Kiều Nữ Lâm gia

Chương 103: Thiếu

/142


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Puck - Diễn đàn

Thiệp mời đưa đến Tề phủ, người gác cổng biết là cho Tề Vân, không dám chậm trễ, lập tức không trì hoãn đưa lên rồi, “Thiệp mời cho tiểu thư, Lâm phủ phố Trường Anh đưa tới.”

Tề Vân nhìn qua thiệp mời, cười khanh khách, “Lâm muội muội thật sự định đứng đắn mời khách, muội ấy đã làm nghiêm túc, ta cũng phải coi thành một chuyện nghiêm cẩn, vậy đi thương lượng với a nương một chút.” Dẫn theo thị nữ đi tới phòng mẫu thân nàng Điền phu nhân.

Mới đi vào trong viện đã thấy mười mấy nha đầu đang đứng trước phòng Điền phu nhân, mỗi một người đều mặt ủ mày ê, không khỏi cau mày, “A bà lại đang ở đây sao? Không biết bà lại thuận miệng nói gì với a nương đây.” Bước càng nhanh hơn, trong chớp mắt đã đến cửa phòng.

Nha đầu canh giữ ở cửa nhìn thấy Tề Vân, vội vàng khom người hành lễ, “Tiểu thư.” Cung kính vén rèm lên, Tề Vân không dừng bước chân, đi thẳng vào trong phòng.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, mẫu thân Tề Tướng quân, tổ mẫu Tề Vân Tề lão phu nhân đang ngồi ghế trên, dong dài giáo huấn, “... Sáu tôn tử tốt đẹp của ta, tại sao lại đưa lão ngũ cho Điền gia các ngươi? Điền gia các ngươi còn nói là đại gia tộc gì, không thể tìm con thừa tự trong tộc sao, cố tình cướp cháu nội Tề gia ta! Ta mặc kệ, ngươi kêu lão ngũ về đây cho ta, cho dù Tề gia chúng ta nghèo đi nữa, cháu nội cũng không tặng cho người...”

Mẫu thân Tề Vân Điền phu nhân mắt đen mà sáng, chân mày dài hơi xếch, môi hồng răng trắng, nghe Tề lão phu nhân dong dài không thôi, trong mắt chớp qua không nhịn được, “Nương, tiểu ngũ mới ra đời không lâu đã được a cha con mang đi, bây giờ đã hai mươi năm rồi, lúc này muốn tiểu ngũ, có phải đã trễ rồi không?”

Tề Vân vừa hay tiến vào đúng lúc này, cười nói: “Đúng vậy, a bà, cũng đã hai mươi năm rồi, lúc này muốn ngũ ca có phải đã trễ rồi không.” Nàng nghịch ngợm nháy mắt với Điền phu nhân, Điền phu nhân bất đắc dĩ cười cười, nâng tách trà lên uống một ngụm.

Nàng là con yêu của Thổ Ty Vương, từ nhỏ coi như bảo bối trứng phượng hoàng, sau khi lớn lên nàng coi trọng một nam tử người Hán, mặc dù Thổ Ty Vương rất không vui lòng, nhưng quá mức sủng ái nữ nhi, không đành lòng gậy đánh uyên ương, nên cũng đồng ý.

Sau khi cưới Điền phu nhân và Tề Quang tướng quân hết sức ân ái, mỹ mãn, chỗ thiếu sót duy nhất chính là Tề lão phu nhân vị mẹ chồng này rồi, cứ dăm ba bữa lại muốn sinh ra sóng gió, không phải đòi cưới thiếp cho nhi tử của bà thì chính là ép cháu nội bảo bối của bà về -- ngũ lang Tề gia mới vừa ra đời đã được Thổ Ty Vương ôm đi, những năm gần đây coi hắn là người thừa kế đời tiếp theo mà vun trồng dạy dỗ, từ trên xuống dưới Mật tộc đều hết sức ủng hộ hắn, lúc này muốn đòi ngũ lang về, sao có thể chứ? Tương lai ai tiếp nhận Thổ Ty Vương đây?

“Muộn cái gì?” Tề lão phu nhân giận tái mặt, “Tiểu ngũ là hài tử Tề gia, Tề gia muốn khi nào, Điền gia phải trả người về khi đó! Con dâu, ngươi viết thư cho cha ngươi đi, kêu hắn tìm con thừa tự khác trong tộc Điền thị, trả tiểu ngũ về cho Tề gia.”

Thấy mẹ con hai người Điền phu nhân và Tề Vân vốn không đáp ứng ý của nàng, Tề lão phu nhân tức giận, nhướng chân mày lên, “Ngươi đừng khi dễ ta là lão thái bà nông thôn, cái gì cũng không hiểu, muốn lung tung lừa gạt ta. Ta cho ngươi biết, ta hiện giờ đã hỏi thăm rõ ràng, cháu nội là cháu nội, cháu ngoại là cháu ngoại, nếu trong nhà ai không có cháu nội, hắn chỉ có thể tìm con thừa tự trong tộc, không thể đánh chủ ý lên cháu ngoại! Họ cũng không giống nhau, có hiểu không?”

