Kiêu Phong

Chương 392: Tiêu thị

/685


Đi ra ngoài.

Trấn Giang hầu nhíu mày, thấp giọng giục. Mỹ phụ kia sợ hãi hành lễ với lão phụ, rồi xoay người đi ra ngoài.

- Hai người các ngươi cũng ra ngoài đi, những người khác cũng đi ra ngoài.

Lão phụ lại bình thản nói. Hai mỹ phụ khác vội hành lễ, cùng với tất cả nô tỳ ra ngoài.

- Lục Thiên Phong, lúc này ngươi đã hài lòng chưa?

Lão phụ lạnh lùng nói.

- Lão phu nhân hiểu lầm rồi, chủ tâm của Thiên Phong là muốn cùng Trì Châu Tiêu phủ thân cận, bằng không sẽ không nhiều lời như vậy.

Lục Thất cung kính đáp lại.

- Những chuyện ngươi làm, Phức Nhi đã kể lại rất nhiều với ta, lão phụ cảm thấy ngươi không nên đắc ý quá sớm.

Lão phụ lạnh nhạt nói.

- Vâng, Thiên Phong thụ giáo.

Lục Thất kính cẩn nói.

- Ngươi muốn ngày nào đến đón Phức Nhi?

Lão phu nhân bình thản hỏi.

- Thiên Phong định là ba ngày sau.

Lục Thất cung kính trả lời.

- Tốt lắm, vậy thì ba ngày sau đi, lão phụ biết chuyện Hoàng đế lệnh người tới đón mẫu thân của ngươi rồi.

Lão phu nhân bình thản nói.

Lục Thất ngây người, hỏi:

- Lão phu nhân là nghe nói sao?

- Không phải, là vì chuyện của Chu quốc sẽ khiến cho Hoàng đế nổi lên tâm tư cấp thiết chiếm cứ Thường Châu.

Lão phụ bình thản nói.

Lục Thất gật đầu, lại nghe lão phụ hỏi:

- Ngươi có mấy phần tin tưởng có thể khống chế quân lực của hai châu Tô Thường?

- Hồi lão phu nhân, là mười phần nắm chắc.

Lục Thất tự tin trả lời.

- Ồ, ngươi có vẻ hết sức tự tin nha.

Lão phu nhân kinh ngạc nói.

- Lúc ban đầu thì không có bao nhiêu tự tin, chỉ là trước đó vài ngày, ta ở Tô Châu đã bày ra chiến cuộc. Chẳng những tiêu diệt thủy quân của Việt quốc ở Thái Hồ, mà còn tổ chức xây dựng một vạn thủy quân, dụ bốn vạn địch quân Chu quốc tiến công vào vùng trung bộ Tô Châu, tiêu diệt toàn quân. Đồng thời phát động đại quân đột kích Gia Hưng, diệt bốn vạn Việt quân, di dời hai mươi vạn dân chúng Gia Hưng tới Tô Châu. Đại thắng liên tiếp đã làm cho quân tâm của Tô Châu quân trên cơ bản quy thuận ta rồi.

Lục Thất bình thản hồi đáp.

Lão phu nhân im lặng nhìn Lục Thất, Trấn Giang hầu cũng một dáng vẻ khó có thể tin nhìn Lục Thất, yên tĩnh chỉ chốc lát, lão phu nhân nói:

- Hôm nay xảy ra chuyện không hay, không giữ ngươi ở lâu, ngươi rời khỏi đây rồi thì đi gặp muội muội của ngươi đi.

- Thiên Phong hôm nay lỗ mang, mong lão phu nhân thứ lỗi, Thiên Phong cáo từ.

Lục Thất chân thành đáp lại.

Lục Thất đi rồi, Trấn Giang hầu nhíu mày hỏi:

- Nương, lời của Lục Thiên Phong là sự thật ư?

- Là thật. Một kiêu hùng nắm trong tay gần hai mươi vạn đại quân, thế mà Kiệt Nhi dám mắng là cẩu nô tài, nó quả thật không làm được Trấn Giang hầu rồi.

Lão phu nhân lạnh nhạt nói.

- Nương, Kiệt Nhi chỉ là phẫn nộ về việc ở Thường Châu mới vô lễ với Lục Thiên Phong như vậy thôi.

Trấn Giang hầu giải thích.

- Nói nhảm, con của ngươi tâm tính thế nào, chẳng lẽ ngươi không biết? Kiệt Nhi sao có thể phẫn nộ vì chuyện của Thường Châu chứ? Nó là không cam lòng chuyện gả Tiểu Phức cho Lục Thiên Phong thôi.

Lão phu nhân thô lỗ bác bỏ nói.

