*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Puck - Diễn đàn
Ngôn Yên và La Giản đã chia lìa mười mấy năm, cũng không quen thân mật như vậy với La Giản, huống chi lại có La Văn Nhân ở đây, ở trước mặt nữ nhi cảm thấy thật xấu hổ, giận trách: “Giống kiểu gì chứ, mau buông ra đi.” Muốn hất tay La Giản ra.
Ai ngờ La Giản lại chấp nhất, tỏ vẻ thành thật nói: “Ta không buông, ta muốn nắm tay nàng, về sau đều sẽ không buông ra nữa.”
Lời thề son sắt, rất có vẻ “Nắm tay cả đời, bên nhau đến già”.
Ngay trước mặt La Văn Nhân, hắn lại nói lời thề non hẹn biển.
La Văn Nhân che miệng cười, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng vui mừng. Có cha cũng có nương, cha cuối cùng lấy được nương về nhà, đối với nàng mà nói, cuộc sống vẫn thiếu trọn vẹn cuối cùng đã trọn vẹn rồi, vui vẻ vô hạn.
Ngôn Yên hờn dỗi, “Nói nhăng gì đó?” Muốn lý luận một phen với La Giản, lại thấy hắn đang si ngốc nhìn mình, trong ánh mắt tràn đầy ý tứ quyến luyến ái mộ, không khỏi trên mặt ửng đỏ, xấu hổ e thẹn.
Trong phòng đốt một cặp nến hỉ long phượng to bằng cánh tay trẻ con, dưới ánh nến da thịt Ngôn Yên trắng hơn tuyết, trên hai gò má thêm chút phấn son, càng lộ vẻ diễm sắc vô song.
La Giản nhìn đến ngây ngô, nói: “Đây là lời nói thật tâm, cũng không phải nói bừa. A Yên, về sau nàng dạy ta đi, nàng kêu ta nói gì, ta sẽ nói cái đó.” Giọng nói rất dịu dàng, dịu dàng như nước.
La Văn Nhân mím miệng cười cười, lặng lẽ tránh thoát khỏi tay La Giản. Cũng may tất cả tâm tư của La Giản đều ở trên người Ngôn Yên rồi, không hề lưu ý đến.
La Văn Nhân phất tay ra hiệu mấy thị nữ, ý bảo bọn họ có thể lui xuống.
Bọn thị nữ cũng thấy dáng vẻ thế tử và thế tử phu nhân, biết không cần lưu lại nữa, đều mỉm cười nhẹ nhàng khom gối, nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài.
Đôi tay La Giản cầm lấy tay Ngôn Yên bày tỏ tâm sự, Ngôn Yên tỏ vẻ thẹn thùng, hai người giống như không hề thấy tất cả bên cạnh, mắt điếc tai ngơ.
La Văn Nhân định rón rén ra ngoài, trong tai dường như lại nghe thấy tiếng tiểu hài tử cười đùa, không khỏi dừng bước, lắng tai nghe.
“Hì hì, hì hì.”
“Chơi thật vui, hì hì.”
Thật sự có tiếng cười đùa của tiểu hài tử.
Nghe giọng thật nhỏ, thật trầm, giống như truyền ra từ trong ngăn tủ nào đó.
La Văn Nhân liếc nhìn đôi tân nhân, chỉ thấy cha nàng gương mặt đắm đuối đưa tình, mẹ nàng cũng thẹn thùng vô hạn. Liếc nhìn hàng ngăn tủ xa hơn trong tân phòng, chỉ thấy từng ngăn tủ đều đóng chặt chẽ, thật sự không đoán ra được hài tử nghịch ngợm này sẽ núp ở đâu.
Nếu mở từng ngăn tủ ra, không khỏi tiếng động quá lớn, quấy rầy đến đôi phu thê mới cưới.
Ánh mắt La Văn Nhân xẹt qua một hàng tủ treo quần áo thật cao, thấy phía trên tủ treo quần áo có một khe hở rất dài nhỏ, liền nghĩ đến nếu như núp trong ngăn tủ, từ nơi này nhìn ra có lẽ có thể thấy được một chút tình hình trong tân phòng, không khỏi rất lo lắng.
Cao như vậy, cũng không biết hài tử leo lên như thế nào. Nếu sơ ý một chút ngã xuống, hậu quả kia thật sự không tưởng tượng nổi.
Trong tủ treo quần áo, tay Lâm Thấm đẩy khe hở ra sức nhìn ra ngoài, “Hì hì, cậu buồn cười chết được, hì hì.”
Lương Luân và Cao Nguyên Dục một người bên trái một người bên phải nàng, cũng tỏ vẻ hiếu kỳ, “A Thấm, mợ muội thật đẹp mắt đấy.”
Lâm Thấm hài lòng, “Đó là đương nhiên rồi. Ta là ai chứ, mợ phải đẹp mắt, giống như tiên nữ vậy!”