Điền phu nhân không phải người có tính tình tốt, không thèm để ý đến nàng, bưng tách trà chậm rãi uống, Tề Vân hé miệng cười, “Không thể để cháu ngoại làm con thừa tự, đó là quy củ của người Hán, mà a công cháu là tù trưởng Mật tộc, Mật tộc không coi trọng điều này.”

Tề lão phu nhân bất mãn trợn mắt nhìn Tề Vân, “Ngươi rốt cuộc họ Tề hay họ Điền vậy? Sao vừa mở miệng đã nói chuyện thay a công ngươi?”

Tề Vân cười cười, “Cháu tất nhiên họ Tề. Nhưng mà, cháu lớn lên bên cạnh a công đấy.”

“Tiểu nha đầu không có lương tâm.” Tề lão phu nhân tỏ vẻ ghét bỏ.

Tề Vân làm mặt quỷ với nàng.

Tề lão phu nhân rất trọng nam khinh nữ, gặp cháu trai vẫn rất thân thiết, nhưng đối với cháu gái Tề Vân này thì không được rồi, càng nhìn càng ghét bỏ, “Nha đầu, thứ đền tiền, đã mười sáu tuổi rồi còn không định lập gia đình, định làm gái lỡ thì ở Tề gia sao?”

Điền phu nhân nổi giận, cất cao giọng nói: “Nói bao nhiêu lần rồi, lão phu nhân ngài cứ luôn không nhớ được vậy! A Vân nhà ta cũng không phải thứ đền tiền, con bé là cô nương tôn quý nhất Mật tộc!”

“Làm con dâu lại dám lớn tiếng nói chuyện như vậy với mẹ chồng, phản rồi, phản rồi!” Tề lão phu nhân gõ mạnh cây gậy trong tay, nổi giận đùng đùng, “Ngươi... ngươi không hiếu thuận lão nhân, bất kính mẹ chồng, ta... ta muốn kêu con ta hưu thê, bỏ vợ!”

“A bà, sao bà lại đến đây rồi?” Một thanh niên anh tuấn mười tám mười chín tuổi đi từ ngoài cửa vào, mặt cười, lộ ra hàm răng trắng nõn, “Không thể tùy tiện nói ra lời bỏ vợ, điềm xấu đó. Nào, a bà, bà ngồi cũng mệt mỏi, nói cũng khát nước, cháu đỡ bà về phòng nghỉ ngơi.” Không nói gì nữa, kéo Tề lão phu nhân đi.

Tề lão phu nhân còn định quay đầu lại lý luận với Điền phu nhân, thanh niên kia nào chịu, trên tay dùng sức, kéo Tề lão phu nhân đi thẳng ra ngoài, giống như một cơn gió không thấy nữa.

“Vẫn là lục ca bản lĩnh lớn.” Tề Vân le lưỡi.

Điền phu nhân cau mày, “Ngày trước chỉ thuận miệng kêu cha con nạp thiếp, sao bây giờ lại muốn đòi ngũ ca con về rồi chứ? Thật sầu người.”

Tề Vân không để trong lòng, “Cho dù muốn a cha nạp thiếp hay muốn mang ngũ ca về, tóm lại đều do bản thân a bà nghĩ loạn mà thôi, không để ý tới là được.”

Hào hứng bừng bừng lấy thiệp mời ra, “A nương, Lâm muội muội muốn mời con đến Tùng Hạc lâu dự tiệc, trịnh trọng viết thiệp mời này. Nương nói đến lúc đó con mặc cái gì đi mới được? Mang theo bao nhiêu người?”

Điền phu nhân mỉm cười, “Chính là cô nương lúc trước con đã tặng ngựa lùn thấp kia sao? Cô nương ấy còn nhỏ, con không cần ăn mặc quá mức trịnh trọng, nhẹ nhõm tùy ý là được. Con phải mang nhiều người, chúng ta mới tới kinh thành, chưa quen cuộc sống nơi đây, ra cửa không thể khinh thường.”

Mẹ con hai người vừa nói chuyện một lúc, lục ca Tề Á của Tề Vân quay lại, vào cửa đã cười nói: “Cám ơn trời đất, cuối cùng lừa gạt được a bà đi rồi. Việc này cũng không dễ làm, để cho con mệt mỏi một thân mồ hôi đi ra.”

Điền phu nhân và Tề Vân không khỏi cười tươi.

Nói đến yêu cầu của Tề lão phu nhân, Tề Vân lại


/142

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status