Đường hầm Tinh Môn ở đằng sau Chu Hằng không ngừng sụp xuống, tràng cảnh cực kỳ khủng bố, mọi thứ đều trở về hư không vô tận, bóng tối sâu hoắm làm cho Chu Hằng nhìn mà run sợ!
Đừng nói tiến vào trong hư không kia còn sống được hay không, dù là sống được, hắn làm sao còn đi Long Hà đại lục nữa đây?
Tuy rằng còn có Tinh Hạch bảo hiểm, nhưng nếu không bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn mạo hiểm như thế!
Hắn đạp Tấn Vân Lưu Quang Bộ, chỉ lên xuống mấy cái liền đuổi kịp Nguyệt Ảnh Thánh Nữ cùng Sí Diễm Yêu Tôn, không nói hai lời, đùng đùng đá ra hai cái, đá trúng vào mông hai người.
Đáng thương hai người này là Thiên Tôn đương thời, làm sao tránh được Chu Hằng ra tay? Tự nhiên không chút trì hoãn bị đá bay ra ngoài, không khỏi uất ức che mông, vừa dùng biểu tình ai oán nhìn Chu Hằng.
Nhưng đến khi bọn họ nhìn thấy đường hầm đằng sau đang nhanh chóng sụp đổ lan tới, sắc mặt hai người đều căng thẳng, nếu xảy ra chuyện bất ngờ ở trong hư không, vậy sẽ phải quanh quẩn bên trong bóng tối vô tận biết bao lâu!
Có lẽ sẽ là cả đời!
Đùng! Đùng!
Chu Hằng nhanh chóng vận chuyển Tấn Vân Lưu Quang Bộ, nháy mắt lại đuổi theo hai người, lại đá hai cái, tiếp tục đá bay hai người về phía trước.
Hai đại Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh như trái bóng, không ngừng bị Chu Hằng đá bay, đá bay, đá bay. Nếu đổi tràng cảnh khác, dù cho Chu Hằng vô địch Phàm giới thì sao, bọn họ nhất định phải liều mạng với Chu Hằng.
Nhưng bây giờ bọn họ không chỉ không thể oán giận Chu Hằng, lại còn phải mang ơn cảm tạ!
Người ta đang cứu mạng bọn họ mà!
Nhưng mà... ngươi có thể đừng dùng chân đá, lấy tay đẩy không được sao?
Trong lòng hai người Nguyệt Ảnh Thánh Nữ đều ai oán, kết luận khẳng định là Chu Hằng cố ý.
Đương nhiên là Chu Hằng cố ý, cơ hội có thể dùng Thiên Tôn đương thời làm trái bóng đá thì không có nhiều! Hơn nữa, hai tay hắn còn phải ôm Hoặc Thiên, làm sao buông ra được, đúng không?
- Ngươi đúng là không phải thứ gì tốt! Hoặc Thiên cắn răng nghiến lợi nói.
Chu Hằng cười hắc hắc, nói: - Dĩ nhiên ta không phải thứ tốt, ta là phu quân đại nhân của nàng!
- Hừ! Nằm mơ!
- Chờ xem, sau này con trai của nàng nhất định sẽ theo họ của ta!
Hoặc Thiên trợn mắt cứng lưỡi, chỉ cảm thấy da mặt Chu Hằng đã dày đến cảnh giới tận cùng. Còn chưa đám hỏi gì nữa, đã nghĩ tới sinh con trai? Xí, có quỷ mới sinh con trai với hắn, con gái cũng không được!
Đằng trước, bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng!
Cửa ra!
- Mau! Chu Hằng gầm lên, ngay cả bây giờ hắn là Thiên Tôn mạnh nhất lịch sử cũng có chút không đủ sức, sụp đổ đằng sau đã ngày càng gần tới hắn!
Bùm! Bùm!
