Quý Ngũ thúc vừa đi, nhóm thuộc hạ lại vào. Lục Thất nói muốn tĩnh dưỡng một chút, nhóm thuộc hạ mới chịu lui ra ngoài.
Lục Thất thở phào một hơi, cũng nhớ tới Tống Lão Thanh đã từng hỏi hắn về chí hướng tham vọng của hắn. Hắn vốn tưởng rằng đó chỉ là một ước mơ xa vời, nhưng không tưởng được, hắn lại nhanh chóng đạt được, trước mắt đã sắp thu được quân lực căn cơ. Một khi Giang Âm quân và Ngô Thành quân xuất hiện tình trạng giằng co, hành động thành lập một chi quân đội trong Ngô Thành quân từ nhóm tù binh lập tức trở thành cử chỉ sáng suốt, cũng sẽ có được lý do cho đội quân này tồn tại.
Chỉ cần giữ được đội quân này qua mấy tháng, triều đình sẽ không thể bãi quân. Khi đó, Lục Thiên Phong hắn cho dù thân ở kinh thành, Ngô Thành Trung Phủ quân cũng sẽ không gặp phải số phận bị giải tán. Quân đội còn, gã Hoàng Đế ngu ngốc kia cũng không dám dễ dàng giết chết hắn. Lục Thất đối với Đường Hoàng sâu sắc thất vọng và khinh thường, tính tình của gã Đường Hoàng kia thật khiến cho thần tử có năng lực không cách nào làm lương thần được.
Chợt màn trướng bị xốc lên, một người toàn thân đẫm máu, cắp ở bên sườn một người mặc kim giáp, xông vào. Lục Thất cả kinh, đồng thời nghe thấy tiếng ngăn cản ở bên ngoài truyền đến.
- Đại nhân, thương thế của ngài có nặng không?
Người vừa tới sải bước tiến đến thăm hỏi.
Lục Thất vừa thấy liền nhận ra là Từ Minh. Hắn lên tiếng bảo những người theo vào đi ra ngoài, sau đó nhìn Từ Minh, hỏi:
- Trong tay huynh là ai đấy?
- Ha hả, là Chủ soái Việt quân, bị ta chạy tới trước tiên bắt về.
Từ Minh cười to trả lời, vẻ mặt hết sức khoái trá.
Lục Thất lạnh nhạt nói:
- Từ đại ca, ta cho rằng huynh thất trách, không làm đúng bổn phận của mình.
Từ Minh ngây người nhìn Lục Thấy, hai người nhìn nhau chốc lát, tay trái của Từ Minh giơ lên chào theo nghi thức quân đội, nói:
- Vâng, thuộc hạ không nên một mình chạy tới nơi xa chiến đấu. Sau khi Ngô Thành quân chiến đấu xong, phải trở về chỗ của Trung Phủ Sử đại nhân nghe mệnh lệnh.
Lục Thất gật đầu, ôn hòa nói:
- Công trạng bắt được tướng soái của Từ đại ca, ta sẽ nhớ kỹ, làm việc thất trách, ta cũng sẽ nhớ kỹ.
- Đại nhân, công lao này ta từ bỏ, là ta sai lầm rồi.
Từ Minh đáp lại.
Lục Thất mỉm cười, hắn rất thích tính tình thẳng thắn của Từ Minh, nói:
- Công lao của huynh, chỉ có thể do phủ Công chúa ghi nhận. Triều đình nhất định không thích loại người như huynh và ta lập công lớn, cho nên không thể khoe công rước lấy họa vào thân.
Từ Minh ngẩn ra, gật đầu, hỏi:
- Đại nhân bị thương có nặng không?
Lục Thất mỉm cười, quan sát Từ Minh, hỏi:
- Huynh muốn nghe lời nói thật chứ?
Từ Minh ngớ ra, nói:
- Đương nhiên là muốn nghe lời thật.
- Nghe lời thật rồi thì phải giữ mồm giữ miệng. Thương thế của ta đều là cố ý đấy.
Lục Thất hờ hững nói.
Từ Minh sửng sốt nhìn Lục Thất, Lục Thất cười, nhìn về phía người mặc kim giáp, hỏi:
- Vị tướng quân này, ta muốn hỏi ông một câu, Chủ soái của một vạn quân đánh vu hồi là tên thống lĩnh ngu ngốc kia phải không?
