Làm sao bây giờ? Vương chủ bộ bị điều đi, hắn cảm thấy có chút hổ thẹn và tức giận vì số Binh dũng quân mất đi, tuy rằng hắn vẫn là Hộ quân Huyện Úy, nhưng hắn không cách nào khiến Đông Hà giúp hắn tập hợp Binh dũng quân lần nữa, mà hắn cũng không có quyền quyết định sự tồn vong của Binh dũng quân.
Nói cách khác, cho dù Đông Hà có lòng giúp hắn tập hợp Binh dũng quân lần nữa, nhưng những quan lại khác nhất định phản đối, hơn nữa khuyết điểm lớn nhất là, hắn không thể thường xuyên ở tại huyện Thạch Đại, hắn không ở đó, Thống lĩnh và nhân viên sẽ không ổn định, vậy tập hợp lại cũng không có ý nghĩa, còn không bằng không tập hợp.
Xem ra chỉ có thể mong đợi Trì Châu Thứ sử tăng cường quân bị, chỉ có điều mong đợi này mang tính phiêu lưu rất lớn, Trì Châu Thứ sử là quan lớn, lại kiêm nhiệm Khang Hóa quân Tiết Độ Sứ, tất nhiên rất được tín nhiệm của Đường Hoàng, làm sao có thể để hắn chi phối, dù sao phân lượng của hắn quá nhẹ, làm không tốt, Trì Châu Thứ sử sẽ mật tấu với Đường Hoàng xin ý kiến.
Lục Thất suy nghĩ một lát rồi bình tĩnh lại, Vương chủ bộ bị điều đi, chưa chắc là do La Trưởng sử tạo nên, không thể bằng phỏng đoán chủ quan mà tức giận, trước mắt nên cùng Vương chủ bộ gặp mặt, nghe một chút ý kiến của ông.
- Đào Hoa.
Lục Thất quay đầu gọi một tiếng.
Một người đàn ông thân thể hơi gầy, lên tiếng trả lời, đứng dậy đi tới, Lục Thất vừa định phân phó, Quý Ngũ thúc đã nói:
- Đại nhân, để thuộc hạ đi đi, thuộc hạ thông thuộc đường sá, có thể đi rất nhanh.
Lục Thất ngẩn ra nhìn Quý Ngũ thúc, Quý Ngũ thúc cười nói:
-Thuộc hạ còn chưa có già nha.
Lục Thất mỉm cười, nói:
-Tốt lắm, ta định gặp Vương chủ bộ, ngươi đi nhanh chắc là kịp vào thành, ta chờ ở bên ngoài Thất Lý Bảo.
- Vào thành thì có thể, ra khỏi thành thì chắc không được.
Quý Ngũ thúc đáp lại.
- Ngươi cứ đi đi, Vương chủ bộ mà định ra khỏi thành, ông ấy tất có cách ra.
Lục Thất giải thích.
Quý Ngũ thúc gật đầu, xoay người lên ngựa phóng đi, Lục Thất phân phó thuộc hạ khởi hành, đi Thất Lý Bảo nghỉ ngơi ăn cơm, đoàn người lần lượt lên ngựa.
Tới Thất Lý Bảo, binh lính hộ bảo vừa thấy bọn họ, bị hù dọa lập tức kéo cầu treo, Lỗ Hải vừa thấy quát:
- Buông xuống, chúng ta là võ quan.
Nhóm binh lính nghe xong cũng không buông cầu treo xuống, một người hô lớn :
- Xin các Quan gia thứ lỗi, nơi này thường có phỉ giả mạo quan quân, xin đợi một chút.
Lỗ Hải nghe xong không nói không rằng, quay đầu lại nhìn Diêu Tùng nhếch miệng cười, Diêu Tùng trừng mắt nhìn y, Lục Thất vừa thấy, biết Diêu Tùng hẳn là đã từng giả mạo quan quân đi cướp.
