Bất tri bất giác, Diệp Trần phát hiện mình đã thoát ly nhân gian, đạt đến một cấp độ rất cao, người ở phía dưới hắn chính là phàm nhân, người bình thường, có lẽ sinh hoạt vẫn đặc sắc như trước
Nhưng những thứ mà hắn truy đầu sẽ hoàn toàn bất đồng.
Một tháng sau.
Hai người tới Thiên Võ Vực.
Nơi mà Yến Phượng Phượng mời Diệp Trần là một trong thiên hạ thập đại thành thị, Liên Hoa Thành, Liên Hoa Thành toàn thân xanh lam, nguy nga cao ngất, rất xa, Diệp Trần liền thấy được công trình kiến trúc cao lớn liên tiếp trong thành, cao có mấy trăm mét, tựa như một tháp nhọn, thấp, không có điểm đầu không có điểm cuối.
Vèo!
Tốc độ của Phi hành khôi lỗi không giảm, trực tiếp xông vào Liên Hoa Thành.
Bạch Vân tửu quan một trong hai đại tửu lây của Hoa Thành, tuy rằng xa hoa, nhưng không xa xỉ, toàn thân Vân Gian mộc tạo thành, tổng cộng có mười tám tầng mỗi tầng đều cao 20m, chiếm diện tích rất rộng, một tầng có thể dung nạp mấy trăm người, ngồi ở qtầng mười tám của quán rượu tầng, mây trắng của bầu trời tựa như đến gần gần, thò tay liền có thể sờ đến được.
- Diệp Trần!
Tầng thứ mười tám, Yến Phượng Phượng thấy Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành, ở bên cạnh nàng còn có đệ tử Huyền Tông và Hải Vô Nhai, nhân số không ít.
Thu hồi phi hành khôi lỗi, Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành trực tiếp bay vào tầng thứ mười tám của quán rượu.
- Đã lâu không gặp.
Diệp Trần ôm quyền.
Hải Vô Nhai cười nói:
- Tiểu tử ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi quên mất chúng ta rồi, đã gần hai năm không gặp rồi a! Lần này phải thống khóai uống một hồi mới được.
- Tốt!
Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành ngồi xuống, tự rót cho mình một chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
- Thống khoái!
Hải Vô Nhai và Yến Phượng Phượng phân biệt uống một ly.
- Diệp sư huynh!
- Diệp sư huynh ngươi tốt!
Đệ tử của Huyền Tông vài đệ tử nhao nhao chào hỏi với Diệp Trần, trong bọn họ rất nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy chân thân của Diệp Trần, có chút câu nệ.
Diệp Trần cười cười.
- Mọi người thoải mái một chút đi.
Hải Vô Nhai nói:
- Có ngươi ở đây, bọn hắn muốn nhẹ nhõm cũng không được, ngươi không cần để ý tới thân phận trong số thiên tài của ngươi hiện nay, bất quá người khác thì không như vậy được, ngươi cũng đừng quá để ý.
- Đây không phải Kiếm Tông Diệp Trần sao?
- Nguyên lai Yến Phượng Phượng mời chính là hắn.
Quán rượu mỗi một tầng đều có thể dung nạp mấy trăm người, mà có thể đến tầng thứ mười tám, không phải cao tầng của tông môn thì chính là thiên tài đạt trình độ cao nhất, trong đó có rất nhiều người từng thấy qua Diệp Trần, trong đó cũng có một ít người được cho là nhân vật nổi danh ở Thiên Võ Vực, nhưng một sát na trông thấy Diệp Trần, nguyên một đám bắt đầu bát quái, thấp giọng nghị luận, thần sắc kích động.
- Diệp Trần từ khi sau khi đạt được danh xưng Kiếm Tông, mai danh ẩn tích, hơn một năm không có bóng dáng rồi, rất nhiều người đều nói hắn sợ, sợ không đảm đương nổi danh xưng Kiếm Tông, không biết Diệp Trần trở về, những người kia có còn dám nói lời này trước mặt hắn nữa hay không.
- Đương nhiên không dám, bọn hắn cũng chỉ nói sau lưng thôi.
- Điều này cũng đúng, dám nói chính diện không có mấy người a.
Rất nhiều người thấp giọng nghị luận, thỉnh thoảng lại có ánh mắt liếc về phía Diệp Trần.
