Hoa Hướng Vãn ở mật thất cho đến khi bình tĩnh lại rồi mới đứng dậy.
Nàng bố trí nhiều tầng trận pháp cho Tạ Trường Tịch, sau đó để Tầm Tình bảo vệ xung quanh chàng, lúc này mới rời đi.
Hoa Hướng Vãn thoáng điều chỉnh lại cảm xúc, tìm người hầu hỏi đường, rồi chạy về phía Thẩm Dật Trần ở.
Y ở phòng cũ năm xưa, Hoa Hướng Vãn vẫn giữ nguyên đồ trong phòng cho y. Nàng đi vào, thấy y đang đưa lưng về phía nàng, nhìn đồ trong phòng dường như hơi ngỡ ngàng.
Nàng đứng ở cửa, nhìn chằm chằm bóng dáng kia. Một lúc lâu sau, nàng điều chỉnh lại cảm xúc, làm ra vẻ không biết gì hết, gọi một tiếng: “Dật Trần.”
Thẩm Dật Trần nghe được âm thanh, quay đầu lại.
Dường như y mới rửa mặt chải đầu, áo bào rộng màu xanh biển, tóc dài tản ra, trên khuôn mặt giống Tạ Trường Tịch như đúc mang theo ba phần ý cười, ôn hòa nói: “A Vãn.”
Hoa Hướng Vãn nhìn người tươi cười trước mặt, cảm thấy nguc hơi nghẹn lại.
Quá giống.
Giống đến mức nàng căn bản không phân rõ, người trước mặt rốt cuộc là Thẩm Dật Trần, hay là Bích Huyết Thần Quân.
Nàng không dám nhìn nhiều, cúi đầu đi vào phòng, vừa đi vừa nói: “Vừa rồi dọa đến huynh rồi, bây giờ huynh cảm thấy thế nào?”
“Không sao.”
Thẩm Dật Trần lắc đầu, quay đầu nhìn về phía ngoài phòng, lộ ra vài phần lo lắng: “Mới vừa rồi... Là Tạ Trường Tịch hả?”
Hoa Hướng Vãn trả lời một tiếng, đi đến bên cạnh bàn. Thẩm Dật Trần ngẫm nghĩ, như có chút lo lắng: “Rốt cuộc tình huống hiện giờ là như thế nào?”
“Ý huynh hỏi cái gì?”
Hoa Hướng Vãn cụp mi châm trà, Thẩm Dật Trần như có chút mất mát, y thở dài, chỉ nói: “A Vãn, ta vừa hỏi thăm qua, đã hai trăm năm rồi.”
Hoa Hướng Vãn hơi khựng lại, Thẩm Dật Trần lấy ấm trà từ trong tay nàng, thay nàng rót nốt nửa chén trà: “Hai trăm năm này, muội sống thế nào?”
Nói xong, Thẩm Dật Trần buông ấm trà, nâng mắt nhìn về phía người trước mặt: “Vì sao ta chết rồi mà sống lại? Vì sao Tạ Trường Tịch lại ở Hợp Hoan Cung? Vì sao hắn muốn giết ta? Còn muội...”
Thẩm Dật Trần nhìn nàng, trong mắt mang theo vài phần thương tiếc. Dường như y muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại chỉ cười: “Thoạt nhìn đã trưởng thành rồi.”
Hoa Hướng Vãn nghe y nói, không kìm được lặng lẽ nắm chặt tay.
Nàng cười cười, nâng chén trà lên, cách xa y một chút, ngồi xuống bên cạnh, cúi đầu nói: “Dù sao đã qua nhiều năm như vậy, không thể làm một đứa nhỏ mãi được. Năm đó thật ra phải cảm ơn huynh.” Hoa Hướng Vãn ngẩng đầu, nhìn y, trong ánh mắt đều là cảm kích: “Nếu không phải huynh dùng giao châu cứu ta, có lẽ ta đã sớm bị Dao Quang giết. Đã nói phải dự sinh nhật với huynh, ai biết được ngày đó Dao Quang lại đến...”
Giọng Hoa Hướng Vãn nhỏ dần, tựa như mất mát.
Nghe lời này, Thẩm Dật Trần quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không nói gì.
Phát hiện thái độ lảng tránh của y, động tác của Hoa Hướng Vãn hơi ngừng lại.
Y đã nhìn ra.
Nàng ý thức được rõ ràng y đã nhìn ra nàng đang thử y.
Năm đó Dao Quang không đến vào ngày sinh nhật của Thẩm Dật Trần. Nếu người trước mặt là Thẩm Dật Trần thật, vậy y sẽ sửa đúng lời nàng.
Nếu y không phải, tất nhiên sẽ không biết nàng nói dối.
Nhưng y biết nàng nói dối, lại hoàn toàn không sửa lại cho đúng. Điều này chứng tỏ y biết chuyện này, nhưng y cũng hy vọng nàng thật sự tin y là Thẩm Dật Trần.
Thái độ như vậy làm Hoa Hướng Vãn lạnh lòng, nàng nhìn chằm chằm người trước mặt, nghi hoặc lên tiếng: “Dật Trần?”
“Hử?”
Thẩm Dật Trần nghe vậy quay đầu lại, Hoa Hướng Vãn tò mò nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ: “Sao không nói lời nào? Nghĩ gì vậy”
“Ta đang nghĩ,” Bên môi Thẩm Dật Trần mang chút ý cười: “nếu Thiếu chủ đã nghi ngờ ta, vì sao còn muốn giả vờ không phát hiện ra ta?”
Nghe lời này, Hoa Hướng Vãn không lập tức lên tiếng. Nàng cúi đầu nhấp trà, khắc chế trái tim đang đập nhanh của mình, ra vẻ bình tĩnh: “Vậy nếu ngài đã trở lại, lấy năng lực của ngài, vì sao lại muốn ở chỗ này vui đùa với ta?”
Lời này chọc cười đối phương, đối phương dựa nghiêng vào cạnh ghế, giọng điệu vô cùng dịu dàng: “Bởi vì, ta thích nhìn dáng vẻ A Vãn bảo vệ ta.”
Ánh mắt Hoa Hướng Vãn lạnh xuống, nàng nâng mi nhìn về phía đối phương. Trên khuôn mặt giống Tạ Trường Tịch như đúc kia, mang theo vẻ tươi cười mà Tạ Trường Tịch tuyệt đối không có, khuôn mặt luôn tuấn tú đoan chính lại mang theo vài phần tà khí.