Hắn lại tung chân, lần này dùng hết toàn lực, Nguyệt Ảnh Thánh Nữ cùng Sí Diễm Yêu Tôn lập tức bị đá bay ra ngoài, mỗi người đều phun máu, đủ thấy Chu Hằng đang gấp gáp cỡ nào!
Chính hắn cũng cắn răng, vận chuyện ra toàn bộ linh lực không chừa lại, lập tức triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ đến cực hạn.
Vù! Vù! Nguyệt Ảnh Thánh Nữ cùng Sí Diễm Yêu Tôn dẫn đầu bay ra ngoài ánh sáng kia, sau đó Chu Hằng cũng ôm Hoặc Thiên vọt ra. Ầm, thân mình hắn còn chưa rơi xuống, một đoàn năng lượng hư không cuồng bạo đã phun trào ra, đuổi sát theo sau lưng hắn.
Chu Hằng giận dữ hừ một tiếng, ôm Hoặc Thiên thật chặt trước ngực, đẩy lưng ra, lúc trước vận chuyển Tấn Vân Lưu Quang Bộ đã tiêu hao sạch linh lực, hắn đã không thể dựng linh lực làm lá chắn, chỉ có thể dùng thân thể mà chống chịu.
Ầm!
Tiếng nổ nặng nề, hắn bị đụng mạnh văng ra ngoài, phụt, hắn cũng phun mạnh một ngụm máu.
Nhưng nguy hiểm Tinh Môn sụp đổ cuối cùng cũng đã xong!
Ầm!
Tiếng nổ thật lớn vang lên, chỗ bọn họ xuất hiện vốn là một cái thần đàn, gần giống chỗ Thất Lộc Sơn, đây là Tinh Môn tương ứng. Nhưng theo đường hầm không gian sụp đổ, Tinh Môn bên này cũng nháy mắt bị phá hủy đến không còn tro bụi!
Bịch. Chu Hằng rơi xuống đất, chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân như vỡ vụn, căn bản không nhúc nhích được ngón tay nào!
Báo ứng mà!
Vừa rồi hắn đá Nguyệt Ảnh Thánh Nữ cùng Sí Diễm Yêu Tôn rất thích, kết quả bản thân mình cũng bị một cái. Hầy dà!
Càng thêm tai họa, là Hoặc Thiên lại chống ngực hắn, đẩy hắn ra khỏi người nàng. Dù chỉ là lăn hai vòng, nhưng vẫn đau đến mức làm Chu Hằng suýt nữa hô to má nó.
Lần này đúng là bị thương không nhẹ!
- Xứng đáng! Hoặc Thiên lạnh lùng nói.
- Ôi, nàng là đầu sỏ gây họa mà không bị sao cả, còn có lý trời hay không? Chu Hằng kéo khóe miệng nói, vừa nói liền đau, nhưng không nói lại càng thêm bức bối, làm hắn có chút hiểu được con lừa đê tiện.
- Ta lại không nhờ ngươi mang theo ta! Hoặc Thiên cao ngạo nói. - Thế gian này không có tồn tại nào giết được ta!
Đúng là ngạo kiều mà!
Nói thì nói vậy, Hoặc Thiên vẫn vươn tay nhỏ cách không ấn lên người Chu Hằng, một đoàn khí màu hồng lưu chuyển, thương thế của Chu Hằng lập tức khép lại nhanh chóng với tốc độ thấy bằng mắt thường.
Điều này làm Chu Hằng líu lưỡi không thôi!
Bởi vì ngay từ lúc hắn ngã xuống đã bắt đầu tự trị liệu, nhưng hắn vừa phát động Vực liền bị năng lượng hư không phá hoại, cănbản không thể trực tiếp hư hóa thân thể lập tức tái tạo!
Năng lượng hư không, thuộc loại lực lượng đại đạo thiên địa, tự nhiên Thiên Tôn còn kém xa không thể chống lại được!
