đi hai ngày một đêm, Thẩm Nguyên Sơ và Tiêu Chân cuối cùng cũng mang người đuổi theo kịp.
Lúc công thành, Tiêu Chân ở cửa Đông, Thẩm Nguyên Sơ ở cửa Tây, hai cánh nghi binh của Hung Nô vừa xuất hiện thì lập tức đuổi theo đánh hơn nửa ngày, Thẩm Nguyên Sơ đuổi theo là một xe kéo trống rỗng, còn Tiêu Chân đuổi tới lại được một kẻ đang bị gãy chân, trênngười bị trói gô nhốt lại, Lục hoàng tử Tiêu Mân.
Tái ngộ lần nữa thì không thấy bóng dáng Hoàng thượng, Thẩm Nguyên Sơ vẫn còn phản ứng được nhanh, lập tức dẫn người đuổi theo hướng Bắc.
Đuổi thẳng tới sông Vị Thủy thì bọn họ nhất thời lại không thể xác định được là Thái Hòa đế đã bị Hung Nô mang đi hay đã được Tiêu Lan giải cứu, sau khi thương lượng một hồi, thấy dấu chân ngựa ở hướng Đông, bọn họ chỉ có thể không ngừng đuổi theo hướng đó.
Tới vội nên đội ngũ có hạn, chỉ có ba nghìn kị binh nhẹ.
Tiêu Lan liếc mắt nhìn bụi mù càng ngày càng gần, phân phó nói: Nếuđã đuổi theo thì mau tiếp đón, cũng đã đến thời điểm dùng cơm trưa, khởi lò nấu ăn tại chỗ, không làm trễ nãi thời gian.
nói xong, lại quay đầu hỏi Diên Mi: Nàng có đói bụng không?
Đói , Diên Mi phồng miệng: Muốn ăn thịt.
Mấy hôm nay còn chưa được , Tiêu Lan nhỏ nhẹ thương lượng, Nàngđã bị đói rất nhiều ngày, trước nên ăn cháo nhuyễn một chút, nếukhông sẽ đau bụng, tốt lên rồi thì sẽ được ăn thịt.
Diên Mi hừ một tiếng, nàng cũng không phải là rất muốn ăn thịt, nhưng trải qua chuyện này một phen, cảm giác trống rỗng trong mười ngày không có một người thân cận ở bên cạnh vẫn còn chưa tiêu tán nên trong lòng nàng có chút tâm tình không hiểu nổi, tựa hồ chỉ muốn được Tiêu Lan thời thời khắc khắc chú ý tới nàng.
Tiêu Lan sờ sờ đầu nàng, khom lưng đứng dậy: Ta đi xem trước mộtchút, rồi tiện thể lấy nước rửa mặt cho nàng nhé, vẫn muốn đi cùng sao?
Diên Mi cúi người, lắc lắc đầu, Tiêu Lan nhạy cảm cảm giác được tâm tình của nàng thay đổi, thử duỗi tay ra ôm lấy nàng, Diên Mi theo phản xạ rụt lại, nhưng sau đó thì không động đậy nữa.
Lòng bàn tay Tiêu Lan vuốt ve gáy nàng một cái một cái, thấp giọngnói: Ta ở chỗ này, chỉ đi xuống xem một chút, sẽ không bỏ lại nàng. Nếu không nàng đi cùng ta?
Tiêu Lan đoán có thể là Diên Mi còn nhớ chuyện đó.
Diên Mi tựa hồ được trấn an một chút, nhưng tâm tư nàng chẳng hề được thoải mái, buồn bực nói: Ta rất khó chịu.
Tiêu Lan vội vàng nhìn vết thương trên lừng và cánh tay nàng, lo lắng hỏi: Lại đau sao? Lan ca ca... giúp nàng thổi một chút được không?
nói xong thì nhẹ nhàng thổi vài cái lên vết thương được băng bó kia, Diên Mi lại lắc lắc đầu: không phải, là chỗ này khó chịu.
Nàng chỉ chỉ vào ngực mình, - - trong ngực khó chịu.
Lập tức, lại khoa tay múa chân chỉ vào mình từ đầu đến chân, bực bội giậm chân nức nở: Đều khó chịu, đều khó chịu!
