Nếu nói “Muốn tìm cá giống, cứ đập vỡ lu nước” cũng là một câu nói, thì dù trong lu không có cá, câu nói ấy cũng còn cho là được đi.
“Muốn tìm họa ương, cứ đập vỡ lu nước” hoàn toàn chẳng ra câu gì cả. Chẳng qua, muốn làm được một con diều lớn như vậy, không phải là chuyện dễ dàng, viết ra tám chữ đại tự đó, cũng phải dùng bao nhiêu là lân tinh, lân tinh cũng không phải là thứ dễ gì kiếm.
Có ai lại đi bỏ công phu ra, làm một chuyện khôi hài quái đản, khổ mình mà chẳng có lợi gì cho ai cả.
Lục Tiểu Phụng đã không thấy buồn cười tý nào, gương mặt ngược lại biến thành nghiêm trang hẳn ra.
Cái trò khôi hài này không phải là trò khôi hài.
Chàng lập tức bước lại kiểm soát mấy cái lu nước, tám cái màu sắc hình dạng như nhau, so với những lu nuôi cá chàng thấy ở kinh thành cũng không sai bao nhiêu, điểm khác nhau duy nhất là, những cái lu này đã bị khô nứt nẻ như da mặt bà già.
Chàng xem xét tám cái lu kỹ càng từng cái một, trừ bụi bặm và đất cát ra, chẳng có gì lạ cả.
Cung Bình chẳng thèm lại nhìn, nhưng nàng ta lượm một cục đá lên, từ xa ném lại. Ở một phương diện nào đó, đàn bà quả thật làm chuyện hữu hiệu hơn đàn ông nhiều.
“Tinh” lên một tiếng, một cái lu đã bị đập vỡ.
Một cái lu trống không bị đập vỡ, sẽ phát hiện ra được gì nhỉ?
Điều duy nhất ắt hẳn sẽ phát hiện ra, là không nên đập vỡ cái lu ấy đi làm gì. Lục Tiểu Phụng cười khổ, lắc đầu :
- Đàn bà làm chuyện gì cũng vậy, cứ cho là mình làm rất thông minh rất dũng cảm, nếu có người đàn bà nào làm một chuyện đàn ông phải phục, người đàn bà ấy chắc không phải là một người đàn bà.
Cung Bình không cãi lại, thậm chí còn không nhìn chàng nửa mắt, hình như không nghe chàng nói gì cả.
Nàng ta đang mải nhìn cái lu vừa bị đập vỡ kia.
Một cái lu nước trống không bị đập vỡ ra có gì là đáng nhìn?
Trăng.
Đáng lý ra chẳng có, nhưng bây giờ bỗng có, lu nước bị đập vỡ ra, đáy lu bỗng nhiên chìm xuống, lòi ra một cái lỗ hang đen ngòm.
Cung Bình chầm chậm quay đầu lại, mở to cặp mắt nhìn Lục Tiểu Phụng ra chiều ngại ngùng hỏi :
- Lúc nãy ông đang nói gì?
Lục Tiểu Phụng cũng mở to mắt nhìn :
- Lúc nãy tôi nói gì? Tôi chẳng nói gì cả. Lúc nay tôi chỉ bất quá đánh rắm một cái thế thôi.
* * * * *
Lỗ hang dưới lu cá, dĩ nhiên là lối vào một đường hầm, nếu không phải vận khí Cung Bình rất tốt, quăng một cái đã trúng ngay cơ quan, thì dưới mỗi cái lu sẽ có một cửa hang như vậy.
Bởi vì tuy cửa hang không lớn lắm, phía dưới lại là một nơi rất rộng, giống như một khách sảnh nhỏ làm bằng đá xanh.
Chẳng qua, cái khách sảnh nhỏ này chẳng có gì cả, chỉ có một cái cửa, cửa bằng đồng.
Mở cách cửa bằng đồng ra, lại vào một gian phòng tương tự, lại có một cánh cửa, chẳng qua ngoại trừ cánh cửa còn có vài thứ đồ hình cụ rất xưa, thậm chí những thứ hình cụ tàn bạo thời Kiệt Trụ cũng đều có đó.
