Sáng sớm 28 tháng chạp, Hứa Tinh Viễn lái xe đưa Chu Đồng Đồng đến nhà bà nội cô. Hứa Tinh Không và mẹ cũng dậy rất sớm, mở tiệm bán điểm tâm, sau khi bán xong thì dọn dẹp, về nhà chuẩn bị để đón tết tiếp.
Có điều ăn tết ở nhà mới, không phải là chỗ ở thường ngày, nên chủ yếu chỉ mang các nguyên liệu nấu cơm tất niên.
Mấy hôm qua, Lâm Mỹ Tuệ đã chuẩn bị đủ cả, sau khi mang mấy túi lớn nguyên liệu nấu ăn vào, Hứa Tinh Không và bà vào phòng ngủ trải chăn mền.
Hoài Thành còn khá truyền thống, chưa kết hôn thì chưa thể ở cùng phòng, nên đêm giao thừa, Hứa Tinh Không và mẹ sẽ ở một phòng, còn Hứa Tinh Viễn và Chu Đồng Đồng thì mỗi người một phòng. Cô dâu chú rể phải ở phòng mới, chăn nệm mới.
Phòng của Lâm Mỹ Tuệ dù là phòng ngủ chính nhưng thực tế diện tích cũng không lớn lắm, giường và tủ quần áo đã chiếm hơn nửa diện tích căn phòng.
Sau khi Hứa Tinh Viễn và Chu Đồng Đồng xác định quan hệ, Lâm Mỹ Tuệ không quen ngồi yên, đã mua vải bông về may chăn nệm mới xong cả, hiện giờ đang ở trong túi bạc, trên đầu tủ đồ.
Khi Hứa Tinh Không đi vào, thì thấy mẹ mình đang đứng trên ghế. Cô giật mình, vội chạy đến đỡ bà: “Mẹ, mẹ để con làm cho.”
Người trẻ tuổi dù sao cũng nhanh nhẹn hơn, mà cái ghế cũng khá thấp, không nguy hiểm gì, nên Lâm Mỹ Tuệ bước xuống, nói với Hứa Tinh Không: “Lấy tấm nệm xanh nhạt và tấm nệm vàng ấy.”
“Vâng ạ.” Hứa Tinh Không ngẩng đầu nhìn, rồi bước lên ghế, nắm lấy hai cái túi đó.
Sau khi nắm được, cô dùng sức kéo ra, kéo được một nửa, thì cô cúi đầu nhìn xuống đất nói: “Mẹ, mẹ tránh ra một chút đi.”
Lâm Mỹ Tuệ tránh ra cửa,Hứa Tinh Không kéo mạnh xuống, hai cái túi không nhẹ, khi bị kéo xuống thì có gì đó rớt xuống theo.
“Cái gì vậy?” Hứa Tinh Không sợ làm rớt vật gì nên nhìn xuống. Dưới đất là một cái chăn bông nhỏ được cuộn tròn lại, vừa rớt xuống thì bị bung một nửa, bên trong còn ló ra một cái quần bông nhỏ.
Hứa Tinh Không nhìn sang Lâm Mỹ Tuệ. Sau khi lấy chăn đệm xuống, thì nhặt cái chăn bông nhỏ lên. Trong đó bọc không ít đồ, ngoài quần bông, giày dẹp nhỏ, còn có áo bông nhỏ và mấy đồ dùng khác của trẻ con. Mỗi bộ quần áo và giày dép trẻ con đều có màu sắc và hoa văn khác nhau. Qua màu sắc và hoa văn, Hứa Tinh Không có thể nhận ra được, đó là đồ cưới của cô năm xưa.
Phong tục truyền thống của Hoài Thành là dù cưới hay gả, cha mẹ cũng phải chuẩn bị chăn đệm mới cho con. Năm đó Lâm Mỹ Tuệ làm chăn đệm cho Hứa Tinh Không xong thì còn dư một ít vải, nhưng bà không nỡ bỏ, mà lại lấy làm đồ cho con của cô. Chỉ không ngờ Hứa Tinh Không mãi không mang thai mà còn ly hôn.
