“Không, đó là sai lầm của em…” Không hiểu lí do vì sao Dạ Phàm không nhịn được đặt tay mình lên đôi bàn tay đang vòng lấy eo cậu.
Đúng lúc này…
Cạch… 1 tiếng… Là tiếng cửa mở ra…
Dạ Phàm giật mình nhìn lại nhưng Tần Viễn thì rất bình tĩnh, vì hắn biết người duy nhất được bước vào đây mà không cần sự cho phép của bất kì ai.
Người nọ ăn vest rất lịch sự, cúc áo cài đến nút trên cùng, cà vạt được thắt ngay ngắn. Nhìn qua thì khoảng trên dưới 30, không rõ lí do vì sao Dạ Phàm cảm thấy người nọ rất quen mắt.
Khuôn mặt y không đến mức anh tuấn nhưng do ăn mặc chải chuốt gọn gàng nên nhìn cũng rất có thiện cảm. Tầm mắt y dừng lại ở chỗ 2 người đàn ông đang ôm nhau, người còn lại còn đang mặc váy. Nhưng khuôn mặt không hề biến sắc, rất thong thả mà khép cửa lại.
“Việc công hay việc tư?” Rồi không đầu không đuôi mở miệng hỏi
Dạ Phàm không hiểu ý người nọ là gì nhưng Tần Viễn nghe qua liền biết.
Hắn lúc này mới chậm chạm thu lại cánh tay đang ôm lấy eo nhỏ Dạ Phàm, bâng quơ đáp
“Việc Công”
Nghe vậy Tống Thần cũng chỉ nhẹ gật đầu rồi rất tự nhiên tìm chỗ ngồi xuống, giống như đã rất quen thuộc với nơi này.
Dạ Phàm hiện tại mới nhớ ra cậu vẫn còn đang mặc váy, lúng túng cúi mặt xuống, vội vã túm túm váy lại. Nhưng cảm giác động tác này càng kì quái hơn nên lại thả ra. Tay chân lúng túng hồi lâu cũng không biết đặt ở đâu cho tốt.
Tần Viễn rốt cuộc cũng trỗi dậy chút ít lương tâm còn sót lại, hắn ngồi vào phía đối diện Tống Thần uống một ngụm trà rồi giống như không có gì mà nói với Dạ Phàm
“Cậu đi thay đồ đi”
Dạ Phàm như được đặt xá, ba chân bốn cẳng chạy vào phòng.
Tối hôm đó thụ chính gọi điện đến chỗ Dạ Phàm, giọng cậu ta lè nhè cộng thêm tiếng nhạc to làm cậu phải mất rất lâu để nghe ra Bạch Phong Tịch đang ở đâu.
Lúc đến quầy bar thì Bạch Phong Tịch đã say bí tỉ, xém chút nữa không nhận ra Dạ Phàm là ai. Sau hai lần hất tay cậu ra rốt cuộc cũng để Dạ Phàm đỡ cậu ta về.
Đêm đó Dạ Phàm không được chợp mắt tí nào vì phải lo dỗ người nọ khóc lóc. Bạch Phong Tịch câu được câu mất nói về chuyện của mình.
Dạ Phàm mất rất nhiều thời gian mới tiêu hoá được đôi chút. Đại khái là ba thụ chính là 1 tên tệ hại, ăn không rỗi nghề còn hay nhậu nhẹt gây sự. Hôm nay mới phát hiện ra ông ta còn chơi cá độ, bị bọn đòi nợ tìm đến tận nhà. May mắn bọn chúng chỉ cảnh cáo và đập phá đồ đạc một chút, cậu ta lo cho mẹ mình nên mướn 1 phòng khác cho bà ấy. Còn bản thân không ngủ được nên chạy ra uống bia giải sầu.
Bạch Phong Tịch khóc mệt mỏi liền ôm cánh tay Dạ Phàm ngủ mất. Cậu bị đè mãi cũng không rút tay ra được nên cứ để như vậy mà đi ngủ.
Trong lúc cậu mơ màng thì hệ thống hiện lên thông báo. Nhiệm vụ hoàn thành, mời kí chủ phân điểm số
Quá mệt mỏi để suy nghĩ thêm Dạ Phàm liền cộng vào chỉ số đầu tiên là khuôn mặt.