Những thứ hình cụ đó vốn chỉ có trong truyền thuyết, không ngờ Lục Tiểu Phụng đều thấy được tất cả ở đây.
Cặp mắt của chàng quả không sai.
Có điều chàng chỉ muốn nôn mửa, tuy chỉ có hình cụ, không có người bị thụ hình, nhưng chàng vẫn cứ muốn nôn.
Cửa thứ hai đẩy không ra, may mà phía trên có một tấm bài, trên tấm bài cũng đề tám chữ :
- Nếu là quân tử, xin mời gõ cửa.
Do đó Lục Tiểu Phụng bèn gõ cửa.
Về một phương diện nào đó, Lục Tiểu Phụng có lúc là một người rất nghe lời, nói chàng uống rượu, chàng lập tức uống ngay, nói chàng gõ cửa, chàng sẽ gõ ngay, nhất là cửa phòng các cô thiếu nữ xinh đẹp, chàng gõ càng nhanh, càng kêu.
Lần này cũng vậy, cửa vừa gõ đã mở ra, người mở cửa quả nhiên là một thiếu nữ rất xinh đẹp.
Ít nhất là một thiếu nữ xinh đẹp hai chục năm về trước.
Người mở cửa lại chính là bà chủ.
* * * * *
Lục Tiểu Phụng ngớ mặt ra.
Lần này chàng không bị bà chủ dọa bỏ chạy, mà là bị tình huống trong gian phòng đá đó làm cho kinh hãi đần mặt ra.
Bất kỳ ai thấy tình cảnh trong đó, đều sẽ đần người ra như một tên ngốc.
Lục Tiểu Phụng nhìn thoáng qua, người đầu tiên chính là tên tiểu vương bát đản. Không ngờ rằng, bây giờ tên tiểu vương bát đản lại như một đại gia, nằm ghếch chân trên bàn, tay trái nắm một cái đầu, tay phải nắm một cái đầu.
Lục Tiểu Phụng nằm mộng cũng không nghĩ được cái đầu của hai người này lại bị gã ăn mày đè lên như thế.
Hai người này chính là tay giàu có, thế lục mạnh Sa đại hộ, và năm xưa nổi danh giang hồ Tam Thủ Tiên Cô Hứa Bát.
Chuyện quái lạ còn chưa phải bao nhiêu đó.
Càng ky quái hơn nữa là, ông chủ tiệm quan tài Triệu Hạt Tử, ông chủ tiệm tạp hóa Vương Đại Nhãn, và vị vương phi bị đày Cung Tố Tố cũng đều ở cả đó, đều như Sa đại hộ, làm tù binh cho gã ăn mày.
Lục Tiểu Phụng không những xếch bốn hàng lông mày lên, nếu chàng có tám hàng lông mày, nhất định cũng sẽ toàn bộ xếch hết cả lên.
- Thế này là thế nào?
Chàng đang muốn hỏi.
Chuyện này thật ra rất đơn giản.
Gã ăn mày cười cười, không mở miệng, bà chủ là người đang nói chuyện :
- Liễu Thừa Phong không những là bạn của ông, mà cũng là bạn của chúng tôi, y chết oan uổng quá, chúng tôi cũng như ông, muốn tìm ra hung thủ giết y là ai, để báo cừu.
“Chúng tôi” đây, hiển nhiên là Cung Bình, gã ăn mày, và chính bà ta. Còn những người kia dĩ nhiên là những người bị tình nghi là hung thủ. Ít nhất cũng có một người là hung thủ trong đó.
- Sa đại hộ, Triệu Hạt Tử, Hứa Lão Thái, Cung Tố Tố và cái ông chồng vô tích sự của tôi, đều có thể là người giết chết Liễu Thừa Phong.
Bà chủ nói với Lục Tiểu Phụng :
- Hôm nay ông thấy tôi nằm trên giường của Sa đại hộ, bởi vì tôi đang tìm cách bắt y lại đây tra vấn.
Bà ta lại thở ra :
- Tôi tin là ông cũng hiểu, muốn bắt một người như Sa đại hộ, chỉ có nước lên giường với ông ta.
