Dương Lan Hinh vốn đã có ấn tượng rất xấu tới cực điểm đối với hai người Lâm Tài Tuấn, chỉ cần Chu Hằng không có giết bọn hắn, nàng mới lười quản bọn họ có bị thương hay không.
Nữ sinh hướng ngoại này, vì Chu Hằng ngay cả lão cha nàng đều có thể không cần, huống chi là Lâm Tài Tuấn cùng Lưu Hàn Diệp.
Xa xa, Lâm Tài Tuấn và Lưu Hàn Diệp khó khăn bò dậy, căm hận nhìn lướt qua Chu Hằng, sau đó đều vội vàng xoay người liền chạy.
Nơi này quá nguy hiểm, động một chút là có nhân vật cấp bậc Nguyệt Minh Đế xuất hiện, hai người bọn họ thật giống như hai viên đá ném xuống biển, tâm tình không dậy lên chút nào, lặng yên không một tiếng động lủi đi.
Về phần Dương Lan Hinh... dù sao đã là người của Chu Hằng, tốt nhất bọn họ đều chết ở trong này!
Nữ nhân dù có xinh đẹp mấy đi nữa mà không thuộc về mình thì có ích lợi gì? Hơn nữa, chỉ cần tay nắm quyền cao, dạng nữ nhân gì mà không chiếm được?
Lưu Hàn Diệp cùng Lâm Tài Tuấn nhìn nhau một cái, đều có thể nhìn thấy dã tâm cùng sát ý từ trong mắt đối phương: Nếu Chu Hằng, Dương Lan Hinh bọn họ tiếp tục đi tới trước, thì hết tám chín phần mười sẽ chết ở trong này.
Dương Lan Hinh chết đi, như vậy gia chủ tương lai của Dương gia cũng chỉ có thể là một trong hai người bọn họ!
Dưới điều kiện tiên quyết như vậy, bọn họ lại có thể không phòng bị nhau? Không nghĩ phải làm thế nào để giết chết đối phương?
Nơi này là Tinh Phong Không Gian, ai chết ở trong này đều là chuyện rất bình thường!
...
Chu Hằng ba người một con lừa tiếp tục đi tới, Hoặc Thiên lấy ra Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, sau khi mở ra, các nàng nhao nhao vọt ra, nín nhịn đã mấy ngày các nàng đều có phần buồn bực, lôi kéo Chu Hằng líu ríu nói không ngừng.
Địa phương có yêu thú cường đại tất nhiên có lệnh phù, vì thế chỉ cần có đầy đủ chiến lực là có thể nhận được. Ngoài ra, toàn bộ trong Tinh Phong Không Gian này cũng khắp nơi đều có lệnh phù, chỉ là vị trí sắp đặt khẳng định rất kỹ, muốn tìm được cần phải bỏ ra nhiều thời gian và tinh lực.
Nếu chỉ có mấy người Chu Hằng, như vậy cũng chỉ có thể thành thật tìm kiếm các nơi, vận khí tốt nói không chừng còn có thể tìm được vài bụi tiên thảo. Nhưng hiện tại ở đây còn có một vị thiên nữ tuyệt thế không biết thực lực kinh khủng tới bực nào, có lẽ Hoặc Thiên sẽ có biện pháp nào chăng.
Với nàng ngay cả Cửu Huyền Thí Luyện Tháp đều có thể mang vào, muốn tìm được mấy tấm lệnh phù hẳn là không khó?
Chu Hằng quay sang hỏi Hoặc Thiên vấn đề này, tuyệt sắc thiên kiều kia không chút do dự gật gật đầu. sau đó nhắm đôi mắt đẹp, lập tức lại mở ra, chỉ về một hướng, nói: - Ở đó!
Mọi người đều đi về hướng Hoặc Thiên chỉ, mọi người đều hoàn toàn tin tưởng vào Hoặc Thiên.
Nơi này là một cái khe núi hết sức bình thường, không có gì lạ, Nói đúng ra ở nơi đó chỉ có một vật gì đó lồi lên, tới gần thì chính là một tảng đá bằng đầu người.
- Phía dưới! Hoặc Thiên chỉ vào tảng đá kia nói.
Chu Hằng vừa chuyển tâm niệm, phát động Vực trường, vận chuyển lực lượng mang tính dập nát, "bốp" một tiếng, tảng đá kia lập tức vỡ nát, phía dưới lẳng lặng nằm một tấm thẻ màu vàng óng, lớn chừng bàn tay, giống như một tấm trúc bài.