Chỉ số hiện tại là
Tên: DẠ PHÀM
Khuôn mặt: 68
Dáng người: 34
Làn da: 32
Mị lực: 0
Khí chất: 0
Thể lực: 20
Trí lực: 56
Kỹ năng: diễn xuất (13%), ca hát (45%), chơi nhạc cụ (25%), viết thư pháp (50%), vẽ tranh (40%)
Tích phân: 210
Thanh lưu lượng: 1399
_____
Dạ Phàm buổi tối tốn rất nhiều công sức dỗ dành người ta, mới sáng sớm ra lại bị người kia cho 1 đạp rơi thẳng xuống giường làm cho tỉnh cả ngủ, xoa xoa cái mông đau nhức
“Cậu làm cái gì vậy, định ám hại tôi à!”
“Dạ Phàm?”
Sau khi nghe giọng nói có phần quen thuộc Bạch Phong Tịch mới nhận ra người này là ai.
“Đúng vậy, chứ cậu nghĩ tôi là ai được chứ?”
" Xin lỗi, do cậu không đeo kính nên tớ không nhận ra" Bạch Phong Tịch mới phát hiện Dạ Phàm không đeo kính nhìn cũng không đến nỗi tệ đấy chứ. Thực sự thì Lần đầu 2 người gặp, nhìn cậu quê mùa ch.ế.t đi được. Chỉ là Bạch Phong Tịch ngại không dám thẳng thừng nói ra như vậy.
Dạ Phàm hồi sau soi gương cũng nhận thấy khuôn mặt bản thân thay đổi không ít. So với phiên bản vốn có của nguyên chủ thì đã tốt hơn nhiều lắm. Nhìn có khí sắc và tươi tắn hơn nhiều. Tuy còn chưa đến mức có thể gọi là mĩ nam gì đó nhưng cũng đã dễ coi hơn một chút.
Bạch Phong Tịch sau khi khóc lóc cả đêm tâm trạng cũng đã tốt hơn không ít. Còn sắn tay xuống bếp nấu đồ ăn cho Dạ Phàm.
____
Đúng lúc này…
Cạch… 1 tiếng… Là tiếng cửa mở ra…
Dạ Phàm giật mình nhìn lại nhưng Tần Viễn thì rất bình tĩnh, vì hắn biết người duy nhất được bước vào đây mà không cần sự cho phép của bất kì ai.
Người nọ ăn vest rất lịch sự, cúc áo cài đến nút trên cùng, cà vạt được thắt ngay ngắn. Nhìn qua thì khoảng trên dưới 30, không rõ lí do vì sao Dạ Phàm cảm thấy người nọ rất quen mắt.
Khuôn mặt y không đến mức anh tuấn nhưng do ăn mặc chải chuốt gọn gàng nên nhìn cũng rất có thiện cảm. Tầm mắt y dừng lại ở chỗ 2 người đàn ông đang ôm nhau, người còn lại còn đang mặc váy. Nhưng khuôn mặt không hề biến sắc, rất thong thả mà khép cửa lại.
“Việc công hay việc tư?” Rồi không đầu không đuôi mở miệng hỏi
Dạ Phàm không hiểu ý người nọ là gì nhưng Tần Viễn nghe qua liền biết.
Hắn lúc này mới chậm chạm thu lại cánh tay đang ôm lấy eo nhỏ Dạ Phàm, bâng quơ đáp
“Việc Công”
Nghe vậy Tống Thần cũng chỉ nhẹ gật đầu rồi rất tự nhiên tìm chỗ ngồi xuống, giống như đã rất quen thuộc với nơi này.
Dạ Phàm hiện tại mới nhớ ra cậu vẫn còn đang mặc váy, lúng túng cúi mặt xuống, vội vã túm túm váy lại. Nhưng cảm giác động tác này càng kì quái hơn nên lại thả ra. Tay chân lúng túng hồi lâu cũng không biết đặt ở đâu cho tốt.
Tần Viễn rốt cuộc cũng trỗi dậy chút ít lương tâm còn sót lại, hắn ngồi vào phía đối diện Tống Thần uống một ngụm trà rồi giống như không có gì mà nói với Dạ Phàm
“Cậu đi thay đồ đi”
Dạ Phàm như được đặt xá, ba chân bốn cẳng chạy vào phòng.
