Chương 1455: Sinh Tử Cảnh Thất trọng thiên, Kiếm Nguyên
Hàn huyên tâm sự suốt mấy ngày, mấy ngày sau, Diệp Trần trở lại Thần Chi Nhạc Viên lần nữa.
Lần này, hắn quyết tâm trùng kích Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên, ở Thần Chi Nhạc Viên đã không chiếm được thêm sự tiến bộ nào nữa, thời gian tháp mặc dù có thể sinh ra nhiều thời gian hơn, gấp trăm lần thời gian ở ngoại giới, nhưng Diệp Trần cũng hiểu rất rõ, một khi đạt đến Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên thì ngộ tính sẽ có gia tăng thật lớn, nếu hiện tại cần một trăm năm mới có thể lĩnh ngộ ra một môn võ học, thì đến Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên, nói không chừng chỉ cần một hai năm là đạt được, dĩ nhiên, đây là nói đối với người có ngộ tính cao. Nếu ngộ tính chỉ thuộc về trình độ trung bình, thì dù có ngây ngốc ở Thần Chi Nhạc Viên mấy chục năm thậm chí trên trăm năm cũng chẳng có tiến bộ gì đáng kể.
Trước mắt, Diệp Trần đã có chín thành chín nắm chắc có thể trùng kích vào Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên, căn cơ coi như đã ổn, nếu lúc này không trùng kích đi lên thì còn đợi đến khi nào nữa chứ.
Ta nghe nói ngươi đã quyết tâm trùng kích Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên rồi phải không ?.
Vô Song Vương A Cửu không biết từ nơi nào biết được tin tức này, nhìn thấy Diệp Trần, liền hỏi.
Đúng vậy, đã đến lúc rồi.
Diệp Trần gật đầu.
Tốt, ngươi cứ đi trước một bước, sau đó sẽ tới ta. A Cửu cũng không cảm thấy kỳ quái về lựa chọn của Diệp Trần, ai mà không biết thời gian tháp là một chỗ tốt, nếu Diệp Trần lựa chọn trùng kích vào Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên thì khẳng định đã tính toán vạn toàn rồi. Mà bản thân hắn cũng còn cần ngây ngốc ở đây thêm một thời gian ngắn nữa, hiện tại, hắn cũng đã có Chiến Đế thực lực, có thể xông đến Chiến Thần Tháp tầng thứ mười rồi, nhưng so với Diệp Trần thì có nhiều thứ không bằng. Ngay từ giai đoạn đầu, Diệp Trần đã luôn toàn thắng khiến hắn phải tâm phục khẩu phục.
Giai đoạn thứ hai lại chính là Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên.
Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên có thể nói chính là khởi điểm của cường giả trong vũ trụ, nếu không vượt qua được thì dù có là kinh tài tuyệt diễm thế nào cũng sẽ kém xa so với người khác.
Mà Diệp Trần so với người khác chỉ có sai lệch về tu vi mà thôi.
Để trùng kích vào Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên, nhất thiết phải có ngàn vạn nguyên thạch, thậm chí là vô số. Ban đầu, khi Diệp Trần trùng kích vào Sinh Tử Cảnh Lục trọng thiên, liền dùng đến bảy tám trăm vạn nguyên thạch. Đối với Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên, dù thế nào cũng sẽ ít nhất là gấp mười đến thậm chí là trăm lần Lục trọng thiên. Việc này nếu đổi thành Từ Tĩnh, dựa vào Hoàng Kim Cự Long khí lực của nàng, đoán chừng lại gấp mấy lần thậm chí gấp mười lần Diệp Trần đấy.
Bên trong thời gian tháp, Diệp Trần lẳng lặng ngồi ở chỗ đó.
Trước tiên, hắn không vội trùng kích vào cảnh giới, mà là chậm chạp vận chuyển Chân Nguyên, hết lần này đến lần khác, làm như vậy chính là phương pháp để tạo ra quán tính trùng kích vào cảnh giới. Tựu giống với việc ngươi ngăn chặn một con sông, sau đó chợt buông ra, nước sông sẽ trôi chảy rất mạnh với khí thế không thể đỡ nổi. Nhưng kiểu làm này quá bá liệt, nếu thành công thì thật hoàn hảo, còn một khi thất bại thì rất dễ làm cho mình bị bạo thể. Cho nên trước đó, Diệp Trần muốn làm cho Chân Nguyên của mình dần dần gia tốc, chờ đến khi tạo thành được “thế đi” thì chỉ cần một “cử động” nhỏ cũng liền có thể đột phá.
