Rầm một tiếng thân hình Chung Tu văng ngược lại đập mạnh vào góc tường, thanh trường kiếm màu tím ỉu xìu đang lắc lư cắm chênh chếch trên xà nhà, sâu hoắm. Gương mặt Chung Tu đẫm máu, vành môi tái nhợt run rẩy, hắn khẽ nhìn xuống bàn tay trái đang nứt toát ra, ánh mắt mờ mịt cùng tuyệt vọng.
Mờ mịt cùng tuyệt vọng là bởi cách biệt mênh mông về thực lực, hoàn toàn không thể chống đỡ.
Cùng lúc đó, Đường Khuyết ảo não bay ngược về chỗ cũ, thanh đại kiếm màu xanh của hắn bị một sức mạnh kinh khủng đập gãy đoạn, vặn vẹo chẳng khác nào một mớ sắt vụn rơi đầy trên mặt đất .
Sóng gió chợt qua đi.
Toàn thân Chương Nam ướt đẫm mồ hôi, miệng há lớn giống như cá bị vớt ra khỏi nước đang đớp từng ngụm không khí nhưng không hề phát ra được chút âm thanh nào.
Đường Mông Trần vẫn giơ hai tay lên như cũ chỉ có điều từ trong ống tay áo rách nát lộ ra đôi hộp sắt hình vuông, còn mắt hắn đang dán chặt vào mũi kiếm như sừng bạch dương nọ, hoàn toàn trống rỗng, tuyệt vọng.
Tất cả đều chết trân.
Dù kiếm trên tay có đang nhỏ máu - máu từ trên trán, trên mũi, trên miệng, trước ngực, nhưng tất cả đều câm lặng bởi một kiếm.
Chỉ một nhát kiếm!
Từ trên cao chém xuống, đánh bay hồ điệp, đập tan sóng lớn.
Vô số tiếng bước chân dồn dập từ ngoài hành lang tiến đến gian phòng, cửa trước, cửa sổ, cả vách tường nháy mắt đã xuất hiện rất nhiều vết thủng. Bên ngoài những lỗ thủng người đứng chật ních, nhìn những ánh mắt lạnh lẽo ấy, con cá mắc cạn Chương Nam kêu lên như sắp khóc:
- “Không thể nào! Ban nãy rõ ràng ngươi nói với ta không hề muốn qua lại với quý nhân, sao bên cạnh ngươi lại xuất hiện người của Bạch Dương động? Sao ngươi có thể tìm được đại nhân vật cỡ này?”
Tiếng gào khóc của Chương Nam tại thời khắc đó cũng chính là khúc mắc của phần lớn mọi người có mặt trong gian phòng.
Mũi kiếm trông giống sừng bạch dương từ từ biến mất một cách kì dị, giống như đang chui vào cơ thể của lão nhân tóc bạc. Nó tượng trưng cho cảnh giới thứ sáu - Bản Mệnh cảnh!
Nhất cảnh Thông Huyền, nhị cảnh Luyện Khí, tam cảnh Chân Nguyên, tứ cảnh Dung Nguyên, ngũ cảnh Thần Niệm, lục cảnh Bản Mệnh, thất cảnh Bàn Sơn, bát cảnh Khai Thiên, cửu cảnh Trường Sinh. Tu luyện đến cảnh giới thứ năm Thần Niệm cảnh thì chân nguyên và thiên địa nguyên khí kết hợp cải tạo thân thể người tu luyện giúp niệm lực của người đó tăng mạnh, luyện đến cảnh giới này thì có thể dùng niệm lực khống chế vài khí cụ đặc biệt có tích trữ chút chân nguyên trên bề mặt, tỉ dụ như là phi kiếm hay phù lục… Niệm lực đến đâu, phi kiếm, phù lục theo đến đó. Điều này giúp cho tốc độ và sức mạnh của cảnh giới thứ năm khác xa cảnh giới trước, đồng nghĩa với việc xuất hiện thêm nhiều thủ đoạn đối địch thần bí mạc trắc, biến ảo khôn lường. Khi tu luyện đến cảnh giới thứ sáu Bản Mệnh cảnh lại càng mạnh mẽ hơn - chân nguyên phân chia âm dương ngũ hành - người tu luyện có thể chọn thiên tài địa bảo phù hợp bản thân để luyện thành vật bản mệnh cho mình. (vật gắn liền với tính mệnh)
Đối với đẳng cấp đám người Chương Nam thì cho dù biết rõ trong thành Trường Lăng có rất nhiều tu hành giả tu luyện vượt qua cảnh giới thứ sáu nhưng bình thường chẳng thể nào gặp mặt, càng không được tận mắt chứng kiến uy lực khi sử dụng vật bản mệnh. Ngũ cảnh tu hành giả không cầu cũng gặp, còn lục cảnh thì muốn cầu cũng không thể gặp. Chênh lệch giữa hai cảnh giới này giống như khác biệt giữa dân đen và quan lớn, như tôm cá khác với giao long!
