Kinh Ma Tông lắc đầu.
Nhân vật giang hồ có cách nhìn khác hẳn tu hành giả triều đình, họ luôn phải nhớ kỹ từng người trong những phố xá nơi họ kiếm cơm, nhưng người bịt mặt thiện dùng Phù Lục và những thích khách cầm cây trúc kia, hắn bao giờ nhìn thấy.
Những người này thuần túy giống loại người được thuê giết người vì tiền, và chắc hẳn được mời từ xa tới.
Tối nay có rất nhiều điều làm y nghĩ không ra.
Là ai muốn giết Đinh Trữ?
Đến mức mất nhiều công sức mời sát thủ từ xa tới như vậy?
Y cũng nghĩ không ra thực lực và kiến thức của Đinh Trữ.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, y sẽ không bao giờ tin Đinh Trữ lại có được kiếm thuật như vậy, còn nữa, hồi trước Vương Thái Hư luôn lấy cái tên giả Chu Tam Tỉnh cho y, lúc y đánh xe cho Đinh Trữ, Đinh Trữ cũng đã biết y tên đó, sao bây giờ lại hỏi y tên gì? không lẽ hắn đã nghi mình là người nước Nguyệt Thị?
Chẳng lẽ hắn nhìn ra được đao ý trong kiếm thức của mình?
Hay là từ đan dược chữa thương đặc biệt mà mình lấy ra?
Đinh Trữ không quan tâm Kinh Ma Tông nghĩ gì, hắn hít sâu một hơi, cố gắng đứng dậy.
Hắn nhìn thoáng qua thi thể Phù Sư, nói với Kinh Ma Tông: Những người này. . . Không nên đụng tới trước khi người của Thần Đô Giám hoặc Kỳ Tha Ti tới, tận lực giữ nguyên hiện trường, đừng đụng tới bất kỳ vật gì.
Tại sao? Kinh Ma Tông ngạc nhiên nhìn Đinh Trữ: Lục soát người bọn chúng cũng không được?
Đinh Trữ lắc đầu: Không cần. . . Ngay cả một tiểu nhân vật như ta mà cũng tới giết, thì có lẽ sau lưng chẳng phải là cá lớn bình thường, chúng ta có muốn điều tra cũng không tìm ra, chỉ có người của triều đình mới tìm ra được.
Nói với Vương Thái Hư, nếu những chỗ khác không xảy ra chuyện gì khác thường, thì tốt nhất Lưỡng Tằng Lâu đừng can dự vào chuyện xảy ra tối nay ở đây. Đinh Trữ ho khan một tiếng, bắt đầu bước đi, đi được mấy bước, quay đầu lại bổ sung: Ngươi tốt nhất cũng đừng để cho người ta phát hiện ra đã tham dự chuyện này.
Kinh Ma Tông ngạc nhiên nhìn Đinh Trữ bước đi, y nhớ kỹ những lời dặn của Đinh Trữ, nhưng y không hiểu ý nghĩa của chúng. Ngươi định đi đâu? y lo lắng hỏi.
Đinh Trữ trả lời cụt lủn: Về nhà.
***
Về nhà? Nhà của ngươi là ở đâu?
Ta đã sớm bảo ngươi rồi, ngươi đi nhanh quá, nếu không phải Vương Thái Hư cài lại một đao khách Nguyệt Thị Quốc ở đây, ta cũng chỉ còn nước nhặt xác cho ngươi.
Ngươi mới đi vào Bạch Dương Động được bao nhiêu ngày, mà đã chọc tới chuyện như vậy?
Hắn mới vừa đẩy cửa quán rượu, bên trong đã vang lên những câu giận dữ lạnh như băng.
