Editor: ChieuNinh
Lỗ Đạt Mã đoán không sai, quả thật con Tắc Kè Hoa nho nhỏ này có độc, độc tính lại không nhỏ, chỉ trong chốc lát, toàn bộ bàn chân nàng cũng sưng lên, còn có khuynh hướng phát triển lên trên.
Trong lòng Lỗ Đạt Mã hoảng loạn. Nỗi sợ hãi và tuyệt vọng xa cách đã lâu giờ lại ập vào lòng. Vào lúc nàng gặp được Dạ, thời điểm có lòng tin tiếp tục sinh tồn ở trên mảnh đất hoang dã này, lại có thể. . . . . .
Lỗ Đạt Mã cảm thấy, nhất định là nàng đã đắc tội gì đó với ông trời.
Dạ cúi đầu, từ bản năng của dã thú, hắn lè lưỡi liền muốn liếm vết thương kia.
Lỗ Đạt Mã kịp phản ứng thật nhanh, đẩy hắn ra, vì dùng sức quá mạnh nên hai người cũng té ngồi trên mặt đất.
Một người trúng độc là đủ rồi, nàng không biết loại tắc kè hoa nhỏ này có bao nhiêu độc tính. Nếu như Dạ cũng trúng độc nữa, như vậy thì tình cảnh của hai người bọn họ thật sự là hỏng bét. Tình huống bây giờ, bi thống nhất cũng chính là nàng vứt bỏ một cái chân, Dạ cũng sẽ không ghét bỏ nàng, vứt bỏ nàng mà không chú ý.
Chỉ là, có thật vậy không? Dạ thật sự sẽ không vì mình đã trở thành phế vật, liên lụy mà vứt bỏ sao? Lỗ Đạt Mã do dự, có chút không xác định.
Tại một nơi nguy cơ tứ phía như trong rừng rậm nguyên thủy này, hoàn cảnh sinh tồn có thể nói là vô cùng ác liệt, mỗi ngày đều phải đi ra ngoài săn thú vồ mồi. Dạ hung mãnh và nhạy bén nhìn như có thể không lo lắng thức ăn, đó là hiện tại, qua một thời gian nữa, có lẽ chính là mùa đông, khi đó sẽ là một tình huống thế nào ai cũng khó mà nói được. Nhưng nhất định sẽ không dư thừa thức ăn giống như bây giờ, khi đó nuôi thêm một phế vật gảy chân như nàng không thể nghi ngờ chính là tăng thêm gánh nặng cho hắn. Mùa đông thiếu thức ăn, thêm một người chia sẻ thức ăn có hạn vậy chính là nhiều
Lỗ Đạt Mã đoán không sai, quả thật con Tắc Kè Hoa nho nhỏ này có độc, độc tính lại không nhỏ, chỉ trong chốc lát, toàn bộ bàn chân nàng cũng sưng lên, còn có khuynh hướng phát triển lên trên.
Trong lòng Lỗ Đạt Mã hoảng loạn. Nỗi sợ hãi và tuyệt vọng xa cách đã lâu giờ lại ập vào lòng. Vào lúc nàng gặp được Dạ, thời điểm có lòng tin tiếp tục sinh tồn ở trên mảnh đất hoang dã này, lại có thể. . . . . .
Lỗ Đạt Mã cảm thấy, nhất định là nàng đã đắc tội gì đó với ông trời.
Dạ cúi đầu, từ bản năng của dã thú, hắn lè lưỡi liền muốn liếm vết thương kia.
Lỗ Đạt Mã kịp phản ứng thật nhanh, đẩy hắn ra, vì dùng sức quá mạnh nên hai người cũng té ngồi trên mặt đất.
Một người trúng độc là đủ rồi, nàng không biết loại tắc kè hoa nhỏ này có bao nhiêu độc tính. Nếu như Dạ cũng trúng độc nữa, như vậy thì tình cảnh của hai người bọn họ thật sự là hỏng bét. Tình huống bây giờ, bi thống nhất cũng chính là nàng vứt bỏ một cái chân, Dạ cũng sẽ không ghét bỏ nàng, vứt bỏ nàng mà không chú ý.
Chỉ là, có thật vậy không? Dạ thật sự sẽ không vì mình đã trở thành phế vật, liên lụy mà vứt bỏ sao? Lỗ Đạt Mã do dự, có chút không xác định.
Tại một nơi nguy cơ tứ phía như trong rừng rậm nguyên thủy này, hoàn cảnh sinh tồn có thể nói là vô cùng ác liệt, mỗi ngày đều phải đi ra ngoài săn thú vồ mồi. Dạ hung mãnh và nhạy bén nhìn như có thể không lo lắng thức ăn, đó là hiện tại, qua một thời gian nữa, có lẽ chính là mùa đông, khi đó sẽ là một tình huống thế nào ai cũng khó mà nói được. Nhưng nhất định sẽ không dư thừa thức ăn giống như bây giờ, khi đó nuôi thêm một phế vật gảy chân như nàng không thể nghi ngờ chính là tăng thêm gánh nặng cho hắn. Mùa đông thiếu thức ăn, thêm một người chia sẻ thức ăn có hạn vậy chính là nhiều
/101
|