Y cách nàng không xa lắm.
Y thì đứng, nàng thì nằm bò, y thì dáng vẻ nhanh nhẹn, nàng thì người đầy bụi đất.
Hai người là giải thích cực kỳ sâu sắc cho hai cụm từ nhếch nhác và hoàn hảo, Hoa Hướng Vãn sững sờ nhìn đối phương, dường như có vài phần kinh ngạc, một lúc sau thì cuối cùng đối phương cũng nhìn về phía nàng – người đang chắn trước mặt y.
Đôi mắt của y dùng dải lụa trắng che lại, theo lý thì nàng chắc hẳn sẽ không cảm nhận được ánh mắt của y nhưng không biết tại sao ngay khoảnh khắc y “nhìn” về phía nàng thì Hoa Hướng Vãn lại rõ ràng cảm nhận được một loại ý tứ hàm xúc cảnh cáo truyền đến.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, gần như theo bản năng, Hoa Hướng Vãn lập tức lăn sang bên cạnh, nhường đường ra cho vị Đạo quân “nếu có kẻ nào lỗ m4ng lập tức giết không tha thứ” này không chém nàng trước nhất.
Động tác này của nàng cuối cùng đã làm cho tất cả mọi người bừng tỉnh, các đệ tử Thiên Kiếm Tông lập tức phản ứng kịp, ai nấy sáng bừng đôi mắt.
“Vô Sương sư huynh!”
“Tạ sư huynh, huynh đến rồi!”
Nghe thấy xưng hô này, Hoa Hướng Vãn trốn sang một bên không nhịn được ngẩng đầu len lén nhìn thêm một lần.
Quần áo trang sức trên người thiếu niên này cực kỳ giống với Tạ Trường Tịch năm đó, dường như quần áo trang sức của các đệ tử tu luyện Vấn Tâm Kiếm đều là kiểu dáng mặc áo xanh và đeo ngọc quan thế này. Nhưng không biết có phải do nguyên nhân tuổi tác hay không, khí chất của người này còn lạnh lùng mạnh mẽ hơn Tạ Trường Tịch năm đó.
Đúng thật là sư đồ, lạnh lùng truyền từ đời này sang đời khác, mạnh mẽ truyền từ đời này sang đời khác và... giỏi giả vờ truyền từ đời này sang đời khác.
Xét về tính phô trương thì đúng thật sự chẳng có mấy tông môn có thể có được kiểu xuất hiện phô trương lãng phí này.
Chỉ là mấy lời này nàng cũng không dám nói ra, chỉ lặng lẽ trốn ở một bên, thuần thục bôi thuốc cho chính mình, cúi đầu suy tư chuyện gì đó, muốn cố gắng giảm thấp cảm giác tồn tại của mình.
Sau khi các đệ tử Thiên Kiếm Tông ở bên cạnh hoan hô nhiệt liệt xong, Thẩm Tu Văn đi lên trước nhất, đi đến trước mặt người thiếu niên, hành lễ nói: “Tạ sư huynh.”
Nói xong thì Thẩm Tu Văn chú ý đến dải lụa trắng trên mặt Tạ Vô Sương, nghi ngờ mở lời: “Đôi mắt của huynh...”
“Sắp xếp các đệ tử,” Tạ Vô Sương không trả lời nghi ngờ của hắn, mặt nhìn về phía trước, đưa tay với Thẩm Tu Văn, “đưa tất cả dây trói tiên cho ta.”
Thẩm Tu Văn sững sờ, ngỡ ngàng gật gật đầu, lấy ra hết tất cả dây trói tiên mà hắn đem theo từ trong túi Càn Khôn.
Tạ Vô Sương thản nhiên nhận lấy, đôi mắt y rõ ràng đang đeo dải lụa trắng nhưng dường như không hề bị ảnh hưởng gì cả, nhún người bay lên cao, không nhìn thấy bóng dáng.
Hoa Hướng Vãn ngẩng đầu nhìn Tạ Vô Sương đã nhảy vọt vào không trung, tò mò y muốn làm gì, Thẩm Tu Văn hoàn hồn lại, bắt đầu quay ra dặn dò các đệ tử tự mình ngồi xuống băng bó vết thương, sau đó đến bên cạnh Hoa Hướng Vãn, hơi cẩn thận nói: “Hoa Thiếu chủ, ta đỡ người đứng dậy nhé?”
Hoa Hướng Vãn nghe thấy giọng nói của Thẩm Tu Văn, nhanh chóng hoàn hồn.
Thẩm Tu Văn bằng lòng chủ động bày tỏ thiện chí thì dĩ nhiên nàng phải nhanh chóng trả lời, cho dù lúc này khuôn mặt đã đầy bụi bặm nhưng nàng vẫn giữ nguyên dáng vẻ đó, dịu dàng mỉm cười, dáng vẻ nhìn cực kỳ yếu ớt, khẽ mở lời: “Làm phiền Đạo quân.”
Thẩm Tu Văn dường như cũng là lần đầu tiên tiếp xúc thân thiết với nữ tu như thế này, không dám nhìn thẳng vào Hoa Hướng Vãn, cúi đầu đỡ Hoa Hướng Vãn ngồi sang một bên, lấy thuốc trị thương trong tay áo ra, có vài phần ngượng ngùng: “Trong các đệ tử không có nữ tu, nếu Thiếu chủ không ngại thì có thể để tại hạ bôi thuốc cho Thiếu chủ có được không?”