Khi vận chuyển đến vòng tuần hoàn thứ 1080, Diệp Trần bắt đầu gia tốc trên phạm vi lớn làm một đạo ánh sáng màu xanh nhất thời tỏa ra, khiến cho thân hình Diệp Trần tựa như một khối ngọc thạch vậy.
Đông! Đông! Đông!
Khi trùng kích vào cảnh giới mới, thân thể sẽ phải chịu gánh nặng rất lớn, nhất là trái tim, bởi vì lúc đó, tuần hoàn máu sẽ nhanh gấp trăm ngàn lần trạng thái bình thường. Nếu như không có Bất Tử Chi Thân, căn bản sẽ không thể trùng kích vào cảnh giới cao hơn. Dĩ nhiên, Sinh Tử Cảnh vương giả không người nào lại không có Bất Tử Chi Thân, bất quá chỉ có mạnh có yếu mà thôi. Căn cứ vào tính mạnh yếu mà có thể trùng kích vào cảnh giới cao hơn được dễ dàng hay không, điều kiện tiên quyết chính là có đầy đủ chắc chắn để thực hiện thành công.
Còn việc trùng kích Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên, sở dĩ khó lại càng thêm khó. Đây là bởi vì cần phải đột phá Vô Ngã cảnh giới để cô đọng ra Đế Hoàng ấn ký.
Đế Hoàng ấn ký không tạo ra được thì không thể nào đột phá.
Bất quá việc này đối với Diệp Trần mà nói, cũng không phải là vấn đề lớn, thật ra hắn từ một năm trước đã có thể cô đọng ra Đế Hoàng ấn ký, nhưng lúc đó vẫn chưa phải là thời cơ để đột phá cảnh giới, cho nên hắn đã áp chế xuống.
Còn hiện tại thì không cần phải áp chế nữa rồi.
Ông!
Ông! Ông!
Ông!
Vô Ngã cảnh giới chỉ là một loại trạng thái, một kiểu đem tiềm lực của mình phát huy đến trạng thái cực hạn, là một thứ tồn tại hư vô. Cái mà Diệp Trần muốn chính là, đem loại hư vô này biến thành thật thể, cũng chính là Đế Hoàng ấn ký.
Việc cô đọng ra Đế Hoàng ấn ký có thể nói là hết sức tiêu hao tâm lực cùng Linh Hồn Lực, nhưng may mà Diệp Trần cũng không thiếu hai thứ này.
Dần dần, một cái ấn ký trong suốt từ từ thành hình ở trong Hồn Hải của Diệp Trần.
Cái ấn ký này trông giống như một văn tự, nhưng cũng giống như một hình nhân, theo sự hình thành của nó, hồn hải càng thêm ổn định, dĩ nhiên, không chỉ có hồn hải được ổn định, còn có tiềm lực nữa. Trong quá khứ, cần phải đi vào Vô Ngã cảnh giới thì mới có thể bộc phát ra tiềm lực mạnh nhất, nhưng sau khi cô đọng ra Đế Hoàng ấn ký, mỗi cái giở tay nhấc chân cũng đều có thể bộc phát ra tiềm lực mạnh nhất, tùy tâm sở dục.
Đây chính là chỗ tốt của Đế Hoàng ấn ký.
Không biết trả qua bao lâu, Đế Hoàng ấn ký đã hoàn toàn được hình thành, theo đó, trong cơ thể Diệp Trần giống như một đại dương vậy, sóng vỗ mãnh liệt, chỉ sợ không cần trùng kích cảnh giới, thì sau một thời gian dài nữa, tự nhiên cũng có thể tiến vào Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên.
Lúc này, căn cơ của Diệp Trần đã thành, trùng kích cảnh giới thành công đã không còn là chuyện ngoài ý muốn nữa.
. . .
Thời gian như dòng nước trôi qua, nháy mắt, ở ngoại giới cũng đã trải qua ba tháng, Diệp Trần ở trong thời gian tháp, một mực vẫn không đi ra ngoài.
Lại một tháng nữa đi qua.
Ngày hôm đó.