- Lệnh phù!
Dương Lan Hinh kêu nhỏ, mọi người ở đây cũng chỉ có nàng đã từng thấy qua lệnh phù.
Chu Hằng lấy lên tấm thẻ, lệnh phù vào tay, lập tức một luồng hào quang màu vàng phóng lên cao, ít nhất trăm dặm có thể thấy được, sau đó nhanh chóng mờ đi, không còn dị động gì nữa.
"Vù, vù...", cứ như vậy trong nháy mắt, 7 bóng người từ các hướng bất đồng bay vụt tới, đồng loạt lơ lửng giữa không trung phía trước đám người Chu Hằng.
Bốn Nguyệt Minh Đế, ba Nguyệt Minh Hoàng.
Ba người Nguyệt Minh Hoàng kia chỉ vừa dừng, liền cung kính thi lễ nói với bốn người kia:
- Chúng ta cáo lui! Dứt lời, bọn họ lập tức xoay người rời đi.
Bốn Nguyệt Minh Đế cũng không có đuổi theo, bọn họ đến là để cướp lấy lệnh phù, đồng thời tiến thêm một bước thu lấy Nguyệt Hoa Liên, giết người cũng không phải mục đích chủ yếu của họ. Hơn nữa ngoại trừ một số ít người bẩm tính thích giết chóc, đâu có mấy người thực sự biết hưởng thụ giết chóc?
Nếu lệnh phù ở trong tay Chu Hằng, như vậy truy kích những người khác đâu có ý nghĩa gì?
- Giao ra lệnh phù, rồi cút! Một gã Nguyệt Minh Đế nói, hắn một thân trang phục màu xanh biếc, đầu tóc đen rậm, nhìn qua chỉ hơn 20 tuổi. Tướng mạo rất anh tuấn, nhưng trên trán lại mọc một cái sừng duy nhất.
Dị tộc nhân!
Giống như ở Phàm giới, Tiên giới cũng không phải là thiên hạ của Nhân tộc, chỉ có thể nói là thiên hạ của sinh vật hình người, vạn chủng tộc cùng tồn tại, trăm hoa đua nở. Nhân tộc nói ra vẫn là tương đối cường thế, lời nói ở Tuyệt Tiên Thành quyền thế rất nặng, nhưng cũng không phải là tồn tại độc bá thiên hạ.
Chu Hằng đảo mắt nhìn lướt qua, bốn gã Nguyệt Minh Đế này có ít nhất ba kẻ không phải là Nhân tộc. Trừ nam nhân một sừng ra, còn có một nam nhân đầu tóc xanh, tóc to như ngón út, giống như những con rắn nước đang ngo ngoe.
Một người khác thì sau lưng kéo theo một cái đuôi cá sấu to dài, màu tím đỏ, rõ ràng là một con cá sấu, lại không tạo cho người ta ý tàn nhẫn, hoặc cảm giác không được tự nhiên chút nào, ngược lại còn tăng thêm vài phần tôn quý và khí phách cho hắn.
Ba người này nhìn qua đều rất trẻ tuổi, nhưng người cuối cùng thì hoàn toàn khác.
Hắn là người duy nhất nhìn qua giống Nhân tộc, có lẽ cũng là nhân loại chân chính, nhưng hắn lại vô cùng già lão, mặt đầy nếp nhăn, đầy đầu tóc bạc. Người này nếu gặp ở địa phương khác cũng không hiếm lạ, nhưng Tinh Phong Thí Luyện này là có yêu cầu nghiêm khắc đối với tuổi!
Người này khẳng định không phải tuổi lớn thực sự, mà có thể là tu luyện công pháp cổ quái nào đó, hoặc là hắn dừng lại thờì gian quá dài ở một cảnh giới, đợi cho thọ nguyên đến gần thời điểm khô kiệt mới đột phá, bởi vậy mới hiện ra trạng thái già nua như vậy.
Bốn người đều lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Chu Hằng. Tuy rằng đoàn người Chu Hằng nhân số nhiều hơn, nhưng người mạnh nhất cũng chỉ là hai Nguyệt Minh Hoàng, trong bọn họ tùy ý đi ra một người đều có thể lật tay một cái là trấn áp.
Đối với bọn hắn mà nói, giữa nhau mới thật sự là đối thủ cạnh tranh!
