Lúc Bành Tiểu Quách tỉnh lại đã là thời điểm cuối tuần, ngày đó khi Bành Vũ đang lau người cho cậu thì thoáng trông thấy ngón tay cậu nhúc nhích, phản ứng đầu tiên của anh là lao đến đầu giường nhấn chuông gọi bác sĩ. Sau đó một vị bác sĩ bận toàn thân đồ trắng, mang tập hồ sơ bước vào phòng, ông cẩn thận kiểm tra tình trạng thân thể của Bành Tiểu Quách khắp một lượt.
Cuối cùng ông xoay qua nhìn Bành Vũ nói một tràng vô nghĩa: ” Tình trạng cơ thể bệnh nhân khôi phục tốt, ngón tay động đậy có khả năng là co rút cơ gây ra, nhưng không loại trừ dấu hiệu bệnh nhân sắp tỉnh lại.” Nói xong, Bành Vũ thấy ông lấy ống nghe đặt lên ngực Bành Tiểu Quách.
“Ư……” Mảnh kim loại lạnh lẽo chạm vào da thịt liền gây phản ứng, Bành Tiểu Quách sắp tỉnh dậy bị kích thích một cái lại càng muốn tỉnh mau hơn, cậu bé khó chịu tránh né nhưng thân thể bất đắc dĩ mềm nhũn cả ra không còn chút sức lực.
Bành Vũ vui mừng mở to mắt, anh vội bước thật nhanh đến bên giường, “Tiểu Quách? Tiểu Quách?”
Nghe có người kêu tên mình, hơn nữa giọng nói kia cực kỳ quen thuộc, Bành Tiểu Quách mở mắt một cách khó khăn, vừa mở miệng liền nhõng nhẽo, nhưng không che giấu được tiếng nói khàn khàn yếu ớt, “Chú ạ, Tiểu Quách khó chịu……”
Khó chịu? Bành Vũ ngây người một lúc, sau đó nhanh chóng đứng thẳng lên, đến bên chiếc tủ đầu giường sát vách cầm bình thủy rót nước ra một cái ly, anh kiên nhẫn dùng thìa nhỏ đút từng chút từng chút nước lên miệng Bành Tiểu Quách.
Đến lúc Bành Tiểu Quách uống được nửa ly rồi, nói không uống nữa anh mới dừng tay.
“Còn chỗ nào thấy không dễ chịu nữa?”
“Bụng đói quá……”
“Ừ nhỉ, cháu xem chú vui quá nên quên mất.” Ngày nào Bành Vũ cũng nhờ Hứa Minh Trạch mua ít cháo ấm đặt trong phòng, anh sợ cậu bé tỉnh lại sẽ kêu đói. Động tác của anh có thể nói rất dịu dàng, đối xử với Bành Tiểu Quách như em bé. Bành Tiểu Quách ngượng ngùng đỏ hồng hai má, “Chú ơi, để cháu tự ăn ạ.”
Bành Vũ cười không nói, nhẹ nhàng xoa tóc cậu, “Tiểu Quách ngoan, đợi cháu xuất viện sẽ để cháu tự ăn.”
Bành Tiểu Quách kinh ngạc nhìn chằm chằm Bành Vũ hồi lâu, trông thấy đôi mắt anh đỏ ngầu, “Chú thay đổi rồi.”
Bành Vũ ngẩng đầu sờ những sợi râu lún phún mọc ra trên cằm, Bành Vũ cười chỉ vào chóp mũi cậu, nửa lo nửa đùa bảo, “Còn không phải vì cháu sao.”
Ôi…… Nước mắt Bành Tiểu Quách lập tức tuôn ào như đập nước, nhưng cậu vẫn cắn môi không dám khóc ra tiếng, gương mặt giàn giụa nước mũi hòa lẫn nước mắt. Bành Vũ thấy sợ hết hồn vội giải thích, “Đừng khóc đừng khóc, chú nói đùa đấy!”
“Hức…… Sau này Tiểu Quách sẽ không bao giờ rời xa chú nữa.” Cậu khóc sướt mướt, bất chợt nhào vào lồng ngực Bành Vũ, làm trên người anh dính đầy những vệt nước, “Chú gầy đi rồi.” Xem ra chuyện lần này đã khiến cậu sợ hãi thực sự.
“Ừ ừ, xấu xấu, về nhà chú sẽ tự vỗ béo mình lên, Tiểu Quách cũng đừng ghét bỏ chú nhé.” Bành Vũ dịu dàng an ủi vỗ về Bành Tiểu Quách, anh sợ cậu khóc quá bị sặc mất.
