Chương 1458: Mạt Nhật Lưu Tinh Kiếm
Tuy một kiếm này vẫn chưa đại thành, nhưng Diệp Trần đã đặt cho nó một cái tên, gọi là - Mạt Nhật Lưu Tinh Kiếm!
Một kiếm này tựa như một khỏa lưu tinh bị thiêu đốt bay xẹt qua phía chân trời, trông hệt như cảnh tượng tận thế vậy.
Đương nhiên, khi ngũ hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ đều hội tụ đủ, một kiếm này sẽ hóa thành “tận thế chi kiếm” thực sự, trước mắt nó chỉ mới được bao hàm bốn loại áo nghĩa Kim Thủy Hỏa Thổ mà thôi.
Mạt Nhật Lưu Tinh Kiếm có tiền cảnh còn muốn xa rộng hơn rất nhiều so với Siếp Na Huy Hoàng, dù chỉ mới có bốn loại áo nghĩa nhưng nó đã có thể đạt tới tình trạng Tứ Chuyển cực hạn kiếm pháp rồi, trong khi cực hạn của Siếp Na Huy Hoàng vẫn là cao đẳng Tứ Chuyển mà thôi.
Bất quá tạm thời Siếp Na Huy Hoàng vẫn là sát chiêu hữu dụng nhất, vì Mạt Nhật Lưu Tinh Kiếm chỉ vừa mới đạt tiểu thành.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt lại thêm nửa năm qua đi.
Khoảng cách Diệp Trần ly khai Thần Chi Nhạc Viên đã hơn một năm rồi.
Trong thời gian hơn một năm này, các thành viên của Thần Chi Nhạc Viên cũng có được tiến bộ rất lớn, nhưng tiến bộ lớn nhất trong số đó vẫn là A Cửu, Độc Cô Tuyệt, Từ Tĩnh và những người nổi bật khác. Thực lực của A Cửu tại Thần Chi Nhạc Viên đã không còn ai có thể ngăn cản, đương nhiên, Vô Sinh đao khách Lãnh Phi Phàm cũng không kém bao nhiêu, hắn là người duy nhất có thể chống lại A Cửu, về phần Độc Cô Tuyệt cùng Từ Tĩnh, rốt cuộc vẫn là kẻ đến sau, muốn truy cản kịp hai người kia cũng không phải là sự tình một sớm một chiều.
Nếu như nói lúc Diệp Trần còn ở tại Thần Chi Nhạc Viên là thời đại hoàng kim, thì như vậy sau khi Diệp Trần rời khỏi Thần Chi Nhạc Viên, chính là thời đại Bạch kim. So với thời đại Hoàng kim chỉ có hơn chứ không kém, dù sao tuy thiếu đi gã quái vật Diệp Trần này, nhưng lại có nhiều thêm mấy cao thủ đỉnh cấp khác, số lượng tăng lên cũng làm cho sức mạnh tăng lên theo.
Đáng nhắc tới chính là, Thần Hữu Nữ Vương của Ma Thần Nhạc Viên cũng đã xông qua được Chiến Thần tháp tầng thứ 10, tựa hồ sự tồn tại của Diệp Trần đã kích thích tiến bộ của ả.
Tiềm lực của Hắc Ám Thần Nữ không phải người bình thường có thể so sánh, trong quá khứ, vì không có người mạnh hơn so với ả cho nên áp lực không lớn, hiện tại thì đã có Diệp Trần. Điều này làm cho ả biết rõ người giỏi còn có người giỏi hơn, thiên ngoại hữu thiên, vì vậy tiến bộ không lớn mới là lạ. Trong thời đại phải có một thiên tài giỏi hơn tất cả mọi người, thì mới có thể làm xuất hiện thêm những thiên tài mạnh mẽ hơn nữa, đây là quy luật bất biến của vũ trụ đấy.
Đối với Thần Chi Nhạc Viên, Diệp Trần không phải để ý quá nhiều, có A Cửu, Lãnh Phi Phàm trấn thủ, lại thêm những người như Độc Cô Tuyệt cùng Từ Tĩnh, Mộ Dung Khuynh Thành đang phát triển rất nhanh, vì vậy không cần hắn phải lo lắng nhiều, nên lo lắng chính là những Nhạc Viên khác.