Chu Hằng mỉm cười, nói: - Xem ra các ngươi là tình thế bắt buộc rồi! Nếu muốn chiến, vậy cứ đến chiến đi! Hắn cũng phóng người lên, người ở phía dưới có Hoặc Thiên bảo hộ hắn thật sự rất yên tâm.
- Không biết sống chết! Nguyệt Minh Đế một sừng kia lập tức vươn tay chụp tới hướng Chu Hằng. Hắn vốn cũng không có ý định giằng co lâu dài ở đây, trước mắt đã có người xông vào đoạn hẻm núi thứ hai, hiện tại trọng điểm là đuổi sát theo vào!
Hắn cũng không xem Chu Hằng ở trong mắt, không phải hắn kiêu ngạo, mà là một Nguyệt Minh Hoàng làm sao có thể bảo hắn chính mặt chống đỡ?
Cẩn thận một chút là phải, nhưng cẩn thận quá mức chính là không có lòng tin với chính mình.
Chu Hằng tươi cười, quyền phải ngưng tụ, chớp động hào quang màu vàng, nghênh đón về hướng Nguyệt Minh Đế một sừng kia.
"Ầm!" Một luồng lực phản chấn với hai người làm trung tâm cuồn cuộn cuốn ra bốn phương tám hướng. "Ầm, ầm, ầm, ầm...", nơi kình phong cuốn qua núi đá nhao nhao vỡ nát.
Dư ba tấn công như vậy tự nhiên sẽ không tạo thành uy hiếp gì với ba gã Nguyệt Minh Đế kia, bọn họ cũng không cần nhúc nhích một ngón tay, ý niệm vừa chuyển đã hóa giải hết sạch lực lượng phản chấn kia.
Nhưng khi nhìn lại phía các nàng dường như không có gì khác thường, bọn họ vô cùng kinh hãi.
Trong những nữ nhân này, người mạnh nhất cũng chỉ là Nguyệt Minh Hoàng... dư ba lực lượng của cấp bậc Nguyệt Minh Đế đối với các nàng mà nói tuyệt đối là vô cùng đáng sợ, làm sao có thể hóa giải như không có chuyện gì xảy ra như thế?
Hơn nữa, tên Nguyệt Minh Hoàng bay lên đón đỡ kia lại có thể chính diện cứng đối cứng với Nguyệt Minh Đế!
Những người này có điểm cổ quái!
Gã Nguyệt Minh Đế một sừng nhìn vào Chu Hằng, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh hiếu chiến. Vừa rồi hắn cũng không có dùng toàn lực, còn đối phương hẳn cũng như vậy!
Hắn không vận dụng toàn lực có thể lý giải!
Hắn là Nguyệt Minh Đế 4 luân, đối phó với một Nguyệt Minh Hoàng cần phải vận dụng toàn lực sao? Nhưng cho dù hắn chỉ dùng ra một phần vạn lực lượng cũng tuyệt đối không phải một gã Nguyệt Minh Hoàng có thể ngăn cản!
Trừ phi đối phương đánh vỡ hàng rào cảnh giới, có được 8 vầng trăng, thậm chí 9 trăng sáng!
- Hãy xưng tên ra, ngươi có tư cách để ta ghi nhớ tên của ngươi! Hắn trầm giọng nói, giọng nói rầm rầm giống như tiếng sấm.
- Ngươi không có tư cách biết tên của ta! Chu Hằng đứng chắp tay sau lưng nói. Mặc dù giờ phút này đối phương biểu hiện ra một chút tôn trọng đối với hắn, nhưng trước đó lại ra tay không khách sáo chút nào, nếu Chu Hằng không có thực lực đủ mạnh, lúc này không chết cũng phải bị thương nặng rồi!
Hắn cần gì phải cấp mặt mũi cho đối phương?
- Ha ha ha! Thật can đảm! Gã Nguyệt Minh Đế một sừng cười ha hả, nói. Nhưng sau khi cười vài tiếng lại đột ngột thu lại, 4 vầng trăng tròn ở phía sau hắn bỗng nhiên chấn động, hắn gào to một tiếng, 4 vầng trăng đồng loạt hưởng ứng, chấn ra dao động vô cùng khủng bố.