Hoa Hướng Vãn gật gật đầu, đúng là dáng vẻ cực kỳ rụt rè.
Ánh mắt của Thẩm Tu Văn rơi xuống người nàng, trước tiên nhìn đến tay áo đã nhuốm máu của nàng, sau khi nói khẽ một tiếng: “Xúc phạm rồi.” thì vén tay áo lên dùm Hoa Hướng Vãn, cúi đầu bôi thuốc.
Động tác của hắn cực kỳ lịch sự, có thể không đụng chạm đến thì sẽ không chạm thêm một chút nào, ánh mắt vẫn luôn nhìn vào chỗ vết thương, dường như chỉ cần dời đi nửa tấc cũng là phạm tội.
Hoa Hướng Vãn quan sát hắn một lúc, cảm thấy bầu không khí hơi lúng túng nên quay đầu nhìn nhìn xung quanh, tìm chủ đề nói chuyện: “Ngươi tên gì?”
“Thẩm Tu Văn.” Thẩm Tu Văn báo tên, ngẩng đầu xấu hổ mỉm cười, “Tại hạ là đệ tử của Chưởng môn, đứng thứ hai, phụ trách chuyện nghênh đón lần này. Nếu Thiếu chủ có bất cứ nhu cầu gì thì cũng có thể nói với ta.”
Hoa Hướng Vãn gật đầu, không để ý nhìn về phương hướng Tạ Vô Sương biến mất: “Người lúc nãy là sư huynh của mọi người?”
“Đúng,” Thẩm Tu Văn nói đến Tạ Vô Sương, giọng điệu bất giác mang theo vài phần cung kính, “người đó là đệ tử của Thanh Hoành Thượng quân, Tạ Vô Sương Tạ sư huynh.”
“Ta thấy tu vi của y cũng chỉ mới có Nguyên Anh Kỳ,” Hoa Hướng Vãn hỏi thăm, “thế nhưng kiếm ý lại cực kỳ ngang tàng, y thật sự chỉ là Nguyên Anh Kỳ thôi sao?”
“Thực lực của Vấn Tâm Kiếm không thể đánh giá bằng tu vi.” Thẩm Tu Văn xử lý xong vết thương giùm Hoa Hướng Vãn, bắt đầu bôi thuốc, mấy vết thương này đa phần là do bị phù chú làm bị thương, không thể sử dụng linh lực để làm lành một cách đơn giản, hắn vừa đổ thuốc bột, vừa giải thích, “Tuy Tạ sư huynh chỉ có Nguyên Anh Kỳ nhưng thực lực thật sự thì không ai rõ cả, chỉ biết là rất mạnh thôi.”
Hoa Hướng Vãn gật đầu, coi như đã hiểu rõ, nàng ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, khá tò mò: “Cũng không biết vị Tạ Đạo quân đó đi làm gì nữa.”
“Chắc có lẽ là...”
Lời suy đoán của Thẩm Tu Văn còn chưa nói xong thì một thiếu nữ áo đỏ bị trói chặt rơi xuống “bịch” một tiếng.
Thiếu nữ rơi xuống trước mặt Hoa Hướng Vãn, vừa chạm đất đã bắt đầu khóc than, Thẩm Tu Văn và Hoa Hướng Vãn đều giật cả mình, Hoa Hướng Vãn sững sờ nhìn thiếu nữ trước mặt, hai chữ “Linh Nam” còn chưa nói ra thì đã lại nghe “bịch” một tiếng nữa!
Người rơi xuống lần này là Linh Bắc cũng đã bị trói, sau khi y rơi xuống thì bắt đầu khóc than với Linh Nam: “Đau đau đau! Xương gãy rồi, đau quá đi!!”
Chẳng bao lâu thì trên trời lại liên tiếp “bịch bịch bịch” ném xuống rất nhiều người, mấy người này đa phần đều bị dây trói tiên trói lại, đều là người của Hợp Hoan Cung, từng người một rơi xuống mặt đất thì bắt đầu gào khóc thảm thiết, dường như đều bị người khác đánh gãy xương.
Hoa Hướng Vãn nhìn cả đám người này, nuốt một ngụm nước miếng, còn đang suy nghĩ là thảm quá đi thì nhìn thấy một số xác chết mặc đồ đen không trói bằng dây trói tiên bị trực tiếp ném xuống đây.
Ném xác chết càng không xem trọng hơn, có một số thì mặt úp xuống đất, có một số thì trực tiếp đè lên người của người khác, nhìn còn thảm hơn mấy người của Hợp Hoan Cung.
Nhất thời Hoa Hướng Vãn bị dọa đến mức có chút không dám nói chuyện, trong tiếng than khóc ngập trời thì cuối cùng Tạ Vô Sương lần nữa xuất hiện, y bay xuống từ chỗ cao, nhấc tay lấy một tấm khăn tay màu trắng từ trong tay áo, thong thả ung dung lau sạch máu trên tay và trên thanh kiếm dài, tra kiếm vào vỏ.
Động tác này làm cho Hoa Hướng Vãn hơi sững sờ, nàng nhớ Tạ Trường Tịch... dường như cũng có thói quen làm động tác thế này.
