Editor: Trà Xanh
Đêm nay trong tiểu viện Triệu gia dường như có hai cặp tân lang và tân nương, Quách Hưng là tân lang quan hàng thật, Triệu Yến Bình là tân lang giả nhưng còn ngủ trễ hơn Quách Hưng, chỉ tội nghiệp A Kiều, nửa đêm cho con bú mà không mở mắt nổi.
Rạng sáng hôm sau, Quách Hưng và Thu Nguyệt đều dậy sớm, Thu Nguyệt không định nghỉ ngơi, ăn sáng xong rồi tiếp tục đi ra cửa hàng son phấn làm việc.
Triệu Yến Bình cũng sảng khoái đi đến Đại Lý Tự, chỉ có A Kiều dậy muộn, cũng may hôm qua trong nhà có tiệc cưới, nàng có thể lấy cớ mệt mỏi.
—
Trong nhà thêm hài tử, thời gian dường như trôi nhanh hơn từng ngày, trong nháy mắt đã đến trung thu.
Tiểu Sơ Cẩm năm tháng tuổi linh hoạt hơn nhiều so với lúc đầy tháng, có thể tự mình lật qua lật lại trên giường đất. Mỗi lần Triệu Yến Bình về nhà, tiểu Sơ Cẩm chống hai tay trên giường đất cố gắng ngẩng đầu, nhìn cha ê a, cái miệng nhỏ cười đến mức nước miếng nhễu nhão. Nữ nhi thích hắn như vậy, Triệu Yến Bình càng hưởng thụ ở bên cạnh hài tử, khi chơi trò giấu đồ với Mạnh Chiêu, hắn cũng ôm nữ nhi đi tìm, khi hắn giảng đạo lý cho Mạnh Chiêu, tiểu Sơ Cẩm ngoan ngoãn dựa vào ngực cha, đôi mắt to lúc thì nhìn ca ca, lúc thì nhìn cha.
Trước ngày lễ, phu thê dẫn hai đứa con đến Lý Quốc Công phủ thăm Lư thái công.
Triệu Yến Bình nói chuyện với Lư thái công, A Kiều dẫn bọn nhỏ đến chỗ Mai thị.
Bởi vì lúc này tiểu Sơ Cẩm ngày càng đáng yêu, người nào chọc bé, bé sẽ cười khúc khích, cuối cùng Lư Tuấn không chê muội muội của Triệu gia nhàm chán nữa, cậu cùng với Mạnh Chiêu trông coi tiểu Sơ Cẩm. Mạnh Chiêu muốn chăm sóc muội muội, Lư Tuấn lúc thì bóp tay tiểu Sơ Cẩm, lúc thì cố ý giật đồ chơi của tiểu Sơ Cẩm để xem tiểu Sơ Cẩm sẽ có phản ứng gì, giật quá nhiều lần khiến tiểu Sơ Cẩm khóc.
Mạnh Chiêu tốt tính nhưng hôm nay thấy Lư Tuấn không vừa mắt.
Lư Tuấn bị mẫu thân mắng một trận, hơn nữa tiểu Sơ Cẩm khóc muốn đau đầu luôn, cậu giận dỗi nên chạy ra hoa viên chơi.
A Kiều mỉm cười và bảo Mạnh Chiêu đi tìm Lư Tuấn, khó khăn mới có bạn chơi cùng, nhi tử đừng đánh mất Lư Tuấn.
Mạnh Chiêu thấy muội muội khóc xong rồi ngủ, lúc này mới rời đi.
Cuối cùng A Kiều và Mai thị được yên tĩnh, có thể thảnh thơi trò chuyện.
Mai thị là con gái của danh môn ở kinh thành, tuy rằng ba đời của Lư gia đều là nam nhi cũng rất ít khi nói chuyện về hoàng gia, nhưng nhà mẹ ruột của Mai thị có người là hoàng thân quốc thích, khi Mai thị gặp người nhà có nghe một số việc. Xét về các mối quan hệ giao tiếp, Mai thị càng quen biết rộng hơn cô mẫu Mạnh thị của A Kiều.