Nhưng Hoặc Thiên lại có thể dễ dàng trị liệu!
Bàn tay nhỏ của nàng lướt qua, từng đoàn lực hư không khó chơi lập tức bị loại trừ, trở thành tích lũy linh lực của bản thân Hoặc Thiên!
Quả là yêu nghiệt mà!
Chu Hằng thì thầm, miệng lại không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ thoải mái - Tuy rằng tay của Hoặc Thiên không đụng tới người hắn, nhưng kình lực nhu hòa trào ra lại như thực chất, làm cho tâm thần hắn như say.
- Đừng có ghê tởm như thế! Hoặc Thiên tung chân đá bay Chu Hằng ra ngoài.
- Nè, ta là người bệnh! Chu Hằng đầy ủy khuất, nhưng thân thể dựng lên, đã đứng được trên mặt đất.
Được Hoặc Thiên trị liệu như vậy, thân thể hắn đã tốt được bảy tám phần, chỉ là nhất thời không thể khôi phục được thực lực, dù sao lúc trước hắn đã bị Vinh Kiếm Long đánh bị thương, lại gặp năng lượng đại đạo thiên địa thuần túy bắn phá.
Hoặc Thiên yêu nghiệt, nhưng bây giờ cũng chỉ có tu vi Thần Anh.
Có thể quét hết năng lượng hư không cho hắn trong vòng vài phút, điều này đã là kỳ tích khó tin, đổi lại bản thân Chu Hằng tự loại trừ, không tốn mấy năm thì đừng mơ!
Chu Hằng chuyển mắt nhìn, chỉ thấy Nguyệt Ảnh Thánh Nữ cùng Sí Diễm Yêu Tôn cũng lảo đảo đi tới, sắc mặt đều khó coi, toàn thân tỏa ra mùi vị vô cùng suy bại.
Lúc cuối cùng bọn họ đều trùng một đá toàn lực của Chu Hằng, dù cho Chu Hằng đã dùng xảo lực, hóa lực lượng này thành xung lực mà không phải lực va đụng trực tiếp, nhưng lực lượng của hắn bá đạo cỡ nào. Dù cho chỉ có một chút nhỏ hóa thành lực đả kích trực tiếp cũng làm hai vị Thiên Tôn lĩnh đủ.
Hai người này cũng bị thương, hơn nữa thương thế còn muốn nghiêm trọng hơn Chu Hằng.
- Hắc, hai vị có khỏe không? Xem như "hung thủ", Chu Hằng không đỏ mặt không rụt rè chào hỏi hai người.
Khỏe không?
Dùng mắt nhìn coi thì biết, hiện tại bọn họ không khỏe, quả thật là kém đến cực điểm!
Hai vị Thiên Tôn này đều dù ánh mắt khổ đại sầu sâu nhìn Chu Hằng, khinh thường nói chuyện với hắn.
- Chúng ta đang ở chỗ nào? Chu Hằng giãn gân cốt một chút, hắn đã tiêu hao sạch linh lực, nhưng còn kiêm thể chất Thiên Tôn biến thái, sức trâu của hắn hiện tại vẫn còn mạnh mẽ, đừng nói tự vệ, hoàn toàn có thể xưng bá một phương!
Nếu xem như an toàn đến được Long Hà đại lục, như vậy đã không còn gì uy hiếp được tính mạng bọn họ.
Cũng không thể nào hành tinh này cũng sắp tan vỡ đó chứ?
Chu Hằng vừa quan sát tình cảnh xung quanh, vừa tham lam hấp thu linh khí thiên địa. Linh thạch thượng phẩm đã bị sử dụng sạch, ngay cả linh thạch trung phẩm cũng không còn thừa mấy khối, hắn lại không nỡ dùng linh khí quý giá trong Tinh Hạch để khôi phục, chỉ có thể dựa vào bản thân từ từ hấp thu.
Linh khí nơi này thật là nồng đậm!