Nàng không nhịn được nhìn thử mảnh lụa trắng trong tay người thanh niên, Giang Ức Nhiên bên cạnh nhanh chóng xông lên, kích động lên tiếng: “Vô Sương sư huynh, may mà huynh đã đến, trước khi còn bị Thượng quân kêu lên đó, bọn đệ tưởng là huynh không đến nữa.”
“Phải đến chứ.”
Giọng nói của Tạ Vô Sương rất khẽ, nói xong thì y quay đầu lại, “nhìn” về phía Hoa Hướng Vãn đang được Thẩm Tu Văn chăm sóc bên cạnh.
Thấy Tạ Vô Sương nhìn qua, Hoa Hướng Vãn nhanh chóng nở một nụ cười thân thiện, Thẩm Tu Văn cũng lập tức đứng dậy giới thiệu Hoa Hướng Vãn: “Tạ sư huynh, vị này là Hoa Thiếu chủ của Hợp Hoan Cung...”
“Bắt lại.”
Tạ Vô Sương vừa nghe Hợp Hoan Cung thì không thèm nghe tiếp câu sau, dặn dò.
Nụ cười của Hoa Hướng Vãn sượng cứng trên mặt, Thẩm Tu Văn cũng hơi ngạc nhiên nhưng Tạ Vô Sương không giải thích nhiều, quay người đi về phía lối ra của khe núi, vừa đi vừa ra lệnh: “Đem theo hết mấy người này đến trấn Tuý Hương thẩm vấn.”
Mọi người đều đứng ở chỗ cũ không dám nói chuyện, một mình Tạ Vô Sương càng đi càng xa, một lúc lâu sau thì Giang Ức Nhiên mới đi qua, nói khẽ: “Thẩm sư huynh, thật sự trói à?”
“Nếu Tạ sư huynh đã làm như thế thì dĩ nhiên có lý của huynh ấy,” Thẩm Tu Văn suy nghĩ, gật đầu nói: “dẫn người theo hết đi.”
Nói xong, Thẩm Tu Văn quay đầu lại nhìn về phía Hoa Hướng Vãn: “Hoa Thiếu chủ, tại hạ không muốn làm khó Thiếu chủ, Thiếu chủ có thể tự mình trói dây trói tiên không?”
“Ta tin rằng... Tạ Đạo quân có thể đã hơi hiểu lầm chúng ta," Hoa Hướng Vãn giữ vững thể diện mà Thiếu chủ một Cung nên có, thong dong giơ tay ra, “nhưng ta bằng lòng hy sinh, làm phiền.”
Thẩm Tu Văn gật đầu, sau đó trói dây thừng cho nàng không chút nể tình.
Nhìn vào dây thừng được trói chặt chẽ không có chút thương xót nào, Hoa Hướng Vãn: “...”
Chắc chắn là do sự xuất hiện hôm nay không đủ đẹp.
Trong lòng nàng “hỏi thăm” hết tất cả mọi người ở Thiên Kiếm Tông một lần nhưng trên mặt vẫn thể hiện ra dáng vẻ rộng rãi của Thiếu chủ một Cung, hoàn toàn phối hợp với Thiên Kiếm Tông.
Sau khi mọi người bôi thuốc băng bó vết thương, nghỉ ngơi một chút xong thì cả nhóm người giống như những tội phạm bị lưu đày, bị dây trói tiên trói tay, còn bị cột lại thành một hàng, đi theo sau lưng Thẩm Tu Văn đến trấn Túy Hương.
Tuy nhóm người Hợp Hoan Cung này gào khóc khá dữ nhưng cũng không bị thương nặng lắm, Hoa Hướng Vãn và Linh Nam bị cột chung với nhau, nàng thấy các đệ tử Thiên Kiếm Tông đã cách khá xa nên bày ra một kết giới nho nhỏ, đụng đụng Linh Nam ở phía trước, đè thấp giọng nói, nghiến răng hỏi: “Có chuyện gì thế? Các người làm việc thế nào đấy? Minh Loan Cung theo sát ở phía sau mà không biết nữa?”
“Chuyện này ai cũng không thể biết được nha.”
Linh Nam vừa nhắc đến chuyện này đã đau đầu: “Nếu người đến là các đệ tử bình thường của Minh Loan Cung mà không phát hiện ra thì là trách nhiệm của con nhưng Thiếu chủ à, chuyện này lại là hành vi ám sát do đích thân Tần Vân Thường ra tay, dẫn theo các đệ tử tài giỏi vượt ngàn dặm xa xôi, ngấm ngầm chịu đựng từ Tây Cảnh đến tận Vân Lai, nhẫn nhục chịu khổ lâu như thế mới chuẩn bị được. Chuyện này có đổi thành ai đi nữa thì cũng không phòng bị được đâu. Tần Vân Thường có năng lực gì không phải Thiếu chủ không biết, Trưởng lão không xuất hiện thì Hợp Hoan Cung chúng ta ai có thể phòng được nàng ta chứ?”
Lời này đã chặn họng Hoa Hướng Vãn, nàng lại có mấy phần chột dạ.
Tần Vân Thường là Nhị Thiếu chủ của Minh Loan Cung, nàng đây còn là Thiếu chủ thật sự của Hợp Hoan Cung nhưng khoảng cách giữa hai Thiếu chủ này...
Quả thật là cực kỳ lớn đó.
Cũng không trách người ta ức hiếp người như thế được, tỷ tỷ giành chồng chưa cưới của nàng, bây giờ muội muội còn đến đây giết nàng nữa chứ.