Trong một không gian tại tầng hai Thời gian tháp, một cổ khí tức mênh mông cuồn cuộn phóng lên cao, cổ khí tức này có thể nói là vô cùng đáng sợ, đến mức những Sinh Tử Cảnh vương giả bình thường nếu bị lay dính một điểm khí tức này thôi, cũng sẽ lập tức bị tử vong, ngay cả cường đại Sinh Tử Cảnh Lục trọng Thiên Vương giả cũng chịu không nổi dưới uy áp của cổ khí tức này. Chỉ có từ Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên Phong Đế Vương Giả trở lên mới có thể chống lại, nhưng nếu như đối mặt trực tiếp với nó thì bổn nguyên hay Chân Nguyên cũng sẽ bị ảnh hưởng, giống như trước sẽ không dễ chịu chút nào.
Nếu có Kiếm Đế hay Kiếm Hoàng cường đại ở chỗ này, nhất định sẽ nhận ra, đây không phải là Chân Nguyên bình thường, mà là Kiếm Nguyên, cấp độ cao hơn rất nhiều so với Chân Nguyên. Kiếm Nguyên chính là thứ mạnh nhất của kiếm khách.
Có được Kiếm Nguyên, lực sát thương sẽ gia tăng ít nhất mười lần, bình thường những vật thể không thể cắt đứt được, thì giờ đây chỉ cần một kiếm là có thể cắt đứt ra.
Cho dù là Vương giả có Cương Linh Thể, thì cương nguyên cũng không bằng được so với Kiếm Nguyên.
Phát ra cổ khí tức này, chính là Diệp Trần.
Giờ này khắc này, hắn đã trùng kích vào Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên.
Nhưng điều ngoài ý muốn làm hắn vui mừng chính là, Chân Nguyên rốt cục đã lột xác thành Kiếm Nguyên, hắn không biết tại sao nó lại có thể lột xác thành Kiếm Nguyên, tuy nói trước kia đã có dấu hiệu này rồi.
Có lẽ là có quan hệ với việc Diệp Trần đột phá công pháp đến Thiên cấp đỉnh giai, cũng có lẽ nguyên nhân là Kiếm Ý, hay là Kiếm Vực, bất kể như thế nào, đây thật sự là Kiếm Nguyên, không có một ti nhầm lẫn nào.
Trừ Kiếm Nguyên ra, tăng phúc lớn nhất phải kể tới Linh Hồn Lực cùng Chân Nguyên.
Linh Hồn Lực thoáng cái đã tăng vọt gấp mười lần, Chân Nguyên thoáng cái tăng vọt đến gần năm mươi lần, tương ứng với việc này, Diệp Trần đã tiêu hao toàn bộ nguyên thạch mà mình đang có trên người, cả thảy là ba ức nguyên thạch, đây là Diệp Trần, nếu đổi thành một Sinh Tử Cảnh lục trọng Thiên Vương giả khác mà không có bối cảnh gì tốt, đoán chừng cũng sẽ không có đủ nguyên thạch để đột phá cảnh giới.
Đây chính là Kiếm Nguyên sao?
Diệp Trần mở tay ra, một luồng Chân Nguyên chui ra, sợi Chân Nguyên này hết sức sắc bén, giống như một thanh kiếm mềm mại vậy, nó ở trong lòng bàn tay của Diệp Trần mà không dừng du tẩu, khúc khích rung động.
Phốc!
Theo tay vung lên, sợi Kiếm Nguyên này ngay lập tức bay bắn xẹt qua không gian với tốc độ nhanh hơn không biết bao nhiêu lần so với Chân Nguyên, quả thực giống như phi kiếm vậy.
Phải biết rằng, sợi Kiếm Nguyên này cũng không phải được phóng ra khi thi triển kiếm pháp.
Từ nay về sau, ta coi như đã có căn cơ bảo vệ tánh mạng của mình rồi.
Diệp Trần không biết chiến lực hiện tại của mình cụ thể đã đạt đến mức nào, hắn chỉ biết là, trung đẳng hoàng giả đã không phải là đối thủ của mình nữa. Nếu bàn về phòng ngự, mình chỉ mạnh hơn so với sơ đẳng hoàng giả, dĩ nhiên, nếu so với trung đẳng hoàng giả thì vẫn còn kém một chút, nhưng chênh lệch cũng không lớn, Kiếm Nguyên đã bù đắp chênh lệch một trọng thiên cảnh giới rồi. Nhưng bàn về lực công kích, trung đẳng hoàng giả có vỗ ngựa cũng đuổi không kịp hắn.
