Có ba người đi từ ngoài vào, Hứa Tinh Không nhìn lại thì thấy một người trước tiên.
Anh ta mặc áo jacket đen và quần tây, bên trong là áo sơ mi trắng, tóc được vuốt keo ra phía sau, thoạt nhìn rất phấn khởi.
Mặc dù anh ta làm kinh doanh, nhưng trông rất nhã nhặn lịch sự, dáng vẻ rất phong độ trí thức. Khi bước vào, anh ta tươi cười, gật đầu và nói cảm ơn với mọi người.
Bọn họ hầu hết là những người có tiếng tăm ở Hoài Thành, tất cả đều đến chúc mừng sinh nhật anh ta.
Tuy nhiên, cha mẹ của Vương Thuấn Sinh đằng sau anh ta không mấy vui vẻ. Suy cho cùng, Hoài Thành cũng là một thành phố trong nam khinh nữ nghiêm trọng, con gái không thể thừa kế hương khói của gia đình họ.
Đứng sau ông bà Vương là một người phụ nữ tóc dài. Cô ta không trang điểm, sắc mặt hơi mệt mỏi, không còn xinh đẹp như trước khi mang thai. Cô ta mặc một chiếc áo khoác lông, để lộ một bắp chân hơi thô, rất nhạt nhòa trong đám người.
Vương Thuấn Sinh vừa nói chuyện vừa nhìn sang quầy lễ tân, sau đó lập tức hoàn toàn mất tự nhiên. Anh ta quên lời định nói, nhìn chằm chằm vào cô, khẽ há miệng.
Hứa Tinh Không khoác áo bành tô ca-rô, bên trong là áo len cao cổ màu hạnh, cùng quần đen ống rộng và đi giày cao gót. Cô tết kiểu tóc đuôi ngựa thấp thả sau lưng, được buộc bằng một sợi ren đơn giản. Làn da trắng mịm như trong suốt dưới ánh mặt trời phản chiếu từ sàn đá cẩm thạch. Cô trang điểm nhẹ, lông mày dài và đẹp, mũi cao cao, đôi môi nhỏ, khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết khiến mọi người khó dời mắt.
Cô đứng ở quầy lễ tân, chiếc áo len mỏng tôn lên dáng người của cô. Mặc dù cô mảnh khảnh nhưng không khô gầy, đường cong tinh tế, thon thả mềm mại.
Khi Vương Thuấn Sinh im lặng, thì mấy người bên cạnh anh ta cũng nhìn thấy Hứa Tinh Không.
Ai quen biết Vương Thuấn Sinh cũng đều biết Hứa Tinh Không. Đám người đang nhộn nhịp bỗng trở nên im lặng.
Hứa Tinh Không bình tĩnh đón nhận ánh mắt của họ. Cô khẽ chuyển mắt, mỉm cười gọi người ở cửa.
“Tinh Viễn.”
Nhóm người Hứa Tinh Viễn đã đến.
Ngay khi Hứa Tinh Viễn bước vào cửa thì đã thấy Vương Thuấn Sinh. Cậu mấp máy môi, nhưng bị Hứa Tinh Không gọi lại. Hứa Tinh Không bước tới cạnh cậu, nắm lấy tay Đồng Đồng, nói, “Chúng ta lên lầu thôi.”
Hai nhóm người tách ra ở lên lầu.
Sau khi vào thang máy, Hầu Kinh Phương bỗng hỏi, “Đó không phải là gia đình Vương Thuấn Sinh sao?”
Mời nhiều khách khứa đến nỗi làm bọn họ không thể nhìn thấy quầy lễ tân. Cả đường đi, Hứa Minh Di luôn chơi điện thoại, nên bỏ lỡ cảnh kia, bèn mở to mắt hỏi, “Không phải chứ? Anh rể tôi …”
“Muốn gọi anh rể thì đi nhận một người chị khác đi.” Hứa Tinh Viễn nói với Hứa Minh Di.
Hứa Minh Di và Hứa Tinh Viễn trạc tuổi nhau, nhưng từ khi còn nhỏ, cô ả đã hơi sợ Hứa Tinh Viễn. Bởi vì khi đi học, cậu hay đánh nhau ở trường. Một số người quen của cô ấy bây giờ, vẫn biết tiếng tăm của Hứa Tinh Viễn.
Bị Hứa Tinh Viễn nói một câu, Hứa Minh Di mất hết khí thế, lập tức im miệng.