Đương nhiên, cũng không thể coi thường những Nhạc Viên khác, Thần Chi Nhạc Viên tuy đang trong thời kì đỉnh phong nhất, thế nhưng mà các Nhạc Viên khác cũng sẽ toát ra nhiều thiên tài mới, Thần Chi Nhạc Viên tối đa chỉ chiếm chút ưu thế mà thôi.
Trong nửa năm này, Diệp Trần cuối cùng cũng đã đem Mạt Nhật Lưu Tinh Kiếm tìm hiểu đến đại thành cảnh giới, dù là không xuất ra kiếm ý nhưng Mạt Nhật Lưu Tinh Kiếm đã không phải là thứ mà Phong Đế Vương giả có thể chịu đựng được lâu.
Vèo!
Ngày hôm đó, Diệp Trần đã đi ra khỏi Diễm Hỏa Tinh, tiến về phía Bàn Thạch quân doanh trên Bạch Nhận Tinh Cầu tại Bạch Hổ tinh vực.
Hắn và bốn người Xích Phong Đế định ước trước, vào tuần sau sẽ gặp mặt.
Chủ nhân, mục tiêu đã ly khai khỏi Diễm Hỏa Tinh rồi.
Bên trên mười mấy cái tinh cầu xung quanh Diễm Hỏa Tinh, hơn mười đạo ảo ảnh nhao nhao xuất hiện, hướng về bọn dị tộc Hoàng giả bẩm báo tin tức mới nhất.
Hừ, rốt cục cũng chịu đi ra, lần này ngươi có đến mà không có về rồi.
Thiên tài kiệt xuất nhất của Nhân loại sắp vẫn lạc, ngẫm lại liền khiến ta thật hưng phấn.
Mười Hoàng giả chúng ta mà đi ám sát một tên tiểu bối, khả năng thất bại là không có a.
Trong tinh không, Diệp Trần vừa mới lấy Đế Giang số ra liền cảm giác được nguy hiểm.
Ông ông ông!
Bốn phương tám hướng trong tinh không trống rỗng liền xuất hiện hơn mười gã Hoàng giả.
Có Ma tộc, Dạ Xoa tộc, Tà Linh tộc, Lục Nhân tộc, tổng cộng cộng lại có đến mười ba tên, trong mười ba tên này, yếu nhất cũng là sơ đẳng đỉnh phong Hoàng giả, mạnh nhất là Trung đẳng đỉnh phong Hoàng giả. Diệp Trần cũng không khó tưởng tượng tại sao hành tung của mình bị bại lộ, khẳng định đã bị đối phương giám sát rồi, nếu không sẽ không có chuyện vừa ly khai Diễm Hỏa Tinh thì đã lọt vào vây khốn như vậy.
Không xuất hiện thì thôi, một khi xuất hiện thì tất nhiên sẽ không có hảo ý.
“Trên địa bàn của Nhân tộc lại xuất hiện dị tộc Hoàng giả, hơn nữa còn dám gióng trống khua chiêng xuất hiện, xem ra, đám dị tộc cao tầng đã đưa mình vào trong danh sách tất sát rồi.”
Cười lạnh một tiếng, Diệp Trần nói: Đã để các vị đợi lâu rồi.
Hắn cũng không úy kỵ, trái lại còn có chút chờ mong, Siếp Na Huy Hoàng cùng Mạt Nhật Lưu Tinh Kiếm vừa luyện xong nên chưa bao giờ được thi triển qua, lần này vừa vặn nhìn xem cả hai mạnh bao nhiêu.
Sự trấn định của Diệp Trần lại để cho Ma Thủ Hoàng khẽ chau mày, tình huống lúc này tựa hồ có chút biến hóa, bất kể là ai, thoáng cái gặp phải mười vị Hoàng giả, nhất định sẽ sinh ra một tia kinh hãi, nhưng tại trên người Diệp Trần, hắn nhìn không ra bất luận mặt trái cảm xúc gì, tựa hồ hắn căn bản không thèm để ý đến tình cảnh mình đang gặp phải.
Hay hoặc là nói, hắn nhất định có được nắm chắc có thể trốn thoát.