Chu Hằng gật đầu, nơi này không có tồn tại trận pháp Tụ Linh, nhưng mật độ linh khí đã đạt tới trình độ ngọn núi giữa ở Đông Linh Tiên Trì lúc trước. Nếu lại phối hợp trận pháp Tụ Linh, vậy linh khí còn nồng đậm đến trình độ nào!
Trình độ võ đạo trên một hành tinh có liên quan chặt chẽ với trình tự linh khí, lúc trước Huyền Càn Tinh một thời cực thịnh, nhưng theo trận chiến giữa Vạn Cổ Đại Đế cùng chủ nhân bốn đại tử địa,cả một cái hành tinh thiếu chút tan vỡ, càng làm cho võ đạo Huyền Càn đại lục suy sụp mấy vạn năm, có khi võ giả Khai Thiên Cảnh cũng không xuất hiện!
Linh khí nơi này dồi dào như thế, trình tự võ đạo chắc chắn sẽ không thấp, Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh nhất định phải nhiều hơn Huyền Càn đại lục!
Vị trí hiện tại của bọn họ là giữa núi rừng dày đặc, nhưng bởi vì năng lượng hư không tàn phá, cả một mảng lớn trăm dặm nơi này bị san bằng, hoàn toàn không nhìn thấy màu xanh gì!
- Hai vầng mặt trời! Nguyệt Ảnh Thánh Nữ đỡ ngực đi tới, khuôn mặt trắng bệch, nhưng lại có một loại phong tình làm người ta thương tiếc.
Mình không phải đá mông nàng hay sao, đâu có đụng tới ngực nàng, sao nàng lại đỡ ngực vậy chứ?
Trong lòng Chu Hằng thì thầm, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không nói ra lời này, bằng không Nguyệt Ảnh Thánh Nữ cùng Hoặc Thiên khẳng định sẽ cùng mắng hắn là lưu manh! Nguyệt Ảnh Thánh Nữ thì thôi đi, dù sao hắn cũng không để trong lòng, nhưng Hoặc Thiên lại là người hắn quan tâm nhất.
--- Dù coi như hắn có đùa giỡn lưu manh, cũng sẽ chỉ đùa giỡn Hoặc Thiên thôi!
Trên bầu trời có hai mặt trời, làm cho nhiệt độ nơi này trở nên rất cao, may mà bốn người ít nhất cũng là tồn tại Thần Anh Cảnh, nhiệt độ này không hề có ảnh hưởng tới họ.
- Đi, trước tiên tìm thành trấn đặt chân, kiếm chút linh thạch!
Chu Hằng nói.
Mỗi người trong bọn họ đều bị thương, linh lực thiếu thốn, chỉ dựa vào hấp thu linh khí để khôi phục nguyên khí, vậy ít nhất cũng phải hơn nửa năm! Có linh thạch thượng phẩm thì không giống, trong vòng 10 ngày là mọi người đều có thể khỏe mạnh như rồng.
Bọn họ còn chưa khởi hành, chỉ thấy trên bầu trời xẹt qua một cái bóng đen, vù một cái dừng lại trước mặt bọn họ. Thì ra là một cái Diệp Phi Chu, bên trên có năm nam nhân đang đứng, tuổi khác biệt, thực lực lại gần bằng, đều là là Linh Hải Cảnh.
Linh Hải Cảnh tự nhiên không lọt được vào mắt bốn người Chu Hằng, nhưng võ giả cấp bậc này đã tính là nhân vật ở tầng trên kim tự tháp ở Huyền Càn Tinh, số lượng tuyệt không nhiều! Nhưng ở trong này, bọn họ vừa xuất hiện liền gặp được năm người!
Là bọn họ quá may mắn, hay là trình tự võ đạo thế giới này quá cao, tùy tiện là có thể điều phái ra năm cường giả Linh Hải Cảnh?