“Một chưởng vừa rồi đánh vào trên người Tạ Trường Tịch kia, ta thấy đau lòng thay hắn.”
Nói xong, đối phương đứng dậy, cúi người đến trước mặt Hoa Hướng Vãn, nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng: “Ở trong lòng ngươi, rốt cuộc vẫn là Thẩm Dật Trần quan trọng hơn, đúng không?”
“Ngài sai rồi,” Hoa Hướng Vãn mỉm cười mở miệng: “một chưởng kia của ta là đánh vì Tạ Trường Tịch.”
Đối phương không hiểu, nghiêng nghiêng đầu, Hoa Hướng Vãn hạ giọng mềm xuống, có vẻ cực kỳ nhẹ nhàng: “Ta sợ chàng ấy đọa Đạo giết người, bị Thiên Đạo ghi tội. Ta đã gỡ Bích Hải Châu xuống lâu rồi. Ngài cũng thế, Thẩm Dật Trần cũng vậy, trên đời này không ai quan trọng hơn chàng ấy cả.”
Đối phương không nói gì, tươi cười trên mặt y không đổi, quanh thân lại nháy mắt lạnh xuống.
Một lát sau, thanh niên đứng lên, nhẹ giọng cười: “Lời giải thích thật làm cho người ta đau lòng. Sao ngươi lại phát hiện ra ta?”
“Ngài mới bị hủy mất thân thể ở Ma Cung, Thẩm Dật Trần lập tức sống lại, muốn không phát hiện cũng khó.”
Thấy đối phương thừa nhận, Hoa Hướng Vãn không mềm mỏng nữa, lạnh nhạt nói: “Huống chi, hồn phách của Dật Trần còn ở chỗ ta. Ta chưa làm gì cả, sao huynh ấy có thể sống lại?”
“Như vậy à.”
Thanh niên lùi ra sau, thở dài: “Thật là thất sách.”
“Rốt cuộc ngài muốn làm gì?”
Hoa Hướng Vãn mất đi hứng thú lòng vòng với ông ấy, lạnh lùng nói: “Đã có năng lực trở về, sao không trực tiếp tìm Tạ Trường Tịch, đặt Vực Linh ở trên người chàng ấy?”
“À!” Bích Huyết Thần Quân nâng tay lên, nhẹ nhàng nghịch tóc mình, thờ ơ trả lời: “Đúng là ta tính như vậy. Chờ lát nữa, ta sẽ đi địa cung tìm hắn.”
Nghe vậy, Hoa Hướng Vãn lạnh mắt nhìn ông ấy: “Sau đó thì sao?”
“Nhưng ngươi đã đến rồi, ta bèn tâm sự thêm với ngươi.”
Bích Huyết Thần Quân hơi mỉm cười, tựa như cực kỳ hào phóng: “Dù sao ở với A Vãn cũng là chuyện quan trọng nhất.”
Hoa Hướng Vãn không nói lời nào, nhìn chằm chằm vào ông ấy.
Bích Huyết Thần Quân dựa nghiêng sang ghế bên cạnh, tư thế thoải mái, vô cùng quyến rũ, chỉ nói: “Thích nhìn ta thế này à? Thích thân thể này hay là gương mặt này?”
“Ngài như vậy rất buồn nôn.”
“Phải không?” Bích Huyết Thần Quân hơi nghi hoặc: “Nhưng đây đều là điều ngươi thích nhất mà.”
Nói xong, Bích Huyết Thần Quân thở dài: “Thôi, nói vài chuyện ngươi thích nghe đi. Ngươi không muốn để ta tìm Tạ Trường Tịch à?”
“Tất nhiên.”
“Sợ ta huỷ hoại Tu Chân Giới này à?”
“Không phải.”
Lời này làm Bích Huyết Thần Quân hơi kinh ngạc. Ông ta nâng mi nhìn về phía Hoa Hướng Vãn, rất là khó hiểu: “Vậy ngươi cản ta làm cái gì?”
“Vực Linh trên người ta có được không dễ. Ta cầm nó có tác dụng, không muốn đưa cho Tạ Trường Tịch.”
Hoa Hướng Vãn bình tĩnh nói. Bích Huyết Thần Quân sửng sốt, Hoa Hướng Vãn nâng mi nhìn ông ấy: “Ngài muốn để Tạ Trường Tịch giúp ngài diệt thế, tất nhiên sẽ muốn một nửa Vực Linh của ta, đúng không?”
“Không tồi.” Bích Huyết Thần Quân cảm thấy thú vị, ông ấy nhìn Hoa Hướng Vãn: “Ngươi không nỡ bỏ?”
“Ngài biết ta muốn làm gì.” Hoa Hướng Vãn nhìn Bích Huyết Thần Quân, sắc mặt lạnh nhạt: “Thiên hạ thương sinh đã sớm không liên quan gì đến ta. Thứ ta để ý chỉ có Hợp Hoan Cung. Ngài muốn tiêu diệt thế, cần gì phải đi một vòng lớn như vậy? Dứt khoát đưa Vực Linh cho ta!” Hoa Hướng Vãn cười rộ lên: “Sau khi ta làm người Hợp Hoan Cung sống lại thì giúp ngài. Vực Linh có thể phát huy cực hạn khi thân thể chứa nó có khả năng phát huy tiềm năng lớn nhất. Trên đời này, Tạ Trường Tịch là hư không thể, là thiên tài, nhưng thiên tài không chỉ có một mình chàng ấy.”
Nàng cũng là thiên tài.
18 tuổi Hóa Thần, thiên tài chân chính có một không hai trên đời.
Bích Huyết Thần Quân cười nhẹ nhàng đánh giá nàng, dường như đang tự hỏi về lời nàng nói. Hoa Hướng Vãn bình tĩnh cúi đầu, uống ngụm trà, sắc mặt bình tĩnh.
Bích Huyết Thần Quân suy nghĩ trong chốc lát, chỉ nói: “Ngươi muốn một nửa Vực Linh ở chỗ ta?”
“Đúng vậy.” Hoa Hướng Vãn thừa nhận: “Sở dĩ ta muốn giết ngài, nguyên nhân lớn nhất là bởi vì cái này. Nhưng nếu ngài và ta có thể hợp tác bổ sung cho nhau,” Hoa Hướng Vãn giương mắt nhìn chằm chằm vào mắt Bích Huyết Thần Quân: “cần gì phải cá chết lưới rách?”
