― Tông chủ!
Hầu như tất cả người tu hành Tiên Phù Tông đều khom người hành lễ thật sâu, khi họ nhìn thấy khuôn mặt của ông lão đã đi xuống từ con đường núi.
Mọi người lúc này dường như thấp hơn một chút, riêng Trương Nghi cứ ngây ngốc đứng đó, như Hạc giữa bầy gà.
Ánh nắng buông xuống trên người ông lão. Nhìn dáng vẻ và khuôn mặt rất quen thuộc ấy, thì có vô số hình ảnh thoáng hiện trong đầu Trương Nghi.
Ông cụ lúc này vừa có vẻ vô cùng quen thuộc và cũng có nét lạ lắm thay.
Trương Nghi vẫn đứng ngây ra đó. Nhưng cuối cùng, hắn cũng dần hiểu ra tại sao mình lại có thể vào được Tiên Phù Tông và trở thành đệ tử ở đây, cho dù đã trải qua quá trình khảo hạch rất tồi tệ.
Chỉ là thời gian suy nghĩ quá ngắn, nên hắn vẫn chưa hiểu được tại sao vị lão nhân này lại phải tốn hao nhiều công sức khi đồng hành với mình từ đất Tần đến nước Yên như vậy.
Ông lão đội nắng nhìn Trương Nghi đang sững sờ, với ánh mắt còn ấm áp hơn cả ánh mặt trời.
Ông đi tới trước mặt Trương Nghi và Nhạc Nghị giữa đám đông đang kính cẩn.
Nhạc Nghị nhìn ông già hiền lành này, không cách nào liên tưởng nổi ông với người tu hành mạnh nhất Đại Yên là một được.
Vào thời điểm này, thần bí ... uyên bác ... tâm cơ ... cường đại ... v.v. dường như không liên quan gì đến ông lão này.
― Đều không thua?...
Đợi tới lúc ông cụ đi tới trước mặt hai người đươc vài nhịp thở, cậu mới từ thất thần tỉnh táo lại:
― ... Ý của người là gì?
Mộ Dung Tiểu Ý đột nhiên lo lắng.
Không biết vì sao, điều cô quan tâm lúc này không phải sơn môn Tiên phù Tông sẽ thuộc về ai, mà là lo cho Nhạc Nghị và Trương Nghi.
Ông cụ nhìn Nhạc Nghị với nét mặt ôn hòa hiền từ, nói ra một câu như là đang cảm khái:
― Con mở túi gấm ra thì sẽ hiểu!
Nhạc Nghị lại ngơ ngẩn lần nữa.
― Con cứ mở ra sẽ biết. ― Ông lão nhìn cậu ta và nghiêm túc nói rành rẽ hơn:
― Tiếp theo, con sẽ hiểu được mối quan hệ thực sự giữa Hoàng Thiên Đạo Môn và Tiên Phù Tông. Con cũng sẽ minh bạch mối quan hệ giữa Tổ sư của con và sư phụ của ta là như thế nào.
Nhạc Nghị bỗng nhiên thở gấp.
Và hầu hết người tu hành của Tiên Phù Tông cũng đều như vậy. Hiện tại, bọn họ đều không hiểu được lời nói của ông lão, nhưng đều cảm thấy trong lời nói của ông dường như ẩn chứa bí mật rất lớn, đáp án nằm ngay trong cái túi do tổ sư của Hoàng Thiên Đạo Môn để lại trên người Nhạc Nghị.
Nhạc Nghị lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua ông lão.
Sau đó cậu ta hít một hơi thật sâu và kiên quyết mở túi gấm.
Trong đó là một cuộn da dê nhỏ đã ố vàng.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, cậu ta đã chắc chắn chữ viết tay trên cuộn da thực sự là của tổ sư mình.
Sau khi mở ra và bắt đầu đọc chữ viết trên đó, cậu ta mới dần hiểu tại sao Tổ sư lại để lại nhiều ghi chú như vậy.
― Hóa ra là vậy ư!?
Hai tay bắt đầu hơi run rẩy, cậu có chút sững sờ lên tiếng.
Đôi mắt trở nên mờ mịt, cậu ta như một đứa trẻ lạc đường không biết phải đi hướng nào.
― Nói chính xác, đây là một cái âm mưu.
