Trong động mùi khói xem như đã tan hết.
Lỗ Đạt Mã cảm thấy mọi người cần phải vào ở trong động thì khá hơn chút, ban đêm đầu mùa xuân vẫn đủ lạnh, hơn nữa Nhẫn còn bị thương. Mấu chốt nhất là, nàng sợ lạnh!
Dạ, không có khói, kêu Rhona bọn họ trở lại chứ?
Dạ làm như trầm tư một chút, sau đó hít hà khắp mọi nơi, giống như là đang xác nhận có nguy hiểm hay không, sau đó nói một câu về phía Lỗ Đạt Mã: Ngoan!
Lỗ Đạt Mã gật đầu một cái, nàng biết ý của Dạ là yêu cầu nàng ở trong động phải thành thật hơn, đừng có chạy lung tung, trong lòng nàng âm thầm liếc mắt. Trong cái động bé tí này, nàng có thể chạy đi đâu. Chỉ là, biết Dạ lo lắng, vẫn cứ khéo léo đáp lại.
Dạ xoay người đi ra ngoài.
Trong động ba chiếc ngọn đèn dầu nhỏ cũng đều lóe sáng, ba người bọn họ đánh nhau cũng không có đụng đổ.
Khi Lỗ Đạt Mã tìm được củ gừng cũng nhặt lên thì Dạ đã thuyết phục Rhona và Nhẫn, mang theo Tiểu Ngân và Tiểu Mặc đi vào.
Nhẫn chỉ nhìn Lỗ Đạt Mã một cái liền đi lại vị trí cũ của nó nằm xuống nhắm hai mắt lại, nó cần nghỉ ngơi.
Rhona thì cũng nằm xuống ở bên cạnh Nhẫn, nó khép hờ con mắt, ánh mắt thỉnh thoảng sẽ chú ý Tiểu Ngân và Tiểu Mặc một cái.
Lỗ Đạt Mã cười, đây chính là mẫu thân, quan tâm với đứa bé ngay cả ngủ cũng phải để lại tâm trí.
Lỗ Đạt Mã ngồi xuống nửa dựa vào Dạ ở phía bên phải động, mà hai con sói con lại chạy đến bên chân của nàng cắn vạt áo của nàng. Lỗ Đạt Mã đưa tay vuốt ve cái đầu lông nhung của hai con sói con, cười nói: Không chơi nữa, mệt mỏi, buồn ngủ!
Bất đắc dĩ hai con sói con nghe không hiểu, vẫn còn cắn vạt áo của nàng, muốn dắt nàng ra ngoài.
Ăc. . . . . . Chuyện gì xảy ra?
Không muốn để cho nàng đợi ở trong động, đây là muốn đuổi nàng đi ra ngoài sao?
Lỗ Đạt Mã không hiểu giương mắt nhìn Dạ.
Dạ nhíu nhíu mày, chỉ nói một chữ: Cỏ!
Lỗ Đạt Mã hiểu, sói con còn muốn châu chấu bằng cỏ. Nàng đứng dậy đi ra ngoài, Dạ đi theo phía sau nàng, thật sự có thể nói là nhắm mắt theo đuôi. Bện hai con châu
Lỗ Đạt Mã cảm thấy mọi người cần phải vào ở trong động thì khá hơn chút, ban đêm đầu mùa xuân vẫn đủ lạnh, hơn nữa Nhẫn còn bị thương. Mấu chốt nhất là, nàng sợ lạnh!
Dạ, không có khói, kêu Rhona bọn họ trở lại chứ?
Dạ làm như trầm tư một chút, sau đó hít hà khắp mọi nơi, giống như là đang xác nhận có nguy hiểm hay không, sau đó nói một câu về phía Lỗ Đạt Mã: Ngoan!
Lỗ Đạt Mã gật đầu một cái, nàng biết ý của Dạ là yêu cầu nàng ở trong động phải thành thật hơn, đừng có chạy lung tung, trong lòng nàng âm thầm liếc mắt. Trong cái động bé tí này, nàng có thể chạy đi đâu. Chỉ là, biết Dạ lo lắng, vẫn cứ khéo léo đáp lại.
Dạ xoay người đi ra ngoài.
Trong động ba chiếc ngọn đèn dầu nhỏ cũng đều lóe sáng, ba người bọn họ đánh nhau cũng không có đụng đổ.
Khi Lỗ Đạt Mã tìm được củ gừng cũng nhặt lên thì Dạ đã thuyết phục Rhona và Nhẫn, mang theo Tiểu Ngân và Tiểu Mặc đi vào.
Nhẫn chỉ nhìn Lỗ Đạt Mã một cái liền đi lại vị trí cũ của nó nằm xuống nhắm hai mắt lại, nó cần nghỉ ngơi.
Rhona thì cũng nằm xuống ở bên cạnh Nhẫn, nó khép hờ con mắt, ánh mắt thỉnh thoảng sẽ chú ý Tiểu Ngân và Tiểu Mặc một cái.
Lỗ Đạt Mã cười, đây chính là mẫu thân, quan tâm với đứa bé ngay cả ngủ cũng phải để lại tâm trí.
Lỗ Đạt Mã ngồi xuống nửa dựa vào Dạ ở phía bên phải động, mà hai con sói con lại chạy đến bên chân của nàng cắn vạt áo của nàng. Lỗ Đạt Mã đưa tay vuốt ve cái đầu lông nhung của hai con sói con, cười nói: Không chơi nữa, mệt mỏi, buồn ngủ!
Bất đắc dĩ hai con sói con nghe không hiểu, vẫn còn cắn vạt áo của nàng, muốn dắt nàng ra ngoài.
Ăc. . . . . . Chuyện gì xảy ra?
Không muốn để cho nàng đợi ở trong động, đây là muốn đuổi nàng đi ra ngoài sao?
Lỗ Đạt Mã không hiểu giương mắt nhìn Dạ.
Dạ nhíu nhíu mày, chỉ nói một chữ: Cỏ!
Lỗ Đạt Mã hiểu, sói con còn muốn châu chấu bằng cỏ. Nàng đứng dậy đi ra ngoài, Dạ đi theo phía sau nàng, thật sự có thể nói là nhắm mắt theo đuôi. Bện hai con châu
/101
|