Công tượng nói nhanh: Trong quân chúng ta cũng có sàng nỏ, nhưng so với cái này thì không lớn lắm, lúc kéo cung cần từ tám đến mười người, nhưng cái mà phu nhân vẽ là loại còn lớn hơn, lúc kéo dây cung phải cần vài chục người, uy lực thì mô hình nhỏ không thể nào so sánh được. Thuộc hạ từng nghe qua còn có loại thần nỏ, cần trăm người ở trên kéo dây, có thể bắn ra mũi tên dài đến 5 thước, khoảng cách có thể đạt tới gần bốn trăm bước lớn! Chỉ tiếc phương pháp chế tạo thần nỏ kia đã sớm bị thất truyền. Thuộc hạ đã thử nhiều lần nhưng mũi tên bắn ra lại vô lực, còn không bằng mô hình nỏ nhỏ. Mới vừa chứng kiến phu nhân vẽ, thuộc hạ đã hiểu ra, nếu có thể được phu nhân chỉ điểm, nhanh chóng thay đổi, trước mắt có thể sử dụng được.
Tiêu Lan: ...
Thường Tự đi nhanh lại đây, chỉ nghe được nửa câu sau, ngạc nhiên nhìn tấm ván gỗ một chút, lại liếc mắt nhìn Diên Mi, mắng công tượng kia: Đồ chơi mà thôi! Làm loạn cái gì!
trên thực tế là ông ta không tin tưởng lắm vào thứ đồ mới được tiểu phu nhân vẽ, nói ra sợ lúng túng, thứ hai là trên tường thành thình thoảng lại có tên bay tới, làm nàng bị thương thì hỏng.
Tiêu Lan nhăn mày: Các ngươi chế tạo ở đâu?
Công tượng chỉ xuống dưới: ngay phía dưới, để dễ di chuyển lên tường thành.
Tiêu Lan nhìn qua Diên Mi, nhớ tới nàng thường loay hoay xe gỗ thì nói: mang lên. Rồi nhìn Thường Tự, cho nàng thử một chút, có thể được thì tốt, không được thì chúng ta vẫn giữ nguyên kế hoạch.
Thường Tự chần chừ một chút, cũng gật đầu: được, giờ ta sai người lấy đuốc, đem trẩu bên ngoài châm lửa .
Chốc lát, hơn hai mươi người đem sàng nỏ kia lên, nỏ này cũng là nỏ cỡ trung, cần ba mươi bảy người cùng nhau chuyển xe tới, công tượng kia nói: Mời Phu nhân xem, cái này không thể so sánh với đồ họa của phu nhân được, cũng không phải không có hiệu quả, chỉ là tên bắn ra không đủ lực, cũng không thể bắn liên tục.
Diên Mi bị vật này hấp dẫn, đi qua đi sờ sờ, vỗ vỗ trục kéo nói: kéo thử một cái.
lập tức công tượng sai ba mươi người cùng nhau đẩy trục vặn, trên trục có một sợi dây thừng to cỡ hai ngón tay, quấn chặt từng vòng từng vòng, sàng nỏ phát ra tiếng gỗ ma sát kẽo kẹt, Diên Mi nhìn không chớp mắt, nói: đệm răng quá chặt, trục không thích hợp.
Chao ôi! Kia công tượng thấy nàng ngay lập tức đã chỉ ra được nhược điểm thì mừng rỡ hỏi: Phu nhân có thể thay đổi sao?
Diên Mi ngẩng đầu nhìn Tiêu Lan, Tiêu Lan đè nén kì lạ trong mắt, nói với nàng: Thử xem?
Diên Mi liền nói: đệm da, miếng sắt, dao, dầu.