Về phần đối phương có thực lực để chống lại bọn hắn, Ma Thủ Hoàng hoàn toàn không nghĩ tới phương diện này, có chăng chỉ là nói đùa mà thôi, một tên tiểu gia hỏa Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên, cho dù là thiên tài thế nào cũng không có khả năng chống lại 13 vị Hoàng giả, trừ phi đối phương có thực lực cao đẳng Hoàng giả, hơn nữa cho dù là cao đẳng Hoàng giả đi nữa mà đụng phải bọn hắn, ai sống ai chết cũng còn khó mà nói đấy.
Tiểu tử, có thể chết trên tay chúng ta là vinh hạnh của ngươi rồi, lần trước khi chúng ta ám sát các Nhân tộc thiên tài, gần kề chỉ xuất động bảy vị Hoàng giả mà thôi, thế nhưng lần này lại nhiều gấp đôi đấy.
Lục Nhân tộc Hoàng giả dù bận mấy vẫn ung dung nhìn xem Diệp Trần.
Vậy sao? Bất quá lần này các ngươi rất có thể nhận lấy sát vũ mà về rồi. Nếu như bên trong hàng ngũ của đối phương có một gã cao đẳng Hoàng giả, có lẽ Diệp Trần sẽ dùng tất cả biện pháp để đào thoát, nhưng đáng tiếc, đối phương không có kẻ nào đủ mạnh như vậy.
A, đúng là rất có tự tin.
Dạ Xoa tộc Hoàng giả cười lạnh, tại trong mắt hắn, các thiên tài đều có tự tin, dù là gặp phải tuyệt cảnh cũng sẽ không tuyệt vọng, bất quá loại tự tin này ngược lại đã để cho hắn hưng phấn lên. Từ tự tin đến tuyệt vọng, đây chính là một quá trình mỹ diệu, nếu thoáng cái giết đối phương thì như vậy cũng không phải là có ý tứ.
Ma Thủ Hoàng, làm sao vậy?
Thiết Giác Hoàng đã quen thuộc với tính cách của Ma Thủ Hoàng nên cảm thấy có chút kỳ quái, từ trước đến nay đối phương làm việc luôn có cân nhắc cẩn thận và quyết đoán, nhưng hiện tại, hắn chứng kiến được một tia chần chờ từ trong mắt đối phương.
Không có gì chứ?
Ma Thủ Hoàng cười cười, hắn bỏ đi nghi kị trong lòng, mặc kệ là hắn phỏng đoán như thế nào cũng đều không cho rằng Diệp Trần có thể chạy thoát ra tìm đường sống, khả năng này tuyệt đối là hoang đường.
Giết!
Vung tay lên, Ma Thủ Hoàng đã phát động ra lệnh vây giết.
Mười ba tên Hoàng giả đồng loạt vây giết là không phải chuyện đùa, Diệp Trần cũng không dám khinh thường, dù sao, công kích của hắn tuy lợi hại, nhưng về mặt phòng ngự vẫn còn kém không ít, gần kề chỉ mạnh hơn một ít so với sơ đẳng Hoàng giả mà thôi.
Siếp Na Huy Hoàng, hãy để cho ta nhìn thấy uy lực thực sự của ngươi đi!
Diệp Trần thân hình lập loè bất định, so với trước đây, quỹ tích di động của Diệp Trần càng thêm phiêu hốt bất định, hư không phảng phất nhưng không trở thành bất luận trở ngại gì đối với hắn, ngoại trừ việc không thể thuấn di, tại bên trên tính linh hoạt, hắn đã hoàn toàn đã vượt qua trung đẳng Hoàng giả.
Đi. Phi Thiên kiếm lập tức vung lên, vô số kiếm quang dung hợp cùng một chỗ rồi áp súc thành một điểm, hướng phía tên sơ đẳng đỉnh phong Hoàng giả Lục Nhân tộc lao đi.
Một kiếm này nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, thêm nữa tính huyền ảo của nó không chỉ là tốc độ nhanh.
Lúc tên Lục Nhân tộc sơ đẳng đỉnh phong Hoàng giả này vừa chuẩn bị thuấn di thì kiếm quang bỗng nhiên phát nổ, hóa thành một “tử vong chi võng” bao phủ qua đối phương, “xuy xuy xuy xuy”, vô số tiếng thiết cắt vang lên.
Gã Lục Nhân tộc sơ đẳng đỉnh phong Hoàng giả này thoáng cái bị chia cắt làm ngàn vạn khối, cho dù là bảo giáp sơ đẳng Hoàng cấp cũng đều không thể ngăn trở, vết thương chồng chất.
