*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Puck - Diễn đàn
Đầu sỏ hàng đầu năm đó hại La Giản cưới lầm Nhương thị, một là thái phu nhân, một là Tiêu thị. Thái phu nhân có thân phận đặc biệt, hơn nữa nàng đã thành người thiên cổ rồi, nhưng Tiêu thị vẫn còn sống, còn sống rất tốt. Tại sao nàng làm trễ nải thời gian vài chục năm quý giá của La Giản lại không phải nhận bất cứ trừng phạt gì chứ?
Nhương thị biết rõ mình là dạng gì, nhưng vẫn cấu kết với Tiêu thị làm việc xấu lừa cưới, thật sự hãm hại La Giản khổ sở. Mặc dù Nhương thị và Ngôn Yên là biểu tỷ muội không chung huyết thống, nhưng dù sao Ngôn, Nhương hai nhà là thông gia, Ngôn Yên gặp khó khăn, Nhương thị không chỉ không giúp Ngôn Yên, còn có dụng tâm khác đưa Ngôn Yên lên trên giường của La Giản, cuối cùng làm hại Ngôn Yên và La Văn Nhân mẹ con chia lìa, một mình trông phòng nhiều năm như vậy. Nữ tử ích kỷ tư lợi giống như Nhương thị, tại sao lại có thể toàn thân mà lui khỏi phủ Tấn Giang Hầu, nhàn nhã tự tại vượt qua nửa đời sau.
Bởi vì các nàng làm ác, khiến người vô tội chịu nhiều đau khổ, chẳng lẽ những khổ này phải ăn chùa sao? Đó cũng quá không có thiên lý đi.
Không thể luôn trông cậy vào ông trời đi thu những ác nhân này -- ông trời đại khái cũng rất bận, không phải mỗi một việc nhân gian lão nhân gia đều lo lắng được, nếu muốn trừng phạt cái ác nâng cao cái thiện, vẫn tự mình động thủ đi.
Lâm Đàm trầm ngâm suy tư trong chốc lát, cầm lấy một tờ giấy Tuyên Thành trắng tinh, dùng trâm hoa tiểu khải tinh tế viết gì đó.
Lâm Thấm và Lương Luân, Cao Nguyên Dục, cửu công chúa từ Thấm viên trở lại, vừa liếc mắt đã phát hiện không thấy La Thư, chạy đến trước mặt Lâm Đàm đòi người, “Tỷ tỷ, nương đi đâu rồi?”
Lâm Đàm bế nàng lên để cho nàng ngồi xuống ghế dựa, mỉm cười nói cho nàng biết, “Văn Nhân muốn đi Ngôn gia, nương đi theo biểu tỷ rồi.”
Lâm Thấm ngoẹo đầu nhỏ suy nghĩ một chút, không hiểu nhiều lắm, “Biểu tỷ là đại cô nương nha.” Không hiểu tại sao La Văn Nhân đã lớn như vậy rồi, đi tới nhà thân thích còn cần La Thư đi cùng.
Lâm Đàm cười nhẹ nhàng, “Văn Nhân biểu tỷ của muội muốn đi gặp mẫu thân, mẫu thân chúng ta cũng muốn đi gặp đại tẩu, có đúng không?”
Có thể nói quan hệ thân thích này hơi phức tạp đối với Lâm Thấm tiểu cô nương, nàng nhướng mày lên dùng sức suy nghĩ, “Mẫu thân, đại tẩu, mẫu thân, đại tẩu...”
Lương Luân nở nụ cười nhàn nhạt, đi tới bên người nàng, “A Thấm, người mợ mà cậu muội cưới về cho muội, chính là mẫu thân của biểu tỷ muội, cũng là đại tẩu của mẫu thân muội.”
“Như vậy hả.” Lâm Thấm tiểu cô nương bừng tỉnh hiểu ra.
Cửu công chúa và Lâm Thấm có độ tuổi không khác nhau lắm, tiểu tâm linh vẫn hỗn độn, cũng không rõ ràng hơn Lâm Thấm.
Cao Nguyên Dục lại tự phụ là ca ca, hiểu nhiều hơn Lâm Thấm, đã chạy tới lanh chanh nói: “Lâm Thấm, ta hiểu rõ ta biết rõ nha, mợ ngươi chính mợ ta nha.”
“Phụt...” Lâm Đàm và Lương Luân không khỏi bật cười.