Thực lực kém thì có cách gì đây?
Nàng ngại nói Linh Nam nữa nên chuyển chủ đề: “Các người khi nãy ở bên trên xảy ra chuyện gì thế?”
“Tần Vân Thường bỗng nhiên đuổi đến, còn cắt đứt truyền âm giữa Thiếu chủ và chúng con, các đệ tử chúng con đã sớm đánh nhau trên đó rồi nhưng không thể thông báo cho Thiếu chủ. Mục tiêu của Tần Vân Thường chính là đệ tử của Thiên Kiếm Tông và Thiếu chủ nên không ra tay tàn nhẫn với bọn con, còn sau đó thì,” Linh Nam nhìn Tạ Vô Sương phía trước rồi bĩu bĩu môi, “người tên Tạ Vô Sương đó đến, Tần Vân Thường dẫn người chạy, Tạ Vô Sương đuổi theo, chúng con cũng chạy, sau đó người này mở một kiếm trận, con thấy tình hình không đúng, chúng con cũng không thể thật sự ra tay với Thiên Kiếm Tông nên nhanh chóng bảo mọi người dừng lại thì bị y dùng dây trói tiên trói lại sau đó ném hết xuống đây.”
“Thế Minh Loan Cung thì sao?” Hoa Hướng Vãn hỏi, Linh Nam vui mừng.
“Chạy được thì chạy rồi, không chạy được thì chết hết. Tạ Đạo quân này đúng là dứt khoát, một kiếm giết một người, còn nhanh gọn hơn người Tây Cảnh chúng ta nữa.”
So với Vân Lai luôn theo đuổi “đạo nghĩa”, bị Liên minh Tu tiên ràng buộc thì Tây Cảnh càng theo đuổi “sức mạnh” hơn, chuyện ràng buộc ít hơn Vân Lai rất nhiều, cũng dẫn đến đủ loại tu sĩ hỗn tạp, trong mắt Vân Lai thì rất nhiều tu sĩ Tây Cảnh chẳng khác gì Ma Tu.
Một trong những nguyên nhân mà trước đây các tu sĩ Tây Cảnh luôn không xem trọng Vân Lai chính là cảm thấy mấy người tu sĩ Vân Lai này do dự thiếu quyết đoán, không chút tâm huyết nào, chưa từng trải, toàn nhờ vào Tông môn bảo vệ, ôm nhau sưởi ấm.
Nhưng hôm nay Tạ Vô Sương đã làm kinh ngạc tất cả mọi người của Hợp Hoan Cung, nhất thời cũng bất giác mang theo vài phần tôn kính với Thiên Kiếm Tông.
Hoa Hướng Vãn nghe lời của Linh Nam, suy nghĩ về những chuyện xảy ra trong tối nay.
Tối hôm nay xảy ra chuyện như thế thì e là Hợp Hoan Cung sẽ phải vào danh sách nghi ngờ của Thiên Kiếm Tông.
Nàng phải tìm một lý do giải thích về chuyện tối nay, để tránh cho Thiên Kiếm Tông gán cho tội danh mưu hại đệ tử Thiên Kiếm Tông, sau đó đá luôn mấy người bọn họ về Tây Cảnh.
Hơn nữa, một người luyện Vấn Tâm Kiếm như Tạ Vô Sương đến nghênh đón thì thôi đi, còn có kiếm ý mạnh như thế nữa chứ, cho dù là Tạ Trường Tịch năm đó có lẽ cũng có chút không bằng.
Người thế này chắc hẳn có thân phận người kế thừa đời tiếp theo của Vấn Tâm Kiếm, vậy mà lại đến nghênh đón...
Còn có dải lụa trắng trên đôi mắt y...
Hoa Hướng Vãn liếc nhìn dải lụa trắng trên mắt Tạ Vô Sương, nhớ đến nghi ngờ lúc nãy của Thẩm Tu Văn.
Trong lòng có vài phần nghi ngờ, tu sĩ không dám mở mắt nhìn người trên đời này, nàng chỉ từng nhìn thấy một loại.
Khoé môi Hoa Hướng Vãn khẽ cong, dường như nghĩ ra được chuyện gì đó.
Linh Nam nhìn nhìn xung quanh, dường như hoàn toàn không nhận ra được khó khăn mà bọn họ phải đối diện hiện giờ, nàng ấy đụng đụng Hoa Hướng Vãn, tiếp tục tán gẫu.
“Thiếu chủ, Linh Bắc còn bảo con thương lượng một chuyện với Thiếu chủ.”
Hoa Hướng Vãn suy nghĩ đã tàm tạm, ngước mắt nhìn nàng ấy: “Chuyện gì?”
“Khi nãy con và Linh Bắc xem xong, đã giúp người chốt được mục tiêu.”
“Mục tiêu?”
Hoa Hướng Vãn không nghe rõ, thấy Linh Nam nhấc tay, len lén chỉ về phía Tạ Vô Sương ở phía trước: “Người theo đuổi Tạ Vô Sương đó đi, vẻ ngoài đẹp nhất, thực lực cũng mạnh nhất. Thiếu chủ, người cố gắng một lần đi, cứ thừa dịp mấy ngày nay,” Trong mắt Linh Nam là sự tự tin quyết tâm chiến thắng, “chiếm được tình cảm của người đó nha!”