Vậy mà Bành Tiểu Quách khi nghe Bành Vũ tự chê mình xấu, cậu vùng vẫy ngồi dậy từ trong lòng anh, hung hăng trừng to mắt, làm ra tư thế ai dám nói Bành Vũ xấu cậu sẽ liều mạng với họ ngay, “Chú không hề xấu!”
Bàn tay dừng lại, Bành Vũ muốn cười cũng không dám cười, chỉ phụ họa thêm, “Được được được, Tiểu Quách bảo không xấu tức là không xấu.”
“Vốn không xấu ạ!” Bành Tiểu Quách đằng hắng trịnh trọng nói rõ ràng, “Chú đẹp lắm! Tiểu Quách thấy chú là đẹp trai nhất!”
“Ừ ừ ừ.” Thằng bé này nói gió có nghĩa là mưa, dù sao anh đã quen rồi. Lúc này Hứa Minh Trạch đến trước cửa phòng bệnh, trông thấy cảnh ấy, người đàn ông diện mạo bình thường ôm lấy đứa nhỏ đang khóc sưng cả hai mắt.
Không khí giữa hai người hài hòa đến mức dường như không ai có thể chen vào.
Hứa Minh Trạch cảm thấy thật ganh tỵ, dù lúc trước Bành Vũ còn bên cạnh gã cũng chưa từng lộ ra vẻ mặt dịu dàng đến tan chảy khối băng như vậy. Đối với gã anh luôn mang bộ mặt vừa bất đắc dĩ lại ẩn nhẫn, chưa bao giờ nói ra ý nghĩ trong lòng mình cho gã biết.
Gã bấm ngón tay gõ cửa phòng, hai người bên trong nghe tiếng động cùng quay đầu nhìn về phía ngoài cửa. Không giống như Bành Vũ đang kinh ngạc, Bành Tiểu Quách lập tức cảnh giác, tràn ngập địch ý.
Hứa Minh Trạch nở nụ cười, dưới ánh mắt trừng trừng đầy căm thù của Bành Tiểu Quách, gã tự nhiên tiến bước vào phòng.
Đúng là trẻ con, cảm xúc thế nào cũng không che giấu được.
“Tại sao cậu không nghỉ ngơi ở khách sạn?” Bành Vũ vừa hỏi vừa lấy tay xoa đầu Bành Tiểu Quách.
“À, lo lắng nên đến xem sao.”
“Hừ.” Bành Tiểu Quách phun từ mũi ra một tiếng thở khinh thường, “Tôi không cần chú lo lắng!”
Hứa Minh Trạch giả vờ ngạc nhiên, “Ai nói lo cho cháu?”
“Chú!” Bành Tiểu Quách bực bội đỏ mặt lên, “Chú xấu xa!”
“Thôi thôi, đừng ồn ào nữa.” Bành Vũ nhìn Hứa Minh Trạch với ánh mắt trách cứ, “Tiểu Quách mới tỉnh dậy, cậu đừng chọc nó.” Lòng anh vừa yên lại, chỉ mong đừng xảy ra chuyện gì khiến anh lo sợ nữa.
Hứa Minh Trạch oan ức trong bụng, gã nhìn dáng vẻ đắc ý của Bành Tiểu Quách lại càng khó chịu hơn, nếu không biết rõ đó là cháu anh, gã nhất định sẽ hiểu sai mất.
Không thể không nói, Hứa Minh Trạch thực sự suy nghĩ nhiều quá rồi, Bành Tiểu Quách mới vài tuổi, dù không có quan hệ máu mủ, Bành Vũ cũng sẽ không biến thái đến mức luyến đồng.
Thấy thần sắc trên mặt Hứa Minh Trạch có vẻ không ổn, Bành Vũ lo âu, “Cậu chưa ngủ đủ giấc phải không?” Thật ra, anh vô cùng cảm kích Hứa Minh Trạch mấy ngày nay quan tâm đến Tiểu Quách, trong lòng đã bắt đầu có dấu hiệu rung động. Nhưng chỉ vẻn vẹn một ít mà thôi.
Giang sơn dễ đổi, anh không cách chi biết được sau này giả sử người kia trở về bên anh, có thể chịu được cuộc sống khô khan bên nhau hay không, hoặc lại muốn rời khỏi anh mà trở về thế giới phong lưu của gã.