Đều có đều có , công tượng lập tức chạy vào trong thành lâu đem công cụ tới, thời điểm trên tường thành khởi lửa, tiếng cây trẩu bị thiêu cháy cực kỳ khó nghe, Tiêu Lan cầm khăn vải đã chuẩn bị tốt trước đó, ngâm nước, cho Diên Mi che miệng mũi.
nhóm thủ binh lập lá chắn, ngăn ra một địa phương an toàn, Hung Nô cũng không ngừng công thành, tiếng chém giết không ngừng, nhưng mà trong mắt Diên Mi tựa hồ không nhìn thấy xung quanh, chỉ chuyên tâm trên chiếc sàng nỏ.
vốn Tiêu Lan nói là thời gian một khắc, nhưng Diên Mi chỉ dùng một nửa đã đứng dậy, Đổi xe.
Công tượng trố mắt: Phu nhân, này... có thể dùng rồi?
Diên Mi không lên tiếng, Tiêu Lan nói: chuẩn bị mũi tên, thử một lần trước.
Thập nhánh tên dài hai thước đều đã lắp vào sẵn sàng, hơn ba mươi người bắt đầu chuyển xe tới, dây thừng dần dần được kéo căng, phát ra âm thanh ma sát, Diên Mi cầm búa đanh trong tay, ngay lúc dây thừng được kéo căng, không chút do dự gõ lên răng nỏ.
Phụt!
Mười mũi tên cùng phóng ra, bắn thẳng ra ngoài trăm bước.
Quần chúng xung quanh: ... ...
Thành công rồi! công tượng kia kích động nói: Phu nhân đúng là phi phàm!
Hai thước tên dài từ sàng nỏ bắn đi ra như vậy, có thể trực tiếp bắn xuyên thấu qua người, tên dài từ trên trời giáng xuống, binh lính Hung Nô lập tức bị nháo loạn.
Thường Tự nhìn thấy, lớn tiếng hét: tiếp tục bắn!
Lần thứ hai không cần nhét tên vào, có thể dùng hộp cung tên luôn, phụt!
... Một mũi tên cũng không ra.
Thường Tự há miệng còn chưa có khép lại, nhất thời có chút lúng túng.
Diên Mi không có chút cảm giác nào, hơi ngồi xổm xuống, nàng che một lỗ tai, ghé sát vào tập trung lắng nghe, chốc lát nói: lấy hộp xuống, bên trong không có chùy đụng.
Đúng đúng đúng , công tượng nói: Chúng ta không nghĩ tới là phải thêm cái này vào.
Trước mắt không có sẵn, bây giờ mà mài giũa thì tốn thời gian, Diên Mi suy nghĩ một chút, lấy hai cây gỗ đặt ngang đặt dọc cùng một chỗ rồi đặt hộp tên lên: Tốt lắm, hôm nay tạm sử dụng cái này, sau này đổi.
Lần này không biết có được không, lúc bắn lại lần nữa, Thường Tự sờ sờ hầu kết, có chút khẩn trương, bất quá thấy thần sắc Tiêu Lan như thường, liền quay đầu nhìn qua ngoài thành, cũng chỉ tồn thời gian uống một ngụm trà, chợt nghe trong trận địa quân địch hét to một tiếng Aaaa , quân mã kinh hãi chạy toán loạn.
hay! Thường Tự nhịn không được quát to một tiếng, nghiêng đầu nói với Tiêu Lan: lần này hơn nửa là làm bị thương chủ tướng Hung Nô rồi!
Lúc ông ta nói chuyện, mười tên dài nữa lại được phóng ra cùng lúc, quân địch đại loạn
Lúc này mà không giết thì còn đợi tới khi nào!
Tiêu Lan lập tức phân công nhiệm vụ, Thường Tự thủ thành, bọn Tiêu Lan ở tại Nhữ Dương để giải quyết địch, lúc này quân địch đang hoảng loạn, quân bọn họ cũng nghẹn từ rất lâu rồi, nên cũng không dặn dò nhiều, chỉ nói: Phía đông mai phục đã đánh thành công, các ngươi chỉ cần để ý giết thủ lĩnh, ta ở đây ngăn viện trợ.
Tiêu Lan và ông ta chạm tay quả đấm, lúc xuống tường thành lại dặn dò Diên Mi: Chờ ở chỗ này.