Ông lão nhìn cậu với vẻ hơi áy náy, rồi chậm rãi giải thích:
― Chẳng qua đây là một âm mưu có thiện ý. Một âm mưu có thể tránh cho Tiên Phù Tông cực thịnh tất suy. Vậy nên mong con đừng trách Tổ sư của mình.
Tất cả đệ tử Tiên Phù Tông đều ngơ ngác nhìn ông lão và Nhạc Nghị.
Họ muốn nhận được câu trả lời. Bầu không khí lúc này trở nên quá im ắng và ngột ngạt.
May mắn thay, ông cụ không bắt họ phải chờ đợi quá lâu.
Ông mở miệng, giọng nói rõ ràng, để cho mọi người đệ tử Tiên Phù Tông đều có thể nghe được thấu tỏ:
― Chuyện Nhạc Bình rời núi thành lập Hoàng Thiên Đạo Môn năm đó, thực sự không phải là vì cái tâm tranh chấp, mà là do cố ý an bài. Nguyên nhân là vì, vào lúc đó Tiên Phù Tông đã là môn phái hùng mạnh nhất ở Đại Yên... Trong cái nhìn của tông chủ lúc ấy, bất kỳ thứ gì tới lúc cực thịnh, thì càng nhiều khả năng dễ suy tàn, giống như một vương triều vô địch thì dễ suy tàn và diệt vong bởi bên trong mục nát (nội loạn) hơn là do ngoại địch.
― Có áp lực từ bên ngoài mới đạt được tiến bộ.
Sau chốc lát dừng lại, quét mắt nhìn qua khuôn mặt của Trương Nghi và tất cả đệ tử Tiên Phù Tông khác, ông mới chậm rãi nói tiếp:
― Hoàng Thiên Đạo Môn là Tiên Phù Tông, và Tiên Phù Tông vẫn là Tiên Phù Tông. Cho nên, bất kể là người của thế hệ nào của Hoàng Thiên Đạo Môn đánh bại Tiên Phù Tông hay ngược lại, thì đó đều là chiến thắng của Tiên Phù Tông cả.
― Vậy đây là cố ý thành lập một tông môn đối địch!? ― Có ai đó đã hiểu ra, không kiềm được lên tiếng.
― Không bám vào một khuôn mẫu, mới chính là chân ý của Phù đạo.
Ông lão nhàn nhạt ngẩng đầu, nhìn lên trời cao, dạy bảo:
― Hải nạp bách xuyên (Biển chứa trăm sông) mới là lớn. Mặc kệ xuất thân thế nào, chỉ cần ngươi là đệ tử chân chính của Tiên Phù Tông, thành tựu của ngươi tức thì tạo nên Tiên Phù Tông.
Nghe được lời nói của ông cụ, không ít sư trưởng của Tiên Phù Tông đều tràn ngập sự xấu hổ, nhất là sau khi ánh mắt của họ nhìn về phía Trương Nghi.
Cuối cùng họ cũng hiểu ra tại sao Tiên Phù Tông lại có thể chấp nhận một người Tần như Trương Nghi.
― Để đắc Đạo có hàng ngàn vạn cách. Nếu chỉ giới hạn trong những cái phù chết đó, thì thực là nước đọng ao tù, cuối cùng chỉ là đạp trên con đường mà các bậc tiền bối đã đi, vậy thì có thành tựu được bao nhiêu. ― Ông cụ quay đầu thoáng nhìn qua Trương Nghi, chậm rãi bảo tiếp.
Nỗi lòng cảm động không hiểu, Trương Nghi nhìn ông lão, nghĩ đến tiền căn hậu quả, thì đã rõ những so đo dọc theo đường đi trước đây của ông đều chỉ là khảo nghiệm. Hắn mở miệng, nhưng rồi lại không nói được cái gì.
― Đã tới rồi thì cứ an tâm lưu lại. Bây giờ nếu con đã hiểu được ý tứ sâu xa của Tổ sư con và sư phụ ta, thì con chắc đã rõ rằng, tất cả đều là vì Tiên Phù Tông này. Con hãy ở lại, tu luyện ở Tiên Phù Tông đi!
Ông cụ nhìn Nhạc Nghị đang không nói nên lời mà cười bảo:
― Ta cho con đỉnh núi Tiên Phù Tông này.