Người nhà họ Chu đã từng gặp gỡ một số thân thích của Hứa gia, nên hôm nay rất vui vẻ hòa thuận. Thấy mọi người cười nói trò chuyện với nhau, rồi nhìn lại cả nhà Hứa Thế Phàm chỉ im lặng ăn uống, Hứa Tinh Không thật sự muốn để Hứa Tinh Viễn đi ở rể cho rồi.
Bữa cơm này không có gì đặc biệt. Sau khi mọi người làm quen, Hứa Tinh Không cùng Hứa Tinh Viễn và Lâm Mỹ Tuệ mang quà, đi xuống tầng dưới tặng cho gia đình Chu Đồng Đồng, còn gia đình của dì dượng và chú thím hai thì chưa ăn no, vẫn ở trên lầu. Hứa Tinh Viễn đưa người nhà họ Hứa về. Hứa Tinh Không bảo mẹ đợi ở tầng dưới, cô thì đi lên lầu gọi gia đình Hứa Thế Phàm về, nhân tiện xem có bỏ quên gì không.
Sau thang máy xuống, cánh cửa mở ra, Hứa Tinh Không nhìn lên, thấy người trong thang máy thì khẽ mím môi.
Trong thang máy có hai người, là Vương Thuấn Sinh và tài xế của anh ta.
Vương Thuấn Sinh nhìn thấy Hứa Tinh Không thì ánh mắt khẽ sáng lên. Anh ta trông lịch sự, nho nhã, trí thức, nếu không nói thì chẳng ai ngờ rằng anh ta là doanh nhân cả.
Tài xế thấy Hứa Tinh Không, rồi lại nhìn sang Vương Thuấn Sinh, sau đó bước ra thang máy.
Hứa Tinh Không đứng yên, Vương Thuấn Sinh ấn nút giữ cửa thang máy, “Vào đi.”
Không ngờ anh ta lại không đi ra, Hứa Tinh Không đành trực tiếp vào thang máy. Sau khi cô vào, anh nhìn sang cô, tâm trạng rất phức tạp.
Hứa Tinh Không đã hoàn toàn khác trước.
Trước đây, cô như phần lớn những phụ nữ ở Hoài Thành, nhẫn nhịn, vâng lời vô điều kiện, phong kiến bảo thủ, thậm chí không có nguyên tắc đến thấp hèn, làm người ta chướng mắt.
Nhưng bây giờ, cô rất đẹp, phong cách cũng hoàn toàn thay đổi, trở nên tri thức nhã nhặn trầm tĩnh, tự nhiên rực rỡ, khiến Vương Thuấn Sinh không có cách nào liên hệ cô của hiện tại với quá khứ.
Anh ta không biết trong lòng mình có cảm giác gì, chỉ cảm nhận rõ được một điều, đó là hối hận.
“Sao em không gọi điện cho anh?” Vương Thuấn Sinh mở miệng trước.
Hứa Tinh không ấn lên tầng hai, Vương Thuấn Sinh vừa dứt lời, thì cánh cửa thang máy mở ra. Cô lập tức bước ra, anh ta bỗng đuổi theo.
Hứa Tinh Không không muốn dính dáng tới anh ta. Cô quay đầu lại, muốn giải quyết nhanh gọn để trở về phòng đãi tiệc.
“Có gọi. Lúc luật sư của tôi giúp tôi đòi phí ly hôn, nhưng anh không bắt máy.” Hứa Tinh Không thản nhiên đáp.
Vương Thuấn Sinh lập tức bối rối, cúi thấp đầu, mím môi nói, “Khi đó quên mất, bây giờ anh sẽ bổ sung, số điện thoại của anh vẫn không thay đổi, em có thể liên hệ với anh bất cứ lúc nào.”
“Tôi không có ý định kháng cáo.” Hứa Tinh Không nói, “Mặc dù tôi không hài lòng với phí ly hôn lắm, nhưng thời gian kháng án quá dài, tôi không muốn lãng phí thời gian của mình với anh nữa.”
Có nghĩa là cô sẽ chỉ gọi cho anh ta nếu kháng cáo, nhưng cô lại không muốn làm vậy, về sau bọn họ sẽ không có bất kỳ liên hệ nào nữa.
Vương Thuấn Sinh nhìn Hứa Tinh Không trước mặt mình, thật sự không thể tưởng tượng nổi sẽ có ngày, cô có thể bình tĩnh thốt ra những lời như vậy với anh ta.
Anh ta không nói nên lời, Hứa Tinh Không còn có việc nên không nói gì nữa, quay người bỏ đi.