Tim Tiêu Lan muốn vỡ ra.
hắn không thể thấu hiểu được cảm giác trong lòng Diên Mi, vừa bận tâm lại luống cuống, chỉ có thể ôm lấy nàng vỗ về: đã qua rồi, Mi Mi, đều đã qua. Hay là, nàng cứ đánh Lan ca ca nữa đi.
hắn cho rằng Diên Mi hẳn là lại nghĩ tới tình cảnh trong mười ngày kia.
Nhưng Diên Mi cũng không phải là như vậy.
Lúc ở Hán Trung, thật ra trong đầu nàng cũng không nghĩ được nhiều như vậy, cơ hồ chỉ có một ý niệm là: Phải còn sống, Tiêu Lan nhất địnhsẽ tới cứu nàng.
Tiêu Lan đã đến, nàng được cứu, nhìn thấy a cha cũng sống sót, vết thương đã lành được một nửa, thêm khóc nháo một trận. mặc dù trong nội tâm còn có để lại chút bóng dáng, nhưng cũng không đủ để nàng lo nghĩ.
Nhưng mà, theo dần dần bình phục lại, trong lòng nàng dần dần sinh ra cảm giác ê ẩm.
không biết ở đâu, bởi vì cái gì, làm cho nàng sờ không được, thấykhông rõ.
Diên Mi từ trước đến nay chưa từng trải qua cảm giác này, cũng nóikhông hiểu, nên cực kỳ bức bách.
Cỗ tâm tình này khiến cho nàng muốn mỗi giây mỗi phút đều được nhìn thấy Tiêu Lan nhưng khi gặp rồi thì lại không biết phải làm sao nữa.
Diên Mi tức giận. Giận chính mình, cũng tiện thể giận lây sang Tiêu Lan.
Cho nên khi Thẩm Nguyên Sơ và Tiêu Chân đã mang đám người đến, Tiêu Lan vẫn không có xuống xe.
Trừ một đội nhân mã đã thổi lửa nấu cơm thì gần vạn người còn lại xếp hàng chào đón.
Thẩm Nguyên Sơ và Tiêu Chân phi ngựa phía trước, mang theo mộtchút bụi mù, ghìm ngựa dừng lại, thở gấp hai cái, Thẩm Nguyên Sơ mở miệng nói trước: Dĩnh âm Hầu ở đâu?
Tiêu Lan ở bên trong xe đã nghe được tiếng động, bất quá không đixuống ngay, Diên Mi từ trong ngực Tiêu Lan hé ra: Chàng đi đi.
Tốt hơn chưa? Tiêu Lan nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay nàng.
Diên Mi đẩy hắn, Tiêu Lan “ừ” một tiếng, lại nói: Nàng yên tâm, ta sẽkhông dừng lại lâu, hai ngày sau là chúng ta có thể về nhà rồi.
Tiêu Lan chậm rãi đi xuống khỏi xe ngựa, bên ngoài Trình Ung đangôm quyền chào hỏi: Ninh Vương điện hạ, Thẩm đại nhân.
đang nói thì Lục hoàng tử Tiêu Mân thò ra từ phía sau Tiêu Chân, hét lên: Tiêu Lan! Ngươi làm đã gì phụ hoàng rồi? Ép buộc Thánh thượng, ngươi muốn làm phản phải không?! hắn ta bị gãy một chân, bị Hung Nô hành hạ quá sức, mặc dù nhặt về được cái mạng nhưng sau đó thì cái gì cũng không cần phải nghĩ đến, lúc Tiêu Chân không vui vẻ gì cứu hắn ta, hắn ôm chân Tiêu Chân khóc lóc một trận, thật sự là đối với chỗ đó của Hán Trung sinh ra bóng ma, chờ hắn ta hồi phục rồi thì ai cũng đừng nghĩ sống yên ổn.
Tiêu Lan liếc hắn ta một cái, cũng không có lên ngựa, chỉ ở tại chỗkhông tập trung khom người, Ninh Vương, Thẩm đại nhân, mộtđường vất vả, xuống dùng chút cơm đã?