***
Y thì đứng, nàng thì nằm bò, y thì dáng vẻ nhanh nhẹn, nàng thì người đầy bụi đất.
Hai người là giải thích cực kỳ sâu sắc cho hai cụm từ nhếch nhác và hoàn hảo, Hoa Hướng Vãn sững sờ nhìn đối phương, dường như có vài phần kinh ngạc, một lúc sau thì cuối cùng đối phương cũng nhìn về phía nàng – người đang chắn trước mặt y.
Đôi mắt của y dùng dải lụa trắng che lại, theo lý thì nàng chắc hẳn sẽ không cảm nhận được ánh mắt của y nhưng không biết tại sao ngay khoảnh khắc y “nhìn” về phía nàng thì Hoa Hướng Vãn lại rõ ràng cảm nhận được một loại ý tứ hàm xúc cảnh cáo truyền đến.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, gần như theo bản năng, Hoa Hướng Vãn lập tức lăn sang bên cạnh, nhường đường ra cho vị Đạo quân “nếu có kẻ nào lỗ m4ng lập tức giết không tha thứ” này không chém nàng trước nhất.
Động tác này của nàng cuối cùng đã làm cho tất cả mọi người bừng tỉnh, các đệ tử Thiên Kiếm Tông lập tức phản ứng kịp, ai nấy sáng bừng đôi mắt.
“Vô Sương sư huynh!”
“Tạ sư huynh, huynh đến rồi!”
Nghe thấy xưng hô này, Hoa Hướng Vãn trốn sang một bên không nhịn được ngẩng đầu len lén nhìn thêm một lần.
Quần áo trang sức trên người thiếu niên này cực kỳ giống với Tạ Trường Tịch năm đó, dường như quần áo trang sức của các đệ tử tu luyện Vấn Tâm Kiếm đều là kiểu dáng mặc áo xanh và đeo ngọc quan thế này. Nhưng không biết có phải do nguyên nhân tuổi tác hay không, khí chất của người này còn lạnh lùng mạnh mẽ hơn Tạ Trường Tịch năm đó.
Đúng thật là sư đồ, lạnh lùng truyền từ đời này sang đời khác, mạnh mẽ truyền từ đời này sang đời khác và... giỏi giả vờ truyền từ đời này sang đời khác.
Xét về tính phô trương thì đúng thật sự chẳng có mấy tông môn có thể có được kiểu xuất hiện phô trương lãng phí này.
Chỉ là mấy lời này nàng cũng không dám nói ra, chỉ lặng lẽ trốn ở một bên, thuần thục bôi thuốc cho chính mình, cúi đầu suy tư chuyện gì đó, muốn cố gắng giảm thấp cảm giác tồn tại của mình.
Sau khi các đệ tử Thiên Kiếm Tông ở bên cạnh hoan hô nhiệt liệt xong, Thẩm Tu Văn đi lên trước nhất, đi đến trước mặt người thiếu niên, hành lễ nói: “Tạ sư huynh.”
Nói xong thì Thẩm Tu Văn chú ý đến dải lụa trắng trên mặt Tạ Vô Sương, nghi ngờ mở lời: “Đôi mắt của huynh...”
“Sắp xếp các đệ tử,” Tạ Vô Sương không trả lời nghi ngờ của hắn, mặt nhìn về phía trước, đưa tay với Thẩm Tu Văn, “đưa tất cả dây trói tiên cho ta.”
Thẩm Tu Văn sững sờ, ngỡ ngàng gật gật đầu, lấy ra hết tất cả dây trói tiên mà hắn đem theo từ trong túi Càn Khôn.
Tạ Vô Sương thản nhiên nhận lấy, đôi mắt y rõ ràng đang đeo dải lụa trắng nhưng dường như không hề bị ảnh hưởng gì cả, nhún người bay lên cao, không nhìn thấy bóng dáng.
Hoa Hướng Vãn ngẩng đầu nhìn Tạ Vô Sương đã nhảy vọt vào không trung, tò mò y muốn làm gì, Thẩm Tu Văn hoàn hồn lại, bắt đầu quay ra dặn dò các đệ tử tự mình ngồi xuống băng bó vết thương, sau đó đến bên cạnh Hoa Hướng Vãn, hơi cẩn thận nói: “Hoa Thiếu chủ, ta đỡ người đứng dậy nhé?”
Hoa Hướng Vãn nghe thấy giọng nói của Thẩm Tu Văn, nhanh chóng hoàn hồn.
Thẩm Tu Văn bằng lòng chủ động bày tỏ thiện chí thì dĩ nhiên nàng phải nhanh chóng trả lời, cho dù lúc này khuôn mặt đã đầy bụi bặm nhưng nàng vẫn giữ nguyên dáng vẻ đó, dịu dàng mỉm cười, dáng vẻ nhìn cực kỳ yếu ớt, khẽ mở lời: “Làm phiền Đạo quân.”
Thẩm Tu Văn dường như cũng là lần đầu tiên tiếp xúc thân thiết với nữ tu như thế này, không dám nhìn thẳng vào Hoa Hướng Vãn, cúi đầu đỡ Hoa Hướng Vãn ngồi sang một bên, lấy thuốc trị thương trong tay áo ra, có vài phần ngượng ngùng: “Trong các đệ tử không có nữ tu, nếu Thiếu chủ không ngại thì có thể để tại hạ bôi thuốc cho Thiếu chủ có được không?”