Lục Tiểu Phụng vốn không hiểu đầu đuôi thế nào, mãi đến bây giờ, mới bắt đầu có vẻ hiểu dần dần.
Gã ăn mày mở miệng :
- Chỉ cần lên giường, bao nhiêu chuyện đều thoải mái, Sa đại hộ còn bị gạt huống gì là lão vương bát đản.
Y chỉ Cung Tố Tố và Hứa Bát.
- Tôi đối phó hai bà lão này tuy có hơi khác một chút, nhưng ít nhiều gì cũng có chút mỹ nam kế trong đó.
Lục Tiểu Phụng bật cười.
Chính lúc chàng đang bật cười, bèn cười lên không muốn nổi nữa, bởi vì chàng bỗng nhiên phát hiện ra, có hai thứ vũ khí trí mệnh đang nhắm vào chỗ yếu hại trên người chàng bủa vào, một thứ là bàn tay của bà chủ, một thứ là bàn chân của Cung Bình.
Bàn tay mười ngón nhọn hoắt của bà chủ, mỗi ngón đều có gắn một cái móng làm bằng đồng mỏng bén ngót như lưỡi kiếm.
Chân của Cung Bình có gắn một mũi đinh, bàn chân đá ra, có thể tan tành gạch ngói.
Hai thứ đó đều của đàn bà chuyên dùng, cũng giống như lòng dạ đàn bà, vừa độc vừa dữ, vừa khó lường.
Lục Tiểu Phụng mà không phải Lục Tiểu Phụng, lần này đại khái chắc chết đi rồi...
Lục Tiểu Phụng nếu không phải Lục Tiểu Phụng, thì chẳng chờ đến bây giờ mới chết, nếu chờ đến bây giờ, chàng đã chết đâu mất ba trăm bảy mươi tám lần rồi còn đâu.
Có rất nhiều người cho là Lục Tiểu Phụng không sao chết được. Chờ đến lúc sau này cũng lâu lắm, Lục Tiểu Phụng còn nói :
- Nói thật, cả đời tôi đã từng trải qua bao nhiêu thứ nguy hiểm, có rất nhiều lần xém chút nữa là toi đời, nhưng nguy hiểm nhất còn là lần đó.
Chàng nói :
- Bởi vì lúc đó, tôi không ngờ Cung Bình và bà chủ muốn giết tôi, càng không ngờ bọn họ bản lãnh kinh khủng như vậy.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nếu bây giờ ông muốn tôi liệt cử ra những người đàn bà võ công cao nhất đáng sợ nhất trong võ lâm, tôi sẽ bỏ bọn họ vào trong số những người đó, bởi vì cho đến bây giờ, trong giang hồ không mấy ai thắng quá bọn họ.
Chàng nói thật.
Lần đó thoát khỏi hai chiêu công kích trí mệnh của họ, quả thật là toát mồ hôi hột. Lần đó Lục Tiểu Phụng còn giật nẩy mình vì bà chủ.
Công phu của bà ta đã qua bao nhiêu khổ luyện, bởi vì luyện thứ công phu này, mà lòng bàn tay và lòng bàn chân của bà ta đều bị nổi mụn lên.
Vì phải cần xinh đẹp, làm cho đàn ông yêu mến, bà ta phải bỏ thêm bao nhiêu công phu dùng thuốc rửa sạch hết mụn trên chân tay.
Bà ta đã chịu khổ không ít, vì vậy đối với bản lãnh của mình rất có lòng tin, tuy bà ta biết Lục Tiểu Phụng không phải là người dễ đối phó, nhưng bà ta vẫn tin chắc vào mình.
Có điều, lần này bà ta phát hiện ra mình đã sai.
Bởi vì bà ta mới đánh ra, vốn là chụp ngay eo lưng của Lục Tiểu Phụng, lấy năm ngón tay bọc sắc bén nhọn chụp lấy huyệt Tiếu Yêu của chàng.
Bà ta chụp được, chỉ là váy quần của Cung Bình.
Lục Tiểu Phụng không biết đã dùng thủ pháp gì, bỗng nhiên lướt một hơi ra sáu bảy thước, váy quần của Cung Bình bị xé toạt, bày ra một cặp đùi.
