Tần Nghị thấy cậu thật lòng muốn như vậy không giống như chỉ để lấy lòng tên nhóc, cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Thế nhưng Dạ Phàm thực sự rất nhanh hối hận rồi. Không biết tên nhóc này ăn cái gì, nhìn thì tạng người cũng Bình thường không nhiều mỡ, ngồi một lát chân Dạ Phàm đã bắt đầu thấy hơi tê rồi. Cậu lúc này mới nhớ lại cái thể lực cực kì yếu kém của mình nhưng thằng nhóc còn chưa ăn xong cậu không thể cứ thế bảo nó leo xuống.
Cậu tự nhủ với bản thân ráng nhịn thêm 5 phút nữa thôi...
10 phút trôi qua... Tần Nhất Thiên vẫn đắm chìm trong bể thức ăn không những vậy mà còn không ngừng lắc tới lắc lui, trong khi Dạ Phàm đã toát mồ hôi hột.
10 phút trôi qua... Tần Nhất Thiên vẫn đắm chìm trong bể thức ăn không những vậy mà còn không ngừng lắc tới lắc lui, trong khi Dạ Phàm đã toát mồ hôi hột.
Đúng lúc này góc sáng chỗ Dạ Phàm bị một bóng đen che khuất, bắp chân chợt nhẹ hẳn đi. Tần Viễn ôm cậu nhóc ngồi sang ghế bên cạnh, vài người trên bàn đều ngừng ăn khi chứng kiến một màn này.
"Cảm.. Cảm ơn" dù bất ngờ nhưng không quên nói lời cảm tạ, chưa bao giờ cậu thấy Tần Viễn đáng yêu như lúc này.
"A, Chú? Chú làm gì vậy? Con muốn ngồi với anh chú cơ" Nhất Thiên dùng dằn không chịu buông tay khỏi người Dạ Phàm.
"Nhóc mập nhà con không biết người ta là người bệnh sao? Con còn ngồi nữa anh chú của nhóc sẽ ngất xỉu thật đấy" Tần Viễn ấn Nhất Thiên yên vị trên ghế, khẽ liếc qua bàn tay gầy guộc đang len lén xoa bóp bắp đùi.
"Không thể nào, đang yên đang lành ai lại ngất xỉu chứ" cậu nhóc không tin tưởng, m.ô.n.g nhỏ không chịu ngồi yên.
Rốt cuộc vẫn là ông nội Tần ra mặt dẹp loạn.
"Con có thể lên đùi ta ngồi, hay là muốn ngồi yên tại chỗ"
Cậu nhóc biết sợ mà ngồi yên
Ông cụ quay sang hỏi thăm tình hình Dạ Phàm, ra hiệu người làm đem thêm hải sản.
"Cháu nên ăn thật nhiều hải sản vào, bác sĩ bảo nghêu và hàu bổ máu lắm đấy"
"Vâng ạ"
Dạ Phàm đã thật lâu không được ăn ngon như vậy và cũng đã rất lâu từ khi cậu có một bữa ăn ấm cúng của gia đình.
Tần Viễn như cũ nhận nhiệm vụ đưa Dạ Phàm trở về, lúc cậu xuống xe hắn có nói một câu "Cậu nên dành thời gian tập thể dục đi đừng để sau này một đứa nhóc nào đó chưa đến 20 cân ngồi lên lại lăn đùng ra xỉu thì mệt lắm"
"Anh, cái gì...?" Dạ Phàm chưa kịp phản bác thì đã bị hít bụi no nê.
Cao tầng công ty Lâm Gia, tầng 20
Cốc... Cốc
"Vào đi"
Người bước vào có vẻ là thư ký riêng, trên tay cầm một phong bì hồ sơ đã được dán lại.
"Đã có kết quả kiểm tra về người nọ"
"Để đó đi" Nam nhân hai mắt vẫn dán vào màn hình máy tính, ngón tay thì cầm viết ghi chép gì đó, bộ dạng cực kỳ tập trung như không cho phép thứ gì có thể làm phiền mình.