Hàn huyên tâm sự suốt mấy ngày, mấy ngày sau, Diệp Trần trở lại Thần Chi Nhạc Viên lần nữa.
Lần này, hắn quyết tâm trùng kích Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên, ở Thần Chi Nhạc Viên đã không chiếm được thêm sự tiến bộ nào nữa, thời gian tháp mặc dù có thể sinh ra nhiều thời gian hơn, gấp trăm lần thời gian ở ngoại giới, nhưng Diệp Trần cũng hiểu rất rõ, một khi đạt đến Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên thì ngộ tính sẽ có gia tăng thật lớn, nếu hiện tại cần một trăm năm mới có thể lĩnh ngộ ra một môn võ học, thì đến Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên, nói không chừng chỉ cần một hai năm là đạt được, dĩ nhiên, đây là nói đối với người có ngộ tính cao. Nếu ngộ tính chỉ thuộc về trình độ trung bình, thì dù có ngây ngốc ở Thần Chi Nhạc Viên mấy chục năm thậm chí trên trăm năm cũng chẳng có tiến bộ gì đáng kể.
Trước mắt, Diệp Trần đã có chín thành chín nắm chắc có thể trùng kích vào Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên, căn cơ coi như đã ổn, nếu lúc này không trùng kích đi lên thì còn đợi đến khi nào nữa chứ.
Ta nghe nói ngươi đã quyết tâm trùng kích Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên rồi phải không ?.
Vô Song Vương A Cửu không biết từ nơi nào biết được tin tức này, nhìn thấy Diệp Trần, liền hỏi.
Đúng vậy, đã đến lúc rồi.
Diệp Trần gật đầu.
Tốt, ngươi cứ đi trước một bước, sau đó sẽ tới ta. A Cửu cũng không cảm thấy kỳ quái về lựa chọn của Diệp Trần, ai mà không biết thời gian tháp là một chỗ tốt, nếu Diệp Trần lựa chọn trùng kích vào Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên thì khẳng định đã tính toán vạn toàn rồi. Mà bản thân hắn cũng còn cần ngây ngốc ở đây thêm một thời gian ngắn nữa, hiện tại, hắn cũng đã có Chiến Đế thực lực, có thể xông đến Chiến Thần Tháp tầng thứ mười rồi, nhưng so với Diệp Trần thì có nhiều thứ không bằng. Ngay từ giai đoạn đầu, Diệp Trần đã luôn toàn thắng khiến hắn phải tâm phục khẩu phục.
Giai đoạn thứ hai lại chính là Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên.
Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên có thể nói chính là khởi điểm của cường giả trong vũ trụ, nếu không vượt qua được thì dù có là kinh tài tuyệt diễm thế nào cũng sẽ kém xa so với người khác.
Mà Diệp Trần so với người khác chỉ có sai lệch về tu vi mà thôi.
Để trùng kích vào Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên, nhất thiết phải có ngàn vạn nguyên thạch, thậm chí là vô số. Ban đầu, khi Diệp Trần trùng kích vào Sinh Tử Cảnh Lục trọng thiên, liền dùng đến bảy tám trăm vạn nguyên thạch. Đối với Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên, dù thế nào cũng sẽ ít nhất là gấp mười đến thậm chí là trăm lần Lục trọng thiên. Việc này nếu đổi thành Từ Tĩnh, dựa vào Hoàng Kim Cự Long khí lực của nàng, đoán chừng lại gấp mấy lần thậm chí gấp mười lần Diệp Trần đấy.
Bên trong thời gian tháp, Diệp Trần lẳng lặng ngồi ở chỗ đó.
Trước tiên, hắn không vội trùng kích vào cảnh giới, mà là chậm chạp vận chuyển Chân Nguyên, hết lần này đến lần khác, làm như vậy chính là phương pháp để tạo ra quán tính trùng kích vào cảnh giới. Tựu giống với việc ngươi ngăn chặn một con sông, sau đó chợt buông ra, nước sông sẽ trôi chảy rất mạnh với khí thế không thể đỡ nổi. Nhưng kiểu làm này quá bá liệt, nếu thành công thì thật hoàn hảo, còn một khi thất bại thì rất dễ làm cho mình bị bạo thể. Cho nên trước đó, Diệp Trần muốn làm cho Chân Nguyên của mình dần dần gia tốc, chờ đến khi tạo thành được “thế đi” thì chỉ cần một “cử động” nhỏ cũng liền có thể đột phá.