Bích Huyết Thần Quân không nói, ông ấy gõ nhẹ lên bàn nhỏ, nhìn chằm chằm Hoa Hướng Vãn, dường như đang suy tư.
Hoa Hướng Vãn giằng co với ông ấy. Sau một lúc im lặng, Bích Huyết Thần Quân cười một tiếng: “Ngược lại cũng là một biện pháp. Nhưng nếu ta nhớ không nhầm, lúc ngươi hạ độc ta thì trên người của ngươi cũng mang theo độc. Độc này tu vi càng cao, độc phát càng nhanh, càng trí mạng. Ta đưa Vực Linh cho ngươi, nếu ngươi phát độc rồi, Vực Linh không có thân thể ký sinh sẽ cực kỳ suy yếu, bị đám tu sĩ chính đạo giết mất thì làm sao bây giờ?”
Lời này hỏi đúng vào chỗ then chốt, trái tim Hoa Hướng Vãn nhấc lên. Nàng lạnh lùng nói: “Nếu ta hạ độc ngài, tất nhiên có thuốc giải. Thuốc giải ở chỗ Tiết Tử Đan. Ta có thể ăn thuốc giải, đảm bảo Vực Linh không có việc gì.”
“Thế cũng được.” Bích Huyết Thần Quân gật gật đầu, sau đó lại nói: “Nhưng nếu hợp tác, dù sao Thiếu chủ cũng phải có chút thành ý chứ?”
“Ngài muốn thành ý gì?”
Hoa Hướng Vãn lạnh giọng mở miệng.
Bích Huyết Thần Quân thu lại nụ cười, vô cùng trịnh trọng: “Gả cho ta.”
Hoa Hướng Vãn sửng sốt. Bích Huyết Thần Quân đứng lên, đi đến trước mặt nàng. Ông ấy duỗi tay đặt lên hai bên tay vịn, hơi khom lưng, cụp mi nhìn vào làn da trơn bóng của nàng, ánh mắt hơi trầm xuống.
“Ngủ với Tạ Trường Tịch nhiều lần như vậy, không bằng thử cùng ta xem?”
Vừa dứt lời, Hoa Hướng Vãn nâng tay tát một cái về phía mặt đối phương. Bích Huyết Thần Quân bắt lấy tay nàng, đồng thời đưa xuống bụng đỡ, cản chủy thủ của nàng đánh lén.
Động tác của nàng quá nhanh, chủy thủ đã đâm đến giữa bụng Bích Huyết Thần Quân, máu theo chủy thủ chảy xuống, sắc mặt người trước mặt lại không đổi.
“Một lần cuối cùng.” Linh lực mạnh mẽ kéo đến trước mặt Hoa Hướng, đột nhiên đánh nàng bay ra. Hoa Hướng Vãn đụng mạnh lên tường, đau nhức dọc theo sống lưng dần dần lan lên. Nàng quỳ rạp trên mặt đất thở hổn hển, nhìn người trước mặt thong thả ung dung rút chủy thủ ra, ném sang bên cạnh, miệng vết thương theo động tác của ông ấy khép lại, chỉ để lại vết máu còn mới trên quần áo. Bích Huyết Thần Quân đi đến trước mặt nàng, nửa ngồi xuống, cụp mi nhìn nàng, nắm cằm nàng, buộc nàng nhìn về phía mình: “Phải ngoan.”
Hoa Hướng Vãn không nói lời nào, Bích Huyết Thần Quân nhìn chăm chú nàng.
“Cho ngươi thời gian ba ngày, hoặc là ta đi tìm Tạ Trường Tịch, hoặc là ba tháng sau, đại điển kế vị Ma Chủ của ngươi, chúng ta thành hôn. Đến lúc đó ta cho ngươi Vực Linh, ngươi làm Hợp Hoan Cung sống lại, khắp chốn mừng vui.”
Nói xong, Bích Huyết Thần Quân buông nàng ra, từ trong tay áo rút một cái khăn lụa màu trắng, thong thả ung dung nói: “Ba ngày sau trả lời ta, đi đi.”
Hoa Hướng Vãn không lên tiếng, nàng cắn răng bò dậy, đi ra ngoài.
Chờ nàng rời đi phòng, Bích Huyết Thần Quân cúi xuống nhìn về nơi vốn là miệng vết thương trên bụng mình, ánh mắt lạnh lùng.
Hoa Hướng Vãn cố bò về phòng, ngồi xuống đả tọa điều tức.
Không bao lâu, nàng nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, sau đó cửa phòng bị người ta đá văng, Tần Vân Thường vội la lên: “Hoa Hướng Vãn?”
“Còn sống.”
Hoa Hướng Vãn nuốt máu trong miệng xuống, tức giận lên tiếng.
Tiết Tử Đan đi theo sau Tần Vân Thường, thấy Hoa Hướng Vãn, hai người nhẹ nhàng thở ra, vội chạy vào nhà.
Trận pháp cách âm bày trong phòng tự động mở ra, Tiết Tử Đan dẫn đầu đi lên, bắt mạch cho Hoa Hướng Vãn. Tần Vân Thường ngồi vào bên cạnh nàng, vội la lên: “Ta nghe nói Thẩm Dật Trần sống lại à?”
“Không phải Thẩm Dật Trần,” Hoa Hướng Vãn bình tĩnh mở miệng: “Là Ma Chủ.”
Lời này vừa ra, sắc mặt Tần Vân Thường và Tiết Tử Đan nháy mắt đại biến.
Tần Vân Thường nghẹn một chút, mới mắng ra tiếng: “Rốt cuộc ông ta là thứ gì? Ông ta đoạt xá Thẩm Dật Trần? Vậy hồn phách Thẩm Dật Trần đâu? Ông ta muốn làm gì?”
“Vấn đề của ngươi quá nhiều.” Hoa Hướng Vãn nhắm mắt: “Ta trả lời cái nào giờ?”
“Trả lời vào trọng điểm, ông ta muốn làm cái gì?”
“Ông ấy để ta chọn, hoặc là ông ấy đi tìm Tạ Trường Tịch, đặt Vực Linh ở trong thân thể Tạ Trường Tịch. Hiện nay Tạ Trường Tịch nhập Ma, một khi Vực Linh vào người, lấy tư chất của chàng ấy, Vực Linh diệt một Tu Chân Giới này không thành vấn đề.”
“Hoặc là thế nào?”