Đinh Trữ nhìn vào trong quán rượu tối om, mệt mỏi lên tiếng: Chuyện hôm nay rất kỳ quái.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết lạnh lùng: Ta mặc kệ có cái gì kỳ quái hay không, ta chỉ quan tâm tới kết quả. Trong Trường Lăng này có rất nhiều ân oán, người nào cũng có đủ thứ ân oán dây dưa trên người, ngay cả cái tên nước Nguyệt Thị kia cũng vậy. Nghe thì Nguyệt Thị Quốc là nước phụ thuộc được Đại Tần vương triều bảo hộ, nhưng ai mà chẳng biết trước khi Nguyên Vũ Hoàng Đế đăng cơ, Hổ Lang Quân của Đại Tần vương triều đã một lần giết chết mười ba vạn người Nguyệt Thị Quốc. Ngày nào ngươi chưa bước vào thế giới tu hành giả, còn có thể rời xa những người này, cách xa mọi ân oán trên người họ, nhưng chỉ cần tiếp xúc với họ một lần, ngươi sẽ không thể nào thoát khỏi được những ân oán đó.
Nhưng ta vẫn còn sống.
Đinh Trữ ngồi xuống, mặc kệ ánh mắt lạnh tanh của Trưởng Tôn Thiển Tuyết, khẽ nói: Tên che mặt tu hành giả kia ngay từ đầu đã ngụy trang là sát thủ, nhưng ta có thể khẳng định hắn là tu hành giả của quân đội, hơn nữa tuy hắn làm mình giống như một phù sư, nhưng ta có thể khẳng định thứ hắn am hiểu nhất chính là kiếm.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết im lặng.
Bình thường cô chỉ quan tâm tới việc tu hành, đã quen nếu chuyện bên ngoài đều nghe theo lời giải thích của Đinh Trữ.
Lúc hắn sắp chết, thứ hắn dùng cuối cùng chính là kiếm, chứ không phải là phù, chính điều đó đã làm bại lộ thân phận thật của hắn.
Người đó rất có thực lực. . . Hắn có đủ sức giết cả ta lẫn Kinh Ma Tông, hắn cũng không phải loại người sợ chết, nhưng lần này ngay cả bị thương hắn cũng không muốn, nên mới bị bó tay bó chân,chỉ muốn rời đi cho mau. Thực tế từ khi Kinh Ma Tông xuất hiện, hắn không phải muốn giết cả ta lẫn Kinh Ma Tông, mà chỉ muốn giết ta sao cho nhanh nhất, rồi chạy trốn. Nếu không phải vì ngay từ đầu hắn đã tự gò bó mình như thế, thì chúng ta đã không có khả năng giết được hắn.
Những tên sát thủ kia mới chân chính là dân liều mạng, bọn chúng không sợ bị ai phát hiện, vì bản thân chúng thường ngày cũng đâu được bước ra ánh mặt trời. Hắn biểu hiện như vậy, có lẽ vì hắn có thân phận đặc thù, và có lẽ chủ tử của hắn cũng vậy.
Nên dù sát thủ được điều từ xa tới, nhưng hắn và chủ tử của hắn, đều là người trong quân đội Đại Tần Vương Triều.
Nếu người này và chỗ dựa của Cẩm Lâm Đường có quan hệ, thì sẽ ảnh hưởng tới Lưỡng Tằng Lâu. Ta đang lo không biết Vương Thái Hư có thể còn sống nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai hay không.
Nếu như vậy, sao ngươi không nói cho cái tên người Nguyệt Thị kia? Trưởng Tôn Thiển Tuyết lạnh lùng hỏi.
Đinh Trữ nghiêm túc đáp: Vì có muốn nhắc cũng không kịp nữa.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết không nói gì nữa, chỉ lạnh lùng đưa tay ra.
Phốc phốc hai tiếng nhẹ vang lên.
Ngón tay của cô rút lại, hai cái xương sườn bị gãy của Đinh Trữ đã được đưa về vị trí cũ.
Có lẽ lần sau sẽ không có được may mắn như vậy.
Cô nhìn khóe miệng đỏ máu của Đinh Trữ, và thanh tàn kiếm bên hông hắn, cười nhạt.