“Nghe nói Hoàng Hậu nương nương bị bệnh nặng, có lẽ không qua khỏi năm nay.” Sau khi kêu bọn nha hoàn đi ra, Mai thị nói nhỏ với A Kiều.
A Kiều sửng sốt, nàng thấy Tạ Hoàng Hậu từ xa trong bữa tiệc mừng năm mới, Tạ Hoàng Hậu năm nay gần sáu mươi, đương nhiên đã già, nhưng khi đó Tạ Hoàng Hậu nói cười vui vẻ, thấy tinh thần không tệ lắm, mới hơn nửa năm trôi qua, sao lại sắp không xong?
Mai thị khẽ thở dài: “Nương nương mất con lúc trung niên, vô cùng đau khổ, trong cung tranh đấu rất nhiều, làm sao không mau già?”
Nếu một người phải tính toán cả ngày nhưng không đạt được kết quả như mong muốn, tâm trí luôn vướng bận thì làm sao duy trì sức khỏe? Cứ nhìn Lư thái công, tuy làm việc ở Đại Lý Tự với các vụ án liên tục, nhưng mỗi lần phá một vụ án, sự bận rộn của Lư thái công đạt được kết quả như mong muốn nên thoải mái trong lòng. Lão nhân gia rất chú trọng chế độ dưỡng sinh, mỗi ngày thức dậy đều luyện một bộ ngũ hành quyền, cho nên dù sắp 70 tuổi, lão thái công mặc dù tóc bạc trắng nhưng da dẻ vẫn hồng hào, tinh thần minh mẫn, cơ thể vẫn cứng cáp.
Dưỡng sinh không phải là ngồi hưởng phú quý và quyền thế, tâm trạng phải thoải mái thì thân thể mới khỏe mạnh.
A Kiều nắm chặt khăn, Tạ Hoàng Hậu là dưỡng mẫu của Tuyên Vương, không biết tình cảm của hai mẹ con thế nào, nếu Tạ Hoàng Hậu thật sự ra đi, Tuyên Vương có khó chịu hay không?
Mai thị thấy nàng nhíu mày, nhẹ nhàng nắm tay A Kiều: “Ngươi đừng lo, những năm gần đây Hoàng Thượng càng coi trọng Vương gia, có một số việc rất rõ ràng.”
Nếu một hoàng tử được phong là trữ quân vì nhận Hoàng Hậu làm mẫu thân, vậy Tuyên Vương đã được phong là Thái Tử từ lâu, tương tự với đạo lý này, không phải vì Tạ Hoàng Hậu nhận Tuyên Vương nên Thuần Khánh Đế phong Tuyên Vương làm Thái Tử, vậy Tạ Hoàng Hậu qua đời cũng không ảnh hưởng lớn đối với Tuyên Vương.
Biểu hiện của ba vị vương đều được các đại thần văn võ và bá tánh ở kinh thành thấy rõ, Thuần Khánh Đế càng biết rõ hơn, Hoài Vương có lòng dạ hẹp hòi và tham danh lợi, Giản Vương háo sắc và say mê vờn hoa bắt bướm, chỉ có Tuyên Vương văn võ song toàn và biết tự kiềm chế, Mai thị cảm thấy, trừ khi Thuần Khánh Đế già cả hồ đồ, nếu không sẽ truyền đại vị cho Tuyên Vương.
A Kiều hiểu ý Mai thị, nàng không dám tùy tiện bàn bạc chuyện của triều đình, ngẫm nghĩ một lúc, nàng nhìn bụng Mai thị nói: “Nói mới nhớ, đại cô thái thái nhà chúng ta có tin vui cùng lúc với ngươi, không biết hai người các ngươi ai sẽ sinh trước.”
