Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 291 - Thử Thách​

/774


Vân Chính Thiên ngang nhiên ngồi vào ghế, trở thành nhân vật số hai của Truyền Linh Tháp tham gia hội nghị cao cấp, không nghi ngờ mang đến một hồi chấn động kịch liệt. Đừng nói mỗi cái siêu cấp thế lực ở đây chỉ có duy nhất một ghế, mà người có tư cách ngồi được ghế này phải cường giả thành danh đã lâu tại Đấu La Đại Lục, hơn nữa tu vi thấp nhất cũng phải chín mươi lăm cấp Siêu Cấp đấu la. Vậy mà một cái hậu bối không biết pháp tắc, dám ngồi ngang hàng với mấy lão quái vật này, thật khiến người khác trợn trắng cả hai mắt.

“Vô lễ, ngươi là ai, tại sao dám ngồi cùng bàn với chúng ta.”

Một vị bạch phát lão giả trong đám đông đột nhiên quát lên. Hắn một lời này trực tiếp đem hết thảy mọi người chấn tỉnh lại, tất cả đều nhìn về phía Vân Chính Thiên với tâm tình phẫn nộ, khóe mắt lóe hung quang.

Đường Môn, Đế lão quỷ cũng giật cả mình nhìn Vân Chính Thiên. Lão mặc dù biết tên thiếu niên này thiên chất không tệ, thậm chí có chút vượt qua tiểu Tâm đồ đệ của lão. Bất quá ngồi lên ghế hội nghị, vẫn có chút quá phận. Mà chuyện này rõ ràng Bao lão cũng không có bàn trước với lão a.

Bàn tán thanh âm một lần nữa xôn xao, làm cho Tu La điện vốn trang nghiêm trở thành một cái chợ. Thấy thế, Đế lão quỷ bất đắc dĩ lườm Bao lão một cái. Bao lão khẽ gật đầu, trầm thấp thanh âm vang lên.

“Chư vị bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó.” Bao lão gãi đầu cười hì hì.

“Bao lão huynh, nể mặt ngươi là một trong Tam Đại Thần Nhân, dĩ vãng đã vì nhân loại mà cống hiến trác tuyệt, vô số chiến công hiển hách. Chúng ta sẽ không truy cứu chuyện lần này, chỉ mong ngươi đuổi tên tiểu tử bên cạnh ra, để cho hội nghị có thể chính thức bắt đầu.”

Một trong mười bốn tòa siêu cấp thế lực, vị cường giả đứng đầu này, không chút khách khí muốn đem Vân Chính Thiên đuổi xuống. Đông đảo xung quanh bật lên đều là tán thành thanh âm. Lấy uy thế của Bao lão bọn chúng cũng không muốn làm khó, chỉ cần Vân Chính Thiên lui xuống là được.

Bất quá, đối với một lời này, Bao lão lại nở một nụ cười khó hiểu.

“Thì ra là Vô Cực Tông, Vô Cực Lão Tổ, Vô Nguyên. Lời của Vô Nguyên ngươi cũng có chút đạo lý, bình thường mà nói trường hợp như thế này tất nhiên sẽ không xảy ra. Thế nhưng hôm nay hội nghị này muốn hoàn mỹ kết thúc, tuyệt nhiên không thể thiếu hắn được.”

Vừa nói, Bao lão vừa chỉ tay về phía Vân Chính Thiên.

Ánh mắt mấy tên cự đầu trở lập tức nên mông lung, rõ ràng không hiểu tại sao Bao lão lại nói như vậy. Nhìn từ trên xuống dưới, chỉ thấy Vân Chính Thiên là một cái tuấn tú thiếu niên, mặc dù khí độ bất phàm nhưng thành tựu hiện tại cũng có hạn. Loại này thiên phú, tùy tiện bất kỳ cổ lão tông môn nào cũng xuất ra được.

“Vậy thì Bao lão huynh có thể mở mang kiến thức cho bọn ta hay không, vì lý do gì ngươi nói thiếu hắn liền không thể được?”

Một vị mỹ phụ ngồi gần đó, nhẹ dịu thanh âm vang lên chất vấn Bao lão. Song song cũng có một lão đầu gương mặt hốc hác, quần áo đậm nét cổ xưa, gõ gõ mặt bàn, xen lời vào:

“Ta thấy Truyền Linh Tháp các ngươi hay là muốn biến hội nghị cao cấp này thành một trò hề?”

