mềm của Chi Chi: Nàng còn có mặt mũi tức giận sao?
Tại sao không có mặt mũi? Chi Chi nghiêng đầu trừng mắt với Công Chúa.
Rõ ràng người quá đáng là hắn mà.
Công Chúa hừ một tiếng.
***
Hôm sau Chi Chi liền nhận được một bức hoạ, chẳng qua là vẽ Công Chúa.
Nàng vừa mở bức hoạ ra liền sửng sốt, vội vã khép lại.
Nam nhân này, lại tự vẽ mình không mặc y phục.
Mà không, cũng không thể nói là hoàn toàn không mặc gì, dù bộ phận trọng yếu có lụa che đi, nhưng cái này với không mặc gì thì có khác gì nhau?!
Chi Chi vừa nhìn liền đỏ mặt, vội vàng cất bức hoạ đi.
Thanh Đại mang tranh đến cũng không biết bên trong vẽ cái gì, nàng ta chỉ nhắc lại lời Công Chúa đã căn dặn: Công Chúa có lệnh, mỗi ngày Ngũ di phải nhìn bức hoạ trong thời gian một nén hương trở lên.
Chi Chi ngây người.
Dường như Công Chúa đã biết tỏng tâm lý của Chi Chi, Chi Chi nào dám xem loại tranh này lúc ở cạnh người khác, cũng sẽ không dám nói với ai nội dung của bức hoạ này.
Mỗi ngày Thanh Đại đều sẽ tới giám sát, nàng ta đứng phía sau bức hoạ, nghiêm khắc trông chừng Chi Chi, ánh mắt cũng không tới được bức hoạ.
Chi Chi cảm thấy Công Chúa thật là phiền phức, tức chết nàng mà.
***
Sau khi Thẩm tỷ tỷ biết chuyện thì cười nghiêng cười ngả, mắng Chi Chi ngốc nghếch: Muội đúng là đồ ngốc, muốn bức tự hoạ của Phò Mã sao? Ha ha, Bùi Tín Phương có thể cưng chiều muội như vậy, cũng là người ngốc có phúc của người ngốc. Nhưng mà bức hoạ của Bùi Tín Phương có đẹp không?
Tỷ muốn xem sao? Chi Chi hỏi, giả vờ định đi lấy.
Thẩm tỷ tỷ vội xua tay: Hay là thôi đi, ta không thích loại như Bùi Tín Phương.
Nói đến đây, nàng ta sờ sờ cằm: Trái lại thì Hướng tiểu tử ngày trước cũng không tệ, vóc người rất tốt, nơi đó cũng rất lớn.
Chi Chi hơi sửng sốt: Nơi nào?
Nơi đó đó. Thẩm tỷ tỷ cười xấu xa: Bùi Tín Phương dùng cái gì để khiến muội mang thai bảo bảo?
!!!
Mặt Chi Chi lập tức đỏ bừng, nàng xấu hổ đến không nói nên lời, đôi mắt phượng chớp chớp, bất an cắn môi dưới, thật lâu sau mới lắp ba lắp bắp: Tỷ... không được... nói như vậy.
Nơi đó của Bùi Tín Phương có lớn không? Thẩm tỷ tỷ cố tình trêu nàng.
Ta... làm sao ta... biết được! Chi Chi quay mặt đi.
Thẩm tỷ tỷ lại bay tới trước mặt nàng, nhưng sợ long khí trên người nàng nên vẫn cách xa một chút.
Nàng ta khoa tay múa chân: Có dài như vậy không?
Chi Chi nhìn thấy lại đỏ mặt, sau đó cắn răng khẽ gật đầu.
Thẩm tỷ tỷ kinh ngạc, kéo dài hơn: Dài như thế này?
Chi Chi lại gật đầu.
Thẩm tỷ tỷ trầm mặc, một khắc sau mới nói: Chậc, thảo nào có thể lên làm Hoàng Đế, thật đúng là hàng khủng.
Mặt Chi Chi đỏ đến mức như sắp nhỏ được ra máu, không thể nghe được lý lẽ của Thẩm tỷ tỷ.
Thẩm tỷ tỷ chậc lưỡi xuýt xoa một phen, rồi lại nhắc tới chuyện khác: Tiểu Tiểu Long trong bụng muội mãi vẫn không có động tĩnh gì, cũng đã lâu lắm rồi mà.
Nói đến đây, Chi Chi cũng cau mày: Bảo bảo giận ta? Hay là vì cái gì khác?
Có lẽ là tức giận, cũng có lẽ là không đủ năng lực, dù sao thì long khí trên người muội cũng không quá nồng. Nếu như bảo bảo cần hấp thu long khí mới lớn lên được, thậm chí cần phải tái tạo lại thân xác, sợ là muội sẽ phải cực khổ rồi. Thẩm tỷ tỷ nói một tràng khiến Chi Chi không hiểu cho lắm.
