Từ Minh ngẩn ra, Lục Thất lập tức nói:
- Từ huynh! Huynh đừng nghe Vương đại ca nói lung tung. Tôi không có khả năng quyết định quan tướng bên ngoài đâu. Đó là do Hoàng đế bệ hạ mới có thể định đoạt.
- Ta nói lung tung nhưng ta hiểu được rằng, từ Công Chúa Úy giáng xuống làm hỏa trưởng thì rất dễ, nhưng một hỏa trưởng muốn trở thành Chiêu Võ Giáo Úy lục phẩm thì, ha hả, thật sự là quá khó.
Vương Bình đáp lại với âm thanh kỳ quái.
Từ Minh nghe xong gật đầu, giơ tay thi lễ, nói:
- Lục huynh đệ! Cảm ơn huynh đã coi trọng tôi, chức quan Công Chúa Úy đó...Tôi sẽ làm!
Lục Thất nghe xong dở khóc dở cười. Chức Công Chúa Úy là chức quan lớn, vốn là chức mà các võ quan tầng trung hạ ao ước. Giờ đây hắn phải đi năn nỉ cho một người bình thường như Từ Minh, vậy mà Từ Minh còn làm bộ miễn cưỡng mãi rồi mới nhận.
- Vậy sau này Từ huynh sẽ là quân lực trung thành của phủ Công chúa rồi!
Lục Thất mỉm cười khách khí nói.
Từ Minh nhìn hắn, nghiêm nét mặt nói:
- Lục huynh đệ! Như huynh đã nói, tôi sẽ là quan áp tải lương thực đó nhé!
Lục Thất vừa nghe thấy thì thiếu chút nữa trợn trừng mắt lên. Hắn vội lắc đầu rồi mới quay đầu lại nói:
- Từ huynh sẽ là quan áp tải lương thực nhưng huynh cũng phải tuân thủ quy định quân đội. Nếu như đến quân đội rồi, huynh nhất định phải nghe theo quân lệnh của Chu đại ca, bởi vì chuyện quân nhu, Đô Ngu Hầu là thượng quan mà quan áp tải quân lương phụ thuộc trực tiếp.
Từ Minh gật đầu nói:
- Tôi hiểu, tôi tuyệt đối sẽ không vi phạm quân lệnh đâu!
Lục Thất yên tâm gật đầu, tiếp đó hắn lại thăm dò, nói:
- Chu đại ca! Chuyện quân dược, ngày mai đệ sẽ sai người đến Tuyên Châu áp tải về!
- Quân dược cũng là một trong những lương thảo trong quân, cứ để Từ Minh đưa người đi lấy đi, nhân tiện đưa hai gia nô của Công chúa điện hạ đến, trong quân ta không thể thiếu Lục sự.
Chu Vũ đáp lại.
Lục Thất nhìn Từ Minh, hỏi:
- Từ huynh! Huynh có bằng lòng đi Tuyên Châu áp tải quân dược không?
- Chu đại nhân đã hạ quân lệnh, thuộc hạ tất nhiên phải vâng theo!
Từ Minh đáp lại một cách đúng mực.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Lần này đi lấy quân dược cũng sẽ dẫn theo nhiều dân dược nữa. Từ huynh sẽ dẫn theo hai mươi Dực Vệ, đợi lát nữa sau khi phân chức Dực Vệ rồi thì Từ huynh có thể tùy chọn hai vị hỏa trưởng quen biết để đi cùng, ngày mai sẽ đi!
- Vâng! Thuộc hạ sẽ làm tốt, sẽ không có sai sót gì!
Từ Minh cung kính đáp lại.
Lục Thất gật đầu, Vương Bình chợt cười nói:
- Từ lão huynh! Lần này thì biết lợi ích của việc nhậm chức Công Chúa Úy rồi chứ. Quan chức lớn còn được tự do, thuận lợi hơn nhiều khi huynh ở trong Nam đại doanh!
Từ Minh im lặng gật đầu, Lục Thất theo sau đổi đường ngựa với gã. Sau khi cưỡi ngựa đi song song cùng với Chu Vũ, hắn thấp giọng bàn bạc việc nhậm chức hỏa trưởng của Dực Vệ. Sau một hồi bàn bạc, họ đã xác định được ba hỏa trưởng, hai người khác thì đã có người nhận rồi.