Một cặp đùi thon dài, rắn chắc đầy đàn tính. Một cặp đùi đàn ông nhìn vào khó mà quên được. Lục Tiểu Phụng có thấy qua cặp đùi đó một lần.
Phía sau sân chỗ tiệm bán quan tài của Triệu Hạt Tử, dưới váy quần màu tím tung bay đó, chàng đã thấy qua cặp đùi này, nhất định là không sai được.
Chàng nhìn ngẩn người ra.
Mỗi người đàn ông, bỗng nhiên thấy một cặp đùi từ trong váy quần bày lộ ra như vậy, đều sẽ không khỏi nhìn ngẩn người ra, chẳng qua, lý do ngớ ngẩn của Lục Tiểu Phụng lần này, so với đại đa số đàn ông khác trên thế gian này, có chỗ không giống nhau, lần này chàng nhìn ngẩng mặt ra, bởi vì, sau khi chàng quen biết con người Cung Bình rồi, chàng không thể ngờ bà già quần tím muốn giết chàng mà để lộ đùi ra đó, lại có thể là Cung Bình.
Tình cảm có lúc làm cho mình bị mờ mắt, thường thường làm cho một người không thấy đường đi, dĩ nhiên là không thấy được những chuyện y phải nên thấy.
May mà bây giờ chàng đã thấy, bất hạnh cũng là bây giờ đã thấy rồi.
Giữa hai cái may mắn và bất hạnh, thường thường là một khoảng trống không. Khoảng trống không, chính là lúc đang ngớ mặt ra.
Lúc ngớ mặt ra là lúc người khác có cơ hội.
Bỗng nhiên bao nhiêu người đáng lý ra không thể động đậy, bỗng nhiên đều động đậy cả, Sa đại hộ, Triệu Hạt Tử, Vương Đại Nhãn, Cung Tố Tố, Hứa Bát, rõ ràng là đang bị cầm chế, đều đồng một loạt cử động, không những vậy còn nhanh, còn chính xác, còn ác độc.
Cái thứ công kích vừa nhanh vừa chính xác vừa hiểm ác đó, không thể là những thứ mà những người sinh trưởng ở một nơi hoang vu hẻo lánh này có thể làm được.
Một người có thể xuất thủ nhanh như vậy, chính xác như vậy, hiểm ác đến trình độ đó, thì những người đó ở bất kỳ tiêu chuẩn nào, cũng có thể được liệt vào trong năm chục tay cao thủ bậc nhất trong giang hồ.
Năm chục nghe thì nhiều lắm, nhưng thử tính xem, có biết bao nhiêu người trong chốn giang hồ, có biết bao nhiêu người phấn đấu để thành danh, có biết bao nhiêu được nổi danh.
Trong giang hồ, mỗi ngày, mỗi đêm, mỗi giờ có bao nhiêu người vì cầu sinh, cầu danh mà đánh nhau chí chết, cũng không biết bao nhiêu kẻ bại, kẻ chết, kẻ thắng.
Nếu mà nghĩ đến điểm đó, sẽ biết rằng chết sống còn mất thắng bại, chỉ lơ lững trong một khoảnh khắc bé nhỏ.
Chính trong khoảnh khắc bé nhỏ ấy, Lục Tiểu Phụng ngã ầm xuống.
Bất cứ ai, bị đồng một lúc có bao nhiêu đó cao thủ tuyệt đỉnh đang dồn hết sức lực đánh ra, nếu còn có thể không bị ngã, thì trên đời này, chẳng còn ai bị ngã nữa.
Đối với một người qua lại trong giang hồ lâu năm, thành danh cũng rất lâu năm, kết bạn vô số, kết thù cũng không biết là bao nhiêu, ngã xuống nghĩa là chết.
Lục Tiểu Phụng mà sao chết được?
* * * * *
Không ai có thể tin là Lục Tiểu Phụng chết được, cho dù có người chính mắt thấy có người cầm đao cứa cổ chàng, cũng sẽ không tin Lục Tiểu Phụng cứ như vậy mà quy Tây.
