Nhị sư huynh nói không sai, bạo tạc quả có thể cảm ứng được khí tức sinh mệnh ở ngoài mấy trăm mét, bất quá mỗi một bạo tạc quả tử đều bạo tạc theo trình tự, trên cùng một cây không có khả năng có cả hai quả đồng thời bạo tạc được, nếu như không thể tránh toàn bộ thì có thể thả chậm tốc độ một chút, như vậy mới có đủ thời gian để phản ứng.
Trần Vũ Hân cũng không muốn thành tích của Diệp Trần quá khó coi nên, nói một vài chuyện cho hắn biết.
- Kỳ thật ngươi không cần phải nói cho ta biết đâu.
Diệp Trần ưa thích khiêu chiến, ưa thích tự mình tìm kiếm quy luật, trước khi tiến vào hiểm cảnh, không ai biết trong đó có gì cả, hết thảy đều không biết, chính vì hết thảy đều không biết, cho nên càng có thể thể hiện rõ lực phản ứng và quan sát của bản thân.
Lý Phong cười xùy một tiếng
- Trần sư muội, người ta căn bản không lĩnh tình, ngươi cần gì phải vẽ vời cho thêm chuyện chứ, có lẽ hắn tin rằng mình sẽ đạt được thành tích rất tốt?
- Câm miệng của ngươi lại, nếu như ngươi muốn tự tìm phiền phức.
Diệp Trần đã không so đo với sự châm chọc lúc trước của đối phương, nhưng hắn không phải tượng đất, coi như là tượng đất, cũng có ba phần nóng tính, đối với sự hùng hổ dọa người của Lý Phong, Diệp Trần lạnh lùng liếc qua đối phương, con mắt nhìn qua khiến thân thể Lý Phong tê rần, tư duy vẫn còn, nhưng thân thể dù thế nào cũng không nhúc nhích được, loại cảm giác này cứ như bị một loài sinh vật nguy hiểm nhất khóa chặt lại vậy, chỉ cần thoáng động thân thể một phát, sẽ lọt và đả kích mang tính hủy diệt.
- Trần sư muội, giúp ta mở thủy lậu đi.
Diệp Trần nói với Trần Vũ Hân.
- Tốt, tốt!
Trần Vũ Hân cũng bị Diệp Trần hù cho sợ rồi, nàng ẩn ẩn cảm giác được, Diệp Trần chỉ sợ so với tưởng tượng của nàng còn đáng sợ hơn gấp 10 lần, vừa rồi Diệp Trần nhằm vào chỉ là Nhị sư huynh Lý Phong, lại khiến nàng cũng cảm giác được một cổ khí tức gây nguy hiểm đến tánh mạng, đây là một loại tiềm thức không hiểu nguyên do tại sao.
Thủy lậu được mở ra, nước bắt đầu chảy xuống.
Vèo!
Thân hình lóe lên, Diệp Trần hóa thành một đạo ánh sáng màu lam, nhanh chóng chui vào trong bạo tạc quả viên, tốc độ cất bước so với Lý Phong chỉ nhanh hơn chứ không kém.
- Tốc độ thật nhanh!
Ngoại trừ Lý Phong và Trần Vũ Hân, những người khác không cảm giác được gì khác thường cả, bọn hắn đối với việc Diệp Trần quát Nhị sư huynh Lý Phong câm miệng, cảm thấy thập phần kinh ngạc và kinh sợ, bất kể nói thế nào, Lý Phong cũng là đệ tử của Long Thần Thiên Cung, mà Diệp Trần là một ngoại nhân, giữa hai người, bọn hắn tự nhiên sẽ thiên về Lý Phong, nhưng khi nhìn thấy được tốc độ cất bước của Diệp Trần, bọn hắn vẫn bị kinh ngạc thoáng một phát.
- Tốc độ nhanh làm được gì chứ, bạo tạc quả viên khảo thí chính là lực quan sát và lực phản ứng, hai thứ này không được, tốc độ nhanh cũng chỉ làm mình chật vật thêm tôi.
- Đúng vậy, hắn có thể đi ra trong vòng 400 khắc độ, ta liền ăn hết một quả bạo tạc quả tử.
- 400 khắc độ đã là thành tích rất tốt rồi, đi ra trong vòng 500 khắc độ, ta ăn hai quả bạo tạc quả tự, phải biết rằng trong chúng ta rất nhiều người khảo thí lần đầu, đều ngoài một ngàn khắc độ cả.