Đề tài chuyển sang hài tử, Mai thị rờ bụng, mặt mày hớn hở: “Hai ngày trước, ta mơ thấy mình sinh một cô nương, còn làm tỷ muội tốt với Sơ Cẩm.”
A Kiều nhìn nữ nhi đang ngủ say, hy vọng có thể tìm tỷ muội nhỏ cho nữ nhi.
Trở lại ngõ Sư Tử, A Kiều chỉ nói chuyện nhà với bà mẫu, buổi tối lúc nghỉ ngơi với Triệu Yến Bình, nàng mới đề cập chuyện Tạ Hoàng Hậu bị bệnh.
Triệu Yến Bình đã nghe chuyện này từ lâu nhưng không đề cập với A Kiều.
A Kiều không khỏi suy tư vấn đề trữ quân, nhỏ giọng hỏi hắn: “Chàng nói xem, sẽ là Vương gia phải không?”
Triệu Yến Bình đè môi nàng, nói nhỏ: “Đừng nhắc tới, cũng đừng nghĩ, chúng ta cứ làm tốt bổn phận của mình.”
A Kiều ngoan ngoãn gật đầu.
Triệu Yến Bình ôm nàng, trong đầu hiện ra hình ảnh Tuyên Vương mỗi lần hắn thấy trên triều.
Không biết là do muội muội ở Tuyên Vương phủ hay là sự thật, khi Hoài Vương, Tuyên Vương, Giản Vương đứng chung một chỗ, xem dáng vẻ và khí chất thì Tuyên Vương có tướng đế vương nhất. Nhưng việc thừa kế ngôi hoàng đế liên quan đến nhiều lợi ích, chẳng lẽ chỉ cần xem dáng vẻ và khí chất là có thể quyết định được? Chưa đến phút cuối, không ai nắm chắc được, thay vì lo lắng và tính toán, chi bằng cứ làm chính mình.
Qua khỏi trung thu là ngày hội trùng dương.
Trùng dương chỉ được nghỉ một ngày, hôm sau Triệu Yến Bình tới Đại Lý Tự, đột nhiên nghe nói Tuyên Vương điện hạ có thêm một vị tiểu quận chúa, người nói chuyện này còn cố ý liếc nhìn hắn.
Vẻ mặt Triệu Yến Bình bình thường nhưng trong lòng lại mềm nhũn, bản thân hắn có nữ nhi nên biết tiểu nữ oa đáng yêu biết bao, muội muội đã có hai nhi tử, bây giờ có nữ nhi, nhất định rất vui phải không? Hơn nữa, địa vị của muội muội ở Tuyên Vương phủ đã quá bắt mắt, sinh thêm nhi tử sẽ khiến người ta ghen tị, sinh nữ ngược lại có thể ổn thỏa hơn.
Triệu Yến Bình vẫn chưa quên am chủ của am ni cô sống không thấy người, chết không thấy xác.
Khi về nhà lúc chạng vạng, Triệu Yến Bình báo tin vui cho người nhà.
Liễu thị luôn lo lắng điều này, biết được nữ nhi sinh con bình an, dù sinh cháu ngoại là cháu gái, mẹ con đều bình an, Liễu thị đã hài lòng, ánh mắt nhìn tiểu Sơ Cẩm càng dịu dàng tựa như thấy được cháu ngoại mới sinh thông qua tiểu Sơ Cẩm, hoặc là thấy được nữ nhi khi còn nhỏ.
Ánh mắt đó khiến A Kiều đau lòng.
Mấy ngày sau, Mai thị cũng sinh con, sinh cho Lư thái công sinh một tằng tôn mũm mĩm.