Khi vận chuyển đến vòng tuần hoàn thứ 1080, Diệp Trần bắt đầu gia tốc trên phạm vi lớn làm một đạo ánh sáng màu xanh nhất thời tỏa ra, khiến cho thân hình Diệp Trần tựa như một khối ngọc thạch vậy.
Đông! Đông! Đông!
Khi trùng kích vào cảnh giới mới, thân thể sẽ phải chịu gánh nặng rất lớn, nhất là trái tim, bởi vì lúc đó, tuần hoàn máu sẽ nhanh gấp trăm ngàn lần trạng thái bình thường. Nếu như không có Bất Tử Chi Thân, căn bản sẽ không thể trùng kích vào cảnh giới cao hơn. Dĩ nhiên, Sinh Tử Cảnh vương giả không người nào lại không có Bất Tử Chi Thân, bất quá chỉ có mạnh có yếu mà thôi. Căn cứ vào tính mạnh yếu mà có thể trùng kích vào cảnh giới cao hơn được dễ dàng hay không, điều kiện tiên quyết chính là có đầy đủ chắc chắn để thực hiện thành công.
Còn việc trùng kích Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên, sở dĩ khó lại càng thêm khó. Đây là bởi vì cần phải đột phá Vô Ngã cảnh giới để cô đọng ra Đế Hoàng ấn ký.
Đế Hoàng ấn ký không tạo ra được thì không thể nào đột phá.
Bất quá việc này đối với Diệp Trần mà nói, cũng không phải là vấn đề lớn, thật ra hắn từ một năm trước đã có thể cô đọng ra Đế Hoàng ấn ký, nhưng lúc đó vẫn chưa phải là thời cơ để đột phá cảnh giới, cho nên hắn đã áp chế xuống.
Còn hiện tại thì không cần phải áp chế nữa rồi.
Ông!
Ông! Ông!
Ông!
Vô Ngã cảnh giới chỉ là một loại trạng thái, một kiểu đem tiềm lực của mình phát huy đến trạng thái cực hạn, là một thứ tồn tại hư vô. Cái mà Diệp Trần muốn chính là, đem loại hư vô này biến thành thật thể, cũng chính là Đế Hoàng ấn ký.
Việc cô đọng ra Đế Hoàng ấn ký có thể nói là hết sức tiêu hao tâm lực cùng Linh Hồn Lực, nhưng may mà Diệp Trần cũng không thiếu hai thứ này.
Dần dần, một cái ấn ký trong suốt từ từ thành hình ở trong Hồn Hải của Diệp Trần.
Cái ấn ký này trông giống như một văn tự, nhưng cũng giống như một hình nhân, theo sự hình thành của nó, hồn hải càng thêm ổn định, dĩ nhiên, không chỉ có hồn hải được ổn định, còn có tiềm lực nữa. Trong quá khứ, cần phải đi vào Vô Ngã cảnh giới thì mới có thể bộc phát ra tiềm lực mạnh nhất, nhưng sau khi cô đọng ra Đế Hoàng ấn ký, mỗi cái giở tay nhấc chân cũng đều có thể bộc phát ra tiềm lực mạnh nhất, tùy tâm sở dục.
Đây chính là chỗ tốt của Đế Hoàng ấn ký.
Không biết trả qua bao lâu, Đế Hoàng ấn ký đã hoàn toàn được hình thành, theo đó, trong cơ thể Diệp Trần giống như một đại dương vậy, sóng vỗ mãnh liệt, chỉ sợ không cần trùng kích cảnh giới, thì sau một thời gian dài nữa, tự nhiên cũng có thể tiến vào Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên.
Lúc này, căn cơ của Diệp Trần đã thành, trùng kích cảnh giới thành công đã không còn là chuyện ngoài ý muốn nữa.
. . .
Thời gian như dòng nước trôi qua, nháy mắt, ở ngoại giới cũng đã trải qua ba tháng, Diệp Trần ở trong thời gian tháp, một mực vẫn không đi ra ngoài.
Lại một tháng nữa đi qua.
Ngày hôm đó.