Phần đông đệ tử nhao nhao nghị luận, đa số đề không coi trọng Diệp Trần lắm.
- Hỗn đãn!
Diệp Trần vừa đi, Lý Phong lập tức theo thân thể tê liệt khôi phục lại, hắn cảm giác không còn chút thể diện nào cả, ở ngay trước mặt Trần Vũ Hân bị nói câm miệng, việc này chả khác nào làm nhục hắn, càng khiến cho hắn không cách nào tiếp nhận chính là bản thân mình rõ ràng lại bị đối phương hù dọa, cho dù thế nào cũng không thể tha thứ được.
Xấu hổ cực độ khiến Lý Phong trước tiên nghĩ đến không phải là sự đáng sợ của Diệp Trần, mà là nổi khuất nhục mình nhận phải, hắn liếc qua Trần Vũ Hân, trầm giọng nói:
- Hãy chờ xem! Đợi đến khi biết được thành tích, hắn sẽ biết được cái gì là tự rước lấy nhục.
Trần Vũ Hân nói:
- Nhị sư huynh, ngươi không cần phải đối lập với hắn, hắn nói thế nào cũng là thiên tài mà tông chủ coi trọng.
- Trần sư muội, ngươi nghiêng về phía hắn như vậy để làm gì?
Trên mặt Lý Phong lộ ra vẻ bất mãn.
Trần Vũ Hân thở dài một hơi, nàng biết Lý Phong bây giờ đang nổi nóng, nói gì hắn cũng sẽ không để vào tai, bất quá nàng có thể cảm giác được, Diệp Trần không phải là có tiếng không có miếng, chỉ sợ thật sự rất lợi hại, nếu như đúng như Du gia gia nói vậy thì Nhị sư huynh vô luận thế nào cũng không phải là đối thủ của hắn.
Rầm rầm rầm phanh. . .
Thanh âm bạo liệt không ngớt không dứt, từ gần tới xa.
Trong bạo tạc quả viên.
Một đạo bóng dáng nhàn nhạt xuyên thẳng qua trong ánh lửa, mỗi một lần di động, đều được cả dặm, ánh lửa chỉ có thể đuổi theo phía sau hắn, căn bản không chạm được vào bản thể của hắn.
Mà nơi phát ra những ánh lửa này, lại là từng khỏa trái cây, trái cây là do trên cây mọc ra, theo quỹ tích của ánh lửa nhìn lại, có thể thấy trên những cành cây dài có từng khỏa trái cây phảng phất như tổ ong, lớn chừng chậu rửa mặt, mà bên trong nguyên một đám động lớn chừng long nhãn kia, không ngừng có trài cây hình bầu dục phun ra, gặp được khí lưu mạnh mẽ hoặc là vật thể, lập tức phát sinh bạo tạc, ánh lửa trùng trùng điệp điệp.
Diệp Trần tuy rằng không cách nào phóng thích linh hồn lực ra ngoài, nhưng ánh mắt của hắn, vẫn như mắt chim ưng, quỹ tích phun ra của trái cây toàn bộ đều khắc sâu trong đồng tử, sau đó căn cứ những quỹ tích này, nhanh chóng tính toán ra một thông đạo an toàn nhất, lấy tốc độ nhanh nhất xuyên thẳng qua.
Ầm ầm!
Trên mấy chục thân cây lớn ở bốn phía, chí ít có trên trăm quả tử được phun ra, đụng vào nhau, ánh lửa như cây nấm, phóng lên trời, mà Diệp Trần tại ranh giới như ngàn cân treo sợi tóc, dĩ nhiên lại xuyên qua ánh lửa kiểu cây nấm, bởi vì không thể động dụng Chân Nguyên, nếu ánh lửa kia chỉ còn kém một chút nữa là có thể đốt tới y phục của hắn rồi, nhưng hiện giờ thì dù có đuổi thế nào cũng không kịp.
Ân? Phía trước cái kia khỏa bạo tạc quả tựa hồ không tầm thường
Trong vườn trái cây chỉ có một đầu đại đạo, đại đạo này có hình vòng tròn, vòng tròn có cùng chung một điểm, ước chừng chạy trốn một phần ba lộ tuyến, bên trái đại đạo phía trước, xuất hiện một gốc bạo tạc quả thụ cao gấp mấy lần những gốc bạo tạc quả thụ bình thường, bạo tạc quả tử trên đó cũng lớn chừng cái vạc nước, lối vào là cửa động rậm rạp chằng chịt, từng cửa động đều lớn chừng một nắm đấm.