Tiêu Chân che tay áo ho khan vài tiếng, nâng nâng cái cằm nói: Aiz, Hoàng thượng đâu? Là bị người Hung nô đem qua Vị Thủy rồi hay đãđược ngươi cứu?
Tiêu Lan nhướn mày, vừa đi vừa nói: Vẫn còn may mắn.
Giọng Tiêu Lan cà lơ phất phơ, không quá nghiêm túc, Tiêu Chân liền nhấc chân nhảy xuống ngựa, hỏi: Vậy phụ hoàng đâu?
Tiêu Lan chỉ chỉ một cái xe lớn, Tiêu Chân xoay người chạy tới, ở bên ngoài kêu một tiếng: Phụ hoàng.
Bên trong không có động tĩnh gì, Tiêu Chân muốn mở màn xe, Hàn Lâm duỗi tay ra ngăn cản, Tiêu Lan phất tay, ý bảo cứ để hắn nhìn. - - bên trong xe quả thật là Thái Hòa đế.
Ông ta giống như tỉnh mà không phải tỉnh, mặt trời chiếu vào bên trong xe, thoáng mở mắt ra, cũng không biết có nhìn thấy Tiêu Chânkhông mà chỉ nhíu nhíu mày rồi xoay người tiếp tục ngủ.
Tiêu Chân hành lễ rồi bỏ màn xe xuống, sải bước tới vỗ bả vai Tiêu Lanmột cái: May mà cứu được!
Tiêu Lan liếc hắn một cái, Thẩm Nguyên Sơ cũng xuống ngựa, Tiêu Mân ở phía sau gọi: Các ngươi còn không mau trở về! Tặc tử nàykhông có hảo tâm đâu!
Thẩm Nguyên Sơ không nói gì, tới chắp tay, Dĩnh âm Hầu nếu đã cứu bệ hạ, vì sao không trực tiếp trở về Hán Trung? Là muốn đi nơi nào?
Tiêu Lan cười nói: Ta không dễ dàng mới cứu được bệ hạ, Thẩm đại nhân liền muốn đoạt công với ta sao?
Lần này ta hộ giá bất lợi , Thẩm Nguyên Sơ nói: Sợ là khó thoát khỏi cái chết, bây giờ chỉ cầu có thể đưa thánh giá về kinh an toàn, công lao đều quy về Dĩnh âm Hầu, ta tuyệt không nhiều lời nửa câu.
Ta không tin ngươi được , Tiêu Lan sai người múc nước rửa mặt, kéo dài giọng nói: Huống chi nơi đây cách Hán Trung đã xa, ta tất nhiên là muốn tới nơi gần nhất là Bộc Dương, đây cũng là ý chỉ của Hoàng thượng.
Lời này đơn thuần vô nghĩa, gần Vị Thủy không nói tới, chỉ xem trước mắt, nơi gần nhất cũng là Nam Dương, qua Nam Dương mới là Bộc Dương.
Aiz aiz aiz , Tiêu Chân giật nhẹ hắn, kể từ lúc trải qua trận sinh tử vào buổi trưa ở trên núi thì hắn vẫn luôn cảm thấy bản thân giống như làđã nợ Tiêu Lan mấy cái mệnh, mất hết cả mặt mũi.
Thẩm Nguyên Sơ nheo mắt lại, tay trái cầm vỏ kiếm, một hồi lâu trầm giọng nói: Nếu như Dĩnh âm Hầu nghĩ muốn ép buộc thiên tử dùng lệnh chư hầu, ta khuyên ngươi vẫn là hết hy vọng đi. Ý chỉ trong triều vừa tới, bởi vì còn không biết bao lâu có thể phá thành, theo kế hoạch, quốc không thể một ngày không có vua, Thái tử đã đăng cơ rồi.
- - Vì vậy, nghiêm chỉnh mà nói, Thái Hòa đế bây giờ đã là Thái Thượng Hoàng.
Tiêu Lan cười rộ lên, tất cả đều không ngoài ý muốn, phản đối nói: Tân đế trước mắt còn chưa đủ mười ba tuổi, Thẩm đại tư mã nắm toàn bộ triều chính, đến cùng là ai ép buộc thiên tử dùng lệnh chư hầu... thật sự rất khó nói. Nếu Thẩm đại nhân không yên tâm Thái Thượng Hoàng, có thể đi theo ta đến Bộc Dương, Thái Thượng Hoàng bị thương không nhẹ, cần một địa phương an toàn để tĩnh dưỡng.