Tới tửu quán, hắn tuyên bố chuyện nhậm chức, tiếp đó là màn uống rượu tâm tình. Lục Thất nói chuyện với các chiến hữu cũ, bọn họ cũng cảm nhận được thay đổi to lớn của Lục Thất.
Lúc trước Lục Thất ở trong quân không hề làm cho người ta chú ý tới, làm việc gì cũng rất khiêm tốn, quan hệ cũng rất tốt. Nhưng sở dĩ Lục Thất khiêm tốn như vậy là do chịu ảnh hưởng của Chu Vũ. Quan điểm của Chu Vũ là khiêm tốn mới dễ dàng tồn tại, cũng dễ có được sự yêu mến của quan trên.
Buổi trưa, Chu Vũ và Vương Bình dẫn thuộc hạ trở về Nam đại doanh, danh sách quân y đã đưa cho Lục Thất, ngân phiếu của Lục Thất cũng đã đưa cho Chu Vũ. Chu Vũ cầm ngân phiếu đến tiền trang đổi bạc vụn, cầm về đưa cho quan binh phát quân hưởng.
Lục Thất dẫn theo nhóm Dực Vệ trở về phủ Công chúa, sắp xếp ở lại phủ Công chúa, sau đó hắn đến gặp Tiểu Phức để bàn bạc về chuyện đi Tuyên Châu lấy thuốc. Tiểu Phức quyết định chọn hai Dực Vệ từ huyện Thạch Đại đến, làm người hành sự chính, còn Từ Minh chỉ phụ trách áp tải.
Ngày hôm sau, Từ Minh dẫn người rời khỏi kinh thành, còn Lục Thất ban ngày đến tú trang, hoàng hôn thì quay về phủ Công chúa sống những ngày yên bình, thoắt một cái đã năm ngày trôi qua.
Lục Thất cũng cảm thấy buồn phiền, sao tên Chu Chính Phong kia vẫn chưa đưa quân lệnh đến triệu hắn đi Nam đại doanh. Chẳng lẽ biết hắn là Phò mã? Nhưng chủ động tới gặp Đàm Viêm lại nói với hắn là một vị Chung lữ soái Binh Mã Sứ khác cũng vẫn luôn đợi ở trong kinh thành.
Lục Thất biết rằng có “đồng bạn” thì tất nhiên sẽ an tâm hơn, hơn nữa hắn sớm đã biết sở dĩ quân diệt thổ phỉ vẫn chưa xuất chinh là vì quân nhu thiếu một cách trầm trọng. Phần lớn binh sĩ không có áo giáp, thậm chí là ba phần không có binh khí. Quân đội không có binh khí thì căn bản không thể ra trận, ra trận không có áo giáp, hậu quả là thương vong rất nặng, người chết cũng nhiều hơn, mà tiền trợ cấp lại thiếu hụt.
Tình hình của quân tiêu diệt thổ phỉ thì tất nhiên là trong lúc uống rượu Chu Vũ đã nói cho hắn biết rồi. Chu Vũ nói rằng, xét về tương đối, lực lượng của hai doanh quân quy thuộc phủ Công chúa, coi như là tinh nhuệ rồi, mặc binh giáp chiếm một nửa, vũ khí cũng tương đối tốt. Hai doanh quân này bị điều đi, đối với Chu Chính Phong, quả thực là đục khoét thịt của gã mà. Nhưng từ khi hai doanh thuộc về phủ Công chúa, Chu Chính Phong dường như biến mất ở Nam đại doanh rồi, bọn họ cũng không biết là y còn ở đó không, dù sao người có thể đối mặt trực tiếp với Chu Chính Phong, chính là Điển quân Vạn Bân.
Giữa trưa, Lục Thất đang ở trong sân tu luyện chưởng pháp “Long quân phá” thì đột nhiên có giọng nói của A Hồng vọng đến:
- Thưa chủ nhân! Có người đến!
Lục Thất cả kinh, vội không tu luyện nữa, đứng dậy nhanh bước đi ra nhà trước. Nhìn thấy người đến đó, hắn liền ngẩn ra. Người đó mặc áo cũ, nhìn kỹ một chút mới nhận ra, thật không ngờ đó là thái giám trước kia đã từng đến đây, đã từng dẫn hắn đến gặp Hình đại nhân!