“Ta sẽ giao đỉnh Tiên Phù Tông này cho con...!”
Giọng nói này tuy bình thản, nhưng lại không ngừng vang vọng khắp núi rừng, tràn đầy sự chân thành và khí phách khiến người ta nể phục.
Nhạc Nghị thân thể kịch chấn như bị sét đánh trúng. Sau đó cậu theo bản năng khom người thưa:
― Tông chủ!
― Hai con đi cùng ta!
Ông lão cười nhạt, bắt đầu xoay người đi lên núi theo lối cũ. Đồng thời đuổi theo sau còn có Trương Nghi và Nhạc Nghị.
***
― Đỉnh núi này giao cho con, không phải nói chơi…
Khi đi đến lưng chừng núi chỗ mây đậu, ông lão không quay đầu lại mà chỉ nhẹ nhàng chậm rãi nói:
― Chỉ vì một cái di mệnh mà khắc khổ tu hành, còn một mình lẻ loi tới thách đấu với một môn phái cực lớn, giao ngọn núi này cho con, ta rất yên tâm.
― Chỉ cần giao cho bất kỳ người nào trong hai con, sau này khi nhắm mắt, thì ta đều có thể yên tâm trút bỏ cái gánh nặng Tiên Phù Tông này. Hiện tại, hai người các con kính trọng lẫn nhau, tự nhiên cũng là hỗ trợ cho nhau.
― Hoàng Thiên Đạo phù là Phù tu thân thể, nhưng đồng thời cũng là mắt trận của ngọn núi này.
Ông lão dừng lại trước một ngôi nhà tranh. Ông chỉ vừa liếc mắt nhìn cánh cửa của nó, thì viên đá xanh trông bình thường ở đó lập tức sáng lên, phát ra ánh sáng màu vàng sáng chói, hoàn toàn nhất trí với màu lá phù của Nhạc Nghị.
Nhạc Nghị thân thể chấn động mạnh lần nữa.
Chỉ cần cảm nhận khí tức tỏa ra từ ngưỡng cửa, thì cậu liền hiểu được ông cụ đã giao mắt phù trận cho cậu, thật sự đã giao đỉnh núi cho hắn.
― Có người thủ, tất có người công.
Ông lão quay đầu nhìn sang Trương Nghi, khẽ cười nói tiếp:
― Tu vi chân nguyên của con tuy chưa được đại thành, nhưng kiếm ý đã đạt được. Chuyện bên ngoài sau này, con cần dựa vào kiếm của mình nhiều hơn.
Trương Nghi há hốc mồm định nói: ― Con...
Nhưng ông lão lắc đầu, trực tiếp cắt ngang: ― Đừng coi thường bản thân!
Trương Nghi và Nhạc Nghị nhìn nhau.
― Cần chuẩn bị trước khi trời mưa*.
Ông lão mỉm cười hài lòng, nhìn về đám mây đen đang che phủ kinh thành ở xa xa, bảo:
― Thật may mắn khi sớm có được hai người đệ tử như các con.
Vào lúc này, Trương Nghi lại không hiểu sao lại nghĩ đến Hoàng Thiên Đạo Môn và Tiên Phù Tông, và nghĩ về Tô Tần.
Hắn không khỏi ngẩng đầu, nhìn ông lão mà hỏi:
― Vậy thì sư huynh...
― Có người giúp, vậy tự nhiên phải có người thúc ép…
Ông lão cười giải đáp:
― Tô Tần không yếu, sẽ hoàn thành tốt vai trò của mình. Về phần thắng lợi ở tương lai thì, một bên có hai người các con, bên kia chỉ một, cho nên ta yên tâm.
Trương Nghi và Nhạc Nghị lại im lặng.
Nhìn vị lão nhân mạnh nhất Đại Yên này, hai người giờ đây chỉ cảm thấy bộ dáng của ông cao lớn vô cùng.
*****
(*) Trích từ một câu tục ngữ cổ của Trung Hoa, tạm hiểu là lên sẵn kế hoạch trước, lo trước khỏi họa.
Còn đây là câu đầy đủ theo Huỳnh Tịnh Của sưu tập: Ràng rịt lúc chưa mưa, lo trước khi chưa có họa. Chớ chờ khi khát mới đào giếng.