Một lát sau, trên tường thành hơn ba nam nhân mặc áo bào, sau khi xem xét nhóm người, lập tức buông cầu treo xuống, Lục Thất bảo thuộc hạ vào trong Thất Lý Bảo nghỉ ngơi, dặn họ xưng là quan quân kinh thành.
Đợi một hồi, mới thấy một chiếc kiệu được một đám người bảo hộ, Lục Thất vội dẫn ngựa nghênh đón, ánh mắt hắn nhạy bén, trong bóng đêm thấy rõ người tới, Quý Ngũ thúc ở phía trước một mình cưỡi ngựa, sau lưng đều là những gương mặt quen.
Trong lòng của Lục Thất cảm thấy ấm áp, hắn thấy Vương Đạo và Lãnh Nhung, cùng với ba người lính liên lạc và sáu Binh dũng quân, còn nhìn thấy Tôn Lực, cùng với hơn mười quan binh.
Thấy những người tới, hắn biết rằng trước kia mình trả giá vất vả hoàn toàn không vô ích, hoạn nạn mới hiểu bạn bè, chỉ cần là người hiểu chuyện sẽ minh bạch việc Vương chủ bộ bị điều đi nghĩa là Lục Thất hắn đã thất thế, vậy mà còn có thể không chút băn khoăn tiếp tục giúp đỡ hắn, thật sự làm cho Lục Thất hắn kính phục.
- Đại nhân, đại nhân... . , đúng là đại nhân rồi.
Từng tiếng kêu vui mừng vang lên, làm Lục Thất cảm thấy ấm áp, hắn nới lỏng cương ngựa đi nhanh đến nghênh đón.
- Các huynh đệ.
Lục Thất vui sướng đáp lại.
Các thành viên Binh dũng quân lập tức vọt tới bên cạnh hắn, vui vẻ cùng hướng về phía Lục Thất vấn an, Lục Thất mỉm cười gật đầu đáp lại, họ rất nhanh phát hiện khôi giáp của Lục Thất sáng ngời tinh xảo, là một loại tướng giáp mà bọn họ chưa từng thấy bao giờ, dưới ánh trăng chiếu rọi, hiển lộ một Lục Thất cực kỳ uy vũ, cực kỳ không tầm thường.
Lúc này cửa kiệu mở, Vương chủ bộ đi xuống, Lục Thất vội cất bước tiến lên, tới gần Vương chủ bộ, hơi cúi người thân cận nói:
- Trọng thúc.
Vương chủ bộ nhìn hắn, mỉm cười nói:
- Còn nhớ Trọng thúc à, Trọng thúc tưởng ngươi đến làm quan ở kinh thành, sẽ không nguyện trở lại đây nữa chứ.
Lục Thất nghe xong ngầm hiểu, Vương chủ bộ đây là thổi phồng trước mặt những tùy tùng, làm cho bọn họ hy vọng, trong lòng có hy vọng mới có thể chấn phúc sĩ khí, mới có thể khiến họ toàn tâm toàn ý ủng hộ.
Hắn thành khẩn nói:
- Thiên Phong sao có thể không về, chỉ có điều ở kinh thành làm võ quan, rất là bận rộn nên không thể hộ tống thím cùng trở về, lần này có thể trở về, chính là nhờ mượn cớ đi công vụ ở Ninh Quốc Quân, xin Tiết độ Phó sứ đại nhân ba ngày nghỉ, ba ngày sau, Thiên Phong phải về Ninh Quốc Quân, tham gia luyện binh.
Vương chủ bộ ngẩn ra, kinh ngạc nói:
- Thiên Phong, ngươi trở thành võ quan của Ninh Quốc Quân rồi à?
- Coi như là vậy đi, ta được nhậm chức Đô Ngu Hầu, chính là Tiết Độ Sứ trung quân lệnh, Thái tử điện hạ là Ninh Quốc Quân Tiết Độ Sứ, tuy nhiên trong quân Đô Ngu Hầu là hư chức, không có thực quyền, là truyền lệnh quan của Tiết Độ Sứ.
Lục Thất giải thích một chút, thực ra hắn không có thực quyền, tuy vậy hắn ở trong quân địa vị rất cao.