Vẻ mặt của Trấn Giang hầu cứng ngắc, tiếp đó cau mày nói:

- Nương, coi như là Lục Thiên Phong chiếm cứ được Tô Châu và Thường Châu đi, nhưng chưa chắc hắn có thể được việc gì.

- Ngươi nói không thể được việc, vậy ngươi nói thử xem Đường quốc có cái thế lực nào là có thể được việc. Đương kim Hoàng đế thì không cần trông cậy vào rồi, chỉ biết một lòng cầu an, lúc nào cũng nghi kỵ lương thần trung tướng. Ngày nay chỉ cần Chu quốc hù dọa một cái thôi, y sẽ sợ hãi lập tức giết oan uổng quân thần để lấy lòng. Chu quốc là một nước hổ lang, há có thể dùng phương thức lôi kéo để cầu được chung sống yên ổn. Nhưng Lục Thiên Phong, chỉ bằng vào lực lượng của Tô Châu đã tiêu diệt sạch bốn vạn Chu quân đột kích, người thiện chiến như vậy, thật sự rất hiếm thấy ở Đường quốc.

Lão phu nhân nhẹ giọng nói.

- Ý của mẫu thân là quyết định phò tá Lục Thiên Phong ư?

Trấn Giang hầu nhíu mày hỏi.

- Không phải, Lục Thiên Phong chỉ là một thế lực đáng giá cho Tiêu thị đặt cược mà thôi, hiện giờ hắn vẫn không thể khởi binh tạo phản. Hắn nói có mười phần nắm chắc khống chế quân Tô Châu, hẳn là nói phóng đại đấy. Quân lực tại Tô Châu của Lục Thiên Phong đều là binh tốt đầu hàng, có lẽ là gần như ổn định, nhưng khẳng định sẽ chống đỡ không nổi chiến sự trùng kích quá lớn. Hiện giờ Tô Châu không có khả năng đồng thời khai chiến với Chu quốc, Việt quốc và Đường quốc, nhất là Đường quốc, sẽ khiến cho Lục Thiên Phong rơi vào hoàn cảnh nghịch thần. Cho nên Lục Thiên Phong chỉ có thể ở mặt ngoài mạo hiểm để làm mê muội triều đình. Hắn cần có thời gian để củng cố cho thế lực và căn cơ được vững chắc, cần giành được một thời cơ đại nghĩa để có được lý do chính đáng cầm binh cát cứ.

Lão phu nhân hồi đáp.

- Cầm binh cát cứ có thể có lý do chính đáng hay sao?

Trấn Giang hầu chau mày nói.

- Có chứ, hơn nữa chẳng bao lâu nữa Hoàng đế sẽ dâng tới cái thời cơ kia cho Lục Thiên Phong. Lục Thiên Phong cần Hoàng Đế thu quản quân điền Thường Châu, một khi Hoàng đế thu quản ruộng đất của quân hộ, sẽ dẫn phát quân lực Thường Châu cùng chung mối thù, hoàn toàn ủng hộ Lục Thiên Phong cát cứ Thường Châu. Mà Hoàng đế thất tín đưa tới binh biến, sẽ càng khiến cho Hoàng đế lâm vào tình huống bị động.

Lão phu nhân giải thích nói.

Trấn Giang hầu hiểu được gật đầu. Lão phu nhân lại nói:

- Việc chúng ta phải làm chính là tận lực bảo hộ cho Lục Thiên Phong không chết, ở kinh thành cố hết sức giải vây cho hắn. Nếu Lục Thiên Phong thật sự nắm trọn lực khống chế Tô Châu và Thường Châu, chúng ta thậm chí có thể hỗ trợ cho hắn thoát khỏi kinh thành, cùng với ẩn giấu thân nhân của hắn.

Trấn Giang hầu im lặng. Lão phu nhân lại nói:

- Chúng ta chỉ có thể dùng thế lực trong triều ngầm trợ giúp cho Lục Thiên Phong, không có khả năng vận dụng vũ lực hưởng ứng. Thế sự khó liệu, nếu Lục Thiên Phong không thành, chúng ta buộc phải đầu nhập vào Chu quốc rồi. Chúng ta là thế gia, quan tâm nhất chính là sự tồn vong của Tiêu thị.

Trấn Giang hầu thẫn thờ gật đầu, khổ sở nói:

- Đương kim Hoàng đế a, cho dù chúng ta ra sức phụ trợ thế nào cũng không phấn phát nổi, thật khiến người ta thất vọng. Con không hiểu nổi, kính Phật sùng văn có thể hữu dụng hơn tăng cường quân lực hay sao?

- Tự Hoàng đế cho rằng hữu dụng thì chính là hữu dụng, chúng ta chỉ có thể thuận theo mà làm thôi. Tiêu thị đã phải ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, mới miễn cưỡng có được bình an, nhưng cũng vì thế mà thế gia của chúng ta dần dần biến thành một thế lực đơn độc, chúng ta không thể đầu nhập vào các thế gia khác. Hoặc là ủng hộ Hoàng tộc, hoặc là phò tá tân quân, như vậy mới có thể tiếp tục sinh tồn.