Có điều lần này, Lục Tiểu Phụng quả thật cứ thế mà quy Tây. Chuyện này là làm sao?
“Muốn tìm họa ương, cứ đập vỡ lu nước” hoàn toàn chẳng ra câu gì cả. Chẳng qua, muốn làm được một con diều lớn như vậy, không phải là chuyện dễ dàng, viết ra tám chữ đại tự đó, cũng phải dùng bao nhiêu là lân tinh, lân tinh cũng không phải là thứ dễ gì kiếm.
Có ai lại đi bỏ công phu ra, làm một chuyện khôi hài quái đản, khổ mình mà chẳng có lợi gì cho ai cả.
Lục Tiểu Phụng đã không thấy buồn cười tý nào, gương mặt ngược lại biến thành nghiêm trang hẳn ra.
Cái trò khôi hài này không phải là trò khôi hài.
Chàng lập tức bước lại kiểm soát mấy cái lu nước, tám cái màu sắc hình dạng như nhau, so với những lu nuôi cá chàng thấy ở kinh thành cũng không sai bao nhiêu, điểm khác nhau duy nhất là, những cái lu này đã bị khô nứt nẻ như da mặt bà già.
Chàng xem xét tám cái lu kỹ càng từng cái một, trừ bụi bặm và đất cát ra, chẳng có gì lạ cả.
Cung Bình chẳng thèm lại nhìn, nhưng nàng ta lượm một cục đá lên, từ xa ném lại. Ở một phương diện nào đó, đàn bà quả thật làm chuyện hữu hiệu hơn đàn ông nhiều.
“Tinh” lên một tiếng, một cái lu đã bị đập vỡ.
Một cái lu trống không bị đập vỡ, sẽ phát hiện ra được gì nhỉ?
Điều duy nhất ắt hẳn sẽ phát hiện ra, là không nên đập vỡ cái lu ấy đi làm gì. Lục Tiểu Phụng cười khổ, lắc đầu :
- Đàn bà làm chuyện gì cũng vậy, cứ cho là mình làm rất thông minh rất dũng cảm, nếu có người đàn bà nào làm một chuyện đàn ông phải phục, người đàn bà ấy chắc không phải là một người đàn bà.
Cung Bình không cãi lại, thậm chí còn không nhìn chàng nửa mắt, hình như không nghe chàng nói gì cả.
Nàng ta đang mải nhìn cái lu vừa bị đập vỡ kia.
Một cái lu nước trống không bị đập vỡ ra có gì là đáng nhìn?
Trăng.
Đáng lý ra chẳng có, nhưng bây giờ bỗng có, lu nước bị đập vỡ ra, đáy lu bỗng nhiên chìm xuống, lòi ra một cái lỗ hang đen ngòm.
Cung Bình chầm chậm quay đầu lại, mở to cặp mắt nhìn Lục Tiểu Phụng ra chiều ngại ngùng hỏi :
- Lúc nãy ông đang nói gì?
Lục Tiểu Phụng cũng mở to mắt nhìn :
- Lúc nãy tôi nói gì? Tôi chẳng nói gì cả. Lúc nay tôi chỉ bất quá đánh rắm một cái thế thôi.
* * * * *
Lỗ hang dưới lu cá, dĩ nhiên là lối vào một đường hầm, nếu không phải vận khí Cung Bình rất tốt, quăng một cái đã trúng ngay cơ quan, thì dưới mỗi cái lu sẽ có một cửa hang như vậy.
Bởi vì tuy cửa hang không lớn lắm, phía dưới lại là một nơi rất rộng, giống như một khách sảnh nhỏ làm bằng đá xanh.
Chẳng qua, cái khách sảnh nhỏ này chẳng có gì cả, chỉ có một cái cửa, cửa bằng đồng.
Mở cách cửa bằng đồng ra, lại vào một gian phòng tương tự, lại có một cánh cửa, chẳng qua ngoại trừ cánh cửa còn có vài thứ đồ hình cụ rất xưa, thậm chí những thứ hình cụ tàn bạo thời Kiệt Trụ cũng đều có đó.
Những thứ hình cụ đó vốn chỉ có trong truyền thuyết, không ngờ Lục Tiểu Phụng đều thấy được tất cả ở đây.
