Diên Mi với theo tay Tiêu Lan, Tiêu Lan không buông, nàng chỉ đành đẩy đẩy bả vai hắn, chân cũng giẫm loạn trong nước, nước ao theo động tác của nàng nhộn nhạo, hình thành gợn nước cao thấp, caothì không qua bả vai nàng, mang theo cánh hoa phủ trên cần cổ, thấp thì lướt qua xương quai xanh của nàng, lộ ra đường cong mơ hồ trước ngực.
Tiêu Lan mím môi, buông cằm nàng ra, duỗi tay lấy canh tuyết hoa mai bên cạnh ao tới, Diên Mi nghĩ là bưng cho nàng, duỗi tay muốn đón, cánh tay Tiêu Lan lại chuyển một vòng, đưa lên môi mình, mắt vẫn liếc nhìn nàng, rầm rì uống xuống.
Đôi mắt Diên Mi trông mong nhìn chằm chằm Tiêu Lan, cổ họng Tiêu Lan trượt từng cái một, bọt nướctrên miệng chén nhỏ một giọt trên cằm hắn, lại thuận theo hầu kết một đường chảy xuống, giống như là một giọt mưa xuân thấm vào trong đất, Diên Mi không tự chủ nuốt nước miếng, đi lên trước mộtbước, ngửa đầu lên, bước tới gần cũng muốn uống.
Ánh mắt Tiêu Lan vẫn không hề rời khỏi nàng, thật chậm thật chậm uống cạn chén canh, lật tay thấy đáy chén sáng bóng, ý là không còn nữa.
Mặt Diên Mi vo thành một nắm, Tiêu Lan duỗi tay ra rót một chén nữa, lại không động đậy, Diên Mi đành phải tự mình duỗi tay đi lấy.
Cánh tay ngắn, với không tới.
Nàng có chút vội, một cánh tay treo trên cổ Tiêu Lan lắc lư, Tiêu Lan bưng tới, uống một hớp, lần nàykhông có nuốt xuống, ngậm ở trong miệng, nhìn nàng.
Diên Mi hiểu rồi, kiễng chân nghênh đón, nhưng là đôi môi nàng mới vừa chạm vào Tiêu Lan, Tiêu Lanđã nuốt xuống mất tiêu.
Diên Mi vừa vội vừa cáu, đầu lưỡi ở trên môi hắn liếm một cái, Tiêu Lan uống là canh mai dùng cánh mai tháng chạp năm ngoái phơi khô cất vào kho, thêm nước tuyết hôm nay nấu lên cùng mật ong, hương vị nhàn nhạt, nhưng bởi vì như vậy mà mùi thơm miên man của hoa mai lại càng thêm câu dẫn lòng người.
Diên Mi vốn là không hề khát như vậy, nhưng bị Tiêu Lan đùa hai hồi, tự nhiên khát đến tận trong lục phủ ngũ tạng, cũng chẳng quan tâm cái gì nữa, một đôi mắt đáng thương nhìn hắn: Lan ca ca, chàng tốt nhất.
Lúc này Tiêu Lan mới ngậm thêm một ngụm, khẽ cúi đầu, Diên Mi đã có kinh nghiệm vừa nãy, lập tức dán sát vào môi hắn hút lấy, Tiêu Lan so với nàng cao hơn nhiều, nàng không thể không nhón mũi chân lên, người mình áp vào Tiêu Lan, sít sao cùng một chỗ.
Hơi nước lạnh từ trong miệng Tiêu Lan chảy qua, mang hương hoa mai man mát, Diên Mi vừa nuốt vừa cảm thấy còn chưa đủ giải khát, đầu lưỡi đưa tới nhiệt tình càn quét, kết quả bị Tiêu Lan cuốn lấy, mút lưỡi nàng đến tê dại, về sau nuốt đã không biết là nước canh hay là nước bọt trong miệng hai người nữa.