Triệu gia không đủ tư cách tham gia lễ tắm ba ngày của tiểu quận chúa ở Tuyên Vương phủ, khi Lý Quốc Công phủ đãi tiệc, A Kiều và Triệu Yến Bình dẫn bọn nhỏ đến. Lư thái công mong chờ được ẵm cháu cố gái thoạt nhìn không vui lắm, Mai thị vốn cũng thích nhi tử, nhưng nhìn thấy Lư Tuấn nhảy loi choi xung quanh đệ đệ như con khỉ, nghĩ đến cảnh thêm vài năm nữa, tiểu nhi tử có lẽ cũng trở thành một con khỉ con, Mai thị cảm thấy đau cả đầu.
Dù thế nào đi nữa, trong nhà có thêm con là sự kiện đáng mừng.
A Kiều không tặng nổi yếm bằng lụa hoa, nàng tự tay may hai bộ đồ lót cho tiểu nhi tử của Mai thị, chất liệu cũng thoải mái dễ chịu, ngoài ra A Kiều còn tặng Mai thị hai cái áo do nàng thiết kế, rất tiện khi cho con bú, không cần cởi một nửa áo ra. Bây giờ thời tiết đã lạnh, hai cái áo này rất thiết thực.
Mai thị thích vô cùng, nàng khen A Kiều khéo tay.
—
Lý Quốc Công phủ mở tiệc mừng có thêm con cháu, trong hoàng cung, Cao công công đột nhiên bước vào Ngự Thư Phòng với vẻ mặt trịnh trọng, cúi đầu nói với Thuần Khánh Đế: “Hoàng Thượng, thái y vừa phái người tới báo rằng, nương nương không kéo dài được nữa.”
Thuần Khánh Đế dừng tay, ừ một tiếng, tiếp tục phê xong sổ con mới đứng dậy và nói: “Truyền các Vương gia và công chúa vào cung.”
Cao công công lập tức sắp xếp tiểu thái giám làm việc đó.
Khi Tuyên Vương đưa Tuyên Vương phi và bốn nhi tử vào tới Phượng Nghi Cung, Tạ Hoàng Hậu chỉ còn hơi thở cuối cùng.
Thuần Khánh Đế vỗ tay bà, bước sang một bên, nhường vị trí trước giường cho hai vợ chồng Tuyên Vương.
Tuyên Vương quỳ dưới đất, vẻ mặt nghiêm trọng, Tuyên Vương phi thấy hoàng cô mẫu lặng lẽ nhìn mình tựa như có điều muốn nói, nàng khóc lóc quỳ gối nhích lên, cầm tay Tạ Hoàng Hậu.
Tạ Hoàng Hậu có rất nhiều điều muốn nói, nhưng bà biết, hoàng đế trượng phu sẽ không cho bà thứ bà muốn nhất, Tuyên Vương hiện tại cũng không có tư cách để nhận, bà hỏi cũng chỉ tự rước nhục, cho nên Tạ Hoàng Hậu dặn dò Tuyên Vương phi: “Hãy chăm sóc tốt cho Huyễn nhi.”
Con trai bà từng là Thái Tử, ngai vàng kia vốn là của con trai bà, đáng tiếc nhi tử có số khổ, còn trẻ chưa lập gia đình đã ra đi, không để lại con nối dõi. Nhi tử lúc còn sống thích chất nữ nhất, chất nữ cũng có cảm tình sâu đậm với nhi tử, nếu chất nữ có thể là Thái Hậu trong tương lai, có thể bảo Huyễn nhi truy phong một danh hiệu cao quý cho nhi tử.
Hàng ngàn lời nói đã trở thành câu này.
Tạ Hoàng Hậu rưng rưng, mơ hồ thấy người nam nhân bên cạnh chất nữ biến thành Thái Tử của bà.
Tạ Hoàng Hậu run rẩy đưa tay ra cho thiếu niên lang gầy gò đó.
Nhưng mà nơi đó không có thiếu niên lang nào, chỉ có một Tuyên Vương.
Tuyên Vương cầm tay Tạ Hoàng Hậu, mặc dù hắn biết, trong mắt Tạ Hoàng Hậu là một người khác.
Cũng là mẹ con một khoảng thời gian, hắn sẵn sàng đưa bà một đoạn đường.