Tên thái giám kia vừa nhìn thấy Lục Thất liền bước nhanh nghênh đón. Gã đến bên cạnh Lục Thất, cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Lục đại nhân, nhanh đến ngoài cửa thành Đông một dặm, có người đang đợi!
Thái giám nói xong, đứng thẳng người, nhỏ giọng nói:
- Lục đại nhân! Vải dệt của tiểu nhân tuyệt đối là hàng giá rẻ nhất kinh thành.
Lục Thất với vẻ mặt bình tĩnh, đáp:
- Ta không quan tâm việc của tú trang, ngươi vào nói với Mai tổng quản đi, ta vẫn còn việc phải làm!
Lục Thất nói xong cất bước đi ra ngoài. Hắn ra khỏi tú trang, trên đường đi thuê xe chạy thẳng đến cửa thành Đông. Ở trong xe, hắn thầm đoán người nào muốn gặp hắn, tám phần là người của Thái tử rồi. Có lẽ Thái Tử có chuyện bí mật bảo hắn đi làm, nếu như đã là thái giám có quan hệ với Hình đại nhân đến truyền lời thì hắn chỉ có thể tin là thật.
Đi ra khỏi cửa thành Đông một dặm, Lục Thất qua cửa xe nhìn thấy có một người trung niên đứng đợi ở bên đường. Người đó mặc áo xanh, mặt vuông chữ điền, tay trái cầm một thanh đao, tay phải dắt theo một con ngựa.
Còn cách tầm hơn năm mươi mét nữa, Lục Thất liền hô dừng xe. Sau khi xuống xe và đợi xe ngựa quay đầu rời đi, hắn mới bước về phía trước, rồi cứ thế đi thẳng qua người đó. Điều kỳ lạ là người đó không hề gọi hắn, chỉ là sau khi nhìn hắn một cái rồi lại nhìn quanh về hướng kinh thành, vì vậy Lục Thất đành phải quay vòng lại.
- Lão huynh đang đợi người sao?
Lục Thất đi đến gần chỗ người mặc áo xanh đó, bình thản hỏi.
Người áo xanh cả kinh nhìn Lục Thất, mở miệng nói:
- Huynh là người mua thuốc sao?
Nghe xong câu trả lời khó hiểu đó, tim Lục Thất đập nhanh, chữ “Dược” là ám hiệu mà Hình đại nhân đã dặn trước đó. Hắn liền gật đầu, nói:
- Đúng, tôi chính là người mua!
Người áo xanh im lặng rồi từ trong ngực lấy ra một ống trúc nhỏ đưa cho Lục Thất. Lục Thất nhận lấy rồi mở ống nút ra, lấy ra một cuộn giấy mở ra xem:
- Xin hãy cưỡi ngựa theo hướng đông, đuổi theo Trương Hồng Ba, hộ tống trăm dặm!
Lục Thất ngẩn ra, chần chừ một lúc rồi thu trúc thư vào ngực, sau đó chủ động giơ hai tay ra nắm lấy trường đao và cương ngựa. Hắn cũng không nói gì với người áo xanh, bước lên trước hai bước đến bên cạnh ngựa. Hắn phi lên ngựa, quất dây cương thúc ngựa chạy về hướng đông.
Đây là nhiệm vụ không thể từ chối, Lục Thất nghĩ như vậy. Nhiệm vụ hộ tống lần này, bất luận là Thái Tử hay là Hình đại nhân thì hắn chỉ có thể tuân theo, quan trọng là nhiệm vụ lần này không hề làm khó hắn.
Trên đường đi, tâm trạng của Lục Thất vô cùng hỗn loạn. Hắn đã từng gặp Trương Hồng Ba, đó là người Giang Âm Trương thị, chuyến hộ tống lần này có thể xây dựng quan hệ với Trương Hồng Ba, vì sự phát triển sau này của Thường Châu, tạo dựng cơ hội hữu hảo.
Phóng ngựa theo chiều gió, tâm trạng Lục Thất cũng hào hứng theo. Sự thay đổi của mấy ngày gần đây khiến hắn có cảm giác ảo mộng. Đặc biệt là quay về kinh thành lại có thể trở thành Phò mã, càng khiến hắn khó có thể tin được là Đường Hoàng nhiều lần trao cho phủ Công chúa quyền thế.