Vương chủ bộ gật đầu đã hiểu, các tướng sĩ xung quanh ngoại trừ Quý Ngũ thúc hiểu được, những người khác nghe xong chỉ có giật mình, trong lòng của bọn họ, có thể làm quan ở kinh thành đã là khó lường ..., còn là truyền lệnh quan của Tiết Độ Sứ, Tiết Độ Sứ là nhân vật nào chứ, là quan lớn trong tay cầm đại quân nha.
- Thiên Phong, ngươi gửi tin tới nói mình là Ung Vương Phủ Lữ Soái, tại sao giờ lại thay đổi?
Vương chủ bộ nghi hoặc hỏi.
Lục Thất trả lời:
- Ta bây giờ vẫn là Ung Vương Phủ Lữ Soái, sau khi Hoàng Đế Bệ hạ thành lập Tiễu Phỉ Quân, doanh quân của ta tạm thời thuộc sở hữu của Tiễu Phỉ Quân, ta bây giờ là một Tiễu Phỉ Quân Binh Mã Sứ.
- Ngươi, ngươi bây giờ là Tiễu Phỉ Quân Binh Mã Sứ rồi hả?
Vương chủ bộ giật mình nói, ông ta lúc trước vì để Lục Thất không phải tham gia Tiễu Phỉ Quân, cố ý cho Lục Thất áp tải lương thuế đến kinh thành.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Hoàng thượng ra lệnh, không thể chống lại nha, ta vào kinh thành xin chức Ung Vương Phủ Lữ Soái, chính là muốn có được một chức quan trong tay, để sau này, có thể về huyện Thạch Đại, không nghĩ tới lại thành Tiễu Phỉ Quân Binh Mã Sứ.
Vương chủ bộ gật đầu, nói:
- Chuyện đó cũng hết sức bình thường, thân là tướng lĩnh thống quân, tự nhiên có thể bất cứ lúc nào bị Binh bộ tiết chế, có chiến sự tất bị điều động.
Lục Thất gật gật đầu, nói:
- Ta cũng hiểu được rồi, ta ngay từ đầu ta nghĩ quá đơn giản thôi.
Vương chủ bộ gật đầu, lại hỏi:
- Vậy sao ngươi lại thành Ninh Quốc Quân Đô Ngu Hầu?
Lục Thất cười, hồi đáp:
- Sau khi ta quy về Tiễu Phỉ Quân, một lần vâng lệnh làm hộ vệ, kết quả ở ngoài kinh thành gặp được trinh sát của Thái Tử xa giá, Thái Tử nghe nói ta là Tiễu Phỉ Quân Binh Mã Sứ, liền gọi tới hỏi thăm, sau đó, bảo ta cùng một vị tướng quân luận võ, kết quả ta giành thắng lợi, Thái tử điện hạ liền ban thưởng cho ta một thanh Thiên Ngưu Ngự Đao.
- Thiên Ngưu Ngự Đao, ngươi nói là ngươi được Thiên Ngưu Ngự Đao?
Vương chủ bộ giật mình hỏi.
Lục Thất ngẩn ra, gật đầu nói:
- Vâng, sau đó ta mới biết được, được ban cho Thiên Ngưu Ngự Đao liền trở thành Thiên Ngưu Vệ.
Vương chủ bộ gật đầu, cười nói:
-Thiên Ngưu Vệ là vệ quan của hoàng cung, nói cách khác, ngươi là thị vệ của Hoàng Đế Bệ hạ, là thân quân của ngài ấy rồi.
Lục Thất sửng sốt, đáp lại:
- Trọng thúc, Thiên Ngưu Vệ không có thực quyền, còn không bằng quân chức doanh tướng quân của ta.
- Hồ đồ, quân chức doanh tướng có quyền thống lĩnh năm trăm quan quân, nhưng thống lĩnh năm trăm quan binh có thì có bao nhiêu quyền uy chứ, Thiên Ngưu Vệ quan là thị vệ của Hoàng Đế Bệ hạ, chỉ bằng chức Thiên Ngưu Vệ, quan viên trung hạ đẳng thấy ngươi tuyệt đối không dám thất kính.