***
Quan Thất Thất, Hà Phụ, Quách Vũ Hóa. . . và tên nhóc mới gia nhập Bạch Dương Động kia, bây giờ chắc chết hết rồi.
Trong một ngôi nhà hai tầng, một tu hành giả áo đen che mặt nhìn Vương Thái Hư với ánh mắt thương hại, châm biếm nói: Chắc ngươi cũng hiểu ngươi không phải là đối thủ của ta đúng không, chứ nếu không, sao từ lúc ta vào nhà tới giờ, ngươi không chạy?
Vì nơi này chính là Lưỡng Tằng Lâu, là nhà của ta, ở trong nhà của ta, dù có là tu hành giả mạnh hơn ta cũng chưa chắc giết được ta.
Vương Thái Hư sắc mặt tái nhợt, yếu ớt nhìn tên tu hành giả che mặt vừa giết chết hơn mười tên thủ vệ trước mặt mình, bình tĩnh nói: Ta ở chỗ này chờ ngươi, chính là để nói chuyện với ngươi, xem rốt cuộc ngươi là loại người gì.
Hắc y nhân cười nhạo: Đây là cái gọi là tâm lý kỳ cục dù có chết cũng phải hiểu vì sao mà chết hả?
Những bang phái bên trong Trường Lăng không có khả năng mời được người như ngươi, hơn nữa nếu muốn chỉ trong một đêm giết chết nhiều huynh đệ của ta như vậy, chỉ trong một đêm dọn sạch Lưỡng Tằng Lâu, thì phải cần rất nhiều tu hành giả cường đại. Những bang phái kia càng không có khả năng có năng lực như vậy.
Nên nếu tin tức không sai, sau lưng Cẩm Lâm Đường hẳn là một vị đại nhân vật trong quân.
Hắc y nhân cau mày, không thừa nhận, cũng không phủ nhận, ánh mắt nhìn Vương Thái Hư như nhìn một người chết.
Vương Thái Hư vẫn tiếp tục nói: Không biết các ngươi có nghĩ tới việc. . . lỡ các ngươi không giết được ta thì sao? Nếu các ngươi không giết được ta, mà đã lại giết nhiều huynh đệ của ta như vậy. . . Ta sẽ mặc kệ gia nghiệp của Lưỡng Tằng Lâu, nhất định sẽ không từ thủ đoạn nào đấu với các ngươi đến cùng.
Ta sẽ điều tra ra các ngươi.
Ngữ khí của Vương Thái Hư đột nhiên trở nên lạnh tanh, hắn chậm rãi nói, Các ngươi cũng sẽ có huynh đệ, có thân nhân, ta đối phó bọn họ, cũng sẽ không lưu tình.
Hắc y nhân biến sắc.
Nên ta tuyệt đối không cho phép ngươi sống quá đêm nay.
Hắn rống lên.
Một quả cầu lớn màu xanh đồng to chừng quả đấm, mang theo một luồng Chân Nguyên kinh khủng bay ra khỏi tay áo hắn.
Sau khi bay ra, mặt ngoài quả cầu sáng lên vô số những đường phù tuyến màu vàng kim óng ánh đến chói mắt.
Chỉ trong tích tắc, những đường phù tuyến màu vàng kim vỡ ra, những mảnh vỡ đồng loạt bốc cháy lên ngọn lửa vàng óng ánh.
Trong phòng bỗng xuất hiện một bông hoa màu vàng kim.
Oanh một tiếng nổ vang.
Vô số những mảnh hoa với tốc độ không tưởng tượng nổi, dũng mãnh lao thẳng về phía Vương Thái Hư.
Nơi này là mặt mũi của Lưỡng Tằng Lâu, là cơ nghiệp quan trọng nhất của ta, làm sao ta lại để cho ngươi giết ta ở đây được?
Vương Thái Hư sắc mặt cổ quái, quát lên một câu.
Sàn nhà dưới ghế của hắn bỗng mở ra.