Thư ký cũng rõ ràng giám đốc nhà mình không thích bị xao nhãng khi đang làm việc cho nên chỉ đặt phong bì lên bàn rồi lập tức rời đi.
Lâm Hạc Hiên giữ nguyên tư thế đó mãi đến khi xong xuôi hết công việc mới sựt nhớ ra có tài liệu khác cần xem.
Trong bao bì cư nhiên là thông tin cá nhân của Dạ Phàm.
Trên đầu là tấm hình Dạ Phàm đeo cặp kính dày, đầu tóc loà xoà, mặt nổi rất nhiều mụn, bộ dáng chính là tầm thường không thể tầm thường hơn. Lâm Hạc Hiên thấy vâỵ cũng không nhịn được mà nhíu mày.
Mặc dù Bình thường luôn bận rộn công việc nhưng y là một người rất biết chăm sóc cho bản thân. Sẽ không bao giờ để mình không chỉn chu trong mắt người khác, thậm chí tuần nào cũng phải dành ra ít nhất 2 buổi đi tập gym.
Dạ Phàm, 20 tuổi, sinh viên năm 2 Đại học H, thành tích đầu vào đứng thứ 3 toàn trường. Đợt kiểm tra vừa rồi đứng hạng 4.
Mẹ mất sớm, phải một mình nuôi người cha thực vật. Công việc thường ngày là chạy quảng cáo và làm việc ở quán cà phê.
Lâm Hạc Hiên tất cả thông tin đều đọc sơ qua một lượt. Đơn giản kết luận Dạ Phàm chính là một học bá gia cảnh khá khó khăn ngoài ra thì không còn gì đặc biệt cả. Nhưng việc Dạ Phàm xuất hiện ở con hẻm đó khiến y khá khó hiểu, bởi vì vị trí đó không gần nhà cũng không gần trường cậu ta. Lâm Hạc Hiên không loại trừ khả năng rằng Dạ Phàm có mục đích khác khi cứu y.
Nhưng không nói đến Dạ Phàm có hay có tâm tư khác thì việc cậu ta giúp bản thân cũng là sự thật. Y không phải là loại người vô ơn!
Lâm Hạc Hiên tìm đến weibo chính thức của Dạ Phàm lại thấy thông báo livestream sau 1 Tiếng nữa. Y nhấc máy lên gọi cho thư ký "Tìm cho tôi ít thủy quân, phải là nick thật, cậu có 10 phút..."
Thư ký đã rất quen với việc bị cúp máy ngang, mà chữ ít trong miệng Lâm Hạc Hiên chắc chắn phải là rất nhiều trong miệng người khác.
Dạ Phàm đặt sẵn hướng quay điện thoại và cài giờ tự động, tranh thủ trước lúc đó làm ít bài tập cho ngày hôm sau.
Thế nhưng do mải mê làm bài cho nên khi livestream tự động mở lúc nào cũng không hay. Tiểu Mai nhận được lời nhờ vả của Dạ Phàm rủ hết tất cả các anh chị em trong trung tâm thương mại mà mình quen biết kéo vào xem live.
[Ơ kìa? Chủ bô là ai thế? Tui không nhớ bản thân có theo dõi người này đấy, mấy chị em ai biết thì giải thích thắc mắc cho tui với?]
[Me too, me too. Lần đầu tiên tui ấn theo dõi một người không phải soái ca mĩ nữ gì đấy]
[Cùng thắc mắc với lần trên]
[Để tui nhắc mọi người nhớ. Mới đây không lâu có vụ việc khách hàng ỷ thế hiếp người vu oan cho mấy bạn nhân viên. Đây là người đã ra tay nghĩa hiệp đó a!]
[Ồ Ồ, tui cũng nhớ ra rùi nè]
[Xin chào mọi người mình là nữ nhân viên đã được bạn Dạ Phàm ra tay nghĩa hiệp giúp đỡ. Mình cũng xin xác nhận đây là nick chính chủ]
Mọi người truyền tai nhau rất nhanh, còn chưa biết Dạ Phàm live về chủ đề gì đã kéo đến phía dưới bình luận.