Sắc mặt Thẩm Nguyên Sơ tao nhã, mím môi không nói lời nào, có chút đoán không ra Tiêu Lan đến cùng là đang có chủ ý gì.
Nhưng mặc kệ là chủ ý gì đi nữa, hắn quét mắt nhìn Tiêu Lan một lượt trong trận gần vạn người, cứng rắn đến cùng nhất định là không được.
Nếu như Thẩm đại nhân không dám , Tiêu Lan buông tay, thì hãy trở về kinh báo tin là, bây giờ ý chỉ của Thái Thượng Hoàng còn khôngbằng một câu nói của Đại Tư Mã.
Thẩm Nguyên Sơ thân là danh môn, tuyệt đối là có can đảm, đâm mộtkiếm xuống: Ta tất nhiên là phải theo hầu Thái Thượng Hoàng rồi, Hán Trung bên kia thu được tin tức, rất nhanh sẽ cấp báo về triều đình, nếu Dĩnh âm Hầu không có rắp tâm nào khác, thì sau khi Thái Thượng Hoàng hồi kinh, nhất định sẽ ban thưởng cho ngươi.
Tiêu Chân: Vậy thì ta cũng đi cùng.
Tiêu Mân tức giận kêu lên ở phía sau: Tam ca huynh ngốc rồi phảikhông? Mau bảo hộ cho ta trở lại Hán Trung, điều binh mã đoạt lại phụ hoàng đi!
Tiêu Chân không kiên nhẫn chậc hai tiếng: Hoặc là ngươi cũng đi theo ta, hoặc là ngươi trở về đi.
Ta mới không đi theo các ngươi đâu! Tiêu Mân cầm roi ngựa chỉ chỉhắn, Huynh cũng không có hảo tâm, các ngươi đều không phải là người tốt! Phụ hoàng!
Bên trong xe kéo im ắng, không có ai lên tiếng.
Tiêu Mân mắng một câu, Tiêu Lan quay lại nhìn hắn, hắn lại có chút sợ hãi, chỉ vào một đầu lĩnh, Mau đưa ta trở về!
Kẻ đó nhìn Tiêu Chân, Tiêu Chân phất phất tay, Lưu lại một ngàn người, còn lại thì bảo hộ Lục hoàng tử trở về.
Trình Ung âm thầm nhìn Tiêu Lan, Tiêu Lan cười một tiếng, cũngkhông nhìn Tiêu Mân ở trong mắt.
Vốn tưởng sẽ giằng co một hồi, không ngờ cũng không phí bao nhiêu thời gian, ở tại chỗ dùng qua cơm, Thẩm Nguyên Sơ muốn vào bên trong xe Thái Hòa đế để theo hầu, Tiêu Lan cũng mặc kệ hắn.
Tiêu Lan lấy nước cho Diên Mi lau mặt, lại gọi người đem cháo nấu nhuyễn thanh đạm được nấu riêng đến, bưng vào trong xe cho Diên Mi, Diên Mi ngoan ngoãn ăn, kết quả ăn xong thì quệt miệng nói vớihắn: không thích ăn.
Ta biết , Tiêu Lan cười cười, ấm giọng dỗ dành nàng, Nàng thích ăn cháo vừng với cháo củ từ, còn có bánh xốp làm từ nước giác minh, rồi thịt phù dung nữa. Chờ nàng khỏe rồi thì mỗi một thứ đều cho nàng ăn đủ.
Diên Mi nghe Tiêu Lan dụ dỗ thì trong lòng thoải mái hơn rồi, chân mang tất giẫm lên giày hắn. Hai chân nàng có thể đặt lên một chiếc giày của Tiêu Lan, dùng sức đuổi theo dẫm, Tiêu Lan dứt khoát ngồi ở bên cạnh nàng, một chân đưa tới, tùy ý nàng nghịch.
Sau đó trên đường không ngừng lại lần nào nữa, đi nhanh một ngày rưỡi, cuối cùng cũng đến Bộc Dương.