Đêm nay trong tiểu viện Triệu gia dường như có hai cặp tân lang và tân nương, Quách Hưng là tân lang quan hàng thật, Triệu Yến Bình là tân lang giả nhưng còn ngủ trễ hơn Quách Hưng, chỉ tội nghiệp A Kiều, nửa đêm cho con bú mà không mở mắt nổi.
Rạng sáng hôm sau, Quách Hưng và Thu Nguyệt đều dậy sớm, Thu Nguyệt không định nghỉ ngơi, ăn sáng xong rồi tiếp tục đi ra cửa hàng son phấn làm việc.
Triệu Yến Bình cũng sảng khoái đi đến Đại Lý Tự, chỉ có A Kiều dậy muộn, cũng may hôm qua trong nhà có tiệc cưới, nàng có thể lấy cớ mệt mỏi.
—
Trong nhà thêm hài tử, thời gian dường như trôi nhanh hơn từng ngày, trong nháy mắt đã đến trung thu.
Tiểu Sơ Cẩm năm tháng tuổi linh hoạt hơn nhiều so với lúc đầy tháng, có thể tự mình lật qua lật lại trên giường đất. Mỗi lần Triệu Yến Bình về nhà, tiểu Sơ Cẩm chống hai tay trên giường đất cố gắng ngẩng đầu, nhìn cha ê a, cái miệng nhỏ cười đến mức nước miếng nhễu nhão. Nữ nhi thích hắn như vậy, Triệu Yến Bình càng hưởng thụ ở bên cạnh hài tử, khi chơi trò giấu đồ với Mạnh Chiêu, hắn cũng ôm nữ nhi đi tìm, khi hắn giảng đạo lý cho Mạnh Chiêu, tiểu Sơ Cẩm ngoan ngoãn dựa vào ngực cha, đôi mắt to lúc thì nhìn ca ca, lúc thì nhìn cha.
Trước ngày lễ, phu thê dẫn hai đứa con đến Lý Quốc Công phủ thăm Lư thái công.
Triệu Yến Bình nói chuyện với Lư thái công, A Kiều dẫn bọn nhỏ đến chỗ Mai thị.
Bởi vì lúc này tiểu Sơ Cẩm ngày càng đáng yêu, người nào chọc bé, bé sẽ cười khúc khích, cuối cùng Lư Tuấn không chê muội muội của Triệu gia nhàm chán nữa, cậu cùng với Mạnh Chiêu trông coi tiểu Sơ Cẩm. Mạnh Chiêu muốn chăm sóc muội muội, Lư Tuấn lúc thì bóp tay tiểu Sơ Cẩm, lúc thì cố ý giật đồ chơi của tiểu Sơ Cẩm để xem tiểu Sơ Cẩm sẽ có phản ứng gì, giật quá nhiều lần khiến tiểu Sơ Cẩm khóc.
Mạnh Chiêu tốt tính nhưng hôm nay thấy Lư Tuấn không vừa mắt.
Lư Tuấn bị mẫu thân mắng một trận, hơn nữa tiểu Sơ Cẩm khóc muốn đau đầu luôn, cậu giận dỗi nên chạy ra hoa viên chơi.
A Kiều mỉm cười và bảo Mạnh Chiêu đi tìm Lư Tuấn, khó khăn mới có bạn chơi cùng, nhi tử đừng đánh mất Lư Tuấn.
Mạnh Chiêu thấy muội muội khóc xong rồi ngủ, lúc này mới rời đi.
Cuối cùng A Kiều và Mai thị được yên tĩnh, có thể thảnh thơi trò chuyện.
Mai thị là con gái của danh môn ở kinh thành, tuy rằng ba đời của Lư gia đều là nam nhi cũng rất ít khi nói chuyện về hoàng gia, nhưng nhà mẹ ruột của Mai thị có người là hoàng thân quốc thích, khi Mai thị gặp người nhà có nghe một số việc. Xét về các mối quan hệ giao tiếp, Mai thị càng quen biết rộng hơn cô mẫu Mạnh thị của A Kiều.