[Ủa? Nội dung của buổi live là gì thế? Không phải nói về vụ hôm đó à?]
[Chấm hỏi??? Chủ pô mãi ghi chép gì vậy? Sao lại không nói tiếng nào thế? Hello....?]
Từ góc độ của mọi người chỉ thấy được từ phần miệng Dạ Phàm trở xuống nên không ai thấy ánh mắt cậu hoàn toàn tập trung vào mớ bài tập trên bàn. Ban đầu là tò mò, sau đó mọi người bị nét chữ nắn nót của cậu thu hút ánh nhìn.
[Trời mé... Chữ viết tay chủ pô đẹp thía]
[Mị cũng thấy vậy á, chả bù với nét chữ như bò cào của mị]
[Thay vì chữ viết T nghĩ mấy thím nên chú ý nội dung trên giấy đi. Người ta đang giải toán rời rạc cao cấp đấy. Xin nhận của em một lạy]
[Mình cũng lật đật đi hỏi đàn anh năm cuối, bọn họ nói mấy bài toán đó chủ pô giải đúng hết á! Lù m.á... ù...m.á]
[OH My God... Học bá, đích thị là học bá trong truyền thuyết rồi]
Bình luận chạy trên màn hình chưa từng dừng lại, mọi người không nghĩ lại có nhiều chủ đề để tám như vậy. Từ tinh thần trượng nghĩa đến chữ viết rồi đến thành tích học tập. Mà người được con dân bàn tán thì vẫn mãi đang giải bài.
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, Dạ Phàm theo bản năng bắt máy thế nhưng chưa thực sự nhìn là ai gọi đến, đầu óc cậu vẫn còn ở chỗ toán rời rạc.
Tiếng Phạm Phạm rất lớn, livestream cũng không hề bị cắt ngang nên giọng nói của cô đều được mọi người nghe lại rõ ràng.
"Livestream bật nãy giờ được 20 phút rồi đó ông bạn à!"
Dạ Phàm lúc này đã quay mặt sang đối diện với màn hình, nửa khuôn mặt bị ẩn dấu nãy giờ liền lộ ra gần hết, cậu gãi gãi đầu nhưng cũng không bối rối lắm.
"Ách, tớ quên mất, cảm ơn nhé! Ok, Ok"
Rất nhiều người nghe xong cũng không nhịn được phì cười
[Trời ạ, ảnh đáng yêu quá thể]
[Há há... Tôi cười chết mất, á há há]
Toàn màn hình liền chạy dài những chữ ha ha ha ha.... Và những icon mặt cười chảy nước mắt.
Lượt xem: 110
Ban đầu vốn không định quay mặt nhưng nếu chuyện đã lỡ rồi Dạ Phàm cũng thuận theo tự nhiên. Kinh nghiệm đứng lớp khi là thầy giáo không cho cậu được phép để lộ sự bối rối hay lo lắng.
Dạ Phàm bình tĩnh điều chỉnh lại ghế ngồi khẽ cúi nhẹ đầu
"Xin chào tất cả mọi người, Mình tên là Dạ Phàm cảm ơn mọi người vì đã đến buổi live của mình ngày hôm nay"
Dù đúng là vậy nhưng cậu chưa từng mở phòng Live như thế này cả nên không khỏi có vài thứ không kịp phản ứng. Dạ Phàm mân mê bút bi, đọc bình luận của người theo dõi
"À, lí do mình livestream hôm nay là vì muốn giải bài tập á!"
"Mọi người có thể ngừng cười không, mình thực sự quên mất là đã hẹn giờ live!"
[Ảnh giả vờ bình tĩnh kìa. Há há...]
[Tuy anh không đẹp nhưng lại khiến em không thể dời mắt!]
Dạ Phàm bị trêu hoa ghẹo nguyệt có chút không biết trả lời sao
"Cảm ơn bạn xx đã khen. Được rồi, chúng ta vào chuyện chính nha"
[Tới rồi, tới rồi. Drama tới rồi]
[Hổng lẽ là nói về vụ việc lùm xùm hôm đó sao?]
