Thủy Kinh Niên mang Ninh Khanh đi uống rượu xong, ngày hôm sau lại mang nàng đến trấn nhỏ ăn cơm, đi dạo phố, mua cho nàng nhiều đồ chơi, đồ ăn vặt.
Lúc đi ngang qua nơi bán đàn, nghe được bên trong có người đánh đàn, Thủy Kinh Niên mắng một tiếng: “Đàn cái kiểu gì loạn thất bát tao vậy!”
Ninh Khanh nói: “A, ca ca, ngươi biết đánh đàn sao, đàn một cái cho ta nghe.”
Thủy Kinh Niên cười lớn một tiếng: “Không đàn!”
Thích đánh đàn chính là nguyên chủ xui xẻo kia, hắn nhưng không yêu đồ vật này đó học đòi văn vẻ. Trước kia đánh đàn, là vì tìm đồng hương, hiện tại, không tìm! Cũng tìm không thấy!
Nếu như thật sự không thể quay về, vậy chỉ có thể sống tiếp! Cuộc sống, chưa chắc chỉ có ở trong cung ngươi lừa ta gạt!
Mà cũng có ánh mặt trời, nhẹ nhàng, sung sướng, thí dụ như, mỗi ngày mang theo cái tiểu nha đầu này ăn ăn uống uống.
Hắn rất hiếu kì thân thế của tiểu nha đầu, nhìn giống như tiểu thư quý tộc, bên người lại không có một cái nha hoàn hạ nhân, lưu lạc bên ngoài, mà một chút cũng không có ý tứ phải về nhà, đi theo một cái nam tử xa lạ như hắn chạy tới chạy lui, nhưng chơi đến thực happy nha!
Lá gan đủ lớn, hắn thích!
Nàng nhất định là trộm chạy ra, hoặc là rời nhà trốn đi!
Có tiểu nha đầu chơi cùng tốt như vậy, hắn cũng không thể hỏi thân thế của nàng, nếu như nàng đột nhiên muốn về nhà thì sao? Hắn mỗi ngày sẽ dỗ nàng đến vui vui vẻ vẻ, tốt nhất là liền tên họ cha mẹ là gì đều quên hết! Sau đó tìm cơ hội bắt về nhà!
Không! Không trở về nhà! Về cái hoàng cung ăn thịt người không nhả xương kia làm gì? Hắn muốn mang tiểu nha đầu lang bạt giang hồ! Làm Thần Điêu Hiệp Lữ đi!
Mẹ nó! Hắn thật là thiên tài nha! Hiện tại hắn chính là đại hiệp, cũng có mỹ nhân tuyệt sắc, chỉ còn thiếu một con chim điêu!
“Đi, muội tử, chúng ta đi mua chim điêu đi!”
“Không có tiền mua!” Ninh Khanh lại gắt gao che lại túi tiền. Tiền của Thủy Kinh Niên đã sớm ăn nhậu chơi bời tiêu hết, trang sức của nàng cũng không còn bao nhiêu!
“Sao có thể không có tiền, ta rõ ràng thấy ngươi còn có một đôi khuyên tai đá quý mà!” Thủy Kinh Niên không tin!
Ninh Khanh bực bội: “Ngươi có biết xấu hổ hay không? Tiêu tiền của một nữ nhân mà ngươi cũng không biết xấu hổ?”
“Không có tiền thì gia còn giữ mặt mũi làm gì?”
Ninh Khanh bị sự vô sỉ của hắn làm cho nghẹn một chút.
Cuối cùng, tất cả gia sản của Ninh Khanh bị Thủy Kinh Niên cướp đi, mua một con tiểu điêu!
“Ngươi yên tâm, chờ gia có tiền sẽ trả lại ngươi! Ha Ha Ha!” Thủy Kinh Niên tự nhiên đem hơn mười lượng bạc còn lại thu vào trong lòng ngực, cảm thấy mỹ mãn mà cười.
Tiểu nha đầu không có một cái tiền đồng, sẽ chạy không thoát!
Ninh Khanh đã bị tức phát khóc, ngồi xổm một bên khóc nức nở.
“Đi một chút, tìm cái gì ăn đi!” Thủy Kinh Niên cười hì hì nói.
Ninh Khanh không muốn đi, Thủy Kinh Niên kiên quyết kéo nàng lên, thấy nàng đi đường có chút không nhanh nhẹn, liền đi chợ gia súc mua một con lừa.
Ninh Khanh nhìn giày thêu đã rách nát, chính mình xác thật đã có chút đi không nổi, đành phải cưỡi con lừa.
Ở trên đường nhỏ nông thôn, Thủy Kinh Niên dắt một con lừa, ngồi trên con lừa là một thiếu nữ xinh đẹp, một đường chậm rãi đi tới, lục lạc trên cổ con lừa phát ra tiếng kêu leng keng.
Thủy Kinh Niên quay đầu lại, nhìn tiểu nha đầu tức giận mà phiết miệng nhỏ, ánh tà dương chiếu tới khiến khuôn mặt nhỏ thanh diễm của nàng nhiễm đỏ, gió thu hơi lạnh, cuốn lên váy hoa nàng mặc.
Chung thân sở ước, vĩnh kết làm hảo, cầm sắt lại ngự, năm tháng an lành…… Đại khái là loại cảm giác này đi! Thủy Kinh Niên ngơ ngẩn nghĩ.
