Họ đóng giả thành người bán ngựa bên ngoài lẫn vào trong đám người Ngô Tề mà đi, kỵ binh Đông Dương phủ phân ra vài người đi tìm bắt ngựa đã chạy tứ tán, Dương Phác đi giữa mảnh đất, nhìn thi thể bị bắn chết, máu tươi chảy thấm vào đất, loang ra một mảng lớn.
Dương Phác ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, trong lòng tính toán khoảng cách bắn tên cùng ngọn giáo để có chiều sâu vào xương và thịt, thầm nghĩ vừa rồi có sáu người rời đi, ít nhất cũng phải có hai cây cường cung thượng phẩm, thầm nghĩ loại cung này ở quân đội cũng là hàng hóa cấm, không nghĩ rằng đã lưu lạc dân gian.
Lâm Phược mặt không biểu lộ cảm xúc cùng quay đầu về phía Dương Phác chắp tay, nói:
-Đêm hôm qua Thất phu nhân phái người gửi tin cho ta, mới biết được hôm qua đã va chạm với Dương thúc và Cố đại nhân tại tửu lâu, hôm nay ta cùng mọi người tới đây là do dự không biết có thể đến gặp Cố đại nhân tạ tội không, lúc nãy khi trên đường trở về, ta gặp vài khách qua đường nói chuyện tốt của họ hỏng rồi, vài người sẽ đến vây giết ta, vì vậy ta cố ý bức bọn hắn đi thẳng tới đây, là muốn dựa vào chư vị huynh đệ ở Đông Dương phủ ra tay trợ giúp. Như vậy Lâm Phược cùng vài vị khách bán ngựa kia mới đủ khả năng bắt được những tên cướp kia. Đó là vài vị khách bán ngựa từ nơi khác tới mà Lâm Phược quen biết khi ở Đình Hồ.
Hôm qua Cố Ngộ Trần phái Dương Phác đi gặp Cố Doanh Tụ, sau khi nghe chuyện Lâm Phược gặp phải bọn cướp ở huyện Bạch Sa, lại nghe Lâm Phược khách khí gọi hắn là “Dương Thúc”, khiến hắn cảm thấy Lâm Phược tốt hơn một chút. Mặc dù cảm thấy đám người bán ngựa kia cũng có điểm đáng ngờ, nhưng cũng không nghĩ gì thêm.
Cố Doanh Tụ nhìn quanh chớp đôi mắt đẹp xem Lâm Phược nói hươu nói vượn, những người ngã trên mặt đất rõ ràng là người nhị công tử phái tới để rửa nhục, hắn lại chỉ hươu bảo vượn nói là đồng đảng của bọn thích khách hôm qua, hắn hiển nhiên không lo lắng đám giặc cỏ này sẽ sống lại chọc thủng lời hắn. Nếu nhị công tử biết những tên cướp hắn phái tới rửa nhục không chỉ bị giết, lại còn bị gán cho tội danh thích khách, hắn nhất định sẽ tức hộc máu, đại khái sẽ càng lo lắng quan phủ sẽ truy cứu vấn đề thích khách lên đầu hắn. Cho dù Lâm gia ở Đông Dương là gia tộc quyền thế, lại là dòng họ thế huân, nhưng tội danh ám sát Phó sứ Giang Đông cũng đủ làm cho bọn họ hồn bay phách lạc, phải cẩn thận mà ứng phó.
Cố Doanh Tụ cẩn thận suy nghĩ kế sách của Lâm Phược, Lâm Phược lại nghiêm trang ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét thi thể trên mặt đất, đem những binh khí của đám cướp này đưa cho Dương Phác xem:
-Trên mặt đao này có khắc hai chữ “khinh dực”, xin thứ Lâm Phược kiến thức nông cạn, trong phủ Đông Dương, bất kể Trấn quân hay Binh Mã Ti của Đông Dương phủ, hay là trên danh sách cung doanh chư huyện cũng như xã doanh, đều không có cờ hiệu “Khinh dực” nào.