Hầu như tất cả người tu hành Tiên Phù Tông đều khom người hành lễ thật sâu, khi họ nhìn thấy khuôn mặt của ông lão đã đi xuống từ con đường núi.
Mọi người lúc này dường như thấp hơn một chút, riêng Trương Nghi cứ ngây ngốc đứng đó, như Hạc giữa bầy gà.
Ánh nắng buông xuống trên người ông lão. Nhìn dáng vẻ và khuôn mặt rất quen thuộc ấy, thì có vô số hình ảnh thoáng hiện trong đầu Trương Nghi.
Ông cụ lúc này vừa có vẻ vô cùng quen thuộc và cũng có nét lạ lắm thay.
Trương Nghi vẫn đứng ngây ra đó. Nhưng cuối cùng, hắn cũng dần hiểu ra tại sao mình lại có thể vào được Tiên Phù Tông và trở thành đệ tử ở đây, cho dù đã trải qua quá trình khảo hạch rất tồi tệ.
Chỉ là thời gian suy nghĩ quá ngắn, nên hắn vẫn chưa hiểu được tại sao vị lão nhân này lại phải tốn hao nhiều công sức khi đồng hành với mình từ đất Tần đến nước Yên như vậy.
Ông lão đội nắng nhìn Trương Nghi đang sững sờ, với ánh mắt còn ấm áp hơn cả ánh mặt trời.
Ông đi tới trước mặt Trương Nghi và Nhạc Nghị giữa đám đông đang kính cẩn.
Nhạc Nghị nhìn ông già hiền lành này, không cách nào liên tưởng nổi ông với người tu hành mạnh nhất Đại Yên là một được.
Vào thời điểm này, thần bí ... uyên bác ... tâm cơ ... cường đại ... v.v. dường như không liên quan gì đến ông lão này.
― Đều không thua?...
Đợi tới lúc ông cụ đi tới trước mặt hai người đươc vài nhịp thở, cậu mới từ thất thần tỉnh táo lại:
― ... Ý của người là gì?
Mộ Dung Tiểu Ý đột nhiên lo lắng.
Không biết vì sao, điều cô quan tâm lúc này không phải sơn môn Tiên phù Tông sẽ thuộc về ai, mà là lo cho Nhạc Nghị và Trương Nghi.
Ông cụ nhìn Nhạc Nghị với nét mặt ôn hòa hiền từ, nói ra một câu như là đang cảm khái:
― Con mở túi gấm ra thì sẽ hiểu!
Nhạc Nghị lại ngơ ngẩn lần nữa.
― Con cứ mở ra sẽ biết. ― Ông lão nhìn cậu ta và nghiêm túc nói rành rẽ hơn:
― Tiếp theo, con sẽ hiểu được mối quan hệ thực sự giữa Hoàng Thiên Đạo Môn và Tiên Phù Tông. Con cũng sẽ minh bạch mối quan hệ giữa Tổ sư của con và sư phụ của ta là như thế nào.
Nhạc Nghị bỗng nhiên thở gấp.
Và hầu hết người tu hành của Tiên Phù Tông cũng đều như vậy. Hiện tại, bọn họ đều không hiểu được lời nói của ông lão, nhưng đều cảm thấy trong lời nói của ông dường như ẩn chứa bí mật rất lớn, đáp án nằm ngay trong cái túi do tổ sư của Hoàng Thiên Đạo Môn để lại trên người Nhạc Nghị.
Nhạc Nghị lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua ông lão.
Sau đó cậu ta hít một hơi thật sâu và kiên quyết mở túi gấm.
Trong đó là một cuộn da dê nhỏ đã ố vàng.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, cậu ta đã chắc chắn chữ viết tay trên cuộn da thực sự là của tổ sư mình.
Sau khi mở ra và bắt đầu đọc chữ viết trên đó, cậu ta mới dần hiểu tại sao Tổ sư lại để lại nhiều ghi chú như vậy.
― Hóa ra là vậy ư!?
Hai tay bắt đầu hơi run rẩy, cậu có chút sững sờ lên tiếng.
Đôi mắt trở nên mờ mịt, cậu ta như một đứa trẻ lạc đường không biết phải đi hướng nào.
― Nói chính xác, đây là một cái âm mưu.