- Ha ha ha! Rốt cục chờ được rồi! Một người trung niên cười to, ánh mắt quét qua, nói: - Các ngươi có biết tung tích Tinh Hạch?
Đừng nói tiến vào trong hư không kia còn sống được hay không, dù là sống được, hắn làm sao còn đi Long Hà đại lục nữa đây?
Tuy rằng còn có Tinh Hạch bảo hiểm, nhưng nếu không bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn mạo hiểm như thế!
Hắn đạp Tấn Vân Lưu Quang Bộ, chỉ lên xuống mấy cái liền đuổi kịp Nguyệt Ảnh Thánh Nữ cùng Sí Diễm Yêu Tôn, không nói hai lời, đùng đùng đá ra hai cái, đá trúng vào mông hai người.
Đáng thương hai người này là Thiên Tôn đương thời, làm sao tránh được Chu Hằng ra tay? Tự nhiên không chút trì hoãn bị đá bay ra ngoài, không khỏi uất ức che mông, vừa dùng biểu tình ai oán nhìn Chu Hằng.
Nhưng đến khi bọn họ nhìn thấy đường hầm đằng sau đang nhanh chóng sụp đổ lan tới, sắc mặt hai người đều căng thẳng, nếu xảy ra chuyện bất ngờ ở trong hư không, vậy sẽ phải quanh quẩn bên trong bóng tối vô tận biết bao lâu!
Có lẽ sẽ là cả đời!
Đùng! Đùng!
Chu Hằng nhanh chóng vận chuyển Tấn Vân Lưu Quang Bộ, nháy mắt lại đuổi theo hai người, lại đá hai cái, tiếp tục đá bay hai người về phía trước.
Hai đại Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh như trái bóng, không ngừng bị Chu Hằng đá bay, đá bay, đá bay. Nếu đổi tràng cảnh khác, dù cho Chu Hằng vô địch Phàm giới thì sao, bọn họ nhất định phải liều mạng với Chu Hằng.
Nhưng bây giờ bọn họ không chỉ không thể oán giận Chu Hằng, lại còn phải mang ơn cảm tạ!
Người ta đang cứu mạng bọn họ mà!
Nhưng mà... ngươi có thể đừng dùng chân đá, lấy tay đẩy không được sao?
Trong lòng hai người Nguyệt Ảnh Thánh Nữ đều ai oán, kết luận khẳng định là Chu Hằng cố ý.
Đương nhiên là Chu Hằng cố ý, cơ hội có thể dùng Thiên Tôn đương thời làm trái bóng đá thì không có nhiều! Hơn nữa, hai tay hắn còn phải ôm Hoặc Thiên, làm sao buông ra được, đúng không?
- Ngươi đúng là không phải thứ gì tốt! Hoặc Thiên cắn răng nghiến lợi nói.
Chu Hằng cười hắc hắc, nói: - Dĩ nhiên ta không phải thứ tốt, ta là phu quân đại nhân của nàng!
- Hừ! Nằm mơ!
- Chờ xem, sau này con trai của nàng nhất định sẽ theo họ của ta!
Hoặc Thiên trợn mắt cứng lưỡi, chỉ cảm thấy da mặt Chu Hằng đã dày đến cảnh giới tận cùng. Còn chưa đám hỏi gì nữa, đã nghĩ tới sinh con trai? Xí, có quỷ mới sinh con trai với hắn, con gái cũng không được!
Đằng trước, bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng!
Cửa ra!
- Mau! Chu Hằng gầm lên, ngay cả bây giờ hắn là Thiên Tôn mạnh nhất lịch sử cũng có chút không đủ sức, sụp đổ đằng sau đã ngày càng gần tới hắn!
Bùm! Bùm!
Hắn lại tung chân, lần này dùng hết toàn lực, Nguyệt Ảnh Thánh Nữ cùng Sí Diễm Yêu Tôn lập tức bị đá bay ra ngoài, mỗi người đều phun máu, đủ thấy Chu Hằng đang gấp gáp cỡ nào!