Thấy hắn nhìn lại đây, Ninh Khanh phẫn nộ trừng hắn
Lúc đi ngang qua nơi bán đàn, nghe được bên trong có người đánh đàn, Thủy Kinh Niên mắng một tiếng: “Đàn cái kiểu gì loạn thất bát tao vậy!”
Ninh Khanh nói: “A, ca ca, ngươi biết đánh đàn sao, đàn một cái cho ta nghe.”
Thủy Kinh Niên cười lớn một tiếng: “Không đàn!”
Thích đánh đàn chính là nguyên chủ xui xẻo kia, hắn nhưng không yêu đồ vật này đó học đòi văn vẻ. Trước kia đánh đàn, là vì tìm đồng hương, hiện tại, không tìm! Cũng tìm không thấy!
Nếu như thật sự không thể quay về, vậy chỉ có thể sống tiếp! Cuộc sống, chưa chắc chỉ có ở trong cung ngươi lừa ta gạt!
Mà cũng có ánh mặt trời, nhẹ nhàng, sung sướng, thí dụ như, mỗi ngày mang theo cái tiểu nha đầu này ăn ăn uống uống.
Hắn rất hiếu kì thân thế của tiểu nha đầu, nhìn giống như tiểu thư quý tộc, bên người lại không có một cái nha hoàn hạ nhân, lưu lạc bên ngoài, mà một chút cũng không có ý tứ phải về nhà, đi theo một cái nam tử xa lạ như hắn chạy tới chạy lui, nhưng chơi đến thực happy nha!
Lá gan đủ lớn, hắn thích!
Nàng nhất định là trộm chạy ra, hoặc là rời nhà trốn đi!
Có tiểu nha đầu chơi cùng tốt như vậy, hắn cũng không thể hỏi thân thế của nàng, nếu như nàng đột nhiên muốn về nhà thì sao? Hắn mỗi ngày sẽ dỗ nàng đến vui vui vẻ vẻ, tốt nhất là liền tên họ cha mẹ là gì đều quên hết! Sau đó tìm cơ hội bắt về nhà!
Không! Không trở về nhà! Về cái hoàng cung ăn thịt người không nhả xương kia làm gì? Hắn muốn mang tiểu nha đầu lang bạt giang hồ! Làm Thần Điêu Hiệp Lữ đi!
Mẹ nó! Hắn thật là thiên tài nha! Hiện tại hắn chính là đại hiệp, cũng có mỹ nhân tuyệt sắc, chỉ còn thiếu một con chim điêu!
“Đi, muội tử, chúng ta đi mua chim điêu đi!”
“Không có tiền mua!” Ninh Khanh lại gắt gao che lại túi tiền. Tiền của Thủy Kinh Niên đã sớm ăn nhậu chơi bời tiêu hết, trang sức của nàng cũng không còn bao nhiêu!
“Sao có thể không có tiền, ta rõ ràng thấy ngươi còn có một đôi khuyên tai đá quý mà!” Thủy Kinh Niên không tin!
Ninh Khanh bực bội: “Ngươi có biết xấu hổ hay không? Tiêu tiền của một nữ nhân mà ngươi cũng không biết xấu hổ?”
“Không có tiền thì gia còn giữ mặt mũi làm gì?”
Ninh Khanh bị sự vô sỉ của hắn làm cho nghẹn một chút.
Cuối cùng, tất cả gia sản của Ninh Khanh bị Thủy Kinh Niên cướp đi, mua một con tiểu điêu!
“Ngươi yên tâm, chờ gia có tiền sẽ trả lại ngươi! Ha Ha Ha!” Thủy Kinh Niên tự nhiên đem hơn mười lượng bạc còn lại thu vào trong lòng ngực, cảm thấy mỹ mãn mà cười.
Tiểu nha đầu không có một cái tiền đồng, sẽ chạy không thoát!
Ninh Khanh đã bị tức phát khóc, ngồi xổm một bên khóc nức nở.
“Đi một chút, tìm cái gì ăn đi!” Thủy Kinh Niên cười hì hì nói.
Ninh Khanh không muốn đi, Thủy Kinh Niên kiên quyết kéo nàng lên, thấy nàng đi đường có chút không nhanh nhẹn, liền đi chợ gia súc mua một con lừa.
Ninh Khanh nhìn giày thêu đã rách nát, chính mình xác thật đã có chút đi không nổi, đành phải cưỡi con lừa.
Ở trên đường nhỏ nông thôn, Thủy Kinh Niên dắt một con lừa, ngồi trên con lừa là một thiếu nữ xinh đẹp, một đường chậm rãi đi tới, lục lạc trên cổ con lừa phát ra tiếng kêu leng keng.
Thủy Kinh Niên quay đầu lại, nhìn tiểu nha đầu tức giận mà phiết miệng nhỏ, ánh tà dương chiếu tới khiến khuôn mặt nhỏ thanh diễm của nàng nhiễm đỏ, gió thu hơi lạnh, cuốn lên váy hoa nàng mặc.
Chung thân sở ước, vĩnh kết làm hảo, cầm sắt lại ngự, năm tháng an lành…… Đại khái là loại cảm giác này đi! Thủy Kinh Niên ngơ ngẩn nghĩ.
Thấy hắn nhìn lại đây, Ninh Khanh phẫn nộ trừng hắn
/134
|