Thẩm Nguyên Sơ
Lúc công thành, Tiêu Chân ở cửa Đông, Thẩm Nguyên Sơ ở cửa Tây, hai cánh nghi binh của Hung Nô vừa xuất hiện thì lập tức đuổi theo đánh hơn nửa ngày, Thẩm Nguyên Sơ đuổi theo là một xe kéo trống rỗng, còn Tiêu Chân đuổi tới lại được một kẻ đang bị gãy chân, trênngười bị trói gô nhốt lại, Lục hoàng tử Tiêu Mân.
Tái ngộ lần nữa thì không thấy bóng dáng Hoàng thượng, Thẩm Nguyên Sơ vẫn còn phản ứng được nhanh, lập tức dẫn người đuổi theo hướng Bắc.
Đuổi thẳng tới sông Vị Thủy thì bọn họ nhất thời lại không thể xác định được là Thái Hòa đế đã bị Hung Nô mang đi hay đã được Tiêu Lan giải cứu, sau khi thương lượng một hồi, thấy dấu chân ngựa ở hướng Đông, bọn họ chỉ có thể không ngừng đuổi theo hướng đó.
Tới vội nên đội ngũ có hạn, chỉ có ba nghìn kị binh nhẹ.
Tiêu Lan liếc mắt nhìn bụi mù càng ngày càng gần, phân phó nói: Nếuđã đuổi theo thì mau tiếp đón, cũng đã đến thời điểm dùng cơm trưa, khởi lò nấu ăn tại chỗ, không làm trễ nãi thời gian.
nói xong, lại quay đầu hỏi Diên Mi: Nàng có đói bụng không?
Đói , Diên Mi phồng miệng: Muốn ăn thịt.
Mấy hôm nay còn chưa được , Tiêu Lan nhỏ nhẹ thương lượng, Nàngđã bị đói rất nhiều ngày, trước nên ăn cháo nhuyễn một chút, nếukhông sẽ đau bụng, tốt lên rồi thì sẽ được ăn thịt.
Diên Mi hừ một tiếng, nàng cũng không phải là rất muốn ăn thịt, nhưng trải qua chuyện này một phen, cảm giác trống rỗng trong mười ngày không có một người thân cận ở bên cạnh vẫn còn chưa tiêu tán nên trong lòng nàng có chút tâm tình không hiểu nổi, tựa hồ chỉ muốn được Tiêu Lan thời thời khắc khắc chú ý tới nàng.
Tiêu Lan sờ sờ đầu nàng, khom lưng đứng dậy: Ta đi xem trước mộtchút, rồi tiện thể lấy nước rửa mặt cho nàng nhé, vẫn muốn đi cùng sao?
Diên Mi cúi người, lắc lắc đầu, Tiêu Lan nhạy cảm cảm giác được tâm tình của nàng thay đổi, thử duỗi tay ra ôm lấy nàng, Diên Mi theo phản xạ rụt lại, nhưng sau đó thì không động đậy nữa.
Lòng bàn tay Tiêu Lan vuốt ve gáy nàng một cái một cái, thấp giọngnói: Ta ở chỗ này, chỉ đi xuống xem một chút, sẽ không bỏ lại nàng. Nếu không nàng đi cùng ta?
Tiêu Lan đoán có thể là Diên Mi còn nhớ chuyện đó.
Diên Mi tựa hồ được trấn an một chút, nhưng tâm tư nàng chẳng hề được thoải mái, buồn bực nói: Ta rất khó chịu.
Tiêu Lan vội vàng nhìn vết thương trên lừng và cánh tay nàng, lo lắng hỏi: Lại đau sao? Lan ca ca... giúp nàng thổi một chút được không?
nói xong thì nhẹ nhàng thổi vài cái lên vết thương được băng bó kia, Diên Mi lại lắc lắc đầu: không phải, là chỗ này khó chịu.
Nàng chỉ chỉ vào ngực mình, - - trong ngực khó chịu.
Lập tức, lại khoa tay múa chân chỉ vào mình từ đầu đến chân, bực bội giậm chân nức nở: Đều khó chịu, đều khó chịu!