Trong hơn một năm Diệp Trần ly khai, một lần Tông Sư Bảng mới cũng xuất hiện, Độc Cô Tuyệt xung trận cưỡi ngựa lên trước, sắp xếp đến thứ hai, Đạm Đài Minh Nguyệt không ra thì thôi, vừa ra tay liền kinh diễm toàn trường, bài danh thứ ba, Bạch Vô Tuyết thì thủy chung ở vào cấp độ đính tiêm, bài danh thứ tư, trong top 20, cơ hồ đều bị các đại thiên tài chiếm hết rồi, tông sư thế hệ trước nhao nhao lệch vị, thối lui nhượng chức.
Mà thứ nhất, vẫn là Diệp Trần, trong thời đại thiên tài tầng tầng lớp lớp, liên tục hai năm sắp xếp thứ nhất, cũng chỉ có Diệp Trần một người, nhớ năm đó, Diệp Trần cũng là một thành viên trong phần đông thiên tài, nhưng đến giờ, danh tiếng của hắn, sớm đã truyền khắp đại lục, chân nhân chưa thấy qua Diệp Trần vô cùng nhiều, nhưng chưa từng nghe qua Diệp Trần lại ít đến đáng thương.
Bất quá nghé con không sợ cọp, cũng có một ít thiên tài mới xuất hiện không tin tưởng Diệp Trần lắm, bọn hắn chỉ thấy sự khủng bộ của Độc Cô Tuyệt, sự kinh diễm của Đạm Đài Minh Nguyên, phong độ nhẹ nhàng của Bạch Vô Tuyết, về phần Diệp Trần, phỏng chừng sớm muốn gì đệ nhất cũng khó mà giữ được,
Dù sao cũng không có ai có thể bảo chứng, trong thời gian hơn một năm này, hắn thủy chung vẫn ở vào thời kỳ phát triển nhanh chóng, không ngừng tiến bộ, đột nhiên tăng mạnh, dưới tình huống không kém nhiều, thời gian hơn một năm có thể cải biến rất nhiều chuyện, ví dụ như sự thay máu của Tông Sư Bảng.
- Kiếm Tông Diệp Trần, có ý tứ?
Một bàn cạnh cửa sổ, có ba gã nam tử trẻ tuổi đang ngồi đó, nam nhân bên tay trái hình thể hùng tráng như tháp, một đôi cánh tay so còn to hơn so với chân của người bình thường, trên lưng đeo đại đao nặng trịch, hai hàng lông mày thập phần to và dài, mắt hổ ẩn chứa năng lượng khủng bố, bên cạnh thanh niên hùng trán là một thải y nử tử, nữ tử mang theo phong tình dị vực, con mắt to tròn, sống mũi cao vút, bờ môi căng mọng kiều diễm ướt át, thoạt nhìn hết sức đẹp đẽ, dáng người vô cùng nóng bỏng, màu da là màu lúa mì hơi nhạt, thập phần khỏe mạnh.
Đối diện hai người chính là người trẻ tuổi còn lại, người này bưng chén rượu, hai tay vô cùng thon dài, phảng phất một sợi trúc tiết, tướng mạo của hắn không thể nói tuấn tú, nhưng cũng chưa tới mức khó coi, hai mắt dài nhỏ, khóe mắt thập phần sắc bén, lúc này khóe miệng của hắn có chút nhếch lên, mang theo một tia tà khí.
Quần áo phục sức của ba người không giống những người khác, tựa hồ đến từ một nơi rất xa.
- Dám luận kiếm trước mặt Liễu huynh, tự rước lấy nhục.
Thải Y nữ tử không chút nào che dấu thanh âm của mình, giọng dịu dàng cười nói.
- Đúng vậy.
Hùng tráng thanh niên gật đầu.
- Các ngươi là người nào?
Ở một bàn bên cạnh, vài tên thiên tài rất tin phục Diệp Trần nhíu mày, dò hỏi.
- Chúng ta đến từ Tây Hải.
Người trẻ tuổi vẫn lo uống rượu, mắt không thèm liếc qua.
- Tây Hải? Không quản các ngươi từ đâu tới, nhưng làm người tốt nhất là phải tự biết lấy mình, Diệp Trần không phải là người các ngươi có thể tùy ý hạ thấp đâu.
- Thế thì đã saio?
Người trẻ tuổi lắc lư tửu thủy, tửu thủy óng ánh xoay vòng.
- Các ngươi tới từ Tây Hải, ở Chân Linh đại lục một chút thành tựu cũng không có, có tư cách gì mà hạ thấp hắn chứ?
Thải y nữ tử vẻ mặt khinh thường nói:
- Lục Thiếu Du các ngươi có biết không?