Đây chính là điều khiến Chương Nam trăn trở cùng tuyệt vọng nhất. Lục cảnh Bản Mệnh tu hành giả, nếu không phả quan viên quyền cao chức trọng trong triều thì cũng là trưởng lão hay tông chủ của các môn các phái. Nhân vật có cấp bậc thế này thậm chí còn lôi kéo được sự chú ý của hai vị thừa tường, sao lại có thể đích thân ra tay giúp đỡ Vương Thái Hư!
Không thể nào!
…
Không ai để ý đến tiếng kêu gào của Chương Nam. Lão già tóc bạc hôm nay đại triển thần uy dường như cũng không để tiếng gào rống của Chương Nam vào tai. Cả Vương Thái Hư cũng không màng chú ý đến. Hắn xoay người lại, lạnh lẽo nhìn ba kẻ đằng sau mình mặt mũi ngày càng trắng bệch. Ba kẻ từng là huynh đệ vào sinh ra tử với hắn. Thế mà vừa nãy, cả ba lại phối hợp để sát hại hắn.
Hai trong số ba người đã bị đánh đến trọng thương. Còn lại một thanh trường kiếm đẫm máu đang run rẩy.
- “Tại sao?” Vương Thái Hư nhìn kẻ đang nắm thanh kiếm trên tay, vẫn đang nhỏ máu.
- “Lý Tuyết Thanh, năm đó chính ta chuộc ngươi khỏi tay đám buôn người, thanh Tuyết Hoa Kiếm này cũng là ta vất vả giúp ngươi đoạt được. Tại sao ngươi lại muốn giết ta?
Tại sao? Nói cho ta biết lí do tại sao?”
Tu hành giả trẻ tuổi thủy chung vẫn không trả lời, Vương Thái Hư bình tĩnh trở lại nói rất nghiêm túc:
- Coi như giúp ta thỏa mãn lòng hiếu kỳ, chỉ cần ngươi nói ra nguyên nhân ta sẽ đảm bảo an toàn cho thân nhân của ngươi. Thậm chí sẽ nói cho họ biết các ngươi vì bảo vệ mà ta bỏ mạng.”
Nghe thấy lời này của Vương Thái Hư, tên tu hành giả trẻ tuổi khẽ cười trả lời:
- “Là vì một tiểu cô nương đáng mến ở thanh lâu rơi vào tay bọn chúng, đệ xin tạ lỗi với đại ca.” Nói xong, hắn quỳ gối trước mặt Vương Thái Hư.
“Hự”- Thanh âm khó nhọc vang lên. Trường kiếm trong tay hắn không biết đã đảo chiều từ lúc nào, mũi kiếm đâm xuyên người, máu tươi phụt ra ướt đẫm cả lưng hắn.
- “Đa tạ
Tên đại hán râu quái nón khẽ thở dài, thành khẩn nói lời cảm tạ với Vương Thái Hư:
- “Ta muốn giết chết ngươi vì trước đây ta đã từng làm chuyện có lỗi với huynh đệ trong bang. Nhiều năm trước, cháu dâu của Liễu huynh đệ bị cưỡng dâm mà chết, chính là do ta trong lúc say rựu đã gây ra tội lỗi tày trời. Chỉ là chuyện cũ đã lâu không biết tại sao bọn chúng lại phát hiện ra. Ta nhất thời hồ đồ, kết cục sai lại càng sai.”
Nói xong, đại hán râu quai nón một chỉ đâm thẳng tâm mạch, gương mặt đầy hổ thẹn gục xuống.