Hứa Minh Trạch buồn ngủ thật, cả buổi tối chăm nom cho đứa nhỏ kia vừa chán nản vừa không có chỗ đặt lưng.
“Uống nước đi, tôi thấy cậu không mở mắt nổi rồi.”
“Vâng.” Tiếp nhận ly nước uống một hớp, Hứa Minh Trạch cảm giác cả người thư thái đôi chút.
Bành Tiểu Quách nhìn nhìn, miệng vểnh càng cao hơn, cậu ghét cay ghét đắng Hứa Minh Trạch, chú mình đã mệt mỏi cả ngày, vì mình mà hao tổn tinh thần, khó khăn lắm mới buông lỏng chút ít thì lại đến làm phiền, quả thực so với ruồi bọ còn làm người ta chán ghét hơn.
Bành Tiểu Quách bên này đang căm giận bất bình thay cho ông chú, mặt khác Hứa Minh Trạch đã sớm quấn quanh Bành Vũ nhằm lấy lòng. Bành Vũ bỗng trở nên gượng gạo, vừa tức cười vừa bất đắc dĩ hỏi, “Cậu không có chuyện gì để làm sao?”
“Đúng vậy.” Hứa Minh Trạch trả lời chắc nịch như chuyện đương nhiên. Gã thấy Bành Vũ bưng bình nước nóng đến rót vào chậu rửa mặt thì cũng nhanh chóng đến toilet lấy ít nước lạnh pha giúp anh.
“Chú đang làm gì đấy ạ?”
“Lau người cho cháu.” Bành Vũ không ngẩng đầu, lúc trước vì Bành Tiểu Quách tỉnh lại giữa chừng, anh đang lau người thì ngưng lại, bây giờ vừa lúc còn sót một bình nước nóng thì phải dùng cho hết. Bành Tiểu Quách xấu hổ đỏ mặt, động tác cởi quần áo cũng thật vụng về.
Không ăn uống trong mấy ngày đã làm cậu gầy yếu hẳn đi, xương quai xanh trước ngực nhô ra ngoài, cái bụng tròn khi xưa giờ đã xẹp xuống. Bành Vũ nhìn, ánh mắt trở nên chua xót, anh cầm lấy khăn tay dùng sức thật nhẹ lau cho Tiểu Quách, tựa hồ sợ không cẩn thận sẽ làm thương tổn đến cậu bé mất.
“Nhột quá chú ạ.” Bành Tiểu Quách cười hì hì né tránh, đưa mu bàn tay che lên miệng. Lau đến chỗ nhạy cảm, cậu bé muốn tự mình làm nhưng bị Bành Vũ ngăn trở, “Đừng nhúc nhích, lỡ vết thương bị nứt ra thì sao?” Nói xong anh đưa mắt nhìn về phía cẳng chân của Bành Tiểu Quách, anh sợ đứa cháu sẽ tàn tật giống mình.
Bành Vũ đã quen với cái nhìn của người xung quanh dành cho mình, nhưng anh không hy vọng Tiểu Quách phải gánh lấy loại ánh mắt đó.
Toàn thân được lau sạch sẽ, vì mới tỉnh lại, chức năng của cơ thể còn chưa hồi phục hoàn toàn, Bành Tiểu Quách phút chốc bắt đầu thấy buồn ngủ, bàn tay nhỏ siết chặt góc áo Bành Vũ, cậu ngủ say. Trước khi thiếp đi còn thều thào với Bành Vũ rằng, “Chú ơi bữa tối cháu muốn ăn đùi gà.”
“Được.” Lúc này Bành Vũ xem cậu bé như ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ vỡ, chỉ cần yêu cầu không quá đáng anh đều có thể thỏa mãn tất cả cho cậu.
Chờ Bành Tiểu Quách ngủ say rồi, Bành Vũ nhẹ nhàng đẩy ngón tay cậu ra, quay đầu về phía Hứa Minh Trạch đứng sau nói rằng: “Chưa ăn trưa đúng không?”
Hứa Minh Trạch gật đầu.
Bành Vũ lại nói, “Cùng đi ăn thôi, gần đây có một cửa hàng thức ăn nhanh.”
“Vâng ạ.” Hứa Minh Trạch vui sướng trong lòng, thật may gã chưa ăn trưa đã vội vã chạy đến đây. Tuy rằng gã có yêu cầu rất cao đối với thức ăn, nhưng bây giờ là lúc có thể nhẫn thì nên nhẫn. Mang theo tâm lý như vậy, Hứa Minh Trạch đi theo Bành Vũ đến cửa hàng thức ăn nhanh cách bệnh viện không xa.