- Lục Thiếu Du? Đương nhiên biết, nói đến hắn làm gì?
Nhưng những thứ mà hắn truy đầu sẽ hoàn toàn bất đồng.
Một tháng sau.
Hai người tới Thiên Võ Vực.
Nơi mà Yến Phượng Phượng mời Diệp Trần là một trong thiên hạ thập đại thành thị, Liên Hoa Thành, Liên Hoa Thành toàn thân xanh lam, nguy nga cao ngất, rất xa, Diệp Trần liền thấy được công trình kiến trúc cao lớn liên tiếp trong thành, cao có mấy trăm mét, tựa như một tháp nhọn, thấp, không có điểm đầu không có điểm cuối.
Vèo!
Tốc độ của Phi hành khôi lỗi không giảm, trực tiếp xông vào Liên Hoa Thành.
Bạch Vân tửu quan một trong hai đại tửu lây của Hoa Thành, tuy rằng xa hoa, nhưng không xa xỉ, toàn thân Vân Gian mộc tạo thành, tổng cộng có mười tám tầng mỗi tầng đều cao 20m, chiếm diện tích rất rộng, một tầng có thể dung nạp mấy trăm người, ngồi ở qtầng mười tám của quán rượu tầng, mây trắng của bầu trời tựa như đến gần gần, thò tay liền có thể sờ đến được.
- Diệp Trần!
Tầng thứ mười tám, Yến Phượng Phượng thấy Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành, ở bên cạnh nàng còn có đệ tử Huyền Tông và Hải Vô Nhai, nhân số không ít.
Thu hồi phi hành khôi lỗi, Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành trực tiếp bay vào tầng thứ mười tám của quán rượu.
- Đã lâu không gặp.
Diệp Trần ôm quyền.
Hải Vô Nhai cười nói:
- Tiểu tử ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi quên mất chúng ta rồi, đã gần hai năm không gặp rồi a! Lần này phải thống khóai uống một hồi mới được.
- Tốt!
Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành ngồi xuống, tự rót cho mình một chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
- Thống khoái!
Hải Vô Nhai và Yến Phượng Phượng phân biệt uống một ly.
- Diệp sư huynh!
- Diệp sư huynh ngươi tốt!
Đệ tử của Huyền Tông vài đệ tử nhao nhao chào hỏi với Diệp Trần, trong bọn họ rất nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy chân thân của Diệp Trần, có chút câu nệ.
Diệp Trần cười cười.
- Mọi người thoải mái một chút đi.
Hải Vô Nhai nói:
- Có ngươi ở đây, bọn hắn muốn nhẹ nhõm cũng không được, ngươi không cần để ý tới thân phận trong số thiên tài của ngươi hiện nay, bất quá người khác thì không như vậy được, ngươi cũng đừng quá để ý.
- Đây không phải Kiếm Tông Diệp Trần sao?
- Nguyên lai Yến Phượng Phượng mời chính là hắn.
Quán rượu mỗi một tầng đều có thể dung nạp mấy trăm người, mà có thể đến tầng thứ mười tám, không phải cao tầng của tông môn thì chính là thiên tài đạt trình độ cao nhất, trong đó có rất nhiều người từng thấy qua Diệp Trần, trong đó cũng có một ít người được cho là nhân vật nổi danh ở Thiên Võ Vực, nhưng một sát na trông thấy Diệp Trần, nguyên một đám bắt đầu bát quái, thấp giọng nghị luận, thần sắc kích động.
- Diệp Trần từ khi sau khi đạt được danh xưng Kiếm Tông, mai danh ẩn tích, hơn một năm không có bóng dáng rồi, rất nhiều người đều nói hắn sợ, sợ không đảm đương nổi danh xưng Kiếm Tông, không biết Diệp Trần trở về, những người kia có còn dám nói lời này trước mặt hắn nữa hay không.
- Đương nhiên không dám, bọn hắn cũng chỉ nói sau lưng thôi.
- Điều này cũng đúng, dám nói chính diện không có mấy người a.
Rất nhiều người thấp giọng nghị luận, thỉnh thoảng lại có ánh mắt liếc về phía Diệp Trần.
