Editor: Puck - Diễn đàn
Thê tử Tề thị của Tam gia La Lạp, thê tử Lý thị của tứ gia La Địch của Tấn Giang Hầu phủ, ngay từ lúc hai vị thôi quan của phủ Thuận Thiên tiến vào liền dẫn mấy vị cô nương còn lại của La gia đi ra sau bức tường xây thành bình phong ở cổng.
Tề thị khéo léo xinh đẹp, thích nói giỡn, tính tình hoạt bát, gương mặt Lý thị hơi vuông, ngũ quan cũng không xuất sắc, nhưng khí chất rất trầm tĩnh, mang theo phong độ của người trí thức nồng đậm. Hai người mang theo các cô nương đến phía sau bức tường xây thành bình phong ở cổng, trao đổi nhau một ánh mắt
Tuy nói tránh đi, nhưng tình hình bên ngoài người người đều quan tâm, đều nghiêng tai lắng nghe.
Ba chữ “Mang đi đi” của Tiêu thị vừa ra khỏi miệng, thiếu phu nhân, các cô nương ở phía sau bức tường xây thành bình phong ở cổng đều kinh ngạc không thôi, hai thứ nữ của phòng La Châm là La Văn Quyên, La Văn Cầm càng thêm gấp đến mức nước mắt cũng sắp rơi xuống.
La Văn Quyên dậm chân, “Không được, phụ thân ta không thể cứ bị mang đi như vậy, ta muốn cầu cạnh bà nội!”
Xoay người định đi ra ngoài, lại bị Lý thị vững vàng túm lại được, “Bên ngoài có quan viên của phủ Thuận Thiên, còn có Hoài Viễn Vương Điện hạ, Văn Quyên, ngươi thân cô nương gia đi ra ngoài có nhiều bất tiện.”
Tề thị cũng rất không đồng ý, “Chuyện nhà Tấn Giang Hầu phủ tự có phu nhân làm chủ, phu nhân nghĩ chẳng lẽ còn không chu đáo hơn ngươi?”
La Văn Quyên từ trước đến giờ vẫn không phục hai vị thím phòng thứ này, cứng cổ nói: “Đạo lý ta đều hiểu, nhưng mà, bị mang đi phủ Thuận Thiên là cha ruột của ta!” Dùng sức gạt Lý thị ra, muốn xông ra ngoài.
Nhị cô nương La gia La Văn Nhân ngạo mạn đứng một mình, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo vẻ xa cách và lạnh nhạt, giống như không nghe thấy lần tranh chấp này của La Văn Quyên và Tề thị, Lý thị. dfienddn lieqiudoon
Ngược lại ngũ cô nương La Văn Tú tốt bụng khuyên mấy câu, “Chúng ta tất nhiên biết lòng hiếu của tam tỷ tỷ, nhưng bây giờ tỷ đi ra ngoài cũng vô dụng, một khi phu nhân quyết định, ai có thể khiến cho bà thay đổi chủ ý?”
La Văn Quyên nào chịu nghe nàng.
La Văn Tú còn định khuyên nữa, lục cô nương La Văn Mẫn đứng bên cạnh nàng kéo ống tay áo của nàng, nhỏ giọng nói; “Để ý đến nàng ta làm gì, tỷ cho rằng nàng ta không biết mình đi ra ngoài cầu cạnh cũng vô dụng à? Nàng ta đi ra ngoài nói không chừng còn định làm gì đâu, chúng ta tội gì ngăn cản nàng ta, làm ác nhân này.”
La Văn Tú là thứ nữ tam phòng, La Văn Mẫn là thứ nữ tứ phòng, thân phận hai người này không sai biệt lắm, bình thường đi lại cũng gần, La Văn Tú xưa nay rất tin phục La Văn Mẫn, nghe nàng ấy nói như vậy, suy nghĩ kỹ một chút, cảm thấy rất có đạo lý, cũng liền mặc kệ.
Bên ngoài bức tường xây thành bình phong ở cổng, La Châm nghe được Tiêu thị để Đường thôi quan và Khương thôi quan dẫn hắn đi, quả thật không thể tin vào tai mình, “Nương, người để cho con đi theo chân bọn họ? Để cho con đi phủ Thuận Thiên chịu thẩm vấn?”
Trong lòng Tiêu thị đau đến như đao cắt, trên mặt lại cố giả bộ bình tĩnh, thong dong nói: “Châm nhi, thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc.”
(*) Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc: người ngay thẳng thì cho dù không cần phải giải thích hay biện hộ gì thì bản chất người ta cũng vẫn ngay thẳng. Ví dụ như bị vu vạ hay bị nghi oan hay bị nói xấu gì thì người ta không cần thanh minh gì hết dần dần sự thật cũng được phơi bày. Còn người xấu xa thì cho dù có lấp liếm thế nào rốt cuộc bản chất xấu xa cũng sẽ bị lộ ra mà thôi.
Trong mắt La Châm tràn đầy thất vọng
Mới vừa rồi Toàn thị đau lòng con gái yêu bị đánh, phá lệ tát một cái, bây giờ nghe được trượng phu bị mang tới phủ Thuận Thiên, hoảng hốt không thôi, đau khổ cầu khẩn hai vị thôi quan: “Là nhẫn của ta không cẩn thận đụng phải cửu lão phu nhân, không liên quan đến nhị gia nhà ta, hắn cũng không động thủ với cửu lão phu nhân. Chính là ta cũng không động thủ với cửu lão phu nhân, chẳng qua không cẩn thận đụng phải…”
“Phi, cái này gọi là không cẩn thận đụng phải?” Cửu lão phu nhân đưa gò má còn chảy máu ra, phun Toàn thị một ngụm.
Bà vừa tuổi tác lớn, lại thiếu bảo dưỡng, trên mặt trải dầy nếp nhăn và đốm đồi mồi, lúc này có vết máu, khó coi muốn chết, dọa cho Toàn thị giật mình thật lớn.