Sau lưng Tiêu Lan chống lên vách ao, một tay nâng thắt lưng nàng lên, một tay đè sau lưng nàng, cho giữa bọn họ không hề có khe hở.
Rời môi.
Diên Mi bị hôn đến mê mang, nâng mặt Tiêu Lan kinh ngạc nhìn trong chốc lát mới dời ánh mắt xuống, nhìn về phía thân thể hai người đang dán chặt, - - nàng đối với thân thể Tiêu Lan đã khôngtính là xa lạ nữa, Tiêu Lan đối với nàng cũng vậy, chỗ bả vai trắng muốt thậm chí còn có thể nhìn thấy được dấu vết hắn lưu lại, nhưng mà như vậy cũng không giảm bớt mới lạ cùng căng thẳng của hai người chút nào.
Xích lõa hoàn toàn như này, da thịt nóng hổi kề cận làm cho Diên Mi sinh ra một loại cảm giác kỳ lạ, tựa hồ là khăng khít không có ngăn trở, nàng nhìn đến bả vai của mình dán vào bả vai Tiêu Lan, thậtchặt; ngực mình dán vào ngực Tiêu Lan, đè ép; nước gợn phía dưới, chân nàng đạp lên bàn chân Tiêu Lan, một lớn một nhỏ.
Diên Mi thoáng nhích người, nước nóng làm trên người hai người nóng ướt, nàng thoải mái hé hé mắt, cười vui vẻ, cơ thể lúc lắc qua lại.
Tiêu Lan siết lấy thắt lưng nàng, bởi vì hô hấp gấp hơn mà tim đập tăng nhanh, không hề cách trở truyền đến ngực Diên Mi, một tay Diên Mi sờ soạng, ngẩng đầu nhìn hắn, Tiêu Lan thấp giọng nói: không phải nói béo lên sao? Ta không nhìn ra.
Diên Mi nháy mắt mấy cái, hai tay vòng từ dưới nách hắn qua, cũng nhỏ giọng nói: thật, không tin chàng sờ xem.
Tay Tiêu Lan cùng nước chảy từ thắt lưng xích lõa từ từ lướt qua, trước tiên ở trên mặt nàng nắn nắn, sau đó là cổ, rồi đến bả vai treo bọt nước, sau đó chậm rãi tiến vào trong nước.
Diên Mi treo ở trên người hắn, nước đã không đến bả vai, hai đoàn ở ngực như ẩn như hiện, có cánh hoa hồng dán ở phía trên, không tới vài cái đã bị vuốt ve không thấy hình dáng.
Diên Mi hừ một tiếng, ngực lại cọ cọ về phía trước: Ta cũng phải xem chàng.
Nàng cúi đầu, thực sự rất muốn xem từ đầu đến chân Tiêu Lan một lần, nhưng là nước ôn tuyền cũngkhông phải rất trong, có chút đục vàng, từ kẽ hở của những cánh hoa, nàng chỉ có thể nhìn thấy mộtchút eo và đôi chân thon dài của Tiêu Lan, liền duỗi tay ra ở bên hông hắn cùng trên đùi sờ soạng mộtchút, bình luận: Nhẵn nhụi.
Tiêu Lan bị nàng mò giật mình một cái, ngang hông động động, Diên Mi lập tức cảm giác được có cái gì đó ở chỗ đỉnh đùi, nàng duỗi tay ra muốn bắt, Tiêu Lan đã chế trụ cổ tay nàng, tay kia sờ soạng túi nước nhỏ cạnh bờ ao, dùng răng cắn mở ra, sau đó uống một ngụm lớn mớm tới Diên Mi.Diên Mi còn tưởng là nước, nuốt xuống mới cảm giác được giống như là rượu trái cây lạnh ngọt: Ngon.
Tiêu Lan lại mớm cho nàng hai ngụm, áp vào bên tai nàng nói: đi lên nhé?