[Hóng quá!~]
Lượt xem: 345
Thế nhưng Dạ Phàm thực sự rất nhanh hối hận rồi. Không biết tên nhóc này ăn cái gì, nhìn thì tạng người cũng Bình thường không nhiều mỡ, ngồi một lát chân Dạ Phàm đã bắt đầu thấy hơi tê rồi. Cậu lúc này mới nhớ lại cái thể lực cực kì yếu kém của mình nhưng thằng nhóc còn chưa ăn xong cậu không thể cứ thế bảo nó leo xuống.
Cậu tự nhủ với bản thân ráng nhịn thêm 5 phút nữa thôi...
10 phút trôi qua... Tần Nhất Thiên vẫn đắm chìm trong bể thức ăn không những vậy mà còn không ngừng lắc tới lắc lui, trong khi Dạ Phàm đã toát mồ hôi hột.
10 phút trôi qua... Tần Nhất Thiên vẫn đắm chìm trong bể thức ăn không những vậy mà còn không ngừng lắc tới lắc lui, trong khi Dạ Phàm đã toát mồ hôi hột.
Đúng lúc này góc sáng chỗ Dạ Phàm bị một bóng đen che khuất, bắp chân chợt nhẹ hẳn đi. Tần Viễn ôm cậu nhóc ngồi sang ghế bên cạnh, vài người trên bàn đều ngừng ăn khi chứng kiến một màn này.
"Cảm.. Cảm ơn" dù bất ngờ nhưng không quên nói lời cảm tạ, chưa bao giờ cậu thấy Tần Viễn đáng yêu như lúc này.
"A, Chú? Chú làm gì vậy? Con muốn ngồi với anh chú cơ" Nhất Thiên dùng dằn không chịu buông tay khỏi người Dạ Phàm.
"Nhóc mập nhà con không biết người ta là người bệnh sao? Con còn ngồi nữa anh chú của nhóc sẽ ngất xỉu thật đấy" Tần Viễn ấn Nhất Thiên yên vị trên ghế, khẽ liếc qua bàn tay gầy guộc đang len lén xoa bóp bắp đùi.
"Không thể nào, đang yên đang lành ai lại ngất xỉu chứ" cậu nhóc không tin tưởng, m.ô.n.g nhỏ không chịu ngồi yên.
Rốt cuộc vẫn là ông nội Tần ra mặt dẹp loạn.
"Con có thể lên đùi ta ngồi, hay là muốn ngồi yên tại chỗ"
Cậu nhóc biết sợ mà ngồi yên
Ông cụ quay sang hỏi thăm tình hình Dạ Phàm, ra hiệu người làm đem thêm hải sản.
"Cháu nên ăn thật nhiều hải sản vào, bác sĩ bảo nghêu và hàu bổ máu lắm đấy"
"Vâng ạ"
Dạ Phàm đã thật lâu không được ăn ngon như vậy và cũng đã rất lâu từ khi cậu có một bữa ăn ấm cúng của gia đình.
Tần Viễn như cũ nhận nhiệm vụ đưa Dạ Phàm trở về, lúc cậu xuống xe hắn có nói một câu "Cậu nên dành thời gian tập thể dục đi đừng để sau này một đứa nhóc nào đó chưa đến 20 cân ngồi lên lại lăn đùng ra xỉu thì mệt lắm"
"Anh, cái gì...?" Dạ Phàm chưa kịp phản bác thì đã bị hít bụi no nê.
Cao tầng công ty Lâm Gia, tầng 20
Cốc... Cốc
"Vào đi"
Người bước vào có vẻ là thư ký riêng, trên tay cầm một phong bì hồ sơ đã được dán lại.
"Đã có kết quả kiểm tra về người nọ"
"Để đó đi" Nam nhân hai mắt vẫn dán vào màn hình máy tính, ngón tay thì cầm viết ghi chép gì đó, bộ dạng cực kỳ tập trung như không cho phép thứ gì có thể làm phiền mình.
Thư ký cũng rõ ràng giám đốc nhà mình không thích bị xao nhãng khi đang làm việc cho nên chỉ đặt phong bì lên bàn rồi lập tức rời đi.