La Văn Úy vừa tức giận vừa đau lòng, khóc nói: “Là ngươi đánh ta trước đó, cha nương ta mới có thể lý luận với ngươi, là ngươi đánh ta trước đó…”
Cửu lão phu nhân hừ một tiếng, “Ta đánh ngươi chỉ là giáo huấn ngươi, cha nương ngươi đánh ta là gì? Ta mặc dù nghèo, cũng là bà thím của cha nương ngươi, bối phận đặt ra ở đó, cũng không phải do các ngươi không phục!”
La Văn Úy tức giận đến sôi lên.
La Văn Tích cũng đang cãi lộn, không cho dẫn phụ thân của hắn đi.
Tiêu thị giận tái mặt: “Cũng chỉ đến phủ Thuận Thiên hỏi rõ nói xong là được rồi, chúng ta cũng không có gì thiệt thòi, hỏi rõ ràng rồi trở về, vậy là xong. Các ngươi mỗi một đứa làm cái gì vậy? Phản sao?” Nói đến sau cùng, giọng nói dần dần nghiêm nghị.
La Văn Úy, La Văn Tích thật sự có mấy phần sợ bà, sau khi bị quở mắng, một lau nước mắt, một cúi đầu, cũng không dám náo loạn nữa.
Đường thôi quan và Khương thôi quan mang theo La Châm, ngông nghênh đi ra cửa.
“Cha.” La Văn Úy bi thương khóc thút thít, dựa vào trên người Toàn thị.
Toàn thị ôm La Văn Úy, khóc không ra nước mắt.
Vào lúc này nàng cũng ý thức được mình gây họa rồi, trên mặt cửu lão phu nhân quả thật có vết thương, mà vết thương trên mặt bà ta là công lao trên nhẫn của nàng. Nói cách khác, là nàng hại La Châm phải đi phủ Thuận Thiên.
La Văn Quyên cuối cùng gạt được tay Lý thị ra, bất chấp tất cả từ sau bức tường xây thành bình phong ở cổng ra, “Phụ thân, phụ thân, ngài không thể đi, không thể đi…” Giọng nói vô cùng buồn bã thê lương, giống như muốn sinh ly tử biệt với La Châm.
Nàng vốn lớn lên có khuôn mặt tròn trắng, con mắt to lại không có thần, lộ ra vẻ bình thường, vào lúc này lại làm thành bi thương ảm đạm như vậy, nhìn qua không chỉ hoàn toàn có hơi thở nông thôn, còn có một vẻ vui mừng khó hiểu.
Toàn thị đầy bụng tức giận đang không có chỗ phát tiết, nghe được một tiếng này của La Văn Quyên, không chút nghĩ ngợi giơ tay lên, một cái tát mạnh mẽ quất lên trên mặt La Văn Quyên, “Chát” một tiếng, âm thanh cực kỳ vang dội, cực kỳ trong trẻo.
La Văn Quyên liền kêu khóc cũng quên, che khuôn mặt nóng hừng hực, giống như ngu ngốc đứng ở đó. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
“Cút về đừng ở đây mất mặt xấu hổ!” Toàn thị quát khẽ.
Trong giọng nói của Toàn thị mang theo vẻ tức giận không che giấu được, La Văn Quyên bị đánh hù sợ đến, hơi khom gối, run run rẩy rẩy đi về.
“Đi ra ngoài này một chuyến làm gì? Muốn tìm đánh sao?” Mọi người thấy gò má sưng lên của nàng ta, đã cảm thấy nàng ta đáng thương, lại cảm thấy nàng ta đáng giận. Bao nhiêu người khuyên nàng ta đừng đi ra ngoài, đừng đi ra ngoài, nói hơn nói kém đều nói cho nàng ta rồi, sao lại không nghe chứ? Bị một cái tát này, nàng ta cũng yên tĩnh.
Tiêu thị vốn vì nhiều lần sai lầm vào hôm nay mà căm tức, thấy một phòng La Châm từng người một tất cả đều không có tiền đồ như vậy, càng thêm tích tụ tận tâm, tức đến xanh mét mặt mày.
Bình thường lộ mặt xấu ra đều là một phòng La Giản, hôm nay, rốt cuộc đến lượt con trai ruột của bà rồi.
Hoài Viễn Vương không có một chút hứng thú nào với chuyện hư hỏng này của phủ Tấn Giang Hầu, rất cung kính nói chuyện với La phu nhân: “Người nhất định đã rất mệt mỏi, xin trở về nghỉ ngơi sớm một chút. Vụ án của bá phụ ngày mai do bệ hạ đích thân thẩm vấn, bệ hạ rất anh minh, nhìn rõ mọi việc, vụ án chắc chắn sẽ tra rõ ràng chân tướng.” Rồi nói với Lâm Khai, “Bá phụ không ở trong nhà, mọi chuyện phải phiền Sướng Chi quan tâm nhiều.”
Lâm Khai cười khẽ, “Không cần làm phiền đến ta, từ trước đến giờ chuyện trong nhà ta đều do xá muội thu xếp, ta đây làm đại ca chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng.”
Khuôn mặt tuấn tú của Hoài Viễn Vương bất giác đỏ bừng.
Lâm Đàm đã sớm không biết trốn đi chỗ nào rồi.
Cho dù Lâm Đàm không có ở đây, chỉ cần nhắc tới nàng, Hoài Viễn Vương cũng tim đập thình thịch.
Đường thôi quan và đám người La Châm sắp ra cửa chính thì La Giản đang chán đến chết dụ dỗ mấy đứa bé chơi đùa nhìn thấy, “Không được, không thể để cho bọn họ mang nhị đệ đi, chuyện này đều do ta gây ra.” Ngay cả Lâm Thấm hắn cũng không để ý tới quản, muốn đi cứu đệ đệ tốt của hắn, “A Thấm tự ngươi chơi, a Hàn canh chừng muội muội, cậu đi làm chút chuyện.”