Tần Vân Thường nghi hoặc, Hoa Hướng Vãn thong thả mở mắt, dường như hơi mỏi mệt: “Bảo ta thành thân với ông ấy. Ba tháng sau, đại điển kế nhiệm Ma Chủ, chúng ta tổ chức hôn lễ. Ông ấy đưa Vực Linh cho ta, ta làm người Hợp Hoan Cung sống lại, giúp ông ấy diệt thế.”
Nghe được lời này, Tiết Tử Đan nhìn qua, nhất thời khiếp sợ: “Ngay cả ông ấy mà cũng thích nàng?! Gương mặt này của nàng dùng tốt nhỉ.”
“Câm miệng.” Hoa Hướng Vãn lườm y: “Huynh nghe không rõ à? Chí của ông ấy căn bản không ở chỗ ta.”
“Vậy... Vậy ông ấy muốn làm cái gì?”
“Hiện tại Tạ Trường Tịch chưa hoàn toàn nhập Ma, chúng ta vẫn khống chế được, còn có đường sống.” Hoa Hướng Vãn bình tĩnh phân tích: “Ông ấy muốn thành thân với ta, chẳng qua là muốn ép Tạ Trường Tịch hoàn toàn suy sụp thôi.”
“Vậy nàng...” Tiết Tử Đan do dự hỏi: “Nàng tính thế nào?”
Hoa Hướng Vãn không nói chuyện, Tần Vân Thường cũng im lặng không lên tiếng.
Một lát sau, Hoa Hướng Vãn chậm rãi nói: “Tiết Tử Đan, chuẩn bị một phần thuốc giải giả cho ta, khiến cho độc tố trong thân thể ta thoạt nhìn đã bị tẩy sạch hết rồi.”
“À!” Tiết Tử Đan gật đầu: “Cái này không khó.”
“Còn lại,” Hoa Hướng Vãn suy tư: “cứ làm như kế hoạch là được.”
Nghe lời này, Tiết Tử Đan cụp mi xuống.
Tần Vân Y nghĩ nghĩ, chỉ nói: “Dựa theo kế hoạch, hiện tại Ma Chủ hẳn đã chết, nhưng ông ta đã sống lại. Ông ta ở đây, Vực Linh không diệt được.”
“Ta có thể giết ông ấy một lần thì có thể giết lần thứ hai.”
Hoa Hướng Vãn bình tĩnh mở miệng. Tần Vân Thường nhíu mày: “Nhưng ông ta đã đổi thân thể như vậy, sao ngươi...”
“Vừa rồi ta đã thử.”
Hoa Hướng Vãn chuyển mắt nhìn về phía Tần Vân Thường: “Ta ra tay, ông ấy đánh trả.”
“Cho nên?”
“Trước kia ông ấy sẽ không để ý loại chuyện này, bởi vì những thân thể đó đều là con rối, ông ấy không sao cả. Nhưng thân thể này, ông ấy không cho phép ta thương tổn.”
“Ý của ngươi là...” Tần Vân Thường rất nhanh phản ứng lại, không đợi Tần Vân Thường nói chuyện, Hoa Hướng Vãn đã nhắc nhở nàng ta: “Định hồn đan.”
Tiết Tử Đan quay đầu, thốt lên: “Đúng đó, nàng đặt định hồn đan đặt ở trong thân thể Thẩm Dật Trần!”
“Ta vốn không chắc chắn định hồn đan có tác dụng với ông ấy hay không, nhưng hiện tại đã xác định, đây hẳn là thân thể cuối cùng của ông ấy. Chỉ cần khiến ông ấy không thể tiếp tục sống lại thì đồng nghĩa với thành công gi3t ch3t ông ấy.”
Sắc mặt Hoa Hướng Vãn trấn định, làm hai người đều yên lòng. Một lát sau sau, Tiết Tử Đan đột nhiên ý thức được điều gì: “Lúc trước nàng đến Dược Tông cầu định hồn đan, không phải là đã biết...”
“Ta không biết.” Hoa Hướng Vãn cụp mi xuống: “Ta chỉ muốn làm Dật Trần sống lại, hồn phách của huynh ấy ở Bích Hải Châu. Ta cho rằng ta dùng định hồn đan có thể để hồn phách huynh ấy ở lại trong thân thể.”
“Ồ...”
“Đương nhiên,” Hoa Hướng Vãn cười khẽ: “không phải ta chưa từng hoài nghi, người phản bội Hợp Hoan Cung quá quen thuộc với Hợp Hoan Cung. Cho nên, định hồn đan một công đôi việc, nhân tiện mà thôi.”
Nếu năm đó phản đồ là Thẩm Dật Trần, khi y trở lại thân thể này, thân thể này chính là nhà giam.
Nếu không phải Thẩm Dật Trần, vậy nàng sẽ hết lòng hết sức giúp y sống lại.
Chẳng qua nói ra những lời này quá tàn nhẫn, mọi người đều không muốn nói nữa.
Ba người im lặng không nói. Một lát sau, Hoa Hướng Vãn thấy Tiết Tử Đan còn khám mạch cho nàng, không khỏi nói: “Huynh bắt mạch khám lâu như vậy làm gì? Có phải muốn sờ mó ta không?”
Vừa nghe lời này, Tiết Tử Đan lập tức nhảy dựng lên, nhưng trên tay vẫn không thả lỏng, chỉ nói: “Nàng đừng có dát vàng lên mặt mình, ta chỉ thấy mạch tượng của nàng kỳ lạ.”
“Làm sao vậy?”
Hoa Hướng Vãn nhíu mày, Tiết Tử Đan tay, khám trái khám phải trong chốc lát, có chút không xác định, cuối cùng mới nói: “Thôi, nhìn qua cũng không có việc gì, về sau lại nói.”
“Rốt cuộc làm sao vậy?”
Hoa Hướng Vãn bất mãn kiểu nói chuyện lấp lửng này, Tiết Tử Đan gãi gãi đầu: “Mạch tượng này, ta chưa từng thấy, chờ ta về lật sách xem đã.”
Nói xong, Tiết Tử Đan thu tay về, đang muốn nói gì đó thì lại nghe bên ngoài truyền đến âm thanh: “Thiếu chủ.”
Linh Nam vội vàng đi vào trong phòng. Ba người trong phòng ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt Linh Nam vô cùng sốt ruột thì nhíu mày.
“Người Thiên Cơ Tông tới,” Linh Nam vội mở miệng: “tới rất vội, còn gọi Côn Trưởng lão, mời Thiếu chủ đến tháp Vân Phù gặp mặt.”