Trong một không gian tại tầng hai Thời gian tháp, một cổ khí tức mênh mông cuồn cuộn phóng lên cao, cổ khí tức này có thể nói là vô cùng đáng sợ, đến mức những Sinh Tử Cảnh vương giả bình thường nếu bị lay dính một điểm khí tức này thôi, cũng sẽ lập tức bị tử vong, ngay cả cường đại Sinh Tử Cảnh Lục trọng Thiên Vương giả cũng chịu không nổi dưới uy áp của cổ khí tức này. Chỉ có từ Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên Phong Đế Vương Giả trở lên mới có thể chống lại, nhưng nếu như đối mặt trực tiếp với nó thì bổn nguyên hay Chân Nguyên cũng sẽ bị ảnh hưởng, giống như trước sẽ không dễ chịu chút nào.
Nếu có Kiếm Đế hay Kiếm Hoàng cường đại ở chỗ này, nhất định sẽ nhận ra, đây không phải là Chân Nguyên bình thường, mà là Kiếm Nguyên, cấp độ cao hơn rất nhiều so với Chân Nguyên. Kiếm Nguyên chính là thứ mạnh nhất của kiếm khách.
Có được Kiếm Nguyên, lực sát thương sẽ gia tăng ít nhất mười lần, bình thường những vật thể không thể cắt đứt được, thì giờ đây chỉ cần một kiếm là có thể cắt đứt ra.
Cho dù là Vương giả có Cương Linh Thể, thì cương nguyên cũng không bằng được so với Kiếm Nguyên.
Phát ra cổ khí tức này, chính là Diệp Trần.
Giờ này khắc này, hắn đã trùng kích vào Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên.
Nhưng điều ngoài ý muốn làm hắn vui mừng chính là, Chân Nguyên rốt cục đã lột xác thành Kiếm Nguyên, hắn không biết tại sao nó lại có thể lột xác thành Kiếm Nguyên, tuy nói trước kia đã có dấu hiệu này rồi.
Có lẽ là có quan hệ với việc Diệp Trần đột phá công pháp đến Thiên cấp đỉnh giai, cũng có lẽ nguyên nhân là Kiếm Ý, hay là Kiếm Vực, bất kể như thế nào, đây thật sự là Kiếm Nguyên, không có một ti nhầm lẫn nào.
Trừ Kiếm Nguyên ra, tăng phúc lớn nhất phải kể tới Linh Hồn Lực cùng Chân Nguyên.
Linh Hồn Lực thoáng cái đã tăng vọt gấp mười lần, Chân Nguyên thoáng cái tăng vọt đến gần năm mươi lần, tương ứng với việc này, Diệp Trần đã tiêu hao toàn bộ nguyên thạch mà mình đang có trên người, cả thảy là ba ức nguyên thạch, đây là Diệp Trần, nếu đổi thành một Sinh Tử Cảnh lục trọng Thiên Vương giả khác mà không có bối cảnh gì tốt, đoán chừng cũng sẽ không có đủ nguyên thạch để đột phá cảnh giới.
Đây chính là Kiếm Nguyên sao?
Diệp Trần mở tay ra, một luồng Chân Nguyên chui ra, sợi Chân Nguyên này hết sức sắc bén, giống như một thanh kiếm mềm mại vậy, nó ở trong lòng bàn tay của Diệp Trần mà không dừng du tẩu, khúc khích rung động.
Phốc!
Theo tay vung lên, sợi Kiếm Nguyên này ngay lập tức bay bắn xẹt qua không gian với tốc độ nhanh hơn không biết bao nhiêu lần so với Chân Nguyên, quả thực giống như phi kiếm vậy.
Phải biết rằng, sợi Kiếm Nguyên này cũng không phải được phóng ra khi thi triển kiếm pháp.
Từ nay về sau, ta coi như đã có căn cơ bảo vệ tánh mạng của mình rồi.
Diệp Trần không biết chiến lực hiện tại của mình cụ thể đã đạt đến mức nào, hắn chỉ biết là, trung đẳng hoàng giả đã không phải là đối thủ của mình nữa. Nếu bàn về phòng ngự, mình chỉ mạnh hơn so với sơ đẳng hoàng giả, dĩ nhiên, nếu so với trung đẳng hoàng giả thì vẫn còn kém một chút, nhưng chênh lệch cũng không lớn, Kiếm Nguyên đã bù đắp chênh lệch một trọng thiên cảnh giới rồi. Nhưng bàn về lực công kích, trung đẳng hoàng giả có vỗ ngựa cũng đuổi không kịp hắn.
/1802
|