Trong lúc hai người nói chuyện ở phía trước, Địch Bình và Triệu Hàn ở phía sau, chăm chú nhìn sau lưng Lục Thất với vẻ khác thường, bọn họ đã được báo cho biết Lục Thất là Phò mã, nhưng nguồn tin thì không giống nhau, Địch Bình biết là do La tam phu nhân sai người báo tin, Triệu Hàn thì do Lỗ Hải thuận miệng nói ra, phần lớn các quan tướng khác đều không biết, mà ai biết thì cũng giữ miệng không nói, có thể nói những võ tướng thuộc hạ của Lục Thất có lai lịch rất phức tạp, hầu như mỗi người đều có chút không rõ ràng trong lai lịch của mình.
Lại qua hai khắc, chợt có tiếng chân vọng tới, đồng thời với tiếng ma sát của áo giáp, các tướng quân đang đứng đợi lập tức yên lặng, cũng không quay đầu lại nhìn, ở chỗ này, ai cũng biết là chớ làm chủ tướng chú ý tới mình.
Một thanh niên mặc cẩm bào, có tám lính mặc giáp minh quang hộ vệ, nghênh ngang bước tới trước mặt các quan tướng. Lục Thất liếc nhìn, thấy khuôn mặt người này rất anh tuấn, nhưng đang rất u ám, cứ như thể có người thiếu nợ không trả cho y vậy.
Ánh mắt uy nghiêm của thanh niên kia lướt qua các tướng quân một lượt, hình như ngừng lại một chút ở Lục Thất và Trình Diễm, rồi nhìn thẳng về phía trước, lạnh nhạt nói:
- Bổn quân phụng mệnh cai quản các ngươi, ai cả gan chống lại quân lệnh của ta, đừng trách bổn quân tàn nhẫn.
- Xin nghe theo quân lệnh của đại nhân!
Các tướng quân gần như đồng loạt chào theo nghi thức quân đội, cúi đầu cùng hô lên, đây là câu tối thiểu phải đáp lại lời dạy bảo của cấp trên.
Vinh Xương gật gật đầu, chợt nhìn về phía Lục Thất, lạnh lùng hỏi:
- Hai ngươi, người nào là chủ tướng?
- Bẩm tướng quân đại nhân, thuộc hạ là Lục Thiên Phong, là chủ tướng, vị này là Tương ngu hầu do Thái tử bổ nhiệm, tên là Trình Diễm.
Lục Thất cung kính đáp.
- Tương ngu hầu? Ngươi chỉ là doanh quân, sao trong biên chế lại có Tương ngu hầu?
- Bẩm tướng quân đại nhân, đấy là do Thái tử điện hạ bổ nhiệm, thuộc hạ cũng không rõ vì sao.
Lục Thất cung kính trả lời.
Vinh Xương ngập ngừng một chút, quay đầu lại nhìn về phía trước mặt, uy nghiêm nói:
- Bắt đầu từ sáng ngày mai điểm tướng xuất quân ở thao trường, các ngươi trở về chuẩn bị, giải tán!
- Dạ!
Các tướng quân đáp lời, chào theo nghi thức, rồi lần lượt rời đi.
Các tướng quân vừa đi, Vinh Xương quay lại gọi:
- Vinh Huy!
- Có thuộc hạ!
Vinh Huy liền đáp lời, vội tới gần Vinh Xương, lấy ra một xấp giấy dâng lên.
Vinh Xương nhận lấy xấp giấy, mở ra xem một lát, rồi kinh ngạc nói:
- Lục Thiên Phong là Phò mã của Ngô Thành công chúa, còn Tương ngu hầu Trình Diễm vốn là Tả kiêu kỵ Trung lang tướng!
Không ai lên tiếng, Vinh Xương lại xem tờ giấy một lúc nữa, rồi ném xấp giấy cho Vinh Huy. Y vừa xoay người rời khỏi khu đóng quân, lập tức trăm tên lính mặc giáp đều đi theo hộ vệ, đúng là tới vội vàng, đi cũng vội vàng và uy vũ.
Lục Thất trở về doanh trại, trên đường về hắn sai Đàm Viêm theo dõi khu đóng quân của Vinh Xương, khi biết tin Vinh Xương đã dẫn tất cả thuộc hạ rời đi, hắn suy nghĩ một chút, rồi chỉ để lại Quý Ngũ thúc và ba lính tham vệ phòng thủ, các quan tướng còn lại theo hắn trở về kinh. Đến kinh thành, hắn cho các võ tướng thuộc quyền tản ra, về đoàn tụ với người nhà một đêm, sáng hôm sau tập trung ở tửu lâu Túy Vân rồi về doanh.