Ông lão nhìn cậu với vẻ hơi áy náy, rồi chậm rãi giải thích:
― Chẳng qua đây là một âm mưu có thiện ý. Một âm mưu có thể tránh cho Tiên Phù Tông cực thịnh tất suy. Vậy nên mong con đừng trách Tổ sư của mình.
Tất cả đệ tử Tiên Phù Tông đều ngơ ngác nhìn ông lão và Nhạc Nghị.
Họ muốn nhận được câu trả lời. Bầu không khí lúc này trở nên quá im ắng và ngột ngạt.
May mắn thay, ông cụ không bắt họ phải chờ đợi quá lâu.
Ông mở miệng, giọng nói rõ ràng, để cho mọi người đệ tử Tiên Phù Tông đều có thể nghe được thấu tỏ:
― Chuyện Nhạc Bình rời núi thành lập Hoàng Thiên Đạo Môn năm đó, thực sự không phải là vì cái tâm tranh chấp, mà là do cố ý an bài. Nguyên nhân là vì, vào lúc đó Tiên Phù Tông đã là môn phái hùng mạnh nhất ở Đại Yên... Trong cái nhìn của tông chủ lúc ấy, bất kỳ thứ gì tới lúc cực thịnh, thì càng nhiều khả năng dễ suy tàn, giống như một vương triều vô địch thì dễ suy tàn và diệt vong bởi bên trong mục nát (nội loạn) hơn là do ngoại địch.
― Có áp lực từ bên ngoài mới đạt được tiến bộ.
Sau chốc lát dừng lại, quét mắt nhìn qua khuôn mặt của Trương Nghi và tất cả đệ tử Tiên Phù Tông khác, ông mới chậm rãi nói tiếp:
― Hoàng Thiên Đạo Môn là Tiên Phù Tông, và Tiên Phù Tông vẫn là Tiên Phù Tông. Cho nên, bất kể là người của thế hệ nào của Hoàng Thiên Đạo Môn đánh bại Tiên Phù Tông hay ngược lại, thì đó đều là chiến thắng của Tiên Phù Tông cả.
― Vậy đây là cố ý thành lập một tông môn đối địch!? ― Có ai đó đã hiểu ra, không kiềm được lên tiếng.
― Không bám vào một khuôn mẫu, mới chính là chân ý của Phù đạo.
Ông lão nhàn nhạt ngẩng đầu, nhìn lên trời cao, dạy bảo:
― Hải nạp bách xuyên (Biển chứa trăm sông) mới là lớn. Mặc kệ xuất thân thế nào, chỉ cần ngươi là đệ tử chân chính của Tiên Phù Tông, thành tựu của ngươi tức thì tạo nên Tiên Phù Tông.
Nghe được lời nói của ông cụ, không ít sư trưởng của Tiên Phù Tông đều tràn ngập sự xấu hổ, nhất là sau khi ánh mắt của họ nhìn về phía Trương Nghi.
Cuối cùng họ cũng hiểu ra tại sao Tiên Phù Tông lại có thể chấp nhận một người Tần như Trương Nghi.
― Để đắc Đạo có hàng ngàn vạn cách. Nếu chỉ giới hạn trong những cái phù chết đó, thì thực là nước đọng ao tù, cuối cùng chỉ là đạp trên con đường mà các bậc tiền bối đã đi, vậy thì có thành tựu được bao nhiêu. ― Ông cụ quay đầu thoáng nhìn qua Trương Nghi, chậm rãi bảo tiếp.
Nỗi lòng cảm động không hiểu, Trương Nghi nhìn ông lão, nghĩ đến tiền căn hậu quả, thì đã rõ những so đo dọc theo đường đi trước đây của ông đều chỉ là khảo nghiệm. Hắn mở miệng, nhưng rồi lại không nói được cái gì.
― Đã tới rồi thì cứ an tâm lưu lại. Bây giờ nếu con đã hiểu được ý tứ sâu xa của Tổ sư con và sư phụ ta, thì con chắc đã rõ rằng, tất cả đều là vì Tiên Phù Tông này. Con hãy ở lại, tu luyện ở Tiên Phù Tông đi!
Ông cụ nhìn Nhạc Nghị đang không nói nên lời mà cười bảo:
― Ta cho con đỉnh núi Tiên Phù Tông này.