“Cậu, cậu đi làm cái gì đó?” Lâm Đàm yên lặng đứng trước mặt hắn.
La Giản ho khan hai tiếng, “Cái đó, ta đi… Ta đi nói một tiếng, sự tình không liên quan đến lão nhị, là ý tứ của ta…”
Lâm Đàm bật cười, “Cậu biết vì sao La Châm bị dẫn đi không, đã nói là ý tứ của cậu? Cậu, La Châm bị dẫn đi là bởi vì hắn và Toàn thị đánh bị thương cửu lão phu nhân.”
La Giản nhếch nhác, “Ta không biết. Chỉ có điều, nếu không phải do ta… Haizzz, cửa chính là do ta không cho mở, lão nhị bọn họ thật sự muốn đi đón mẫu thân ngươi, là ta không cho…”
Lỗ tai Lâm Thấm thật sự quá tốt rồi, nàng nghe hiểu lời nói của La Giản, tức giận đánh ông ấy, “Cậu sao hư vậy!”
La Giản xắn tay áo, “A Thấm, cháu không nghe lời cậu sẽ đánh cháu.”
Lâm Thấm xì mũi coi thường, “Lại không nghe lời, xem cậu dám đánh cháu.” Nâng tay nhỏ bé lên, lại đánh ông ấy.
Lâm Hàn nghiêm túc dạy cho muội muội, “A Thấm, cậu nói chuyện không đúng, muội và cậu lý luận là được, động tay làm gì? Quân tử động khẩu, tiểu nhân mới động thủ đấy.”
Lâm Thấm chìa tay nhỏ bé ra nhìn tới nhìn lui, rất do dự, “Động thủ là tiểu nhân à?” Không biết trong đầu nhỏ của nàng suy nghĩ ra sao, bỗng dưng lại đưa tay đánh La Giản, “Tiểu nhân liền tiểu nhân! Dù sao muội cũng là tiểu hài tử, tiểu hài tử và tiểu nhân chỉ kém một chữ!” di3n~d@n`l3q21y"d0n
Này là cái gì và cái gì.
La Giản và Lâm Đàm, Lâm Hàn đều dở khóc dở cười.
Lương Luân chưa từng thấy tiểu nữ hài nào tuổi còn nhỏ như vậy mà làm việc cơ trí, nói chuyện thú vị như thế, nhìn đến say sưa ngon lành.
Cao Nguyên Diệu lại nện bước chân ngắn chạy tới, mặt mừng rỡ, “Lâm Thấm, ta và ngươi đều là tiểu nhân.” Đã chạy tới muốn làm quen với Lâm Thấm, kéo tay Lâm Thấm, Lâm Thấm nghiêm mặt gạt hắn ra, “Đi đi, ai là tiểu nhân.”
Cao Nguyên Dục gãi đầu, “Không đúng, ta và ngươi đều là tiểu hài nhi.”
“Vậy còn không sai.” Sắc mặt Lâm Thấm tốt hơn một chút.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, đoàn người La Châm đã ra khỏi cửa chính phủ Tấn Giang Hầu.
La Giản nhìn bóng lưng đám người La Châm, dậm chân liên tiếp, “Lão nhị nào đã từng đi tới nơi đó.”
Lâm Đàm sâu xa nói, “Đúng, La Châm nào đã từng đi qua chỗ đó chứ? Đi tới đó trước giờ đều là cậu, bị mọi người bàn luận ầm ĩ cũng đều là cậu. Cậu, cậu có từng nghĩ tới không, cứ thế mãi, cuối cùng sẽ là kết cục như thế nào?”
La Giản không khỏi ngây dại.
Trên mặt đất xuất hiện một bóng người thật dài.
Lâm Đàm đỏ bừng mặt, lặng lẽ không tiếng động chuyển đến phía sau cây đại thụ, không lên tiếng nói chuyện nữa.
La Giản hậu tri hậu giác ngẩng đầu lên, chỉ thấy Lâm Thấm đang chạy về phía Hoài Viễn Vương, Hoài Viễn Vương ngồi xổm người xuống kéo nàng qua, hai người đang nhỏ giọng nói gì đó.
“A Thấm và Hoài Viễn Vương có thể có gì để nói.” La Giản tò mò trong lòng, nhanh như mèo đi về phía trước.
Lương Luân, Cao Nguyên Dục không hẹn mà cùng khom lưng, rón ra rón rén đi qua.
Cũng muốn nghe lén xem Lâm Thấm và Hoài Viễn Vương sẽ nói gì.
Lâm Thấm rất hả hê, “Diệu ca ca, huynh và tỷ tỷ không được gặp mặt, là nương muội nói? Huynh có cần đưa tảng đá không? Nếu không cần đưa tảng đá muội liền đi, muội cùng nhị ca, Luân ca ca, còn có tiểu tử mập mạp cùng nhau chơi trốn tìm, có thể có ý tứ.”
La Giản và Lương Luân, Cao Nguyên Dục đi tới gần chỉ nghe được “Huynh có cần đưa tảng đá không, nếu không cần đưa tảng đá muội liền đi”, đều không hiểu ra sao.
“Diệu ca ca không muốn đưa tảng đá, muốn đưa cái này.” Hoài Viễn Vương nhỏ giọng nói chuyện, lấy ra một túi gấm từ trong ngực, đưa vào trong tay Lâm Thấm.
Lâm Thấm kêu lên, “Cái gì thế, nặng như vậy?” Giọng điệu phục vụ quên mình nói, “Muội không cầm được, huynh treo lên eo cho muội đi.”
Hoài Viễn Vương quả nhiên cẩn thận treo trên đai lưng cho nàng, “Nặng không?”
Lâm Thấm cười hì hì, “Nặng cũng không có chuyện gì, tỷ tỷ ở sau cây, muội liền đi qua đưa cho tỷ tỷ.” Nhảy nhảy nhót nhót rời đi
La Giản và Lương Luân, Cao Nguyên Dục chụp hụt.