Tuy một kiếm này vẫn chưa đại thành, nhưng Diệp Trần đã đặt cho nó một cái tên, gọi là - Mạt Nhật Lưu Tinh Kiếm!
Một kiếm này tựa như một khỏa lưu tinh bị thiêu đốt bay xẹt qua phía chân trời, trông hệt như cảnh tượng tận thế vậy.
Đương nhiên, khi ngũ hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ đều hội tụ đủ, một kiếm này sẽ hóa thành “tận thế chi kiếm” thực sự, trước mắt nó chỉ mới được bao hàm bốn loại áo nghĩa Kim Thủy Hỏa Thổ mà thôi.
Mạt Nhật Lưu Tinh Kiếm có tiền cảnh còn muốn xa rộng hơn rất nhiều so với Siếp Na Huy Hoàng, dù chỉ mới có bốn loại áo nghĩa nhưng nó đã có thể đạt tới tình trạng Tứ Chuyển cực hạn kiếm pháp rồi, trong khi cực hạn của Siếp Na Huy Hoàng vẫn là cao đẳng Tứ Chuyển mà thôi.
Bất quá tạm thời Siếp Na Huy Hoàng vẫn là sát chiêu hữu dụng nhất, vì Mạt Nhật Lưu Tinh Kiếm chỉ vừa mới đạt tiểu thành.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt lại thêm nửa năm qua đi.
Khoảng cách Diệp Trần ly khai Thần Chi Nhạc Viên đã hơn một năm rồi.
Trong thời gian hơn một năm này, các thành viên của Thần Chi Nhạc Viên cũng có được tiến bộ rất lớn, nhưng tiến bộ lớn nhất trong số đó vẫn là A Cửu, Độc Cô Tuyệt, Từ Tĩnh và những người nổi bật khác. Thực lực của A Cửu tại Thần Chi Nhạc Viên đã không còn ai có thể ngăn cản, đương nhiên, Vô Sinh đao khách Lãnh Phi Phàm cũng không kém bao nhiêu, hắn là người duy nhất có thể chống lại A Cửu, về phần Độc Cô Tuyệt cùng Từ Tĩnh, rốt cuộc vẫn là kẻ đến sau, muốn truy cản kịp hai người kia cũng không phải là sự tình một sớm một chiều.
Nếu như nói lúc Diệp Trần còn ở tại Thần Chi Nhạc Viên là thời đại hoàng kim, thì như vậy sau khi Diệp Trần rời khỏi Thần Chi Nhạc Viên, chính là thời đại Bạch kim. So với thời đại Hoàng kim chỉ có hơn chứ không kém, dù sao tuy thiếu đi gã quái vật Diệp Trần này, nhưng lại có nhiều thêm mấy cao thủ đỉnh cấp khác, số lượng tăng lên cũng làm cho sức mạnh tăng lên theo.
Đáng nhắc tới chính là, Thần Hữu Nữ Vương của Ma Thần Nhạc Viên cũng đã xông qua được Chiến Thần tháp tầng thứ 10, tựa hồ sự tồn tại của Diệp Trần đã kích thích tiến bộ của ả.
Tiềm lực của Hắc Ám Thần Nữ không phải người bình thường có thể so sánh, trong quá khứ, vì không có người mạnh hơn so với ả cho nên áp lực không lớn, hiện tại thì đã có Diệp Trần. Điều này làm cho ả biết rõ người giỏi còn có người giỏi hơn, thiên ngoại hữu thiên, vì vậy tiến bộ không lớn mới là lạ. Trong thời đại phải có một thiên tài giỏi hơn tất cả mọi người, thì mới có thể làm xuất hiện thêm những thiên tài mạnh mẽ hơn nữa, đây là quy luật bất biến của vũ trụ đấy.
Đối với Thần Chi Nhạc Viên, Diệp Trần không phải để ý quá nhiều, có A Cửu, Lãnh Phi Phàm trấn thủ, lại thêm những người như Độc Cô Tuyệt cùng Từ Tĩnh, Mộ Dung Khuynh Thành đang phát triển rất nhanh, vì vậy không cần hắn phải lo lắng nhiều, nên lo lắng chính là những Nhạc Viên khác.