Trên đường, khi đang đi một mình trên phố, Lục Thất chợt thấy một cô gái xinh đẹp mặc váy tím đi tới, ánh mắt hắn lập tức lộ vẻ nồng nhiệt không tự chủ được, môi cũng lộ vẻ tươi cười, đi nhanh tới nghênh đón.
- Cầm Nhi.
Lục Thất gọi một cách thân mật, hắn thật sự không ngờ, vừa trở lại kinh thành, lại gặp được Vương Cầm Nhi.
Hai người dừng chân, đứng đối diện, dịu dàng nhìn nhau một lúc, Lục Thất mới mỉm cười:
- Cầm Nhi, nàng tới kinh thành lúc nào?
- Thiếp thân tới ngày hôm qua, nhưng cũng không dám đến quân doanh xin gặp lão gia.
Cầm Nhi mỉm cười đáp.
Lục Thất gật đầu:
- Nàng không thể tới quân doanh gặp ta, ở đoàn quân tiễu phỉ, ta có chuyện bất hòa với chủ soái.
- Lão gia đã là Phò mã của Công chúa, chẳng lẽ lại có người dám làm khó dễ sao?
Cầm Nhi khẽ hỏi với vẻ trêu đùa.
Lục Thất cười khổ:
- Nàng cũng biết rồi đấy.
- Sao lại không biết chứ? Chuyện lão gia trở thành Phò mã, đã trở thành câu chuyện truyền tụng nhiều nhất ở huyện Thạch Đại rồi.
Lục Thất lắc lắc đầu, cười khổ:
- Địa vị Phò mã này của ta là do hoàng đế đột nhiên ban cho, ta không hiểu vì sao, cũng không tự mình làm chủ được.
Cầm Nhi ngẩn người, lưỡng lự một chút, chợt nắm lấy tay trái của Lục Thất, xoay người cùng đi. Lục Thất để mặc Cầm Nhi dắt đi, cảm nhận sự mềm mại của bàn tay nàng, trong lòng nhộn nhạo vui sướng, theo nàng bước vào một tửu lâu, vào một gian phòng ở tầng hai.
Ngồi xuống xong, Lục Thất kể lại chuyện đã trải qua, Cầm Nhi chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng hỏi vài câu, Lục Thất không chút giấu diếm, trả lời tất cả, sau khi nghe xong, Cầm Nhi hơi mỉm cười nhìn Lục Thất.
Vừa kể xong, trong lòng Lục Thất cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, về chuyện nhân duyên của hắn với Công chúa, hắn vẫn thầm hổ thẹn với các thê thiếp ở huyện Thạch Đại, thật sự là người nói thì nhiều, chứ người biết lắng nghe đâu dễ tìm.
- Lão gia cũng biết chuyện xảy ra ở huyện Thạch Đại chứ?
Cầm Nhi chợt tắt nụ cười, nghiêm nghị hỏi.
Lục Thất ngạc nhiên, đáp:
- Ta biết Lãnh Nhung được hoàng thượng ban chức Tả huyện úy, còn Ngưu huyện úy bị hỏi tội và chém đầu, ngoài ra không biết gì khác.
Mặt Cầm Nhi lộ vẻ chua xót, nhẹ nhàng nói:
- Huyện Thạch Đại thật sự là trải qua một cơn sóng gió, không chỉ Ngưu huyện úy bị vấn tội và mất đầu, mà Chu Kỳ Lão và người con trai làm chủ bộ của ông ấy cũng bị hỏi tội và chém đầu rồi!
- Cái gì? Nàng nói Chu Kỳ Lão bị giết rồi?
Lục Thất giật mình hỏi lại.
Cầm Nhi gật đầu, nhẹ nhàng nói:
- Tội là do vị công tử làm phỉ kia, Chu Kỳ Lão bị quan kết tội thông đồng với địch, phản quốc, cùng bị tịch thu gia sản và chém đầu với Ngưu huyện úy, người xử án là Vi Hạo.