Dương Phác nhìn nhìn đao, lại xoay người ngồi xuống nhấc áo xác người chết lên, bên trong mặc bì giáp, bên cạnh bì giáp cũng có một quyển sách có ký hiệu “khinh dực”, hắn cũng không nghi ngờ lời Lâm Phược nói:
-Có lẽ là ai đó nuôi tư binh
Phó úy kỵ binh Vân Kỵ được phái tới Đông Dương phủ hộ vệ Cố Ngộ Trần không nghe ra Lâm Phược đang nói hươu nói vượn, hắn đi đến gần nói:
-Lâm cử nhân gặp bọn đồng lõa thích khách này ở đâu vậy? Ta tức khắc phái người quay về phủ Đông Dương báo cáo việc này, mời Binh Mã Ti điều binh đến Thạch Lương bắt bọn đồng đảng thích khách…
-Khi ta ở xã Đầu Vọng thấy những người này tới, khi hết đường trốn, ta nghĩ đến phủ Đông Dương sẽ phái binh bảo hộ Cố đại nhân, vì thế trốn về hướng bên này…
Phó úy Vân Kỵ không phải lão lính dày dặn, nghe thấy Lâm Phược nói như thế, lại hoảng hốt.
Vị Lâm cử nhân trước mắt này ngày hôm qua xuyên qua đám thích khách có ân cứu mạng với Án sát phó sứ, hôm nay đuổi giết đồng đảng của thích khách, trốn đến đây là để tìm kiếm nơi che chở, bọn họ lại khoanh tay đứng nhìn, còn ngăn cản bọn họ trốn vào thôn, nếu bẩm báo việc này cho Binh Mã Ti, tiền đồ của hắn sẽ hoàn toàn bị hủy.
Dương Phác kinh nghiệm lão luyện hơn một chút, nghĩ thầm rằng: có những người bán ngựa tương trợ, Lâm Phược căn bản không cần chạy trốn như con thỏ, hơn phân nửa là hắn dụ đồng đảng thích khách đến tranh công. Tuy vậy hắn cũng không nóng lòng để cho Phó Úy Vân Kỵ phái người thông báo việc này cho phủ Đông Dương, chỉ nói:
-Việc này trước tiên thông báo với huyện Thạch Lương sau đó bẩm báo với đại nhân nhà ta sau.
Phó Úy Vân Kỵ vội vàng nói thêm, phái người đưa những thi thể cùng ngựa và binh khí của nhóm đồng đảng này đi kiểm tra.
Cố Ngộ Trần thân mình gầy gò, mặc quần áo xanh đứng trước gió càng có vẻ thêm đơn bạc, cằm dưới không râu, trên môi có hai chòm râu, tuy nói mới bốn mươi tuổi, nhưng lại có nếp nhăn trên mặt, có vài phần già nua, hắn đứng ở trước tòa nhà nhìn ra cổng thôn.
Trước đó có người bẩm báo nói rằng hôm qua Lâm cử nhân bị đồng đảng của thích khách đuổi giết đến thôn Khẩu Bắc, y mệnh cho Dương Phác đi tới cửa thôn đồng thời sai kỵ binh phủ Đông Dương truy nã đồng đảng thích khách, chớ khiến Lâm cử nhân bị thích khách làm thương tổn. Sau đó Dương Phác lại phái người trở về bẩm báo rằng đồng đảng thích khách đều đã chết, không chỉ có Lâm cử nhân, Đại tiểu thư cũng ngồi xe tới cửa thôn, y muốn ngồi cũng không được, nên đã về nhà trước.
Rời quê hương đã hai mươi năm, cả đại gia tộc đã tan tác thành bộ dáng như hôm nay, ái nữ của đại ca còn lớn tuổi hơn so với tiểu thiếp của đại ca, tư vị đó, khiến trong lòng Cố Ngộ Trần cảm thấy không vui, hết thảy đều là do lúc trước y tuổi trẻ khí thịnh gây nên tội phải hầu án, đại ca hắn gửi cho y một thư riêng nói trong triều đang có dư luận muốn phán y tội danh lưu đày, vì thế vợ chồng hai người phải rời đi, ngoài ra còn có một vú già trên đường lưu đày đã bị bệnh chết.
