Tìm được khu vực dầu con rùa hoạt động, Lỗ Đạt Mã vô cùng vui vẻ, đặc biệt là trứng rùa này, quả thực là thu hoạch ngoài ý muốn. Gõ một cái lỗ nho nhỏ trên vỏ trứng, cắm vào một cái tim đèn , vào ban đêm trong động còn không có ánh sáng hay sao? Chỉ là vật liệu làm cái tim đèn này, phải phí chút tâm tư.
Bây giờ bản thân mình là người bị thương, liền quyết định hai ngày nữa chân khỏe rồi tới bắt dầu con rùa, thuận tiện tìm thêm chút trứng rùa. Nếu như nàng phán đoán thời gian không sai, hiện tại chính là thời kỳ Ô Quy sinh sôi nẩy nở, trứng con rùa hẳn là không ít.
Đường trở về, Dạ không thể cõng nàng đi, bởi vì Dạ còn bắt thêm một dầu con rùa lớn muốn mang về cùng. Mặc dù con này nhỏ hơn một chút so với con đã từng cắn cái đuôi Dạ, nhưng cũng rất nặng. Vì vậy Dạ dứt khoát thay đổi thành hắc báo, vác dầu con rùa của Lỗ Đạt Mã đi trở về.
Dưỡng thương trong vài ngày, Lỗ Đạt Mã đều ở nhà nghiêm túc nghiên cứu làm sao mới có thể làm một đôi có dáng dấp giống như giầy.
Nhà! —— Lỗ Đạt Mã coi diện tích mấy chục mét chung quanh trên vách núi là Nhà . Mà Dạ chính là người thân người nhà duy nhất của nàng ở cái thế giới này. Chung đụng nhiều ngày như vậy, Dạ cho nàng cảm giác đủ an toàn. Nàng đã coi Dạ làm chỗ dựa vào để sống nương tựa lẫn nhau, cho dù Dạ là người hay là thú, hình như cũng đã không còn quan trọng nữa.
Lỗ Đạt Mã chọn lựa tư liệu để làm đế giày mất nửa ngày, sau cùng quyết định, lấy ván gỗ làm đế. Trước hết nàng để cho Dạ giúp nàng bổ cọc gỗ thành tấm ván gỗ, mài cho bóng loáng nhẵn nhụi. Đo kích cỡ chân mình rồi cắt thành đoạn nhỏ, mài mỏng thành tương tự như hình dáng bàn chân làm đế giày. Dạ ở bên cạnh vừa ngủ gật, vừa dọc theo đế giày lại làm ra một vòng lổ nhỏ. Nàng lấy da thú được cắt xong một tầng lại một tầng ép chồng lên nhau thành năm sáu tầng ở phía trên. Sau đó để xuống đất, dùng chân bước lên, ừ, rất mềm, cũng không cấn chân.
Nhìn đế giày coi như đã hài lòng, dáng vẻ cũng không khác trong tưởng tượng lắm, liền bắt đầu đóng giày. Nghĩ tới mùa đông, Lỗ Đạt Mã tính toán làm đôi giày ủng cao đến hơn đầu gối, còn phải chủng loại rất giữ ấm nữa.... Mũi hài nàng làm thành hai tầng, lông trên da thú được cạo hết rồi rửa sạch hong khô, nhét vào bên trong. Bận rộn cả một ngày, rốt cuộc làm ra được một đôi ủng dáng vẻ vụng về.
Tuy rằng khó coi, nhưng Lỗ Đạt Mã vẫn rất vui vẻ, mang vào trên chân bên phải, đi tới đi lui cho Dạ nhìn. Hết cách rồi, chân trái bị thương còn chưa có hết sưng.
Dạ nhìn thấy trên chân Lỗ Đạt Mã mang gì đó thì tinh thần tỉnh táo, con ngươi khép hờ cũng trợn tròn. Hắn cầm lên một chiếc giày khác liền muốn mang lên trên chân của mình. Lỗ Đạt Mã nóng nảy, kích cỡ này là dựa theo chân của mình mà làm, mà bàn chân của Dạ thì lớn nếu mang vào, vậy thì toi công một ngày khổ cực của mình rồi.