Lúc bông sen vàng nở rộ, một tia kiếm quang màu xanh nhạt cũng bay ra khỏi ống quần của Hắc y nhân, bay sát mặt đất về phía Vương Thái Hư.
Hắc y nhân biết những nhân vật giang hồ cỡ này đều có thủ đoạn chạy trốn, nên hắn đã chuẩn bị sẵn.
Nếu Vương Thái Hư thật sự rơi xuống, sẽ bị phi kiếm của hắn chém thành hai đoạn.
Nhưng hắn hết sức kinh ngạc, khiếp sợ và phẫn nộ, điên cuồng gào lên.
Vì bên trong sàn nhà dưới chân Vương Thái Hư không phải là thang trượt hay đường nối gì như hắn nghĩ.
Một quả cầu màu xanh bóng với sức mạnh bạo tạc còn mạnh hơn bông hoa sen của hắn đang nhanh chóng hiện hình
Khí nổ mãnh liệt hất văng Vương Thái Hư bay lên, xuyên qua nóc nhà.
Tiếng hét của Hắc y nhân chìm lỉm trong ánh sáng vàng và xanh, trong tiếng nổ tung mãnh liệt khiến cả tòa lầu nhỏ vỡ vụn.
Phi kiếm của hắn lắc lư giữa những mảnh vỡ, làm cho Niệm lực của hắn bị tổn thương.
Hắc y nhân bay ngược ra, hắn ngẩng đầu, nhìn thấy Vương Thái Hư đã bay xa vượt quá phạm vi khống chế phi kiếm.
Hắn kinh hãi nhìn thấy hai cánh tay của Vương Thái Hư mở ra, trên cánh tay của hắn giống như có hai cái cánh màu đen.
Thực sự đó là một bộ pháp bảo có khả năng bay lượn mặc lót bên dưới áo ngoài.
Bá!
Trong nháy mắt, trong không khí vang lên một âm thanh xé gió mãnh liệt, Vương Thái Hư không khác gì một con dơi, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Hắc y nhân run lên, cả người tuôn mồ hôi lạnh ướt đẫm.
Nhân vật giang hồ có cách nhìn khác hẳn tu hành giả triều đình, họ luôn phải nhớ kỹ từng người trong những phố xá nơi họ kiếm cơm, nhưng người bịt mặt thiện dùng Phù Lục và những thích khách cầm cây trúc kia, hắn bao giờ nhìn thấy.
Những người này thuần túy giống loại người được thuê giết người vì tiền, và chắc hẳn được mời từ xa tới.
Tối nay có rất nhiều điều làm y nghĩ không ra.
Là ai muốn giết Đinh Trữ?
Đến mức mất nhiều công sức mời sát thủ từ xa tới như vậy?
Y cũng nghĩ không ra thực lực và kiến thức của Đinh Trữ.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, y sẽ không bao giờ tin Đinh Trữ lại có được kiếm thuật như vậy, còn nữa, hồi trước Vương Thái Hư luôn lấy cái tên giả Chu Tam Tỉnh cho y, lúc y đánh xe cho Đinh Trữ, Đinh Trữ cũng đã biết y tên đó, sao bây giờ lại hỏi y tên gì? không lẽ hắn đã nghi mình là người nước Nguyệt Thị?
Chẳng lẽ hắn nhìn ra được đao ý trong kiếm thức của mình?
Hay là từ đan dược chữa thương đặc biệt mà mình lấy ra?
Đinh Trữ không quan tâm Kinh Ma Tông nghĩ gì, hắn hít sâu một hơi, cố gắng đứng dậy.
Hắn nhìn thoáng qua thi thể Phù Sư, nói với Kinh Ma Tông: Những người này. . . Không nên đụng tới trước khi người của Thần Đô Giám hoặc Kỳ Tha Ti tới, tận lực giữ nguyên hiện trường, đừng đụng tới bất kỳ vật gì.
Tại sao? Kinh Ma Tông ngạc nhiên nhìn Đinh Trữ: Lục soát người bọn chúng cũng không được?