Nhìn xe ngựa của Dương Phác và Lâm cử nhân hôm qua đã gặp mặt ở tửu lâu đi tới, mành xe nhấc lên, vách tường xe có một thiếu phụ xinh đẹp và có một đại tẩu đi cùng, Cố Ngộ Trần mắt đã đẫm lệ khó kìm nén nổi.
-Ngươi xem xem, nhìn thấy Tụ nương hẳn phải cao hứng mới đúng, ngươi lại có bộ dáng gì vậy?
Thê tử kết tóc của Cố Ngộ Trần rưng rưng oán giận nói.
Cao hứng thế nào mới tốt a? Cố Ngộ Trần trong lòng than thở, vài bề trên trong tộc đều nói Tụ nương đã làm tiểu thiếp của Lâm Đình Huấn, đối thủ một mất một còn của Cố gia, làm nhục nề nếp gia đình Cố gia, nhất trí phản đối nàng quay về tham gia tế tổ. Bản thân mình đã quay về huyện Thạch Lương bốn ngày, đây mới là lần đầu tiên nhìn thấy chất nữ đã cách hai mươi năm không gặp, kêu hắn nên cao hứng thế nào nữa đây? Chẳng lẽ giống các lão nhân trong tộc khiến cho người ta mời ba bốn lượt mới miễn cưỡng cùng nhau ăn gia yến sao.
Cố Ngộ Trần nghĩ tự mình làm quan bên ngoài, sự tình Cố gia cũng không muốn nhúng tay vào, Doanh Tụ sau này có lẽ vẫn phải phó thác cho các bậc bề trên chiếu cố.
Nếu không có biến cố ở cửa thôn, Cố Doanh Tụ có lẽ sẽ khóc bù lu bù loa, lúc này ánh mắt cũng ngập nước bước xuống xe ngựa, nhún mình thi lễ với vợ chồng Cố Ngộ Trần:
-Thúc thúc, thím, Tụ nương hôm nay cuối cùng đã gặp được các ngươi.
-Thật là khổ cho ngươi, con gái.
Cố Ngộ Trần nhìn nhìn cháu gái, nói:
-Khi ta bị vây ở Ký Bắc, thường xuyên đối mặt với cái chết ở vùng phương Bắc, luôn nghĩ mặt mũi nào đi gặp cha mẹ ngươi, để ngươi một đứa trẻ ở lại Đông Dương chịu khổ như vậy.
Cố Doanh Tụ rơi nước mắt, nâng đỡ vợ chồng Cố Ngộ Trần đi vào nhà, những người khác trong Cố gia đều nói thúc cháu có thể gặp lại là tốt rồi.
Phía trước là một đoàn người vây quanh, người Cố gia thân nhân gặp nhau đang cảm động, nhất thời cũng không chú ý tới Lâm Phược, Lâm Phược và Chu Phổ đi vào phía sau nhà.
Trong viện hắn nhìn thấy thiếu nữ đã gặp ở tửu lâu ngày hôm qua, thiếu nữ kia Lâm Phược chẳng may chạm phải ngực nàng, bây giờ đã thay một thân trang phục thiếu nữ nông thúy, khoảng mười lăm mười sáu tuổi, thấp hơn một chút so với Cố Doanh Tụ, đứng trước cây mai vàng ở đình ngọc lập, tuổi tuy còn nhỏ, nhưng đã xinh đẹp thanh lịch vô cùng. Nàng liếc mắt một cái đã nhìn ra Lâm Phược đi theo sau mọi người tiến vào sân, đôi môi đỏ mọng chưa nói lời nào mặt đã đỏ hồng, cúi đầu định làm bộ như không phát hiện ra Lâm Phược, nhưng lại kìm lòng không nổi muốn liếc nhìn hắn một cái. Nàng vừa ngẩng đầu, đã thấy ánh mắt Lâm Phược vừa vặn nhìn qua, thiếu nữ tức thì hoảng sợ ngượng ngập cúi đầu, thất kinh giống như làm sai việc gì.