Dù vậy, Lâm Mỹ Tuệ vẫn không vứt mấy thứ này. Trong lòng bà vẫn luôn mong Hứa Tinh Không có thể sinh một đứa bé, nhưng bà không muốn để con gái biết, sợ con thấy áp lực. Không ngờ mấy thứ này bị nhét trong chăn nhiều năm như vậy, lại bị Hứa Tinh Không làm rớt ra.
Hứa Tinh Không cầm quần áo và giày trẻ con lên xem, sắc mặt vẫn như thường.
Lâm Mỹ Tuệ thấy thế thì nói với con gái: “Mẹ chưa kịp vứt, sau đó lại quên mất.”
Hứa Tinh Không cúi đầu nhìn mấy món đồ nhỏ xíu được cắt may khéo léo, từng đường kim mũi chỉ đều là của mẹ cô. Cô cất đồ vào rồi nhìn bà cười nói: “Vứt đi thì tiếc lắm, để cho con của Tinh Viễn và Đồng Đồng dùng đi ạ.”
Nói xong, cô đứng dậy quấn cái chăn bông nhỏ lại, rồi bỏ vào trong túi bạc.
Lâm Mỹ Tuệ nhìn bóng lưng cô đơn của con gái mà trong lòng chua xót. Sau khi Hứa Tinh Không cất đồ xong, thì quay lại nhìn mẹ mình, mím môi nói: “Bạn thân của con, Trần Uyển Uyển, đã dẫn con đi gặp một thầy thuốc Đông Y rất nổi tiếng. Bây giờ con đang uống thuốc đông y mỗi ngày để điều dưỡng thân thể.”
Cô chưa nói với mẹ mình chuyện này, vì sợ nếu cuối cùng không thành công, bản thân cô thất vọng thì không sao, mà còn khiến mẹ buồn theo. Nhưng không ngờ mẹ cô vẫn luôn mong mỏi chuyện này, nên cô dứt khoát nói với bà luôn.
Bình thường Lâm Mỹ Tuệ không hỏi han gì cả, nhưng trong lòng vẫn luôn lo lắng.
Nghe cô nói vậy, ánh mắt bà sáng lên: “Có hiệu quả không?”
Vấn đề này, ngay cả bản thân Hứa Tinh Không cũng không rõ lắm: “Dạo này sắc mặt con đã hơi tốt hơn, chắc có tác dụng đấy.”
“Vậy con…” Lâm Mỹ Tuệ hé môi, ngước nhìn cô, nhưng chỉ nói một nửa.
Hứa Tinh Không hiểu ý bà, bèn nói tiếp: “Bây giờ con vẫn độc thân, sau này cũng không nhất thiết phải kết hôn, nhưng nếu có cơ hội, con nhất định sẽ sinh con rồi tự nuôi.”
Nói đến đây, Hứa Tinh Không bật cười: “Mẹ xem, không phải mẹ cũng đã nuôi con và Tinh Viễn rất tốt đấy sao?”
Trong lòng Hứa Tinh Không thật sự nghĩ vậy, nhưng đối với người ở Hoài Thành, đây chắc chắn là một ý nghĩ trái luân thường đạo lý.
Có điều Lâm Mỹ Tuệ đã thông suốt, điều bà lo lắng nhất chính là Hứa Tinh Không không có ai chăm sóc, khi già sẽ không có ai để nương tựa. Mà bây giờ cô đang điều dưỡng thân thể, có thể sinh con, sau này khi về già cũng có con cái chăm sóc, như vậy thì bà yên tâm rồi.