Thanh âm công kích liên tục vang lên, chỉ thấy Bao lão sắc mặt như cũ bất biến. Ánh mắt thủy chung tỏa ra nhẹ dịu quang sắc, trong đó ẩn chứa niềm tin mãnh liệt. Những người ở đây đề là đỉnh tiêm nhân vật đương thời, lấy Bao lão bối phận cũng phải cận trọng trong lời ăn tiếng nói. Chủ yếu để giữ tình đoàn kết với nhau mà thôi. Chứ nếu xảy ra giao tranh, Bao lão tự nhiên không ngán thằng nào.

Triệu Bang ở phía sau chợt nói với Vân Chính Thiên: “Mỹ phụ kia là Ngân Nguyệt Môn chủ, Nguyệt Hà. Còn lão già hốc hác kia là Cổ Hoang Phái thái thượng lão tổ, Cổ Hoặc. Bọn họ đều là những siêu cấp thế lực người đứng đầu, thanh danh không thấp.”

Vân Chính Thiên nghe vậy khẽ gật đầu. Vô Cực Tông, Ngân Nguyệt Môn, Cổ Hoang Phái là ba cái thế lực mà hắn đã gặp ở Hỏa Thần thành. Nhưng mà bọn họ một đời tuổi trẻ thiên kiêu đều vùi xác bên trong Hạo Thiên Trì. Chẳng trách trong hội nghị này ba cái siêu cấp thế lực tỏ ra không mấy hảo cảm với Truyền Linh Tháp, cụ thể là Vân Chính Thiên, một trong những kẻ sống sót đi ra.

Mặc dù đám Cổ Lãnh Phong, Vô Khuyết, Nguyệt Linh Nhi kia ở trong Hạo Thiên Trì chết đi, đều là do Ác Hùng Vương nổi điên đồ sát. Bất quá đối với đám cổ hủ trưởng bối mà nói, chuyện này rất không chấp nhận được. Mà Hạo Thiên Trì vừa vặn sống sót trở ra chỉ có chín người, một trong số đó là Vân Chính Thiên bên kia. Lại thêm chuyện hắn ngang nhiên ngồi vào ghế hội nghị, làm sao họ không bất mãn cho được.

Cho nên ở chỗ này liên tục công kích chất vấn Bao lão.

“Khụ khụ, mấy vị bình tĩnh. Nghe lão phu nói hết đã. Hôm nay hội nghị này mở ra, là để bàn cách làm sao cứu Vực Chủ đang bị giam ở Thú Vực kia. Chuyện này tương đương trọng yếu, liên quan đến tồn vong của nhân loại.” Bao lão bình tĩnh nói.

“Chuyện này có gì để bàn, chúng ta toàn bộ kết thành một cái liên minh, trực tiếp đem chiến lực mạnh nhất càn quét vào Thú Vực, không tin Đế Thiên cùng đám hung thú đó có thể chống lại.” Một tên cự đầu lên tiếng xen ngang.

Bao lão hừ lạnh, nói: “Các hạ nghĩ quá đơn giản đi. Theo tình báo gửi đến, Đế Thiên cùng Tà Đế của Tà Hồn Điện, đã kết thành một cái liên minh. Lấy hai người bọn hắn thực lực liên thủ với nhau, ta nghĩ những người có mặt trong Tu La điện này, không có ai ngăn cản được.”

Lời này rất có đạo lý, Đế Thiên cùng Tà Đế hai vị cường giả này nếu như liên thủ với nhau, Tam Đại Thần Nhân năm xưa cũng không cách nào chiến thắng được. Đừng nói bây giờ chỉ còn mỗi Bao lão, còn hai vị thần nhân kia một mất tích, một bị giam. Nói trắng ra, Nhân Vực bây giờ nếu so với chiến lực, tự nhiên không bằng liên minh hồn thú cùng tà hồn sư.

Trực tiếp khởi xướng chiến tranh, là một ý kiến hết sức ngu xuẩn. Vạn nhất nhân loại thua tan tác, đến lúc đó sinh linh đồ thán cục diện không tránh khỏi. Thế nhưng, hai phần ba cổ lão tông môn ở chỗ này, là đang chờ đợi một người đứng lên nắm vị trí lãnh đạo, chuẩn bị chiến tranh a.