Thiếu nữ lần thứ nhất nhìn thấy vết máu trên người Cố Doanh Tụ, nàng liền cúi đầu, lại nhìn thấy gấu váy và giàu thêu của Cố Doanh Tụ có vết máu rõ ràng hơn nữa, không giống như bị bắn lên, khiếp sợ che đôi môi đỏ mọng, không biết ở cửa thôn rốt cuộc phát sinh chuyện gì, nàng nghi hoặc nhìn về hướng Lâm Phược, chỉ thấy Lâm Phược lại nhe răng cười với nàng. Thiếu nữ cảm thấy xấu hổ, quay đầu đi vào sảnh chính trước.
-A! Tay áo Tụ nương có vết máu!
Sau khi vào sảnh, Cố thị nâng Cố Doanh Tụ định đi vào phòng của nàng, lúc này mới kinh ngạc phát hiện trên người nàng có vết máu.
-Có phải khi ở cửa thôn bị thích khách làm bị thương không?
Cố Ngộ Trần lo sợ không yên hỏi, trong lòng y tràn đấy hổ thẹn với chất nữ, không thể lại thấy nàng có chuyện gì không hay.
-Không phải do thích khách làm bị thương.
Cố Doanh Tụ vô cùng điềm tĩnh trả lời, chỉ có điều nếu nói ra việc này sẽ phá hỏng không khí lúc này, vì thế thản nhiên nói:
-Sau khi Lâm tú tài bị bao vây, vài tên nô tài kháng mệnh không chịu đi cứu, ta liền giết một tên, máu dính trên váy kia là khi ta giết tên nô tài cầm đầu phun ra, chất nữ quả thật không hề bị thương.
Cả sảnh đang tràn đầy người, không khí cảm thán thổn thức của người thân khi gặp nhau chưa kịp hâm nóng trong nháy mắt đã lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn về phía Cố Doanh Tụ, nhìn nàng bé nhỏ, mặt mũi tái nhợt, nhìn thế nào cũng không giống nữ nhân có thể giết người hầu.
Cố Thị đang cầm cánh tay Cố Doanh Tụ trong nháy mắt như là bị phỏng vội bỏ tay ra, sau khi bỏ ra rồi mới thấy mình phản ứng quá lớn, muốn cầm lại tay nàng nhưng lại cảm thấy xấu hổ.
Cố Ngộ Trần mấy năm nay trải qua đau khổ đã nhiều, tuy rằng cảm thấy khiếp sợ với việc chất nữ của mình có dũng khí giết người, nhưng cũng không coi nàng như quái vật, lấy khẩu khí nhìn chằm chằm chất nữ, lớn tiếng nói:
-Hảo, hảo, những năm gần đây ta lo lắng Cố gia tán loạn, lộn xộn sẽ bị người khác ức hiếp. Khi ta lưu đày trong quân, thấy tướng quân cầm binh, quân lệnh không thể không theo, nếu không binh lính sỹ quan đều bị chém đầu, Tụ nương đương nhiên có uy phong của tướng quân.
-Truyền kỳ liệt nữ đều nói làm việc lớn không cau mày.
Cố thị lúc này mới cười mỉa hóa giải xấu hổ vừa rồi khi nàng buông cánh tay Cố Doanh Tụ, chỉ có điều, nụ cười của nàng vô cùng miễn cưỡng.
Những người khác trong Cố tộc đều có vẻ mặt khác nhau, nghe nói Cố Doanh Tụ đến Lâm gia đã trở thành nhân vật lợi hại, nhưng tuyệt đối không ngờ nàng sẽ hành động ngoan tuyệt như vậy đối với tôi tớ kháng mệnh, lại lo lắng liệu nàng sẽ nhúng tay tới mọi việc chấn hưng Cố tộc của thân thúc thúc hay không, nếu nàng cứng rắn muốn nhúng tay, sẽ phải cự tuyệt như thế nào?
Sau đó, bầu không khí thân nhân gặp nhau phai nhạt đi rất nhiều, Cố Ngộ Trần cực lực muốn cho chất nữ không nghĩ đến việc giết người kia nữa, liền nhiệt tình đi tới kéo cánh tay Lâm Phược đi vào sảnh, giới thiệu với thê tử Cố thị:
-Đây là Lâm cử nhân Lâm Phược, hôm qua đã cứu ta, Tự Nguyên và Huân Nhi một mạng.