Nam nhân đuôi cá sấu, nam nhân tóc xanh, nam nhân dáng già nua đồng thời biến sắc, bọn họ nhao nhao lui ra phía sau, hai người mở ra 3 vầng trăng tròn. Cuối cùng nam nhân dáng già nua kia lại là mở ra 5 vầng trăng tròn, hiển nhiên đều là vận chuyển toàn lực.
Gã nam nhân một sừng thật sự rất lợi hại, hắn cũng không có trực tiếp ra tay, nhưng chỉ là một tiếng thét dài liền làm cho ba gã Nguyệt Minh Đế kia phải toàn lực phòng ngự, trong đó còn có một Nguyệt Minh Đế 5 luân, cảnh giới cao hơn hắn một bậc!
Nhưng càng khiến người ta kinh dị lại là đoàn người Chu Hằng!
Chu Hằng vốn cũng không có tế ra vầng trăng, dường như âm ba này không ảnh hưởng chút nào đối với hắn; mà đám người phía dưới kia cũng giống như vậy, hoàn toàn không có một chút biến hóa nào!
Cái này... cái này... Nguyệt Minh Hoàng hiện nay rất lợi hại như thế sao? Chẳng lẽ Nguyệt Minh Hoàng mới là Nguyệt Minh tam trọng thiên?
Chu Hằng có thể không sợ, tự nhiên là bởi vì trong cơ thể hắn có hắc kiếm. Đối với loại công kích có xu hướng về mặt ý thức này nó sẽ chủ động hóa giải. Về phần mọi người phía dưới thì càng dễ giải thích, bởi vì có Hoặc Thiên trấn giữ!
Đây là Hoặc Thiên tiến vào Nguyệt Minh Vương, có tiến thêm một bước nắm giữ đối với khống chế lực lượng bản thân, nếu không nàng vô tình kích phát phù văn phản kích thì toàn bộ Tinh Phong Không Gian này có khả năng trong nháy mắt đều sẽ tan vỡ!
Ba người nam nhân đuôi cá sấu kia đều hai mặt nhìn nhau, sau đó thối lui, lui nữa, lui tiếp, thẳng đến thối lui ra xa ít nhất trên trăm dặm, lúc này bọn họ mới ngừng lại được, ngồi làm khán giả.
Gã Nguyệt Minh Đế một sừng quá cường đại đi!
Chu Hằng ngược lại nổi lên vài phần hứng thú, nói:
- Ngươi hẳn là từ phía trên xuống phải không? Hắn nói phía trên dĩ nhiên là chỉ Tiên Thành bậc cao.
- Chẳng lẽ ngươi không phải? Gã Nguyệt Minh Đế một sừng nhếch khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười: đám người dưới kia lộ ra cổ quái như thế, cũng không phải Tây Hợi Thành nho nhỏ này có thể bồi dưỡng ra được.
Nhân vật như vậy xuất hiện một người đã là vô cùng hiếm lạ, không ngờ hiện tại lập tức liền xuất hiện hai người, thậm chí còn nhiều hơn?
Gã Nguyệt Minh Đế một sừng ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại sớm đã đánh lô tô, đang dò tìm kiếm gia tộc phù hợp với điểm này. Thế nhưng mặc cho hắn suy nghĩ lục tìm như thế nào đều không tìm thấy người tương xứng. Không phải thật không có, mà là gia tộc giống như loại này vốn cũng không có phái tộc nhân đỉnh cao của gia tộc tới nơi này!
Nên biết rằng, ai cũng không dám công nhiên làm trái mệnh lệnh của Tuyệt Tiên Thành, nhúng tay vào Tinh Phong Thí Luyện của Tiên Thành bậc thấp. Nhưng thật có một số bảo vật dù là bọn họ đều phải động tâm, tỷ như Nguyệt Hoa Liên này, vậy thì làm sao bây giờ?
Cũng giống như hắn như vậy, trước thời hạn mấy chục năm đã đi vào nơi này, mặc cho mình một bộ thân phận "hợp pháp", sau khi đoạt được bảo vật sẽ rời đi.
Nguyệt Hoa Liên quả thật rất quý báu, nhưng cũng không có gia tộc nào quá quan tâm tới mức phái tộc nhân thiên tài siêu cấp cỡ như Chu Hằng như vậy đi mạo hiểm. Dù sao hắn chỉ là Nguyệt Minh Hoàng, đây là hạn chế thực tế, vạn nhất hắn bỏ mình thì sao?