____
Nàng bố trí nhiều tầng trận pháp cho Tạ Trường Tịch, sau đó để Tầm Tình bảo vệ xung quanh chàng, lúc này mới rời đi.
Hoa Hướng Vãn thoáng điều chỉnh lại cảm xúc, tìm người hầu hỏi đường, rồi chạy về phía Thẩm Dật Trần ở.
Y ở phòng cũ năm xưa, Hoa Hướng Vãn vẫn giữ nguyên đồ trong phòng cho y. Nàng đi vào, thấy y đang đưa lưng về phía nàng, nhìn đồ trong phòng dường như hơi ngỡ ngàng.
Nàng đứng ở cửa, nhìn chằm chằm bóng dáng kia. Một lúc lâu sau, nàng điều chỉnh lại cảm xúc, làm ra vẻ không biết gì hết, gọi một tiếng: “Dật Trần.”
Thẩm Dật Trần nghe được âm thanh, quay đầu lại.
Dường như y mới rửa mặt chải đầu, áo bào rộng màu xanh biển, tóc dài tản ra, trên khuôn mặt giống Tạ Trường Tịch như đúc mang theo ba phần ý cười, ôn hòa nói: “A Vãn.”
Hoa Hướng Vãn nhìn người tươi cười trước mặt, cảm thấy nguc hơi nghẹn lại.
Quá giống.
Giống đến mức nàng căn bản không phân rõ, người trước mặt rốt cuộc là Thẩm Dật Trần, hay là Bích Huyết Thần Quân.
Nàng không dám nhìn nhiều, cúi đầu đi vào phòng, vừa đi vừa nói: “Vừa rồi dọa đến huynh rồi, bây giờ huynh cảm thấy thế nào?”
“Không sao.”
Thẩm Dật Trần lắc đầu, quay đầu nhìn về phía ngoài phòng, lộ ra vài phần lo lắng: “Mới vừa rồi... Là Tạ Trường Tịch hả?”
Hoa Hướng Vãn trả lời một tiếng, đi đến bên cạnh bàn. Thẩm Dật Trần ngẫm nghĩ, như có chút lo lắng: “Rốt cuộc tình huống hiện giờ là như thế nào?”
“Ý huynh hỏi cái gì?”
Hoa Hướng Vãn cụp mi châm trà, Thẩm Dật Trần như có chút mất mát, y thở dài, chỉ nói: “A Vãn, ta vừa hỏi thăm qua, đã hai trăm năm rồi.”
Hoa Hướng Vãn hơi khựng lại, Thẩm Dật Trần lấy ấm trà từ trong tay nàng, thay nàng rót nốt nửa chén trà: “Hai trăm năm này, muội sống thế nào?”
Nói xong, Thẩm Dật Trần buông ấm trà, nâng mắt nhìn về phía người trước mặt: “Vì sao ta chết rồi mà sống lại? Vì sao Tạ Trường Tịch lại ở Hợp Hoan Cung? Vì sao hắn muốn giết ta? Còn muội...”
Thẩm Dật Trần nhìn nàng, trong mắt mang theo vài phần thương tiếc. Dường như y muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại chỉ cười: “Thoạt nhìn đã trưởng thành rồi.”
Hoa Hướng Vãn nghe y nói, không kìm được lặng lẽ nắm chặt tay.
Nàng cười cười, nâng chén trà lên, cách xa y một chút, ngồi xuống bên cạnh, cúi đầu nói: “Dù sao đã qua nhiều năm như vậy, không thể làm một đứa nhỏ mãi được. Năm đó thật ra phải cảm ơn huynh.” Hoa Hướng Vãn ngẩng đầu, nhìn y, trong ánh mắt đều là cảm kích: “Nếu không phải huynh dùng giao châu cứu ta, có lẽ ta đã sớm bị Dao Quang giết. Đã nói phải dự sinh nhật với huynh, ai biết được ngày đó Dao Quang lại đến...”
Giọng Hoa Hướng Vãn nhỏ dần, tựa như mất mát.
Nghe lời này, Thẩm Dật Trần quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không nói gì.
Phát hiện thái độ lảng tránh của y, động tác của Hoa Hướng Vãn hơi ngừng lại.
Y đã nhìn ra.
Nàng ý thức được rõ ràng y đã nhìn ra nàng đang thử y.
Năm đó Dao Quang không đến vào ngày sinh nhật của Thẩm Dật Trần. Nếu người trước mặt là Thẩm Dật Trần thật, vậy y sẽ sửa đúng lời nàng.
Nếu y không phải, tất nhiên sẽ không biết nàng nói dối.
Nhưng y biết nàng nói dối, lại hoàn toàn không sửa lại cho đúng. Điều này chứng tỏ y biết chuyện này, nhưng y cũng hy vọng nàng thật sự tin y là Thẩm Dật Trần.
Thái độ như vậy làm Hoa Hướng Vãn lạnh lòng, nàng nhìn chằm chằm người trước mặt, nghi hoặc lên tiếng: “Dật Trần?”
“Hử?”
Thẩm Dật Trần nghe vậy quay đầu lại, Hoa Hướng Vãn tò mò nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ: “Sao không nói lời nào? Nghĩ gì vậy”
“Ta đang nghĩ,” Bên môi Thẩm Dật Trần mang chút ý cười: “nếu Thiếu chủ đã nghi ngờ ta, vì sao còn muốn giả vờ không phát hiện ra ta?”
Nghe lời này, Hoa Hướng Vãn không lập tức lên tiếng. Nàng cúi đầu nhấp trà, khắc chế trái tim đang đập nhanh của mình, ra vẻ bình tĩnh: “Vậy nếu ngài đã trở lại, lấy năng lực của ngài, vì sao lại muốn ở chỗ này vui đùa với ta?”
Lời này chọc cười đối phương, đối phương dựa nghiêng vào cạnh ghế, giọng điệu vô cùng dịu dàng: “Bởi vì, ta thích nhìn dáng vẻ A Vãn bảo vệ ta.”
Ánh mắt Hoa Hướng Vãn lạnh xuống, nàng nâng mi nhìn về phía đối phương. Trên khuôn mặt giống Tạ Trường Tịch như đúc kia, mang theo vẻ tươi cười mà Tạ Trường Tịch tuyệt đối không có, khuôn mặt luôn tuấn tú đoan chính lại mang theo vài phần tà khí.