Chính hắn cũng cắn răng, vận chuyện ra toàn bộ linh lực không chừa lại, lập tức triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ đến cực hạn.
Vù! Vù! Nguyệt Ảnh Thánh Nữ cùng Sí Diễm Yêu Tôn dẫn đầu bay ra ngoài ánh sáng kia, sau đó Chu Hằng cũng ôm Hoặc Thiên vọt ra. Ầm, thân mình hắn còn chưa rơi xuống, một đoàn năng lượng hư không cuồng bạo đã phun trào ra, đuổi sát theo sau lưng hắn.
Chu Hằng giận dữ hừ một tiếng, ôm Hoặc Thiên thật chặt trước ngực, đẩy lưng ra, lúc trước vận chuyển Tấn Vân Lưu Quang Bộ đã tiêu hao sạch linh lực, hắn đã không thể dựng linh lực làm lá chắn, chỉ có thể dùng thân thể mà chống chịu.
Ầm!
Tiếng nổ nặng nề, hắn bị đụng mạnh văng ra ngoài, phụt, hắn cũng phun mạnh một ngụm máu.
Nhưng nguy hiểm Tinh Môn sụp đổ cuối cùng cũng đã xong!
Ầm!
Tiếng nổ thật lớn vang lên, chỗ bọn họ xuất hiện vốn là một cái thần đàn, gần giống chỗ Thất Lộc Sơn, đây là Tinh Môn tương ứng. Nhưng theo đường hầm không gian sụp đổ, Tinh Môn bên này cũng nháy mắt bị phá hủy đến không còn tro bụi!
Bịch. Chu Hằng rơi xuống đất, chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân như vỡ vụn, căn bản không nhúc nhích được ngón tay nào!
Báo ứng mà!
Vừa rồi hắn đá Nguyệt Ảnh Thánh Nữ cùng Sí Diễm Yêu Tôn rất thích, kết quả bản thân mình cũng bị một cái. Hầy dà!
Càng thêm tai họa, là Hoặc Thiên lại chống ngực hắn, đẩy hắn ra khỏi người nàng. Dù chỉ là lăn hai vòng, nhưng vẫn đau đến mức làm Chu Hằng suýt nữa hô to má nó.
Lần này đúng là bị thương không nhẹ!
- Xứng đáng! Hoặc Thiên lạnh lùng nói.
- Ôi, nàng là đầu sỏ gây họa mà không bị sao cả, còn có lý trời hay không? Chu Hằng kéo khóe miệng nói, vừa nói liền đau, nhưng không nói lại càng thêm bức bối, làm hắn có chút hiểu được con lừa đê tiện.
- Ta lại không nhờ ngươi mang theo ta! Hoặc Thiên cao ngạo nói. - Thế gian này không có tồn tại nào giết được ta!
Đúng là ngạo kiều mà!
Nói thì nói vậy, Hoặc Thiên vẫn vươn tay nhỏ cách không ấn lên người Chu Hằng, một đoàn khí màu hồng lưu chuyển, thương thế của Chu Hằng lập tức khép lại nhanh chóng với tốc độ thấy bằng mắt thường.
Điều này làm Chu Hằng líu lưỡi không thôi!
Bởi vì ngay từ lúc hắn ngã xuống đã bắt đầu tự trị liệu, nhưng hắn vừa phát động Vực liền bị năng lượng hư không phá hoại, cănbản không thể trực tiếp hư hóa thân thể lập tức tái tạo!
Năng lượng hư không, thuộc loại lực lượng đại đạo thiên địa, tự nhiên Thiên Tôn còn kém xa không thể chống lại được!
Nhưng Hoặc Thiên lại có thể dễ dàng trị liệu!
Bàn tay nhỏ của nàng lướt qua, từng đoàn lực hư không khó chơi lập tức bị loại trừ, trở thành tích lũy linh lực của bản thân Hoặc Thiên!