Lục Thất im lặng một lát rồi nhỏ nhẹ nói:
- Hẳn là Vi Hạo phụng chỉ phá án, khi ta trở về kinh, từng bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng cho ta xem một cuốn sổ, là do Ngưu huyện úy tấu lên Hình bộ Thượng thư, nói ta cấu kết với giặc Chu quốc, mưu đồ gây rối, tên phỉ mà nàng giết, biến thành Ngưu huyện úy giết, nếu như không vì hoàng đế Đường quốc biết rõ tình hình của ta, thì cả nhà họ Lục ta đã gặp phải họa diệt môn rồi!
Khuôn mặt xinh đẹp của Cầm Nhi hơi biến sắc, nhìn Lục Thất, dịu dàng nói:
- Thì ra trước kia Ngưu huyện úy vu cáo lão gia.
Lục Thất gật đầu:
- Đúng vậy, Ngưu huyện úy không biết ta ở kinh thành gặp được hoàng thượng, vì tranh công mà hắn muốn mượn tay hoàng thượng diệt ta, có thể cũng định diệt cả Chu Kỳ Lão vì có liên quan, chỉ là y không ngờ tới, bản thân mình đã khi quân, chọc giận hoàng thượng.
Cầm Nhi gật đầu, dịu dàng nói:
- Như thế hèn chi.
Lục Thất lại nói lý do vì sao Lãnh Nhung lại được ban chức Tả huyện úy, nói rõ dụng ý của hoàng đế Đường quốc khi lập phủ Công chúa, cũng trình bày về tình hình tài chính rất khó khăn của triều đình Đường quốc, hoàng đế Đường quốc muốn tăng cường quân bị, nhưng lại không muốn tăng thuế má, phá hỏng danh tiếng vị hoàng đế nhân từ, hơn nữa, dù có tăng thuế, cũng không chịu nổi sự tham ô, bòn rút của tầng tầng lớp lớp quan lại sâu mọt.
Cầm Nhi nghe vậy hiểu ra, lại hỏi Công chúa có thể dung nạp Vận Nhi không, Lục Thất nhắc lại lời của Tiểu Phức, sau này Vận Nhi sẽ nhận được lệnh phong, Cầm Nhi hài lòng mỉm cười gật đầu.
Nói chuyện thân mật một lúc, Cầm Nhi bảo Lục Thất quay về phủ Công chúa, để nàng một mình đến yết kiến Công chúa cho thỏa đáng, dặn Lục Thất không nên để lộ chuyện hôm nay gặp lại. Lục Thất đáp ứng, rồi bịn rịn chia tay Cầm Nhi, một mình trở về phủ Công chúa.
Về tới nơi, vừa vào trong phủ, Lục Thất có cảm giác khác lạ, trong gian giữa có thêm hơn mười mấy nô tỳ mặc áo xanh, im lặng đứng ở các vị trí theo quy củ, ngoài cửa thư phòng cũng có hai tỳ nữ mặc áo trắng, là nhạc cơ do hoàng đế ban tặng, có thêm người đông đảo, tự nhiên cũng lộ ra dáng vẻ của gia đình quan lớn.
Lục Thất không nhìn các nô tỳ áo xanh cung kính chào mình, liền đi thẳng tới thư phòng. Tới trước thư phòng, Lục Thất mỉm cười ngắm nhìn hai nữ tỳ đứng trước cửa, khuôn mặt xinh đẹp của hai nàng tràn đầy niềm vui bất ngờ và sung sướng, quay đầu nhìn lại hơi ngượng ngùng, nhưng theo quy củ, không dám có hành động gì khác.
- Có ai ở đây vậy?
Lục Thất cười hỏi.
- Bẩm Phò mã, hôm nay các nữ quan trong phủ đều theo Công chúa điện hạ đi lễ Phật, để cầu nguyện cho Phò mã.
Nữ tỳ bên phải dịu dàng trả lời.
Lục Thất giật mình, buột miệng hỏi:
- Công chúa đến phủ rồi hả?
Cũng nữ tỳ đó đáp:
- Dạ Công chúa chưa tới.
Lục Thất gật gật đầu, hắn không để ý tới vẻ khác thường của hai tỳ nữ, trong lòng thấy vui vẻ và ấm áp, Công chúa dẫn người đi lễ Phật cầu nguyện cho hắn, là để hắn xuất chinh được bình an.
Vì mới từ quân doanh trở về, Lục Thất bảo tỳ nữ chuẩn bị nước tắm, trong lúc chờ đợi, hắn ra vườn, trong lòng cảm thấy yên tĩnh một cách hiếm có. Hôm nay hắn gặp được Cầm Nhi, tuy bất ngờ, nhưng cũng hợp lý, nghe tin hắn thành Phò mã, tất nhiên Cầm Nhi chạy tới kiểm chứng, mà vì nguyên nhân gì Cầm Nhi không muốn cùng hắn đến phủ Công chúa, hắn cũng không muốn nghĩ nhiều, đương nhiên Cầm Nhi có tâm tư riêng của nàng, tâm tư của một người phụ nữ.