Đinh Trữ lắc đầu: Không cần. . . Ngay cả một tiểu nhân vật như ta mà cũng tới giết, thì có lẽ sau lưng chẳng phải là cá lớn bình thường, chúng ta có muốn điều tra cũng không tìm ra, chỉ có người của triều đình mới tìm ra được.
Nói với Vương Thái Hư, nếu những chỗ khác không xảy ra chuyện gì khác thường, thì tốt nhất Lưỡng Tằng Lâu đừng can dự vào chuyện xảy ra tối nay ở đây. Đinh Trữ ho khan một tiếng, bắt đầu bước đi, đi được mấy bước, quay đầu lại bổ sung: Ngươi tốt nhất cũng đừng để cho người ta phát hiện ra đã tham dự chuyện này.
Kinh Ma Tông ngạc nhiên nhìn Đinh Trữ bước đi, y nhớ kỹ những lời dặn của Đinh Trữ, nhưng y không hiểu ý nghĩa của chúng. Ngươi định đi đâu? y lo lắng hỏi.
Đinh Trữ trả lời cụt lủn: Về nhà.
***
Về nhà? Nhà của ngươi là ở đâu?
Ta đã sớm bảo ngươi rồi, ngươi đi nhanh quá, nếu không phải Vương Thái Hư cài lại một đao khách Nguyệt Thị Quốc ở đây, ta cũng chỉ còn nước nhặt xác cho ngươi.
Ngươi mới đi vào Bạch Dương Động được bao nhiêu ngày, mà đã chọc tới chuyện như vậy?
Hắn mới vừa đẩy cửa quán rượu, bên trong đã vang lên những câu giận dữ lạnh như băng.
Đinh Trữ nhìn vào trong quán rượu tối om, mệt mỏi lên tiếng: Chuyện hôm nay rất kỳ quái.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết lạnh lùng: Ta mặc kệ có cái gì kỳ quái hay không, ta chỉ quan tâm tới kết quả. Trong Trường Lăng này có rất nhiều ân oán, người nào cũng có đủ thứ ân oán dây dưa trên người, ngay cả cái tên nước Nguyệt Thị kia cũng vậy. Nghe thì Nguyệt Thị Quốc là nước phụ thuộc được Đại Tần vương triều bảo hộ, nhưng ai mà chẳng biết trước khi Nguyên Vũ Hoàng Đế đăng cơ, Hổ Lang Quân của Đại Tần vương triều đã một lần giết chết mười ba vạn người Nguyệt Thị Quốc. Ngày nào ngươi chưa bước vào thế giới tu hành giả, còn có thể rời xa những người này, cách xa mọi ân oán trên người họ, nhưng chỉ cần tiếp xúc với họ một lần, ngươi sẽ không thể nào thoát khỏi được những ân oán đó.
Nhưng ta vẫn còn sống.
Đinh Trữ ngồi xuống, mặc kệ ánh mắt lạnh tanh của Trưởng Tôn Thiển Tuyết, khẽ nói: Tên che mặt tu hành giả kia ngay từ đầu đã ngụy trang là sát thủ, nhưng ta có thể khẳng định hắn là tu hành giả của quân đội, hơn nữa tuy hắn làm mình giống như một phù sư, nhưng ta có thể khẳng định thứ hắn am hiểu nhất chính là kiếm.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết im lặng.
Bình thường cô chỉ quan tâm tới việc tu hành, đã quen nếu chuyện bên ngoài đều nghe theo lời giải thích của Đinh Trữ.
Lúc hắn sắp chết, thứ hắn dùng cuối cùng chính là kiếm, chứ không phải là phù, chính điều đó đã làm bại lộ thân phận thật của hắn.