Quả là yêu nghiệt mà!
Chu Hằng thì thầm, miệng lại không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ thoải mái - Tuy rằng tay của Hoặc Thiên không đụng tới người hắn, nhưng kình lực nhu hòa trào ra lại như thực chất, làm cho tâm thần hắn như say.
- Đừng có ghê tởm như thế! Hoặc Thiên tung chân đá bay Chu Hằng ra ngoài.
- Nè, ta là người bệnh! Chu Hằng đầy ủy khuất, nhưng thân thể dựng lên, đã đứng được trên mặt đất.
Được Hoặc Thiên trị liệu như vậy, thân thể hắn đã tốt được bảy tám phần, chỉ là nhất thời không thể khôi phục được thực lực, dù sao lúc trước hắn đã bị Vinh Kiếm Long đánh bị thương, lại gặp năng lượng đại đạo thiên địa thuần túy bắn phá.
Hoặc Thiên yêu nghiệt, nhưng bây giờ cũng chỉ có tu vi Thần Anh.
Có thể quét hết năng lượng hư không cho hắn trong vòng vài phút, điều này đã là kỳ tích khó tin, đổi lại bản thân Chu Hằng tự loại trừ, không tốn mấy năm thì đừng mơ!
Chu Hằng chuyển mắt nhìn, chỉ thấy Nguyệt Ảnh Thánh Nữ cùng Sí Diễm Yêu Tôn cũng lảo đảo đi tới, sắc mặt đều khó coi, toàn thân tỏa ra mùi vị vô cùng suy bại.
Lúc cuối cùng bọn họ đều trùng một đá toàn lực của Chu Hằng, dù cho Chu Hằng đã dùng xảo lực, hóa lực lượng này thành xung lực mà không phải lực va đụng trực tiếp, nhưng lực lượng của hắn bá đạo cỡ nào. Dù cho chỉ có một chút nhỏ hóa thành lực đả kích trực tiếp cũng làm hai vị Thiên Tôn lĩnh đủ.
Hai người này cũng bị thương, hơn nữa thương thế còn muốn nghiêm trọng hơn Chu Hằng.
- Hắc, hai vị có khỏe không? Xem như "hung thủ", Chu Hằng không đỏ mặt không rụt rè chào hỏi hai người.
Khỏe không?
Dùng mắt nhìn coi thì biết, hiện tại bọn họ không khỏe, quả thật là kém đến cực điểm!
Hai vị Thiên Tôn này đều dù ánh mắt khổ đại sầu sâu nhìn Chu Hằng, khinh thường nói chuyện với hắn.
- Chúng ta đang ở chỗ nào? Chu Hằng giãn gân cốt một chút, hắn đã tiêu hao sạch linh lực, nhưng còn kiêm thể chất Thiên Tôn biến thái, sức trâu của hắn hiện tại vẫn còn mạnh mẽ, đừng nói tự vệ, hoàn toàn có thể xưng bá một phương!
Nếu xem như an toàn đến được Long Hà đại lục, như vậy đã không còn gì uy hiếp được tính mạng bọn họ.
Cũng không thể nào hành tinh này cũng sắp tan vỡ đó chứ?
Chu Hằng vừa quan sát tình cảnh xung quanh, vừa tham lam hấp thu linh khí thiên địa. Linh thạch thượng phẩm đã bị sử dụng sạch, ngay cả linh thạch trung phẩm cũng không còn thừa mấy khối, hắn lại không nỡ dùng linh khí quý giá trong Tinh Hạch để khôi phục, chỉ có thể dựa vào bản thân từ từ hấp thu.
Linh khí nơi này thật là nồng đậm!