Còn một tên nam tử khác tuổi tác không chênh lệch mấy so với Vương Thái Hư, nhìn thấy máu tươi dính đầy trên đất hắn không khỏi thở dài:
- “Ta cảm thấy nếu để ta trở thành chủ nhân của Lưỡng Tằng Lâu sẽ tốt hơn, dẫu sao ta cũng có chút không tín nhiệm ngươi. Lúc này ta đã biết mình có mắt không tròng.”
Vừa dứt câu, hắn vái một lạy thành khẩn trước Vương Thái Hư, rồi quay ngược trường kiếm, đâm sâu vào thân mình.
Giang hồ đương nhiên có quy củ của giang hồ. Biết rõ không thể tránh khỏi cái chết, Đường Khuyết và Đường Mông Trần liếc mắt nhìn nhau rồi đồng thời dùng kiếm cắt cổ tự sát. Chết thế này vô cùng thê thảm, máu tươi không ngừng phun phụt phụt ra ngoài, băn tung tóe, thậm chí ướt đẫm cả người Chương Nam ở bên cạnh.
- “Ngươi có thể không cần phải chết” - Vương Thái Hư nhìn chằm chằm tên còn lại.
Mấy ngấn mỡ trên người Chương Nam run lên, hắn không dám tin vào những gì Vương Thái Hư vừa nói, chỉ sợ Vương Thái Hư cố ý cho hắn một tia hi vọng rồi lại nhẫn tâm dập tắt càng khiến cái chết của hắn thống khổ hơn.
- “Số người chết tối hôm nay đã quá nhiều, ta không muốn huynh đệ của mình phải tiếp tục huyết chiến với thủ hạ mai phục của ngươi ngoài kia.”
Vương Thái Hư mệt mỏi nhắm hai mắt lại im lặng đứng đấy một lát rồi lên tiếng:
- “Nhưng ta muốn tên Chung Tu vừa nãy ra tay với ta phải chết... Còn việc làm ăn của Lôi Vũ Đường ở Thành Nam không cần hắn bảo kê nữa, tất cả sẽ do Lưỡng Tằng Lâu bọn ta phụ trách. Còn về sinh ý của các ngươi ta chỉ lấy hai phần. Từ này về sau, ta với ngươi coi như đi trên cùng một con thuyền, hy vọng sau này ngươi sẽ nhớ rõ lập trường và những gì ta đã nói hôm nay.”
Nghe xong những lời này, Chương Nam cuối cùng cũng dừng lại cơn run rẩy triền miên của mình, trong mắt của hắn cũng chỉ còn lại chút tức giận.
Còn Chung Tu nằm thê thảm ở góc tường như hồ điệp bị mất cánh, miệng rên rĩ âm thanh thê lương không cam lòng, trong nháy mắt, hắn dùng hết sức nện lưng vào tường nương nhờ lực đập bay vút ra ngoài, để lại phía sau hàng đống gạch vụn vỡ.
Vương Thái Hư cũng chẳng buồn nhíu mày.
Thậm chí hắn còn chẳng thèm liếc mắt nhìn Chung Tu.
Trong màn đêm dày đặc chợt vang lên vô số tiếng rít xé gió, sau đó là tiếng kim loại phập phập đâm xuyên da thịt, sau cùng là âm thanh vật gì đó rơi xuống đất.
Hắn vẫy vẫy tay với Chung Nam đang nằm xụi lơ, giọng nói thêm phần trầm thấp:
- “Lúc này ngươi có thể ra ngoài, thông báo cho người của ngươi rằng ngươi vẫn còn sống, dẫn bọn họ rời khỏi đây. Sau đó, phải nhớ rõ những việc tiếp theo ngươi phải làm.”
- “Ta chi biết có một đại nhân vật trong lâu thuộc quân đội, cụ thể là ai thì không rõ.” – Chương Nam vừa bước ra khỏi cửa vừa khàn giọng để lại một câu này.
Vốn chỉ định chiếm lấy chút ít việc làm ăn của Lưỡng Tằng Lâu vậy mà kết quả lại trở thành mất đi hai phần lợi nhuận, còn mất một vị tu hành giải lợi hại thủ hộ, Chương béo đại danh đỉnh đỉnh trên giang hồ ngày thường chỉ cần giậm chân thôi cũng khiến phố phường run rẩy, vậy mà khi cất những bước nặng nề xuống lầu lại loạng choạng ngã mấy lần.