Tổn thất hơn xa một cây Nguyệt Hoa Liên có thể bù đắp!
Như vậy những người này đến tột cùng là thân phận gì?
Nữ sinh hướng ngoại này, vì Chu Hằng ngay cả lão cha nàng đều có thể không cần, huống chi là Lâm Tài Tuấn cùng Lưu Hàn Diệp.
Xa xa, Lâm Tài Tuấn và Lưu Hàn Diệp khó khăn bò dậy, căm hận nhìn lướt qua Chu Hằng, sau đó đều vội vàng xoay người liền chạy.
Nơi này quá nguy hiểm, động một chút là có nhân vật cấp bậc Nguyệt Minh Đế xuất hiện, hai người bọn họ thật giống như hai viên đá ném xuống biển, tâm tình không dậy lên chút nào, lặng yên không một tiếng động lủi đi.
Về phần Dương Lan Hinh... dù sao đã là người của Chu Hằng, tốt nhất bọn họ đều chết ở trong này!
Nữ nhân dù có xinh đẹp mấy đi nữa mà không thuộc về mình thì có ích lợi gì? Hơn nữa, chỉ cần tay nắm quyền cao, dạng nữ nhân gì mà không chiếm được?
Lưu Hàn Diệp cùng Lâm Tài Tuấn nhìn nhau một cái, đều có thể nhìn thấy dã tâm cùng sát ý từ trong mắt đối phương: Nếu Chu Hằng, Dương Lan Hinh bọn họ tiếp tục đi tới trước, thì hết tám chín phần mười sẽ chết ở trong này.
Dương Lan Hinh chết đi, như vậy gia chủ tương lai của Dương gia cũng chỉ có thể là một trong hai người bọn họ!
Dưới điều kiện tiên quyết như vậy, bọn họ lại có thể không phòng bị nhau? Không nghĩ phải làm thế nào để giết chết đối phương?
Nơi này là Tinh Phong Không Gian, ai chết ở trong này đều là chuyện rất bình thường!
...
Chu Hằng ba người một con lừa tiếp tục đi tới, Hoặc Thiên lấy ra Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, sau khi mở ra, các nàng nhao nhao vọt ra, nín nhịn đã mấy ngày các nàng đều có phần buồn bực, lôi kéo Chu Hằng líu ríu nói không ngừng.
Địa phương có yêu thú cường đại tất nhiên có lệnh phù, vì thế chỉ cần có đầy đủ chiến lực là có thể nhận được. Ngoài ra, toàn bộ trong Tinh Phong Không Gian này cũng khắp nơi đều có lệnh phù, chỉ là vị trí sắp đặt khẳng định rất kỹ, muốn tìm được cần phải bỏ ra nhiều thời gian và tinh lực.
Nếu chỉ có mấy người Chu Hằng, như vậy cũng chỉ có thể thành thật tìm kiếm các nơi, vận khí tốt nói không chừng còn có thể tìm được vài bụi tiên thảo. Nhưng hiện tại ở đây còn có một vị thiên nữ tuyệt thế không biết thực lực kinh khủng tới bực nào, có lẽ Hoặc Thiên sẽ có biện pháp nào chăng.
Với nàng ngay cả Cửu Huyền Thí Luyện Tháp đều có thể mang vào, muốn tìm được mấy tấm lệnh phù hẳn là không khó?
Chu Hằng quay sang hỏi Hoặc Thiên vấn đề này, tuyệt sắc thiên kiều kia không chút do dự gật gật đầu. sau đó nhắm đôi mắt đẹp, lập tức lại mở ra, chỉ về một hướng, nói: - Ở đó!
Mọi người đều đi về hướng Hoặc Thiên chỉ, mọi người đều hoàn toàn tin tưởng vào Hoặc Thiên.
Nơi này là một cái khe núi hết sức bình thường, không có gì lạ, Nói đúng ra ở nơi đó chỉ có một vật gì đó lồi lên, tới gần thì chính là một tảng đá bằng đầu người.
- Phía dưới! Hoặc Thiên chỉ vào tảng đá kia nói.
Chu Hằng vừa chuyển tâm niệm, phát động Vực trường, vận chuyển lực lượng mang tính dập nát, "bốp" một tiếng, tảng đá kia lập tức vỡ nát, phía dưới lẳng lặng nằm một tấm thẻ màu vàng óng, lớn chừng bàn tay, giống như một tấm trúc bài.