Trần Vũ Hân cũng không muốn thành tích của Diệp Trần quá khó coi nên, nói một vài chuyện cho hắn biết.
- Kỳ thật ngươi không cần phải nói cho ta biết đâu.
Diệp Trần ưa thích khiêu chiến, ưa thích tự mình tìm kiếm quy luật, trước khi tiến vào hiểm cảnh, không ai biết trong đó có gì cả, hết thảy đều không biết, chính vì hết thảy đều không biết, cho nên càng có thể thể hiện rõ lực phản ứng và quan sát của bản thân.
Lý Phong cười xùy một tiếng
- Trần sư muội, người ta căn bản không lĩnh tình, ngươi cần gì phải vẽ vời cho thêm chuyện chứ, có lẽ hắn tin rằng mình sẽ đạt được thành tích rất tốt?
- Câm miệng của ngươi lại, nếu như ngươi muốn tự tìm phiền phức.
Diệp Trần đã không so đo với sự châm chọc lúc trước của đối phương, nhưng hắn không phải tượng đất, coi như là tượng đất, cũng có ba phần nóng tính, đối với sự hùng hổ dọa người của Lý Phong, Diệp Trần lạnh lùng liếc qua đối phương, con mắt nhìn qua khiến thân thể Lý Phong tê rần, tư duy vẫn còn, nhưng thân thể dù thế nào cũng không nhúc nhích được, loại cảm giác này cứ như bị một loài sinh vật nguy hiểm nhất khóa chặt lại vậy, chỉ cần thoáng động thân thể một phát, sẽ lọt và đả kích mang tính hủy diệt.
- Trần sư muội, giúp ta mở thủy lậu đi.
Diệp Trần nói với Trần Vũ Hân.
- Tốt, tốt!
Trần Vũ Hân cũng bị Diệp Trần hù cho sợ rồi, nàng ẩn ẩn cảm giác được, Diệp Trần chỉ sợ so với tưởng tượng của nàng còn đáng sợ hơn gấp 10 lần, vừa rồi Diệp Trần nhằm vào chỉ là Nhị sư huynh Lý Phong, lại khiến nàng cũng cảm giác được một cổ khí tức gây nguy hiểm đến tánh mạng, đây là một loại tiềm thức không hiểu nguyên do tại sao.
Thủy lậu được mở ra, nước bắt đầu chảy xuống.
Vèo!
Thân hình lóe lên, Diệp Trần hóa thành một đạo ánh sáng màu lam, nhanh chóng chui vào trong bạo tạc quả viên, tốc độ cất bước so với Lý Phong chỉ nhanh hơn chứ không kém.
- Tốc độ thật nhanh!
Ngoại trừ Lý Phong và Trần Vũ Hân, những người khác không cảm giác được gì khác thường cả, bọn hắn đối với việc Diệp Trần quát Nhị sư huynh Lý Phong câm miệng, cảm thấy thập phần kinh ngạc và kinh sợ, bất kể nói thế nào, Lý Phong cũng là đệ tử của Long Thần Thiên Cung, mà Diệp Trần là một ngoại nhân, giữa hai người, bọn hắn tự nhiên sẽ thiên về Lý Phong, nhưng khi nhìn thấy được tốc độ cất bước của Diệp Trần, bọn hắn vẫn bị kinh ngạc thoáng một phát.
- Tốc độ nhanh làm được gì chứ, bạo tạc quả viên khảo thí chính là lực quan sát và lực phản ứng, hai thứ này không được, tốc độ nhanh cũng chỉ làm mình chật vật thêm tôi.
- Đúng vậy, hắn có thể đi ra trong vòng 400 khắc độ, ta liền ăn hết một quả bạo tạc quả tử.
- 400 khắc độ đã là thành tích rất tốt rồi, đi ra trong vòng 500 khắc độ, ta ăn hai quả bạo tạc quả tự, phải biết rằng trong chúng ta rất nhiều người khảo thí lần đầu, đều ngoài một ngàn khắc độ cả.
Phần đông đệ tử nhao nhao nghị luận, đa số đề không coi trọng Diệp Trần lắm.
- Hỗn đãn!