Đợi Dạ Phàm đi khuất Tống Thần với nói vào công việc chính "Nghe tên em trai bảo lỡ nhận kịch bản tình cảm cho cậu à!" Nhắc đến chuyện này Tần Viễn vẫn còn tức giận, nếu không vì vậy, hắn cần phải bày nhiều trò như vậy sao. "Anh không nói với anh ta những điều cần lưu ý sao? Nếu không phải hắn là em trai anh thì tôi đã đuổi anh ta về quê bắt cá rồi đấy!" Tần Viễn nói không ngoa, 2 người họ Tống này vốn xuất thân bình thường. Quê nhà lại ở vùng biển xa xôi. Sau do năng lực tốt, lại làm việc hợp ý Tần Viễn nên Tống Thần mới được giữ lại vị trí cao này, quan trọng hơn là vì anh ta cực kì kín miệng, là người có thể tin tưởng. "Anh xin thay mặt tên ngốc đó xin lỗi cậu vậy. Anh có xem qua hợp đồng rồi, cậu có muốn hủy không. Điều kiện chúng ta có thể bàn bạc với họ sau" "Thương lượng cái gì chứ! Anh không thấy tên đạo diễn là ai à?" Tống Thần liếc mắt nhìn hàng chữ Đạo diễn Phạm Đông cũng không thể nén được Tiếng thở dài nho nhỏ. Y từng hợp tác với ông ta vài lần nên cũng hiểu rõ tính cách người nọ. Miệng lưỡi ông ta có thể gọi là đanh đá nhất nhì trong giới. Cũng vì vậy mà đắc tội nhiều người, cho nên lăn lộn trong giới hơn chục năm mới có chút tiếng tăm. Tần Viễn lại tiếp lời "Huống hồ tôi mới nhận giải thưởng ảnh đế không lâu. Nếu lúc này hủy hợp đồng, không phải là miếng mồi ngon để đám nhà báo thêu dệt à!'' Tống Thần cũng đã nghĩ đến trường hợp này nhưng nhớ đến Tần Viễn rất không hợp đóng cảnh tình cảm nam nữ "Vấn đề của bọn họ có thể giải quyết... Nhưng còn cậu thì sao? Phải diễn cảnh thân mật, có thể là ôm hoặc hôn đấy. Cậu sẽ diễn được chứ?" ".... Cố gắng hết sức!" Tần Viễn tựa đầu vào lưng ghế, không trả lời chắc chắn hay bảo hắn làm được mà chỉ nói như vậy. Tống Thần hiểu ý hắn "Anh sẽ cố gắng bàn với Phạm đạo diễn giảm bớt vài tình tiết không cần thiết" 2 người còn chưa nói chuyện xong thì phát hiện ra 1 cái đầu nhỏ lấp ló sau cánh cửa. Tần Viễn nhướn mày không hài lòng "Cậu đứng ở đó làm cái gì? Nghe lén?" Dạ Phàm lập tức lắc đầu nguầy nguậy, giọng ấp úng "Tôi, cái đó... Tôi không kéo khoá váy xuống được. Có thể nhờ anh... Được không" Tần Viễn đang định uống trà thì khựng tay lại. Tống Thần luôn Bình tĩnh cũng giật giật chân mày. Nếu không phải khuôn mặt Dạ Phàm không dấu được biểu cảm đau khổ nhăn nhúm thì anh đã nghĩ cậu định quyến rũ Tần Viễn rồi. Để Tần Viễn không phải xấu hổ thêm y tự động nhận lấy nhiệm vụ này. Mọi thứ tiếp theo diễn ra rất suông sẻ, khác với Tần Viễn, Dạ Phàm không hề cảm thấy ngại ngùng khi y giúp cậu kéo khoá. Tống Thần tiễn cậu ra đến cổng, Dạ Phàm lịch sự cảm ơn rồi 2 người liền tách ra. Từ đầu đến cuối không nói chuyện nhiều hơn 5 chữ. Lúc về đến nhà Dạ Phàm mới phát hiện ra bản thân để quên mắt kính ở nhà Tần Viễn rồi. Giáo viên đánh giá cậu chỉ được cộng thêm 3 % diễn xuất và 30 tích phân do chưa hoàn thành kịch bản. Kỹ năng diễn xuất (13%) Tích phân: 150 Dạ Phàm tốn công tốn sức thậm chí bay mất chút liêm sỉ vì mặc váy cả buổi trời kiểu "...." (╬☉д⊙)⊰⊹ฺ Thế nhưng cậu không quên sự tàn ác của hệ thống nên rốt cuộc cũng không dám thực sự mắng nó.
