Dưới nền đất của đảo nhỏ hoang vu, dự cảm bất hảo trong nội tâm hán tử gầy gò ngày càng mãnh liệt, hắn đi tới đi lui không ngừng, thỉnh thoảng lại phóng xuất ra linh hồn lực, hy vọng có thể phát giác ra chút gì đó, nhưng tiếc không có gì cả.
- Chẳng lẽ thật sự do ta đa tâm sao.
Hán tử gầy gò bắt đầu hoài nghi chính mình, mỗi lần gặp được nguy hiểm, hắn đều sinh ra cảnh giác, vốn rất nhanh sẽ ứng nghiệm nhưng lần này đã qua khá lâu rồi, một chút mánh khóe cũng không có, có mánh khóe không đáng sợ, không có mánh khóe mới đáng sợ, giống như yên lặng trước bão táp vậy.
Lại lần nữa phóng xuất ra linh hồn lực.
- Con mẹ nó, địch tập kích, địch tập kích.
Hán tử gầy gò giật mình, mặt không có chút máu, dự cảm rốt cục ứng nghiệm rồi, nhưng hắn tình nguyện không có ứng nghiệm, hơn năm mươi dặm, bốn mươi mấy đạo nhân ảnh bay tới với tốc độ kinh người, một người phía trước nhất đã giơ lên bảo kiếm phảng phất một vòng điện quang, chuẩn bị công kích.
- Triệu phó đường chủ, ngươi không có nói đùa chứ!
Người lúc trước bảo hán tử gầy gò yên tâm vô ý thức trả lời.
- Nói đùa con mẹ ngươi.
Hán tử gầy gò tháo chạy ra phía bên ngoài, chui ra khỏi nền đất.
Cờ-rắc!
Trong một sát na lúc hắn chui lên khỏi nền đất, một khỏa lôi cầu màu đen từ xa đến gần, như nhanh như chậm rơi vào trung ương hòn đảo, lập tức, trung ương hòn đảo lõm xuống thành hình bán cầu, ngay sau đó, lôi cầu bạo liệt ra, một mảnh tia chớp dài hẹp màu đen như Ma Long lan tràn ra bốn phía.
Dù có hán tử gầy gò nhắc nhở, mọi người cũng không kịp phản ứng, việc này cũng không thể trách bọn hắn, công kích của Diệp Trần cơ hồ trong nháy mắt đã đến, bọn hắn cho dù có kịp phản ứng, thì phải làm thế nào đây, thân pháp tốc độ có mau hơn nữa, thì sao có thể nhanh hơn công kích.
Một khỏa lôi cầu này, trực tiếp tiêu diệt năm sáu tên Đại năng Linh Hải Cảnh, hơn sáu mươi tên Cường giả Tinh Cực Cảnh, ngoài ra, khỏa lôi cầu này khiến những người còn lại gà bay chó chạy, căn bản không thể ổn định được, chỉ có thể từng người thoát đi, tránh đi trung tâm bạo phá.
Kiếm khí, đao khí, chưởng kình, quyền kình, Chân Nguyên lưu. . .
Lôi cầu qua đi, hơn bốn mươi đạo công kích trước sau đánh lên trung ương hòn đảo, toàn bộ hòn đảo rung động, chia năm xẻ bảy, đại lượng nước biến tuôn lên từ khe hở, mang đến cho người ta một loại cảm giác đến tận thế, ảo giác mãnh liệt không nơi nào có thể trốn tránh.
- Không tốt, bên kia lọt vào tập kích rồi.
Lúc đội ngũ của Thiên Ưng giáo lọt vào tập kích, trên một hòn đảo nhỏ cách đó hơn tám mươi dặm, một nhóm nhân mã cuối cùng của Thủy Đào Tông phát giác được trành cảnh phía bên kia
Thủ lĩnh của nhóm nhân mã này nghi ngờ nói:
- Bọn hắn sao lại gặp phải tập kích?
Theo hắn thì đám người Diệp Trầđã tiến nhập vòng mai phục, chỉ có điều kết quả lại vượt ngoài ý định.
- Đừng quản nhiều nữa, nhanh đi cứu viện.
Bá! Bá! Bá!
Đại lượng cao thủ bay lên trời, lao về phía cách đó hơn tám mươi dặm.
- Mau chóng giải quyết bọn hắn.
Diệp Trần phát giác được nhóm nhân mã cuối cùng của Thủy Đào Tông đến.
- Sát!
- Sát!
Thanh Long Điện cao thủ con mắt đỏ bừng, rất có khí thế người cản giết người, thần cản giết thần, bọn hắn chưa bao giờ được thoải mái như hôm nay cả chưa từng có.