Gặp phải Vương Thuấn Sinh, trong lòng Hứa Tinh Không cũng không có cảm giác gì. Suốt đường đi cô chỉ nghĩ về chuyện phải làm, không hiểu tại sao anh ta lại đột nhiên đi đến nói với cô về số điện thoại nữa.
Ngay từ đầu anh ta đã sai, anh ta còn muốn cô giành anh về à?
Có vẻ như hiện giờ anh ấy ngủ quá ngon nên đến ban ngày cũng nằm mơ được.
Phòng đãi tiệc là phòng bao VIP, bên ngoài nối với hàng lang, phòng tiệc ở bên trong. Phòng tiệc rất rộng, nên khi ít người thì âm thanh rất vang. Lần trước, Hứa Tinh Không đã nghe Hứa Minh Di nói mình bảo thủ như một bà già không bằng gái nhảy ngay tại đây.
Rõ ràng, bệnh sủa bậy sau lưng người khác của Hứa Minh Di không thay đổi, nhưng lần này không chỉ nói xấu cô ta mà còn cả em trai cô ta.
“Cái tật một mắt Hứa Tinh Viễn mà cũng có thể cưới vợ, Chu Đồng Đồng kia vì ngôi nhà mới chịu gả cho nó chứ gì.” Hứa Minh Di sau khi cười ầm ĩ, rồi nói tiếp: “Hai chị em họ đúng là không biết xấu hổ, một người thì tật nguyền, một người thì gặp phải chồng cũ và con giáp thứ mười ba đang tổ chức tiệc đầy tháng cho con họ. Tại sao cô ta bị mất chồng, còn không phải tại không sinh con được sao?”
“Không sinh được thì cứ cho chồng đi tìm gái, khi nào họ có con thì cô ta bắt về nuôi là được rồi. Đàn ông ngoại tình là chuyện bình thường mà, cô ta lại vì vậy mà ly hôn, hại anh mày bây giờ ở công ty Thuấn Tinh bị bắt nạt gần chết.” Hầu Kinh Phương tức tối nói.
“Đúng vậy đó, cô ta không cần Vương Thuấn Sinh, thì nhường cho con đi, như vậy là vẹn cả đôi đường rồi. Bây giờ thì hay rồi, để con ả kia được hời.” Hứa Minh Di lầu bầu.
“Mày nói bậy bạ gì vậy! Vương Thuấn Sinh tuy có tiền, nhưng mày không kiểm soát nó được đâu. Hơn nữa dù nó có tái giá cũng không cưới mày đâu. Màu bỏ cái ý nghĩ ngu xuẩn đó cho mẹ.” Hầu Kinh Phương gạt phăng ý nghĩ của Hứa Minh Di.
Tay Hứa Tinh Không nắm chốt cửa, đốt ngón tay dần trắng bệch. Cô cụp mắt, bỗng thấy cuốn sổ ghi chép trong tay.
Cô nhẹ nhàng hít thở, nhìn xuống cuốn sổ rồi lấy bút viết ba chữ “Vương Thuấn Sinh”, sau đó lại viết một dãy số.
Hứa Tinh Không bình tĩnh bước vào phòng và nói: “Đến lúc về rồi.”
Hứa Tinh Không đột nhiên đi vào khiến đám người bên trong hoảng hốt. Hứa Minh Di và Hầu Kinh Phương nhìn nhau rồi nhanh chóng đứng dậy.
“Chị lên lúc nào vậy?” Hứa Minh Di hỏi Hứa Tinh Không, còn Hầu Kinh Phương và Hứa Thế Phàm đã đi ra trước.
“Mới lên.” Hứa Tinh Không dửng dưng đáp, rồi nhìn xuống túi của cô ta, nói: “Sờn lông rồi kìa.”
Cô thản nhiên nhét tờ giấy vừa viết vào túi Hứa Minh Di, còn bứt sợi lông trên áo đi. Hứa Minh Di nhìn xuống, chỉ nói không sao rồi rời đi.
Sau khi đưa người nhà họ Hứa về, Hứa Tinh Không lái xe chở Lâm Mỹ Tuệ về nhà.
Khi về đến nhà thì mới hai giờ. Hứa Tinh Không mở rèm cửa sổ ra, ngay tức khắc, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính, chiếu khắp phòng khách nhỏ, làm tâm trạng người ta cũng thật tươi sáng.
“Con đã gặp Vương Thuấn Sinh à?” Khi Hứa Tinh Không mở rèm, Lâm Mỹ Tuệ ở phía sau khẽ hỏi. Cô hơi khựng lại, quay đầu nhìn mẹ mình.