Diên Mi bị huyết khí hun cho dạ dày nhộn nhạo, sắc mặt mười phần không tốt, gật đầu vời Tiêu Lan: Chờ huynh về, không đi.
Tiêu Lan nhìn nàng như nhìn trẻ nhỏ cần yêu thương, nhưng cũng không nói thêm cái gì, gật gật đầu xoay người đi, Thường Tự ở phía sau hắn cười nói: xin Hầu gia yên tâm, có Thường mỗ ở đây, nhất định bảo vệ phu nhân an toàn.
Cửa thành mở rộng ra, Tiêu Lan cùng hai tướng lính nữa mang theo năm vạn nhân mã đánh giết đi ra. Trên thành tiếng trống dồn dập, bên ngoài là trận chiến của Tu La.
Trận chiến này bắt đầu từ giờ Thân mười bốn tháng tám, đánh đến trưa ngày thứ hai thì khói lửa đã cuồn cuộn, thây rạp khắp nơi.
Giết đến phút cuối, Tiêu Lan đã chết lặng, chỉ ngửi thấy hương vị tanh nồng.
Giờ Thìn, có một đội nhân mã khác cũng gia nhập vào vòng chiến, cùng bọn họ đánh Hung Nô, sau khi vào thành mới biết đúng là người đã ước định với Hàn Ung sẽ hội ngộ vào trung thu, tên là Hàn Lâm.
Cơ hồ một ngày một đêm, bọn họ chém giết ba vạn binh Hung Nô, thu được trên ngàn con ngựa, năm xe lương thực. - - từ thành Bộc Dương cho đến Dĩnh Xuyên thì đây là lần Hung Nô bị đau nhất trong thập niên qua.
lúc thu dọn chiến trường, vô luận binh tướng nào thì cũng đều đã không còn nhân dạng, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng được sự sung sướng trong lòng bọn họ, thậm chí lúc vào thành có không ít dân chúng đến đây đưa thức ăn.
Tiêu Lan không đến thành lâu, Diên Mi đã đi theo người đón hắn ở cửa thành, thấy Tiêu Lan xuống ngựa, Diên Mi như chim nhỏ, trực tiếp nhào vào trong ngực hắn.
Tiêu Lan hoàn toàn không phản ứng kịp, vô thức duỗi tay ôm lấy nàng, nhưng chỉ vẻn vẹn trong khoảnh khắc, Diên Mi đã buông ra, Tiêu Lan lắc lắc đầu để xua đi tiếng chém giết bám lấy trong tâm trí.
Chờ Tiêu Lan lấy lại tinh thần, sau lưng đã vang lên tiếng huýt sáo trêu đùa, lúc trước mọi người không thân thuộc với hắn nên cũng không dám trêu chọc, nay đã sóng vai giết địch nhiều lần, ngoại trừ nhóm tiểu binh còn không biết Diên Mi là ai, còn lại đều đã là lão binh bên cạnh Tiêu Lan.
Chỉ có kia công tượng ở phía dưới còn nơm nớp lo sợ nói: Hầu, Hầu gia, sau này thuộc hạ có.. có thể thỉnh thoảng thỉnh giáo phu.. phu nhân? Xa.. xa.. xa..xa nghe một câu là được.
Trên lông mi Tiêu Lan còn nhỏ máu, liếc hắn ta, Ngươi cứ tới.
Công tượng rụt cổ một cái, cảm thấy hắn nói lời này không giống như là thật lòng.
Mấy vạn người vừa mệt vừa đói, trong quân, cơm tập thể đã chuẩn bị sẵn sàng, mọi người tạm đi uống canh thịt gặm bánh bao.
lúc Tiêu Lan mang Diên Mi hồi phủ, căn bản Phùng Thiêm không nhận ra được, kêu một tiếng Trời ơi! rồi vội vàng chạy đi như một làn khói gọi Cảnh nương tử nấu nước chuẩn bị cơm.