Nhân mã của Thiên Ưng giá càng ngày càng ít, theo từ hơn hai trăm giảm đến hơn 100, lại từ hơn 100 giảm đến mấy chục người, vô cùng thê thảm.
- Các ngươi đã tiến vào vòng mai phục, chờ chết đi!
Người còn lại của Thiên Ưng giáo ngoài mạnh trong yếu nói.
Nghe vậy, người bên phía Diệp Trần thiếu chút nữa cười ra tiếng, thầm nghĩ:
- Các ngươi đã là đám cuối cùng, còn cho là chúng ta tiến nhập vòng mai phục nữa chứ.
Bất quá hồi tưởng thoáng một phát, bọn hắn lại không khỏi toát mồ hôi lanh, không có Diệp Trần, bọn hắn sợ rằng đã thật tiến vào trong vòng mai phục, kết cục sẽ hoàn toàn bất đồng.
Trong lúc vô hình, bọn hắn đối với Diệp Trần càng thêm tin phục, một số gần như mù quáng.
- Tên ranh con của Thanh Long Điện, vận may của các ngươi đã dừng ở đây rồi.
Hơn ba trăm người của Thủy Đào Tông chạy tới, tụ cùng một chố với mấy chục người còn lại của Thiên Ưng giáo, tổng số lượng tiếp cận 400, so với hơn ba trăm người của Diệp Trần thì nhiều hơn không ít.
- Ai dừng ở đây, còn không nhất định.
Hình Mỹ Liên cao giọng nói.
- Ha ha, tiểu nương bì, đợi lát nữa bắ được ngươi, ta sẽ khiến người sung sướng vui vẻ.
Thủ lĩnh của Thủy Đào Tông cười ha ha nói.
- Phi! Sắp chết đến nơi còn nổi sắc tâm.
Hình Mỹ Liên vẻ mặt khinh thường, nhìn bọn hắn chằm chằm như nhìn người chết.
- Lên xe.
Diệp Trần không nói nhảm gì thêm, trực tiếp lấy ra Kim Long Chiến Xa, Kim Long Chiến Xa khổng lồ vắt ngang bầu trời, kim quang bốn phía.
Bá bá!
Mấy chục người bị điểm tên lướt lên Kim Long Chiến Xa, từ một tên Đại năng Linh Hải Cảnh bình thường khống chế, Kim Long Chiến Xa gào thét lên phóng trận doanh quân địch, những ai không lên xe theo sát đằng sau Kim Long Chiến Xa, lấy Kim Long Chiến Xa làm mũi thương, thanh thế to lớn.
- Chiến xa?
Thủ lĩnh của Thủy Đào Tông nhướng mày, Bảo Khí loại chiến xa thập phần trân quý, hắn chỉ là phó đường chủ môt đường khẩu của Thủy Đào Tông, không có tư cách có được chiến xa.
- Cho dù có chiến xa thì sao, người của chúng ta, sẽ ngày càng nhiều.
Thủ lĩnh Thủy Đào Tông vui mừng không sợ.
Ầm ầm!
Theo khoảng cách song phương càng ngày càng gần, chính diện quyết đấu, hết sức căng thẳng, lần này khác với tập kích, dựa vào chính là thực lực chân chính, cường giả sinh tồn, kẻ yếu đào thải.
Bất quá, có Diệp Trần ở đây, kết cục của địch nhân đã được định, cho tới bây giờ, Diệp Trần ngay cả một nửa thực lực cũng chưa thi triển ra, còn có siêu cấp đòn sát thủ cao siêu như Ngự Kiếm Thuật chưa sử dụng nữa.
- Sát!
Ba mươi dặm là khoảng cách công kích tốt nhất, xa một chút, lực công kích sẽ suy yếu quá nhiều, gần một chút, sẽ bị đối phương chiếm được tiên cơ, đứng ở lối vào của Kim Long Chiến Xa, Diệp Trần giơ Lôi kiếm kiếm lên chém xuống một kiếm.
Phốc phốc!
Bầu trời như bị xé nứt, lôi cầu màu đen viên mãn không sứt mẻ, bắn thẳng tới.
Công kích của những người khác theo sát phía sau.
Trong thời gian ngắn, đầy trời đều là dị tượng, hơn bốn mươi tên Đại năng Linh Hải Cảnh, 300 tên Cường giả Tinh Cực Cảnh, liên thủ phát động công kích rất là khủng bố, nửa bước vương giả cũng phải tránh lui ba thước, không dám đón đỡ, dưới nửa bước vương giả chỉ sợ sẽ chết ngay lập tức.