Thứ khiến hắn sợ vỡ mật không phải là máu tươi lênh láng trên đất, mà là một kích thi triển từ Bản Mệnh Kiếm của lão già tóc bạc.
- “Cảm tạ đại ân của Đỗ tiên sinh”
Trải qua đại nạn chết đi sống lại, những ngày sau này, Vương Thái Hư nhất định sẽ chiếm được địa vị bất phàm trong thành Trường Lăng, nhưng hắn vẫn làm lễ thành khẩn với lão già tóc bạc đang ngồi yên bất động.
- “Người mà ngươi chọn không tồi đâu, bình thường nói không chừng ta cũng sẽ bảo hắn nhập môn hạ của mình.” – lão già tóc bạc khẽ nói một câu, liếc nhiền Đinh Ninh rồi đứng lên rời đi.
- “Ta vẫn còn sống”. Vương Thái Hư đưa mắt nhìn lão già tóc bạc đang rời đi, rồi xoay người nhìn Đinh Ninh chăm chú, nói với hắn bằng giọng vô cùng bùi ngùi: “Kể từ hôm nay, người đã là môn sinh của Bạch Dương Động.”
Đinh Ninh lắc đầu, thì thầm trong miệng rất khẽ: “Đơn giản thế thôi sao?”
Đơn giản sao?
Nếu không phải Bạch Dương Động trùng hợp chọc giận thị tộc của hoàng hậu, những ngày gần đây lại bị ép sát nhập với Thanh Đằng kiếm viện; nếu không phải Đỗ tiên sinh đã được thánh thượng ân chuẩn, cho phép ông ấy cáo lão hồi hương; nếu không phải tu hành giả cũng muốn phần còn lại của đời mình được hưởng chút an nhàn; nếu không cần phải bận tâm đến miệng lưỡi của những kẻ trong triều… thì nhân vật đứng vị trị số một, số hai trong Bạch Dương Động sao có thể quyết định ra tay giúp đỡ mình chứ?
Đây là cái giá phải trả cho rất nhiều chuyện, hơn nữa còn là những chuyện hết sức phức tạp.
Chỉ là Vương Thái Hư không thể nào hiểu nỗi trong lòng Đinh Ninh đang nghĩ điều gì, dù sao máu tươi bê bết trên sàn khiến hắn cảm thấy quá đỗi mệt mỏi, vì thế chỉ khẽ cười, không buồn giải thích.
Sống - quả thật là rất mệt mỏi!
Mờ mịt cùng tuyệt vọng là bởi cách biệt mênh mông về thực lực, hoàn toàn không thể chống đỡ.
Cùng lúc đó, Đường Khuyết ảo não bay ngược về chỗ cũ, thanh đại kiếm màu xanh của hắn bị một sức mạnh kinh khủng đập gãy đoạn, vặn vẹo chẳng khác nào một mớ sắt vụn rơi đầy trên mặt đất .
Sóng gió chợt qua đi.
Toàn thân Chương Nam ướt đẫm mồ hôi, miệng há lớn giống như cá bị vớt ra khỏi nước đang đớp từng ngụm không khí nhưng không hề phát ra được chút âm thanh nào.
Đường Mông Trần vẫn giơ hai tay lên như cũ chỉ có điều từ trong ống tay áo rách nát lộ ra đôi hộp sắt hình vuông, còn mắt hắn đang dán chặt vào mũi kiếm như sừng bạch dương nọ, hoàn toàn trống rỗng, tuyệt vọng.
Tất cả đều chết trân.
Dù kiếm trên tay có đang nhỏ máu - máu từ trên trán, trên mũi, trên miệng, trước ngực, nhưng tất cả đều câm lặng bởi một kiếm.
Chỉ một nhát kiếm!
Từ trên cao chém xuống, đánh bay hồ điệp, đập tan sóng lớn.
Vô số tiếng bước chân dồn dập từ ngoài hành lang tiến đến gian phòng, cửa trước, cửa sổ, cả vách tường nháy mắt đã xuất hiện rất nhiều vết thủng. Bên ngoài những lỗ thủng người đứng chật ních, nhìn những ánh mắt lạnh lẽo ấy, con cá mắc cạn Chương Nam kêu lên như sắp khóc:
- “Không thể nào! Ban nãy rõ ràng ngươi nói với ta không hề muốn qua lại với quý nhân, sao bên cạnh ngươi lại xuất hiện người của Bạch Dương động? Sao ngươi có thể tìm được đại nhân vật cỡ này?”