Thu dọn mọi thứ xong, Hứa Tinh Không ra chợ trời ở tiểu khu, tìm một chiếc xe tải nhỏ để chuyển đồ đến nhà mới. Lúc sang nhà mới thì đã xế chiều, mặt trời chiếu đến ban công khiến căn nhà vô cùng sáng sủa. Lâm Mỹ Tuệ dọn dẹp nhà bếp, Hứa Tinh Không thì trải chăn đệm.
Sau khi thay chăn đệm cho Hứa Tinh Viễn và Chu Đồng Đồng, Hứa Tinh Không lại dọn dẹp phòng mình và mẹ. Mặc dù phòng của cô và mẹ là phòng phụ nhưng lại có ban công. Thay chăn đệm xong, cô kéo màn cửa sổ ra, ánh nắng lập tức chiếu vào, vừa vặn chiếu đến bên giường.
Hứa Tinh Không ngồi trên giường, híp mắt phơi nắng.
Một lúc sau, cô đứng dậy đi vào nhà bếp để phụ giúp. Khi đi ngang qua cửa thì nghe bên ngoài có tiếng mèo kêu và giọng một đứa bé bắt chước tiếng mèo.
Hứa Tinh Không hơi ngứa ngáy, dừng bước lại, đi ra mở cửa. Hứa Tinh Viễn có hai nhà hàng xóm, âm thanh vừa rồi phát ra từ nhà hàng xóm phía bên trái. Ngôi nhà đó rất được chăm chút, bên ngoài còn bày hai chậu cây xanh biếc.
Bên cạnh chậu cây, một người đàn ông mặc áo lông FILA màu trắng đang đứng, bên chân anh là một bé gái mặc áo bông trắng hình hoa đào, đang ngồi xổm bên chậu cây. Mà trong chậu cây, một con mèo vàng đang ngẩng đầu, thỉnh thoảng lại đưa tay bắt lấy lá cây. Mỗi lần nó bắt, cô bé lại cười khúc khích, mà cô bé vừa cười thì người đàn ông đứng cạnh cũng cười theo.
Nhận ra Hứa Tinh Không mở cửa, người đàn ông ngẩng đầu nhìn sang. Anh rất đẹp trai, mắt hai mí rất rõ, trông rất cởi mở, khoảng 30 tuổi.
Khi anh nhìn sang thì trên mặt còn mang theo nụ cười, sau khi thấy Hứa Tinh Không, anh càng cười tươi hơn, lên tiếng chào hỏi trước: “Cô dọn vào rồi à?”
Mặc dù không tiếp xúc nhiều với hàng xóm, nhưng anh vẫn biết có người dọn đến. Hứa Tinh Không lịch sự cười nói: “Chúng tôi chỉ ở mấy ngày tết thôi.”
Khi hai người đang trò chuyện thì cô bé ngồi dưới đật cũng ngẩng đầu lên. Cô bé thừa hưởng đôi mắt hai mí của cha, khuôn mặt tròn trịa. Tư thế ngồi chồm hổm làm cô bé trông như không có cổ, gương mặt trò trực tiếp đặt trên cổ áo bông, khiến người khác thật muốn xoa nựng.
Cô bé chớp mắt nhìn Hứa Tinh Không, lông mi dày và đậm, mắt đen như bầu trời đêm, đẹp mê người.
“Đây là con gái tôi.” Người đàn ông thấy Hứa Tinh Không cúi đầu nhìn cô bé, thì cười nói: “Hồ Hồ, chào dì đi con.”
“Chào dì ạ.” Hồ Hồ ngoan ngoãn chào một tiếng. Trông cô bé chỉ mới hai ba tuổi, nói chuyện còn chưa rõ.
“Chào cháu.” Hứa Tinh Không nghe thấy tiếng chào của cô bé mà tim mềm nhũn, mặt mày vô cùng dịu dàng, dè dặt đi đến nhìn cô bé.