“Nghe nói Hoàng Hậu nương nương bị bệnh nặng, có lẽ không qua khỏi năm nay.” Sau khi kêu bọn nha hoàn đi ra, Mai thị nói nhỏ với A Kiều.
A Kiều sửng sốt, nàng thấy Tạ Hoàng Hậu từ xa trong bữa tiệc mừng năm mới, Tạ Hoàng Hậu năm nay gần sáu mươi, đương nhiên đã già, nhưng khi đó Tạ Hoàng Hậu nói cười vui vẻ, thấy tinh thần không tệ lắm, mới hơn nửa năm trôi qua, sao lại sắp không xong?
Mai thị khẽ thở dài: “Nương nương mất con lúc trung niên, vô cùng đau khổ, trong cung tranh đấu rất nhiều, làm sao không mau già?”
Nếu một người phải tính toán cả ngày nhưng không đạt được kết quả như mong muốn, tâm trí luôn vướng bận thì làm sao duy trì sức khỏe? Cứ nhìn Lư thái công, tuy làm việc ở Đại Lý Tự với các vụ án liên tục, nhưng mỗi lần phá một vụ án, sự bận rộn của Lư thái công đạt được kết quả như mong muốn nên thoải mái trong lòng. Lão nhân gia rất chú trọng chế độ dưỡng sinh, mỗi ngày thức dậy đều luyện một bộ ngũ hành quyền, cho nên dù sắp 70 tuổi, lão thái công mặc dù tóc bạc trắng nhưng da dẻ vẫn hồng hào, tinh thần minh mẫn, cơ thể vẫn cứng cáp.
Dưỡng sinh không phải là ngồi hưởng phú quý và quyền thế, tâm trạng phải thoải mái thì thân thể mới khỏe mạnh.
A Kiều nắm chặt khăn, Tạ Hoàng Hậu là dưỡng mẫu của Tuyên Vương, không biết tình cảm của hai mẹ con thế nào, nếu Tạ Hoàng Hậu thật sự ra đi, Tuyên Vương có khó chịu hay không?
Mai thị thấy nàng nhíu mày, nhẹ nhàng nắm tay A Kiều: “Ngươi đừng lo, những năm gần đây Hoàng Thượng càng coi trọng Vương gia, có một số việc rất rõ ràng.”
Nếu một hoàng tử được phong là trữ quân vì nhận Hoàng Hậu làm mẫu thân, vậy Tuyên Vương đã được phong là Thái Tử từ lâu, tương tự với đạo lý này, không phải vì Tạ Hoàng Hậu nhận Tuyên Vương nên Thuần Khánh Đế phong Tuyên Vương làm Thái Tử, vậy Tạ Hoàng Hậu qua đời cũng không ảnh hưởng lớn đối với Tuyên Vương.
Biểu hiện của ba vị vương đều được các đại thần văn võ và bá tánh ở kinh thành thấy rõ, Thuần Khánh Đế càng biết rõ hơn, Hoài Vương có lòng dạ hẹp hòi và tham danh lợi, Giản Vương háo sắc và say mê vờn hoa bắt bướm, chỉ có Tuyên Vương văn võ song toàn và biết tự kiềm chế, Mai thị cảm thấy, trừ khi Thuần Khánh Đế già cả hồ đồ, nếu không sẽ truyền đại vị cho Tuyên Vương.
A Kiều hiểu ý Mai thị, nàng không dám tùy tiện bàn bạc chuyện của triều đình, ngẫm nghĩ một lúc, nàng nhìn bụng Mai thị nói: “Nói mới nhớ, đại cô thái thái nhà chúng ta có tin vui cùng lúc với ngươi, không biết hai người các ngươi ai sẽ sinh trước.”