Vương chủ bộ lập tức dùng giọng điệu dạy bảo, giảng giải cho Lục Thất thông suốt.
Lục Thất cười khổ, nói:
- Trọng thúc, trong quan trường ta không có căn cơ, không dám lạm dụng danh Thiên Ngưu Vệ để làm việc, ngài xem, ta toàn là dùng vải bố quấn thanh đao lại đấy.
Vương chủ bộ nhìn Lục Thất giơ đao lên, gật đầu nói:
- Ngươi không có căn cơ, quả thật không nên lạm dụng, nhưng bộc lộ thân phận Thiên Ngưu Vệ là nên làm, không coi là lạm dụng, cái gọi là lạm dụng, là khi ngươi dùng thân phận Thiên Ngưu Vệ, cưỡng bức quan viên làm việc.
Lục Thất gật gật đầu, buông thanh đao xuống, lại nghe Vương chủ bộ nói:
- Thiên Phong, như ta so sánh, Thiên Ngưu Vệ chính là gia nô của Hoàng Đế Bệ hạ.
Lục Thất ngẩn ra nhìn Vương chủ bộ, Vương chủ bộ lại mỉm cười nói:
- Ngươi thử hỏi Tôn Lập, ở cửa thành, nếu gặp được xe nô của Tiêu phủ, hắn dám bất kính không?
Lục Thất nhìn Tôn Lập, Tôn Lập ngẩn ra, lập tức cười khổ nói:
- Gia nô của Tiêu phủ ở huyện Thạch Đại, ta cũng không dám đắc tội nha.
Lục Thất gật gật đầu, lại nghe Vương chủ bộ nói:
- Thiên Phong, ngay cả ta đến Tiêu phủ, cũng không dám đắc tội với gia nô của Tiêu phủ, cho nên ngươi phải nhớ kỹ, ngày sau đối với ngươi trọng yếu nhất, chính là một Thiên Ngưu Vệ.
- Thiên Phong xin thụ giáo, sẽ nhớ kỹ điều này.
Lục Thất đáp lại.
Nói cách khác, cho dù Đông Hà có lòng giúp hắn tập hợp Binh dũng quân lần nữa, nhưng những quan lại khác nhất định phản đối, hơn nữa khuyết điểm lớn nhất là, hắn không thể thường xuyên ở tại huyện Thạch Đại, hắn không ở đó, Thống lĩnh và nhân viên sẽ không ổn định, vậy tập hợp lại cũng không có ý nghĩa, còn không bằng không tập hợp.
Xem ra chỉ có thể mong đợi Trì Châu Thứ sử tăng cường quân bị, chỉ có điều mong đợi này mang tính phiêu lưu rất lớn, Trì Châu Thứ sử là quan lớn, lại kiêm nhiệm Khang Hóa quân Tiết Độ Sứ, tất nhiên rất được tín nhiệm của Đường Hoàng, làm sao có thể để hắn chi phối, dù sao phân lượng của hắn quá nhẹ, làm không tốt, Trì Châu Thứ sử sẽ mật tấu với Đường Hoàng xin ý kiến.
Lục Thất suy nghĩ một lát rồi bình tĩnh lại, Vương chủ bộ bị điều đi, chưa chắc là do La Trưởng sử tạo nên, không thể bằng phỏng đoán chủ quan mà tức giận, trước mắt nên cùng Vương chủ bộ gặp mặt, nghe một chút ý kiến của ông.
- Đào Hoa.
Lục Thất quay đầu gọi một tiếng.
Một người đàn ông thân thể hơi gầy, lên tiếng trả lời, đứng dậy đi tới, Lục Thất vừa định phân phó, Quý Ngũ thúc đã nói:
- Đại nhân, để thuộc hạ đi đi, thuộc hạ thông thuộc đường sá, có thể đi rất nhanh.