“Ta sẽ giao đỉnh Tiên Phù Tông này cho con...!”
Giọng nói này tuy bình thản, nhưng lại không ngừng vang vọng khắp núi rừng, tràn đầy sự chân thành và khí phách khiến người ta nể phục.
Nhạc Nghị thân thể kịch chấn như bị sét đánh trúng. Sau đó cậu theo bản năng khom người thưa:
― Tông chủ!
― Hai con đi cùng ta!
Ông lão cười nhạt, bắt đầu xoay người đi lên núi theo lối cũ. Đồng thời đuổi theo sau còn có Trương Nghi và Nhạc Nghị.
***
― Đỉnh núi này giao cho con, không phải nói chơi…
Khi đi đến lưng chừng núi chỗ mây đậu, ông lão không quay đầu lại mà chỉ nhẹ nhàng chậm rãi nói:
― Chỉ vì một cái di mệnh mà khắc khổ tu hành, còn một mình lẻ loi tới thách đấu với một môn phái cực lớn, giao ngọn núi này cho con, ta rất yên tâm.
― Chỉ cần giao cho bất kỳ người nào trong hai con, sau này khi nhắm mắt, thì ta đều có thể yên tâm trút bỏ cái gánh nặng Tiên Phù Tông này. Hiện tại, hai người các con kính trọng lẫn nhau, tự nhiên cũng là hỗ trợ cho nhau.
― Hoàng Thiên Đạo phù là Phù tu thân thể, nhưng đồng thời cũng là mắt trận của ngọn núi này.
Ông lão dừng lại trước một ngôi nhà tranh. Ông chỉ vừa liếc mắt nhìn cánh cửa của nó, thì viên đá xanh trông bình thường ở đó lập tức sáng lên, phát ra ánh sáng màu vàng sáng chói, hoàn toàn nhất trí với màu lá phù của Nhạc Nghị.
Nhạc Nghị thân thể chấn động mạnh lần nữa.
Chỉ cần cảm nhận khí tức tỏa ra từ ngưỡng cửa, thì cậu liền hiểu được ông cụ đã giao mắt phù trận cho cậu, thật sự đã giao đỉnh núi cho hắn.
― Có người thủ, tất có người công.
Ông lão quay đầu nhìn sang Trương Nghi, khẽ cười nói tiếp:
― Tu vi chân nguyên của con tuy chưa được đại thành, nhưng kiếm ý đã đạt được. Chuyện bên ngoài sau này, con cần dựa vào kiếm của mình nhiều hơn.
Trương Nghi há hốc mồm định nói: ― Con...
Nhưng ông lão lắc đầu, trực tiếp cắt ngang: ― Đừng coi thường bản thân!
Trương Nghi và Nhạc Nghị nhìn nhau.
― Cần chuẩn bị trước khi trời mưa*.
Ông lão mỉm cười hài lòng, nhìn về đám mây đen đang che phủ kinh thành ở xa xa, bảo:
― Thật may mắn khi sớm có được hai người đệ tử như các con.
Vào lúc này, Trương Nghi lại không hiểu sao lại nghĩ đến Hoàng Thiên Đạo Môn và Tiên Phù Tông, và nghĩ về Tô Tần.
Hắn không khỏi ngẩng đầu, nhìn ông lão mà hỏi:
― Vậy thì sư huynh...
― Có người giúp, vậy tự nhiên phải có người thúc ép…
Ông lão cười giải đáp:
― Tô Tần không yếu, sẽ hoàn thành tốt vai trò của mình. Về phần thắng lợi ở tương lai thì, một bên có hai người các con, bên kia chỉ một, cho nên ta yên tâm.
Trương Nghi và Nhạc Nghị lại im lặng.
Nhìn vị lão nhân mạnh nhất Đại Yên này, hai người giờ đây chỉ cảm thấy bộ dáng của ông cao lớn vô cùng.
*****
(*) Trích từ một câu tục ngữ cổ của Trung Hoa, tạm hiểu là lên sẵn kế hoạch trước, lo trước khỏi họa.
Còn đây là câu đầy đủ theo Huỳnh Tịnh Của sưu tập: Ràng rịt lúc chưa mưa, lo trước khi chưa có họa. Chớ chờ khi khát mới đào giếng.
/438
|