Tim Tiêu Lan muốn vỡ ra.
hắn không thể thấu hiểu được cảm giác trong lòng Diên Mi, vừa bận tâm lại luống cuống, chỉ có thể ôm lấy nàng vỗ về: đã qua rồi, Mi Mi, đều đã qua. Hay là, nàng cứ đánh Lan ca ca nữa đi.
hắn cho rằng Diên Mi hẳn là lại nghĩ tới tình cảnh trong mười ngày kia.
Nhưng Diên Mi cũng không phải là như vậy.
Lúc ở Hán Trung, thật ra trong đầu nàng cũng không nghĩ được nhiều như vậy, cơ hồ chỉ có một ý niệm là: Phải còn sống, Tiêu Lan nhất địnhsẽ tới cứu nàng.
Tiêu Lan đã đến, nàng được cứu, nhìn thấy a cha cũng sống sót, vết thương đã lành được một nửa, thêm khóc nháo một trận. mặc dù trong nội tâm còn có để lại chút bóng dáng, nhưng cũng không đủ để nàng lo nghĩ.
Nhưng mà, theo dần dần bình phục lại, trong lòng nàng dần dần sinh ra cảm giác ê ẩm.
không biết ở đâu, bởi vì cái gì, làm cho nàng sờ không được, thấykhông rõ.
Diên Mi từ trước đến nay chưa từng trải qua cảm giác này, cũng nóikhông hiểu, nên cực kỳ bức bách.
Cỗ tâm tình này khiến cho nàng muốn mỗi giây mỗi phút đều được nhìn thấy Tiêu Lan nhưng khi gặp rồi thì lại không biết phải làm sao nữa.
Diên Mi tức giận. Giận chính mình, cũng tiện thể giận lây sang Tiêu Lan.
Cho nên khi Thẩm Nguyên Sơ và Tiêu Chân đã mang đám người đến, Tiêu Lan vẫn không có xuống xe.
Trừ một đội nhân mã đã thổi lửa nấu cơm thì gần vạn người còn lại xếp hàng chào đón.
Thẩm Nguyên Sơ và Tiêu Chân phi ngựa phía trước, mang theo mộtchút bụi mù, ghìm ngựa dừng lại, thở gấp hai cái, Thẩm Nguyên Sơ mở miệng nói trước: Dĩnh âm Hầu ở đâu?
Tiêu Lan ở bên trong xe đã nghe được tiếng động, bất quá không đixuống ngay, Diên Mi từ trong ngực Tiêu Lan hé ra: Chàng đi đi.
Tốt hơn chưa? Tiêu Lan nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay nàng.
Diên Mi đẩy hắn, Tiêu Lan “ừ” một tiếng, lại nói: Nàng yên tâm, ta sẽkhông dừng lại lâu, hai ngày sau là chúng ta có thể về nhà rồi.
Tiêu Lan chậm rãi đi xuống khỏi xe ngựa, bên ngoài Trình Ung đangôm quyền chào hỏi: Ninh Vương điện hạ, Thẩm đại nhân.
đang nói thì Lục hoàng tử Tiêu Mân thò ra từ phía sau Tiêu Chân, hét lên: Tiêu Lan! Ngươi làm đã gì phụ hoàng rồi? Ép buộc Thánh thượng, ngươi muốn làm phản phải không?! hắn ta bị gãy một chân, bị Hung Nô hành hạ quá sức, mặc dù nhặt về được cái mạng nhưng sau đó thì cái gì cũng không cần phải nghĩ đến, lúc Tiêu Chân không vui vẻ gì cứu hắn ta, hắn ôm chân Tiêu Chân khóc lóc một trận, thật sự là đối với chỗ đó của Hán Trung sinh ra bóng ma, chờ hắn ta hồi phục rồi thì ai cũng đừng nghĩ sống yên ổn.
Tiêu Lan liếc hắn ta một cái, cũng không có lên ngựa, chỉ ở tại chỗkhông tập trung khom người, Ninh Vương, Thẩm đại nhân, mộtđường vất vả, xuống dùng chút cơm đã?
Tiêu Chân che tay áo ho khan vài tiếng, nâng nâng cái cằm nói: Aiz, Hoàng thượng đâu? Là bị người Hung nô đem qua Vị Thủy rồi hay đãđược ngươi cứu?