Cả người Diên Mi bốc hơi phấn hồng, nàng thích cảm giác được ôm trong nước như này, liền lắc lắc đầu: Chưa có ngâm đủ.
Tiêu Lan cùng nàng cọ ở một chỗ thế này đã sắp nhịn không được nữa, mổ mổ môi nàng thương lượng: Ngày mai lại ngâm, chúng ta không phải là còn có chuyện chưa làm sao?
Diên Mi nhớ tới, nhưng đang ngâm ôn tuyền làm nàng lười nhác, cả người lơ mơ, nhắm mắt lại hỏi: Chuyện gì nha?
Tiêu Lan mím môi, nói: Lan ca ca giúp nàng... trồng đào.
Tinh thần Diên Mi tỉnh táo lại, mở to mắt nhìn hắn, Trồng đào? Bây giờ sao? Tới chỗ nào?
Tiêu Lan bế nàng lên, cầm khăn nhỏ cạnh ao bao lấy người nàng, lại quấn bên hông mình một cái, Diên Mi nhìn hắn, lại nhìn ra ngoài điện, đen kịt, không biết sao hắn lại chợt nhớ tới chuyện trồng đào nữa nên muốn gọi Cảnh nương tử cầm xiêm y tới, Tiêu Lan lại trực tiếp dùng thảm bao hai người ởmột chỗ, ở bên trong cởi hết khăn vải của Diên Mi ra, từng bước một, làm cho nàng bước lùi tiến vào nội điện.
Trong điện treo tầng tầng trướng đỏ, Diên Mi hít vào một hơi: Thơm quá.
trên tường có quét Tiêu hương nên tất nhiên rất thơm, Tiêu Lan cũng không giải thích chút chuyện này với nàng, hai người đứng ở bên giường, khăn nhỏ trên người Tiêu Lan cũng đã bị hắn rút đi, Diên Mi A nho nhỏ một tiếng, cúi đầu xuống nhìn, Tiêu Lan đã ôm nàng ngã vào trên giường, lăn hai vòng, thảm mở ra, Tiêu Lan kéo chăn uyên ương bằng gấm qua đắp lên cho hai người, Diên Mi nháy mắt mấy cái, hỏi: Chúng ta phải ở chỗ này trồng đào sao?
Tiêu Lan đè ở trên người nàng, quấn lấy chăn hôn nàng, trên tay không kìm được nhiệt tình, vuốt ve mãnh liệt, mấy ngụm rượu Diên Mi vừa uống đã bắt đầu có tác dụng, lắc lắc thân thể nói: Lan ca ca,nhẹ một chút.
Da đầu Tiêu Lan tê rần, mút mát vành tai nàng, thổi hơi nói: Mi Mi, Lan ca ca nhịn không được, chúng ta thử xem, được không?
Diên Mi còn không biết Thử cái gì , Tiêu Lan đã nâng thắt lưng nhẹ nhàng đụng một cái, Diên Mi nhất thời kinh ngạc há to miệng, cảm giác này làm nàng cảm thấy không biết là gì và rất mới lạ, nàng có chút sợ, nhưng Tiêu Lan và nàng dán gần nhau như vậy làm nàng cảm thấy rất an toàn, nàng nhất thời không biết phải làm sao bây giờ mới tốt, chỉ có thể ôm chặt lấy cổ Tiêu Lan, run rẩy gọi hắn: Lan ca ca...
Ánh mắt nàng ướt át, giọng nói mềm mại ngọt ngào, Tiêu Lan căn bản không chịu nổi, động một cái vọt vào, Diên Mi phút chốc cào vào trên lưng hắn, khóc nức nở kêu lên: Đau!
Tiêu Lan dùng sức nhắm mắt lại, động cũng không dám động, vội nhẹ nhàng hôn môi nàng trấn an,một tiếng lại một tiếng thầm thì gọi nàng: Mi Mi, Mi Mi.