“Một chưởng vừa rồi đánh vào trên người Tạ Trường Tịch kia, ta thấy đau lòng thay hắn.”
Nói xong, đối phương đứng dậy, cúi người đến trước mặt Hoa Hướng Vãn, nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng: “Ở trong lòng ngươi, rốt cuộc vẫn là Thẩm Dật Trần quan trọng hơn, đúng không?”
“Ngài sai rồi,” Hoa Hướng Vãn mỉm cười mở miệng: “một chưởng kia của ta là đánh vì Tạ Trường Tịch.”
Đối phương không hiểu, nghiêng nghiêng đầu, Hoa Hướng Vãn hạ giọng mềm xuống, có vẻ cực kỳ nhẹ nhàng: “Ta sợ chàng ấy đọa Đạo giết người, bị Thiên Đạo ghi tội. Ta đã gỡ Bích Hải Châu xuống lâu rồi. Ngài cũng thế, Thẩm Dật Trần cũng vậy, trên đời này không ai quan trọng hơn chàng ấy cả.”
Đối phương không nói gì, tươi cười trên mặt y không đổi, quanh thân lại nháy mắt lạnh xuống.
Một lát sau, thanh niên đứng lên, nhẹ giọng cười: “Lời giải thích thật làm cho người ta đau lòng. Sao ngươi lại phát hiện ra ta?”
“Ngài mới bị hủy mất thân thể ở Ma Cung, Thẩm Dật Trần lập tức sống lại, muốn không phát hiện cũng khó.”
Thấy đối phương thừa nhận, Hoa Hướng Vãn không mềm mỏng nữa, lạnh nhạt nói: “Huống chi, hồn phách của Dật Trần còn ở chỗ ta. Ta chưa làm gì cả, sao huynh ấy có thể sống lại?”
“Như vậy à.”
Thanh niên lùi ra sau, thở dài: “Thật là thất sách.”
“Rốt cuộc ngài muốn làm gì?”
Hoa Hướng Vãn mất đi hứng thú lòng vòng với ông ấy, lạnh lùng nói: “Đã có năng lực trở về, sao không trực tiếp tìm Tạ Trường Tịch, đặt Vực Linh ở trên người chàng ấy?”
“À!” Bích Huyết Thần Quân nâng tay lên, nhẹ nhàng nghịch tóc mình, thờ ơ trả lời: “Đúng là ta tính như vậy. Chờ lát nữa, ta sẽ đi địa cung tìm hắn.”
Nghe vậy, Hoa Hướng Vãn lạnh mắt nhìn ông ấy: “Sau đó thì sao?”
“Nhưng ngươi đã đến rồi, ta bèn tâm sự thêm với ngươi.”
Bích Huyết Thần Quân hơi mỉm cười, tựa như cực kỳ hào phóng: “Dù sao ở với A Vãn cũng là chuyện quan trọng nhất.”
Hoa Hướng Vãn không nói lời nào, nhìn chằm chằm vào ông ấy.
Bích Huyết Thần Quân dựa nghiêng sang ghế bên cạnh, tư thế thoải mái, vô cùng quyến rũ, chỉ nói: “Thích nhìn ta thế này à? Thích thân thể này hay là gương mặt này?”
“Ngài như vậy rất buồn nôn.”
“Phải không?” Bích Huyết Thần Quân hơi nghi hoặc: “Nhưng đây đều là điều ngươi thích nhất mà.”
Nói xong, Bích Huyết Thần Quân thở dài: “Thôi, nói vài chuyện ngươi thích nghe đi. Ngươi không muốn để ta tìm Tạ Trường Tịch à?”
“Tất nhiên.”
“Sợ ta huỷ hoại Tu Chân Giới này à?”
“Không phải.”
Lời này làm Bích Huyết Thần Quân hơi kinh ngạc. Ông ta nâng mi nhìn về phía Hoa Hướng Vãn, rất là khó hiểu: “Vậy ngươi cản ta làm cái gì?”
“Vực Linh trên người ta có được không dễ. Ta cầm nó có tác dụng, không muốn đưa cho Tạ Trường Tịch.”
Hoa Hướng Vãn bình tĩnh nói. Bích Huyết Thần Quân sửng sốt, Hoa Hướng Vãn nâng mi nhìn ông ấy: “Ngài muốn để Tạ Trường Tịch giúp ngài diệt thế, tất nhiên sẽ muốn một nửa Vực Linh của ta, đúng không?”
“Không tồi.” Bích Huyết Thần Quân cảm thấy thú vị, ông ấy nhìn Hoa Hướng Vãn: “Ngươi không nỡ bỏ?”
“Ngài biết ta muốn làm gì.” Hoa Hướng Vãn nhìn Bích Huyết Thần Quân, sắc mặt lạnh nhạt: “Thiên hạ thương sinh đã sớm không liên quan gì đến ta. Thứ ta để ý chỉ có Hợp Hoan Cung. Ngài muốn tiêu diệt thế, cần gì phải đi một vòng lớn như vậy? Dứt khoát đưa Vực Linh cho ta!” Hoa Hướng Vãn cười rộ lên: “Sau khi ta làm người Hợp Hoan Cung sống lại thì giúp ngài. Vực Linh có thể phát huy cực hạn khi thân thể chứa nó có khả năng phát huy tiềm năng lớn nhất. Trên đời này, Tạ Trường Tịch là hư không thể, là thiên tài, nhưng thiên tài không chỉ có một mình chàng ấy.”
Nàng cũng là thiên tài.
18 tuổi Hóa Thần, thiên tài chân chính có một không hai trên đời.
Bích Huyết Thần Quân cười nhẹ nhàng đánh giá nàng, dường như đang tự hỏi về lời nàng nói. Hoa Hướng Vãn bình tĩnh cúi đầu, uống ngụm trà, sắc mặt bình tĩnh.
Bích Huyết Thần Quân suy nghĩ trong chốc lát, chỉ nói: “Ngươi muốn một nửa Vực Linh ở chỗ ta?”
“Đúng vậy.” Hoa Hướng Vãn thừa nhận: “Sở dĩ ta muốn giết ngài, nguyên nhân lớn nhất là bởi vì cái này. Nhưng nếu ngài và ta có thể hợp tác bổ sung cho nhau,” Hoa Hướng Vãn giương mắt nhìn chằm chằm vào mắt Bích Huyết Thần Quân: “cần gì phải cá chết lưới rách?”
