Editor: ChieuNinh
Lỗ Đạt Mã tắm rửa ra ngoài, lại đẩy Dạ đi vào. Mình thì an vị cạnh đống lửa, nướng cá, cũng tự hỏi mình phải làm như thế nào.
Nàng hâm mộ cha mẹ mình kề vai sát cánh cùng chung gánh vác nguy hiểm. Nàng đã từng nghĩ tới, nếu như có một ngày mình tìm được một nửa kia, cũng muốn có phương thức chung đụng giống cha mẹ.
Nàng biết mình kế thừa quá nhiều gen mạo hiểm trên người cha mẹ, mà hiện tại hoàn cảnh chỗ mình đang ở cũng sâu sắc kích thích gen tiềm ẩn trên người nàng. Nếu như nói thời điểm mới vừa xuyên qua tới đây, nàng còn có thể thận trọng vì sinh tồn, cân nhắc chu toàn. Nhưng mà, ngay sau khi Dạ xuất hiện, không thể nghi ngờ đã trở thành hậu thuẫn cường đại của nàng. Dạ cho nàng cảm giác an toàn, cũng bồi dưỡng nàng tìm kiếm kích thích, tâm muốn mạo hiểm.
Lỗ Đạt Mã không thể không thừa nhận, nàng muốn gánh vác với Dạ chỉ là một nhân tố trong đó, trong tiềm thức nàng muốn mạo hiểm mới thật sự là nguyên nhân chân chính. . . . . .
Lỗ Đạt Mã còn ngồi ở chỗ đó trầm mặc, Dã đã tắm rửa xong đi tới, ngồi xuống ghế đôn ở bên cạnh nàng, nhận cá nướng trong tay nàng, loại bỏ phần cháy khét đen ở bên ngoài. Lúc này Lỗ Đạt Mã mới hoảng hốt tỉnh lại, nàng thất thần, cá cũng nướng cháy rồi.
Thật xin lỗi. . . . . .
Lỗ Đạt Mã nghiêng đầu, mắt nhìn về Dạ. Nàng nói thật xin lỗi không riêng gì bởi vì nướng cháy cá, còn vì nàng tùy hứng.
Dạ cười cười với nàng, lại tiếp tục cúi đầu xé nướng bỏ da cá bị cháy.
. . . . . .
Hắt xì! Hắt xì!
Lỗ Đạt Mã liên tục nhảy mũi hai cái. Nàng bị cảm, từ lúc mạo hiểm mưa to đi ra ngoài bắt cá ngày đó, nàng liền bị cảm, nước mắt nước mũi không ngừng chảy ra, khó chịu muốn chết rồi. Cầm khăn lông nhỏ lên xoa xoa chóp mũi hồng hồng của mình, Lỗ Đạt Mã đi tới cửa động, nhấc lên rèm da thú nhìn ra phía bên ngoài.
Mấy ngày nay mưa vẫn luôn không ngừng, hơn nữa có khuynh hướng càng ngày càng lớn. Trong hẻm núi, vũng nước trên mặt đất và nước trong dòng suối nhỏ tràn ra khắp nơi hợp thành một thể, nếu như không quen thuộc tình huống, đã sớm không phân được ở đâu là dòng suối, ở đâu là đất liền. Từ trên vách núi nhìn xuống, giống như một con sông rộng rãi.
Lau nước mưa trên mặt, Lỗ Đạt Mã lùi đầu về trong sơn động, vừa rồi chỉ mới duỗi đầu bên ngoài một cái, đầu ướt như vừa gội xong.
Dạ đi ra ngoài săn bắt còn chưa có trở lại. Phía ngoài nước càng lúc càng lớn, có rất nhiều địa phương cũng bị nước bao phủ. Hơn nữa, ban ngày khi mưa to tồn tại rất ít sấm sét tia chớp, vào ban đêm lại cực kỳ ngông cuồng. Vì an toàn, Lỗ Đạt Mã cưỡng chế Dạ, trời sáng rõ mới có thể đi ra ngoài.
Đợi ở trong động Lỗ Đạt Mã rất nhàm chán, nàng cũng lục lọi kiểm tra thức ăn chứa gần đây lần nữa, xem một chút có bị biến chất hay không.
Ở trong thời tiết như thế này, cho dù là thức ăn được ướp qua gia vị, cũng không thể giữ được quá lâu, cho nên bây giờ Lỗ Đạt Mã và Dạ, luôn ướp gia vị con mồi mới mẻ mới bắt trở về, ăn những thức ăn được ướp trước đó.
Cho dù như vậy, bọn họ cũng không thể dự trữ quá nhiều như mùa đông, số lượng chỉ có bốn năm ngày.