Tiêu Lan nhướn mày, vừa đi vừa nói: Vẫn còn may mắn.
Giọng Tiêu Lan cà lơ phất phơ, không quá nghiêm túc, Tiêu Chân liền nhấc chân nhảy xuống ngựa, hỏi: Vậy phụ hoàng đâu?
Tiêu Lan chỉ chỉ một cái xe lớn, Tiêu Chân xoay người chạy tới, ở bên ngoài kêu một tiếng: Phụ hoàng.
Bên trong không có động tĩnh gì, Tiêu Chân muốn mở màn xe, Hàn Lâm duỗi tay ra ngăn cản, Tiêu Lan phất tay, ý bảo cứ để hắn nhìn. - - bên trong xe quả thật là Thái Hòa đế.
Ông ta giống như tỉnh mà không phải tỉnh, mặt trời chiếu vào bên trong xe, thoáng mở mắt ra, cũng không biết có nhìn thấy Tiêu Chânkhông mà chỉ nhíu nhíu mày rồi xoay người tiếp tục ngủ.
Tiêu Chân hành lễ rồi bỏ màn xe xuống, sải bước tới vỗ bả vai Tiêu Lanmột cái: May mà cứu được!
Tiêu Lan liếc hắn một cái, Thẩm Nguyên Sơ cũng xuống ngựa, Tiêu Mân ở phía sau gọi: Các ngươi còn không mau trở về! Tặc tử nàykhông có hảo tâm đâu!
Thẩm Nguyên Sơ không nói gì, tới chắp tay, Dĩnh âm Hầu nếu đã cứu bệ hạ, vì sao không trực tiếp trở về Hán Trung? Là muốn đi nơi nào?
Tiêu Lan cười nói: Ta không dễ dàng mới cứu được bệ hạ, Thẩm đại nhân liền muốn đoạt công với ta sao?
Lần này ta hộ giá bất lợi , Thẩm Nguyên Sơ nói: Sợ là khó thoát khỏi cái chết, bây giờ chỉ cầu có thể đưa thánh giá về kinh an toàn, công lao đều quy về Dĩnh âm Hầu, ta tuyệt không nhiều lời nửa câu.
Ta không tin ngươi được , Tiêu Lan sai người múc nước rửa mặt, kéo dài giọng nói: Huống chi nơi đây cách Hán Trung đã xa, ta tất nhiên là muốn tới nơi gần nhất là Bộc Dương, đây cũng là ý chỉ của Hoàng thượng.
Lời này đơn thuần vô nghĩa, gần Vị Thủy không nói tới, chỉ xem trước mắt, nơi gần nhất cũng là Nam Dương, qua Nam Dương mới là Bộc Dương.
Aiz aiz aiz , Tiêu Chân giật nhẹ hắn, kể từ lúc trải qua trận sinh tử vào buổi trưa ở trên núi thì hắn vẫn luôn cảm thấy bản thân giống như làđã nợ Tiêu Lan mấy cái mệnh, mất hết cả mặt mũi.
Thẩm Nguyên Sơ nheo mắt lại, tay trái cầm vỏ kiếm, một hồi lâu trầm giọng nói: Nếu như Dĩnh âm Hầu nghĩ muốn ép buộc thiên tử dùng lệnh chư hầu, ta khuyên ngươi vẫn là hết hy vọng đi. Ý chỉ trong triều vừa tới, bởi vì còn không biết bao lâu có thể phá thành, theo kế hoạch, quốc không thể một ngày không có vua, Thái tử đã đăng cơ rồi.
- - Vì vậy, nghiêm chỉnh mà nói, Thái Hòa đế bây giờ đã là Thái Thượng Hoàng.
Tiêu Lan cười rộ lên, tất cả đều không ngoài ý muốn, phản đối nói: Tân đế trước mắt còn chưa đủ mười ba tuổi, Thẩm đại tư mã nắm toàn bộ triều chính, đến cùng là ai ép buộc thiên tử dùng lệnh chư hầu... thật sự rất khó nói. Nếu Thẩm đại nhân không yên tâm Thái Thượng Hoàng, có thể đi theo ta đến Bộc Dương, Thái Thượng Hoàng bị thương không nhẹ, cần một địa phương an toàn để tĩnh dưỡng.