Võ Lâm Vệ của phủ Công chúa, có hai chiến hữu của hắn làm chủ tướng, hơn nữa lại do phủ Công chúa nuôi quân, thì quả thực đây là cơ hội để Lục Thất có được quân quyền rồi. Mặc dù hắn không thể trực tiếp ra hiệu lệnh ngàn quân nhưng hắn lại có một quyền uy “ngầm”, đó chính là một loại quân thế.
Tiểu Phức vạch ra kế hoạch phát triển của Thường Châu sau này thật không ngờ lại hợp ý với kế hoạch trước đó của Lục Thất. Đến nay Hôi Ưng vẫn đang ở tại nơi ẩn nấp Quý Ngũ thúc an bài, chỉ đợi sau khi tiêu diệt được thổ phỉ, Lục Thất sẽ để cho Hôi Ưng rời đến Thái Hồ nhập phỉ, hơn nữa nhất định phải đi.
Tiền đồ đã rộng mở rồi sao? Tâm trạng Lục Thất hào hứng tự hỏi, câu trả lời của hắn là chữ “Chưa”. Quyền thế trong phủ Công chúa hiện giờ là vì sách lược của Đường Hoàng mà có được, sự ban ân của ngày hôm nay không có nghĩa là sau này vẫn sẽ cho phép phủ Công chúa phát triển lớn mạnh. Một khi Đường Hoàng sinh nghi ngờ thì sẽ “trở mặt” tước đoạt hết tất cả của phủ Công chúa.
Tại sao Đường Hoàng lại nâng đỡ phủ Công chúa, thứ nhất tài lực của ông ta không đủ để tăng cường quân bị, thứ hai là cần danh nghĩa của phủ Công chúa để chèn ép kẻ đối địch, để Công chúa có được danh nghĩa Quận Vương khai phủ, trong lịch sử dù là con gái ruột của Hoàng đế, cũng rất ít khi có quân quyền của Quận Vương.
Bất cứ lúc nào Đường Hoàng cũng có thể để một đại thần dâng chiếu thư bác bỏ, bước kế tiếp là tước đoat danh nghĩa Quận Vương khai phủ để quân lực của phủ Công chúa đổi tên thuộc về đội quân khác. Ban ân và tước đoạt, đơn giản chỉ là một từ.
- Từ huynh! Huynh đừng nghe Vương đại ca nói lung tung. Tôi không có khả năng quyết định quan tướng bên ngoài đâu. Đó là do Hoàng đế bệ hạ mới có thể định đoạt.
- Ta nói lung tung nhưng ta hiểu được rằng, từ Công Chúa Úy giáng xuống làm hỏa trưởng thì rất dễ, nhưng một hỏa trưởng muốn trở thành Chiêu Võ Giáo Úy lục phẩm thì, ha hả, thật sự là quá khó.
Vương Bình đáp lại với âm thanh kỳ quái.
Từ Minh nghe xong gật đầu, giơ tay thi lễ, nói:
- Lục huynh đệ! Cảm ơn huynh đã coi trọng tôi, chức quan Công Chúa Úy đó...Tôi sẽ làm!
Lục Thất nghe xong dở khóc dở cười. Chức Công Chúa Úy là chức quan lớn, vốn là chức mà các võ quan tầng trung hạ ao ước. Giờ đây hắn phải đi năn nỉ cho một người bình thường như Từ Minh, vậy mà Từ Minh còn làm bộ miễn cưỡng mãi rồi mới nhận.
- Vậy sau này Từ huynh sẽ là quân lực trung thành của phủ Công chúa rồi!
Lục Thất mỉm cười khách khí nói.
Từ Minh nhìn hắn, nghiêm nét mặt nói:
- Lục huynh đệ! Như huynh đã nói, tôi sẽ là quan áp tải lương thực đó nhé!
Lục Thất vừa nghe thấy thì thiếu chút nữa trợn trừng mắt lên. Hắn vội lắc đầu rồi mới quay đầu lại nói:
- Từ huynh sẽ là quan áp tải lương thực nhưng huynh cũng phải tuân thủ quy định quân đội. Nếu như đến quân đội rồi, huynh nhất định phải nghe theo quân lệnh của Chu đại ca, bởi vì chuyện quân nhu, Đô Ngu Hầu là thượng quan mà quan áp tải quân lương phụ thuộc trực tiếp.