Hoài Viễn Vương nhìn cây tùng lớn cách đó không xa ngây người.
Cao Nguyên Dục kỳ quái, “Đại ca, huynh nhìn cây à? Cây rất đẹp sao?”
Lương Luân cái hiểu cái không, “Có lẽ bên cạnh cây tùng kia có bụi hoa đẹp đi.”
Khóe miệng La Giản giật giật. Cây gì mà cây, hoa gì mà hoa, rõ ràng chính là cô nương xinh đẹp đứng đằng sau cây.
Hoài Viễn Vương hóa ra là một kẻ sinh tình. La Giản cũng coi như mở rộng tầm mắt.
Lâm Thấm nhảy nhảy nhót nhót từ phía sau cây ra ngoài, tay nhỏ bé nâng lên đứng trên đường, đầu ngẩng lên thật cao.
“A Thấm đây là như thế nào?” La Giản không giải thích được, nhỏ giọng hỏi Lâm Hàn.
Lâm Hàn nghiêm túc giải đáp nghi vấn: “Cậu, bây giờ muội ấy là người mang tin tức, người mang tin tức rất hữu dụng, nên dĩ nhiên phải thần khí.” Thấy trên mặt La Giản còn vẻ hoang mang, lại tiến một bước giải thích, “Mỗi khi a Thấm làm chuyện hữu dụng, đều sẽ như vậy.” dieendaanleequuydonn
La Giản nâng trán.
A Thấm, ngươi đưa lá thư liền như vậy.
Hoài Viễn Vương tràn ngập chờ mong nhìn Lâm Thấm, chờ Lâm Thấm truyền lời của vị cô nương kia.
Lâm Thấm hắng giọng một cái, mới chậm rãi nói ra bốn chữ, “Thong thả, không tiễn.” Tao nhã khom người, chỉ chỉ cửa chính phủ Tấn Giang Hầu.
“Cáo từ.” Hoài Viễn Vương cũng không khách khí khom người.
Lâm Thấm hoàn thành nhiệm vụ người mang tin tức, lập tức khôi phục sắc mặt vốn có cười hì hì chạy tới chỗ Hoài Viễn Vương, “Diệu ca ca, trên đường huynh chậm một chút, chính là cưỡi ngựa đừng cưỡi quá nhanh…”
“Cưỡi ngựa sao đừng cưỡi quá nhanh, chính là cưỡi nhanh chơi mới vui nha.” Cao Nguyên Dục không vừa lòng.
Lâm Thấm thanh thúy nói: “Diệu ca ca, lần sau huynh đừng mang tiểu mập mạp này cùng đi, hắn chỉ thích giận dỗi với muội.”
“Ai là tiểu mập mạp, ai là tiểu mập mạp.” Cao Nguyên Dục bị chọc tức, hét lên.
“Người nào tròn vo, người đó là tiểu mập mp.” Lâm Thấm liếc hắn một cái.
Cao Nguyên Dục sắp nhảy lên, “Lâm Thấm, ta mới không phải tròn vo, nưog ta nói rồi, ta chính là hơi đầy đặn một chút…”
Lời nói của mẫu thân hắn Bách phi còn chưa thuật lại xong, Lâm Thấm đã nghiêm túc nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, “Thong thả, không tiễn.” Giống như mới vừa rồi, tao nhã chỉ chỉ cửa chính.
Cao Nguyên Dục trợn mắt nhìn nàng thật lâu, thở phì phò nói: “Cáo từ.” Kéo Hoài Viễn Vương, thúc giục hắn đi mau.
Lương Luân rất lễ phép cáo biệt Lâm Hàn, Lâm Thấm, “Hôm nay chơi thật vui, hôm nào lại tụ họp.” Lại đặc biệt nói cho Lâm Thấm, “Nương ta rất thích mời khách, muội có thích náo nhiệt không? Đến lúc đó ta gọi muội cùng nhau.”
Lâm Thấm tươi cười rạng rỡ, liên tiếp gật cái đầu nhỏ, “Muội rất thích náo nhiệt, gọi muội nha.”
Lương Luân cười đáp lời nàng, “Nhất định đưa thiệp mời muội. Không phải đưa cho La phu nhân, đưa riêng cho muội, nhị tiểu thư Lâm gia.”
Lâm Thấm mừng rỡ.
La Giản ôm Lâm Thấm vẫn tiễn đám người Hoài Viễn Vương đến ngoài cửa lớn, Lâm Thấm cười híp mắt vẫy tay từ biệt Hoài Viễn Vương và Lương Luân, không để ý đến Cao Nguyên Dục.
Cao Nguyên Dục sinh tức một đường.
Mãi cho đến khi xuống ngựa trước cửa phủ Tương Dương trưởng Công chúa, Cao Nguyên Dục vẫn tức giận, “Đại ca, buổi tối hôm nay đệ không ăn cơm.”
Hoài Viễn Vương vỗ vỗ bụng của hắn, “Không ăn cơm, bụng sẽ không thầm thì kêu sao?” Ôm hắn và Lương Luân đồng loạt xuống ngựa.
Thấy Tương Dương trưởng Công chúa, Cao Nguyên Dục còn lớn giọng tuyên bố, “Cô, buổi tối hôm nay cháu không ăn cơm.”
Tương Dương trưởng Công chúa kỳ quái, “Cháu thế mà không chịu ăn cơm tối? Đây thật là ly kỳ hiếm thấy. Cao Nguyên Dục, cháu không phải bớt ăn một bữa điểm tâm cũng sẽ nước mắt giàn giụa sao?”
“Dù sao chính là không ăn cơm.” Cao Nguyên Dục nho nhỏ nói thầm.
Tương Dương trưởng Công chúa chỉ coi hắn là lời nói của đứa bé, cũng không để trong lòng.