-Thúc thúc, Lâm Phược là con của Mai nương.
Cố Doanh tụ đứng một bên nói.
-A
Cố Ngộ Trần cầm cánh tay Lâm Phược thấy lòng nao nao.
Dương Phác ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, trong lòng tính toán khoảng cách bắn tên cùng ngọn giáo để có chiều sâu vào xương và thịt, thầm nghĩ vừa rồi có sáu người rời đi, ít nhất cũng phải có hai cây cường cung thượng phẩm, thầm nghĩ loại cung này ở quân đội cũng là hàng hóa cấm, không nghĩ rằng đã lưu lạc dân gian.
Lâm Phược mặt không biểu lộ cảm xúc cùng quay đầu về phía Dương Phác chắp tay, nói:
-Đêm hôm qua Thất phu nhân phái người gửi tin cho ta, mới biết được hôm qua đã va chạm với Dương thúc và Cố đại nhân tại tửu lâu, hôm nay ta cùng mọi người tới đây là do dự không biết có thể đến gặp Cố đại nhân tạ tội không, lúc nãy khi trên đường trở về, ta gặp vài khách qua đường nói chuyện tốt của họ hỏng rồi, vài người sẽ đến vây giết ta, vì vậy ta cố ý bức bọn hắn đi thẳng tới đây, là muốn dựa vào chư vị huynh đệ ở Đông Dương phủ ra tay trợ giúp. Như vậy Lâm Phược cùng vài vị khách bán ngựa kia mới đủ khả năng bắt được những tên cướp kia. Đó là vài vị khách bán ngựa từ nơi khác tới mà Lâm Phược quen biết khi ở Đình Hồ.
Hôm qua Cố Ngộ Trần phái Dương Phác đi gặp Cố Doanh Tụ, sau khi nghe chuyện Lâm Phược gặp phải bọn cướp ở huyện Bạch Sa, lại nghe Lâm Phược khách khí gọi hắn là “Dương Thúc”, khiến hắn cảm thấy Lâm Phược tốt hơn một chút. Mặc dù cảm thấy đám người bán ngựa kia cũng có điểm đáng ngờ, nhưng cũng không nghĩ gì thêm.
Cố Doanh Tụ nhìn quanh chớp đôi mắt đẹp xem Lâm Phược nói hươu nói vượn, những người ngã trên mặt đất rõ ràng là người nhị công tử phái tới để rửa nhục, hắn lại chỉ hươu bảo vượn nói là đồng đảng của bọn thích khách hôm qua, hắn hiển nhiên không lo lắng đám giặc cỏ này sẽ sống lại chọc thủng lời hắn. Nếu nhị công tử biết những tên cướp hắn phái tới rửa nhục không chỉ bị giết, lại còn bị gán cho tội danh thích khách, hắn nhất định sẽ tức hộc máu, đại khái sẽ càng lo lắng quan phủ sẽ truy cứu vấn đề thích khách lên đầu hắn. Cho dù Lâm gia ở Đông Dương là gia tộc quyền thế, lại là dòng họ thế huân, nhưng tội danh ám sát Phó sứ Giang Đông cũng đủ làm cho bọn họ hồn bay phách lạc, phải cẩn thận mà ứng phó.
Cố Doanh Tụ cẩn thận suy nghĩ kế sách của Lâm Phược, Lâm Phược lại nghiêm trang ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét thi thể trên mặt đất, đem những binh khí của đám cướp này đưa cho Dương Phác xem:
-Trên mặt đao này có khắc hai chữ “khinh dực”, xin thứ Lâm Phược kiến thức nông cạn, trong phủ Đông Dương, bất kể Trấn quân hay Binh Mã Ti của Đông Dương phủ, hay là trên danh sách cung doanh chư huyện cũng như xã doanh, đều không có cờ hiệu “Khinh dực” nào.