Từ Minh gật đầu nói:
- Tôi hiểu, tôi tuyệt đối sẽ không vi phạm quân lệnh đâu!
Lục Thất yên tâm gật đầu, tiếp đó hắn lại thăm dò, nói:
- Chu đại ca! Chuyện quân dược, ngày mai đệ sẽ sai người đến Tuyên Châu áp tải về!
- Quân dược cũng là một trong những lương thảo trong quân, cứ để Từ Minh đưa người đi lấy đi, nhân tiện đưa hai gia nô của Công chúa điện hạ đến, trong quân ta không thể thiếu Lục sự.
Chu Vũ đáp lại.
Lục Thất nhìn Từ Minh, hỏi:
- Từ huynh! Huynh có bằng lòng đi Tuyên Châu áp tải quân dược không?
- Chu đại nhân đã hạ quân lệnh, thuộc hạ tất nhiên phải vâng theo!
Từ Minh đáp lại một cách đúng mực.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Lần này đi lấy quân dược cũng sẽ dẫn theo nhiều dân dược nữa. Từ huynh sẽ dẫn theo hai mươi Dực Vệ, đợi lát nữa sau khi phân chức Dực Vệ rồi thì Từ huynh có thể tùy chọn hai vị hỏa trưởng quen biết để đi cùng, ngày mai sẽ đi!
- Vâng! Thuộc hạ sẽ làm tốt, sẽ không có sai sót gì!
Từ Minh cung kính đáp lại.
Lục Thất gật đầu, Vương Bình chợt cười nói:
- Từ lão huynh! Lần này thì biết lợi ích của việc nhậm chức Công Chúa Úy rồi chứ. Quan chức lớn còn được tự do, thuận lợi hơn nhiều khi huynh ở trong Nam đại doanh!
Từ Minh im lặng gật đầu, Lục Thất theo sau đổi đường ngựa với gã. Sau khi cưỡi ngựa đi song song cùng với Chu Vũ, hắn thấp giọng bàn bạc việc nhậm chức hỏa trưởng của Dực Vệ. Sau một hồi bàn bạc, họ đã xác định được ba hỏa trưởng, hai người khác thì đã có người nhận rồi.
Tới tửu quán, hắn tuyên bố chuyện nhậm chức, tiếp đó là màn uống rượu tâm tình. Lục Thất nói chuyện với các chiến hữu cũ, bọn họ cũng cảm nhận được thay đổi to lớn của Lục Thất.
Lúc trước Lục Thất ở trong quân không hề làm cho người ta chú ý tới, làm việc gì cũng rất khiêm tốn, quan hệ cũng rất tốt. Nhưng sở dĩ Lục Thất khiêm tốn như vậy là do chịu ảnh hưởng của Chu Vũ. Quan điểm của Chu Vũ là khiêm tốn mới dễ dàng tồn tại, cũng dễ có được sự yêu mến của quan trên.
Buổi trưa, Chu Vũ và Vương Bình dẫn thuộc hạ trở về Nam đại doanh, danh sách quân y đã đưa cho Lục Thất, ngân phiếu của Lục Thất cũng đã đưa cho Chu Vũ. Chu Vũ cầm ngân phiếu đến tiền trang đổi bạc vụn, cầm về đưa cho quan binh phát quân hưởng.
Lục Thất dẫn theo nhóm Dực Vệ trở về phủ Công chúa, sắp xếp ở lại phủ Công chúa, sau đó hắn đến gặp Tiểu Phức để bàn bạc về chuyện đi Tuyên Châu lấy thuốc. Tiểu Phức quyết định chọn hai Dực Vệ từ huyện Thạch Đại đến, làm người hành sự chính, còn Từ Minh chỉ phụ trách áp tải.
Ngày hôm sau, Từ Minh dẫn người rời khỏi kinh thành, còn Lục Thất ban ngày đến tú trang, hoàng hôn thì quay về phủ Công chúa sống những ngày yên bình, thoắt một cái đã năm ngày trôi qua.
Lục Thất cũng cảm thấy buồn phiền, sao tên Chu Chính Phong kia vẫn chưa đưa quân lệnh đến triệu hắn đi Nam đại doanh. Chẳng lẽ biết hắn là Phò mã? Nhưng chủ động tới gặp Đàm Viêm lại nói với hắn là một vị Chung lữ soái Binh Mã Sứ khác cũng vẫn luôn đợi ở trong kinh thành.