- Lệnh phù!
Dương Lan Hinh kêu nhỏ, mọi người ở đây cũng chỉ có nàng đã từng thấy qua lệnh phù.
Chu Hằng lấy lên tấm thẻ, lệnh phù vào tay, lập tức một luồng hào quang màu vàng phóng lên cao, ít nhất trăm dặm có thể thấy được, sau đó nhanh chóng mờ đi, không còn dị động gì nữa.
"Vù, vù...", cứ như vậy trong nháy mắt, 7 bóng người từ các hướng bất đồng bay vụt tới, đồng loạt lơ lửng giữa không trung phía trước đám người Chu Hằng.
Bốn Nguyệt Minh Đế, ba Nguyệt Minh Hoàng.
Ba người Nguyệt Minh Hoàng kia chỉ vừa dừng, liền cung kính thi lễ nói với bốn người kia:
- Chúng ta cáo lui! Dứt lời, bọn họ lập tức xoay người rời đi.
Bốn Nguyệt Minh Đế cũng không có đuổi theo, bọn họ đến là để cướp lấy lệnh phù, đồng thời tiến thêm một bước thu lấy Nguyệt Hoa Liên, giết người cũng không phải mục đích chủ yếu của họ. Hơn nữa ngoại trừ một số ít người bẩm tính thích giết chóc, đâu có mấy người thực sự biết hưởng thụ giết chóc?
Nếu lệnh phù ở trong tay Chu Hằng, như vậy truy kích những người khác đâu có ý nghĩa gì?
- Giao ra lệnh phù, rồi cút! Một gã Nguyệt Minh Đế nói, hắn một thân trang phục màu xanh biếc, đầu tóc đen rậm, nhìn qua chỉ hơn 20 tuổi. Tướng mạo rất anh tuấn, nhưng trên trán lại mọc một cái sừng duy nhất.
Dị tộc nhân!
Giống như ở Phàm giới, Tiên giới cũng không phải là thiên hạ của Nhân tộc, chỉ có thể nói là thiên hạ của sinh vật hình người, vạn chủng tộc cùng tồn tại, trăm hoa đua nở. Nhân tộc nói ra vẫn là tương đối cường thế, lời nói ở Tuyệt Tiên Thành quyền thế rất nặng, nhưng cũng không phải là tồn tại độc bá thiên hạ.
Chu Hằng đảo mắt nhìn lướt qua, bốn gã Nguyệt Minh Đế này có ít nhất ba kẻ không phải là Nhân tộc. Trừ nam nhân một sừng ra, còn có một nam nhân đầu tóc xanh, tóc to như ngón út, giống như những con rắn nước đang ngo ngoe.
Một người khác thì sau lưng kéo theo một cái đuôi cá sấu to dài, màu tím đỏ, rõ ràng là một con cá sấu, lại không tạo cho người ta ý tàn nhẫn, hoặc cảm giác không được tự nhiên chút nào, ngược lại còn tăng thêm vài phần tôn quý và khí phách cho hắn.
Ba người này nhìn qua đều rất trẻ tuổi, nhưng người cuối cùng thì hoàn toàn khác.
Hắn là người duy nhất nhìn qua giống Nhân tộc, có lẽ cũng là nhân loại chân chính, nhưng hắn lại vô cùng già lão, mặt đầy nếp nhăn, đầy đầu tóc bạc. Người này nếu gặp ở địa phương khác cũng không hiếm lạ, nhưng Tinh Phong Thí Luyện này là có yêu cầu nghiêm khắc đối với tuổi!
Người này khẳng định không phải tuổi lớn thực sự, mà có thể là tu luyện công pháp cổ quái nào đó, hoặc là hắn dừng lại thờì gian quá dài ở một cảnh giới, đợi cho thọ nguyên đến gần thời điểm khô kiệt mới đột phá, bởi vậy mới hiện ra trạng thái già nua như vậy.
Bốn người đều lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Chu Hằng. Tuy rằng đoàn người Chu Hằng nhân số nhiều hơn, nhưng người mạnh nhất cũng chỉ là hai Nguyệt Minh Hoàng, trong bọn họ tùy ý đi ra một người đều có thể lật tay một cái là trấn áp.
Đối với bọn hắn mà nói, giữa nhau mới thật sự là đối thủ cạnh tranh!