Người mặc kim giáp ngửa đầu nhìn Lục Thất, là một người trung niên có khuôn mặt cương nghị hơn bốn mươi tuổi, ông ta lạnh lùng nhìn Lục Thất, qua mấy giây mới nói:
- Ngươi hỏi làm cái gì?
Lục Thất mỉm cười, nói:
- Thời điểm một vạn quân đang giao phong, không giờ Chủ soái lại hạ lệnh rút lui, ta thật sự buồn cười muốn chết. Việt quốc làm sao lại dùng thứ người ngu xuẩn như vậy đi thống lĩnh quân đội chứ. Một vạn quân Việt quốc kia tuyệt đối là quân tinh nhuệ, thế mà bị tên ngu ngốc kia chôn vùi. Nếu đổi lại là một tướng soái biết cách lĩnh quân, cho dù chúng ta có thắng lợi, cũng phải trả giá thê thảm và nghiêm trọng.
Vẻ mặt người mặc kim giáp âm trầm, cúi đầu nhắm mắt không nói, Lục Thất lại hỏi:
- Không phải là con trai của ông đấy chứ?
- Không phải. Đó là Thế tử của Trung Ngô Tiết Độ Sứ Tín vương.
Người mặc kim giáp mạnh mẽ ngửa đầu, trợn mắt mãnh liệt nói.
Lục Thất bình tĩnh gật đầu, nói:
- Hóa ra là người Hoàng tộc, khó trách ngu xuẩn như vậy. Ta thấy thế trận của hai vạn quân của ông rất có trật tự. Nếu không phải mất đi một vạn quân tinh nhuệ, ông hẳn đã có thể mang hơn phân nửa quân đội lui giữ huyện Vô Tích rồi.
Người mặc kim giáp hừ một tiếng cúi đầu không nói, Lục Thất ngửa đầu nhìn Từ Minh, ôn hòa nói:
- Từ đại ca, mời huynh đem người này giao cho Trung Phủ Sử, nói Trung Phủ Sử trong khi giam giữ đối xử thân thiện một chút.
Từ Minh ngớ ra, hành quân lễ chào rồi nói:
- Vâng, thuộc hạ đưa người này đi.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Từ đại ca đi đi.
Từ Minh đáp lại, sau đó dẫn theo người mặc kim giáp rời khỏi quân doanh của Lục Thất. Trên đường, người mặc kim giáp hỏi:
- Người kia là ai vậy?
- Là Ngô Thành phò mã Lục Thiên phong.
Từ Minh trả lời.
- Hắn chính là Lục Thiên Phong?
Người mặc kim giáp kinh ngạc nói.
- Ngươi biết Lục Thiên Phong à?
Từ Minh cũng ngạc nhiên nói, người mặc kim giáp là người Việt quốc đấy.
- Trận chiến tiêu diệt thổ phỉ ở huyện Cú Dung là một trận chiến vô cùng trí tuệ, bổn quân đã xem qua.
Người mặc kim giáp đáp lại.
Từ Minh ồ một tiếng, người mặc kim giáp lại nói:
- Đúng là một nhân vật trí tuệ, không ngờ dám tự mình hại mình để lẩn tránh nguy cơ.
- Tự mình hại mình? Hắn thật sự cố ý để bị thương ư?
Từ Minh nghi ngờ nói, gã cứ tưởng là Lục Thất nói giỡn.
- Đương nhiên là thật, ngươi chưa từng nghe nói công cao lấn chủ à? Hoàng đế của Đường quốc các ngươi kiêng kị nhất chính là võ tướng có công cao. Hắn giả dạng bị trọng thương sẽ chiếm được sự thông cảm, Hoàng đế Đường quốc sẽ không dễ dàng trị tội hắn. Còn người như ngươi, chỉ biết cầu công trạng, quân công khi cao tới một trình độ nhất định, sớm muộn gì cũng sẽ bị Hoàng đế Đường quốc giết chết.
Người mặc kim giáp lạnh nhạt nói.
- Ngươi nói nhảm nhiều như vậy làm chi. Câm miệng.