Sắc mặt Thẩm Nguyên Sơ tao nhã, mím môi không nói lời nào, có chút đoán không ra Tiêu Lan đến cùng là đang có chủ ý gì.
Nhưng mặc kệ là chủ ý gì đi nữa, hắn quét mắt nhìn Tiêu Lan một lượt trong trận gần vạn người, cứng rắn đến cùng nhất định là không được.
Nếu như Thẩm đại nhân không dám , Tiêu Lan buông tay, thì hãy trở về kinh báo tin là, bây giờ ý chỉ của Thái Thượng Hoàng còn khôngbằng một câu nói của Đại Tư Mã.
Thẩm Nguyên Sơ thân là danh môn, tuyệt đối là có can đảm, đâm mộtkiếm xuống: Ta tất nhiên là phải theo hầu Thái Thượng Hoàng rồi, Hán Trung bên kia thu được tin tức, rất nhanh sẽ cấp báo về triều đình, nếu Dĩnh âm Hầu không có rắp tâm nào khác, thì sau khi Thái Thượng Hoàng hồi kinh, nhất định sẽ ban thưởng cho ngươi.
Tiêu Chân: Vậy thì ta cũng đi cùng.
Tiêu Mân tức giận kêu lên ở phía sau: Tam ca huynh ngốc rồi phảikhông? Mau bảo hộ cho ta trở lại Hán Trung, điều binh mã đoạt lại phụ hoàng đi!
Tiêu Chân không kiên nhẫn chậc hai tiếng: Hoặc là ngươi cũng đi theo ta, hoặc là ngươi trở về đi.
Ta mới không đi theo các ngươi đâu! Tiêu Mân cầm roi ngựa chỉ chỉhắn, Huynh cũng không có hảo tâm, các ngươi đều không phải là người tốt! Phụ hoàng!
Bên trong xe kéo im ắng, không có ai lên tiếng.
Tiêu Mân mắng một câu, Tiêu Lan quay lại nhìn hắn, hắn lại có chút sợ hãi, chỉ vào một đầu lĩnh, Mau đưa ta trở về!
Kẻ đó nhìn Tiêu Chân, Tiêu Chân phất phất tay, Lưu lại một ngàn người, còn lại thì bảo hộ Lục hoàng tử trở về.
Trình Ung âm thầm nhìn Tiêu Lan, Tiêu Lan cười một tiếng, cũngkhông nhìn Tiêu Mân ở trong mắt.
Vốn tưởng sẽ giằng co một hồi, không ngờ cũng không phí bao nhiêu thời gian, ở tại chỗ dùng qua cơm, Thẩm Nguyên Sơ muốn vào bên trong xe Thái Hòa đế để theo hầu, Tiêu Lan cũng mặc kệ hắn.
Tiêu Lan lấy nước cho Diên Mi lau mặt, lại gọi người đem cháo nấu nhuyễn thanh đạm được nấu riêng đến, bưng vào trong xe cho Diên Mi, Diên Mi ngoan ngoãn ăn, kết quả ăn xong thì quệt miệng nói vớihắn: không thích ăn.
Ta biết , Tiêu Lan cười cười, ấm giọng dỗ dành nàng, Nàng thích ăn cháo vừng với cháo củ từ, còn có bánh xốp làm từ nước giác minh, rồi thịt phù dung nữa. Chờ nàng khỏe rồi thì mỗi một thứ đều cho nàng ăn đủ.
Diên Mi nghe Tiêu Lan dụ dỗ thì trong lòng thoải mái hơn rồi, chân mang tất giẫm lên giày hắn. Hai chân nàng có thể đặt lên một chiếc giày của Tiêu Lan, dùng sức đuổi theo dẫm, Tiêu Lan dứt khoát ngồi ở bên cạnh nàng, một chân đưa tới, tùy ý nàng nghịch.
Sau đó trên đường không ngừng lại lần nào nữa, đi nhanh một ngày rưỡi, cuối cùng cũng đến Bộc Dương.
Thẩm Nguyên Sơ
/141
|