Diệp Trần vừa đi, Lý Phong lập tức theo thân thể tê liệt khôi phục lại, hắn cảm giác không còn chút thể diện nào cả, ở ngay trước mặt Trần Vũ Hân bị nói câm miệng, việc này chả khác nào làm nhục hắn, càng khiến cho hắn không cách nào tiếp nhận chính là bản thân mình rõ ràng lại bị đối phương hù dọa, cho dù thế nào cũng không thể tha thứ được.
Xấu hổ cực độ khiến Lý Phong trước tiên nghĩ đến không phải là sự đáng sợ của Diệp Trần, mà là nổi khuất nhục mình nhận phải, hắn liếc qua Trần Vũ Hân, trầm giọng nói:
- Hãy chờ xem! Đợi đến khi biết được thành tích, hắn sẽ biết được cái gì là tự rước lấy nhục.
Trần Vũ Hân nói:
- Nhị sư huynh, ngươi không cần phải đối lập với hắn, hắn nói thế nào cũng là thiên tài mà tông chủ coi trọng.
- Trần sư muội, ngươi nghiêng về phía hắn như vậy để làm gì?
Trên mặt Lý Phong lộ ra vẻ bất mãn.
Trần Vũ Hân thở dài một hơi, nàng biết Lý Phong bây giờ đang nổi nóng, nói gì hắn cũng sẽ không để vào tai, bất quá nàng có thể cảm giác được, Diệp Trần không phải là có tiếng không có miếng, chỉ sợ thật sự rất lợi hại, nếu như đúng như Du gia gia nói vậy thì Nhị sư huynh vô luận thế nào cũng không phải là đối thủ của hắn.
Rầm rầm rầm phanh. . .
Thanh âm bạo liệt không ngớt không dứt, từ gần tới xa.
Trong bạo tạc quả viên.
Một đạo bóng dáng nhàn nhạt xuyên thẳng qua trong ánh lửa, mỗi một lần di động, đều được cả dặm, ánh lửa chỉ có thể đuổi theo phía sau hắn, căn bản không chạm được vào bản thể của hắn.
Mà nơi phát ra những ánh lửa này, lại là từng khỏa trái cây, trái cây là do trên cây mọc ra, theo quỹ tích của ánh lửa nhìn lại, có thể thấy trên những cành cây dài có từng khỏa trái cây phảng phất như tổ ong, lớn chừng chậu rửa mặt, mà bên trong nguyên một đám động lớn chừng long nhãn kia, không ngừng có trài cây hình bầu dục phun ra, gặp được khí lưu mạnh mẽ hoặc là vật thể, lập tức phát sinh bạo tạc, ánh lửa trùng trùng điệp điệp.
Diệp Trần tuy rằng không cách nào phóng thích linh hồn lực ra ngoài, nhưng ánh mắt của hắn, vẫn như mắt chim ưng, quỹ tích phun ra của trái cây toàn bộ đều khắc sâu trong đồng tử, sau đó căn cứ những quỹ tích này, nhanh chóng tính toán ra một thông đạo an toàn nhất, lấy tốc độ nhanh nhất xuyên thẳng qua.
Ầm ầm!
Trên mấy chục thân cây lớn ở bốn phía, chí ít có trên trăm quả tử được phun ra, đụng vào nhau, ánh lửa như cây nấm, phóng lên trời, mà Diệp Trần tại ranh giới như ngàn cân treo sợi tóc, dĩ nhiên lại xuyên qua ánh lửa kiểu cây nấm, bởi vì không thể động dụng Chân Nguyên, nếu ánh lửa kia chỉ còn kém một chút nữa là có thể đốt tới y phục của hắn rồi, nhưng hiện giờ thì dù có đuổi thế nào cũng không kịp.
Ân? Phía trước cái kia khỏa bạo tạc quả tựa hồ không tầm thường
Trong vườn trái cây chỉ có một đầu đại đạo, đại đạo này có hình vòng tròn, vòng tròn có cùng chung một điểm, ước chừng chạy trốn một phần ba lộ tuyến, bên trái đại đạo phía trước, xuất hiện một gốc bạo tạc quả thụ cao gấp mấy lần những gốc bạo tạc quả thụ bình thường, bạo tạc quả tử trên đó cũng lớn chừng cái vạc nước, lối vào là cửa động rậm rạp chằng chịt, từng cửa động đều lớn chừng một nắm đấm.
/1802
|