Tiếng gào khóc của Chương Nam tại thời khắc đó cũng chính là khúc mắc của phần lớn mọi người có mặt trong gian phòng.
Mũi kiếm trông giống sừng bạch dương từ từ biến mất một cách kì dị, giống như đang chui vào cơ thể của lão nhân tóc bạc. Nó tượng trưng cho cảnh giới thứ sáu - Bản Mệnh cảnh!
Nhất cảnh Thông Huyền, nhị cảnh Luyện Khí, tam cảnh Chân Nguyên, tứ cảnh Dung Nguyên, ngũ cảnh Thần Niệm, lục cảnh Bản Mệnh, thất cảnh Bàn Sơn, bát cảnh Khai Thiên, cửu cảnh Trường Sinh. Tu luyện đến cảnh giới thứ năm Thần Niệm cảnh thì chân nguyên và thiên địa nguyên khí kết hợp cải tạo thân thể người tu luyện giúp niệm lực của người đó tăng mạnh, luyện đến cảnh giới này thì có thể dùng niệm lực khống chế vài khí cụ đặc biệt có tích trữ chút chân nguyên trên bề mặt, tỉ dụ như là phi kiếm hay phù lục… Niệm lực đến đâu, phi kiếm, phù lục theo đến đó. Điều này giúp cho tốc độ và sức mạnh của cảnh giới thứ năm khác xa cảnh giới trước, đồng nghĩa với việc xuất hiện thêm nhiều thủ đoạn đối địch thần bí mạc trắc, biến ảo khôn lường. Khi tu luyện đến cảnh giới thứ sáu Bản Mệnh cảnh lại càng mạnh mẽ hơn - chân nguyên phân chia âm dương ngũ hành - người tu luyện có thể chọn thiên tài địa bảo phù hợp bản thân để luyện thành vật bản mệnh cho mình. (vật gắn liền với tính mệnh)
Đối với đẳng cấp đám người Chương Nam thì cho dù biết rõ trong thành Trường Lăng có rất nhiều tu hành giả tu luyện vượt qua cảnh giới thứ sáu nhưng bình thường chẳng thể nào gặp mặt, càng không được tận mắt chứng kiến uy lực khi sử dụng vật bản mệnh. Ngũ cảnh tu hành giả không cầu cũng gặp, còn lục cảnh thì muốn cầu cũng không thể gặp. Chênh lệch giữa hai cảnh giới này giống như khác biệt giữa dân đen và quan lớn, như tôm cá khác với giao long!
Đây chính là điều khiến Chương Nam trăn trở cùng tuyệt vọng nhất. Lục cảnh Bản Mệnh tu hành giả, nếu không phả quan viên quyền cao chức trọng trong triều thì cũng là trưởng lão hay tông chủ của các môn các phái. Nhân vật có cấp bậc thế này thậm chí còn lôi kéo được sự chú ý của hai vị thừa tường, sao lại có thể đích thân ra tay giúp đỡ Vương Thái Hư!
Không thể nào!
…
Không ai để ý đến tiếng kêu gào của Chương Nam. Lão già tóc bạc hôm nay đại triển thần uy dường như cũng không để tiếng gào rống của Chương Nam vào tai. Cả Vương Thái Hư cũng không màng chú ý đến. Hắn xoay người lại, lạnh lẽo nhìn ba kẻ đằng sau mình mặt mũi ngày càng trắng bệch. Ba kẻ từng là huynh đệ vào sinh ra tử với hắn. Thế mà vừa nãy, cả ba lại phối hợp để sát hại hắn.
Hai trong số ba người đã bị đánh đến trọng thương. Còn lại một thanh trường kiếm đẫm máu đang run rẩy.
- “Tại sao?” Vương Thái Hư nhìn kẻ đang nắm thanh kiếm trên tay, vẫn đang nhỏ máu.
- “Lý Tuyết Thanh, năm đó chính ta chuộc ngươi khỏi tay đám buôn người, thanh Tuyết Hoa Kiếm này cũng là ta vất vả giúp ngươi đoạt được. Tại sao ngươi lại muốn giết ta?
Tại sao? Nói cho ta biết lí do tại sao?”