Lúc Dạ trở lại, trong tay ôm một con thỏ. Lỗ Đạt Mã đưa tay muốn nhận lấy, lại bị hắn tránh đi, ngược lại nghiêng vai lấy túi da thú vác trên người xuống giao cho nàng.
Cái túi nặng nặng, căng phồng phình ra.
Lỗ Đạt Mã mở ra, liền nhìn thấy bên trong tất cả là khoai tây lớn nhỏ tràn đầy. Thấy những thứ này, Lỗ Đạt Mã vui vẻ, thịt không thể để lâu, nhưng khoai tây thì có thể. Tại sao mình không nghĩ tới đây? Nhất định là đi theo Dạ ngày ngày ăn thịt, trong đầu chỉ chứa thịt. Về phần Dạ, sao động vật ăn thịt lại như thế nào mà nghĩ được rồi đi tìm đây? Lỗ Đạt Mã nhìn qua con thỏ xui xẻo kia, hiểu rồi, mười phần có chín phần là lương thực con thỏ tồn trữ.
Vì vậy, nàng nói cho Dạ, nếu như thấy những thứ tròn trịa gì đó thì tận lực mang nhiều trở về. Dạ rất nghe lời, gần như mỗi ngày đều có thể mang về cho nàng một chút. Cứ như vậy, khoai tây ở để dành ở bên trong, từ từ thì có một đống không nhỏ.
Lần này mưa lớn như thác đổ lại qua sáu bảy ngày, Lỗ Đạt Mã bị cảm mạo vẫn không tốt lên, hơn nữa càng ngày càng lợi hại. Cái này làm Dạ rất lo lắng, nhưng Lỗ Đạt Mã sợ lây cho hắn, không cho hắn nhích lại gần mình trong vòng năm bước, ngủ cũng phân giường. Chỉ là, dường như ý nghĩa phân giường không lớn, bởi vì mỗi ngày Lỗ Đạt Mã tỉnh lại, Dạ cũng nằm ở bên cạnh nàng. Nhưng mà, hắn không có quấn nàng như bạch tuộc giống như bình thường, mà là quy củ nằm thẳng tắp một bên. Lỗ Đạt Mã đoán, hắn là sợ đánh thức nàng.
Thân thể Lỗ Đạt Mã gay go, tình huống ngoài động càng thêm hỏng bét. Bởi vì mưa quá lớn, đất đai đã đến cực hạn, hiện tại khắp nơi trên mặt đất là nước, một lượng nước mua lớn từ trên vách núi dựng đứng chảy xuống, giống như một thác nước khổng lồ, làm Lỗ Đạt Mã cảm giác như mình đang ở trong Thủy Liêm động.
Mấy ngày nay Dạ đi ra ngoài săn bắt gần như là ngụp lặn trong nước mà đi, bơi lặn mà về. Động vật hẳn là đều đi tị nạn rồi, càng ngày càng không dễ bắt, hiện tại mỗi ngày Dạ đều ăn rất nhiều, cũng ngày ngày nhìn Lỗ Đạt Mã, để cho nàng ăn nhiều theo.
Lỗ Đạt Mã hiểu, đây là hắn đang tích mỡ trong thân thể, vì bắt không được thức ăn mà chuẩn bị. Mà loại tình huống này, Lỗ Đạt Mã cũng cảm thấy không thể ra sức, thời điểm mùa đông còn có thể dự trữ thức ăn, nhưng bây giờ mùa như vậy, thức ăn giữ được không vượt qua năm ngày. Lỗ Đạt Mã bắt đầu oán trách mình, tại sao không sớm tìm hiểu tình hình một chút với Dạ, để mà sớm đi chuẩn bị, cũng không trở thành tình cảnh như thế. . . . . .
Hôm nay Lỗ Đạt Mã thức dậy hơi trễ, mà Dạ đã sớm đi ra ngoài. Nàng cảm thấy đầu có chút hỗn loạn, đã không còn triệu chứng chảy nước mũi, chảy nước mắt, nhưng cả người lại rét run, giơ tay lên sờ trán của mình một cái, xong đời, sốt rồi! Vốn tưởng rằng chỉ là cảm vặt, uống nhiều nước một chút là có thể chống đỡ được, ai nghĩ tới còn lợi hại hơn.
Hiện tại nàng có thể nghĩ tới biện pháp hạ nhiệt chính là ngâm nước thôi. Lỗ Đạt Mã đun một bồn nước nóng lớn, sau đó đặt mình ở trong bồn tắm. Lỗ chân lông ở trong nước ấm nhanh chóng mở rộng, cảm giác ấm áp cả người, làm Lỗ Đạt Mã thở thật dài
Lỗ Đạt Mã tắm rửa ra ngoài, lại đẩy Dạ đi vào. Mình thì an vị cạnh đống lửa, nướng cá, cũng tự hỏi mình phải làm như thế nào.