Dương Phác nhìn nhìn đao, lại xoay người ngồi xuống nhấc áo xác người chết lên, bên trong mặc bì giáp, bên cạnh bì giáp cũng có một quyển sách có ký hiệu “khinh dực”, hắn cũng không nghi ngờ lời Lâm Phược nói:
-Có lẽ là ai đó nuôi tư binh
Phó úy kỵ binh Vân Kỵ được phái tới Đông Dương phủ hộ vệ Cố Ngộ Trần không nghe ra Lâm Phược đang nói hươu nói vượn, hắn đi đến gần nói:
-Lâm cử nhân gặp bọn đồng lõa thích khách này ở đâu vậy? Ta tức khắc phái người quay về phủ Đông Dương báo cáo việc này, mời Binh Mã Ti điều binh đến Thạch Lương bắt bọn đồng đảng thích khách…
-Khi ta ở xã Đầu Vọng thấy những người này tới, khi hết đường trốn, ta nghĩ đến phủ Đông Dương sẽ phái binh bảo hộ Cố đại nhân, vì thế trốn về hướng bên này…
Phó úy Vân Kỵ không phải lão lính dày dặn, nghe thấy Lâm Phược nói như thế, lại hoảng hốt.
Vị Lâm cử nhân trước mắt này ngày hôm qua xuyên qua đám thích khách có ân cứu mạng với Án sát phó sứ, hôm nay đuổi giết đồng đảng của thích khách, trốn đến đây là để tìm kiếm nơi che chở, bọn họ lại khoanh tay đứng nhìn, còn ngăn cản bọn họ trốn vào thôn, nếu bẩm báo việc này cho Binh Mã Ti, tiền đồ của hắn sẽ hoàn toàn bị hủy.
Dương Phác kinh nghiệm lão luyện hơn một chút, nghĩ thầm rằng: có những người bán ngựa tương trợ, Lâm Phược căn bản không cần chạy trốn như con thỏ, hơn phân nửa là hắn dụ đồng đảng thích khách đến tranh công. Tuy vậy hắn cũng không nóng lòng để cho Phó Úy Vân Kỵ phái người thông báo việc này cho phủ Đông Dương, chỉ nói:
-Việc này trước tiên thông báo với huyện Thạch Lương sau đó bẩm báo với đại nhân nhà ta sau.
Phó Úy Vân Kỵ vội vàng nói thêm, phái người đưa những thi thể cùng ngựa và binh khí của nhóm đồng đảng này đi kiểm tra.
Cố Ngộ Trần thân mình gầy gò, mặc quần áo xanh đứng trước gió càng có vẻ thêm đơn bạc, cằm dưới không râu, trên môi có hai chòm râu, tuy nói mới bốn mươi tuổi, nhưng lại có nếp nhăn trên mặt, có vài phần già nua, hắn đứng ở trước tòa nhà nhìn ra cổng thôn.
Trước đó có người bẩm báo nói rằng hôm qua Lâm cử nhân bị đồng đảng của thích khách đuổi giết đến thôn Khẩu Bắc, y mệnh cho Dương Phác đi tới cửa thôn đồng thời sai kỵ binh phủ Đông Dương truy nã đồng đảng thích khách, chớ khiến Lâm cử nhân bị thích khách làm thương tổn. Sau đó Dương Phác lại phái người trở về bẩm báo rằng đồng đảng thích khách đều đã chết, không chỉ có Lâm cử nhân, Đại tiểu thư cũng ngồi xe tới cửa thôn, y muốn ngồi cũng không được, nên đã về nhà trước.
Rời quê hương đã hai mươi năm, cả đại gia tộc đã tan tác thành bộ dáng như hôm nay, ái nữ của đại ca còn lớn tuổi hơn so với tiểu thiếp của đại ca, tư vị đó, khiến trong lòng Cố Ngộ Trần cảm thấy không vui, hết thảy đều là do lúc trước y tuổi trẻ khí thịnh gây nên tội phải hầu án, đại ca hắn gửi cho y một thư riêng nói trong triều đang có dư luận muốn phán y tội danh lưu đày, vì thế vợ chồng hai người phải rời đi, ngoài ra còn có một vú già trên đường lưu đày đã bị bệnh chết.
Nhìn xe ngựa của Dương Phác và Lâm cử nhân hôm qua đã gặp mặt ở tửu lâu đi tới, mành xe nhấc lên, vách tường xe có một thiếu phụ xinh đẹp và có một đại tẩu đi cùng, Cố Ngộ Trần mắt đã đẫm lệ khó kìm nén nổi.