Thực tế thì nước đều sớm nấu, cơm cũng làm xong từ lâu, bên trong phủ biết rõ Hung Nô công thành, hai chủ tử đều ở bên ngoài, nguyên một đám ở phủ chờ mà lòng như lửa đốt, thấy hai người trở về, Cảnh nương tử và Đào Diệp xém chút nữa đã bật khóc.
Nhất thời mọi người đều xoay quanh không biết nên làm cái gì trước mới tốt.
Đào Hoa ở dưới hành lang phơi hột đào, Tiêu Lan nhớ tới lúc bọn họ rời kinh, Phó Trường Phong đã đưa cho Diên Mi, hột đào Diên Mi đều không có ném,vẫn giữ lại, hắn nói: Đừng cất, đưa cho ta.
Đào Hoa vội gom hết hột đào lại cho vào rổ rồi đưa cho Tiêu Lan, Tiêu Lan hướng về phía Diên Mi ngoắc ngoắc đầu ngón tay: Đi, trồng đào cho nàng. Diên Mi ngạc nhiên mở to mắt, đi theo hắn ra sân nhỏ.
Cảnh nương tử ở phía sau đuổi theo hỏi: Hầu gia, phu nhân, không tắm rửa ăn cơm trước sao?
Tiêu Lan mang Diên Mi đến Viễn Hương Đường, hắn cũng không soi gương, không biết bộ dáng của mình bây giờ giống như quỷ vừa mới bò ra trong biển máu.
phía trước Viễn Hương Đường có một mảng đất lớn còn trống, ban đầu là vườn mẫu đơn, Cảnh nương tử đã sai người nhổ hết lên, đất cũng đã xới qua, Tiêu Lan cầm cây xẻng sắt, bây giờ hắn mới chú ý thấy trên tay mình ngoài máu ra, còn có thịt vụn.
Tiêu Lan có chút hối hận, nên tắm rửa trước đã.
Nhưng sau một hồi đại chiến, nhiệt huyết của hắn còn chưa hoàn toàn bình phục, cần phải làm chút gì nhanh chóng bình tĩnh lại.
Tiêu Lan ngồi xổm người, chà xát đất trong tay, thấy Diên Mi đứng đó nhìn mình không chớp mắt.
Tiêu Lan cũng không lên tiếng, cầm lấy xẻng sắt bắt đầu đào đất, cuối mùa thu trồng đào đúng là thời điểm tốt, mùa xuân năm sau cây đã lớn đủ rồi, mùa xuân năm sau nữa sẽ kết quả.
Hột đào không nhiều nên không thể trồng dày, không bao lâu thì Tiêu Lan đã làm xong rồi, đào xong cái hố cuối cùng, hắn quăng xẻng sắt ra, dứt khoát nằm thẳng trên mặt đất, thở gấp mấy hơi lớn.
Trên đầu tối sầm lại, Diên Mi ở phía trên khom lưng nhìn hắn.
Ánh mắt nàng lúc này không còn giống lúc trước nữa, giống như đang quan sát hắn lại một lần, không bao lâu, nàng vươn tay ra, Tiêu Lan không hiểu ý nàng nhưng cũng đưa ra một cái tay.
Đầu ngón tay trỏ của Diên Mi đến gần một chút rồi nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay Tiêu Lan
Tiếp theo, ngón giữa, ngón áp út, ngón út đều chậm rãi chạm vào, cuối cùng toàn bộ bàn tay áp vào tay Tiêu Lan.
Tiêu Lan cảm giác mình còn chưa tỉnh táo lại, giống như lại nghe thấy tiếng trống vang, trên mặt hồ máu quá dày, có chút nóng, bên tai đều không thoải mái, hết lần này tới lần khác ngón tay cái Diên Mi còn ở lòng bàn tay hắn vuốt ve qua lại.
vẻ mặt nàng thập phần nghiêm túc, khắc sâu tay Tiêu Lan để sau đó nhận thức không sai.
Một hồi lâu, nàng ngẩng đầu lên: Huynh thật tốt.