Chu Hằng mỉm cười, nói: - Xem ra các ngươi là tình thế bắt buộc rồi! Nếu muốn chiến, vậy cứ đến chiến đi! Hắn cũng phóng người lên, người ở phía dưới có Hoặc Thiên bảo hộ hắn thật sự rất yên tâm.
- Không biết sống chết! Nguyệt Minh Đế một sừng kia lập tức vươn tay chụp tới hướng Chu Hằng. Hắn vốn cũng không có ý định giằng co lâu dài ở đây, trước mắt đã có người xông vào đoạn hẻm núi thứ hai, hiện tại trọng điểm là đuổi sát theo vào!
Hắn cũng không xem Chu Hằng ở trong mắt, không phải hắn kiêu ngạo, mà là một Nguyệt Minh Hoàng làm sao có thể bảo hắn chính mặt chống đỡ?
Cẩn thận một chút là phải, nhưng cẩn thận quá mức chính là không có lòng tin với chính mình.
Chu Hằng tươi cười, quyền phải ngưng tụ, chớp động hào quang màu vàng, nghênh đón về hướng Nguyệt Minh Đế một sừng kia.
"Ầm!" Một luồng lực phản chấn với hai người làm trung tâm cuồn cuộn cuốn ra bốn phương tám hướng. "Ầm, ầm, ầm, ầm...", nơi kình phong cuốn qua núi đá nhao nhao vỡ nát.
Dư ba tấn công như vậy tự nhiên sẽ không tạo thành uy hiếp gì với ba gã Nguyệt Minh Đế kia, bọn họ cũng không cần nhúc nhích một ngón tay, ý niệm vừa chuyển đã hóa giải hết sạch lực lượng phản chấn kia.
Nhưng khi nhìn lại phía các nàng dường như không có gì khác thường, bọn họ vô cùng kinh hãi.
Trong những nữ nhân này, người mạnh nhất cũng chỉ là Nguyệt Minh Hoàng... dư ba lực lượng của cấp bậc Nguyệt Minh Đế đối với các nàng mà nói tuyệt đối là vô cùng đáng sợ, làm sao có thể hóa giải như không có chuyện gì xảy ra như thế?
Hơn nữa, tên Nguyệt Minh Hoàng bay lên đón đỡ kia lại có thể chính diện cứng đối cứng với Nguyệt Minh Đế!
Những người này có điểm cổ quái!
Gã Nguyệt Minh Đế một sừng nhìn vào Chu Hằng, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh hiếu chiến. Vừa rồi hắn cũng không có dùng toàn lực, còn đối phương hẳn cũng như vậy!
Hắn không vận dụng toàn lực có thể lý giải!
Hắn là Nguyệt Minh Đế 4 luân, đối phó với một Nguyệt Minh Hoàng cần phải vận dụng toàn lực sao? Nhưng cho dù hắn chỉ dùng ra một phần vạn lực lượng cũng tuyệt đối không phải một gã Nguyệt Minh Hoàng có thể ngăn cản!
Trừ phi đối phương đánh vỡ hàng rào cảnh giới, có được 8 vầng trăng, thậm chí 9 trăng sáng!
- Hãy xưng tên ra, ngươi có tư cách để ta ghi nhớ tên của ngươi! Hắn trầm giọng nói, giọng nói rầm rầm giống như tiếng sấm.
- Ngươi không có tư cách biết tên của ta! Chu Hằng đứng chắp tay sau lưng nói. Mặc dù giờ phút này đối phương biểu hiện ra một chút tôn trọng đối với hắn, nhưng trước đó lại ra tay không khách sáo chút nào, nếu Chu Hằng không có thực lực đủ mạnh, lúc này không chết cũng phải bị thương nặng rồi!
Hắn cần gì phải cấp mặt mũi cho đối phương?
- Ha ha ha! Thật can đảm! Gã Nguyệt Minh Đế một sừng cười ha hả, nói. Nhưng sau khi cười vài tiếng lại đột ngột thu lại, 4 vầng trăng tròn ở phía sau hắn bỗng nhiên chấn động, hắn gào to một tiếng, 4 vầng trăng đồng loạt hưởng ứng, chấn ra dao động vô cùng khủng bố.
Nam nhân đuôi cá sấu, nam nhân tóc xanh, nam nhân dáng già nua đồng thời biến sắc, bọn họ nhao nhao lui ra phía sau, hai người mở ra 3 vầng trăng tròn. Cuối cùng nam nhân dáng già nua kia lại là mở ra 5 vầng trăng tròn, hiển nhiên đều là vận chuyển toàn lực.