Ánh mắt Lâm Mỹ Tuệ hơi buồn bã và đau lòng. Hứa Tinh Không cắn môi dưới, đáp: “Dạ, còn nói mấy câu nữa.”
“Súc sinh.” Người phụ nữ luôn yếu đuối như Lâm Mỹ Tuệ lại đột nhiên mắng chửi, “Nó còn kết hôn, sinh con, đồ súc sinh…”
Hứa Tinh Không sững sờ, thấy mẹ cúi đầu siết chặt nắm tay, mà lòng cô chua xót.
Từ xưa đến nay, Lâm Mỹ Tuệ rất ít quản lý đến cô, nhưng điều đó không có nghĩa là bà không quan tâm. Ngược lại, có lẽ là vì bà quá quan tâm, nên khiến bà chưa bao giờ hỏi cô về chuyện của anh ta.
“Mẹ vẫn muốn con kết hôn phải không?” Hứa Tinh Không nhìn mẹ, hỏi khẽ.
Cằm Lâm Mỹ Tuệ hơi run rẩy, ngước lên nhìn vào mắt con gái, ánh mắt chứa đầy sự thương yêu và đau lòng.
“Nếu con vẫn không muốn kết hôn, thì mẹ cũng tán thành. Nhưng mẹ chỉ muốn nói với con rằng, không phải trong cuộc hôn nhân nào, đàn ông cũng giống như Vương Thuấn Sinh. Chỉ là do con quá xui xẻo, gặp phải nó mà thôi. Con đừng vì nó mà không dám đi bước nữa. “
Cổ họng Hứa Tinh Không chuyển động, viền mắt nóng lên.
Mẹ cũng chỉ lo cô sẽ cô đơn suốt phần đời còn lại. Bà lo Hứa Tinh Không vì bị Vương Thuấn Sinh làm tổn thương mà sợ hãi hôn nhân, sống cô đơn sống quãng đời còn lại.
Như thế sẽ là một sự hối tiếc lớn.
Mẹ cô yếu đuối, nhưng cũng tỉ mỉ và bao dung. Trái tim Hứa Tinh Không như được bao phủ bởi một lớp lông nhung, mềm mại ấm áp khiến cô khẽ cong môi cười.
Cô bước đến cạnh Lâm Mỹ Tuệ, cẩn thận ôm bà vào lòng, rồi dán mặt lên mặt bà.
“Con không bài xích hôn nhân, cũng không mất niềm tin vào nó, bởi vì đã có mẹ và cha làm tấm gương tốt cho con.”
Lâm Mỹ Tuệ run run, đưa tay nắm lấy cánh tay con gái, khẽ bật khóc.
Bận rộn cả ngày, nên Hứa Tinh Không và mẹ đi ngủ trưa. Mẹ cô vì chuyện của Hứa Tinh Viễn mà bận bịu suốt mấy ngày, sau khi được thả lỏng hoàn toàn thì ngủ mất giấc thật dài.
Hứa Tinh Không xem giờ, đã là bốn giờ chiều. Cô bèn lấy giỏ đến chợ thực phẩm.
Khu nhà cô ở đã rất lâu năm, chợ thực phẩm đã chuyển sang khu mới sau khi trung tâm thương mại mới khai trương. Bây giờ nhà cô mua thức ăn, thì phải đi qua hai giao lộ, một quảng trường nhỏ, mới đến chợ thực phẩm.
Bữa trưa, Hứa Tinh Viễn thì hồi hộp, Lâm Mỹ Tuệ thì lo lắng, nên cả hai đều không ăn được bao nhiêu. Sau khi Hứa Tinh Không đến chợ thì mua mấy loại rau mà hai người họ thích ăn, rồi lại mua một ít thịt. Cô cho rau thịt vào giỏ, rồi đi bộ về nhà.
Bốn giờ chiều, mặt trời vẫn treo cao đằng tây. Mấy ngày trước trời vừa mưa, làm bầu trời rất trong xanh, không khí cũng rất dễ chịu.
Hứa Tinh Không đón ánh nắng chiều, bước chậm trên đường. Một lúc sau, cô đi đến quảng trường nhỏ thì nghe thấy tiếng ồn ào của mấy đứa trẻ.
Bọn trẻ cũng được nghỉ ở trường, nên tốp lớn tốp bé tụ tập chơi trong quảng trường.
Thấy vậy, Hứa Tinh Không bèn bước đến bên đường, hai chân đạp trên bậc thềm vỉa hè, cầm giỏ đồ ăn ở trước, nhìn bọn trẻ chơi đùa dưới ánh hoàng hôn.