Tu hành giả trẻ tuổi thủy chung vẫn không trả lời, Vương Thái Hư bình tĩnh trở lại nói rất nghiêm túc:
- Coi như giúp ta thỏa mãn lòng hiếu kỳ, chỉ cần ngươi nói ra nguyên nhân ta sẽ đảm bảo an toàn cho thân nhân của ngươi. Thậm chí sẽ nói cho họ biết các ngươi vì bảo vệ mà ta bỏ mạng.”
Nghe thấy lời này của Vương Thái Hư, tên tu hành giả trẻ tuổi khẽ cười trả lời:
- “Là vì một tiểu cô nương đáng mến ở thanh lâu rơi vào tay bọn chúng, đệ xin tạ lỗi với đại ca.” Nói xong, hắn quỳ gối trước mặt Vương Thái Hư.
“Hự”- Thanh âm khó nhọc vang lên. Trường kiếm trong tay hắn không biết đã đảo chiều từ lúc nào, mũi kiếm đâm xuyên người, máu tươi phụt ra ướt đẫm cả lưng hắn.
- “Đa tạ
Tên đại hán râu quái nón khẽ thở dài, thành khẩn nói lời cảm tạ với Vương Thái Hư:
- “Ta muốn giết chết ngươi vì trước đây ta đã từng làm chuyện có lỗi với huynh đệ trong bang. Nhiều năm trước, cháu dâu của Liễu huynh đệ bị cưỡng dâm mà chết, chính là do ta trong lúc say rựu đã gây ra tội lỗi tày trời. Chỉ là chuyện cũ đã lâu không biết tại sao bọn chúng lại phát hiện ra. Ta nhất thời hồ đồ, kết cục sai lại càng sai.”
Nói xong, đại hán râu quai nón một chỉ đâm thẳng tâm mạch, gương mặt đầy hổ thẹn gục xuống.
Còn một tên nam tử khác tuổi tác không chênh lệch mấy so với Vương Thái Hư, nhìn thấy máu tươi dính đầy trên đất hắn không khỏi thở dài:
- “Ta cảm thấy nếu để ta trở thành chủ nhân của Lưỡng Tằng Lâu sẽ tốt hơn, dẫu sao ta cũng có chút không tín nhiệm ngươi. Lúc này ta đã biết mình có mắt không tròng.”
Vừa dứt câu, hắn vái một lạy thành khẩn trước Vương Thái Hư, rồi quay ngược trường kiếm, đâm sâu vào thân mình.
Giang hồ đương nhiên có quy củ của giang hồ. Biết rõ không thể tránh khỏi cái chết, Đường Khuyết và Đường Mông Trần liếc mắt nhìn nhau rồi đồng thời dùng kiếm cắt cổ tự sát. Chết thế này vô cùng thê thảm, máu tươi không ngừng phun phụt phụt ra ngoài, băn tung tóe, thậm chí ướt đẫm cả người Chương Nam ở bên cạnh.
- “Ngươi có thể không cần phải chết” - Vương Thái Hư nhìn chằm chằm tên còn lại.
Mấy ngấn mỡ trên người Chương Nam run lên, hắn không dám tin vào những gì Vương Thái Hư vừa nói, chỉ sợ Vương Thái Hư cố ý cho hắn một tia hi vọng rồi lại nhẫn tâm dập tắt càng khiến cái chết của hắn thống khổ hơn.
- “Số người chết tối hôm nay đã quá nhiều, ta không muốn huynh đệ của mình phải tiếp tục huyết chiến với thủ hạ mai phục của ngươi ngoài kia.”
Vương Thái Hư mệt mỏi nhắm hai mắt lại im lặng đứng đấy một lát rồi lên tiếng:
- “Nhưng ta muốn tên Chung Tu vừa nãy ra tay với ta phải chết... Còn việc làm ăn của Lôi Vũ Đường ở Thành Nam không cần hắn bảo kê nữa, tất cả sẽ do Lưỡng Tằng Lâu bọn ta phụ trách. Còn về sinh ý của các ngươi ta chỉ lấy hai phần. Từ này về sau, ta với ngươi coi như đi trên cùng một con thuyền, hy vọng sau này ngươi sẽ nhớ rõ lập trường và những gì ta đã nói hôm nay.”
Nghe xong những lời này, Chương Nam cuối cùng cũng dừng lại cơn run rẩy triền miên của mình, trong mắt của hắn cũng chỉ còn lại chút tức giận.