Nàng hâm mộ cha mẹ mình kề vai sát cánh cùng chung gánh vác nguy hiểm. Nàng đã từng nghĩ tới, nếu như có một ngày mình tìm được một nửa kia, cũng muốn có phương thức chung đụng giống cha mẹ.
Nàng biết mình kế thừa quá nhiều gen mạo hiểm trên người cha mẹ, mà hiện tại hoàn cảnh chỗ mình đang ở cũng sâu sắc kích thích gen tiềm ẩn trên người nàng. Nếu như nói thời điểm mới vừa xuyên qua tới đây, nàng còn có thể thận trọng vì sinh tồn, cân nhắc chu toàn. Nhưng mà, ngay sau khi Dạ xuất hiện, không thể nghi ngờ đã trở thành hậu thuẫn cường đại của nàng. Dạ cho nàng cảm giác an toàn, cũng bồi dưỡng nàng tìm kiếm kích thích, tâm muốn mạo hiểm.
Lỗ Đạt Mã không thể không thừa nhận, nàng muốn gánh vác với Dạ chỉ là một nhân tố trong đó, trong tiềm thức nàng muốn mạo hiểm mới thật sự là nguyên nhân chân chính. . . . . .
Lỗ Đạt Mã còn ngồi ở chỗ đó trầm mặc, Dã đã tắm rửa xong đi tới, ngồi xuống ghế đôn ở bên cạnh nàng, nhận cá nướng trong tay nàng, loại bỏ phần cháy khét đen ở bên ngoài. Lúc này Lỗ Đạt Mã mới hoảng hốt tỉnh lại, nàng thất thần, cá cũng nướng cháy rồi.
Thật xin lỗi. . . . . .
Lỗ Đạt Mã nghiêng đầu, mắt nhìn về Dạ. Nàng nói thật xin lỗi không riêng gì bởi vì nướng cháy cá, còn vì nàng tùy hứng.
Dạ cười cười với nàng, lại tiếp tục cúi đầu xé nướng bỏ da cá bị cháy.
. . . . . .
Hắt xì! Hắt xì!
Lỗ Đạt Mã liên tục nhảy mũi hai cái. Nàng bị cảm, từ lúc mạo hiểm mưa to đi ra ngoài bắt cá ngày đó, nàng liền bị cảm, nước mắt nước mũi không ngừng chảy ra, khó chịu muốn chết rồi. Cầm khăn lông nhỏ lên xoa xoa chóp mũi hồng hồng của mình, Lỗ Đạt Mã đi tới cửa động, nhấc lên rèm da thú nhìn ra phía bên ngoài.
Mấy ngày nay mưa vẫn luôn không ngừng, hơn nữa có khuynh hướng càng ngày càng lớn. Trong hẻm núi, vũng nước trên mặt đất và nước trong dòng suối nhỏ tràn ra khắp nơi hợp thành một thể, nếu như không quen thuộc tình huống, đã sớm không phân được ở đâu là dòng suối, ở đâu là đất liền. Từ trên vách núi nhìn xuống, giống như một con sông rộng rãi.
Lau nước mưa trên mặt, Lỗ Đạt Mã lùi đầu về trong sơn động, vừa rồi chỉ mới duỗi đầu bên ngoài một cái, đầu ướt như vừa gội xong.
Dạ đi ra ngoài săn bắt còn chưa có trở lại. Phía ngoài nước càng lúc càng lớn, có rất nhiều địa phương cũng bị nước bao phủ. Hơn nữa, ban ngày khi mưa to tồn tại rất ít sấm sét tia chớp, vào ban đêm lại cực kỳ ngông cuồng. Vì an toàn, Lỗ Đạt Mã cưỡng chế Dạ, trời sáng rõ mới có thể đi ra ngoài.
Đợi ở trong động Lỗ Đạt Mã rất nhàm chán, nàng cũng lục lọi kiểm tra thức ăn chứa gần đây lần nữa, xem một chút có bị biến chất hay không.
Ở trong thời tiết như thế này, cho dù là thức ăn được ướp qua gia vị, cũng không thể giữ được quá lâu, cho nên bây giờ Lỗ Đạt Mã và Dạ, luôn ướp gia vị con mồi mới mẻ mới bắt trở về, ăn những thức ăn được ướp trước đó.
Cho dù như vậy, bọn họ cũng không thể dự trữ quá nhiều như mùa đông, số lượng chỉ có bốn năm ngày.