Lục Thất ngẩn ra nhìn Quý Ngũ thúc, Quý Ngũ thúc cười nói:
-Thuộc hạ còn chưa có già nha.
Lục Thất mỉm cười, nói:
-Tốt lắm, ta định gặp Vương chủ bộ, ngươi đi nhanh chắc là kịp vào thành, ta chờ ở bên ngoài Thất Lý Bảo.
- Vào thành thì có thể, ra khỏi thành thì chắc không được.
Quý Ngũ thúc đáp lại.
- Ngươi cứ đi đi, Vương chủ bộ mà định ra khỏi thành, ông ấy tất có cách ra.
Lục Thất giải thích.
Quý Ngũ thúc gật đầu, xoay người lên ngựa phóng đi, Lục Thất phân phó thuộc hạ khởi hành, đi Thất Lý Bảo nghỉ ngơi ăn cơm, đoàn người lần lượt lên ngựa.
Tới Thất Lý Bảo, binh lính hộ bảo vừa thấy bọn họ, bị hù dọa lập tức kéo cầu treo, Lỗ Hải vừa thấy quát:
- Buông xuống, chúng ta là võ quan.
Nhóm binh lính nghe xong cũng không buông cầu treo xuống, một người hô lớn :
- Xin các Quan gia thứ lỗi, nơi này thường có phỉ giả mạo quan quân, xin đợi một chút.
Lỗ Hải nghe xong không nói không rằng, quay đầu lại nhìn Diêu Tùng nhếch miệng cười, Diêu Tùng trừng mắt nhìn y, Lục Thất vừa thấy, biết Diêu Tùng hẳn là đã từng giả mạo quan quân đi cướp.
Một lát sau, trên tường thành hơn ba nam nhân mặc áo bào, sau khi xem xét nhóm người, lập tức buông cầu treo xuống, Lục Thất bảo thuộc hạ vào trong Thất Lý Bảo nghỉ ngơi, dặn họ xưng là quan quân kinh thành.
Đợi một hồi, mới thấy một chiếc kiệu được một đám người bảo hộ, Lục Thất vội dẫn ngựa nghênh đón, ánh mắt hắn nhạy bén, trong bóng đêm thấy rõ người tới, Quý Ngũ thúc ở phía trước một mình cưỡi ngựa, sau lưng đều là những gương mặt quen.
Trong lòng của Lục Thất cảm thấy ấm áp, hắn thấy Vương Đạo và Lãnh Nhung, cùng với ba người lính liên lạc và sáu Binh dũng quân, còn nhìn thấy Tôn Lực, cùng với hơn mười quan binh.
Thấy những người tới, hắn biết rằng trước kia mình trả giá vất vả hoàn toàn không vô ích, hoạn nạn mới hiểu bạn bè, chỉ cần là người hiểu chuyện sẽ minh bạch việc Vương chủ bộ bị điều đi nghĩa là Lục Thất hắn đã thất thế, vậy mà còn có thể không chút băn khoăn tiếp tục giúp đỡ hắn, thật sự làm cho Lục Thất hắn kính phục.
- Đại nhân, đại nhân... . , đúng là đại nhân rồi.
Từng tiếng kêu vui mừng vang lên, làm Lục Thất cảm thấy ấm áp, hắn nới lỏng cương ngựa đi nhanh đến nghênh đón.
- Các huynh đệ.
Lục Thất vui sướng đáp lại.
Các thành viên Binh dũng quân lập tức vọt tới bên cạnh hắn, vui vẻ cùng hướng về phía Lục Thất vấn an, Lục Thất mỉm cười gật đầu đáp lại, họ rất nhanh phát hiện khôi giáp của Lục Thất sáng ngời tinh xảo, là một loại tướng giáp mà bọn họ chưa từng thấy bao giờ, dưới ánh trăng chiếu rọi, hiển lộ một Lục Thất cực kỳ uy vũ, cực kỳ không tầm thường.