Thê tử Tề thị của Tam gia La Lạp, thê tử Lý thị của tứ gia La Địch của Tấn Giang Hầu phủ, ngay từ lúc hai vị thôi quan của phủ Thuận Thiên tiến vào liền dẫn mấy vị cô nương còn lại của La gia đi ra sau bức tường xây thành bình phong ở cổng.
Tề thị khéo léo xinh đẹp, thích nói giỡn, tính tình hoạt bát, gương mặt Lý thị hơi vuông, ngũ quan cũng không xuất sắc, nhưng khí chất rất trầm tĩnh, mang theo phong độ của người trí thức nồng đậm. Hai người mang theo các cô nương đến phía sau bức tường xây thành bình phong ở cổng, trao đổi nhau một ánh mắt
Tuy nói tránh đi, nhưng tình hình bên ngoài người người đều quan tâm, đều nghiêng tai lắng nghe.
Ba chữ “Mang đi đi” của Tiêu thị vừa ra khỏi miệng, thiếu phu nhân, các cô nương ở phía sau bức tường xây thành bình phong ở cổng đều kinh ngạc không thôi, hai thứ nữ của phòng La Châm là La Văn Quyên, La Văn Cầm càng thêm gấp đến mức nước mắt cũng sắp rơi xuống.
La Văn Quyên dậm chân, “Không được, phụ thân ta không thể cứ bị mang đi như vậy, ta muốn cầu cạnh bà nội!”
Xoay người định đi ra ngoài, lại bị Lý thị vững vàng túm lại được, “Bên ngoài có quan viên của phủ Thuận Thiên, còn có Hoài Viễn Vương Điện hạ, Văn Quyên, ngươi thân cô nương gia đi ra ngoài có nhiều bất tiện.”
Tề thị cũng rất không đồng ý, “Chuyện nhà Tấn Giang Hầu phủ tự có phu nhân làm chủ, phu nhân nghĩ chẳng lẽ còn không chu đáo hơn ngươi?”
La Văn Quyên từ trước đến giờ vẫn không phục hai vị thím phòng thứ này, cứng cổ nói: “Đạo lý ta đều hiểu, nhưng mà, bị mang đi phủ Thuận Thiên là cha ruột của ta!” Dùng sức gạt Lý thị ra, muốn xông ra ngoài.
Nhị cô nương La gia La Văn Nhân ngạo mạn đứng một mình, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo vẻ xa cách và lạnh nhạt, giống như không nghe thấy lần tranh chấp này của La Văn Quyên và Tề thị, Lý thị. dfienddn lieqiudoon
Ngược lại ngũ cô nương La Văn Tú tốt bụng khuyên mấy câu, “Chúng ta tất nhiên biết lòng hiếu của tam tỷ tỷ, nhưng bây giờ tỷ đi ra ngoài cũng vô dụng, một khi phu nhân quyết định, ai có thể khiến cho bà thay đổi chủ ý?”
La Văn Quyên nào chịu nghe nàng.
La Văn Tú còn định khuyên nữa, lục cô nương La Văn Mẫn đứng bên cạnh nàng kéo ống tay áo của nàng, nhỏ giọng nói; “Để ý đến nàng ta làm gì, tỷ cho rằng nàng ta không biết mình đi ra ngoài cầu cạnh cũng vô dụng à? Nàng ta đi ra ngoài nói không chừng còn định làm gì đâu, chúng ta tội gì ngăn cản nàng ta, làm ác nhân này.”
La Văn Tú là thứ nữ tam phòng, La Văn Mẫn là thứ nữ tứ phòng, thân phận hai người này không sai biệt lắm, bình thường đi lại cũng gần, La Văn Tú xưa nay rất tin phục La Văn Mẫn, nghe nàng ấy nói như vậy, suy nghĩ kỹ một chút, cảm thấy rất có đạo lý, cũng liền mặc kệ.
Bên ngoài bức tường xây thành bình phong ở cổng, La Châm nghe được Tiêu thị để Đường thôi quan và Khương thôi quan dẫn hắn đi, quả thật không thể tin vào tai mình, “Nương, người để cho con đi theo chân bọn họ? Để cho con đi phủ Thuận Thiên chịu thẩm vấn?”
Trong lòng Tiêu thị đau đến như đao cắt, trên mặt lại cố giả bộ bình tĩnh, thong dong nói: “Châm nhi, thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc.”
(*) Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc: người ngay thẳng thì cho dù không cần phải giải thích hay biện hộ gì thì bản chất người ta cũng vẫn ngay thẳng. Ví dụ như bị vu vạ hay bị nghi oan hay bị nói xấu gì thì người ta không cần thanh minh gì hết dần dần sự thật cũng được phơi bày. Còn người xấu xa thì cho dù có lấp liếm thế nào rốt cuộc bản chất xấu xa cũng sẽ bị lộ ra mà thôi.
Trong mắt La Châm tràn đầy thất vọng
Mới vừa rồi Toàn thị đau lòng con gái yêu bị đánh, phá lệ tát một cái, bây giờ nghe được trượng phu bị mang tới phủ Thuận Thiên, hoảng hốt không thôi, đau khổ cầu khẩn hai vị thôi quan: “Là nhẫn của ta không cẩn thận đụng phải cửu lão phu nhân, không liên quan đến nhị gia nhà ta, hắn cũng không động thủ với cửu lão phu nhân. Chính là ta cũng không động thủ với cửu lão phu nhân, chẳng qua không cẩn thận đụng phải…”
“Phi, cái này gọi là không cẩn thận đụng phải?” Cửu lão phu nhân đưa gò má còn chảy máu ra, phun Toàn thị một ngụm.
Bà vừa tuổi tác lớn, lại thiếu bảo dưỡng, trên mặt trải dầy nếp nhăn và đốm đồi mồi, lúc này có vết máu, khó coi muốn chết, dọa cho Toàn thị giật mình thật lớn.