Lâm Hạc Hiên giữ nguyên tư thế đó mãi đến khi xong xuôi hết công việc mới sựt nhớ ra có tài liệu khác cần xem.
Trong bao bì cư nhiên là thông tin cá nhân của Dạ Phàm.
Trên đầu là tấm hình Dạ Phàm đeo cặp kính dày, đầu tóc loà xoà, mặt nổi rất nhiều mụn, bộ dáng chính là tầm thường không thể tầm thường hơn. Lâm Hạc Hiên thấy vâỵ cũng không nhịn được mà nhíu mày.
Mặc dù Bình thường luôn bận rộn công việc nhưng y là một người rất biết chăm sóc cho bản thân. Sẽ không bao giờ để mình không chỉn chu trong mắt người khác, thậm chí tuần nào cũng phải dành ra ít nhất 2 buổi đi tập gym.
Dạ Phàm, 20 tuổi, sinh viên năm 2 Đại học H, thành tích đầu vào đứng thứ 3 toàn trường. Đợt kiểm tra vừa rồi đứng hạng 4.
Mẹ mất sớm, phải một mình nuôi người cha thực vật. Công việc thường ngày là chạy quảng cáo và làm việc ở quán cà phê.
Lâm Hạc Hiên tất cả thông tin đều đọc sơ qua một lượt. Đơn giản kết luận Dạ Phàm chính là một học bá gia cảnh khá khó khăn ngoài ra thì không còn gì đặc biệt cả. Nhưng việc Dạ Phàm xuất hiện ở con hẻm đó khiến y khá khó hiểu, bởi vì vị trí đó không gần nhà cũng không gần trường cậu ta. Lâm Hạc Hiên không loại trừ khả năng rằng Dạ Phàm có mục đích khác khi cứu y.
Nhưng không nói đến Dạ Phàm có hay có tâm tư khác thì việc cậu ta giúp bản thân cũng là sự thật. Y không phải là loại người vô ơn!
Lâm Hạc Hiên tìm đến weibo chính thức của Dạ Phàm lại thấy thông báo livestream sau 1 Tiếng nữa. Y nhấc máy lên gọi cho thư ký "Tìm cho tôi ít thủy quân, phải là nick thật, cậu có 10 phút..."
Thư ký đã rất quen với việc bị cúp máy ngang, mà chữ ít trong miệng Lâm Hạc Hiên chắc chắn phải là rất nhiều trong miệng người khác.
Dạ Phàm đặt sẵn hướng quay điện thoại và cài giờ tự động, tranh thủ trước lúc đó làm ít bài tập cho ngày hôm sau.
Thế nhưng do mải mê làm bài cho nên khi livestream tự động mở lúc nào cũng không hay. Tiểu Mai nhận được lời nhờ vả của Dạ Phàm rủ hết tất cả các anh chị em trong trung tâm thương mại mà mình quen biết kéo vào xem live.
[Ơ kìa? Chủ bô là ai thế? Tui không nhớ bản thân có theo dõi người này đấy, mấy chị em ai biết thì giải thích thắc mắc cho tui với?]
[Me too, me too. Lần đầu tiên tui ấn theo dõi một người không phải soái ca mĩ nữ gì đấy]
[Cùng thắc mắc với lần trên]
[Để tui nhắc mọi người nhớ. Mới đây không lâu có vụ việc khách hàng ỷ thế hiếp người vu oan cho mấy bạn nhân viên. Đây là người đã ra tay nghĩa hiệp đó a!]
[Ồ Ồ, tui cũng nhớ ra rùi nè]
[Xin chào mọi người mình là nữ nhân viên đã được bạn Dạ Phàm ra tay nghĩa hiệp giúp đỡ. Mình cũng xin xác nhận đây là nick chính chủ]
Mọi người truyền tai nhau rất nhanh, còn chưa biết Dạ Phàm live về chủ đề gì đã kéo đến phía dưới bình luận.
[Ủa? Nội dung của buổi live là gì thế? Không phải nói về vụ hôm đó à?]