Đương nhiên, cũng không thể coi thường những Nhạc Viên khác, Thần Chi Nhạc Viên tuy đang trong thời kì đỉnh phong nhất, thế nhưng mà các Nhạc Viên khác cũng sẽ toát ra nhiều thiên tài mới, Thần Chi Nhạc Viên tối đa chỉ chiếm chút ưu thế mà thôi.
Trong nửa năm này, Diệp Trần cuối cùng cũng đã đem Mạt Nhật Lưu Tinh Kiếm tìm hiểu đến đại thành cảnh giới, dù là không xuất ra kiếm ý nhưng Mạt Nhật Lưu Tinh Kiếm đã không phải là thứ mà Phong Đế Vương giả có thể chịu đựng được lâu.
Vèo!
Ngày hôm đó, Diệp Trần đã đi ra khỏi Diễm Hỏa Tinh, tiến về phía Bàn Thạch quân doanh trên Bạch Nhận Tinh Cầu tại Bạch Hổ tinh vực.
Hắn và bốn người Xích Phong Đế định ước trước, vào tuần sau sẽ gặp mặt.
Chủ nhân, mục tiêu đã ly khai khỏi Diễm Hỏa Tinh rồi.
Bên trên mười mấy cái tinh cầu xung quanh Diễm Hỏa Tinh, hơn mười đạo ảo ảnh nhao nhao xuất hiện, hướng về bọn dị tộc Hoàng giả bẩm báo tin tức mới nhất.
Hừ, rốt cục cũng chịu đi ra, lần này ngươi có đến mà không có về rồi.
Thiên tài kiệt xuất nhất của Nhân loại sắp vẫn lạc, ngẫm lại liền khiến ta thật hưng phấn.
Mười Hoàng giả chúng ta mà đi ám sát một tên tiểu bối, khả năng thất bại là không có a.
Trong tinh không, Diệp Trần vừa mới lấy Đế Giang số ra liền cảm giác được nguy hiểm.
Ông ông ông!
Bốn phương tám hướng trong tinh không trống rỗng liền xuất hiện hơn mười gã Hoàng giả.
Có Ma tộc, Dạ Xoa tộc, Tà Linh tộc, Lục Nhân tộc, tổng cộng cộng lại có đến mười ba tên, trong mười ba tên này, yếu nhất cũng là sơ đẳng đỉnh phong Hoàng giả, mạnh nhất là Trung đẳng đỉnh phong Hoàng giả. Diệp Trần cũng không khó tưởng tượng tại sao hành tung của mình bị bại lộ, khẳng định đã bị đối phương giám sát rồi, nếu không sẽ không có chuyện vừa ly khai Diễm Hỏa Tinh thì đã lọt vào vây khốn như vậy.
Không xuất hiện thì thôi, một khi xuất hiện thì tất nhiên sẽ không có hảo ý.
“Trên địa bàn của Nhân tộc lại xuất hiện dị tộc Hoàng giả, hơn nữa còn dám gióng trống khua chiêng xuất hiện, xem ra, đám dị tộc cao tầng đã đưa mình vào trong danh sách tất sát rồi.”
Cười lạnh một tiếng, Diệp Trần nói: Đã để các vị đợi lâu rồi.
Hắn cũng không úy kỵ, trái lại còn có chút chờ mong, Siếp Na Huy Hoàng cùng Mạt Nhật Lưu Tinh Kiếm vừa luyện xong nên chưa bao giờ được thi triển qua, lần này vừa vặn nhìn xem cả hai mạnh bao nhiêu.
Sự trấn định của Diệp Trần lại để cho Ma Thủ Hoàng khẽ chau mày, tình huống lúc này tựa hồ có chút biến hóa, bất kể là ai, thoáng cái gặp phải mười vị Hoàng giả, nhất định sẽ sinh ra một tia kinh hãi, nhưng tại trên người Diệp Trần, hắn nhìn không ra bất luận mặt trái cảm xúc gì, tựa hồ hắn căn bản không thèm để ý đến tình cảnh mình đang gặp phải.
Hay hoặc là nói, hắn nhất định có được nắm chắc có thể trốn thoát.
Về phần đối phương có thực lực để chống lại bọn hắn, Ma Thủ Hoàng hoàn toàn không nghĩ tới phương diện này, có chăng chỉ là nói đùa mà thôi, một tên tiểu gia hỏa Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên, cho dù là thiên tài thế nào cũng không có khả năng chống lại 13 vị Hoàng giả, trừ phi đối phương có thực lực cao đẳng Hoàng giả, hơn nữa cho dù là cao đẳng Hoàng giả đi nữa mà đụng phải bọn hắn, ai sống ai chết cũng còn khó mà nói đấy.