Cặp mắt của chàng quả không sai.
Có điều chàng chỉ muốn nôn mửa, tuy chỉ có hình cụ, không có người bị thụ hình, nhưng chàng vẫn cứ muốn nôn.
Cửa thứ hai đẩy không ra, may mà phía trên có một tấm bài, trên tấm bài cũng đề tám chữ :
- Nếu là quân tử, xin mời gõ cửa.
Do đó Lục Tiểu Phụng bèn gõ cửa.
Về một phương diện nào đó, Lục Tiểu Phụng có lúc là một người rất nghe lời, nói chàng uống rượu, chàng lập tức uống ngay, nói chàng gõ cửa, chàng sẽ gõ ngay, nhất là cửa phòng các cô thiếu nữ xinh đẹp, chàng gõ càng nhanh, càng kêu.
Lần này cũng vậy, cửa vừa gõ đã mở ra, người mở cửa quả nhiên là một thiếu nữ rất xinh đẹp.
Ít nhất là một thiếu nữ xinh đẹp hai chục năm về trước.
Người mở cửa lại chính là bà chủ.
* * * * *
Lục Tiểu Phụng ngớ mặt ra.
Lần này chàng không bị bà chủ dọa bỏ chạy, mà là bị tình huống trong gian phòng đá đó làm cho kinh hãi đần mặt ra.
Bất kỳ ai thấy tình cảnh trong đó, đều sẽ đần người ra như một tên ngốc.
Lục Tiểu Phụng nhìn thoáng qua, người đầu tiên chính là tên tiểu vương bát đản. Không ngờ rằng, bây giờ tên tiểu vương bát đản lại như một đại gia, nằm ghếch chân trên bàn, tay trái nắm một cái đầu, tay phải nắm một cái đầu.
Lục Tiểu Phụng nằm mộng cũng không nghĩ được cái đầu của hai người này lại bị gã ăn mày đè lên như thế.
Hai người này chính là tay giàu có, thế lục mạnh Sa đại hộ, và năm xưa nổi danh giang hồ Tam Thủ Tiên Cô Hứa Bát.
Chuyện quái lạ còn chưa phải bao nhiêu đó.
Càng ky quái hơn nữa là, ông chủ tiệm quan tài Triệu Hạt Tử, ông chủ tiệm tạp hóa Vương Đại Nhãn, và vị vương phi bị đày Cung Tố Tố cũng đều ở cả đó, đều như Sa đại hộ, làm tù binh cho gã ăn mày.
Lục Tiểu Phụng không những xếch bốn hàng lông mày lên, nếu chàng có tám hàng lông mày, nhất định cũng sẽ toàn bộ xếch hết cả lên.
- Thế này là thế nào?
Chàng đang muốn hỏi.
Chuyện này thật ra rất đơn giản.
Gã ăn mày cười cười, không mở miệng, bà chủ là người đang nói chuyện :
- Liễu Thừa Phong không những là bạn của ông, mà cũng là bạn của chúng tôi, y chết oan uổng quá, chúng tôi cũng như ông, muốn tìm ra hung thủ giết y là ai, để báo cừu.
“Chúng tôi” đây, hiển nhiên là Cung Bình, gã ăn mày, và chính bà ta. Còn những người kia dĩ nhiên là những người bị tình nghi là hung thủ. Ít nhất cũng có một người là hung thủ trong đó.
- Sa đại hộ, Triệu Hạt Tử, Hứa Lão Thái, Cung Tố Tố và cái ông chồng vô tích sự của tôi, đều có thể là người giết chết Liễu Thừa Phong.
Bà chủ nói với Lục Tiểu Phụng :
- Hôm nay ông thấy tôi nằm trên giường của Sa đại hộ, bởi vì tôi đang tìm cách bắt y lại đây tra vấn.
Bà ta lại thở ra :
- Tôi tin là ông cũng hiểu, muốn bắt một người như Sa đại hộ, chỉ có nước lên giường với ông ta.
Lục Tiểu Phụng vốn không hiểu đầu đuôi thế nào, mãi đến bây giờ, mới bắt đầu có vẻ hiểu dần dần.