Lại qua hai khắc, chợt có tiếng chân vọng tới, đồng thời với tiếng ma sát của áo giáp, các tướng quân đang đứng đợi lập tức yên lặng, cũng không quay đầu lại nhìn, ở chỗ này, ai cũng biết là chớ làm chủ tướng chú ý tới mình.
Một thanh niên mặc cẩm bào, có tám lính mặc giáp minh quang hộ vệ, nghênh ngang bước tới trước mặt các quan tướng. Lục Thất liếc nhìn, thấy khuôn mặt người này rất anh tuấn, nhưng đang rất u ám, cứ như thể có người thiếu nợ không trả cho y vậy.
Ánh mắt uy nghiêm của thanh niên kia lướt qua các tướng quân một lượt, hình như ngừng lại một chút ở Lục Thất và Trình Diễm, rồi nhìn thẳng về phía trước, lạnh nhạt nói:
- Bổn quân phụng mệnh cai quản các ngươi, ai cả gan chống lại quân lệnh của ta, đừng trách bổn quân tàn nhẫn.
- Xin nghe theo quân lệnh của đại nhân!
Các tướng quân gần như đồng loạt chào theo nghi thức quân đội, cúi đầu cùng hô lên, đây là câu tối thiểu phải đáp lại lời dạy bảo của cấp trên.
Vinh Xương gật gật đầu, chợt nhìn về phía Lục Thất, lạnh lùng hỏi:
- Hai ngươi, người nào là chủ tướng?
- Bẩm tướng quân đại nhân, thuộc hạ là Lục Thiên Phong, là chủ tướng, vị này là Tương ngu hầu do Thái tử bổ nhiệm, tên là Trình Diễm.
Lục Thất cung kính đáp.
- Tương ngu hầu? Ngươi chỉ là doanh quân, sao trong biên chế lại có Tương ngu hầu?
- Bẩm tướng quân đại nhân, đấy là do Thái tử điện hạ bổ nhiệm, thuộc hạ cũng không rõ vì sao.
Lục Thất cung kính trả lời.
Vinh Xương ngập ngừng một chút, quay đầu lại nhìn về phía trước mặt, uy nghiêm nói:
- Bắt đầu từ sáng ngày mai điểm tướng xuất quân ở thao trường, các ngươi trở về chuẩn bị, giải tán!
- Dạ!
Các tướng quân đáp lời, chào theo nghi thức, rồi lần lượt rời đi.
Các tướng quân vừa đi, Vinh Xương quay lại gọi:
- Vinh Huy!
- Có thuộc hạ!
Vinh Huy liền đáp lời, vội tới gần Vinh Xương, lấy ra một xấp giấy dâng lên.
Vinh Xương nhận lấy xấp giấy, mở ra xem một lát, rồi kinh ngạc nói:
- Lục Thiên Phong là Phò mã của Ngô Thành công chúa, còn Tương ngu hầu Trình Diễm vốn là Tả kiêu kỵ Trung lang tướng!
Không ai lên tiếng, Vinh Xương lại xem tờ giấy một lúc nữa, rồi ném xấp giấy cho Vinh Huy. Y vừa xoay người rời khỏi khu đóng quân, lập tức trăm tên lính mặc giáp đều đi theo hộ vệ, đúng là tới vội vàng, đi cũng vội vàng và uy vũ.
Lục Thất trở về doanh trại, trên đường về hắn sai Đàm Viêm theo dõi khu đóng quân của Vinh Xương, khi biết tin Vinh Xương đã dẫn tất cả thuộc hạ rời đi, hắn suy nghĩ một chút, rồi chỉ để lại Quý Ngũ thúc và ba lính tham vệ phòng thủ, các quan tướng còn lại theo hắn trở về kinh. Đến kinh thành, hắn cho các võ tướng thuộc quyền tản ra, về đoàn tụ với người nhà một đêm, sáng hôm sau tập trung ở tửu lâu Túy Vân rồi về doanh.