Bích Huyết Thần Quân không nói, ông ấy gõ nhẹ lên bàn nhỏ, nhìn chằm chằm Hoa Hướng Vãn, dường như đang suy tư.
Hoa Hướng Vãn giằng co với ông ấy. Sau một lúc im lặng, Bích Huyết Thần Quân cười một tiếng: “Ngược lại cũng là một biện pháp. Nhưng nếu ta nhớ không nhầm, lúc ngươi hạ độc ta thì trên người của ngươi cũng mang theo độc. Độc này tu vi càng cao, độc phát càng nhanh, càng trí mạng. Ta đưa Vực Linh cho ngươi, nếu ngươi phát độc rồi, Vực Linh không có thân thể ký sinh sẽ cực kỳ suy yếu, bị đám tu sĩ chính đạo giết mất thì làm sao bây giờ?”
Lời này hỏi đúng vào chỗ then chốt, trái tim Hoa Hướng Vãn nhấc lên. Nàng lạnh lùng nói: “Nếu ta hạ độc ngài, tất nhiên có thuốc giải. Thuốc giải ở chỗ Tiết Tử Đan. Ta có thể ăn thuốc giải, đảm bảo Vực Linh không có việc gì.”
“Thế cũng được.” Bích Huyết Thần Quân gật gật đầu, sau đó lại nói: “Nhưng nếu hợp tác, dù sao Thiếu chủ cũng phải có chút thành ý chứ?”
“Ngài muốn thành ý gì?”
Hoa Hướng Vãn lạnh giọng mở miệng.
Bích Huyết Thần Quân thu lại nụ cười, vô cùng trịnh trọng: “Gả cho ta.”
Hoa Hướng Vãn sửng sốt. Bích Huyết Thần Quân đứng lên, đi đến trước mặt nàng. Ông ấy duỗi tay đặt lên hai bên tay vịn, hơi khom lưng, cụp mi nhìn vào làn da trơn bóng của nàng, ánh mắt hơi trầm xuống.
“Ngủ với Tạ Trường Tịch nhiều lần như vậy, không bằng thử cùng ta xem?”
Vừa dứt lời, Hoa Hướng Vãn nâng tay tát một cái về phía mặt đối phương. Bích Huyết Thần Quân bắt lấy tay nàng, đồng thời đưa xuống bụng đỡ, cản chủy thủ của nàng đánh lén.
Động tác của nàng quá nhanh, chủy thủ đã đâm đến giữa bụng Bích Huyết Thần Quân, máu theo chủy thủ chảy xuống, sắc mặt người trước mặt lại không đổi.
“Một lần cuối cùng.” Linh lực mạnh mẽ kéo đến trước mặt Hoa Hướng, đột nhiên đánh nàng bay ra. Hoa Hướng Vãn đụng mạnh lên tường, đau nhức dọc theo sống lưng dần dần lan lên. Nàng quỳ rạp trên mặt đất thở hổn hển, nhìn người trước mặt thong thả ung dung rút chủy thủ ra, ném sang bên cạnh, miệng vết thương theo động tác của ông ấy khép lại, chỉ để lại vết máu còn mới trên quần áo. Bích Huyết Thần Quân đi đến trước mặt nàng, nửa ngồi xuống, cụp mi nhìn nàng, nắm cằm nàng, buộc nàng nhìn về phía mình: “Phải ngoan.”
Hoa Hướng Vãn không nói lời nào, Bích Huyết Thần Quân nhìn chăm chú nàng.
“Cho ngươi thời gian ba ngày, hoặc là ta đi tìm Tạ Trường Tịch, hoặc là ba tháng sau, đại điển kế vị Ma Chủ của ngươi, chúng ta thành hôn. Đến lúc đó ta cho ngươi Vực Linh, ngươi làm Hợp Hoan Cung sống lại, khắp chốn mừng vui.”
Nói xong, Bích Huyết Thần Quân buông nàng ra, từ trong tay áo rút một cái khăn lụa màu trắng, thong thả ung dung nói: “Ba ngày sau trả lời ta, đi đi.”
Hoa Hướng Vãn không lên tiếng, nàng cắn răng bò dậy, đi ra ngoài.
Chờ nàng rời đi phòng, Bích Huyết Thần Quân cúi xuống nhìn về nơi vốn là miệng vết thương trên bụng mình, ánh mắt lạnh lùng.
Hoa Hướng Vãn cố bò về phòng, ngồi xuống đả tọa điều tức.
Không bao lâu, nàng nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, sau đó cửa phòng bị người ta đá văng, Tần Vân Thường vội la lên: “Hoa Hướng Vãn?”
“Còn sống.”
Hoa Hướng Vãn nuốt máu trong miệng xuống, tức giận lên tiếng.
Tiết Tử Đan đi theo sau Tần Vân Thường, thấy Hoa Hướng Vãn, hai người nhẹ nhàng thở ra, vội chạy vào nhà.
Trận pháp cách âm bày trong phòng tự động mở ra, Tiết Tử Đan dẫn đầu đi lên, bắt mạch cho Hoa Hướng Vãn. Tần Vân Thường ngồi vào bên cạnh nàng, vội la lên: “Ta nghe nói Thẩm Dật Trần sống lại à?”
“Không phải Thẩm Dật Trần,” Hoa Hướng Vãn bình tĩnh mở miệng: “Là Ma Chủ.”
Lời này vừa ra, sắc mặt Tần Vân Thường và Tiết Tử Đan nháy mắt đại biến.
Tần Vân Thường nghẹn một chút, mới mắng ra tiếng: “Rốt cuộc ông ta là thứ gì? Ông ta đoạt xá Thẩm Dật Trần? Vậy hồn phách Thẩm Dật Trần đâu? Ông ta muốn làm gì?”
“Vấn đề của ngươi quá nhiều.” Hoa Hướng Vãn nhắm mắt: “Ta trả lời cái nào giờ?”
“Trả lời vào trọng điểm, ông ta muốn làm cái gì?”
“Ông ấy để ta chọn, hoặc là ông ấy đi tìm Tạ Trường Tịch, đặt Vực Linh ở trong thân thể Tạ Trường Tịch. Hiện nay Tạ Trường Tịch nhập Ma, một khi Vực Linh vào người, lấy tư chất của chàng ấy, Vực Linh diệt một Tu Chân Giới này không thành vấn đề.”
“Hoặc là thế nào?”