Sau khi nói câu ‘chào dì ạ’, cô bé lại chỉ con mèo nhỏ, rồi kêu “meo meo”, kêu xong lại thu bàn tay mũm mỉm về, tiếp tục nhìn con mèo. Cô bé quay đi, chỉ chừa lại một bên má y như mấy nhân vật chibi cho Hứa Tinh Không.
Hứa Tinh Không không thể diễn tả được tâm trạng của mình lúc này. Khi cô vừa kết hôn, cô đã vô cùng muốn có một đứa con gái. Hồ Hồ trước mặt thật sự hội đủ mọi mong ước của cô.
Cô ngước mắt nhìn người đàn ông, hỏi: “Tôi có thể quay phim được không?”
Sau này có thể cô sẽ rất ít đến chỗ Hứa Tinh Viễn, cũng sẽ khó mà gặp được Hồ Hồ, cho nên cô muốn quay video lại, thỉnh thoảng có thể mở lên xem.
Người đàn ông nhận thấy Hứa Tinh Không thật sự thích con gái mình, con gái được yêu thích, anh ấy cũng rất vui, nên sảng khoái đồng ý.
“Tất nhiên rồi.”
Hứa Tinh Không nói cảm ơn, rồi lấy di động, bật ứng dụng quay video lên.
Hồ Hồ rất nhạy với ống kính, Hứa Tinh Không vừa lấy di động ra, cô bé đã quay lại nhìn. Cô bé mỉm cười, rồi duỗi bàn tay bụ bẫm ra, giơ hai ngón tay tạo dáng tiêu chuẩn, kéo dài giọng, ngọt ngào non nớt nói “V~~~~”
Hứa Tinh Không suýt chút nữa đã chết chìm trong sự đáng yêu của cô bé.
Thấy cô hơi ngẩn người ngạc nhiên, người đàn ông cúi đầu cười nói, “Tôi là nhà nhiếp ảnh gia, bình thường chụp ảnh cho con bé, con bé đều tạo dáng này.”
“Con bé thông minh quá.” Còn nhỏ thế này đã biết bắt ống kính, xem ra là di truyền từ cha mình.
Dù sao cũng là lần đầu gặp mặt, Hứa Tinh Không không tiện lỗ mãng, nên chỉ quay một đoạn ngắn rồi cất điện thoại.
Thấy vậy, người đàn ông bắt đầu trò chuyện với cô.
“Lúc nào cô mới dọn đến?” Sau khi hỏi xong, người đàn ông lại mỉm cười giới thiệu, “Tôi tên là Nhiếp Cảnh Thanh.”
“Tôi tên là Hứa Tinh Không. Đây là nhà của em trai tôi, chắc sang năm sau khi kết hôn nó sẽ dọn đến. Lúc đó, mọi người là hàng xóm rồi.”
“Đúng vậy. Tôi đã gặp vợ chồng họ, rất xứng đôi.” Nhiếp Cảnh Thanh bật cười.
Hứa Tinh Viễn có tật ở mắt, Nhiếp Cảnh Thanh có thể nói vậy, chứng tỏ anh là người rất đúng mực. Trò chuyện vài câu, cô cảm thấy tính anh rất cởi mở lạc quan, rất biết nói đùa, nói chuyện cùng anh rất thoải mái.
Có điều hai người nói chuyện say sưa một lúc mà vẫn không thấy vợ anh đi ra. Lát sau, con mèo vàng nghịch đủ rồi thì nhảy khỏi cái chậu cây. Hồ Hồ bên cạnh vừa vào nhà vừa gọi con mèo theo. Hứa Tinh Không gật đầu với Nhiếp Cảnh Thanh rồi cũng trở vào nhà.
Cô vừa vào thì mẹ cô đã hỏi: “Con đi đâu thế?”
“Con gặp một người hàng xóm nên trò chuyện mấy câu.” Hứa Tinh Không đáp rồi nhìn vào nhà bếp hỏi, “Xong hết rồi ạ?”
“Dọn xong cả rồi.” Lâm Mỹ Tuệ gật đầu đáp.