Tiêu Lan thầm nghĩ, cho nàng quả đào thì ta lập tức trở thành người tốt rồi, miệng còn hỏi thêm một câu: “bây giờ thấy ta đẹp mắt không?”
Diên Mi lắc lư đầu, cười nói: ừm, đẹp mắt.
Vọt một cái, mặt Tiêu Lan nóng lên... Hắn bị đùa giỡn, phải không?
editor: đây là tiền đề cho việc đụng chạm da thịt sau này, với quy mô ngày càng lan rộng
Tiêu Lan: ...
Thường Tự đi nhanh lại đây, chỉ nghe được nửa câu sau, ngạc nhiên nhìn tấm ván gỗ một chút, lại liếc mắt nhìn Diên Mi, mắng công tượng kia: Đồ chơi mà thôi! Làm loạn cái gì!
trên thực tế là ông ta không tin tưởng lắm vào thứ đồ mới được tiểu phu nhân vẽ, nói ra sợ lúng túng, thứ hai là trên tường thành thình thoảng lại có tên bay tới, làm nàng bị thương thì hỏng.
Tiêu Lan nhăn mày: Các ngươi chế tạo ở đâu?
Công tượng chỉ xuống dưới: ngay phía dưới, để dễ di chuyển lên tường thành.
Tiêu Lan nhìn qua Diên Mi, nhớ tới nàng thường loay hoay xe gỗ thì nói: mang lên. Rồi nhìn Thường Tự, cho nàng thử một chút, có thể được thì tốt, không được thì chúng ta vẫn giữ nguyên kế hoạch.
Thường Tự chần chừ một chút, cũng gật đầu: được, giờ ta sai người lấy đuốc, đem trẩu bên ngoài châm lửa .
Chốc lát, hơn hai mươi người đem sàng nỏ kia lên, nỏ này cũng là nỏ cỡ trung, cần ba mươi bảy người cùng nhau chuyển xe tới, công tượng kia nói: Mời Phu nhân xem, cái này không thể so sánh với đồ họa của phu nhân được, cũng không phải không có hiệu quả, chỉ là tên bắn ra không đủ lực, cũng không thể bắn liên tục.
Diên Mi bị vật này hấp dẫn, đi qua đi sờ sờ, vỗ vỗ trục kéo nói: kéo thử một cái.
lập tức công tượng sai ba mươi người cùng nhau đẩy trục vặn, trên trục có một sợi dây thừng to cỡ hai ngón tay, quấn chặt từng vòng từng vòng, sàng nỏ phát ra tiếng gỗ ma sát kẽo kẹt, Diên Mi nhìn không chớp mắt, nói: đệm răng quá chặt, trục không thích hợp.
Chao ôi! Kia công tượng thấy nàng ngay lập tức đã chỉ ra được nhược điểm thì mừng rỡ hỏi: Phu nhân có thể thay đổi sao?
Diên Mi ngẩng đầu nhìn Tiêu Lan, Tiêu Lan đè nén kì lạ trong mắt, nói với nàng: Thử xem?
Diên Mi liền nói: đệm da, miếng sắt, dao, dầu.
Đều có đều có , công tượng lập tức chạy vào trong thành lâu đem công cụ tới, thời điểm trên tường thành khởi lửa, tiếng cây trẩu bị thiêu cháy cực kỳ khó nghe, Tiêu Lan cầm khăn vải đã chuẩn bị tốt trước đó, ngâm nước, cho Diên Mi che miệng mũi.
nhóm thủ binh lập lá chắn, ngăn ra một địa phương an toàn, Hung Nô cũng không ngừng công thành, tiếng chém giết không ngừng, nhưng mà trong mắt Diên Mi tựa hồ không nhìn thấy xung quanh, chỉ chuyên tâm trên chiếc sàng nỏ.
vốn Tiêu Lan nói là thời gian một khắc, nhưng Diên Mi chỉ dùng một nửa đã đứng dậy, Đổi xe.