Người đó rất có thực lực. . . Hắn có đủ sức giết cả ta lẫn Kinh Ma Tông, hắn cũng không phải loại người sợ chết, nhưng lần này ngay cả bị thương hắn cũng không muốn, nên mới bị bó tay bó chân,chỉ muốn rời đi cho mau. Thực tế từ khi Kinh Ma Tông xuất hiện, hắn không phải muốn giết cả ta lẫn Kinh Ma Tông, mà chỉ muốn giết ta sao cho nhanh nhất, rồi chạy trốn. Nếu không phải vì ngay từ đầu hắn đã tự gò bó mình như thế, thì chúng ta đã không có khả năng giết được hắn.
Những tên sát thủ kia mới chân chính là dân liều mạng, bọn chúng không sợ bị ai phát hiện, vì bản thân chúng thường ngày cũng đâu được bước ra ánh mặt trời. Hắn biểu hiện như vậy, có lẽ vì hắn có thân phận đặc thù, và có lẽ chủ tử của hắn cũng vậy.
Nên dù sát thủ được điều từ xa tới, nhưng hắn và chủ tử của hắn, đều là người trong quân đội Đại Tần Vương Triều.
Nếu người này và chỗ dựa của Cẩm Lâm Đường có quan hệ, thì sẽ ảnh hưởng tới Lưỡng Tằng Lâu. Ta đang lo không biết Vương Thái Hư có thể còn sống nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai hay không.
Nếu như vậy, sao ngươi không nói cho cái tên người Nguyệt Thị kia? Trưởng Tôn Thiển Tuyết lạnh lùng hỏi.
Đinh Trữ nghiêm túc đáp: Vì có muốn nhắc cũng không kịp nữa.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết không nói gì nữa, chỉ lạnh lùng đưa tay ra.
Phốc phốc hai tiếng nhẹ vang lên.
Ngón tay của cô rút lại, hai cái xương sườn bị gãy của Đinh Trữ đã được đưa về vị trí cũ.
Có lẽ lần sau sẽ không có được may mắn như vậy.
Cô nhìn khóe miệng đỏ máu của Đinh Trữ, và thanh tàn kiếm bên hông hắn, cười nhạt.
***
Quan Thất Thất, Hà Phụ, Quách Vũ Hóa. . . và tên nhóc mới gia nhập Bạch Dương Động kia, bây giờ chắc chết hết rồi.
Trong một ngôi nhà hai tầng, một tu hành giả áo đen che mặt nhìn Vương Thái Hư với ánh mắt thương hại, châm biếm nói: Chắc ngươi cũng hiểu ngươi không phải là đối thủ của ta đúng không, chứ nếu không, sao từ lúc ta vào nhà tới giờ, ngươi không chạy?
Vì nơi này chính là Lưỡng Tằng Lâu, là nhà của ta, ở trong nhà của ta, dù có là tu hành giả mạnh hơn ta cũng chưa chắc giết được ta.
Vương Thái Hư sắc mặt tái nhợt, yếu ớt nhìn tên tu hành giả che mặt vừa giết chết hơn mười tên thủ vệ trước mặt mình, bình tĩnh nói: Ta ở chỗ này chờ ngươi, chính là để nói chuyện với ngươi, xem rốt cuộc ngươi là loại người gì.
Hắc y nhân cười nhạo: Đây là cái gọi là tâm lý kỳ cục dù có chết cũng phải hiểu vì sao mà chết hả?
Những bang phái bên trong Trường Lăng không có khả năng mời được người như ngươi, hơn nữa nếu muốn chỉ trong một đêm giết chết nhiều huynh đệ của ta như vậy, chỉ trong một đêm dọn sạch Lưỡng Tằng Lâu, thì phải cần rất nhiều tu hành giả cường đại. Những bang phái kia càng không có khả năng có năng lực như vậy.
Nên nếu tin tức không sai, sau lưng Cẩm Lâm Đường hẳn là một vị đại nhân vật trong quân.
Hắc y nhân cau mày, không thừa nhận, cũng không phủ nhận, ánh mắt nhìn Vương Thái Hư như nhìn một người chết.