Cao Nguyên Dục và Lâm Thấm, cửu công chúa đều ngây ngô nở nụ cười.
Chưa chắc đều hiểu vì sao lại cười, nhưng mà, hài tử chính là như vậy, quá dễ dàng đã cười vui rồi, vốn không cần lý do.
Hôm nay Lâm Thấm là tiểu chủ nhân, rất nhiệt tình chiêu đãi ba vị khách quý ngồi vào bàn tiệc, “Mời mời mời, chuẩn bị chút rượu nhạt, không thành kính ý.” Rõ ràng là tiểu oa nhi mềm mại mũm mĩm, nhưng lại giả vờ giống như người lớn.
Lâm Đàm nghe muội muội không cần thầy dạy cũng biết, thành thạo cố gắng người làm chủ như vậy, không khỏi hé miệng cười.
Nàng vẫn tự mình chăm sóc Lâm Thấm, rất quen thuộc tiểu hài tử, trước sai người lấy nước ấm rửa tay, rửa mặt cho bốn hài tử từng người một, sau khi rửa sạch sẽ mới để cho bọn họ ngồi xuống bàn tiệc -- bởi vì mấy hài tử còn nhỏ, không ngồi được ghế người lớn nên Lâm Đàm để cho người chuẩn bị bàn ăn thấp kiểu cổ xưa, phong cách Tiên Tần, trên đất trải chiếc chiếu, có thể ngồi tùy ý trên chiếu hoặc có thể chính tọa.
(*) Tiên Tần: giai đoạn lịch sử của Trung Quốc trước khi nhà Tần thống lĩnh.
Chính tọa: là một phương thức ngồi thời Hán cổ, ngồi quỳ trên chiếu, cũng chính là dáng ngồi của người Nhật Bản hiện giờ.
Lương Luân tuổi hơi lớn, đã từng học lễ nghi, chính tọa trên chiếu, cái mông đặt trên mắt cá chân, trên người thẳng tắp, đôi tay quy củ đặt trên đầu gối, phong cách đoan trang, mắt nhìn thẳng, mặc dù tư thế này rất cực khổ, nhưng lại vô
Editor: Puck - Diễn đàn
Đầu sỏ hàng đầu năm đó hại La Giản cưới lầm Nhương thị, một là thái phu nhân, một là Tiêu thị. Thái phu nhân có thân phận đặc biệt, hơn nữa nàng đã thành người thiên cổ rồi, nhưng Tiêu thị vẫn còn sống, còn sống rất tốt. Tại sao nàng làm trễ nải thời gian vài chục năm quý giá của La Giản lại không phải nhận bất cứ trừng phạt gì chứ?
Nhương thị biết rõ mình là dạng gì, nhưng vẫn cấu kết với Tiêu thị làm việc xấu lừa cưới, thật sự hãm hại La Giản khổ sở. Mặc dù Nhương thị và Ngôn Yên là biểu tỷ muội không chung huyết thống, nhưng dù sao Ngôn, Nhương hai nhà là thông gia, Ngôn Yên gặp khó khăn, Nhương thị không chỉ không giúp Ngôn Yên, còn có dụng tâm khác đưa Ngôn Yên lên trên giường của La Giản, cuối cùng làm hại Ngôn Yên và La Văn Nhân mẹ con chia lìa, một mình trông phòng nhiều năm như vậy. Nữ tử ích kỷ tư lợi giống như Nhương thị, tại sao lại có thể toàn thân mà lui khỏi phủ Tấn Giang Hầu, nhàn nhã tự tại vượt qua nửa đời sau.
Bởi vì các nàng làm ác, khiến người vô tội chịu nhiều đau khổ, chẳng lẽ những khổ này phải ăn chùa sao? Đó cũng quá không có thiên lý đi.
Không thể luôn trông cậy vào ông trời đi thu những ác nhân này -- ông trời đại khái cũng rất bận, không phải mỗi một việc nhân gian lão nhân gia đều lo lắng được, nếu muốn trừng phạt cái ác nâng cao cái thiện, vẫn tự mình động thủ đi.
Lâm Đàm trầm ngâm suy tư trong chốc lát, cầm lấy một tờ giấy Tuyên Thành trắng tinh, dùng trâm hoa tiểu khải tinh tế viết gì đó.