Hoa Hướng Vãn gật gật đầu, đúng là dáng vẻ cực kỳ rụt rè.
Ánh mắt của Thẩm Tu Văn rơi xuống người nàng, trước tiên nhìn đến tay áo đã nhuốm máu của nàng, sau khi nói khẽ một tiếng: “Xúc phạm rồi.” thì vén tay áo lên dùm Hoa Hướng Vãn, cúi đầu bôi thuốc.
Động tác của hắn cực kỳ lịch sự, có thể không đụng chạm đến thì sẽ không chạm thêm một chút nào, ánh mắt vẫn luôn nhìn vào chỗ vết thương, dường như chỉ cần dời đi nửa tấc cũng là phạm tội.
Hoa Hướng Vãn quan sát hắn một lúc, cảm thấy bầu không khí hơi lúng túng nên quay đầu nhìn nhìn xung quanh, tìm chủ đề nói chuyện: “Ngươi tên gì?”
“Thẩm Tu Văn.” Thẩm Tu Văn báo tên, ngẩng đầu xấu hổ mỉm cười, “Tại hạ là đệ tử của Chưởng môn, đứng thứ hai, phụ trách chuyện nghênh đón lần này. Nếu Thiếu chủ có bất cứ nhu cầu gì thì cũng có thể nói với ta.”
Hoa Hướng Vãn gật đầu, không để ý nhìn về phương hướng Tạ Vô Sương biến mất: “Người lúc nãy là sư huynh của mọi người?”
“Đúng,” Thẩm Tu Văn nói đến Tạ Vô Sương, giọng điệu bất giác mang theo vài phần cung kính, “người đó là đệ tử của Thanh Hoành Thượng quân, Tạ Vô Sương Tạ sư huynh.”
“Ta thấy tu vi của y cũng chỉ mới có Nguyên Anh Kỳ,” Hoa Hướng Vãn hỏi thăm, “thế nhưng kiếm ý lại cực kỳ ngang tàng, y thật sự chỉ là Nguyên Anh Kỳ thôi sao?”
“Thực lực của Vấn Tâm Kiếm không thể đánh giá bằng tu vi.” Thẩm Tu Văn xử lý xong vết thương giùm Hoa Hướng Vãn, bắt đầu bôi thuốc, mấy vết thương này đa phần là do bị phù chú làm bị thương, không thể sử dụng linh lực để làm lành một cách đơn giản, hắn vừa đổ thuốc bột, vừa giải thích, “Tuy Tạ sư huynh chỉ có Nguyên Anh Kỳ nhưng thực lực thật sự thì không ai rõ cả, chỉ biết là rất mạnh thôi.”
Hoa Hướng Vãn gật đầu, coi như đã hiểu rõ, nàng ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, khá tò mò: “Cũng không biết vị Tạ Đạo quân đó đi làm gì nữa.”
“Chắc có lẽ là...”
Lời suy đoán của Thẩm Tu Văn còn chưa nói xong thì một thiếu nữ áo đỏ bị trói chặt rơi xuống “bịch” một tiếng.
Thiếu nữ rơi xuống trước mặt Hoa Hướng Vãn, vừa chạm đất đã bắt đầu khóc than, Thẩm Tu Văn và Hoa Hướng Vãn đều giật cả mình, Hoa Hướng Vãn sững sờ nhìn thiếu nữ trước mặt, hai chữ “Linh Nam” còn chưa nói ra thì đã lại nghe “bịch” một tiếng nữa!
Người rơi xuống lần này là Linh Bắc cũng đã bị trói, sau khi y rơi xuống thì bắt đầu khóc than với Linh Nam: “Đau đau đau! Xương gãy rồi, đau quá đi!!”
Chẳng bao lâu thì trên trời lại liên tiếp “bịch bịch bịch” ném xuống rất nhiều người, mấy người này đa phần đều bị dây trói tiên trói lại, đều là người của Hợp Hoan Cung, từng người một rơi xuống mặt đất thì bắt đầu gào khóc thảm thiết, dường như đều bị người khác đánh gãy xương.
Hoa Hướng Vãn nhìn cả đám người này, nuốt một ngụm nước miếng, còn đang suy nghĩ là thảm quá đi thì nhìn thấy một số xác chết mặc đồ đen không trói bằng dây trói tiên bị trực tiếp ném xuống đây.
Ném xác chết càng không xem trọng hơn, có một số thì mặt úp xuống đất, có một số thì trực tiếp đè lên người của người khác, nhìn còn thảm hơn mấy người của Hợp Hoan Cung.
Nhất thời Hoa Hướng Vãn bị dọa đến mức có chút không dám nói chuyện, trong tiếng than khóc ngập trời thì cuối cùng Tạ Vô Sương lần nữa xuất hiện, y bay xuống từ chỗ cao, nhấc tay lấy một tấm khăn tay màu trắng từ trong tay áo, thong thả ung dung lau sạch máu trên tay và trên thanh kiếm dài, tra kiếm vào vỏ.
Động tác này làm cho Hoa Hướng Vãn hơi sững sờ, nàng nhớ Tạ Trường Tịch... dường như cũng có thói quen làm động tác thế này.