[Chấm hỏi??? Chủ pô mãi ghi chép gì vậy? Sao lại không nói tiếng nào thế? Hello....?]
Từ góc độ của mọi người chỉ thấy được từ phần miệng Dạ Phàm trở xuống nên không ai thấy ánh mắt cậu hoàn toàn tập trung vào mớ bài tập trên bàn. Ban đầu là tò mò, sau đó mọi người bị nét chữ nắn nót của cậu thu hút ánh nhìn.
[Trời mé... Chữ viết tay chủ pô đẹp thía]
[Mị cũng thấy vậy á, chả bù với nét chữ như bò cào của mị]
[Thay vì chữ viết T nghĩ mấy thím nên chú ý nội dung trên giấy đi. Người ta đang giải toán rời rạc cao cấp đấy. Xin nhận của em một lạy]
[Mình cũng lật đật đi hỏi đàn anh năm cuối, bọn họ nói mấy bài toán đó chủ pô giải đúng hết á! Lù m.á... ù...m.á]
[OH My God... Học bá, đích thị là học bá trong truyền thuyết rồi]
Bình luận chạy trên màn hình chưa từng dừng lại, mọi người không nghĩ lại có nhiều chủ đề để tám như vậy. Từ tinh thần trượng nghĩa đến chữ viết rồi đến thành tích học tập. Mà người được con dân bàn tán thì vẫn mãi đang giải bài.
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, Dạ Phàm theo bản năng bắt máy thế nhưng chưa thực sự nhìn là ai gọi đến, đầu óc cậu vẫn còn ở chỗ toán rời rạc.
Tiếng Phạm Phạm rất lớn, livestream cũng không hề bị cắt ngang nên giọng nói của cô đều được mọi người nghe lại rõ ràng.
"Livestream bật nãy giờ được 20 phút rồi đó ông bạn à!"
Dạ Phàm lúc này đã quay mặt sang đối diện với màn hình, nửa khuôn mặt bị ẩn dấu nãy giờ liền lộ ra gần hết, cậu gãi gãi đầu nhưng cũng không bối rối lắm.
"Ách, tớ quên mất, cảm ơn nhé! Ok, Ok"
Rất nhiều người nghe xong cũng không nhịn được phì cười
[Trời ạ, ảnh đáng yêu quá thể]
[Há há... Tôi cười chết mất, á há há]
Toàn màn hình liền chạy dài những chữ ha ha ha ha.... Và những icon mặt cười chảy nước mắt.
Lượt xem: 110
Ban đầu vốn không định quay mặt nhưng nếu chuyện đã lỡ rồi Dạ Phàm cũng thuận theo tự nhiên. Kinh nghiệm đứng lớp khi là thầy giáo không cho cậu được phép để lộ sự bối rối hay lo lắng.
Dạ Phàm bình tĩnh điều chỉnh lại ghế ngồi khẽ cúi nhẹ đầu
"Xin chào tất cả mọi người, Mình tên là Dạ Phàm cảm ơn mọi người vì đã đến buổi live của mình ngày hôm nay"
Dù đúng là vậy nhưng cậu chưa từng mở phòng Live như thế này cả nên không khỏi có vài thứ không kịp phản ứng. Dạ Phàm mân mê bút bi, đọc bình luận của người theo dõi
"À, lí do mình livestream hôm nay là vì muốn giải bài tập á!"
"Mọi người có thể ngừng cười không, mình thực sự quên mất là đã hẹn giờ live!"
[Ảnh giả vờ bình tĩnh kìa. Há há...]
[Tuy anh không đẹp nhưng lại khiến em không thể dời mắt!]
Dạ Phàm bị trêu hoa ghẹo nguyệt có chút không biết trả lời sao
"Cảm ơn bạn xx đã khen. Được rồi, chúng ta vào chuyện chính nha"
[Tới rồi, tới rồi. Drama tới rồi]
[Hổng lẽ là nói về vụ việc lùm xùm hôm đó sao?]
[Hóng quá!~]
Lượt xem: 345
/89
|