Lục Thất biết rằng có “đồng bạn” thì tất nhiên sẽ an tâm hơn, hơn nữa hắn sớm đã biết sở dĩ quân diệt thổ phỉ vẫn chưa xuất chinh là vì quân nhu thiếu một cách trầm trọng. Phần lớn binh sĩ không có áo giáp, thậm chí là ba phần không có binh khí. Quân đội không có binh khí thì căn bản không thể ra trận, ra trận không có áo giáp, hậu quả là thương vong rất nặng, người chết cũng nhiều hơn, mà tiền trợ cấp lại thiếu hụt.
Tình hình của quân tiêu diệt thổ phỉ thì tất nhiên là trong lúc uống rượu Chu Vũ đã nói cho hắn biết rồi. Chu Vũ nói rằng, xét về tương đối, lực lượng của hai doanh quân quy thuộc phủ Công chúa, coi như là tinh nhuệ rồi, mặc binh giáp chiếm một nửa, vũ khí cũng tương đối tốt. Hai doanh quân này bị điều đi, đối với Chu Chính Phong, quả thực là đục khoét thịt của gã mà. Nhưng từ khi hai doanh thuộc về phủ Công chúa, Chu Chính Phong dường như biến mất ở Nam đại doanh rồi, bọn họ cũng không biết là y còn ở đó không, dù sao người có thể đối mặt trực tiếp với Chu Chính Phong, chính là Điển quân Vạn Bân.
Giữa trưa, Lục Thất đang ở trong sân tu luyện chưởng pháp “Long quân phá” thì đột nhiên có giọng nói của A Hồng vọng đến:
- Thưa chủ nhân! Có người đến!
Lục Thất cả kinh, vội không tu luyện nữa, đứng dậy nhanh bước đi ra nhà trước. Nhìn thấy người đến đó, hắn liền ngẩn ra. Người đó mặc áo cũ, nhìn kỹ một chút mới nhận ra, thật không ngờ đó là thái giám trước kia đã từng đến đây, đã từng dẫn hắn đến gặp Hình đại nhân!
Tên thái giám kia vừa nhìn thấy Lục Thất liền bước nhanh nghênh đón. Gã đến bên cạnh Lục Thất, cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Lục đại nhân, nhanh đến ngoài cửa thành Đông một dặm, có người đang đợi!
Thái giám nói xong, đứng thẳng người, nhỏ giọng nói:
- Lục đại nhân! Vải dệt của tiểu nhân tuyệt đối là hàng giá rẻ nhất kinh thành.
Lục Thất với vẻ mặt bình tĩnh, đáp:
- Ta không quan tâm việc của tú trang, ngươi vào nói với Mai tổng quản đi, ta vẫn còn việc phải làm!
Lục Thất nói xong cất bước đi ra ngoài. Hắn ra khỏi tú trang, trên đường đi thuê xe chạy thẳng đến cửa thành Đông. Ở trong xe, hắn thầm đoán người nào muốn gặp hắn, tám phần là người của Thái tử rồi. Có lẽ Thái Tử có chuyện bí mật bảo hắn đi làm, nếu như đã là thái giám có quan hệ với Hình đại nhân đến truyền lời thì hắn chỉ có thể tin là thật.
Đi ra khỏi cửa thành Đông một dặm, Lục Thất qua cửa xe nhìn thấy có một người trung niên đứng đợi ở bên đường. Người đó mặc áo xanh, mặt vuông chữ điền, tay trái cầm một thanh đao, tay phải dắt theo một con ngựa.
Còn cách tầm hơn năm mươi mét nữa, Lục Thất liền hô dừng xe. Sau khi xuống xe và đợi xe ngựa quay đầu rời đi, hắn mới bước về phía trước, rồi cứ thế đi thẳng qua người đó. Điều kỳ lạ là người đó không hề gọi hắn, chỉ là sau khi nhìn hắn một cái rồi lại nhìn quanh về hướng kinh thành, vì vậy Lục Thất đành phải quay vòng lại.
- Lão huynh đang đợi người sao?
Lục Thất đi đến gần chỗ người mặc áo xanh đó, bình thản hỏi.
Người áo xanh cả kinh nhìn Lục Thất, mở miệng nói:
- Huynh là người mua thuốc sao?