Nàng không nhịn được nhìn thử mảnh lụa trắng trong tay người thanh niên, Giang Ức Nhiên bên cạnh nhanh chóng xông lên, kích động lên tiếng: “Vô Sương sư huynh, may mà huynh đã đến, trước khi còn bị Thượng quân kêu lên đó, bọn đệ tưởng là huynh không đến nữa.”
“Phải đến chứ.”
Giọng nói của Tạ Vô Sương rất khẽ, nói xong thì y quay đầu lại, “nhìn” về phía Hoa Hướng Vãn đang được Thẩm Tu Văn chăm sóc bên cạnh.
Thấy Tạ Vô Sương nhìn qua, Hoa Hướng Vãn nhanh chóng nở một nụ cười thân thiện, Thẩm Tu Văn cũng lập tức đứng dậy giới thiệu Hoa Hướng Vãn: “Tạ sư huynh, vị này là Hoa Thiếu chủ của Hợp Hoan Cung...”
“Bắt lại.”
Tạ Vô Sương vừa nghe Hợp Hoan Cung thì không thèm nghe tiếp câu sau, dặn dò.
Nụ cười của Hoa Hướng Vãn sượng cứng trên mặt, Thẩm Tu Văn cũng hơi ngạc nhiên nhưng Tạ Vô Sương không giải thích nhiều, quay người đi về phía lối ra của khe núi, vừa đi vừa ra lệnh: “Đem theo hết mấy người này đến trấn Tuý Hương thẩm vấn.”
Mọi người đều đứng ở chỗ cũ không dám nói chuyện, một mình Tạ Vô Sương càng đi càng xa, một lúc lâu sau thì Giang Ức Nhiên mới đi qua, nói khẽ: “Thẩm sư huynh, thật sự trói à?”
“Nếu Tạ sư huynh đã làm như thế thì dĩ nhiên có lý của huynh ấy,” Thẩm Tu Văn suy nghĩ, gật đầu nói: “dẫn người theo hết đi.”
Nói xong, Thẩm Tu Văn quay đầu lại nhìn về phía Hoa Hướng Vãn: “Hoa Thiếu chủ, tại hạ không muốn làm khó Thiếu chủ, Thiếu chủ có thể tự mình trói dây trói tiên không?”
“Ta tin rằng... Tạ Đạo quân có thể đã hơi hiểu lầm chúng ta," Hoa Hướng Vãn giữ vững thể diện mà Thiếu chủ một Cung nên có, thong dong giơ tay ra, “nhưng ta bằng lòng hy sinh, làm phiền.”
Thẩm Tu Văn gật đầu, sau đó trói dây thừng cho nàng không chút nể tình.
Nhìn vào dây thừng được trói chặt chẽ không có chút thương xót nào, Hoa Hướng Vãn: “...”
Chắc chắn là do sự xuất hiện hôm nay không đủ đẹp.
Trong lòng nàng “hỏi thăm” hết tất cả mọi người ở Thiên Kiếm Tông một lần nhưng trên mặt vẫn thể hiện ra dáng vẻ rộng rãi của Thiếu chủ một Cung, hoàn toàn phối hợp với Thiên Kiếm Tông.
Sau khi mọi người bôi thuốc băng bó vết thương, nghỉ ngơi một chút xong thì cả nhóm người giống như những tội phạm bị lưu đày, bị dây trói tiên trói tay, còn bị cột lại thành một hàng, đi theo sau lưng Thẩm Tu Văn đến trấn Túy Hương.
Tuy nhóm người Hợp Hoan Cung này gào khóc khá dữ nhưng cũng không bị thương nặng lắm, Hoa Hướng Vãn và Linh Nam bị cột chung với nhau, nàng thấy các đệ tử Thiên Kiếm Tông đã cách khá xa nên bày ra một kết giới nho nhỏ, đụng đụng Linh Nam ở phía trước, đè thấp giọng nói, nghiến răng hỏi: “Có chuyện gì thế? Các người làm việc thế nào đấy? Minh Loan Cung theo sát ở phía sau mà không biết nữa?”
“Chuyện này ai cũng không thể biết được nha.”
Linh Nam vừa nhắc đến chuyện này đã đau đầu: “Nếu người đến là các đệ tử bình thường của Minh Loan Cung mà không phát hiện ra thì là trách nhiệm của con nhưng Thiếu chủ à, chuyện này lại là hành vi ám sát do đích thân Tần Vân Thường ra tay, dẫn theo các đệ tử tài giỏi vượt ngàn dặm xa xôi, ngấm ngầm chịu đựng từ Tây Cảnh đến tận Vân Lai, nhẫn nhục chịu khổ lâu như thế mới chuẩn bị được. Chuyện này có đổi thành ai đi nữa thì cũng không phòng bị được đâu. Tần Vân Thường có năng lực gì không phải Thiếu chủ không biết, Trưởng lão không xuất hiện thì Hợp Hoan Cung chúng ta ai có thể phòng được nàng ta chứ?”
Lời này đã chặn họng Hoa Hướng Vãn, nàng lại có mấy phần chột dạ.
Tần Vân Thường là Nhị Thiếu chủ của Minh Loan Cung, nàng đây còn là Thiếu chủ thật sự của Hợp Hoan Cung nhưng khoảng cách giữa hai Thiếu chủ này...
Quả thật là cực kỳ lớn đó.
Cũng không trách người ta ức hiếp người như thế được, tỷ tỷ giành chồng chưa cưới của nàng, bây giờ muội muội còn đến đây giết nàng nữa chứ.