Kỳ thật một chút đau này Diên Mi vẫn có thể chịu đựng, chỉ là đối với chuyện này vẫn chưa rõ ra sao, lại đang ngà ngà men say, không nhịn được lại muốn trêu đùa Tiêu Lan, mắt cũng không mở mà quay sang cọ cọ Tiêu Lan: Ta đau ta đau.
Hai người trần trụi dán vào nhau, Tiêu Lan hai mươi tuổi là lần đầu nếm trải được hương vị này, nhịnkhông được, đầu đầy mồ hôi, một tay vội giữ lấy thắt lưng nàng, tay kia nắm lấy hai tay nàng đưa lên đỉnh đầu, cắn môi nàng nói: Mở mắt ra.
Diên Mi vặn vẹo lung tung, mở mắt ra, đôi mắt ngập nước nhìn hắn, Tiêu Lan ngậm lấy vành tai nàng mút lấy, lỗ tai Diên Mi đặc biệt nhạy cảm, thân thể khẽ run lên, ngây ngốc u mê cầu xin tha thứ: Lan ca ca, đừng như vậy.
Tiêu Lan càng tiến thêm một bước, thổi hơi vào lỗ tai nàng, Đừng thế nào?
Diên Mi ngứa co cổ lại, muốn xin khoan dung, quay đầu sang hôn hắn, Tiêu Lan chống đỡ môi nàng, Lan ca ca cũng đau, chúng ta chậm một chút nhé, sau này sẽ không đau nữa.
Hai chân Diên Mi kẹp lấy thắt lưng Tiêu Lan, khóc chít chít gật đầu, giờ phút này trong đầu Tiêu Lanđã có chút trống rỗng, chẳng quan tâm nàng có đau hay không, đè thân thể xuống va chạm mạnh mẽ.
Sau lưng Diên Mi cọ trên mặt lụa đỏ tươi, lụa mềm vốn lành lạnh nhưng cũng dần dần biến thành nóng bỏng, thanh âm nàng đứt quãng, vừa gọi Lan ca ca vừa nói: Lần sau ta muốn ở trên, ở dưới vừa mệt mỏi vừa đau...
Tiêu Lan bị nàng kích thích đến run rẩy, hung hăng ở trước ngực nàng cắn một ngụm: Được, lập tức cho nàng lên trên.
Tiêu Lan mím môi, buông cằm nàng ra, duỗi tay lấy canh tuyết hoa mai bên cạnh ao tới, Diên Mi nghĩ là bưng cho nàng, duỗi tay muốn đón, cánh tay Tiêu Lan lại chuyển một vòng, đưa lên môi mình, mắt vẫn liếc nhìn nàng, rầm rì uống xuống.
Đôi mắt Diên Mi trông mong nhìn chằm chằm Tiêu Lan, cổ họng Tiêu Lan trượt từng cái một, bọt nướctrên miệng chén nhỏ một giọt trên cằm hắn, lại thuận theo hầu kết một đường chảy xuống, giống như là một giọt mưa xuân thấm vào trong đất, Diên Mi không tự chủ nuốt nước miếng, đi lên trước mộtbước, ngửa đầu lên, bước tới gần cũng muốn uống.
Ánh mắt Tiêu Lan vẫn không hề rời khỏi nàng, thật chậm thật chậm uống cạn chén canh, lật tay thấy đáy chén sáng bóng, ý là không còn nữa.
Mặt Diên Mi vo thành một nắm, Tiêu Lan duỗi tay ra rót một chén nữa, lại không động đậy, Diên Mi đành phải tự mình duỗi tay đi lấy.
Cánh tay ngắn, với không tới.
Nàng có chút vội, một cánh tay treo trên cổ Tiêu Lan lắc lư, Tiêu Lan bưng tới, uống một hớp, lần nàykhông có nuốt xuống, ngậm ở trong miệng, nhìn nàng.
Diên Mi hiểu rồi, kiễng chân nghênh đón, nhưng là đôi môi nàng mới vừa chạm vào Tiêu Lan, Tiêu Lanđã nuốt xuống mất tiêu.