-Ngươi xem xem, nhìn thấy Tụ nương hẳn phải cao hứng mới đúng, ngươi lại có bộ dáng gì vậy?
Thê tử kết tóc của Cố Ngộ Trần rưng rưng oán giận nói.
Cao hứng thế nào mới tốt a? Cố Ngộ Trần trong lòng than thở, vài bề trên trong tộc đều nói Tụ nương đã làm tiểu thiếp của Lâm Đình Huấn, đối thủ một mất một còn của Cố gia, làm nhục nề nếp gia đình Cố gia, nhất trí phản đối nàng quay về tham gia tế tổ. Bản thân mình đã quay về huyện Thạch Lương bốn ngày, đây mới là lần đầu tiên nhìn thấy chất nữ đã cách hai mươi năm không gặp, kêu hắn nên cao hứng thế nào nữa đây? Chẳng lẽ giống các lão nhân trong tộc khiến cho người ta mời ba bốn lượt mới miễn cưỡng cùng nhau ăn gia yến sao.
Cố Ngộ Trần nghĩ tự mình làm quan bên ngoài, sự tình Cố gia cũng không muốn nhúng tay vào, Doanh Tụ sau này có lẽ vẫn phải phó thác cho các bậc bề trên chiếu cố.
Nếu không có biến cố ở cửa thôn, Cố Doanh Tụ có lẽ sẽ khóc bù lu bù loa, lúc này ánh mắt cũng ngập nước bước xuống xe ngựa, nhún mình thi lễ với vợ chồng Cố Ngộ Trần:
-Thúc thúc, thím, Tụ nương hôm nay cuối cùng đã gặp được các ngươi.
-Thật là khổ cho ngươi, con gái.
Cố Ngộ Trần nhìn nhìn cháu gái, nói:
-Khi ta bị vây ở Ký Bắc, thường xuyên đối mặt với cái chết ở vùng phương Bắc, luôn nghĩ mặt mũi nào đi gặp cha mẹ ngươi, để ngươi một đứa trẻ ở lại Đông Dương chịu khổ như vậy.
Cố Doanh Tụ rơi nước mắt, nâng đỡ vợ chồng Cố Ngộ Trần đi vào nhà, những người khác trong Cố gia đều nói thúc cháu có thể gặp lại là tốt rồi.
Phía trước là một đoàn người vây quanh, người Cố gia thân nhân gặp nhau đang cảm động, nhất thời cũng không chú ý tới Lâm Phược, Lâm Phược và Chu Phổ đi vào phía sau nhà.
Trong viện hắn nhìn thấy thiếu nữ đã gặp ở tửu lâu ngày hôm qua, thiếu nữ kia Lâm Phược chẳng may chạm phải ngực nàng, bây giờ đã thay một thân trang phục thiếu nữ nông thúy, khoảng mười lăm mười sáu tuổi, thấp hơn một chút so với Cố Doanh Tụ, đứng trước cây mai vàng ở đình ngọc lập, tuổi tuy còn nhỏ, nhưng đã xinh đẹp thanh lịch vô cùng. Nàng liếc mắt một cái đã nhìn ra Lâm Phược đi theo sau mọi người tiến vào sân, đôi môi đỏ mọng chưa nói lời nào mặt đã đỏ hồng, cúi đầu định làm bộ như không phát hiện ra Lâm Phược, nhưng lại kìm lòng không nổi muốn liếc nhìn hắn một cái. Nàng vừa ngẩng đầu, đã thấy ánh mắt Lâm Phược vừa vặn nhìn qua, thiếu nữ tức thì hoảng sợ ngượng ngập cúi đầu, thất kinh giống như làm sai việc gì.
Thiếu nữ lần thứ nhất nhìn thấy vết máu trên người Cố Doanh Tụ, nàng liền cúi đầu, lại nhìn thấy gấu váy và giàu thêu của Cố Doanh Tụ có vết máu rõ ràng hơn nữa, không giống như bị bắn lên, khiếp sợ che đôi môi đỏ mọng, không biết ở cửa thôn rốt cuộc phát sinh chuyện gì, nàng nghi hoặc nhìn về hướng Lâm Phược, chỉ thấy Lâm Phược lại nhe răng cười với nàng. Thiếu nữ cảm thấy xấu hổ, quay đầu đi vào sảnh chính trước.