Nghe xong câu trả lời khó hiểu đó, tim Lục Thất đập nhanh, chữ “Dược” là ám hiệu mà Hình đại nhân đã dặn trước đó. Hắn liền gật đầu, nói:
- Đúng, tôi chính là người mua!
Người áo xanh im lặng rồi từ trong ngực lấy ra một ống trúc nhỏ đưa cho Lục Thất. Lục Thất nhận lấy rồi mở ống nút ra, lấy ra một cuộn giấy mở ra xem:
- Xin hãy cưỡi ngựa theo hướng đông, đuổi theo Trương Hồng Ba, hộ tống trăm dặm!
Lục Thất ngẩn ra, chần chừ một lúc rồi thu trúc thư vào ngực, sau đó chủ động giơ hai tay ra nắm lấy trường đao và cương ngựa. Hắn cũng không nói gì với người áo xanh, bước lên trước hai bước đến bên cạnh ngựa. Hắn phi lên ngựa, quất dây cương thúc ngựa chạy về hướng đông.
Đây là nhiệm vụ không thể từ chối, Lục Thất nghĩ như vậy. Nhiệm vụ hộ tống lần này, bất luận là Thái Tử hay là Hình đại nhân thì hắn chỉ có thể tuân theo, quan trọng là nhiệm vụ lần này không hề làm khó hắn.
Trên đường đi, tâm trạng của Lục Thất vô cùng hỗn loạn. Hắn đã từng gặp Trương Hồng Ba, đó là người Giang Âm Trương thị, chuyến hộ tống lần này có thể xây dựng quan hệ với Trương Hồng Ba, vì sự phát triển sau này của Thường Châu, tạo dựng cơ hội hữu hảo.
Phóng ngựa theo chiều gió, tâm trạng Lục Thất cũng hào hứng theo. Sự thay đổi của mấy ngày gần đây khiến hắn có cảm giác ảo mộng. Đặc biệt là quay về kinh thành lại có thể trở thành Phò mã, càng khiến hắn khó có thể tin được là Đường Hoàng nhiều lần trao cho phủ Công chúa quyền thế.
Võ Lâm Vệ của phủ Công chúa, có hai chiến hữu của hắn làm chủ tướng, hơn nữa lại do phủ Công chúa nuôi quân, thì quả thực đây là cơ hội để Lục Thất có được quân quyền rồi. Mặc dù hắn không thể trực tiếp ra hiệu lệnh ngàn quân nhưng hắn lại có một quyền uy “ngầm”, đó chính là một loại quân thế.
Tiểu Phức vạch ra kế hoạch phát triển của Thường Châu sau này thật không ngờ lại hợp ý với kế hoạch trước đó của Lục Thất. Đến nay Hôi Ưng vẫn đang ở tại nơi ẩn nấp Quý Ngũ thúc an bài, chỉ đợi sau khi tiêu diệt được thổ phỉ, Lục Thất sẽ để cho Hôi Ưng rời đến Thái Hồ nhập phỉ, hơn nữa nhất định phải đi.
Tiền đồ đã rộng mở rồi sao? Tâm trạng Lục Thất hào hứng tự hỏi, câu trả lời của hắn là chữ “Chưa”. Quyền thế trong phủ Công chúa hiện giờ là vì sách lược của Đường Hoàng mà có được, sự ban ân của ngày hôm nay không có nghĩa là sau này vẫn sẽ cho phép phủ Công chúa phát triển lớn mạnh. Một khi Đường Hoàng sinh nghi ngờ thì sẽ “trở mặt” tước đoạt hết tất cả của phủ Công chúa.
Tại sao Đường Hoàng lại nâng đỡ phủ Công chúa, thứ nhất tài lực của ông ta không đủ để tăng cường quân bị, thứ hai là cần danh nghĩa của phủ Công chúa để chèn ép kẻ đối địch, để Công chúa có được danh nghĩa Quận Vương khai phủ, trong lịch sử dù là con gái ruột của Hoàng đế, cũng rất ít khi có quân quyền của Quận Vương.
Bất cứ lúc nào Đường Hoàng cũng có thể để một đại thần dâng chiếu thư bác bỏ, bước kế tiếp là tước đoat danh nghĩa Quận Vương khai phủ để quân lực của phủ Công chúa đổi tên thuộc về đội quân khác. Ban ân và tước đoạt, đơn giản chỉ là một từ.
/685
|