Trên đường, khi đang đi một mình trên phố, Lục Thất chợt thấy một cô gái xinh đẹp mặc váy tím đi tới, ánh mắt hắn lập tức lộ vẻ nồng nhiệt không tự chủ được, môi cũng lộ vẻ tươi cười, đi nhanh tới nghênh đón.
- Cầm Nhi.
Lục Thất gọi một cách thân mật, hắn thật sự không ngờ, vừa trở lại kinh thành, lại gặp được Vương Cầm Nhi.
Hai người dừng chân, đứng đối diện, dịu dàng nhìn nhau một lúc, Lục Thất mới mỉm cười:
- Cầm Nhi, nàng tới kinh thành lúc nào?
- Thiếp thân tới ngày hôm qua, nhưng cũng không dám đến quân doanh xin gặp lão gia.
Cầm Nhi mỉm cười đáp.
Lục Thất gật đầu:
- Nàng không thể tới quân doanh gặp ta, ở đoàn quân tiễu phỉ, ta có chuyện bất hòa với chủ soái.
- Lão gia đã là Phò mã của Công chúa, chẳng lẽ lại có người dám làm khó dễ sao?
Cầm Nhi khẽ hỏi với vẻ trêu đùa.
Lục Thất cười khổ:
- Nàng cũng biết rồi đấy.
- Sao lại không biết chứ? Chuyện lão gia trở thành Phò mã, đã trở thành câu chuyện truyền tụng nhiều nhất ở huyện Thạch Đại rồi.
Lục Thất lắc lắc đầu, cười khổ:
- Địa vị Phò mã này của ta là do hoàng đế đột nhiên ban cho, ta không hiểu vì sao, cũng không tự mình làm chủ được.
Cầm Nhi ngẩn người, lưỡng lự một chút, chợt nắm lấy tay trái của Lục Thất, xoay người cùng đi. Lục Thất để mặc Cầm Nhi dắt đi, cảm nhận sự mềm mại của bàn tay nàng, trong lòng nhộn nhạo vui sướng, theo nàng bước vào một tửu lâu, vào một gian phòng ở tầng hai.
Ngồi xuống xong, Lục Thất kể lại chuyện đã trải qua, Cầm Nhi chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng hỏi vài câu, Lục Thất không chút giấu diếm, trả lời tất cả, sau khi nghe xong, Cầm Nhi hơi mỉm cười nhìn Lục Thất.
Vừa kể xong, trong lòng Lục Thất cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, về chuyện nhân duyên của hắn với Công chúa, hắn vẫn thầm hổ thẹn với các thê thiếp ở huyện Thạch Đại, thật sự là người nói thì nhiều, chứ người biết lắng nghe đâu dễ tìm.
- Lão gia cũng biết chuyện xảy ra ở huyện Thạch Đại chứ?
Cầm Nhi chợt tắt nụ cười, nghiêm nghị hỏi.
Lục Thất ngạc nhiên, đáp:
- Ta biết Lãnh Nhung được hoàng thượng ban chức Tả huyện úy, còn Ngưu huyện úy bị hỏi tội và chém đầu, ngoài ra không biết gì khác.
Mặt Cầm Nhi lộ vẻ chua xót, nhẹ nhàng nói:
- Huyện Thạch Đại thật sự là trải qua một cơn sóng gió, không chỉ Ngưu huyện úy bị vấn tội và mất đầu, mà Chu Kỳ Lão và người con trai làm chủ bộ của ông ấy cũng bị hỏi tội và chém đầu rồi!
- Cái gì? Nàng nói Chu Kỳ Lão bị giết rồi?
Lục Thất giật mình hỏi lại.
Cầm Nhi gật đầu, nhẹ nhàng nói:
- Tội là do vị công tử làm phỉ kia, Chu Kỳ Lão bị quan kết tội thông đồng với địch, phản quốc, cùng bị tịch thu gia sản và chém đầu với Ngưu huyện úy, người xử án là Vi Hạo.
Lục Thất im lặng một lát rồi nhỏ nhẹ nói:
- Hẳn là Vi Hạo phụng chỉ phá án, khi ta trở về kinh, từng bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng cho ta xem một cuốn sổ, là do Ngưu huyện úy tấu lên Hình bộ Thượng thư, nói ta cấu kết với giặc Chu quốc, mưu đồ gây rối, tên phỉ mà nàng giết, biến thành Ngưu huyện úy giết, nếu như không vì hoàng đế Đường quốc biết rõ tình hình của ta, thì cả nhà họ Lục ta đã gặp phải họa diệt môn rồi!