“Vậy mẹ đi nghỉ một lát đi.” Tuy tết nhất là ngày lễ, nhưng bận trước vội sau, thật sự cực kỳ mệt.
Lâm Mỹ Tuệ gật đầu đồng ý, đi vào phòng ngủ. Hứa Tinh Không định đi cùng thì điện thoại lại vang lên âm báo tin nhắn đến. Cô mở lên xem, ánh mắt hơi thay đổi.
Là Hoài Kinh.
Sự cố lần này của IO cuối cùng cũng đã được xử lý xong. IO dường như có dự đoán từ trước, nên khi sự việc vừa xảy ra thì đã lập tức có ngay phương án giải quyết.
Trước tiên đưa ra lời xin lỗi công khai, rồi hủy hợp đồng với đại ngôn cũ, đồng thời bồi thường cho những khách hàng đã mua sản phẩm và thay đổi người phát ngôn. Thư Vũ, một nữ diễn viên có nhân khí và danh tiếng tốt trong giới giải trí làm đại ngôn mới.
Sự kiện này như một cơn sóng lớn vỗ vào mỏm đá ngầm, làm vỡ một góc đá, cuối cùng yên ả lại.
Hoài Kinh gửi cho cô một tin nhắn hình ảnh. Hứa Tinh Không ngồi trên sofa, mở khung hội thoại với anh lên. Vừa thấy tin nhắn, cô lập tức mỉm cười.
Đó là một bức ảnh của Meo Meo.
Meo Meo đang ngồi trước cửa sổ sát sàn. Dưới ánh mặt trời, màu lông của chú mèo Ragdoll vừa đẹp vừa cao quý. Mà con mèo cao quý kia lại đang nhe nanh múa vuốt bắt cây gậy chọc mèo.
Không cần nghĩ cũng biết, người cầm cây gậy chọc mèo kia là Hoài Kinh.
Bây giờ quan hệ của hai người họ tốt đến vậy rồi sao? Hứa Tinh Không ngạc nhiên. Dù sao trước kia Meo Meo cũng đã ở nhà Hoài Kinh hơn nửa năm, nhưng anh và Meo Meo lại gần như không hề tiếp xúc với nhau.
Hoài Kinh gửi ảnh đến làm cô lại nhớ đến Hồ Hồ và con mèo vàng kia. Cô mở bộ sưu tập, gửi video vừa quay khi nãy cho anh.
Sau khi gửi đi, cô lại mở video đó lên xem một lần nữa.
Thấy hình ảnh Hồ Hồ giơ tay tạo dáng chữ V~, tim Hứa Tinh Không lại mềm nhũn.
Bé gái đáng yêu và con mèo đáng yêu ở cùng nhau, đó thật sự là cuộc sống khiến người khác ước ao!
Tinh Không xem xong, thoát khỏi video, thì thấy tin nhắn Hoài Kinh gửi tới.
-Hoài Kinh: Muốn không?
Hứa Tinh Không nhíu mày, không hiểu ý anh, cô gõ hai chữ gửi đi.
-Hứa Tinh Không: Cái gì?
Nhưng vừa gửi thì anh đã lập tức trả lời.
-Hoài Kinh: Em muốn cái gì anh cũng chiều.
Đầu ngón tay chạm lên màn hình, mười ngón tay liền với tim, độ ấm trên màn hình như truyền đến tim cô. Cổ họng cô khẽ chuyển động, gõ vài chữ, gõ xong lại xóa, cuối cùng không trả lời lại.
Cô muốn có con. Anh không cho được.
Thấy cô không trả lời tin nhắn, Hoài Kinh bỏ điện thoại sang một bên, cầm cây gậy tiếp tục trêu Meo Meo. Lúc Meo Meo đang thẹn quá hóa giận định nhào đến, thì âm thanh khóa mật mã vang lên. Anh nhìn ra cửa.