Lão phu nhân lạnh nhạt nói.

- Nhi tử hiểu được, sẽ lấy đại cục làm trọng.

Trấn Giang hầu đáp lại.

- Nương còn chưa hỏi ngươi, cái nhìn của ngươi đối với việc Lục Thiên Phong nhổ đi nhánh chính Thường Châu thế nào?

Lão phu nhân hỏi.

- Nhánh chính Thường Châu là một mối họa lớn đối với Tiêu thị. Nhiều năm qua chúng ta cung cấp tài lực duy trì Đoàn luyện quân Thường Châu, chỉ đổi lấy nhánh chính Thường Châu kiêu ngạo rời bỏ. Bọn họ bị nhổ đi là chuyện tốt.

Trấn Giang hầu lạnh giọng trả lời.

- Ngươi có thể hiểu được là tốt rồi. Đã nhiều năm như vậy, chúng ta trả giá để xây dựng Thường Châu quân, kết quả là nuôi lớn một con sói lòng dạ thâm độc. Nhánh chính Thường Châu bị nhổ, nhánh chính Trì Châu chúng ta sẽ lại khôi phục quyền uy của gia chủ.

Lão phu nhân thản nhiên nói.

- Cho nên, nhi tử không có bài xích Lục Thiên Phong.

Trấn Giang hầu tỏ thái độ nói.

- Lục Thiên Phong quật khởi là kỳ tích, cũng là điều tất nhiên, phương thức dùng quan áp ngân khế hoàn trả ruộng đất cho dân, có thể nói là một đao đâm trúng chỗ yếu hại thối nát của Đường quốc. Nhiều năm qua thế gia ở Tây bộ chỉ biết một mực lôi kéo quan thế, không nghĩ đến hoàn trả đất đai cho dân vì lợi ích của dân, trong đầu một lũ chỉ có một chữ lợi, chỉ biết phụ thuộc vào cường giả chân chính.

Lão phu nhân thản nhiên nói.

- Chính sách trả lại đất đai cho dân không thể thực hiện ở Tây bộ, nếu thế gia ở Tây bộ hoàn trả đất cho dân, cũng đồng nghĩa với tự hủy hoại mình. Thế gia ở Tây bộ chủ yếu dựa vào số lượng lớn ruộng đất nắm trong tay mới có thể chống đỡ các thế lực mạnh, mà Thường Châu thì bất đồng. Đất đai ở Thường Châu bị Việt quốc chiếm cứ, sau khi đoạt lại hoàn trả cho dân, cũng không có bất kỳ thế lực đại địa chủ nào gây trở ngại cho sự thực thi chính sách quan áp ngân khế.

Trấn Giang hầu hồi đáp rõ ràng.

- Nếu sau này Lục Thiên Phong thật sự thành sự, ngươi là gia chủ của Tiêu thị, có tình nguyện chủ động giao ra ruộng đất hay không?

Lão phu nhân hỏi.

- Nếu Lục Thiên Phong thành sự, chúng ta nhất định phải hoàn trả ruộng đất cho dân, bằng không sẽ có tai họa.

Trấn Giang hầu hồi đáp.

- Ngươi có thể hiểu được là tốt rồi, chỉ đáng tiếc, Tiêu thị chúng ta thủy chung không chiếm được cơ hội thành đại sự. Cây to đón gió, nội tình thế gia chúng ta ngược lại trở thành trở ngại trong việc phát triển đại thế lực.

Lão phu nhân thản nhiên nói, trong ngữ nghĩa ẩn hàm ý tứ không cam lòng.

Trấn Giang hầu gật đầu. Nếu Tiêu thị có bất cứ hành động gì lớn, căn bản không thể qua được mắt của các thế gia và Đường Hoàng. Cho nên vì tự bảo vệ mình, Trì Châu Tiêu thị thận trọng không dám tham dự vào việc tranh thủ quân lực. Chẳng như Lục Thiên Phong, có thể mạnh dạn làm việc không cố kỵ gì, trực tiếp tranh đấu giành lấy căn cơ và đại quân.

- Ngươi đi đi, xem chừng nữ nhân của ngươi cho tốt, đừng để xảy ra chuyện chân ngoài dài hơn chân trong, nhỡ chọc vào họa, chính là Tiêu thị phải gánh chịu đấy.

Lão phu nhân ôn hòa dặn dò.

- Mẫu thân yên tâm, nhi tử sẽ phân phó xuống, nghiêm phòng tin mật bị truyền ra ngoài.

Trấn Giang hầu đáp lại, sau đó rời đi


/685

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status