Vương Thái Hư vẫn tiếp tục nói: Không biết các ngươi có nghĩ tới việc. . . lỡ các ngươi không giết được ta thì sao? Nếu các ngươi không giết được ta, mà đã lại giết nhiều huynh đệ của ta như vậy. . . Ta sẽ mặc kệ gia nghiệp của Lưỡng Tằng Lâu, nhất định sẽ không từ thủ đoạn nào đấu với các ngươi đến cùng.
Ta sẽ điều tra ra các ngươi.
Ngữ khí của Vương Thái Hư đột nhiên trở nên lạnh tanh, hắn chậm rãi nói, Các ngươi cũng sẽ có huynh đệ, có thân nhân, ta đối phó bọn họ, cũng sẽ không lưu tình.
Hắc y nhân biến sắc.
Nên ta tuyệt đối không cho phép ngươi sống quá đêm nay.
Hắn rống lên.
Một quả cầu lớn màu xanh đồng to chừng quả đấm, mang theo một luồng Chân Nguyên kinh khủng bay ra khỏi tay áo hắn.
Sau khi bay ra, mặt ngoài quả cầu sáng lên vô số những đường phù tuyến màu vàng kim óng ánh đến chói mắt.
Chỉ trong tích tắc, những đường phù tuyến màu vàng kim vỡ ra, những mảnh vỡ đồng loạt bốc cháy lên ngọn lửa vàng óng ánh.
Trong phòng bỗng xuất hiện một bông hoa màu vàng kim.
Oanh một tiếng nổ vang.
Vô số những mảnh hoa với tốc độ không tưởng tượng nổi, dũng mãnh lao thẳng về phía Vương Thái Hư.
Nơi này là mặt mũi của Lưỡng Tằng Lâu, là cơ nghiệp quan trọng nhất của ta, làm sao ta lại để cho ngươi giết ta ở đây được?
Vương Thái Hư sắc mặt cổ quái, quát lên một câu.
Sàn nhà dưới ghế của hắn bỗng mở ra.
Lúc bông sen vàng nở rộ, một tia kiếm quang màu xanh nhạt cũng bay ra khỏi ống quần của Hắc y nhân, bay sát mặt đất về phía Vương Thái Hư.
Hắc y nhân biết những nhân vật giang hồ cỡ này đều có thủ đoạn chạy trốn, nên hắn đã chuẩn bị sẵn.
Nếu Vương Thái Hư thật sự rơi xuống, sẽ bị phi kiếm của hắn chém thành hai đoạn.
Nhưng hắn hết sức kinh ngạc, khiếp sợ và phẫn nộ, điên cuồng gào lên.
Vì bên trong sàn nhà dưới chân Vương Thái Hư không phải là thang trượt hay đường nối gì như hắn nghĩ.
Một quả cầu màu xanh bóng với sức mạnh bạo tạc còn mạnh hơn bông hoa sen của hắn đang nhanh chóng hiện hình
Khí nổ mãnh liệt hất văng Vương Thái Hư bay lên, xuyên qua nóc nhà.
Tiếng hét của Hắc y nhân chìm lỉm trong ánh sáng vàng và xanh, trong tiếng nổ tung mãnh liệt khiến cả tòa lầu nhỏ vỡ vụn.
Phi kiếm của hắn lắc lư giữa những mảnh vỡ, làm cho Niệm lực của hắn bị tổn thương.
Hắc y nhân bay ngược ra, hắn ngẩng đầu, nhìn thấy Vương Thái Hư đã bay xa vượt quá phạm vi khống chế phi kiếm.
Hắn kinh hãi nhìn thấy hai cánh tay của Vương Thái Hư mở ra, trên cánh tay của hắn giống như có hai cái cánh màu đen.
Thực sự đó là một bộ pháp bảo có khả năng bay lượn mặc lót bên dưới áo ngoài.
Bá!
Trong nháy mắt, trong không khí vang lên một âm thanh xé gió mãnh liệt, Vương Thái Hư không khác gì một con dơi, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Hắc y nhân run lên, cả người tuôn mồ hôi lạnh ướt đẫm.
/438
|