Diên Mi vừa vội vừa cáu, đầu lưỡi ở trên môi hắn liếm một cái, Tiêu Lan uống là canh mai dùng cánh mai tháng chạp năm ngoái phơi khô cất vào kho, thêm nước tuyết hôm nay nấu lên cùng mật ong, hương vị nhàn nhạt, nhưng bởi vì như vậy mà mùi thơm miên man của hoa mai lại càng thêm câu dẫn lòng người.
Diên Mi vốn là không hề khát như vậy, nhưng bị Tiêu Lan đùa hai hồi, tự nhiên khát đến tận trong lục phủ ngũ tạng, cũng chẳng quan tâm cái gì nữa, một đôi mắt đáng thương nhìn hắn: Lan ca ca, chàng tốt nhất.
Lúc này Tiêu Lan mới ngậm thêm một ngụm, khẽ cúi đầu, Diên Mi đã có kinh nghiệm vừa nãy, lập tức dán sát vào môi hắn hút lấy, Tiêu Lan so với nàng cao hơn nhiều, nàng không thể không nhón mũi chân lên, người mình áp vào Tiêu Lan, sít sao cùng một chỗ.
Hơi nước lạnh từ trong miệng Tiêu Lan chảy qua, mang hương hoa mai man mát, Diên Mi vừa nuốt vừa cảm thấy còn chưa đủ giải khát, đầu lưỡi đưa tới nhiệt tình càn quét, kết quả bị Tiêu Lan cuốn lấy, mút lưỡi nàng đến tê dại, về sau nuốt đã không biết là nước canh hay là nước bọt trong miệng hai người nữa.
Sau lưng Tiêu Lan chống lên vách ao, một tay nâng thắt lưng nàng lên, một tay đè sau lưng nàng, cho giữa bọn họ không hề có khe hở.
Rời môi.
Diên Mi bị hôn đến mê mang, nâng mặt Tiêu Lan kinh ngạc nhìn trong chốc lát mới dời ánh mắt xuống, nhìn về phía thân thể hai người đang dán chặt, - - nàng đối với thân thể Tiêu Lan đã khôngtính là xa lạ nữa, Tiêu Lan đối với nàng cũng vậy, chỗ bả vai trắng muốt thậm chí còn có thể nhìn thấy được dấu vết hắn lưu lại, nhưng mà như vậy cũng không giảm bớt mới lạ cùng căng thẳng của hai người chút nào.
Xích lõa hoàn toàn như này, da thịt nóng hổi kề cận làm cho Diên Mi sinh ra một loại cảm giác kỳ lạ, tựa hồ là khăng khít không có ngăn trở, nàng nhìn đến bả vai của mình dán vào bả vai Tiêu Lan, thậtchặt; ngực mình dán vào ngực Tiêu Lan, đè ép; nước gợn phía dưới, chân nàng đạp lên bàn chân Tiêu Lan, một lớn một nhỏ.
Diên Mi thoáng nhích người, nước nóng làm trên người hai người nóng ướt, nàng thoải mái hé hé mắt, cười vui vẻ, cơ thể lúc lắc qua lại.
Tiêu Lan siết lấy thắt lưng nàng, bởi vì hô hấp gấp hơn mà tim đập tăng nhanh, không hề cách trở truyền đến ngực Diên Mi, một tay Diên Mi sờ soạng, ngẩng đầu nhìn hắn, Tiêu Lan thấp giọng nói: không phải nói béo lên sao? Ta không nhìn ra.
Diên Mi nháy mắt mấy cái, hai tay vòng từ dưới nách hắn qua, cũng nhỏ giọng nói: thật, không tin chàng sờ xem.
Tay Tiêu Lan cùng nước chảy từ thắt lưng xích lõa từ từ lướt qua, trước tiên ở trên mặt nàng nắn nắn, sau đó là cổ, rồi đến bả vai treo bọt nước, sau đó chậm rãi tiến vào trong nước.