Gã ăn mày mở miệng :
- Chỉ cần lên giường, bao nhiêu chuyện đều thoải mái, Sa đại hộ còn bị gạt huống gì là lão vương bát đản.
Y chỉ Cung Tố Tố và Hứa Bát.
- Tôi đối phó hai bà lão này tuy có hơi khác một chút, nhưng ít nhiều gì cũng có chút mỹ nam kế trong đó.
Lục Tiểu Phụng bật cười.
Chính lúc chàng đang bật cười, bèn cười lên không muốn nổi nữa, bởi vì chàng bỗng nhiên phát hiện ra, có hai thứ vũ khí trí mệnh đang nhắm vào chỗ yếu hại trên người chàng bủa vào, một thứ là bàn tay của bà chủ, một thứ là bàn chân của Cung Bình.
Bàn tay mười ngón nhọn hoắt của bà chủ, mỗi ngón đều có gắn một cái móng làm bằng đồng mỏng bén ngót như lưỡi kiếm.
Chân của Cung Bình có gắn một mũi đinh, bàn chân đá ra, có thể tan tành gạch ngói.
Hai thứ đó đều của đàn bà chuyên dùng, cũng giống như lòng dạ đàn bà, vừa độc vừa dữ, vừa khó lường.
Lục Tiểu Phụng mà không phải Lục Tiểu Phụng, lần này đại khái chắc chết đi rồi...
Lục Tiểu Phụng nếu không phải Lục Tiểu Phụng, thì chẳng chờ đến bây giờ mới chết, nếu chờ đến bây giờ, chàng đã chết đâu mất ba trăm bảy mươi tám lần rồi còn đâu.
Có rất nhiều người cho là Lục Tiểu Phụng không sao chết được. Chờ đến lúc sau này cũng lâu lắm, Lục Tiểu Phụng còn nói :
- Nói thật, cả đời tôi đã từng trải qua bao nhiêu thứ nguy hiểm, có rất nhiều lần xém chút nữa là toi đời, nhưng nguy hiểm nhất còn là lần đó.
Chàng nói :
- Bởi vì lúc đó, tôi không ngờ Cung Bình và bà chủ muốn giết tôi, càng không ngờ bọn họ bản lãnh kinh khủng như vậy.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nếu bây giờ ông muốn tôi liệt cử ra những người đàn bà võ công cao nhất đáng sợ nhất trong võ lâm, tôi sẽ bỏ bọn họ vào trong số những người đó, bởi vì cho đến bây giờ, trong giang hồ không mấy ai thắng quá bọn họ.
Chàng nói thật.
Lần đó thoát khỏi hai chiêu công kích trí mệnh của họ, quả thật là toát mồ hôi hột. Lần đó Lục Tiểu Phụng còn giật nẩy mình vì bà chủ.
Công phu của bà ta đã qua bao nhiêu khổ luyện, bởi vì luyện thứ công phu này, mà lòng bàn tay và lòng bàn chân của bà ta đều bị nổi mụn lên.
Vì phải cần xinh đẹp, làm cho đàn ông yêu mến, bà ta phải bỏ thêm bao nhiêu công phu dùng thuốc rửa sạch hết mụn trên chân tay.
Bà ta đã chịu khổ không ít, vì vậy đối với bản lãnh của mình rất có lòng tin, tuy bà ta biết Lục Tiểu Phụng không phải là người dễ đối phó, nhưng bà ta vẫn tin chắc vào mình.
Có điều, lần này bà ta phát hiện ra mình đã sai.
Bởi vì bà ta mới đánh ra, vốn là chụp ngay eo lưng của Lục Tiểu Phụng, lấy năm ngón tay bọc sắc bén nhọn chụp lấy huyệt Tiếu Yêu của chàng.
Bà ta chụp được, chỉ là váy quần của Cung Bình.
Lục Tiểu Phụng không biết đã dùng thủ pháp gì, bỗng nhiên lướt một hơi ra sáu bảy thước, váy quần của Cung Bình bị xé toạt, bày ra một cặp đùi.