Trong hơn một năm Diệp Trần ly khai, một lần Tông Sư Bảng mới cũng xuất hiện, Độc Cô Tuyệt xung trận cưỡi ngựa lên trước, sắp xếp đến thứ hai, Đạm Đài Minh Nguyệt không ra thì thôi, vừa ra tay liền kinh diễm toàn trường, bài danh thứ ba, Bạch Vô Tuyết thì thủy chung ở vào cấp độ đính tiêm, bài danh thứ tư, trong top 20, cơ hồ đều bị các đại thiên tài chiếm hết rồi, tông sư thế hệ trước nhao nhao lệch vị, thối lui nhượng chức.
Mà thứ nhất, vẫn là Diệp Trần, trong thời đại thiên tài tầng tầng lớp lớp, liên tục hai năm sắp xếp thứ nhất, cũng chỉ có Diệp Trần một người, nhớ năm đó, Diệp Trần cũng là một thành viên trong phần đông thiên tài, nhưng đến giờ, danh tiếng của hắn, sớm đã truyền khắp đại lục, chân nhân chưa thấy qua Diệp Trần vô cùng nhiều, nhưng chưa từng nghe qua Diệp Trần lại ít đến đáng thương.
Bất quá nghé con không sợ cọp, cũng có một ít thiên tài mới xuất hiện không tin tưởng Diệp Trần lắm, bọn hắn chỉ thấy sự khủng bộ của Độc Cô Tuyệt, sự kinh diễm của Đạm Đài Minh Nguyên, phong độ nhẹ nhàng của Bạch Vô Tuyết, về phần Diệp Trần, phỏng chừng sớm muốn gì đệ nhất cũng khó mà giữ được,
Dù sao cũng không có ai có thể bảo chứng, trong thời gian hơn một năm này, hắn thủy chung vẫn ở vào thời kỳ phát triển nhanh chóng, không ngừng tiến bộ, đột nhiên tăng mạnh, dưới tình huống không kém nhiều, thời gian hơn một năm có thể cải biến rất nhiều chuyện, ví dụ như sự thay máu của Tông Sư Bảng.
- Kiếm Tông Diệp Trần, có ý tứ?
Một bàn cạnh cửa sổ, có ba gã nam tử trẻ tuổi đang ngồi đó, nam nhân bên tay trái hình thể hùng tráng như tháp, một đôi cánh tay so còn to hơn so với chân của người bình thường, trên lưng đeo đại đao nặng trịch, hai hàng lông mày thập phần to và dài, mắt hổ ẩn chứa năng lượng khủng bố, bên cạnh thanh niên hùng trán là một thải y nử tử, nữ tử mang theo phong tình dị vực, con mắt to tròn, sống mũi cao vút, bờ môi căng mọng kiều diễm ướt át, thoạt nhìn hết sức đẹp đẽ, dáng người vô cùng nóng bỏng, màu da là màu lúa mì hơi nhạt, thập phần khỏe mạnh.
Đối diện hai người chính là người trẻ tuổi còn lại, người này bưng chén rượu, hai tay vô cùng thon dài, phảng phất một sợi trúc tiết, tướng mạo của hắn không thể nói tuấn tú, nhưng cũng chưa tới mức khó coi, hai mắt dài nhỏ, khóe mắt thập phần sắc bén, lúc này khóe miệng của hắn có chút nhếch lên, mang theo một tia tà khí.
Quần áo phục sức của ba người không giống những người khác, tựa hồ đến từ một nơi rất xa.
- Dám luận kiếm trước mặt Liễu huynh, tự rước lấy nhục.
Thải Y nữ tử không chút nào che dấu thanh âm của mình, giọng dịu dàng cười nói.
- Đúng vậy.
Hùng tráng thanh niên gật đầu.
- Các ngươi là người nào?
Ở một bàn bên cạnh, vài tên thiên tài rất tin phục Diệp Trần nhíu mày, dò hỏi.
- Chúng ta đến từ Tây Hải.
Người trẻ tuổi vẫn lo uống rượu, mắt không thèm liếc qua.
- Tây Hải? Không quản các ngươi từ đâu tới, nhưng làm người tốt nhất là phải tự biết lấy mình, Diệp Trần không phải là người các ngươi có thể tùy ý hạ thấp đâu.
- Thế thì đã saio?
Người trẻ tuổi lắc lư tửu thủy, tửu thủy óng ánh xoay vòng.
- Các ngươi tới từ Tây Hải, ở Chân Linh đại lục một chút thành tựu cũng không có, có tư cách gì mà hạ thấp hắn chứ?
Thải y nữ tử vẻ mặt khinh thường nói:
- Lục Thiếu Du các ngươi có biết không?
- Lục Thiếu Du? Đương nhiên biết, nói đến hắn làm gì?
/1802
|