- Giết sạch bọn hắn.
Thủ lĩnh của Thủy Đào Tông vung tay lên, quát.
- Chẳng lẽ thật sự do ta đa tâm sao.
Hán tử gầy gò bắt đầu hoài nghi chính mình, mỗi lần gặp được nguy hiểm, hắn đều sinh ra cảnh giác, vốn rất nhanh sẽ ứng nghiệm nhưng lần này đã qua khá lâu rồi, một chút mánh khóe cũng không có, có mánh khóe không đáng sợ, không có mánh khóe mới đáng sợ, giống như yên lặng trước bão táp vậy.
Lại lần nữa phóng xuất ra linh hồn lực.
- Con mẹ nó, địch tập kích, địch tập kích.
Hán tử gầy gò giật mình, mặt không có chút máu, dự cảm rốt cục ứng nghiệm rồi, nhưng hắn tình nguyện không có ứng nghiệm, hơn năm mươi dặm, bốn mươi mấy đạo nhân ảnh bay tới với tốc độ kinh người, một người phía trước nhất đã giơ lên bảo kiếm phảng phất một vòng điện quang, chuẩn bị công kích.
- Triệu phó đường chủ, ngươi không có nói đùa chứ!
Người lúc trước bảo hán tử gầy gò yên tâm vô ý thức trả lời.
- Nói đùa con mẹ ngươi.
Hán tử gầy gò tháo chạy ra phía bên ngoài, chui ra khỏi nền đất.
Cờ-rắc!
Trong một sát na lúc hắn chui lên khỏi nền đất, một khỏa lôi cầu màu đen từ xa đến gần, như nhanh như chậm rơi vào trung ương hòn đảo, lập tức, trung ương hòn đảo lõm xuống thành hình bán cầu, ngay sau đó, lôi cầu bạo liệt ra, một mảnh tia chớp dài hẹp màu đen như Ma Long lan tràn ra bốn phía.
Dù có hán tử gầy gò nhắc nhở, mọi người cũng không kịp phản ứng, việc này cũng không thể trách bọn hắn, công kích của Diệp Trần cơ hồ trong nháy mắt đã đến, bọn hắn cho dù có kịp phản ứng, thì phải làm thế nào đây, thân pháp tốc độ có mau hơn nữa, thì sao có thể nhanh hơn công kích.
Một khỏa lôi cầu này, trực tiếp tiêu diệt năm sáu tên Đại năng Linh Hải Cảnh, hơn sáu mươi tên Cường giả Tinh Cực Cảnh, ngoài ra, khỏa lôi cầu này khiến những người còn lại gà bay chó chạy, căn bản không thể ổn định được, chỉ có thể từng người thoát đi, tránh đi trung tâm bạo phá.
Kiếm khí, đao khí, chưởng kình, quyền kình, Chân Nguyên lưu. . .
Lôi cầu qua đi, hơn bốn mươi đạo công kích trước sau đánh lên trung ương hòn đảo, toàn bộ hòn đảo rung động, chia năm xẻ bảy, đại lượng nước biến tuôn lên từ khe hở, mang đến cho người ta một loại cảm giác đến tận thế, ảo giác mãnh liệt không nơi nào có thể trốn tránh.
- Không tốt, bên kia lọt vào tập kích rồi.
Lúc đội ngũ của Thiên Ưng giáo lọt vào tập kích, trên một hòn đảo nhỏ cách đó hơn tám mươi dặm, một nhóm nhân mã cuối cùng của Thủy Đào Tông phát giác được trành cảnh phía bên kia
Thủ lĩnh của nhóm nhân mã này nghi ngờ nói:
- Bọn hắn sao lại gặp phải tập kích?
Theo hắn thì đám người Diệp Trầđã tiến nhập vòng mai phục, chỉ có điều kết quả lại vượt ngoài ý định.
- Đừng quản nhiều nữa, nhanh đi cứu viện.
Bá! Bá! Bá!
Đại lượng cao thủ bay lên trời, lao về phía cách đó hơn tám mươi dặm.
- Mau chóng giải quyết bọn hắn.
Diệp Trần phát giác được nhóm nhân mã cuối cùng của Thủy Đào Tông đến.
- Sát!
- Sát!
Thanh Long Điện cao thủ con mắt đỏ bừng, rất có khí thế người cản giết người, thần cản giết thần, bọn hắn chưa bao giờ được thoải mái như hôm nay cả chưa từng có.
Nhân mã của Thiên Ưng giá càng ngày càng ít, theo từ hơn hai trăm giảm đến hơn 100, lại từ hơn 100 giảm đến mấy chục người, vô cùng thê thảm.