Từ Minh không hài lòng quở trách. Người như gã chỉ thích đi thẳng về thẳng, chán ghét hao tâm tổn trí đấu đá với nhau. Người mặc kim giáp thật sự không nói gì nữa. Ông ta thất trận nên trong lòng phiền muộn, bị lời của Lục Thất khơi dậy nỗi đau, nói chuyện với Từ Minh không hợp nửa câu đã là nhiều.
Tử Minh đi được nửa thời, bỗng có người đến, lại là Lý Xuyên. Tiến vào trong trướng, Lý Xuyên vừa thấy Lục Thất liền giật mình, không ngừng hỏi han, thấy Lục Thất quả thật tỉnh táo không ngại mới yên tâm.
- Tại sao Lý thúc cũng tới đây? Không cần đi công chiếm huyện Vô Tích à?
Lục Thất hỏi.
- Không thể đi. Dương tướng quân bày kế không thành, muốn đại quân lập tức hồi Ninh Quốc quân hỗ trợ cho y. Cho nên chỉ có Cố tướng quân mang theo một vạn năm ngàn người đi công chiếm huyện Vô Tích, số khác thì đang gấp gáp chỉnh đốn quân ngũ trở về bản doanh. Ta đến đây là được chúng chủ soái nhờ vả, muốn nhờ Ngô Thành quân chiếu cố một chút tướng sĩ bị thương và tiếp quản tù binh. Ta vốn định trực tiếp chạy đi huyện Tấn Lăng, nhưng lại nghĩ nên hỏi ý ngươi trước vẫn hơn.
Lý Xuyên nói.
Lục Thất nghe xong mừng thầm, nói:
- Được mà, ta sẽ lập tức lệnh người thông báo cho Ngô Thành quân tới tiếp quản.
Lý Xuyên hơi chần chừ như có điều muốn nói lại thôi. Lục Thất mỉm cười, nói:
- Lý thúc, có phải là còn chuyện ghi công muốn hỏi hay không?
Lý Xuyên xấu hổ gật đầu. Lục Thất nói:
- Lý thúc yên tâm, thưởng công sẽ do phủ Công chúa phụ trách, tuy nhiên chỉ có thể luận công và trợ cấp tổng thể. Trợ cấp chỉ có thể là ruộng đồng ở Thường Châu, còn chiến công sẽ có thưởng, có điều là ruộng đồng hay là bạc, ta còn phải hỏi một chút, ta sợ không đủ bạc để cấp.
- Tốt lắm, cấp ruộng đất cũng được mà, đám binh sĩ càng muốn có ruộng đất.
Lý Xuyên cao hứng nói, chỉ cần có thể có thưởng công thực tế, y liền có thể trở về thông báo rồi.
Lục Thất mỉm cười gật đầu, lại hỏi:
- Lý thúc, còn có việc gì nữa không?
- Có, có, lúc trở về bắt được một con cá lớn, chính là Thế tử của Tín vương. Triệu tướng quân hỏi ngươi có muốn hay không?
Trái tim Lục Thất nhảy dựng, lập tức lắc đầu nói:
- Không cần, đó là tai họa đấy.
Lý Xuyên ngớ ra, ngạc nhiên nói:
- Tai họa?
Lục Thất gật đầu, nói:
- Nếu là người không có bối cảnh đại quan hoặc thế gia, công lao kia chính là tai họa. Có lẽ sẽ có thể thăng giai tán quan, nhưng lại trở thành cây to đón gió.
Lý Xuyên gật gật đầu, Lục Thần thoáng chần chừ, nói:
- Lý thúc, thúc trở về đề nghị giao tên đó cho Anh Vương đi. Anh vương cũng có tham chiến, hơn nữa y là người có quan chức lớn nhất, các ngươi ai nhận công lao này vào người đều sẽ có hậu hoạn. Nhưng tuyệt đối chớ có nói là ta nói đấy, bằng không sẽ khiến ta rước lấy đại họa.
Lý Xuyên hiểu được gật đầu, nói:
- Thiên Phong, ta đi đây.
- Chúc Lý thúc thuận buồm xuôi gió.
Lục Thất ôn hòa đáp lại.
Lý Xuyên cười đứng dậy, bỗng nhiên Lục Thất nói:
- Đợi một chút, Lý thúc, ta còn có một việc muốn nhờ.