Cửa mở ra, Hoài Hoàn đeo túi xách đi vào.
Cô mặc cái áo lông ngắn màu hồng nhạt, quần đen ôm lấy đôi chân thon dài. Ngoài trời rất lạnh, hai má cô bị lạnh đến hồng hồng, đuôi mắt hơi nhếch, nhìn thấy Hoài Kinh thì cười rộ lên.
“Anh.”
Ánh mắt Hoài Kinh trầm xuống, đứng dậy đi đến trước mặt Hoài Hoàn. Cô lại nhìn cây gậy chọc mèo trong tay anh trai, biểm cảm kỳ lạ, hỏi anh, “Không phải anh ghét mèo nhất sao?”
Hoài Kinh không trả lời, nét mặt cũng không đổi, chỉ rũ mắt nhìn cô, hỏi: “Em về đây làm gì?”
Tết âm lịch chỉ là tết trong nước, nước ngoài không được nghỉ lễ, Hoài Hoàn chỉ có thể nghỉ học trở về.
Máy bay trở về, Hoài Hoàn đã biết mình nhất định sẽ bị mắng, nhưng cô hoàn toàn không hối hận. Cô thôi cười, ngước nhìn Hoài Kinh, “Em nghe nói trong cuộc họp hội đồng quản trị, anh và chú Hai…”
Ánh mắt Hoài Kinh tối xuống, trong khi nghe Hoài Hoàn nói chuyện, đã lấy di động ra. Cô vừa thấy thì biết ngay anh định làm gì.
Hoài Hoàn nhíu mày, vành mắt đỏ lên: “Anh đừng gọi cho Leo, em không đi đâu. Em phải ở nhà cùng anh, em muốn để bà nội và những người khác biết rằng, Hoài Xương Trát không chỉ có một đứa con trai, mà còn có một đứa con gái là em nữa. Bọn họ đừng thấy anh một mình mà ăn hiếp anh.”
Hai anh em bốn mắt nhìn nhau, một người nước mắt lưng tròng, còn một người vẫn im lặng không nói gì.
Động tác của Hoài Kinh dừng lại, thì nước mắt của Hoài Hoàn cũng lập tức chảy ngược vào. Cô cúi đầu, nhìn cây chọc mèo trên tay anh, lí nhí nói: “Em biết anh đưa mẹ đến chùa Khang Bình và bắt em đi du học là vì muốn bảo vệ em và mẹ, nhưng mà em và mẹ cũng muốn bảo vệ anh.”
Hoài Kinh cụp mắt nhìn cô gái mười lăm tuổi đang đứng trước mặt dõng dạc nói muốn bảo vệ anh, rồi mím môi nói: “Làm bài tập hôm nay trước đi.”
Hoài Hoàn đi vào phòng ngủ, khi làm bài tập xong xuôi thì trời đã tối. Cô đi xuống lầu, thấy Hoài Kinh đang đứng trước cửa sổ sát sàn, nhìn ra bên ngoài, không biết đang suy nghĩ gì.
Phòng khách mở đèn, ngoài cửa sổ thì tối đen như mực, không thấy một ngôi sao nào. Ánh đèn kéo cái bóng anh sang một bên, trông vừa dài lại vừa cô đơn.
Anh trai của cô thoạt nhìn thì hay nói đùa, nhưng thật ra anh rất lạnhlùng. Mà người lạnh lùng lại thường hay cô độc.
“Có muốn ăn chút gì không?” Hoài Kinh hỏi.
Bây giờ đã 7 giờ, Hoài Hoàn đúng là có hơi đói bụng, nghe Hoài Kinh hỏi thế mắt cô sáng, lên ngạc nhiên hỏi: “Anh biết nấu ăn sao?”
Hoài Kinh ngước mắt nhìn em gái, nhíu mày, thành thực đáp, “Anh chỉ biết nấu nước gừng đường đen.”