Diên Mi treo ở trên người hắn, nước đã không đến bả vai, hai đoàn ở ngực như ẩn như hiện, có cánh hoa hồng dán ở phía trên, không tới vài cái đã bị vuốt ve không thấy hình dáng.
Diên Mi hừ một tiếng, ngực lại cọ cọ về phía trước: Ta cũng phải xem chàng.
Nàng cúi đầu, thực sự rất muốn xem từ đầu đến chân Tiêu Lan một lần, nhưng là nước ôn tuyền cũngkhông phải rất trong, có chút đục vàng, từ kẽ hở của những cánh hoa, nàng chỉ có thể nhìn thấy mộtchút eo và đôi chân thon dài của Tiêu Lan, liền duỗi tay ra ở bên hông hắn cùng trên đùi sờ soạng mộtchút, bình luận: Nhẵn nhụi.
Tiêu Lan bị nàng mò giật mình một cái, ngang hông động động, Diên Mi lập tức cảm giác được có cái gì đó ở chỗ đỉnh đùi, nàng duỗi tay ra muốn bắt, Tiêu Lan đã chế trụ cổ tay nàng, tay kia sờ soạng túi nước nhỏ cạnh bờ ao, dùng răng cắn mở ra, sau đó uống một ngụm lớn mớm tới Diên Mi.Diên Mi còn tưởng là nước, nuốt xuống mới cảm giác được giống như là rượu trái cây lạnh ngọt: Ngon.
Tiêu Lan lại mớm cho nàng hai ngụm, áp vào bên tai nàng nói: đi lên nhé?
Cả người Diên Mi bốc hơi phấn hồng, nàng thích cảm giác được ôm trong nước như này, liền lắc lắc đầu: Chưa có ngâm đủ.
Tiêu Lan cùng nàng cọ ở một chỗ thế này đã sắp nhịn không được nữa, mổ mổ môi nàng thương lượng: Ngày mai lại ngâm, chúng ta không phải là còn có chuyện chưa làm sao?
Diên Mi nhớ tới, nhưng đang ngâm ôn tuyền làm nàng lười nhác, cả người lơ mơ, nhắm mắt lại hỏi: Chuyện gì nha?
Tiêu Lan mím môi, nói: Lan ca ca giúp nàng... trồng đào.
Tinh thần Diên Mi tỉnh táo lại, mở to mắt nhìn hắn, Trồng đào? Bây giờ sao? Tới chỗ nào?
Tiêu Lan bế nàng lên, cầm khăn nhỏ cạnh ao bao lấy người nàng, lại quấn bên hông mình một cái, Diên Mi nhìn hắn, lại nhìn ra ngoài điện, đen kịt, không biết sao hắn lại chợt nhớ tới chuyện trồng đào nữa nên muốn gọi Cảnh nương tử cầm xiêm y tới, Tiêu Lan lại trực tiếp dùng thảm bao hai người ởmột chỗ, ở bên trong cởi hết khăn vải của Diên Mi ra, từng bước một, làm cho nàng bước lùi tiến vào nội điện.
Trong điện treo tầng tầng trướng đỏ, Diên Mi hít vào một hơi: Thơm quá.
trên tường có quét Tiêu hương nên tất nhiên rất thơm, Tiêu Lan cũng không giải thích chút chuyện này với nàng, hai người đứng ở bên giường, khăn nhỏ trên người Tiêu Lan cũng đã bị hắn rút đi, Diên Mi A nho nhỏ một tiếng, cúi đầu xuống nhìn, Tiêu Lan đã ôm nàng ngã vào trên giường, lăn hai vòng, thảm mở ra, Tiêu Lan kéo chăn uyên ương bằng gấm qua đắp lên cho hai người, Diên Mi nháy mắt mấy cái, hỏi: Chúng ta phải ở chỗ này trồng đào sao?