Một cặp đùi thon dài, rắn chắc đầy đàn tính. Một cặp đùi đàn ông nhìn vào khó mà quên được. Lục Tiểu Phụng có thấy qua cặp đùi đó một lần.
Phía sau sân chỗ tiệm bán quan tài của Triệu Hạt Tử, dưới váy quần màu tím tung bay đó, chàng đã thấy qua cặp đùi này, nhất định là không sai được.
Chàng nhìn ngẩn người ra.
Mỗi người đàn ông, bỗng nhiên thấy một cặp đùi từ trong váy quần bày lộ ra như vậy, đều sẽ không khỏi nhìn ngẩn người ra, chẳng qua, lý do ngớ ngẩn của Lục Tiểu Phụng lần này, so với đại đa số đàn ông khác trên thế gian này, có chỗ không giống nhau, lần này chàng nhìn ngẩng mặt ra, bởi vì, sau khi chàng quen biết con người Cung Bình rồi, chàng không thể ngờ bà già quần tím muốn giết chàng mà để lộ đùi ra đó, lại có thể là Cung Bình.
Tình cảm có lúc làm cho mình bị mờ mắt, thường thường làm cho một người không thấy đường đi, dĩ nhiên là không thấy được những chuyện y phải nên thấy.
May mà bây giờ chàng đã thấy, bất hạnh cũng là bây giờ đã thấy rồi.
Giữa hai cái may mắn và bất hạnh, thường thường là một khoảng trống không. Khoảng trống không, chính là lúc đang ngớ mặt ra.
Lúc ngớ mặt ra là lúc người khác có cơ hội.
Bỗng nhiên bao nhiêu người đáng lý ra không thể động đậy, bỗng nhiên đều động đậy cả, Sa đại hộ, Triệu Hạt Tử, Vương Đại Nhãn, Cung Tố Tố, Hứa Bát, rõ ràng là đang bị cầm chế, đều đồng một loạt cử động, không những vậy còn nhanh, còn chính xác, còn ác độc.
Cái thứ công kích vừa nhanh vừa chính xác vừa hiểm ác đó, không thể là những thứ mà những người sinh trưởng ở một nơi hoang vu hẻo lánh này có thể làm được.
Một người có thể xuất thủ nhanh như vậy, chính xác như vậy, hiểm ác đến trình độ đó, thì những người đó ở bất kỳ tiêu chuẩn nào, cũng có thể được liệt vào trong năm chục tay cao thủ bậc nhất trong giang hồ.
Năm chục nghe thì nhiều lắm, nhưng thử tính xem, có biết bao nhiêu người trong chốn giang hồ, có biết bao nhiêu người phấn đấu để thành danh, có biết bao nhiêu được nổi danh.
Trong giang hồ, mỗi ngày, mỗi đêm, mỗi giờ có bao nhiêu người vì cầu sinh, cầu danh mà đánh nhau chí chết, cũng không biết bao nhiêu kẻ bại, kẻ chết, kẻ thắng.
Nếu mà nghĩ đến điểm đó, sẽ biết rằng chết sống còn mất thắng bại, chỉ lơ lững trong một khoảnh khắc bé nhỏ.
Chính trong khoảnh khắc bé nhỏ ấy, Lục Tiểu Phụng ngã ầm xuống.
Bất cứ ai, bị đồng một lúc có bao nhiêu đó cao thủ tuyệt đỉnh đang dồn hết sức lực đánh ra, nếu còn có thể không bị ngã, thì trên đời này, chẳng còn ai bị ngã nữa.
Đối với một người qua lại trong giang hồ lâu năm, thành danh cũng rất lâu năm, kết bạn vô số, kết thù cũng không biết là bao nhiêu, ngã xuống nghĩa là chết.
Lục Tiểu Phụng mà sao chết được?
* * * * *
Không ai có thể tin là Lục Tiểu Phụng chết được, cho dù có người chính mắt thấy có người cầm đao cứa cổ chàng, cũng sẽ không tin Lục Tiểu Phụng cứ như vậy mà quy Tây.
Có điều lần này, Lục Tiểu Phụng quả thật cứ thế mà quy Tây. Chuyện này là làm sao?
/20
|