Khuôn mặt xinh đẹp của Cầm Nhi hơi biến sắc, nhìn Lục Thất, dịu dàng nói:
- Thì ra trước kia Ngưu huyện úy vu cáo lão gia.
Lục Thất gật đầu:
- Đúng vậy, Ngưu huyện úy không biết ta ở kinh thành gặp được hoàng thượng, vì tranh công mà hắn muốn mượn tay hoàng thượng diệt ta, có thể cũng định diệt cả Chu Kỳ Lão vì có liên quan, chỉ là y không ngờ tới, bản thân mình đã khi quân, chọc giận hoàng thượng.
Cầm Nhi gật đầu, dịu dàng nói:
- Như thế hèn chi.
Lục Thất lại nói lý do vì sao Lãnh Nhung lại được ban chức Tả huyện úy, nói rõ dụng ý của hoàng đế Đường quốc khi lập phủ Công chúa, cũng trình bày về tình hình tài chính rất khó khăn của triều đình Đường quốc, hoàng đế Đường quốc muốn tăng cường quân bị, nhưng lại không muốn tăng thuế má, phá hỏng danh tiếng vị hoàng đế nhân từ, hơn nữa, dù có tăng thuế, cũng không chịu nổi sự tham ô, bòn rút của tầng tầng lớp lớp quan lại sâu mọt.
Cầm Nhi nghe vậy hiểu ra, lại hỏi Công chúa có thể dung nạp Vận Nhi không, Lục Thất nhắc lại lời của Tiểu Phức, sau này Vận Nhi sẽ nhận được lệnh phong, Cầm Nhi hài lòng mỉm cười gật đầu.
Nói chuyện thân mật một lúc, Cầm Nhi bảo Lục Thất quay về phủ Công chúa, để nàng một mình đến yết kiến Công chúa cho thỏa đáng, dặn Lục Thất không nên để lộ chuyện hôm nay gặp lại. Lục Thất đáp ứng, rồi bịn rịn chia tay Cầm Nhi, một mình trở về phủ Công chúa.
Về tới nơi, vừa vào trong phủ, Lục Thất có cảm giác khác lạ, trong gian giữa có thêm hơn mười mấy nô tỳ mặc áo xanh, im lặng đứng ở các vị trí theo quy củ, ngoài cửa thư phòng cũng có hai tỳ nữ mặc áo trắng, là nhạc cơ do hoàng đế ban tặng, có thêm người đông đảo, tự nhiên cũng lộ ra dáng vẻ của gia đình quan lớn.
Lục Thất không nhìn các nô tỳ áo xanh cung kính chào mình, liền đi thẳng tới thư phòng. Tới trước thư phòng, Lục Thất mỉm cười ngắm nhìn hai nữ tỳ đứng trước cửa, khuôn mặt xinh đẹp của hai nàng tràn đầy niềm vui bất ngờ và sung sướng, quay đầu nhìn lại hơi ngượng ngùng, nhưng theo quy củ, không dám có hành động gì khác.
- Có ai ở đây vậy?
Lục Thất cười hỏi.
- Bẩm Phò mã, hôm nay các nữ quan trong phủ đều theo Công chúa điện hạ đi lễ Phật, để cầu nguyện cho Phò mã.
Nữ tỳ bên phải dịu dàng trả lời.
Lục Thất giật mình, buột miệng hỏi:
- Công chúa đến phủ rồi hả?
Cũng nữ tỳ đó đáp:
- Dạ Công chúa chưa tới.
Lục Thất gật gật đầu, hắn không để ý tới vẻ khác thường của hai tỳ nữ, trong lòng thấy vui vẻ và ấm áp, Công chúa dẫn người đi lễ Phật cầu nguyện cho hắn, là để hắn xuất chinh được bình an.
Vì mới từ quân doanh trở về, Lục Thất bảo tỳ nữ chuẩn bị nước tắm, trong lúc chờ đợi, hắn ra vườn, trong lòng cảm thấy yên tĩnh một cách hiếm có. Hôm nay hắn gặp được Cầm Nhi, tuy bất ngờ, nhưng cũng hợp lý, nghe tin hắn thành Phò mã, tất nhiên Cầm Nhi chạy tới kiểm chứng, mà vì nguyên nhân gì Cầm Nhi không muốn cùng hắn đến phủ Công chúa, hắn cũng không muốn nghĩ nhiều, đương nhiên Cầm Nhi có tâm tư riêng của nàng, tâm tư của một người phụ nữ.
/685
|