Công tượng trố mắt: Phu nhân, này... có thể dùng rồi?
Diên Mi không lên tiếng, Tiêu Lan nói: chuẩn bị mũi tên, thử một lần trước.
Thập nhánh tên dài hai thước đều đã lắp vào sẵn sàng, hơn ba mươi người bắt đầu chuyển xe tới, dây thừng dần dần được kéo căng, phát ra âm thanh ma sát, Diên Mi cầm búa đanh trong tay, ngay lúc dây thừng được kéo căng, không chút do dự gõ lên răng nỏ.
Phụt!
Mười mũi tên cùng phóng ra, bắn thẳng ra ngoài trăm bước.
Quần chúng xung quanh: ... ...
Thành công rồi! công tượng kia kích động nói: Phu nhân đúng là phi phàm!
Hai thước tên dài từ sàng nỏ bắn đi ra như vậy, có thể trực tiếp bắn xuyên thấu qua người, tên dài từ trên trời giáng xuống, binh lính Hung Nô lập tức bị nháo loạn.
Thường Tự nhìn thấy, lớn tiếng hét: tiếp tục bắn!
Lần thứ hai không cần nhét tên vào, có thể dùng hộp cung tên luôn, phụt!
... Một mũi tên cũng không ra.
Thường Tự há miệng còn chưa có khép lại, nhất thời có chút lúng túng.
Diên Mi không có chút cảm giác nào, hơi ngồi xổm xuống, nàng che một lỗ tai, ghé sát vào tập trung lắng nghe, chốc lát nói: lấy hộp xuống, bên trong không có chùy đụng.
Đúng đúng đúng , công tượng nói: Chúng ta không nghĩ tới là phải thêm cái này vào.
Trước mắt không có sẵn, bây giờ mà mài giũa thì tốn thời gian, Diên Mi suy nghĩ một chút, lấy hai cây gỗ đặt ngang đặt dọc cùng một chỗ rồi đặt hộp tên lên: Tốt lắm, hôm nay tạm sử dụng cái này, sau này đổi.
Lần này không biết có được không, lúc bắn lại lần nữa, Thường Tự sờ sờ hầu kết, có chút khẩn trương, bất quá thấy thần sắc Tiêu Lan như thường, liền quay đầu nhìn qua ngoài thành, cũng chỉ tồn thời gian uống một ngụm trà, chợt nghe trong trận địa quân địch hét to một tiếng Aaaa , quân mã kinh hãi chạy toán loạn.
hay! Thường Tự nhịn không được quát to một tiếng, nghiêng đầu nói với Tiêu Lan: lần này hơn nửa là làm bị thương chủ tướng Hung Nô rồi!
Lúc ông ta nói chuyện, mười tên dài nữa lại được phóng ra cùng lúc, quân địch đại loạn
Lúc này mà không giết thì còn đợi tới khi nào!
Tiêu Lan lập tức phân công nhiệm vụ, Thường Tự thủ thành, bọn Tiêu Lan ở tại Nhữ Dương để giải quyết địch, lúc này quân địch đang hoảng loạn, quân bọn họ cũng nghẹn từ rất lâu rồi, nên cũng không dặn dò nhiều, chỉ nói: Phía đông mai phục đã đánh thành công, các ngươi chỉ cần để ý giết thủ lĩnh, ta ở đây ngăn viện trợ.
Tiêu Lan và ông ta chạm tay quả đấm, lúc xuống tường thành lại dặn dò Diên Mi: Chờ ở chỗ này.
Diên Mi bị huyết khí hun cho dạ dày nhộn nhạo, sắc mặt mười phần không tốt, gật đầu vời Tiêu Lan: Chờ huynh về, không đi.
Tiêu Lan nhìn nàng như nhìn trẻ nhỏ cần yêu thương, nhưng cũng không nói thêm cái gì, gật gật đầu xoay người đi, Thường Tự ở phía sau hắn cười nói: xin Hầu gia yên tâm, có Thường mỗ ở đây, nhất định bảo vệ phu nhân an toàn.