La Văn Nhân đi tới trước khe hở tủ treo quần áo này nghiêng tai lắng nghe, nghe được giọng Lâm Thấm, trong lòng nhéo chặt.
Nơi cao như vậy, haizzz, nhất định phải cẩn thận.
Nàng định mở cửa tủ ra, lại sợ Lâm Thấm bị giật mình ngã xuống, rất chần chừ.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa “Cốc, cốc”.
La Văn Nhân cau mày. Vào giờ này rồi, nếu như không có chuyện gì quan trọng, sẽ không có ai đến đây quấy rầy đôi tân nhân.
Nàng lo lắng liếc nhìn tủ treo quần áo, bước nhanh tới mở cửa.
Ngoài cửa là thị nữ phủ Tấn Giang Hầu Tuyên nhi, nàng thấy La Văn Nhân, vẻ mặt tươi cười, “Nhị tiểu thư, hai vị biểu thiếu gia Lâm gia không tìm được muội muội, đang nôn nóng, lệnh cho nô tỳ tới hỏi một tiếng, có thấy Lâm nhị tiểu thư không?”
Lâm Hàn vốn xung phong nhận việc trông chừng muội muội, nhưng mới vừa lơ đãng, nàng đã cùng mấy hài tử Lương Luân, Cao Nguyên Dục chạy vô ảnh vô tung. Vào lúc này tìm khắp nơi không thấy người, lòng như lửa đốt.
La Văn Nhân khá bất đắc dĩ, “Tuyên nhi, hai vị biểu thiếu gia Lâm gia không phải là người ngoài, em mời bọn họ tới đây đi. Đúng rồi, cũng mời cả cả cô phu nhân, cô gia Lâm gia nữa, phải nhanh, không cho trễ nải.”
Tuyên nhi nghe La Văn Nhân nói “Phải nhanh, không cho trễ nải”, sợ nhảy dựng lên, vội nói: “Dạ, nhị tiểu thư, nô tỳ lập tức đi qua.” Khom gối, vội vội vàng vàng rời đi.
La Văn Nhân xoay người nhìn tủ quần áo thật cao đó, thật sự rầu rĩ.
A Thấm à, chỗ cao như vậy, muội đi lên như thế nào vậy.
“Này, Luân ca ca mau nhìn xem, cậu muội thú vị bao nhiêu kìa.” Lâm Thấm xuyên qua khe hở tủ thấy La Giản tình ý liên tục nói lời ân ái với Ngôn Yên, mặt mày hớn hở, vui mừng khấp khởi
Editor: Puck - Diễn đàn
Ngôn Yên và La Giản đã chia lìa mười mấy năm, cũng không quen thân mật như vậy với La Giản, huống chi lại có La Văn Nhân ở đây, ở trước mặt nữ nhi cảm thấy thật xấu hổ, giận trách: “Giống kiểu gì chứ, mau buông ra đi.” Muốn hất tay La Giản ra.
Ai ngờ La Giản lại chấp nhất, tỏ vẻ thành thật nói: “Ta không buông, ta muốn nắm tay nàng, về sau đều sẽ không buông ra nữa.”
Lời thề son sắt, rất có vẻ “Nắm tay cả đời, bên nhau đến già”.
Ngay trước mặt La Văn Nhân, hắn lại nói lời thề non hẹn biển.
La Văn Nhân che miệng cười, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng vui mừng. Có cha cũng có nương, cha cuối cùng lấy được nương về nhà, đối với nàng mà nói, cuộc sống vẫn thiếu trọn vẹn cuối cùng đã trọn vẹn rồi, vui vẻ vô hạn.
Ngôn Yên hờn dỗi, “Nói nhăng gì đó?” Muốn lý luận một phen với La Giản, lại thấy hắn đang si ngốc nhìn mình, trong ánh mắt tràn đầy ý tứ quyến luyến ái mộ, không khỏi trên mặt ửng đỏ, xấu hổ e thẹn.
Trong phòng đốt một cặp nến hỉ long phượng to bằng cánh tay trẻ con, dưới ánh nến da thịt Ngôn Yên trắng hơn tuyết, trên hai gò má thêm chút phấn son, càng lộ vẻ diễm sắc vô song.
La Giản nhìn đến ngây ngô, nói: “Đây là lời nói thật tâm, cũng không phải nói bừa. A Yên, về sau nàng dạy ta đi, nàng kêu ta nói gì, ta sẽ nói cái đó.” Giọng nói rất dịu dàng, dịu dàng như nước.
La Văn Nhân mím miệng cười cười, lặng lẽ tránh thoát khỏi tay La Giản. Cũng may tất cả tâm tư của La Giản đều ở trên người Ngôn Yên rồi, không hề lưu ý đến.
La Văn Nhân phất tay ra hiệu mấy thị nữ, ý bảo bọn họ có thể lui xuống.
Bọn thị nữ cũng thấy dáng vẻ thế tử và thế tử phu nhân, biết không cần lưu lại nữa, đều mỉm cười nhẹ nhàng khom gối, nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài.