Hiện tại điều cậu lo nghĩ nhiều hơn là nhiệm vụ làm thân với Bạch Phong Tịch. Hệ thống chưa phản hồi nghĩa là theo đánh giá của nó 2 người chưa đủ thân thiết.Tối hôm đó thụ chính gọi điện đến chỗ Dạ Phàm, giọng cậu ta lè nhè cộng thêm tiếng nhạc to làm cậu phải mất rất lâu để nghe ra Bạch Phong Tịch đang ở đâu.
Lúc đến quầy bar thì Bạch Phong Tịch đã say bí tỉ, xém chút nữa không nhận ra Dạ Phàm là ai. Sau hai lần hất tay cậu ra rốt cuộc cũng để Dạ Phàm đỡ cậu ta về.
Đêm đó Dạ Phàm không được chợp mắt tí nào vì phải lo dỗ người nọ khóc lóc. Bạch Phong Tịch câu được câu mất nói về chuyện của mình.
Dạ Phàm mất rất nhiều thời gian mới tiêu hoá được đôi chút. Đại khái là ba thụ chính là 1 tên tệ hại, ăn không rỗi nghề còn hay nhậu nhẹt gây sự. Hôm nay mới phát hiện ra ông ta còn chơi cá độ, bị bọn đòi nợ tìm đến tận nhà. May mắn bọn chúng chỉ cảnh cáo và đập phá đồ đạc một chút, cậu ta lo cho mẹ mình nên mướn 1 phòng khác cho bà ấy. Còn bản thân không ngủ được nên chạy ra uống bia giải sầu.
Bạch Phong Tịch khóc mệt mỏi liền ôm cánh tay Dạ Phàm ngủ mất. Cậu bị đè mãi cũng không rút tay ra được nên cứ để như vậy mà đi ngủ.
Trong lúc cậu mơ màng thì hệ thống hiện lên thông báo. Nhiệm vụ hoàn thành, mời kí chủ phân điểm số
Quá mệt mỏi để suy nghĩ thêm Dạ Phàm liền cộng vào chỉ số đầu tiên là khuôn mặt.
Chỉ số hiện tại là
Tên: DẠ PHÀM
Khuôn mặt: 68
Dáng người: 34
Làn da: 32
Mị lực: 0
Khí chất: 0
Thể lực: 20
Trí lực: 56
Kỹ năng: diễn xuất (13%), ca hát (45%), chơi nhạc cụ (25%), viết thư pháp (50%), vẽ tranh (40%)
Tích phân: 210
Thanh lưu lượng: 1399
_____
Dạ Phàm buổi tối tốn rất nhiều công sức dỗ dành người ta, mới sáng sớm ra lại bị người kia cho 1 đạp rơi thẳng xuống giường làm cho tỉnh cả ngủ, xoa xoa cái mông đau nhức
“Cậu làm cái gì vậy, định ám hại tôi à!”
“Dạ Phàm?”
Sau khi nghe giọng nói có phần quen thuộc Bạch Phong Tịch mới nhận ra người này là ai.
“Đúng vậy, chứ cậu nghĩ tôi là ai được chứ?”
" Xin lỗi, do cậu không đeo kính nên tớ không nhận ra" Bạch Phong Tịch mới phát hiện Dạ Phàm không đeo kính nhìn cũng không đến nỗi tệ đấy chứ. Thực sự thì Lần đầu 2 người gặp, nhìn cậu quê mùa ch.ế.t đi được. Chỉ là Bạch Phong Tịch ngại không dám thẳng thừng nói ra như vậy.
Dạ Phàm hồi sau soi gương cũng nhận thấy khuôn mặt bản thân thay đổi không ít. So với phiên bản vốn có của nguyên chủ thì đã tốt hơn nhiều lắm. Nhìn có khí sắc và tươi tắn hơn nhiều. Tuy còn chưa đến mức có thể gọi là mĩ nam gì đó nhưng cũng đã dễ coi hơn một chút.
Bạch Phong Tịch sau khi khóc lóc cả đêm tâm trạng cũng đã tốt hơn không ít. Còn sắn tay xuống bếp nấu đồ ăn cho Dạ Phàm.
____
/89
|