Nước gừng đường đen đương nhiên không thể dùng thay cơm, ở phía sau, Hoài Hoàn không tiếp tục suy nghĩ đến chuyện cơm tối nữa, mà ngược lại trong đầu lại lóe lên một ý nghĩ, nên hỏi: “Anh, nước gừng đường đen tiếng đức nói thế nào?”
Hoài Kinh khép môi lại, quay đầu nhìn ra cửa sổ, chầm chậm đáp: “Tự tra đi.”
Nghe đáp án nằm trong dự đoán, Hoài Hoàn lườm anh, chu miệng lầm bầm: “Không thể trực tiếp nói cho em biết được à?”
Phàn nàn thì phàn nàn, nhưng Hoài Hoàn vẫn quay người đi lên lầu, vào phòng làm việc của Hoài Kinh, tra từ điển.
Phòng làm việc của Hoài Kinh là dạng kép, có thể đi đến từ cầu thang xoắn ốc tầng một lên. Xung quanh cầu thang toàn là giá sách, trên giá bày đủ loại sách. Sau khi đi hết cầu thang xoắn ốc, không gian càng rộng hơn. Vách tường cao khoảng 4m, bên trên đều là giá sách và chằng chịt sách vở.
Dưới giá sách thì khá đơn giản, chỉ có một cái ghế sofa và bàn đọc sách. Dưới bàn đọc sách có một tấm đệm màu nhạt. Trên bàn có vài tờ giấy trắng và một cây bút máy, gọn gàng bên cây đèn bàn.
Hoài Hoàn nhìn thấy bàn đọc sách mà nhất thời hiếu kỳ, bèn đi đến gần. Đến khi thấy hình vẽ trên giấy thì cô mở to mắt, cầm tờ giấy chạy xuống lầu.
Tuy chưa đến giao thừa nhưng đã có không khí Tết. Ngoài cửa sổ, cách đó không xa, không biết nhà ai đang đốt pháo. Pháo hoa rực rỡ đủ màu nổ tung trên bầu trời đêm, nhuộm sắc lên gương mặt người nhìn.
“Anh đây là anh thiết kế à?” Hoài Hoàn chạy đến trước mặt Hoài Kinh. đưa tờ giấy hỏi anh.
Trên tờ giấy phác thảo một món trang sức trông có vẻ là vòng tay. Thiết kế của vòng tay này rất đặc biệt, chiếc vòng tinh xảo xuyên qua hai cái móc hình chữ “H”, và giữa cái móc là một viên kim cương hình ngôi sao.
Hoài Kinh học thiết kế trang sức, từ nhỏ đã được cha định hướng. Sau khi cha qua đời, thì anh không vẽ những thứ này nữa. Lúc bé, Hoài Hoàn còn từng đội vương miện anh thiết kế.
Rủ mắt nhìn mẫu thiết kế, ánh mắt Hoài Kinh sâu kín, lạnh nhạt đáp: “Ừ.”
“Đẹp quá.” Hoài Hoàn cười. Pháo hoa ngoài cửa phản chiếu làm mặt cô hồng hồng. Cô cúi đầu nhìn vòng tay, hỏi: “Nó có tên không?”
Đa số những mẫu thiết kế riêng đều sẽ có tên. Hoài Hoàn còn nhớ chiếc vương miện Hoài Kinh thiết kế cho cô mang tên “Cười lên đi, chớ buồn.” (Hoàn nhĩ hữu hà sầu)
Năm chữ, ý muốn cô luôn vui vẻ, không u sầu.
“Có.” Hoài Kinh nhìn mẫu thiết kế rồi đáp.
“Tên gì?” Hoài Hoàn hỏi
Ngoài cửa sổ sát sàn, một quả pháo hoa bừng lên. Trong màn đêm, anh đứng dưới ánh sáng, nét mặt lạnh lùng hiện chút dịu dàng.
“Bầu trời sao trong tay tôi.” (Tinh Không nhập ngã Hoài.)
/381
|