Đôi tay La Giản cầm lấy tay Ngôn Yên bày tỏ tâm sự, Ngôn Yên tỏ vẻ thẹn thùng, hai người giống như không hề thấy tất cả bên cạnh, mắt điếc tai ngơ.
La Văn Nhân định rón rén ra ngoài, trong tai dường như lại nghe thấy tiếng tiểu hài tử cười đùa, không khỏi dừng bước, lắng tai nghe.
“Hì hì, hì hì.”
“Chơi thật vui, hì hì.”
Thật sự có tiếng cười đùa của tiểu hài tử.
Nghe giọng thật nhỏ, thật trầm, giống như truyền ra từ trong ngăn tủ nào đó.
La Văn Nhân liếc nhìn đôi tân nhân, chỉ thấy cha nàng gương mặt đắm đuối đưa tình, mẹ nàng cũng thẹn thùng vô hạn. Liếc nhìn hàng ngăn tủ xa hơn trong tân phòng, chỉ thấy từng ngăn tủ đều đóng chặt chẽ, thật sự không đoán ra được hài tử nghịch ngợm này sẽ núp ở đâu.
Nếu mở từng ngăn tủ ra, không khỏi tiếng động quá lớn, quấy rầy đến đôi phu thê mới cưới.
Ánh mắt La Văn Nhân xẹt qua một hàng tủ treo quần áo thật cao, thấy phía trên tủ treo quần áo có một khe hở rất dài nhỏ, liền nghĩ đến nếu như núp trong ngăn tủ, từ nơi này nhìn ra có lẽ có thể thấy được một chút tình hình trong tân phòng, không khỏi rất lo lắng.
Cao như vậy, cũng không biết hài tử leo lên như thế nào. Nếu sơ ý một chút ngã xuống, hậu quả kia thật sự không tưởng tượng nổi.
Trong tủ treo quần áo, tay Lâm Thấm đẩy khe hở ra sức nhìn ra ngoài, “Hì hì, cậu buồn cười chết được, hì hì.”
Lương Luân và Cao Nguyên Dục một người bên trái một người bên phải nàng, cũng tỏ vẻ hiếu kỳ, “A Thấm, mợ muội thật đẹp mắt đấy.”
Lâm Thấm hài lòng, “Đó là đương nhiên rồi. Ta là ai chứ, mợ phải đẹp mắt, giống như tiên nữ vậy!”
La Văn Nhân đi tới trước khe hở tủ treo quần áo này nghiêng tai lắng nghe, nghe được giọng Lâm Thấm, trong lòng nhéo chặt.
Nơi cao như vậy, haizzz, nhất định phải cẩn thận.
Nàng định mở cửa tủ ra, lại sợ Lâm Thấm bị giật mình ngã xuống, rất chần chừ.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa “Cốc, cốc”.
La Văn Nhân cau mày. Vào giờ này rồi, nếu như không có chuyện gì quan trọng, sẽ không có ai đến đây quấy rầy đôi tân nhân.
Nàng lo lắng liếc nhìn tủ treo quần áo, bước nhanh tới mở cửa.
Ngoài cửa là thị nữ phủ Tấn Giang Hầu Tuyên nhi, nàng thấy La Văn Nhân, vẻ mặt tươi cười, “Nhị tiểu thư, hai vị biểu thiếu gia Lâm gia không tìm được muội muội, đang nôn nóng, lệnh cho nô tỳ tới hỏi một tiếng, có thấy Lâm nhị tiểu thư không?”
Lâm Hàn vốn xung phong nhận việc trông chừng muội muội, nhưng mới vừa lơ đãng, nàng đã cùng mấy hài tử Lương Luân, Cao Nguyên Dục chạy vô ảnh vô tung. Vào lúc này tìm khắp nơi không thấy người, lòng như lửa đốt.
La Văn Nhân khá bất đắc dĩ, “Tuyên nhi, hai vị biểu thiếu gia Lâm gia không phải là người ngoài, em mời bọn họ tới đây đi. Đúng rồi, cũng mời cả cả cô phu nhân, cô gia Lâm gia nữa, phải nhanh, không cho trễ nải.”
Tuyên nhi nghe La Văn Nhân nói “Phải nhanh, không cho trễ nải”, sợ nhảy dựng lên, vội nói: “Dạ, nhị tiểu thư, nô tỳ lập tức đi qua.” Khom gối, vội vội vàng vàng rời đi.
La Văn Nhân xoay người nhìn tủ quần áo thật cao đó, thật sự rầu rĩ.
A Thấm à, chỗ cao như vậy, muội đi lên như thế nào vậy.
“Này, Luân ca ca mau nhìn xem, cậu muội thú vị bao nhiêu kìa.” Lâm Thấm xuyên qua khe hở tủ thấy La Giản tình ý liên tục nói lời ân ái với Ngôn Yên, mặt mày hớn hở, vui mừng khấp khởi
/142
|