Chu Hằng gật đầu, nơi này không có tồn tại trận pháp Tụ Linh, nhưng mật độ linh khí đã đạt tới trình độ ngọn núi giữa ở Đông Linh Tiên Trì lúc trước. Nếu lại phối hợp trận pháp Tụ Linh, vậy linh khí còn nồng đậm đến trình độ nào!
Trình độ võ đạo trên một hành tinh có liên quan chặt chẽ với trình tự linh khí, lúc trước Huyền Càn Tinh một thời cực thịnh, nhưng theo trận chiến giữa Vạn Cổ Đại Đế cùng chủ nhân bốn đại tử địa,cả một cái hành tinh thiếu chút tan vỡ, càng làm cho võ đạo Huyền Càn đại lục suy sụp mấy vạn năm, có khi võ giả Khai Thiên Cảnh cũng không xuất hiện!
Linh khí nơi này dồi dào như thế, trình tự võ đạo chắc chắn sẽ không thấp, Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh nhất định phải nhiều hơn Huyền Càn đại lục!
Vị trí hiện tại của bọn họ là giữa núi rừng dày đặc, nhưng bởi vì năng lượng hư không tàn phá, cả một mảng lớn trăm dặm nơi này bị san bằng, hoàn toàn không nhìn thấy màu xanh gì!
- Hai vầng mặt trời! Nguyệt Ảnh Thánh Nữ đỡ ngực đi tới, khuôn mặt trắng bệch, nhưng lại có một loại phong tình làm người ta thương tiếc.
Mình không phải đá mông nàng hay sao, đâu có đụng tới ngực nàng, sao nàng lại đỡ ngực vậy chứ?
Trong lòng Chu Hằng thì thầm, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không nói ra lời này, bằng không Nguyệt Ảnh Thánh Nữ cùng Hoặc Thiên khẳng định sẽ cùng mắng hắn là lưu manh! Nguyệt Ảnh Thánh Nữ thì thôi đi, dù sao hắn cũng không để trong lòng, nhưng Hoặc Thiên lại là người hắn quan tâm nhất.
--- Dù coi như hắn có đùa giỡn lưu manh, cũng sẽ chỉ đùa giỡn Hoặc Thiên thôi!
Trên bầu trời có hai mặt trời, làm cho nhiệt độ nơi này trở nên rất cao, may mà bốn người ít nhất cũng là tồn tại Thần Anh Cảnh, nhiệt độ này không hề có ảnh hưởng tới họ.
- Đi, trước tiên tìm thành trấn đặt chân, kiếm chút linh thạch!
Chu Hằng nói.
Mỗi người trong bọn họ đều bị thương, linh lực thiếu thốn, chỉ dựa vào hấp thu linh khí để khôi phục nguyên khí, vậy ít nhất cũng phải hơn nửa năm! Có linh thạch thượng phẩm thì không giống, trong vòng 10 ngày là mọi người đều có thể khỏe mạnh như rồng.
Bọn họ còn chưa khởi hành, chỉ thấy trên bầu trời xẹt qua một cái bóng đen, vù một cái dừng lại trước mặt bọn họ. Thì ra là một cái Diệp Phi Chu, bên trên có năm nam nhân đang đứng, tuổi khác biệt, thực lực lại gần bằng, đều là là Linh Hải Cảnh.
Linh Hải Cảnh tự nhiên không lọt được vào mắt bốn người Chu Hằng, nhưng võ giả cấp bậc này đã tính là nhân vật ở tầng trên kim tự tháp ở Huyền Càn Tinh, số lượng tuyệt không nhiều! Nhưng ở trong này, bọn họ vừa xuất hiện liền gặp được năm người!
Là bọn họ quá may mắn, hay là trình tự võ đạo thế giới này quá cao, tùy tiện là có thể điều phái ra năm cường giả Linh Hải Cảnh?
- Ha ha ha! Rốt cục chờ được rồi! Một người trung niên cười to, ánh mắt quét qua, nói: - Các ngươi có biết tung tích Tinh Hạch?
/1149
|