Đề tài chuyển sang hài tử, Mai thị rờ bụng, mặt mày hớn hở: “Hai ngày trước, ta mơ thấy mình sinh một cô nương, còn làm tỷ muội tốt với Sơ Cẩm.”
A Kiều nhìn nữ nhi đang ngủ say, hy vọng có thể tìm tỷ muội nhỏ cho nữ nhi.
Trở lại ngõ Sư Tử, A Kiều chỉ nói chuyện nhà với bà mẫu, buổi tối lúc nghỉ ngơi với Triệu Yến Bình, nàng mới đề cập chuyện Tạ Hoàng Hậu bị bệnh.
Triệu Yến Bình đã nghe chuyện này từ lâu nhưng không đề cập với A Kiều.
A Kiều không khỏi suy tư vấn đề trữ quân, nhỏ giọng hỏi hắn: “Chàng nói xem, sẽ là Vương gia phải không?”
Triệu Yến Bình đè môi nàng, nói nhỏ: “Đừng nhắc tới, cũng đừng nghĩ, chúng ta cứ làm tốt bổn phận của mình.”
A Kiều ngoan ngoãn gật đầu.
Triệu Yến Bình ôm nàng, trong đầu hiện ra hình ảnh Tuyên Vương mỗi lần hắn thấy trên triều.
Không biết là do muội muội ở Tuyên Vương phủ hay là sự thật, khi Hoài Vương, Tuyên Vương, Giản Vương đứng chung một chỗ, xem dáng vẻ và khí chất thì Tuyên Vương có tướng đế vương nhất. Nhưng việc thừa kế ngôi hoàng đế liên quan đến nhiều lợi ích, chẳng lẽ chỉ cần xem dáng vẻ và khí chất là có thể quyết định được? Chưa đến phút cuối, không ai nắm chắc được, thay vì lo lắng và tính toán, chi bằng cứ làm chính mình.
Qua khỏi trung thu là ngày hội trùng dương.
Trùng dương chỉ được nghỉ một ngày, hôm sau Triệu Yến Bình tới Đại Lý Tự, đột nhiên nghe nói Tuyên Vương điện hạ có thêm một vị tiểu quận chúa, người nói chuyện này còn cố ý liếc nhìn hắn.
Vẻ mặt Triệu Yến Bình bình thường nhưng trong lòng lại mềm nhũn, bản thân hắn có nữ nhi nên biết tiểu nữ oa đáng yêu biết bao, muội muội đã có hai nhi tử, bây giờ có nữ nhi, nhất định rất vui phải không? Hơn nữa, địa vị của muội muội ở Tuyên Vương phủ đã quá bắt mắt, sinh thêm nhi tử sẽ khiến người ta ghen tị, sinh nữ ngược lại có thể ổn thỏa hơn.
Triệu Yến Bình vẫn chưa quên am chủ của am ni cô sống không thấy người, chết không thấy xác.
Khi về nhà lúc chạng vạng, Triệu Yến Bình báo tin vui cho người nhà.
Liễu thị luôn lo lắng điều này, biết được nữ nhi sinh con bình an, dù sinh cháu ngoại là cháu gái, mẹ con đều bình an, Liễu thị đã hài lòng, ánh mắt nhìn tiểu Sơ Cẩm càng dịu dàng tựa như thấy được cháu ngoại mới sinh thông qua tiểu Sơ Cẩm, hoặc là thấy được nữ nhi khi còn nhỏ.
Ánh mắt đó khiến A Kiều đau lòng.
Mấy ngày sau, Mai thị cũng sinh con, sinh cho Lư thái công sinh một tằng tôn mũm mĩm.
Triệu gia không đủ tư cách tham gia lễ tắm ba ngày của tiểu quận chúa ở Tuyên Vương phủ, khi Lý Quốc Công phủ đãi tiệc, A Kiều và Triệu Yến Bình dẫn bọn nhỏ đến. Lư thái công mong chờ được ẵm cháu cố gái thoạt nhìn không vui lắm, Mai thị vốn cũng thích nhi tử, nhưng nhìn thấy Lư Tuấn nhảy loi choi xung quanh đệ đệ như con khỉ, nghĩ đến cảnh thêm vài năm nữa, tiểu nhi tử có lẽ cũng trở thành một con khỉ con, Mai thị cảm thấy đau cả đầu.