Lý Xuyên ngẩn ra giây lát, sau đó khom người nghe Lục Thất ngửa đầu thấp giọng nói:
- Nhờ Lý thúc chuyển lời với Triệu Lâm, nói với y rằng, trước lúc rời đi xin hãy dẫn quân đi một chút về phương hướng của Giang Âm quân. Cứ nói là vì để quét sạch tàn địch.
Lý Xuyên ngây người, nhưng y biết ý tứ của Lục Thất nhất định có tác dụng lớn, y thấp giọng nói:
- Yên tâm đi, ta có thể làm cho một vạn đại quân đi một chút về hướng Giang Âm quân. Nguyên do thì nói là trên đường quét sạch tàn địch, thuận tiện quan sát đất Thường Châu có được không.
Lục Thất ngẩn ra mỉm cười, nói:
- Đa tạ Lý thúc.
- Đều là người trong nhà, cảm tạ cái gì.
Lý Xuyên cười nói, sau đó rời đi.
Lý Xuyên vừa đi, Lục Thất gọi Đàm Viêm và Lỗ Hải vào, lệnh cho bọn họ cùng nhau đi tới Ngô Thành quân truyền tin. Cho tới bây giờ, hắn cũng chỉ dám tin tưởng ba người Quý Ngũ thúc mà thôi. Những người khác, chỉ dám phối hợp dùng vào những việc ở ngoài sáng.
Sắp xếp xong xuôi, tâm tình Lục Thất có chút khẩn trương mong đợi. Hiện giờ chỉ còn thiếu ngọn gió đông của Trương Hồng Ba mà thôi, chỉ cần bốn vạn đại quân của Ninh Quốc quân xuất phát, mà Giang Âm quân làm ra hành động khác thường cùng với Ngô Thành quân hình thành thế giằng co, như vậy trên cơ bản coi như đã thành công. Gã Tiết Độ Phó Sứ giữ quân chức tối cao trong Ninh Quốc quân kia dĩ nhiên sẽ theo chân Cố tướng quân đi huyện Vô Tích, tuyệt đối sẽ không chấp nhận để cho Giang Âm quân đâm dao sau lưng mình, cho nên đối với chuyện dùng tù binh thành lập một chi quân đội sẽ phải im lặng dung túng
Lục Thất thở phào một hơi, cũng nhớ tới Tống Lão Thanh đã từng hỏi hắn về chí hướng tham vọng của hắn. Hắn vốn tưởng rằng đó chỉ là một ước mơ xa vời, nhưng không tưởng được, hắn lại nhanh chóng đạt được, trước mắt đã sắp thu được quân lực căn cơ. Một khi Giang Âm quân và Ngô Thành quân xuất hiện tình trạng giằng co, hành động thành lập một chi quân đội trong Ngô Thành quân từ nhóm tù binh lập tức trở thành cử chỉ sáng suốt, cũng sẽ có được lý do cho đội quân này tồn tại.
Chỉ cần giữ được đội quân này qua mấy tháng, triều đình sẽ không thể bãi quân. Khi đó, Lục Thiên Phong hắn cho dù thân ở kinh thành, Ngô Thành Trung Phủ quân cũng sẽ không gặp phải số phận bị giải tán. Quân đội còn, gã Hoàng Đế ngu ngốc kia cũng không dám dễ dàng giết chết hắn. Lục Thất đối với Đường Hoàng sâu sắc thất vọng và khinh thường, tính tình của gã Đường Hoàng kia thật khiến cho thần tử có năng lực không cách nào làm lương thần được.
Chợt màn trướng bị xốc lên, một người toàn thân đẫm máu, cắp ở bên sườn một người mặc kim giáp, xông vào. Lục Thất cả kinh, đồng thời nghe thấy tiếng ngăn cản ở bên ngoài truyền đến.
- Đại nhân, thương thế của ngài có nặng không?
Người vừa tới sải bước tiến đến thăm hỏi.
Lục Thất vừa thấy liền nhận ra là Từ Minh. Hắn lên tiếng bảo những người theo vào đi ra ngoài, sau đó nhìn Từ Minh, hỏi:
- Trong tay huynh là ai đấy?
- Ha hả, là Chủ soái Việt quân, bị ta chạy tới trước tiên bắt về.