Ta phải làm cái gì? Chi Chi có chút mờ mịt.
Thẩm tỷ tỷ nhìn quanh, sau đó thấp giọng nói một câu.
Mặt Chi Chi vừa bình thường giờ lại đỏ lên.
Phải như vậy thì muội mới hút được nhiều long khí nhất, hơn nữa nếu như tên tiểu tử này vì tức giận mà không chịu lớn lên, làm vậy cũng có thể chọc tức nó. Nó không chịu lớn thì để huynh đệ nó lớn trước. Thẩm tỷ tỷ mỉm cười, trên gương mặt xinh đẹp không có ý tốt.
Chi Chi do dự rất lâu mới nhỏ giọng hỏi: Làm như vậy bảo bảo sẽ lớn lên thật sao?
Thật. Thẩm tỷ tỷ nói.
***
Vì vậy trước khi trốn khỏi phủ Công Chúa, Chi Chi còn phải làm thêm một đại sự nữa.
Nàng phải để cho hài tử trong bụng nàng tái tạo lại thân xác trước đã, nàng đường đột rời đi, thế chẳng phải là cả đời này hài tử của nàng sẽ không được sinh ra hay sao?
Sau khi bàn bạc xong, Chi Chi liền đưa ra quyết định, nàng phải tới ngủ với Công Chúa.
Chính là ngủ trên mặt chữ.
Chi Chi vừa nghĩ như thế lại thấy có chút khó làm, trước nay đều là Công Chúa tự mình tới, hoặc là Công Chúa phái người triệu kiến nàng.
Hầu như chưa bao giờ Chi Chi chủ động tới gặp Công Chúa cả.
Chi Chi ngẫm nghĩ hồi lâu, quyết định đợi đến đêm, nàng cố ý gọi Thải Linh: Thải Linh, ta muốn tới tẩm điện của Công Chúa.
Thải Linh sững sờ, sau đó vội thưa vâng.
Nàng ta đi ra ngoài, sau đó Linh Tiên tiến vào.
Linh Tiên lấy cho Chi Chi một tấm áo choàng lông cừu, tránh để Chi Chi bị lạnh.
Mặc xong y phục thì Thải Linh đi vào, trong mắt nàng ta hiện lên ý cười: Nô tỳ dẫn đường cho Ngũ di nương.
Ừ. Thật ra thì trống ngực của Chi Chi đang đập thình thịch.
Mặc dù không phải là nàng và Công Chúa chưa từng thân mật, nhưng từ sau khi nàng sinh non, bọn họ chưa thật sự làm qua chuyện kia.
Chi Chi cũng không biết lần này mình đi có thể câu dẫn được Công Chúa hay không nữa.
***
Đến bên ngoài tẩm điện của Công Chúa, đã thấy Thanh Đại đứng chờ ở cửa.
Thanh Đại thấy Chi Chi thì vội ra nghênh đón: Nô tỳ thỉnh an Ngũ di nương, Công Chúa đang đợi Ngũ di nương ở bên trong.
Cám ơn. Chi Chi nhỏ giọng đáp.
Thanh Đại nhoẻn miệng cười, giúp Chi Chi mở cửa: Nô tỳ không đi vào.
Ừm. Chi Chi đi một mình vào tẩm điện của Công Chúa.
Cũng đã lâu rồi nàng không tới tẩm điện của Công Chúa.
Hôm nay quay lại, nàng phát hiện bức bích hoạ trên tường cũng không đáng sợ như trước nữa, dạ minh châu trên giá đồng toả ra ánh sáng êm dịu.
Áo choàng lông cừu của Chi Chi kéo lê trên đất, tạo ra tiếng ma sát rất nhỏ của y phục.
Nàng đứng ở sau màn che, còn chưa đưa tay ra vén màn che lên, một bàn tay thon dài đã vén thay nàng.
Gương mặt xinh đẹp đến có chút yêu mị của Công Chúa xuất hiện ở phía sau màn che.
Đôi mắt màu trà của hắn giống như đá quý mà phiên bang đưa tới, khoé mắt hơi nhướn lên, sống mũi cao ngất như sườn núi, bên dưới sườn núi là đôi môi đỏ như cánh hoa hải đường.
Hắn lẳng lặng nhìn Chi Chi, có lẽ là chuẩn bị đi ngủ nên hắn chỉ mặc mỗi áo trong, để lộ ra cần cổ trắng nõn.
Bây giờ Chi Chi mới nhận ra cần cổ của Công Chúa có chút giống với cổ thiên nga.
Bất kể hắn ngẩng đầu hay cúi đầu, lúc nhìn người khác luôn có mấy phần cao ngạo, vẻ cao ngạo này được sinh ra từ trong xương tuỷ của hắn.