La Văn Úy vừa tức giận vừa đau lòng, khóc nói: “Là ngươi đánh ta trước đó, cha nương ta mới có thể lý luận với ngươi, là ngươi đánh ta trước đó…”
Cửu lão phu nhân hừ một tiếng, “Ta đánh ngươi chỉ là giáo huấn ngươi, cha nương ngươi đánh ta là gì? Ta mặc dù nghèo, cũng là bà thím của cha nương ngươi, bối phận đặt ra ở đó, cũng không phải do các ngươi không phục!”
La Văn Úy tức giận đến sôi lên.
La Văn Tích cũng đang cãi lộn, không cho dẫn phụ thân của hắn đi.
Tiêu thị giận tái mặt: “Cũng chỉ đến phủ Thuận Thiên hỏi rõ nói xong là được rồi, chúng ta cũng không có gì thiệt thòi, hỏi rõ ràng rồi trở về, vậy là xong. Các ngươi mỗi một đứa làm cái gì vậy? Phản sao?” Nói đến sau cùng, giọng nói dần dần nghiêm nghị.
La Văn Úy, La Văn Tích thật sự có mấy phần sợ bà, sau khi bị quở mắng, một lau nước mắt, một cúi đầu, cũng không dám náo loạn nữa.
Đường thôi quan và Khương thôi quan mang theo La Châm, ngông nghênh đi ra cửa.
“Cha.” La Văn Úy bi thương khóc thút thít, dựa vào trên người Toàn thị.
Toàn thị ôm La Văn Úy, khóc không ra nước mắt.
Vào lúc này nàng cũng ý thức được mình gây họa rồi, trên mặt cửu lão phu nhân quả thật có vết thương, mà vết thương trên mặt bà ta là công lao trên nhẫn của nàng. Nói cách khác, là nàng hại La Châm phải đi phủ Thuận Thiên.
La Văn Quyên cuối cùng gạt được tay Lý thị ra, bất chấp tất cả từ sau bức tường xây thành bình phong ở cổng ra, “Phụ thân, phụ thân, ngài không thể đi, không thể đi…” Giọng nói vô cùng buồn bã thê lương, giống như muốn sinh ly tử biệt với La Châm.
Nàng vốn lớn lên có khuôn mặt tròn trắng, con mắt to lại không có thần, lộ ra vẻ bình thường, vào lúc này lại làm thành bi thương ảm đạm như vậy, nhìn qua không chỉ hoàn toàn có hơi thở nông thôn, còn có một vẻ vui mừng khó hiểu.
Toàn thị đầy bụng tức giận đang không có chỗ phát tiết, nghe được một tiếng này của La Văn Quyên, không chút nghĩ ngợi giơ tay lên, một cái tát mạnh mẽ quất lên trên mặt La Văn Quyên, “Chát” một tiếng, âm thanh cực kỳ vang dội, cực kỳ trong trẻo.
La Văn Quyên liền kêu khóc cũng quên, che khuôn mặt nóng hừng hực, giống như ngu ngốc đứng ở đó. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
“Cút về đừng ở đây mất mặt xấu hổ!” Toàn thị quát khẽ.
Trong giọng nói của Toàn thị mang theo vẻ tức giận không che giấu được, La Văn Quyên bị đánh hù sợ đến, hơi khom gối, run run rẩy rẩy đi về.
“Đi ra ngoài này một chuyến làm gì? Muốn tìm đánh sao?” Mọi người thấy gò má sưng lên của nàng ta, đã cảm thấy nàng ta đáng thương, lại cảm thấy nàng ta đáng giận. Bao nhiêu người khuyên nàng ta đừng đi ra ngoài, đừng đi ra ngoài, nói hơn nói kém đều nói cho nàng ta rồi, sao lại không nghe chứ? Bị một cái tát này, nàng ta cũng yên tĩnh.
Tiêu thị vốn vì nhiều lần sai lầm vào hôm nay mà căm tức, thấy một phòng La Châm từng người một tất cả đều không có tiền đồ như vậy, càng thêm tích tụ tận tâm, tức đến xanh mét mặt mày.
Bình thường lộ mặt xấu ra đều là một phòng La Giản, hôm nay, rốt cuộc đến lượt con trai ruột của bà rồi.
Hoài Viễn Vương không có một chút hứng thú nào với chuyện hư hỏng này của phủ Tấn Giang Hầu, rất cung kính nói chuyện với La phu nhân: “Người nhất định đã rất mệt mỏi, xin trở về nghỉ ngơi sớm một chút. Vụ án của bá phụ ngày mai do bệ hạ đích thân thẩm vấn, bệ hạ rất anh minh, nhìn rõ mọi việc, vụ án chắc chắn sẽ tra rõ ràng chân tướng.” Rồi nói với Lâm Khai, “Bá phụ không ở trong nhà, mọi chuyện phải phiền Sướng Chi quan tâm nhiều.”
Lâm Khai cười khẽ, “Không cần làm phiền đến ta, từ trước đến giờ chuyện trong nhà ta đều do xá muội thu xếp, ta đây làm đại ca chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng.”
Khuôn mặt tuấn tú của Hoài Viễn Vương bất giác đỏ bừng.
Lâm Đàm đã sớm không biết trốn đi chỗ nào rồi.
Cho dù Lâm Đàm không có ở đây, chỉ cần nhắc tới nàng, Hoài Viễn Vương cũng tim đập thình thịch.
Đường thôi quan và đám người La Châm sắp ra cửa chính thì La Giản đang chán đến chết dụ dỗ mấy đứa bé chơi đùa nhìn thấy, “Không được, không thể để cho bọn họ mang nhị đệ đi, chuyện này đều do ta gây ra.” Ngay cả Lâm Thấm hắn cũng không để ý tới quản, muốn đi cứu đệ đệ tốt của hắn, “A Thấm tự ngươi chơi, a Hàn canh chừng muội muội, cậu đi làm chút chuyện.”