Cửa thành mở rộng ra, Tiêu Lan cùng hai tướng lính nữa mang theo năm vạn nhân mã đánh giết đi ra. Trên thành tiếng trống dồn dập, bên ngoài là trận chiến của Tu La.
Trận chiến này bắt đầu từ giờ Thân mười bốn tháng tám, đánh đến trưa ngày thứ hai thì khói lửa đã cuồn cuộn, thây rạp khắp nơi.
Giết đến phút cuối, Tiêu Lan đã chết lặng, chỉ ngửi thấy hương vị tanh nồng.
Giờ Thìn, có một đội nhân mã khác cũng gia nhập vào vòng chiến, cùng bọn họ đánh Hung Nô, sau khi vào thành mới biết đúng là người đã ước định với Hàn Ung sẽ hội ngộ vào trung thu, tên là Hàn Lâm.
Cơ hồ một ngày một đêm, bọn họ chém giết ba vạn binh Hung Nô, thu được trên ngàn con ngựa, năm xe lương thực. - - từ thành Bộc Dương cho đến Dĩnh Xuyên thì đây là lần Hung Nô bị đau nhất trong thập niên qua.
lúc thu dọn chiến trường, vô luận binh tướng nào thì cũng đều đã không còn nhân dạng, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng được sự sung sướng trong lòng bọn họ, thậm chí lúc vào thành có không ít dân chúng đến đây đưa thức ăn.
Tiêu Lan không đến thành lâu, Diên Mi đã đi theo người đón hắn ở cửa thành, thấy Tiêu Lan xuống ngựa, Diên Mi như chim nhỏ, trực tiếp nhào vào trong ngực hắn.
Tiêu Lan hoàn toàn không phản ứng kịp, vô thức duỗi tay ôm lấy nàng, nhưng chỉ vẻn vẹn trong khoảnh khắc, Diên Mi đã buông ra, Tiêu Lan lắc lắc đầu để xua đi tiếng chém giết bám lấy trong tâm trí.
Chờ Tiêu Lan lấy lại tinh thần, sau lưng đã vang lên tiếng huýt sáo trêu đùa, lúc trước mọi người không thân thuộc với hắn nên cũng không dám trêu chọc, nay đã sóng vai giết địch nhiều lần, ngoại trừ nhóm tiểu binh còn không biết Diên Mi là ai, còn lại đều đã là lão binh bên cạnh Tiêu Lan.
Chỉ có kia công tượng ở phía dưới còn nơm nớp lo sợ nói: Hầu, Hầu gia, sau này thuộc hạ có.. có thể thỉnh thoảng thỉnh giáo phu.. phu nhân? Xa.. xa.. xa..xa nghe một câu là được.
Trên lông mi Tiêu Lan còn nhỏ máu, liếc hắn ta, Ngươi cứ tới.
Công tượng rụt cổ một cái, cảm thấy hắn nói lời này không giống như là thật lòng.
Mấy vạn người vừa mệt vừa đói, trong quân, cơm tập thể đã chuẩn bị sẵn sàng, mọi người tạm đi uống canh thịt gặm bánh bao.
lúc Tiêu Lan mang Diên Mi hồi phủ, căn bản Phùng Thiêm không nhận ra được, kêu một tiếng Trời ơi! rồi vội vàng chạy đi như một làn khói gọi Cảnh nương tử nấu nước chuẩn bị cơm.
Thực tế thì nước đều sớm nấu, cơm cũng làm xong từ lâu, bên trong phủ biết rõ Hung Nô công thành, hai chủ tử đều ở bên ngoài, nguyên một đám ở phủ chờ mà lòng như lửa đốt, thấy hai người trở về, Cảnh nương tử và Đào Diệp xém chút nữa đã bật khóc.
Nhất thời mọi người đều xoay quanh không biết nên làm cái gì trước mới tốt.