Dạ! Cái này quá nhỏ, ngươi mang không được!
Lỗ Đạt Mã vội vàng nhào tới, tự
Bây giờ bản thân mình là người bị thương, liền quyết định hai ngày nữa chân khỏe rồi tới bắt dầu con rùa, thuận tiện tìm thêm chút trứng rùa. Nếu như nàng phán đoán thời gian không sai, hiện tại chính là thời kỳ Ô Quy sinh sôi nẩy nở, trứng con rùa hẳn là không ít.
Đường trở về, Dạ không thể cõng nàng đi, bởi vì Dạ còn bắt thêm một dầu con rùa lớn muốn mang về cùng. Mặc dù con này nhỏ hơn một chút so với con đã từng cắn cái đuôi Dạ, nhưng cũng rất nặng. Vì vậy Dạ dứt khoát thay đổi thành hắc báo, vác dầu con rùa của Lỗ Đạt Mã đi trở về.
Dưỡng thương trong vài ngày, Lỗ Đạt Mã đều ở nhà nghiêm túc nghiên cứu làm sao mới có thể làm một đôi có dáng dấp giống như giầy.
Nhà! —— Lỗ Đạt Mã coi diện tích mấy chục mét chung quanh trên vách núi là Nhà . Mà Dạ chính là người thân người nhà duy nhất của nàng ở cái thế giới này. Chung đụng nhiều ngày như vậy, Dạ cho nàng cảm giác đủ an toàn. Nàng đã coi Dạ làm chỗ dựa vào để sống nương tựa lẫn nhau, cho dù Dạ là người hay là thú, hình như cũng đã không còn quan trọng nữa.
Lỗ Đạt Mã chọn lựa tư liệu để làm đế giày mất nửa ngày, sau cùng quyết định, lấy ván gỗ làm đế. Trước hết nàng để cho Dạ giúp nàng bổ cọc gỗ thành tấm ván gỗ, mài cho bóng loáng nhẵn nhụi. Đo kích cỡ chân mình rồi cắt thành đoạn nhỏ, mài mỏng thành tương tự như hình dáng bàn chân làm đế giày. Dạ ở bên cạnh vừa ngủ gật, vừa dọc theo đế giày lại làm ra một vòng lổ nhỏ. Nàng lấy da thú được cắt xong một tầng lại một tầng ép chồng lên nhau thành năm sáu tầng ở phía trên. Sau đó để xuống đất, dùng chân bước lên, ừ, rất mềm, cũng không cấn chân.
Nhìn đế giày coi như đã hài lòng, dáng vẻ cũng không khác trong tưởng tượng lắm, liền bắt đầu đóng giày. Nghĩ tới mùa đông, Lỗ Đạt Mã tính toán làm đôi giày ủng cao đến hơn đầu gối, còn phải chủng loại rất giữ ấm nữa.... Mũi hài nàng làm thành hai tầng, lông trên da thú được cạo hết rồi rửa sạch hong khô, nhét vào bên trong. Bận rộn cả một ngày, rốt cuộc làm ra được một đôi ủng dáng vẻ vụng về.
Tuy rằng khó coi, nhưng Lỗ Đạt Mã vẫn rất vui vẻ, mang vào trên chân bên phải, đi tới đi lui cho Dạ nhìn. Hết cách rồi, chân trái bị thương còn chưa có hết sưng.
Dạ nhìn thấy trên chân Lỗ Đạt Mã mang gì đó thì tinh thần tỉnh táo, con ngươi khép hờ cũng trợn tròn. Hắn cầm lên một chiếc giày khác liền muốn mang lên trên chân của mình. Lỗ Đạt Mã nóng nảy, kích cỡ này là dựa theo chân của mình mà làm, mà bàn chân của Dạ thì lớn nếu mang vào, vậy thì toi công một ngày khổ cực của mình rồi.
Dạ! Cái này quá nhỏ, ngươi mang không được!
Lỗ Đạt Mã vội vàng nhào tới, tự
/101
|