Tiêu Lan đè ở trên người nàng, quấn lấy chăn hôn nàng, trên tay không kìm được nhiệt tình, vuốt ve mãnh liệt, mấy ngụm rượu Diên Mi vừa uống đã bắt đầu có tác dụng, lắc lắc thân thể nói: Lan ca ca,nhẹ một chút.
Da đầu Tiêu Lan tê rần, mút mát vành tai nàng, thổi hơi nói: Mi Mi, Lan ca ca nhịn không được, chúng ta thử xem, được không?
Diên Mi còn không biết Thử cái gì , Tiêu Lan đã nâng thắt lưng nhẹ nhàng đụng một cái, Diên Mi nhất thời kinh ngạc há to miệng, cảm giác này làm nàng cảm thấy không biết là gì và rất mới lạ, nàng có chút sợ, nhưng Tiêu Lan và nàng dán gần nhau như vậy làm nàng cảm thấy rất an toàn, nàng nhất thời không biết phải làm sao bây giờ mới tốt, chỉ có thể ôm chặt lấy cổ Tiêu Lan, run rẩy gọi hắn: Lan ca ca...
Ánh mắt nàng ướt át, giọng nói mềm mại ngọt ngào, Tiêu Lan căn bản không chịu nổi, động một cái vọt vào, Diên Mi phút chốc cào vào trên lưng hắn, khóc nức nở kêu lên: Đau!
Tiêu Lan dùng sức nhắm mắt lại, động cũng không dám động, vội nhẹ nhàng hôn môi nàng trấn an,một tiếng lại một tiếng thầm thì gọi nàng: Mi Mi, Mi Mi.
Kỳ thật một chút đau này Diên Mi vẫn có thể chịu đựng, chỉ là đối với chuyện này vẫn chưa rõ ra sao, lại đang ngà ngà men say, không nhịn được lại muốn trêu đùa Tiêu Lan, mắt cũng không mở mà quay sang cọ cọ Tiêu Lan: Ta đau ta đau.
Hai người trần trụi dán vào nhau, Tiêu Lan hai mươi tuổi là lần đầu nếm trải được hương vị này, nhịnkhông được, đầu đầy mồ hôi, một tay vội giữ lấy thắt lưng nàng, tay kia nắm lấy hai tay nàng đưa lên đỉnh đầu, cắn môi nàng nói: Mở mắt ra.
Diên Mi vặn vẹo lung tung, mở mắt ra, đôi mắt ngập nước nhìn hắn, Tiêu Lan ngậm lấy vành tai nàng mút lấy, lỗ tai Diên Mi đặc biệt nhạy cảm, thân thể khẽ run lên, ngây ngốc u mê cầu xin tha thứ: Lan ca ca, đừng như vậy.
Tiêu Lan càng tiến thêm một bước, thổi hơi vào lỗ tai nàng, Đừng thế nào?
Diên Mi ngứa co cổ lại, muốn xin khoan dung, quay đầu sang hôn hắn, Tiêu Lan chống đỡ môi nàng, Lan ca ca cũng đau, chúng ta chậm một chút nhé, sau này sẽ không đau nữa.
Hai chân Diên Mi kẹp lấy thắt lưng Tiêu Lan, khóc chít chít gật đầu, giờ phút này trong đầu Tiêu Lanđã có chút trống rỗng, chẳng quan tâm nàng có đau hay không, đè thân thể xuống va chạm mạnh mẽ.
Sau lưng Diên Mi cọ trên mặt lụa đỏ tươi, lụa mềm vốn lành lạnh nhưng cũng dần dần biến thành nóng bỏng, thanh âm nàng đứt quãng, vừa gọi Lan ca ca vừa nói: Lần sau ta muốn ở trên, ở dưới vừa mệt mỏi vừa đau...
Tiêu Lan bị nàng kích thích đến run rẩy, hung hăng ở trước ngực nàng cắn một ngụm: Được, lập tức cho nàng lên trên.
/141
|