Thực lực kém thì có cách gì đây?
Nàng ngại nói Linh Nam nữa nên chuyển chủ đề: “Các người khi nãy ở bên trên xảy ra chuyện gì thế?”
“Tần Vân Thường bỗng nhiên đuổi đến, còn cắt đứt truyền âm giữa Thiếu chủ và chúng con, các đệ tử chúng con đã sớm đánh nhau trên đó rồi nhưng không thể thông báo cho Thiếu chủ. Mục tiêu của Tần Vân Thường chính là đệ tử của Thiên Kiếm Tông và Thiếu chủ nên không ra tay tàn nhẫn với bọn con, còn sau đó thì,” Linh Nam nhìn Tạ Vô Sương phía trước rồi bĩu bĩu môi, “người tên Tạ Vô Sương đó đến, Tần Vân Thường dẫn người chạy, Tạ Vô Sương đuổi theo, chúng con cũng chạy, sau đó người này mở một kiếm trận, con thấy tình hình không đúng, chúng con cũng không thể thật sự ra tay với Thiên Kiếm Tông nên nhanh chóng bảo mọi người dừng lại thì bị y dùng dây trói tiên trói lại sau đó ném hết xuống đây.”
“Thế Minh Loan Cung thì sao?” Hoa Hướng Vãn hỏi, Linh Nam vui mừng.
“Chạy được thì chạy rồi, không chạy được thì chết hết. Tạ Đạo quân này đúng là dứt khoát, một kiếm giết một người, còn nhanh gọn hơn người Tây Cảnh chúng ta nữa.”
So với Vân Lai luôn theo đuổi “đạo nghĩa”, bị Liên minh Tu tiên ràng buộc thì Tây Cảnh càng theo đuổi “sức mạnh” hơn, chuyện ràng buộc ít hơn Vân Lai rất nhiều, cũng dẫn đến đủ loại tu sĩ hỗn tạp, trong mắt Vân Lai thì rất nhiều tu sĩ Tây Cảnh chẳng khác gì Ma Tu.
Một trong những nguyên nhân mà trước đây các tu sĩ Tây Cảnh luôn không xem trọng Vân Lai chính là cảm thấy mấy người tu sĩ Vân Lai này do dự thiếu quyết đoán, không chút tâm huyết nào, chưa từng trải, toàn nhờ vào Tông môn bảo vệ, ôm nhau sưởi ấm.
Nhưng hôm nay Tạ Vô Sương đã làm kinh ngạc tất cả mọi người của Hợp Hoan Cung, nhất thời cũng bất giác mang theo vài phần tôn kính với Thiên Kiếm Tông.
Hoa Hướng Vãn nghe lời của Linh Nam, suy nghĩ về những chuyện xảy ra trong tối nay.
Tối hôm nay xảy ra chuyện như thế thì e là Hợp Hoan Cung sẽ phải vào danh sách nghi ngờ của Thiên Kiếm Tông.
Nàng phải tìm một lý do giải thích về chuyện tối nay, để tránh cho Thiên Kiếm Tông gán cho tội danh mưu hại đệ tử Thiên Kiếm Tông, sau đó đá luôn mấy người bọn họ về Tây Cảnh.
Hơn nữa, một người luyện Vấn Tâm Kiếm như Tạ Vô Sương đến nghênh đón thì thôi đi, còn có kiếm ý mạnh như thế nữa chứ, cho dù là Tạ Trường Tịch năm đó có lẽ cũng có chút không bằng.
Người thế này chắc hẳn có thân phận người kế thừa đời tiếp theo của Vấn Tâm Kiếm, vậy mà lại đến nghênh đón...
Còn có dải lụa trắng trên đôi mắt y...
Hoa Hướng Vãn liếc nhìn dải lụa trắng trên mắt Tạ Vô Sương, nhớ đến nghi ngờ lúc nãy của Thẩm Tu Văn.
Trong lòng có vài phần nghi ngờ, tu sĩ không dám mở mắt nhìn người trên đời này, nàng chỉ từng nhìn thấy một loại.
Khoé môi Hoa Hướng Vãn khẽ cong, dường như nghĩ ra được chuyện gì đó.
Linh Nam nhìn nhìn xung quanh, dường như hoàn toàn không nhận ra được khó khăn mà bọn họ phải đối diện hiện giờ, nàng ấy đụng đụng Hoa Hướng Vãn, tiếp tục tán gẫu.
“Thiếu chủ, Linh Bắc còn bảo con thương lượng một chuyện với Thiếu chủ.”
Hoa Hướng Vãn suy nghĩ đã tàm tạm, ngước mắt nhìn nàng ấy: “Chuyện gì?”
“Khi nãy con và Linh Bắc xem xong, đã giúp người chốt được mục tiêu.”
“Mục tiêu?”
Hoa Hướng Vãn không nghe rõ, thấy Linh Nam nhấc tay, len lén chỉ về phía Tạ Vô Sương ở phía trước: “Người theo đuổi Tạ Vô Sương đó đi, vẻ ngoài đẹp nhất, thực lực cũng mạnh nhất. Thiếu chủ, người cố gắng một lần đi, cứ thừa dịp mấy ngày nay,” Trong mắt Linh Nam là sự tự tin quyết tâm chiến thắng, “chiếm được tình cảm của người đó nha!”
***
/97
|