- Các ngươi đã tiến vào vòng mai phục, chờ chết đi!
Người còn lại của Thiên Ưng giáo ngoài mạnh trong yếu nói.
Nghe vậy, người bên phía Diệp Trần thiếu chút nữa cười ra tiếng, thầm nghĩ:
- Các ngươi đã là đám cuối cùng, còn cho là chúng ta tiến nhập vòng mai phục nữa chứ.
Bất quá hồi tưởng thoáng một phát, bọn hắn lại không khỏi toát mồ hôi lanh, không có Diệp Trần, bọn hắn sợ rằng đã thật tiến vào trong vòng mai phục, kết cục sẽ hoàn toàn bất đồng.
Trong lúc vô hình, bọn hắn đối với Diệp Trần càng thêm tin phục, một số gần như mù quáng.
- Tên ranh con của Thanh Long Điện, vận may của các ngươi đã dừng ở đây rồi.
Hơn ba trăm người của Thủy Đào Tông chạy tới, tụ cùng một chố với mấy chục người còn lại của Thiên Ưng giáo, tổng số lượng tiếp cận 400, so với hơn ba trăm người của Diệp Trần thì nhiều hơn không ít.
- Ai dừng ở đây, còn không nhất định.
Hình Mỹ Liên cao giọng nói.
- Ha ha, tiểu nương bì, đợi lát nữa bắ được ngươi, ta sẽ khiến người sung sướng vui vẻ.
Thủ lĩnh của Thủy Đào Tông cười ha ha nói.
- Phi! Sắp chết đến nơi còn nổi sắc tâm.
Hình Mỹ Liên vẻ mặt khinh thường, nhìn bọn hắn chằm chằm như nhìn người chết.
- Lên xe.
Diệp Trần không nói nhảm gì thêm, trực tiếp lấy ra Kim Long Chiến Xa, Kim Long Chiến Xa khổng lồ vắt ngang bầu trời, kim quang bốn phía.
Bá bá!
Mấy chục người bị điểm tên lướt lên Kim Long Chiến Xa, từ một tên Đại năng Linh Hải Cảnh bình thường khống chế, Kim Long Chiến Xa gào thét lên phóng trận doanh quân địch, những ai không lên xe theo sát đằng sau Kim Long Chiến Xa, lấy Kim Long Chiến Xa làm mũi thương, thanh thế to lớn.
- Chiến xa?
Thủ lĩnh của Thủy Đào Tông nhướng mày, Bảo Khí loại chiến xa thập phần trân quý, hắn chỉ là phó đường chủ môt đường khẩu của Thủy Đào Tông, không có tư cách có được chiến xa.
- Cho dù có chiến xa thì sao, người của chúng ta, sẽ ngày càng nhiều.
Thủ lĩnh Thủy Đào Tông vui mừng không sợ.
Ầm ầm!
Theo khoảng cách song phương càng ngày càng gần, chính diện quyết đấu, hết sức căng thẳng, lần này khác với tập kích, dựa vào chính là thực lực chân chính, cường giả sinh tồn, kẻ yếu đào thải.
Bất quá, có Diệp Trần ở đây, kết cục của địch nhân đã được định, cho tới bây giờ, Diệp Trần ngay cả một nửa thực lực cũng chưa thi triển ra, còn có siêu cấp đòn sát thủ cao siêu như Ngự Kiếm Thuật chưa sử dụng nữa.
- Sát!
Ba mươi dặm là khoảng cách công kích tốt nhất, xa một chút, lực công kích sẽ suy yếu quá nhiều, gần một chút, sẽ bị đối phương chiếm được tiên cơ, đứng ở lối vào của Kim Long Chiến Xa, Diệp Trần giơ Lôi kiếm kiếm lên chém xuống một kiếm.
Phốc phốc!
Bầu trời như bị xé nứt, lôi cầu màu đen viên mãn không sứt mẻ, bắn thẳng tới.
Công kích của những người khác theo sát phía sau.
Trong thời gian ngắn, đầy trời đều là dị tượng, hơn bốn mươi tên Đại năng Linh Hải Cảnh, 300 tên Cường giả Tinh Cực Cảnh, liên thủ phát động công kích rất là khủng bố, nửa bước vương giả cũng phải tránh lui ba thước, không dám đón đỡ, dưới nửa bước vương giả chỉ sợ sẽ chết ngay lập tức.
- Giết sạch bọn hắn.
Thủ lĩnh của Thủy Đào Tông vung tay lên, quát.
/1802
|