“Cậu, cậu đi làm cái gì đó?” Lâm Đàm yên lặng đứng trước mặt hắn.
La Giản ho khan hai tiếng, “Cái đó, ta đi… Ta đi nói một tiếng, sự tình không liên quan đến lão nhị, là ý tứ của ta…”
Lâm Đàm bật cười, “Cậu biết vì sao La Châm bị dẫn đi không, đã nói là ý tứ của cậu? Cậu, La Châm bị dẫn đi là bởi vì hắn và Toàn thị đánh bị thương cửu lão phu nhân.”
La Giản nhếch nhác, “Ta không biết. Chỉ có điều, nếu không phải do ta… Haizzz, cửa chính là do ta không cho mở, lão nhị bọn họ thật sự muốn đi đón mẫu thân ngươi, là ta không cho…”
Lỗ tai Lâm Thấm thật sự quá tốt rồi, nàng nghe hiểu lời nói của La Giản, tức giận đánh ông ấy, “Cậu sao hư vậy!”
La Giản xắn tay áo, “A Thấm, cháu không nghe lời cậu sẽ đánh cháu.”
Lâm Thấm xì mũi coi thường, “Lại không nghe lời, xem cậu dám đánh cháu.” Nâng tay nhỏ bé lên, lại đánh ông ấy.
Lâm Hàn nghiêm túc dạy cho muội muội, “A Thấm, cậu nói chuyện không đúng, muội và cậu lý luận là được, động tay làm gì? Quân tử động khẩu, tiểu nhân mới động thủ đấy.”
Lâm Thấm chìa tay nhỏ bé ra nhìn tới nhìn lui, rất do dự, “Động thủ là tiểu nhân à?” Không biết trong đầu nhỏ của nàng suy nghĩ ra sao, bỗng dưng lại đưa tay đánh La Giản, “Tiểu nhân liền tiểu nhân! Dù sao muội cũng là tiểu hài tử, tiểu hài tử và tiểu nhân chỉ kém một chữ!” di3n~d@n`l3q21y"d0n
Này là cái gì và cái gì.
La Giản và Lâm Đàm, Lâm Hàn đều dở khóc dở cười.
Lương Luân chưa từng thấy tiểu nữ hài nào tuổi còn nhỏ như vậy mà làm việc cơ trí, nói chuyện thú vị như thế, nhìn đến say sưa ngon lành.
Cao Nguyên Diệu lại nện bước chân ngắn chạy tới, mặt mừng rỡ, “Lâm Thấm, ta và ngươi đều là tiểu nhân.” Đã chạy tới muốn làm quen với Lâm Thấm, kéo tay Lâm Thấm, Lâm Thấm nghiêm mặt gạt hắn ra, “Đi đi, ai là tiểu nhân.”
Cao Nguyên Dục gãi đầu, “Không đúng, ta và ngươi đều là tiểu hài nhi.”
“Vậy còn không sai.” Sắc mặt Lâm Thấm tốt hơn một chút.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, đoàn người La Châm đã ra khỏi cửa chính phủ Tấn Giang Hầu.
La Giản nhìn bóng lưng đám người La Châm, dậm chân liên tiếp, “Lão nhị nào đã từng đi tới nơi đó.”
Lâm Đàm sâu xa nói, “Đúng, La Châm nào đã từng đi qua chỗ đó chứ? Đi tới đó trước giờ đều là cậu, bị mọi người bàn luận ầm ĩ cũng đều là cậu. Cậu, cậu có từng nghĩ tới không, cứ thế mãi, cuối cùng sẽ là kết cục như thế nào?”
La Giản không khỏi ngây dại.
Trên mặt đất xuất hiện một bóng người thật dài.
Lâm Đàm đỏ bừng mặt, lặng lẽ không tiếng động chuyển đến phía sau cây đại thụ, không lên tiếng nói chuyện nữa.
La Giản hậu tri hậu giác ngẩng đầu lên, chỉ thấy Lâm Thấm đang chạy về phía Hoài Viễn Vương, Hoài Viễn Vương ngồi xổm người xuống kéo nàng qua, hai người đang nhỏ giọng nói gì đó.
“A Thấm và Hoài Viễn Vương có thể có gì để nói.” La Giản tò mò trong lòng, nhanh như mèo đi về phía trước.
Lương Luân, Cao Nguyên Dục không hẹn mà cùng khom lưng, rón ra rón rén đi qua.
Cũng muốn nghe lén xem Lâm Thấm và Hoài Viễn Vương sẽ nói gì.
Lâm Thấm rất hả hê, “Diệu ca ca, huynh và tỷ tỷ không được gặp mặt, là nương muội nói? Huynh có cần đưa tảng đá không? Nếu không cần đưa tảng đá muội liền đi, muội cùng nhị ca, Luân ca ca, còn có tiểu tử mập mạp cùng nhau chơi trốn tìm, có thể có ý tứ.”
La Giản và Lương Luân, Cao Nguyên Dục đi tới gần chỉ nghe được “Huynh có cần đưa tảng đá không, nếu không cần đưa tảng đá muội liền đi”, đều không hiểu ra sao.
“Diệu ca ca không muốn đưa tảng đá, muốn đưa cái này.” Hoài Viễn Vương nhỏ giọng nói chuyện, lấy ra một túi gấm từ trong ngực, đưa vào trong tay Lâm Thấm.
Lâm Thấm kêu lên, “Cái gì thế, nặng như vậy?” Giọng điệu phục vụ quên mình nói, “Muội không cầm được, huynh treo lên eo cho muội đi.”
Hoài Viễn Vương quả nhiên cẩn thận treo trên đai lưng cho nàng, “Nặng không?”
Lâm Thấm cười hì hì, “Nặng cũng không có chuyện gì, tỷ tỷ ở sau cây, muội liền đi qua đưa cho tỷ tỷ.” Nhảy nhảy nhót nhót rời đi
La Giản và Lương Luân, Cao Nguyên Dục chụp hụt.