Lâm Thấm và Lương Luân, Cao Nguyên Dục, cửu công chúa từ Thấm viên trở lại, vừa liếc mắt đã phát hiện không thấy La Thư, chạy đến trước mặt Lâm Đàm đòi người, “Tỷ tỷ, nương đi đâu rồi?”
Lâm Đàm bế nàng lên để cho nàng ngồi xuống ghế dựa, mỉm cười nói cho nàng biết, “Văn Nhân muốn đi Ngôn gia, nương đi theo biểu tỷ rồi.”
Lâm Thấm ngoẹo đầu nhỏ suy nghĩ một chút, không hiểu nhiều lắm, “Biểu tỷ là đại cô nương nha.” Không hiểu tại sao La Văn Nhân đã lớn như vậy rồi, đi tới nhà thân thích còn cần La Thư đi cùng.
Lâm Đàm cười nhẹ nhàng, “Văn Nhân biểu tỷ của muội muốn đi gặp mẫu thân, mẫu thân chúng ta cũng muốn đi gặp đại tẩu, có đúng không?”
Có thể nói quan hệ thân thích này hơi phức tạp đối với Lâm Thấm tiểu cô nương, nàng nhướng mày lên dùng sức suy nghĩ, “Mẫu thân, đại tẩu, mẫu thân, đại tẩu...”
Lương Luân nở nụ cười nhàn nhạt, đi tới bên người nàng, “A Thấm, người mợ mà cậu muội cưới về cho muội, chính là mẫu thân của biểu tỷ muội, cũng là đại tẩu của mẫu thân muội.”
“Như vậy hả.” Lâm Thấm tiểu cô nương bừng tỉnh hiểu ra.
Cửu công chúa và Lâm Thấm có độ tuổi không khác nhau lắm, tiểu tâm linh vẫn hỗn độn, cũng không rõ ràng hơn Lâm Thấm.
Cao Nguyên Dục lại tự phụ là ca ca, hiểu nhiều hơn Lâm Thấm, đã chạy tới lanh chanh nói: “Lâm Thấm, ta hiểu rõ ta biết rõ nha, mợ ngươi chính mợ ta nha.”
“Phụt...” Lâm Đàm và Lương Luân không khỏi bật cười.
Cao Nguyên Dục và Lâm Thấm, cửu công chúa đều ngây ngô nở nụ cười.
Chưa chắc đều hiểu vì sao lại cười, nhưng mà, hài tử chính là như vậy, quá dễ dàng đã cười vui rồi, vốn không cần lý do.
Hôm nay Lâm Thấm là tiểu chủ nhân, rất nhiệt tình chiêu đãi ba vị khách quý ngồi vào bàn tiệc, “Mời mời mời, chuẩn bị chút rượu nhạt, không thành kính ý.” Rõ ràng là tiểu oa nhi mềm mại mũm mĩm, nhưng lại giả vờ giống như người lớn.
Lâm Đàm nghe muội muội không cần thầy dạy cũng biết, thành thạo cố gắng người làm chủ như vậy, không khỏi hé miệng cười.
Nàng vẫn tự mình chăm sóc Lâm Thấm, rất quen thuộc tiểu hài tử, trước sai người lấy nước ấm rửa tay, rửa mặt cho bốn hài tử từng người một, sau khi rửa sạch sẽ mới để cho bọn họ ngồi xuống bàn tiệc -- bởi vì mấy hài tử còn nhỏ, không ngồi được ghế người lớn nên Lâm Đàm để cho người chuẩn bị bàn ăn thấp kiểu cổ xưa, phong cách Tiên Tần, trên đất trải chiếc chiếu, có thể ngồi tùy ý trên chiếu hoặc có thể chính tọa.
(*) Tiên Tần: giai đoạn lịch sử của Trung Quốc trước khi nhà Tần thống lĩnh.
Chính tọa: là một phương thức ngồi thời Hán cổ, ngồi quỳ trên chiếu, cũng chính là dáng ngồi của người Nhật Bản hiện giờ.
Lương Luân tuổi hơi lớn, đã từng học lễ nghi, chính tọa trên chiếu, cái mông đặt trên mắt cá chân, trên người thẳng tắp, đôi tay quy củ đặt trên đầu gối, phong cách đoan trang, mắt nhìn thẳng, mặc dù tư thế này rất cực khổ, nhưng lại vô
/142
|