-A! Tay áo Tụ nương có vết máu!
Sau khi vào sảnh, Cố thị nâng Cố Doanh Tụ định đi vào phòng của nàng, lúc này mới kinh ngạc phát hiện trên người nàng có vết máu.
-Có phải khi ở cửa thôn bị thích khách làm bị thương không?
Cố Ngộ Trần lo sợ không yên hỏi, trong lòng y tràn đấy hổ thẹn với chất nữ, không thể lại thấy nàng có chuyện gì không hay.
-Không phải do thích khách làm bị thương.
Cố Doanh Tụ vô cùng điềm tĩnh trả lời, chỉ có điều nếu nói ra việc này sẽ phá hỏng không khí lúc này, vì thế thản nhiên nói:
-Sau khi Lâm tú tài bị bao vây, vài tên nô tài kháng mệnh không chịu đi cứu, ta liền giết một tên, máu dính trên váy kia là khi ta giết tên nô tài cầm đầu phun ra, chất nữ quả thật không hề bị thương.
Cả sảnh đang tràn đầy người, không khí cảm thán thổn thức của người thân khi gặp nhau chưa kịp hâm nóng trong nháy mắt đã lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn về phía Cố Doanh Tụ, nhìn nàng bé nhỏ, mặt mũi tái nhợt, nhìn thế nào cũng không giống nữ nhân có thể giết người hầu.
Cố Thị đang cầm cánh tay Cố Doanh Tụ trong nháy mắt như là bị phỏng vội bỏ tay ra, sau khi bỏ ra rồi mới thấy mình phản ứng quá lớn, muốn cầm lại tay nàng nhưng lại cảm thấy xấu hổ.
Cố Ngộ Trần mấy năm nay trải qua đau khổ đã nhiều, tuy rằng cảm thấy khiếp sợ với việc chất nữ của mình có dũng khí giết người, nhưng cũng không coi nàng như quái vật, lấy khẩu khí nhìn chằm chằm chất nữ, lớn tiếng nói:
-Hảo, hảo, những năm gần đây ta lo lắng Cố gia tán loạn, lộn xộn sẽ bị người khác ức hiếp. Khi ta lưu đày trong quân, thấy tướng quân cầm binh, quân lệnh không thể không theo, nếu không binh lính sỹ quan đều bị chém đầu, Tụ nương đương nhiên có uy phong của tướng quân.
-Truyền kỳ liệt nữ đều nói làm việc lớn không cau mày.
Cố thị lúc này mới cười mỉa hóa giải xấu hổ vừa rồi khi nàng buông cánh tay Cố Doanh Tụ, chỉ có điều, nụ cười của nàng vô cùng miễn cưỡng.
Những người khác trong Cố tộc đều có vẻ mặt khác nhau, nghe nói Cố Doanh Tụ đến Lâm gia đã trở thành nhân vật lợi hại, nhưng tuyệt đối không ngờ nàng sẽ hành động ngoan tuyệt như vậy đối với tôi tớ kháng mệnh, lại lo lắng liệu nàng sẽ nhúng tay tới mọi việc chấn hưng Cố tộc của thân thúc thúc hay không, nếu nàng cứng rắn muốn nhúng tay, sẽ phải cự tuyệt như thế nào?
Sau đó, bầu không khí thân nhân gặp nhau phai nhạt đi rất nhiều, Cố Ngộ Trần cực lực muốn cho chất nữ không nghĩ đến việc giết người kia nữa, liền nhiệt tình đi tới kéo cánh tay Lâm Phược đi vào sảnh, giới thiệu với thê tử Cố thị:
-Đây là Lâm cử nhân Lâm Phược, hôm qua đã cứu ta, Tự Nguyên và Huân Nhi một mạng.
-Thúc thúc, Lâm Phược là con của Mai nương.
Cố Doanh tụ đứng một bên nói.
-A
Cố Ngộ Trần cầm cánh tay Lâm Phược thấy lòng nao nao.
/83
|