Dù thế nào đi nữa, trong nhà có thêm con là sự kiện đáng mừng.
A Kiều không tặng nổi yếm bằng lụa hoa, nàng tự tay may hai bộ đồ lót cho tiểu nhi tử của Mai thị, chất liệu cũng thoải mái dễ chịu, ngoài ra A Kiều còn tặng Mai thị hai cái áo do nàng thiết kế, rất tiện khi cho con bú, không cần cởi một nửa áo ra. Bây giờ thời tiết đã lạnh, hai cái áo này rất thiết thực.
Mai thị thích vô cùng, nàng khen A Kiều khéo tay.
—
Lý Quốc Công phủ mở tiệc mừng có thêm con cháu, trong hoàng cung, Cao công công đột nhiên bước vào Ngự Thư Phòng với vẻ mặt trịnh trọng, cúi đầu nói với Thuần Khánh Đế: “Hoàng Thượng, thái y vừa phái người tới báo rằng, nương nương không kéo dài được nữa.”
Thuần Khánh Đế dừng tay, ừ một tiếng, tiếp tục phê xong sổ con mới đứng dậy và nói: “Truyền các Vương gia và công chúa vào cung.”
Cao công công lập tức sắp xếp tiểu thái giám làm việc đó.
Khi Tuyên Vương đưa Tuyên Vương phi và bốn nhi tử vào tới Phượng Nghi Cung, Tạ Hoàng Hậu chỉ còn hơi thở cuối cùng.
Thuần Khánh Đế vỗ tay bà, bước sang một bên, nhường vị trí trước giường cho hai vợ chồng Tuyên Vương.
Tuyên Vương quỳ dưới đất, vẻ mặt nghiêm trọng, Tuyên Vương phi thấy hoàng cô mẫu lặng lẽ nhìn mình tựa như có điều muốn nói, nàng khóc lóc quỳ gối nhích lên, cầm tay Tạ Hoàng Hậu.
Tạ Hoàng Hậu có rất nhiều điều muốn nói, nhưng bà biết, hoàng đế trượng phu sẽ không cho bà thứ bà muốn nhất, Tuyên Vương hiện tại cũng không có tư cách để nhận, bà hỏi cũng chỉ tự rước nhục, cho nên Tạ Hoàng Hậu dặn dò Tuyên Vương phi: “Hãy chăm sóc tốt cho Huyễn nhi.”
Con trai bà từng là Thái Tử, ngai vàng kia vốn là của con trai bà, đáng tiếc nhi tử có số khổ, còn trẻ chưa lập gia đình đã ra đi, không để lại con nối dõi. Nhi tử lúc còn sống thích chất nữ nhất, chất nữ cũng có cảm tình sâu đậm với nhi tử, nếu chất nữ có thể là Thái Hậu trong tương lai, có thể bảo Huyễn nhi truy phong một danh hiệu cao quý cho nhi tử.
Hàng ngàn lời nói đã trở thành câu này.
Tạ Hoàng Hậu rưng rưng, mơ hồ thấy người nam nhân bên cạnh chất nữ biến thành Thái Tử của bà.
Tạ Hoàng Hậu run rẩy đưa tay ra cho thiếu niên lang gầy gò đó.
Nhưng mà nơi đó không có thiếu niên lang nào, chỉ có một Tuyên Vương.
Tuyên Vương cầm tay Tạ Hoàng Hậu, mặc dù hắn biết, trong mắt Tạ Hoàng Hậu là một người khác.
Cũng là mẹ con một khoảng thời gian, hắn sẵn sàng đưa bà một đoạn đường.
/194
|