Lúc Dạ trở lại, trong tay ôm một con thỏ. Lỗ Đạt Mã đưa tay muốn nhận lấy, lại bị hắn tránh đi, ngược lại nghiêng vai lấy túi da thú vác trên người xuống giao cho nàng.
Cái túi nặng nặng, căng phồng phình ra.
Lỗ Đạt Mã mở ra, liền nhìn thấy bên trong tất cả là khoai tây lớn nhỏ tràn đầy. Thấy những thứ này, Lỗ Đạt Mã vui vẻ, thịt không thể để lâu, nhưng khoai tây thì có thể. Tại sao mình không nghĩ tới đây? Nhất định là đi theo Dạ ngày ngày ăn thịt, trong đầu chỉ chứa thịt. Về phần Dạ, sao động vật ăn thịt lại như thế nào mà nghĩ được rồi đi tìm đây? Lỗ Đạt Mã nhìn qua con thỏ xui xẻo kia, hiểu rồi, mười phần có chín phần là lương thực con thỏ tồn trữ.
Vì vậy, nàng nói cho Dạ, nếu như thấy những thứ tròn trịa gì đó thì tận lực mang nhiều trở về. Dạ rất nghe lời, gần như mỗi ngày đều có thể mang về cho nàng một chút. Cứ như vậy, khoai tây ở để dành ở bên trong, từ từ thì có một đống không nhỏ.
Lần này mưa lớn như thác đổ lại qua sáu bảy ngày, Lỗ Đạt Mã bị cảm mạo vẫn không tốt lên, hơn nữa càng ngày càng lợi hại. Cái này làm Dạ rất lo lắng, nhưng Lỗ Đạt Mã sợ lây cho hắn, không cho hắn nhích lại gần mình trong vòng năm bước, ngủ cũng phân giường. Chỉ là, dường như ý nghĩa phân giường không lớn, bởi vì mỗi ngày Lỗ Đạt Mã tỉnh lại, Dạ cũng nằm ở bên cạnh nàng. Nhưng mà, hắn không có quấn nàng như bạch tuộc giống như bình thường, mà là quy củ nằm thẳng tắp một bên. Lỗ Đạt Mã đoán, hắn là sợ đánh thức nàng.
Thân thể Lỗ Đạt Mã gay go, tình huống ngoài động càng thêm hỏng bét. Bởi vì mưa quá lớn, đất đai đã đến cực hạn, hiện tại khắp nơi trên mặt đất là nước, một lượng nước mua lớn từ trên vách núi dựng đứng chảy xuống, giống như một thác nước khổng lồ, làm Lỗ Đạt Mã cảm giác như mình đang ở trong Thủy Liêm động.
Mấy ngày nay Dạ đi ra ngoài săn bắt gần như là ngụp lặn trong nước mà đi, bơi lặn mà về. Động vật hẳn là đều đi tị nạn rồi, càng ngày càng không dễ bắt, hiện tại mỗi ngày Dạ đều ăn rất nhiều, cũng ngày ngày nhìn Lỗ Đạt Mã, để cho nàng ăn nhiều theo.
Lỗ Đạt Mã hiểu, đây là hắn đang tích mỡ trong thân thể, vì bắt không được thức ăn mà chuẩn bị. Mà loại tình huống này, Lỗ Đạt Mã cũng cảm thấy không thể ra sức, thời điểm mùa đông còn có thể dự trữ thức ăn, nhưng bây giờ mùa như vậy, thức ăn giữ được không vượt qua năm ngày. Lỗ Đạt Mã bắt đầu oán trách mình, tại sao không sớm tìm hiểu tình hình một chút với Dạ, để mà sớm đi chuẩn bị, cũng không trở thành tình cảnh như thế. . . . . .
Hôm nay Lỗ Đạt Mã thức dậy hơi trễ, mà Dạ đã sớm đi ra ngoài. Nàng cảm thấy đầu có chút hỗn loạn, đã không còn triệu chứng chảy nước mũi, chảy nước mắt, nhưng cả người lại rét run, giơ tay lên sờ trán của mình một cái, xong đời, sốt rồi! Vốn tưởng rằng chỉ là cảm vặt, uống nhiều nước một chút là có thể chống đỡ được, ai nghĩ tới còn lợi hại hơn.
Hiện tại nàng có thể nghĩ tới biện pháp hạ nhiệt chính là ngâm nước thôi. Lỗ Đạt Mã đun một bồn nước nóng lớn, sau đó đặt mình ở trong bồn tắm. Lỗ chân lông ở trong nước ấm nhanh chóng mở rộng, cảm giác ấm áp cả người, làm Lỗ Đạt Mã thở thật dài
/101
|