Lúc này cửa kiệu mở, Vương chủ bộ đi xuống, Lục Thất vội cất bước tiến lên, tới gần Vương chủ bộ, hơi cúi người thân cận nói:
- Trọng thúc.
Vương chủ bộ nhìn hắn, mỉm cười nói:
- Còn nhớ Trọng thúc à, Trọng thúc tưởng ngươi đến làm quan ở kinh thành, sẽ không nguyện trở lại đây nữa chứ.
Lục Thất nghe xong ngầm hiểu, Vương chủ bộ đây là thổi phồng trước mặt những tùy tùng, làm cho bọn họ hy vọng, trong lòng có hy vọng mới có thể chấn phúc sĩ khí, mới có thể khiến họ toàn tâm toàn ý ủng hộ.
Hắn thành khẩn nói:
- Thiên Phong sao có thể không về, chỉ có điều ở kinh thành làm võ quan, rất là bận rộn nên không thể hộ tống thím cùng trở về, lần này có thể trở về, chính là nhờ mượn cớ đi công vụ ở Ninh Quốc Quân, xin Tiết độ Phó sứ đại nhân ba ngày nghỉ, ba ngày sau, Thiên Phong phải về Ninh Quốc Quân, tham gia luyện binh.
Vương chủ bộ ngẩn ra, kinh ngạc nói:
- Thiên Phong, ngươi trở thành võ quan của Ninh Quốc Quân rồi à?
- Coi như là vậy đi, ta được nhậm chức Đô Ngu Hầu, chính là Tiết Độ Sứ trung quân lệnh, Thái tử điện hạ là Ninh Quốc Quân Tiết Độ Sứ, tuy nhiên trong quân Đô Ngu Hầu là hư chức, không có thực quyền, là truyền lệnh quan của Tiết Độ Sứ.
Lục Thất giải thích một chút, thực ra hắn không có thực quyền, tuy vậy hắn ở trong quân địa vị rất cao.
Vương chủ bộ gật đầu đã hiểu, các tướng sĩ xung quanh ngoại trừ Quý Ngũ thúc hiểu được, những người khác nghe xong chỉ có giật mình, trong lòng của bọn họ, có thể làm quan ở kinh thành đã là khó lường ..., còn là truyền lệnh quan của Tiết Độ Sứ, Tiết Độ Sứ là nhân vật nào chứ, là quan lớn trong tay cầm đại quân nha.
- Thiên Phong, ngươi gửi tin tới nói mình là Ung Vương Phủ Lữ Soái, tại sao giờ lại thay đổi?
Vương chủ bộ nghi hoặc hỏi.
Lục Thất trả lời:
- Ta bây giờ vẫn là Ung Vương Phủ Lữ Soái, sau khi Hoàng Đế Bệ hạ thành lập Tiễu Phỉ Quân, doanh quân của ta tạm thời thuộc sở hữu của Tiễu Phỉ Quân, ta bây giờ là một Tiễu Phỉ Quân Binh Mã Sứ.
- Ngươi, ngươi bây giờ là Tiễu Phỉ Quân Binh Mã Sứ rồi hả?
Vương chủ bộ giật mình nói, ông ta lúc trước vì để Lục Thất không phải tham gia Tiễu Phỉ Quân, cố ý cho Lục Thất áp tải lương thuế đến kinh thành.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Hoàng thượng ra lệnh, không thể chống lại nha, ta vào kinh thành xin chức Ung Vương Phủ Lữ Soái, chính là muốn có được một chức quan trong tay, để sau này, có thể về huyện Thạch Đại, không nghĩ tới lại thành Tiễu Phỉ Quân Binh Mã Sứ.
Vương chủ bộ gật đầu, nói:
- Chuyện đó cũng hết sức bình thường, thân là tướng lĩnh thống quân, tự nhiên có thể bất cứ lúc nào bị Binh bộ tiết chế, có chiến sự tất bị điều động.
Lục Thất gật gật đầu, nói:
- Ta cũng hiểu được rồi, ta ngay từ đầu ta nghĩ quá đơn giản thôi.