Tiểu tử, có thể chết trên tay chúng ta là vinh hạnh của ngươi rồi, lần trước khi chúng ta ám sát các Nhân tộc thiên tài, gần kề chỉ xuất động bảy vị Hoàng giả mà thôi, thế nhưng lần này lại nhiều gấp đôi đấy.
Lục Nhân tộc Hoàng giả dù bận mấy vẫn ung dung nhìn xem Diệp Trần.
Vậy sao? Bất quá lần này các ngươi rất có thể nhận lấy sát vũ mà về rồi. Nếu như bên trong hàng ngũ của đối phương có một gã cao đẳng Hoàng giả, có lẽ Diệp Trần sẽ dùng tất cả biện pháp để đào thoát, nhưng đáng tiếc, đối phương không có kẻ nào đủ mạnh như vậy.
A, đúng là rất có tự tin.
Dạ Xoa tộc Hoàng giả cười lạnh, tại trong mắt hắn, các thiên tài đều có tự tin, dù là gặp phải tuyệt cảnh cũng sẽ không tuyệt vọng, bất quá loại tự tin này ngược lại đã để cho hắn hưng phấn lên. Từ tự tin đến tuyệt vọng, đây chính là một quá trình mỹ diệu, nếu thoáng cái giết đối phương thì như vậy cũng không phải là có ý tứ.
Ma Thủ Hoàng, làm sao vậy?
Thiết Giác Hoàng đã quen thuộc với tính cách của Ma Thủ Hoàng nên cảm thấy có chút kỳ quái, từ trước đến nay đối phương làm việc luôn có cân nhắc cẩn thận và quyết đoán, nhưng hiện tại, hắn chứng kiến được một tia chần chờ từ trong mắt đối phương.
Không có gì chứ?
Ma Thủ Hoàng cười cười, hắn bỏ đi nghi kị trong lòng, mặc kệ là hắn phỏng đoán như thế nào cũng đều không cho rằng Diệp Trần có thể chạy thoát ra tìm đường sống, khả năng này tuyệt đối là hoang đường.
Giết!
Vung tay lên, Ma Thủ Hoàng đã phát động ra lệnh vây giết.
Mười ba tên Hoàng giả đồng loạt vây giết là không phải chuyện đùa, Diệp Trần cũng không dám khinh thường, dù sao, công kích của hắn tuy lợi hại, nhưng về mặt phòng ngự vẫn còn kém không ít, gần kề chỉ mạnh hơn một ít so với sơ đẳng Hoàng giả mà thôi.
Siếp Na Huy Hoàng, hãy để cho ta nhìn thấy uy lực thực sự của ngươi đi!
Diệp Trần thân hình lập loè bất định, so với trước đây, quỹ tích di động của Diệp Trần càng thêm phiêu hốt bất định, hư không phảng phất nhưng không trở thành bất luận trở ngại gì đối với hắn, ngoại trừ việc không thể thuấn di, tại bên trên tính linh hoạt, hắn đã hoàn toàn đã vượt qua trung đẳng Hoàng giả.
Đi. Phi Thiên kiếm lập tức vung lên, vô số kiếm quang dung hợp cùng một chỗ rồi áp súc thành một điểm, hướng phía tên sơ đẳng đỉnh phong Hoàng giả Lục Nhân tộc lao đi.
Một kiếm này nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, thêm nữa tính huyền ảo của nó không chỉ là tốc độ nhanh.
Lúc tên Lục Nhân tộc sơ đẳng đỉnh phong Hoàng giả này vừa chuẩn bị thuấn di thì kiếm quang bỗng nhiên phát nổ, hóa thành một “tử vong chi võng” bao phủ qua đối phương, “xuy xuy xuy xuy”, vô số tiếng thiết cắt vang lên.
Gã Lục Nhân tộc sơ đẳng đỉnh phong Hoàng giả này thoáng cái bị chia cắt làm ngàn vạn khối, cho dù là bảo giáp sơ đẳng Hoàng cấp cũng đều không thể ngăn trở, vết thương chồng chất.
/1802
|