Ngân Nguyệt Môn chủ, Nguyệt Hà nói: “Ý của Bao lão huynh là, chúng ta không thể phát động chiến tranh toàn diện được?”

“Đúng là như vậy.”

Rầm!

“Thật hoang đường, muốn cứu Vực Chủ, chiến tranh là không thể tránh khỏi. Không lẽ ngươi có kế hoạch tốt hơn hay sao?”

Vô Cực Lão Tổ là một người nóng nảy, hắn giận đến mức ra tay đập bàn một cái. Nếu không phải cái bàn này chất liệu đặc thù, chỉ sợ đã hóa thành bột mịn rồi. Đối với Vô Cực Lão Tổ hành động hơi quá, Bao lão cũng không có khó chịu, ngược lại còn tỏ ra vui mừng. Có cảm giác như những điều hắn vừa nói, là dẫn dụ mọi người đi tới câu hỏi này.

“Ta đúng là có kế sách tốt hơn. Tiểu Thiên, cho bọn hắn thấy đi.”

“Vâng, sư phụ.” Vân Chính Thiên lập tức đáp lời.

Ngay tại thời điểm Vân Chính Thiên đứng lên, hàng trăm ánh mắt hiếu kỳ rơi vào người hắn. Chỉ thấy một màn kỳ dị xảy ra, nguyên bản một mái tóc bạch kim như ngân hà thoáng chốc hóa thành một màu đen kịt, không những thế khí chất trên người hắn cũng biến đổi.

Hầu hết những người có mặt tại đây tu vi đều không dưới bát hoàn Hồn đấu la, nhãn lực cùng khả năng cảm quan không thấp. Mà đặc biệt những lão cự đầu siêu cấp thế lực, càng là há mồm trợn mắt dưới sự biến hóa này.

Dày đặc hắc lực tại bên trong cơ thể, theo ma hạch xoay tròn liên tục tràn ra, lấy thân thể hắn làm hạch tâm, cấp tốc khuếch tán ra xung quanh. Ngoại trừ Truyền Linh Tháp người ra, hết thảy những người khác đều theo phản xạ tự nhiên điều động hồn lực hộ thể. Bởi vì loại lực lượng này, mùi vị tương tự với tà hồn lực loại nồng nặc chỉ có trong Thú Vực kia.

“Cái quái gì thế này? Tà hồn lực?”

“Hắn là tà hồn thú trùng sinh thành người? Không, rõ ràng không cảm nhận được mùi vị hung thú trên cơ thể hắn.”

“Ta lại cảm thấy dày đặc tà khí kia cùng tà hồn lực có chỗ tương đồng, nhưng khẳng định không phải là một.”

“Hẳn là so với tà hồn lực cao cấp hơn một bậc đi, hắn rốt cuộc là ai cơ chứ?”

“Ta biết hắn, hắn gọi Vân Chính Thiên, là kẻ đã cùng thiếu chủ của Vô Cực Tông chúng ta tham gia Hạo Thiên Trì, chỉ có điều hắn là toàn mạng trở ra, những người còn lại cơ hồ đều vẫn.”

“Hả? Không phải chứ. Vậy xem ra hắn bảo toàn được tính mạng có lẽ liên quan đến loại lực lượng này.”

Trong đại điện thanh âm bàn tán lại xôn xao gấp mấy lần. Bất quá Vân Chính Thiên cũng không có mở miệng nói bất cứ câu nào, hết thảy mọi hành động của hắn đều làm theo chỉ thị của Bao lão ngay từ đầu a. Tại chỗ này có Đường Môn cùng Truyền Linh Tháp chống lưng, căn bản hắn cũng không lo lắng có người không nhịn được mà ra tay với hắn.

Vô Cực Lão Tổ thì mặt mày ngưng trọng, cất tiếng hỏi: “Mời Bao lão huynh giải thích một chút, ta thật không rõ ý tứ của ngươi.”