Từ Minh cười to trả lời, vẻ mặt hết sức khoái trá.
Lục Thất lạnh nhạt nói:
- Từ đại ca, ta cho rằng huynh thất trách, không làm đúng bổn phận của mình.
Từ Minh ngây người nhìn Lục Thấy, hai người nhìn nhau chốc lát, tay trái của Từ Minh giơ lên chào theo nghi thức quân đội, nói:
- Vâng, thuộc hạ không nên một mình chạy tới nơi xa chiến đấu. Sau khi Ngô Thành quân chiến đấu xong, phải trở về chỗ của Trung Phủ Sử đại nhân nghe mệnh lệnh.
Lục Thất gật đầu, ôn hòa nói:
- Công trạng bắt được tướng soái của Từ đại ca, ta sẽ nhớ kỹ, làm việc thất trách, ta cũng sẽ nhớ kỹ.
- Đại nhân, công lao này ta từ bỏ, là ta sai lầm rồi.
Từ Minh đáp lại.
Lục Thất mỉm cười, hắn rất thích tính tình thẳng thắn của Từ Minh, nói:
- Công lao của huynh, chỉ có thể do phủ Công chúa ghi nhận. Triều đình nhất định không thích loại người như huynh và ta lập công lớn, cho nên không thể khoe công rước lấy họa vào thân.
Từ Minh ngẩn ra, gật đầu, hỏi:
- Đại nhân bị thương có nặng không?
Lục Thất mỉm cười, quan sát Từ Minh, hỏi:
- Huynh muốn nghe lời nói thật chứ?
Từ Minh ngớ ra, nói:
- Đương nhiên là muốn nghe lời thật.
- Nghe lời thật rồi thì phải giữ mồm giữ miệng. Thương thế của ta đều là cố ý đấy.
Lục Thất hờ hững nói.
Từ Minh sửng sốt nhìn Lục Thất, Lục Thất cười, nhìn về phía người mặc kim giáp, hỏi:
- Vị tướng quân này, ta muốn hỏi ông một câu, Chủ soái của một vạn quân đánh vu hồi là tên thống lĩnh ngu ngốc kia phải không?
Người mặc kim giáp ngửa đầu nhìn Lục Thất, là một người trung niên có khuôn mặt cương nghị hơn bốn mươi tuổi, ông ta lạnh lùng nhìn Lục Thất, qua mấy giây mới nói:
- Ngươi hỏi làm cái gì?
Lục Thất mỉm cười, nói:
- Thời điểm một vạn quân đang giao phong, không giờ Chủ soái lại hạ lệnh rút lui, ta thật sự buồn cười muốn chết. Việt quốc làm sao lại dùng thứ người ngu xuẩn như vậy đi thống lĩnh quân đội chứ. Một vạn quân Việt quốc kia tuyệt đối là quân tinh nhuệ, thế mà bị tên ngu ngốc kia chôn vùi. Nếu đổi lại là một tướng soái biết cách lĩnh quân, cho dù chúng ta có thắng lợi, cũng phải trả giá thê thảm và nghiêm trọng.
Vẻ mặt người mặc kim giáp âm trầm, cúi đầu nhắm mắt không nói, Lục Thất lại hỏi:
- Không phải là con trai của ông đấy chứ?
- Không phải. Đó là Thế tử của Trung Ngô Tiết Độ Sứ Tín vương.
Người mặc kim giáp mạnh mẽ ngửa đầu, trợn mắt mãnh liệt nói.
Lục Thất bình tĩnh gật đầu, nói:
- Hóa ra là người Hoàng tộc, khó trách ngu xuẩn như vậy. Ta thấy thế trận của hai vạn quân của ông rất có trật tự. Nếu không phải mất đi một vạn quân tinh nhuệ, ông hẳn đã có thể mang hơn phân nửa quân đội lui giữ huyện Vô Tích rồi.
Người mặc kim giáp hừ một tiếng cúi đầu không nói, Lục Thất ngửa đầu nhìn Từ Minh, ôn hòa nói:
- Từ đại ca, mời huynh đem người này giao cho Trung Phủ Sử, nói Trung Phủ Sử trong khi giam giữ đối xử thân thiện một chút.
Từ Minh ngớ ra, hành quân lễ chào rồi nói:
- Vâng, thuộc hạ đưa người này đi.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Từ đại ca đi đi.