Hoài Viễn Vương nhìn cây tùng lớn cách đó không xa ngây người.
Cao Nguyên Dục kỳ quái, “Đại ca, huynh nhìn cây à? Cây rất đẹp sao?”
Lương Luân cái hiểu cái không, “Có lẽ bên cạnh cây tùng kia có bụi hoa đẹp đi.”
Khóe miệng La Giản giật giật. Cây gì mà cây, hoa gì mà hoa, rõ ràng chính là cô nương xinh đẹp đứng đằng sau cây.
Hoài Viễn Vương hóa ra là một kẻ sinh tình. La Giản cũng coi như mở rộng tầm mắt.
Lâm Thấm nhảy nhảy nhót nhót từ phía sau cây ra ngoài, tay nhỏ bé nâng lên đứng trên đường, đầu ngẩng lên thật cao.
“A Thấm đây là như thế nào?” La Giản không giải thích được, nhỏ giọng hỏi Lâm Hàn.
Lâm Hàn nghiêm túc giải đáp nghi vấn: “Cậu, bây giờ muội ấy là người mang tin tức, người mang tin tức rất hữu dụng, nên dĩ nhiên phải thần khí.” Thấy trên mặt La Giản còn vẻ hoang mang, lại tiến một bước giải thích, “Mỗi khi a Thấm làm chuyện hữu dụng, đều sẽ như vậy.” dieendaanleequuydonn
La Giản nâng trán.
A Thấm, ngươi đưa lá thư liền như vậy.
Hoài Viễn Vương tràn ngập chờ mong nhìn Lâm Thấm, chờ Lâm Thấm truyền lời của vị cô nương kia.
Lâm Thấm hắng giọng một cái, mới chậm rãi nói ra bốn chữ, “Thong thả, không tiễn.” Tao nhã khom người, chỉ chỉ cửa chính phủ Tấn Giang Hầu.
“Cáo từ.” Hoài Viễn Vương cũng không khách khí khom người.
Lâm Thấm hoàn thành nhiệm vụ người mang tin tức, lập tức khôi phục sắc mặt vốn có cười hì hì chạy tới chỗ Hoài Viễn Vương, “Diệu ca ca, trên đường huynh chậm một chút, chính là cưỡi ngựa đừng cưỡi quá nhanh…”
“Cưỡi ngựa sao đừng cưỡi quá nhanh, chính là cưỡi nhanh chơi mới vui nha.” Cao Nguyên Dục không vừa lòng.
Lâm Thấm thanh thúy nói: “Diệu ca ca, lần sau huynh đừng mang tiểu mập mạp này cùng đi, hắn chỉ thích giận dỗi với muội.”
“Ai là tiểu mập mạp, ai là tiểu mập mạp.” Cao Nguyên Dục bị chọc tức, hét lên.
“Người nào tròn vo, người đó là tiểu mập mp.” Lâm Thấm liếc hắn một cái.
Cao Nguyên Dục sắp nhảy lên, “Lâm Thấm, ta mới không phải tròn vo, nưog ta nói rồi, ta chính là hơi đầy đặn một chút…”
Lời nói của mẫu thân hắn Bách phi còn chưa thuật lại xong, Lâm Thấm đã nghiêm túc nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, “Thong thả, không tiễn.” Giống như mới vừa rồi, tao nhã chỉ chỉ cửa chính.
Cao Nguyên Dục trợn mắt nhìn nàng thật lâu, thở phì phò nói: “Cáo từ.” Kéo Hoài Viễn Vương, thúc giục hắn đi mau.
Lương Luân rất lễ phép cáo biệt Lâm Hàn, Lâm Thấm, “Hôm nay chơi thật vui, hôm nào lại tụ họp.” Lại đặc biệt nói cho Lâm Thấm, “Nương ta rất thích mời khách, muội có thích náo nhiệt không? Đến lúc đó ta gọi muội cùng nhau.”
Lâm Thấm tươi cười rạng rỡ, liên tiếp gật cái đầu nhỏ, “Muội rất thích náo nhiệt, gọi muội nha.”
Lương Luân cười đáp lời nàng, “Nhất định đưa thiệp mời muội. Không phải đưa cho La phu nhân, đưa riêng cho muội, nhị tiểu thư Lâm gia.”
Lâm Thấm mừng rỡ.
La Giản ôm Lâm Thấm vẫn tiễn đám người Hoài Viễn Vương đến ngoài cửa lớn, Lâm Thấm cười híp mắt vẫy tay từ biệt Hoài Viễn Vương và Lương Luân, không để ý đến Cao Nguyên Dục.
Cao Nguyên Dục sinh tức một đường.
Mãi cho đến khi xuống ngựa trước cửa phủ Tương Dương trưởng Công chúa, Cao Nguyên Dục vẫn tức giận, “Đại ca, buổi tối hôm nay đệ không ăn cơm.”
Hoài Viễn Vương vỗ vỗ bụng của hắn, “Không ăn cơm, bụng sẽ không thầm thì kêu sao?” Ôm hắn và Lương Luân đồng loạt xuống ngựa.
Thấy Tương Dương trưởng Công chúa, Cao Nguyên Dục còn lớn giọng tuyên bố, “Cô, buổi tối hôm nay cháu không ăn cơm.”
Tương Dương trưởng Công chúa kỳ quái, “Cháu thế mà không chịu ăn cơm tối? Đây thật là ly kỳ hiếm thấy. Cao Nguyên Dục, cháu không phải bớt ăn một bữa điểm tâm cũng sẽ nước mắt giàn giụa sao?”
“Dù sao chính là không ăn cơm.” Cao Nguyên Dục nho nhỏ nói thầm.
Tương Dương trưởng Công chúa chỉ coi hắn là lời nói của đứa bé, cũng không để trong lòng.
/142
|