Đa số đều là trẻ em ở quanh tiểu khu. Thời tiết hôm nay rất đẹp, nên không chỉ bọn trẻ mà cả người lớn cũng đến xem chúng nô đùa, thỉnh thoảng lại nhắc nhở chúng cẩn thận kẻo ngã.
Khi cô vừa kết hôn, Lâm Mỹ Tuệ cũng từng nói bà sẽ dẫn cháu ngoại đến đây chơi với các bạn nhỏ khác. Nhưng dự định này đã không thực hiện được.
Hứa Tinh Không không bài xích hôn nhân, bây giờ độc thân, chỉ là vì chưa tìm được người thích hợp mà thôi.
Trong khi cô đang ngẩn người nhìn mấy đứa trẻ chơi đùa, thì phía sau đột nhiên có tiếng còi xe.
Hứa Tinh Không quay lại nhìn theo phản xạ, trên môi vẫn mang nụ cười khi nhìn bọn trẻ chơi đùa. Khi cô nhìn thấy chiếc Maserati màu đỏ Bordeaux kia, thì con ngươi hơi co lại.
Trong xe, Hoài Kinh khoát tay trên cửa sổ, ngón tay gõ nhẹ lên thân xe. Bàn tay trắng phủ lên thân xe đỏ, càng tôn lên sự thon dài của ngón tay.
Hứa Tinh Không mở to mắt nhìn, trong lúc ngẩn ngơ, cô bỗng nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau, cũng tại ngã tư này, cũng trước cột đèn giao thông này.
“Lên xe.” Hoài Kinh rút tay về, lười nhát liếc nhìn đèn giao thông: “Anh đưa em về nhà.”
Xe dừng lại ở ngã tư trước nhà Hứa Tinh Không. Chiếc xe thể thao này quá bắt mắt, cô không muốn bị mọi người soi mói. Cô tháo dây an toàn, xách giỏ, mà vẫn còn ngơ ngẩn.
Hoài Kinh nhìn xuống giỏ đồ ăn, phía trên là một con cá đã được làm sạch. Cô đúng là ở đâu cũng thích ăn cá.
“Anh đến…” Hứa Tinh Không nhìn Hoài Kinh, hỏi lấp lửng.
Hoài Kinh dời mắt, nhìn vào mắt cô: “Đi công tác, mới đến trưa nay.”
Cô mấp máy môi, đôi mắt to tròn chớp chớp, như không có gì để nói, chỉ nói một tiếng cảm ơn rồi chuẩn bị xuống xe. Bỗng, Hoài Kinh kéo cánh tay cô lại.
Hứa Tinh Không quay lại, khó hiểu nhìn anh.
Anh liếm môi dưới, hàng mày hỏi nhíu lại: “Em đi ngay vậy sao?”
“Hả?” Hứa Tinh Không sửng sốt, chớp chớp mắt: “Chứ…còn gì nữa?”
Cô thật sự tin Hoài Kinh đến đây để công tác. Dù sao, lần đầu tiên hai người gặp nhau cũng là ở Hoài Thành này. Con đường trước nhà cô tuy đã cũ, nhưng nó vẫn là con đường gần nhất để đến Tân Thành.
Hoài Kinh thả tay ra, ngước mắt nhìn vào đôi mắt cô, con ngươi nâu nhạt sâu như nước.
“Không có gì. Chỉ là anh không quen thuộc nơi này, khó lắm mới gặp được một người quen, chưa nói được mấy câu em đã đi.”
Hứa Tinh Không: “…”
Cô tin rằng anh đến đây công tác, nhưng câu này lại hơi vô nghĩa. Hứa Tinh Không ôm giỏ, không biết nói gì, vì muốn vạch trần anh mà mặt đỏ ửng.
“Anh quen thuộc với nơi này mà, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau cũng là ở đây…”
Cô còn chưa nói xong, thì mặt đỏ lựng.
Trái tim Hoài Kinh như bị cô cào nhẹ, đôi môi dần cong lên. Anh rủ mắt nhìn cô, cười ngả ngớn.
Lần đầu tiên? Lần đầu tiên thế nào?”
Tim Hứa Tinh Không đập thình thích, đôi môi hơi hé mở bỗng bị chặn lại.
Cô vội đến đỏ cả mắt, đôi mắt tròn đầy vẻ luống cuống choáng ngợp vì bị bắt nạt, mềm mại như viên kẹo dẻo Marshmallow chân mèo(*), bị con sói đuôi to anh gặm cắn.
Đã một thời gian dài kể từ lần đầu tiên ấy, vậy mà cô vẫn ngại ngùng nhút nhát, thật đáng yêu.
/381
|