Tần Vân Thường nghi hoặc, Hoa Hướng Vãn thong thả mở mắt, dường như hơi mỏi mệt: “Bảo ta thành thân với ông ấy. Ba tháng sau, đại điển kế nhiệm Ma Chủ, chúng ta tổ chức hôn lễ. Ông ấy đưa Vực Linh cho ta, ta làm người Hợp Hoan Cung sống lại, giúp ông ấy diệt thế.”
Nghe được lời này, Tiết Tử Đan nhìn qua, nhất thời khiếp sợ: “Ngay cả ông ấy mà cũng thích nàng?! Gương mặt này của nàng dùng tốt nhỉ.”
“Câm miệng.” Hoa Hướng Vãn lườm y: “Huynh nghe không rõ à? Chí của ông ấy căn bản không ở chỗ ta.”
“Vậy... Vậy ông ấy muốn làm cái gì?”
“Hiện tại Tạ Trường Tịch chưa hoàn toàn nhập Ma, chúng ta vẫn khống chế được, còn có đường sống.” Hoa Hướng Vãn bình tĩnh phân tích: “Ông ấy muốn thành thân với ta, chẳng qua là muốn ép Tạ Trường Tịch hoàn toàn suy sụp thôi.”
“Vậy nàng...” Tiết Tử Đan do dự hỏi: “Nàng tính thế nào?”
Hoa Hướng Vãn không nói chuyện, Tần Vân Thường cũng im lặng không lên tiếng.
Một lát sau, Hoa Hướng Vãn chậm rãi nói: “Tiết Tử Đan, chuẩn bị một phần thuốc giải giả cho ta, khiến cho độc tố trong thân thể ta thoạt nhìn đã bị tẩy sạch hết rồi.”
“À!” Tiết Tử Đan gật đầu: “Cái này không khó.”
“Còn lại,” Hoa Hướng Vãn suy tư: “cứ làm như kế hoạch là được.”
Nghe lời này, Tiết Tử Đan cụp mi xuống.
Tần Vân Y nghĩ nghĩ, chỉ nói: “Dựa theo kế hoạch, hiện tại Ma Chủ hẳn đã chết, nhưng ông ta đã sống lại. Ông ta ở đây, Vực Linh không diệt được.”
“Ta có thể giết ông ấy một lần thì có thể giết lần thứ hai.”
Hoa Hướng Vãn bình tĩnh mở miệng. Tần Vân Thường nhíu mày: “Nhưng ông ta đã đổi thân thể như vậy, sao ngươi...”
“Vừa rồi ta đã thử.”
Hoa Hướng Vãn chuyển mắt nhìn về phía Tần Vân Thường: “Ta ra tay, ông ấy đánh trả.”
“Cho nên?”
“Trước kia ông ấy sẽ không để ý loại chuyện này, bởi vì những thân thể đó đều là con rối, ông ấy không sao cả. Nhưng thân thể này, ông ấy không cho phép ta thương tổn.”
“Ý của ngươi là...” Tần Vân Thường rất nhanh phản ứng lại, không đợi Tần Vân Thường nói chuyện, Hoa Hướng Vãn đã nhắc nhở nàng ta: “Định hồn đan.”
Tiết Tử Đan quay đầu, thốt lên: “Đúng đó, nàng đặt định hồn đan đặt ở trong thân thể Thẩm Dật Trần!”
“Ta vốn không chắc chắn định hồn đan có tác dụng với ông ấy hay không, nhưng hiện tại đã xác định, đây hẳn là thân thể cuối cùng của ông ấy. Chỉ cần khiến ông ấy không thể tiếp tục sống lại thì đồng nghĩa với thành công gi3t ch3t ông ấy.”
Sắc mặt Hoa Hướng Vãn trấn định, làm hai người đều yên lòng. Một lát sau sau, Tiết Tử Đan đột nhiên ý thức được điều gì: “Lúc trước nàng đến Dược Tông cầu định hồn đan, không phải là đã biết...”
“Ta không biết.” Hoa Hướng Vãn cụp mi xuống: “Ta chỉ muốn làm Dật Trần sống lại, hồn phách của huynh ấy ở Bích Hải Châu. Ta cho rằng ta dùng định hồn đan có thể để hồn phách huynh ấy ở lại trong thân thể.”
“Ồ...”
“Đương nhiên,” Hoa Hướng Vãn cười khẽ: “không phải ta chưa từng hoài nghi, người phản bội Hợp Hoan Cung quá quen thuộc với Hợp Hoan Cung. Cho nên, định hồn đan một công đôi việc, nhân tiện mà thôi.”
Nếu năm đó phản đồ là Thẩm Dật Trần, khi y trở lại thân thể này, thân thể này chính là nhà giam.
Nếu không phải Thẩm Dật Trần, vậy nàng sẽ hết lòng hết sức giúp y sống lại.
Chẳng qua nói ra những lời này quá tàn nhẫn, mọi người đều không muốn nói nữa.
Ba người im lặng không nói. Một lát sau, Hoa Hướng Vãn thấy Tiết Tử Đan còn khám mạch cho nàng, không khỏi nói: “Huynh bắt mạch khám lâu như vậy làm gì? Có phải muốn sờ mó ta không?”
Vừa nghe lời này, Tiết Tử Đan lập tức nhảy dựng lên, nhưng trên tay vẫn không thả lỏng, chỉ nói: “Nàng đừng có dát vàng lên mặt mình, ta chỉ thấy mạch tượng của nàng kỳ lạ.”
“Làm sao vậy?”
Hoa Hướng Vãn nhíu mày, Tiết Tử Đan tay, khám trái khám phải trong chốc lát, có chút không xác định, cuối cùng mới nói: “Thôi, nhìn qua cũng không có việc gì, về sau lại nói.”
“Rốt cuộc làm sao vậy?”
Hoa Hướng Vãn bất mãn kiểu nói chuyện lấp lửng này, Tiết Tử Đan gãi gãi đầu: “Mạch tượng này, ta chưa từng thấy, chờ ta về lật sách xem đã.”
Nói xong, Tiết Tử Đan thu tay về, đang muốn nói gì đó thì lại nghe bên ngoài truyền đến âm thanh: “Thiếu chủ.”
Linh Nam vội vàng đi vào trong phòng. Ba người trong phòng ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt Linh Nam vô cùng sốt ruột thì nhíu mày.
“Người Thiên Cơ Tông tới,” Linh Nam vội mở miệng: “tới rất vội, còn gọi Côn Trưởng lão, mời Thiếu chủ đến tháp Vân Phù gặp mặt.”
____
/97
|