Từ Minh đáp lại, sau đó dẫn theo người mặc kim giáp rời khỏi quân doanh của Lục Thất. Trên đường, người mặc kim giáp hỏi:
- Người kia là ai vậy?
- Là Ngô Thành phò mã Lục Thiên phong.
Từ Minh trả lời.
- Hắn chính là Lục Thiên Phong?
Người mặc kim giáp kinh ngạc nói.
- Ngươi biết Lục Thiên Phong à?
Từ Minh cũng ngạc nhiên nói, người mặc kim giáp là người Việt quốc đấy.
- Trận chiến tiêu diệt thổ phỉ ở huyện Cú Dung là một trận chiến vô cùng trí tuệ, bổn quân đã xem qua.
Người mặc kim giáp đáp lại.
Từ Minh ồ một tiếng, người mặc kim giáp lại nói:
- Đúng là một nhân vật trí tuệ, không ngờ dám tự mình hại mình để lẩn tránh nguy cơ.
- Tự mình hại mình? Hắn thật sự cố ý để bị thương ư?
Từ Minh nghi ngờ nói, gã cứ tưởng là Lục Thất nói giỡn.
- Đương nhiên là thật, ngươi chưa từng nghe nói công cao lấn chủ à? Hoàng đế của Đường quốc các ngươi kiêng kị nhất chính là võ tướng có công cao. Hắn giả dạng bị trọng thương sẽ chiếm được sự thông cảm, Hoàng đế Đường quốc sẽ không dễ dàng trị tội hắn. Còn người như ngươi, chỉ biết cầu công trạng, quân công khi cao tới một trình độ nhất định, sớm muộn gì cũng sẽ bị Hoàng đế Đường quốc giết chết.
Người mặc kim giáp lạnh nhạt nói.
- Ngươi nói nhảm nhiều như vậy làm chi. Câm miệng.
Từ Minh không hài lòng quở trách. Người như gã chỉ thích đi thẳng về thẳng, chán ghét hao tâm tổn trí đấu đá với nhau. Người mặc kim giáp thật sự không nói gì nữa. Ông ta thất trận nên trong lòng phiền muộn, bị lời của Lục Thất khơi dậy nỗi đau, nói chuyện với Từ Minh không hợp nửa câu đã là nhiều.
Tử Minh đi được nửa thời, bỗng có người đến, lại là Lý Xuyên. Tiến vào trong trướng, Lý Xuyên vừa thấy Lục Thất liền giật mình, không ngừng hỏi han, thấy Lục Thất quả thật tỉnh táo không ngại mới yên tâm.
- Tại sao Lý thúc cũng tới đây? Không cần đi công chiếm huyện Vô Tích à?
Lục Thất hỏi.
- Không thể đi. Dương tướng quân bày kế không thành, muốn đại quân lập tức hồi Ninh Quốc quân hỗ trợ cho y. Cho nên chỉ có Cố tướng quân mang theo một vạn năm ngàn người đi công chiếm huyện Vô Tích, số khác thì đang gấp gáp chỉnh đốn quân ngũ trở về bản doanh. Ta đến đây là được chúng chủ soái nhờ vả, muốn nhờ Ngô Thành quân chiếu cố một chút tướng sĩ bị thương và tiếp quản tù binh. Ta vốn định trực tiếp chạy đi huyện Tấn Lăng, nhưng lại nghĩ nên hỏi ý ngươi trước vẫn hơn.
Lý Xuyên nói.
Lục Thất nghe xong mừng thầm, nói:
- Được mà, ta sẽ lập tức lệnh người thông báo cho Ngô Thành quân tới tiếp quản.
Lý Xuyên hơi chần chừ như có điều muốn nói lại thôi. Lục Thất mỉm cười, nói:
- Lý thúc, có phải là còn chuyện ghi công muốn hỏi hay không?
Lý Xuyên xấu hổ gật đầu. Lục Thất nói:
- Lý thúc yên tâm, thưởng công sẽ do phủ Công chúa phụ trách, tuy nhiên chỉ có thể luận công và trợ cấp tổng thể. Trợ cấp chỉ có thể là ruộng đồng ở Thường Châu, còn chiến công sẽ có thưởng, có điều là ruộng đồng hay là bạc, ta còn phải hỏi một chút, ta sợ không đủ bạc để cấp.