Còn Chung Tu nằm thê thảm ở góc tường như hồ điệp bị mất cánh, miệng rên rĩ âm thanh thê lương không cam lòng, trong nháy mắt, hắn dùng hết sức nện lưng vào tường nương nhờ lực đập bay vút ra ngoài, để lại phía sau hàng đống gạch vụn vỡ.
Vương Thái Hư cũng chẳng buồn nhíu mày.
Thậm chí hắn còn chẳng thèm liếc mắt nhìn Chung Tu.
Trong màn đêm dày đặc chợt vang lên vô số tiếng rít xé gió, sau đó là tiếng kim loại phập phập đâm xuyên da thịt, sau cùng là âm thanh vật gì đó rơi xuống đất.
Hắn vẫy vẫy tay với Chung Nam đang nằm xụi lơ, giọng nói thêm phần trầm thấp:
- “Lúc này ngươi có thể ra ngoài, thông báo cho người của ngươi rằng ngươi vẫn còn sống, dẫn bọn họ rời khỏi đây. Sau đó, phải nhớ rõ những việc tiếp theo ngươi phải làm.”
- “Ta chi biết có một đại nhân vật trong lâu thuộc quân đội, cụ thể là ai thì không rõ.” – Chương Nam vừa bước ra khỏi cửa vừa khàn giọng để lại một câu này.
Vốn chỉ định chiếm lấy chút ít việc làm ăn của Lưỡng Tằng Lâu vậy mà kết quả lại trở thành mất đi hai phần lợi nhuận, còn mất một vị tu hành giải lợi hại thủ hộ, Chương béo đại danh đỉnh đỉnh trên giang hồ ngày thường chỉ cần giậm chân thôi cũng khiến phố phường run rẩy, vậy mà khi cất những bước nặng nề xuống lầu lại loạng choạng ngã mấy lần.
Thứ khiến hắn sợ vỡ mật không phải là máu tươi lênh láng trên đất, mà là một kích thi triển từ Bản Mệnh Kiếm của lão già tóc bạc.
- “Cảm tạ đại ân của Đỗ tiên sinh”
Trải qua đại nạn chết đi sống lại, những ngày sau này, Vương Thái Hư nhất định sẽ chiếm được địa vị bất phàm trong thành Trường Lăng, nhưng hắn vẫn làm lễ thành khẩn với lão già tóc bạc đang ngồi yên bất động.
- “Người mà ngươi chọn không tồi đâu, bình thường nói không chừng ta cũng sẽ bảo hắn nhập môn hạ của mình.” – lão già tóc bạc khẽ nói một câu, liếc nhiền Đinh Ninh rồi đứng lên rời đi.
- “Ta vẫn còn sống”. Vương Thái Hư đưa mắt nhìn lão già tóc bạc đang rời đi, rồi xoay người nhìn Đinh Ninh chăm chú, nói với hắn bằng giọng vô cùng bùi ngùi: “Kể từ hôm nay, người đã là môn sinh của Bạch Dương Động.”
Đinh Ninh lắc đầu, thì thầm trong miệng rất khẽ: “Đơn giản thế thôi sao?”
Đơn giản sao?
Nếu không phải Bạch Dương Động trùng hợp chọc giận thị tộc của hoàng hậu, những ngày gần đây lại bị ép sát nhập với Thanh Đằng kiếm viện; nếu không phải Đỗ tiên sinh đã được thánh thượng ân chuẩn, cho phép ông ấy cáo lão hồi hương; nếu không phải tu hành giả cũng muốn phần còn lại của đời mình được hưởng chút an nhàn; nếu không cần phải bận tâm đến miệng lưỡi của những kẻ trong triều… thì nhân vật đứng vị trị số một, số hai trong Bạch Dương Động sao có thể quyết định ra tay giúp đỡ mình chứ?
Đây là cái giá phải trả cho rất nhiều chuyện, hơn nữa còn là những chuyện hết sức phức tạp.
Chỉ là Vương Thái Hư không thể nào hiểu nỗi trong lòng Đinh Ninh đang nghĩ điều gì, dù sao máu tươi bê bết trên sàn khiến hắn cảm thấy quá đỗi mệt mỏi, vì thế chỉ khẽ cười, không buồn giải thích.
Sống - quả thật là rất mệt mỏi!
/438
|