Chi Chi. Công Chúa gọi Chi Chi, hắn vừa nói ra, trong mắt liền hiện lên vẻ ấm áp: Một đường tới đây có lạnh không?
Hắn đưa tay ra nắm tay Chi Chi, thấy hơi lạnh thì cau mày, dứt khoát nắm chặt tay đối phương.
Sao lại tới đây? Hắn cúi đầu nói, vẫn đang giúp Chi Chi làm ấm tay.
Thiếp... Chi Chi lắp bắp.
Nàng khẽ cắn răng, rút tay mình ra, sau đó nhân lúc Công Chúa chưa kịp phản ứng thì vòng tay qua cổ đối phương.
Nàng dán mặt gần sát mặt đối phương, kề môi mình lên đôi môi có chút lạnh lẽo của đối phương.
Công Chúa cứng người, khẽ chớp mắt, sau đó rũ hai mắt xuống.
Hắn cúi nhìn Chi Chi, bởi vì sợ nên Chi Chi nhắm chặt hai mắt lại, thậm chí lông mi không tự chủ được mà run rẩy.
Khoé mắt hắn cong lên.
Chi Chi hôn hồi lâu, phát hiện thế mà đối phương lại không có phản ứng gì, nàng liền mở mắt ra, ủ rũ lùi lại.
Nàng cúi đầu, trong lòng muốn rút lui.
Mũi chân nàng khẽ nhúc nhích, đang muốn rời đi, nhưng còn chưa kịp nhấc chân thì đã bị đối phương kéo lại.
Đi đâu vậy?
Thiếp muốn trở về.
Công Chúa cười khẽ: Không thể.
Hắn bế ngang Chi Chi lên: Tối nay ngủ với ta đi.
Hai mắt Chi Chi loé sáng, nào biết Công Chúa đặt nàng lên giường nhưng không hề đụng vào nàng.
Hắn còn thổi tắt nến, nằm xuống mép giường phía ngoài.
Chi Chi cởi áo choàng, nàng nghĩ rằng ít nhất đối phương cũng phải ôm nàng, nào ngờ Công Chúa lại đặt hai tay lên bụng, rồi nhắm mắt lại.
Chi Chi ngẩn người, nàng hơi tủi thân ngẩng đầu lên nhìn Công Chúa.
Công Chúa nhắm mắt, dường như thật sự muốn ngủ.
Chi Chi bèn đá khẽ vào bắp chân Công Chúa.
Công Chúa vẫn nhắm mắt không mở ra, cất giọng rất nhẹ: Ừ?
Chi Chi cắn môi, dứt khoát trèo lên người Công Chúa, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng: Công Chúa, thiếp nhảy múa cho người xem nhé.
Lại nghĩ, điệu múa thắp đèn nàng học được vẫn còn chưa biểu diễn trước mặt ai.
Chi Chi nằm trên người Công Chúa, đè tay Công Chúa lại.
Công Chúa rút tay ra, nhắm mắt kéo Chi Chi xuống khỏi người mình: Đêm đã khuya, để hôm khác hãy nhảy.
Chi Chi bị kéo xuống nhưng nàng vẫn chưa buông tha, nàng lăn đến bên cạnh đối phương, rồi nhào vào trong ngực đối phương.
Nàng ngửa đầu nhìn Công Chúa, suy nghĩ chốc lát, rồi thè lưỡi liếm lên yết hầu của Công Chúa.
Nàng làm tất cả những việc này nhưng lại không hề phát hiện vành tai của đối phương đã đỏ bừng.
Rốt cuộc Công Chúa cũng mở mắt ra, ánh mắt kiềm chế, giống như đang cố tình che giấu điều gì: Nàng đang làm gì vậy?
Chi Chi lùi về, giống như chim cút: Không có gì.
Công Chúa bỗng xoay mình đè Chi Chi lại: Tối nay nàng thật là...
Hắn còn chưa dứt lời liền hôn Chi Chi.
Lúc Chi Chi bị hôn đến mơ màng, hai mắt ngập nước, nhưng Công Chúa lại đứng bật dậy xuống giường, hắn hít thở sâu một lúc mới nói: Ta đến ngủ ở thư phòng, nàng ngủ ở đây đi.
Chi Chi không quên nhiệm vụ của mình, vội vàng quấn lấy.
Nàng quấn lên người đối phương như dây mây, tỏ vẻ dịu dàng, tỏ vẻ quyến rũ: Không cho phép đi.
Nàng ngồi lên đùi đối phương, nhìn đối phương bằng đôi mắt phượng ngập nước, móc chặt vào như lưỡi câu, giọng nói có chút yếu ớt: Nếu như người đi, thiếp sẽ không bao giờ nói chuyện với người nữa.
Yết hầu Công Chúa hơi động đậy.
Hết chương 69.
/96
|