- Tốt lắm, cấp ruộng đất cũng được mà, đám binh sĩ càng muốn có ruộng đất.
Lý Xuyên cao hứng nói, chỉ cần có thể có thưởng công thực tế, y liền có thể trở về thông báo rồi.
Lục Thất mỉm cười gật đầu, lại hỏi:
- Lý thúc, còn có việc gì nữa không?
- Có, có, lúc trở về bắt được một con cá lớn, chính là Thế tử của Tín vương. Triệu tướng quân hỏi ngươi có muốn hay không?
Trái tim Lục Thất nhảy dựng, lập tức lắc đầu nói:
- Không cần, đó là tai họa đấy.
Lý Xuyên ngớ ra, ngạc nhiên nói:
- Tai họa?
Lục Thất gật đầu, nói:
- Nếu là người không có bối cảnh đại quan hoặc thế gia, công lao kia chính là tai họa. Có lẽ sẽ có thể thăng giai tán quan, nhưng lại trở thành cây to đón gió.
Lý Xuyên gật gật đầu, Lục Thần thoáng chần chừ, nói:
- Lý thúc, thúc trở về đề nghị giao tên đó cho Anh Vương đi. Anh vương cũng có tham chiến, hơn nữa y là người có quan chức lớn nhất, các ngươi ai nhận công lao này vào người đều sẽ có hậu hoạn. Nhưng tuyệt đối chớ có nói là ta nói đấy, bằng không sẽ khiến ta rước lấy đại họa.
Lý Xuyên hiểu được gật đầu, nói:
- Thiên Phong, ta đi đây.
- Chúc Lý thúc thuận buồm xuôi gió.
Lục Thất ôn hòa đáp lại.
Lý Xuyên cười đứng dậy, bỗng nhiên Lục Thất nói:
- Đợi một chút, Lý thúc, ta còn có một việc muốn nhờ.
Lý Xuyên ngẩn ra giây lát, sau đó khom người nghe Lục Thất ngửa đầu thấp giọng nói:
- Nhờ Lý thúc chuyển lời với Triệu Lâm, nói với y rằng, trước lúc rời đi xin hãy dẫn quân đi một chút về phương hướng của Giang Âm quân. Cứ nói là vì để quét sạch tàn địch.
Lý Xuyên ngây người, nhưng y biết ý tứ của Lục Thất nhất định có tác dụng lớn, y thấp giọng nói:
- Yên tâm đi, ta có thể làm cho một vạn đại quân đi một chút về hướng Giang Âm quân. Nguyên do thì nói là trên đường quét sạch tàn địch, thuận tiện quan sát đất Thường Châu có được không.
Lục Thất ngẩn ra mỉm cười, nói:
- Đa tạ Lý thúc.
- Đều là người trong nhà, cảm tạ cái gì.
Lý Xuyên cười nói, sau đó rời đi.
Lý Xuyên vừa đi, Lục Thất gọi Đàm Viêm và Lỗ Hải vào, lệnh cho bọn họ cùng nhau đi tới Ngô Thành quân truyền tin. Cho tới bây giờ, hắn cũng chỉ dám tin tưởng ba người Quý Ngũ thúc mà thôi. Những người khác, chỉ dám phối hợp dùng vào những việc ở ngoài sáng.
Sắp xếp xong xuôi, tâm tình Lục Thất có chút khẩn trương mong đợi. Hiện giờ chỉ còn thiếu ngọn gió đông của Trương Hồng Ba mà thôi, chỉ cần bốn vạn đại quân của Ninh Quốc quân xuất phát, mà Giang Âm quân làm ra hành động khác thường cùng với Ngô Thành quân hình thành thế giằng co, như vậy trên cơ bản coi như đã thành công. Gã Tiết Độ Phó Sứ giữ quân chức tối cao trong Ninh Quốc quân kia dĩ nhiên sẽ theo chân Cố tướng quân đi huyện Vô Tích, tuyệt đối sẽ không chấp nhận để cho Giang Âm quân đâm dao sau lưng mình, cho nên đối với chuyện dùng tù binh thành lập một chi quân đội sẽ phải im lặng dung túng
/685
|