Bao lão không chút gấp gáp, trực tiếp đứng lên, phong thái ung dung làm người khác phát bực, một lát sau mới nói:

“Như mọi người thấy, loại lực lượng trên người hắn tỏa ra cùng tà hồn lực trong thiên địa này rất giống nhau. Nếu như để hắn lãnh nhiệm vụ xâm nhập vào bên trong Tà Hồn Điện, tin chắc không có người phát giác ra được. Khi đó chúng ta nội ứng ngoại hợp, đến thời điểm thích hợp liền phát động giải cứu. Tỷ lệ thành công theo ta tính toán, so với trực tiếp khai chiến tăng tối thiểu ba mươi phần trăm. Ta lấy tính mạng của mình ra bảo đảm, Vân Chính Thiên đồ đệ của ta, vô cùng thích hợp cho chuyện này. Hắn chính là lá bài tẩy, cũng là người nắm giữ chìa khóa chiến thắng cho kế hoạch này.”

Vừa nói tới đây, trong điện hết ba phần tư người biến sắc. Lấy Bao lão bối phận, làm dám đem tính mạng của mình ra phát thệ, chứng tỏ lão đối với tiểu tử bên cạnh cực kỳ có lòng tin. Mà kế hoạch của Bao lão vừa nói ra, nghe cũng rất hợp tình hợp lý.

“Bao lão huynh vì nhân loại tổn hao không ít tâm tư suy nghĩ chiến lược. Khiến đám lão đầu bọn ta không khỏi hổ thẹn, bất quá làm sao lão huynh ngươi dám chắc tên tiểu tử này sẽ làm được việc? Ta lại thấy hắn tu vi mới chỉ Hồn Đế, để hắn trực tiếp xâm nhập vào nơi nguy hiểm nhất thế giới kia, rõ ràng có hơi miễn cưỡng a.”

Cổ Hoặc nói, rất đúng trọng tâm. Vân Chính Thiên sở hữu loại lực lượng tương đồng với tà hồn lực, ẩn nhẫn trong Thú Vực không tính là cái gì, thậm chí có thể giống như Đường Tâm kia, trở thành mật vụ của Nhân Vực. Thế nhưng, tại thời khắc quan trọng cần đến bản lĩnh, liệu Vân Chính Thiên có biểu hiện sự ưu tú của mình hay không, đây chính là cái Cổ Hoặc đang nói tới.

Bao lão mỉm cười, lão hít mạnh một hơi, sau đó nói lớn: “Về chiến lực của hắn, liền để mọi người tự nhìn đi. Chỉ cần không phải Phong Hào đấu la, đều có thể thử khiêu chiến hắn.”

Cái gì? Chỉ cần không phải Phong Hào đấu la? Nói như vậy là muốn bát hoàn Hồn đấu la ra thử sức với tên tiểu tử này.

Sau lưng hai thầy trò Bao lão, Truyền Linh Tháp mấy người mặt mày cũng ngưng jT trọng. Bao lão tự nhiên giao cho Vân Chính Thiên một cái thử thách phải nói là quá khó. Bất quá mọi người đều hiểu thâm ý của lão, nếu như cỡ này đối thủ mà Vân Chính Thiên cũng không đối phó được, như vậy ở trong Tà Hồn Điện kia cường giả như mây, lại là sinh tử chi chiến, hắn tỷ lệ thất bại là quá cao.

Vân Chính Thiên ánh mắt hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh trở lại như cũ. Bao lão đưa ra yêu cầu như vậy, cũng chứng tỏ thực lực Vân Chính Thiên xa xa vượt qua tu vi thật sự của hắn. Nội tâm hừng hực đấu chí sản sinh ra, Vân Chính Thiên hắn nhất định không phụ kỳ vọng của sư phụ.

“Có ý tứ. Vậy thì để Vô Cực Tông bọn ta thử vài chiêu với tiểu tử đây.”

Vô Cực Lão Tổ, Vô Nguyên là người đầu tiên tiếp nhận khiêu chiến. Lão quay đầu về phía sau, chỉ định người lên đấu. Đó là một vị lão giả mặc chiến bào màu đen, nhìn qua tuổi đã không nhỏ, trong Vô Cực Tông cũng thuộc hàng trưởng lão là ít.

“Ta là Vô Huyền, trưởng lão Vô Cực Tông. Hôm nay không màng bối phận tiếp nhận khiêu chiến của ngươi. Người trẻ tuổi, cẩn thận rồi.”


/774

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status