Vương chủ bộ gật đầu, lại hỏi:
- Vậy sao ngươi lại thành Ninh Quốc Quân Đô Ngu Hầu?
Lục Thất cười, hồi đáp:
- Sau khi ta quy về Tiễu Phỉ Quân, một lần vâng lệnh làm hộ vệ, kết quả ở ngoài kinh thành gặp được trinh sát của Thái Tử xa giá, Thái Tử nghe nói ta là Tiễu Phỉ Quân Binh Mã Sứ, liền gọi tới hỏi thăm, sau đó, bảo ta cùng một vị tướng quân luận võ, kết quả ta giành thắng lợi, Thái tử điện hạ liền ban thưởng cho ta một thanh Thiên Ngưu Ngự Đao.
- Thiên Ngưu Ngự Đao, ngươi nói là ngươi được Thiên Ngưu Ngự Đao?
Vương chủ bộ giật mình hỏi.
Lục Thất ngẩn ra, gật đầu nói:
- Vâng, sau đó ta mới biết được, được ban cho Thiên Ngưu Ngự Đao liền trở thành Thiên Ngưu Vệ.
Vương chủ bộ gật đầu, cười nói:
-Thiên Ngưu Vệ là vệ quan của hoàng cung, nói cách khác, ngươi là thị vệ của Hoàng Đế Bệ hạ, là thân quân của ngài ấy rồi.
Lục Thất sửng sốt, đáp lại:
- Trọng thúc, Thiên Ngưu Vệ không có thực quyền, còn không bằng quân chức doanh tướng quân của ta.
- Hồ đồ, quân chức doanh tướng có quyền thống lĩnh năm trăm quan quân, nhưng thống lĩnh năm trăm quan binh có thì có bao nhiêu quyền uy chứ, Thiên Ngưu Vệ quan là thị vệ của Hoàng Đế Bệ hạ, chỉ bằng chức Thiên Ngưu Vệ, quan viên trung hạ đẳng thấy ngươi tuyệt đối không dám thất kính.
Vương chủ bộ lập tức dùng giọng điệu dạy bảo, giảng giải cho Lục Thất thông suốt.
Lục Thất cười khổ, nói:
- Trọng thúc, trong quan trường ta không có căn cơ, không dám lạm dụng danh Thiên Ngưu Vệ để làm việc, ngài xem, ta toàn là dùng vải bố quấn thanh đao lại đấy.
Vương chủ bộ nhìn Lục Thất giơ đao lên, gật đầu nói:
- Ngươi không có căn cơ, quả thật không nên lạm dụng, nhưng bộc lộ thân phận Thiên Ngưu Vệ là nên làm, không coi là lạm dụng, cái gọi là lạm dụng, là khi ngươi dùng thân phận Thiên Ngưu Vệ, cưỡng bức quan viên làm việc.
Lục Thất gật gật đầu, buông thanh đao xuống, lại nghe Vương chủ bộ nói:
- Thiên Phong, như ta so sánh, Thiên Ngưu Vệ chính là gia nô của Hoàng Đế Bệ hạ.
Lục Thất ngẩn ra nhìn Vương chủ bộ, Vương chủ bộ lại mỉm cười nói:
- Ngươi thử hỏi Tôn Lập, ở cửa thành, nếu gặp được xe nô của Tiêu phủ, hắn dám bất kính không?
Lục Thất nhìn Tôn Lập, Tôn Lập ngẩn ra, lập tức cười khổ nói:
- Gia nô của Tiêu phủ ở huyện Thạch Đại, ta cũng không dám đắc tội nha.
Lục Thất gật gật đầu, lại nghe Vương chủ bộ nói:
- Thiên Phong, ngay cả ta đến Tiêu phủ, cũng không dám đắc tội với gia nô của Tiêu phủ, cho nên ngươi phải nhớ kỹ, ngày sau đối với ngươi trọng yếu nhất, chính là một Thiên Ngưu Vệ.
- Thiên Phong xin thụ giáo, sẽ nhớ kỹ điều này.
Lục Thất đáp lại.
/685
|