Gã nam nhân một sừng thật sự rất lợi hại, hắn cũng không có trực tiếp ra tay, nhưng chỉ là một tiếng thét dài liền làm cho ba gã Nguyệt Minh Đế kia phải toàn lực phòng ngự, trong đó còn có một Nguyệt Minh Đế 5 luân, cảnh giới cao hơn hắn một bậc!
Nhưng càng khiến người ta kinh dị lại là đoàn người Chu Hằng!
Chu Hằng vốn cũng không có tế ra vầng trăng, dường như âm ba này không ảnh hưởng chút nào đối với hắn; mà đám người phía dưới kia cũng giống như vậy, hoàn toàn không có một chút biến hóa nào!
Cái này... cái này... Nguyệt Minh Hoàng hiện nay rất lợi hại như thế sao? Chẳng lẽ Nguyệt Minh Hoàng mới là Nguyệt Minh tam trọng thiên?
Chu Hằng có thể không sợ, tự nhiên là bởi vì trong cơ thể hắn có hắc kiếm. Đối với loại công kích có xu hướng về mặt ý thức này nó sẽ chủ động hóa giải. Về phần mọi người phía dưới thì càng dễ giải thích, bởi vì có Hoặc Thiên trấn giữ!
Đây là Hoặc Thiên tiến vào Nguyệt Minh Vương, có tiến thêm một bước nắm giữ đối với khống chế lực lượng bản thân, nếu không nàng vô tình kích phát phù văn phản kích thì toàn bộ Tinh Phong Không Gian này có khả năng trong nháy mắt đều sẽ tan vỡ!
Ba người nam nhân đuôi cá sấu kia đều hai mặt nhìn nhau, sau đó thối lui, lui nữa, lui tiếp, thẳng đến thối lui ra xa ít nhất trên trăm dặm, lúc này bọn họ mới ngừng lại được, ngồi làm khán giả.
Gã Nguyệt Minh Đế một sừng quá cường đại đi!
Chu Hằng ngược lại nổi lên vài phần hứng thú, nói:
- Ngươi hẳn là từ phía trên xuống phải không? Hắn nói phía trên dĩ nhiên là chỉ Tiên Thành bậc cao.
- Chẳng lẽ ngươi không phải? Gã Nguyệt Minh Đế một sừng nhếch khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười: đám người dưới kia lộ ra cổ quái như thế, cũng không phải Tây Hợi Thành nho nhỏ này có thể bồi dưỡng ra được.
Nhân vật như vậy xuất hiện một người đã là vô cùng hiếm lạ, không ngờ hiện tại lập tức liền xuất hiện hai người, thậm chí còn nhiều hơn?
Gã Nguyệt Minh Đế một sừng ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại sớm đã đánh lô tô, đang dò tìm kiếm gia tộc phù hợp với điểm này. Thế nhưng mặc cho hắn suy nghĩ lục tìm như thế nào đều không tìm thấy người tương xứng. Không phải thật không có, mà là gia tộc giống như loại này vốn cũng không có phái tộc nhân đỉnh cao của gia tộc tới nơi này!
Nên biết rằng, ai cũng không dám công nhiên làm trái mệnh lệnh của Tuyệt Tiên Thành, nhúng tay vào Tinh Phong Thí Luyện của Tiên Thành bậc thấp. Nhưng thật có một số bảo vật dù là bọn họ đều phải động tâm, tỷ như Nguyệt Hoa Liên này, vậy thì làm sao bây giờ?
Cũng giống như hắn như vậy, trước thời hạn mấy chục năm đã đi vào nơi này, mặc cho mình một bộ thân phận "hợp pháp", sau khi đoạt được bảo vật sẽ rời đi.
Nguyệt Hoa Liên quả thật rất quý báu, nhưng cũng không có gia tộc nào quá quan tâm tới mức phái tộc nhân thiên tài siêu cấp cỡ như Chu Hằng như vậy đi mạo hiểm. Dù sao hắn chỉ là Nguyệt Minh Hoàng, đây là hạn chế thực tế, vạn nhất hắn bỏ mình thì sao?
Tổn thất hơn xa một cây Nguyệt Hoa Liên có thể bù đắp!
Như vậy những người này đến tột cùng là thân phận gì?
/1149
|