Đào Hoa ở dưới hành lang phơi hột đào, Tiêu Lan nhớ tới lúc bọn họ rời kinh, Phó Trường Phong đã đưa cho Diên Mi, hột đào Diên Mi đều không có ném,vẫn giữ lại, hắn nói: Đừng cất, đưa cho ta.
Đào Hoa vội gom hết hột đào lại cho vào rổ rồi đưa cho Tiêu Lan, Tiêu Lan hướng về phía Diên Mi ngoắc ngoắc đầu ngón tay: Đi, trồng đào cho nàng. Diên Mi ngạc nhiên mở to mắt, đi theo hắn ra sân nhỏ.
Cảnh nương tử ở phía sau đuổi theo hỏi: Hầu gia, phu nhân, không tắm rửa ăn cơm trước sao?
Tiêu Lan mang Diên Mi đến Viễn Hương Đường, hắn cũng không soi gương, không biết bộ dáng của mình bây giờ giống như quỷ vừa mới bò ra trong biển máu.
phía trước Viễn Hương Đường có một mảng đất lớn còn trống, ban đầu là vườn mẫu đơn, Cảnh nương tử đã sai người nhổ hết lên, đất cũng đã xới qua, Tiêu Lan cầm cây xẻng sắt, bây giờ hắn mới chú ý thấy trên tay mình ngoài máu ra, còn có thịt vụn.
Tiêu Lan có chút hối hận, nên tắm rửa trước đã.
Nhưng sau một hồi đại chiến, nhiệt huyết của hắn còn chưa hoàn toàn bình phục, cần phải làm chút gì nhanh chóng bình tĩnh lại.
Tiêu Lan ngồi xổm người, chà xát đất trong tay, thấy Diên Mi đứng đó nhìn mình không chớp mắt.
Tiêu Lan cũng không lên tiếng, cầm lấy xẻng sắt bắt đầu đào đất, cuối mùa thu trồng đào đúng là thời điểm tốt, mùa xuân năm sau cây đã lớn đủ rồi, mùa xuân năm sau nữa sẽ kết quả.
Hột đào không nhiều nên không thể trồng dày, không bao lâu thì Tiêu Lan đã làm xong rồi, đào xong cái hố cuối cùng, hắn quăng xẻng sắt ra, dứt khoát nằm thẳng trên mặt đất, thở gấp mấy hơi lớn.
Trên đầu tối sầm lại, Diên Mi ở phía trên khom lưng nhìn hắn.
Ánh mắt nàng lúc này không còn giống lúc trước nữa, giống như đang quan sát hắn lại một lần, không bao lâu, nàng vươn tay ra, Tiêu Lan không hiểu ý nàng nhưng cũng đưa ra một cái tay.
Đầu ngón tay trỏ của Diên Mi đến gần một chút rồi nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay Tiêu Lan
Tiếp theo, ngón giữa, ngón áp út, ngón út đều chậm rãi chạm vào, cuối cùng toàn bộ bàn tay áp vào tay Tiêu Lan.
Tiêu Lan cảm giác mình còn chưa tỉnh táo lại, giống như lại nghe thấy tiếng trống vang, trên mặt hồ máu quá dày, có chút nóng, bên tai đều không thoải mái, hết lần này tới lần khác ngón tay cái Diên Mi còn ở lòng bàn tay hắn vuốt ve qua lại.
vẻ mặt nàng thập phần nghiêm túc, khắc sâu tay Tiêu Lan để sau đó nhận thức không sai.
Một hồi lâu, nàng ngẩng đầu lên: Huynh thật tốt.
Tiêu Lan thầm nghĩ, cho nàng quả đào thì ta lập tức trở thành người tốt rồi, miệng còn hỏi thêm một câu: “bây giờ thấy ta đẹp mắt không?”
Diên Mi lắc lư đầu, cười nói: ừm, đẹp mắt.
Vọt một cái, mặt Tiêu Lan nóng lên... Hắn bị đùa giỡn, phải không?
editor: đây là tiền đề cho việc đụng chạm da thịt sau này, với quy mô ngày càng lan rộng
/141
|