Bố trí trong quán tuy không sánh được với nhà hàng lớn, nhưng hơn ở chỗ mọi thứ giản dị, không giống những cửa hàng thức ăn nhanh khác là bên trong không nhiều phức tạp.
Bành Vũ dường như rất quen thuộc với nơi này, sau khi tiến vào anh chọn vài món ăn, lại giúp Hứa Minh Trạch kêu mấy món. Anh biết gã không thích ăn rau cải vì thế đặc biệt gọi thêm nhiều thịt hầm và gà luộc, hai mặn một chay, còn khuyến mãi kèm canh rong biển.
Cuối cùng ông xoay qua nhìn Bành Vũ nói một tràng vô nghĩa: ” Tình trạng cơ thể bệnh nhân khôi phục tốt, ngón tay động đậy có khả năng là co rút cơ gây ra, nhưng không loại trừ dấu hiệu bệnh nhân sắp tỉnh lại.” Nói xong, Bành Vũ thấy ông lấy ống nghe đặt lên ngực Bành Tiểu Quách.
“Ư……” Mảnh kim loại lạnh lẽo chạm vào da thịt liền gây phản ứng, Bành Tiểu Quách sắp tỉnh dậy bị kích thích một cái lại càng muốn tỉnh mau hơn, cậu bé khó chịu tránh né nhưng thân thể bất đắc dĩ mềm nhũn cả ra không còn chút sức lực.
Bành Vũ vui mừng mở to mắt, anh vội bước thật nhanh đến bên giường, “Tiểu Quách? Tiểu Quách?”
Nghe có người kêu tên mình, hơn nữa giọng nói kia cực kỳ quen thuộc, Bành Tiểu Quách mở mắt một cách khó khăn, vừa mở miệng liền nhõng nhẽo, nhưng không che giấu được tiếng nói khàn khàn yếu ớt, “Chú ạ, Tiểu Quách khó chịu……”
Khó chịu? Bành Vũ ngây người một lúc, sau đó nhanh chóng đứng thẳng lên, đến bên chiếc tủ đầu giường sát vách cầm bình thủy rót nước ra một cái ly, anh kiên nhẫn dùng thìa nhỏ đút từng chút từng chút nước lên miệng Bành Tiểu Quách.
Đến lúc Bành Tiểu Quách uống được nửa ly rồi, nói không uống nữa anh mới dừng tay.
“Còn chỗ nào thấy không dễ chịu nữa?”
“Bụng đói quá……”
“Ừ nhỉ, cháu xem chú vui quá nên quên mất.” Ngày nào Bành Vũ cũng nhờ Hứa Minh Trạch mua ít cháo ấm đặt trong phòng, anh sợ cậu bé tỉnh lại sẽ kêu đói. Động tác của anh có thể nói rất dịu dàng, đối xử với Bành Tiểu Quách như em bé. Bành Tiểu Quách ngượng ngùng đỏ hồng hai má, “Chú ơi, để cháu tự ăn ạ.”
Bành Vũ cười không nói, nhẹ nhàng xoa tóc cậu, “Tiểu Quách ngoan, đợi cháu xuất viện sẽ để cháu tự ăn.”
Bành Tiểu Quách kinh ngạc nhìn chằm chằm Bành Vũ hồi lâu, trông thấy đôi mắt anh đỏ ngầu, “Chú thay đổi rồi.”
Bành Vũ ngẩng đầu sờ những sợi râu lún phún mọc ra trên cằm, Bành Vũ cười chỉ vào chóp mũi cậu, nửa lo nửa đùa bảo, “Còn không phải vì cháu sao.”
Ôi…… Nước mắt Bành Tiểu Quách lập tức tuôn ào như đập nước, nhưng cậu vẫn cắn môi không dám khóc ra tiếng, gương mặt giàn giụa nước mũi hòa lẫn nước mắt. Bành Vũ thấy sợ hết hồn vội giải thích, “Đừng khóc đừng khóc, chú nói đùa đấy!”
“Hức…… Sau này Tiểu Quách sẽ không bao giờ rời xa chú nữa.” Cậu khóc sướt mướt, bất chợt nhào vào lồng ngực Bành Vũ, làm trên người anh dính đầy những vệt nước, “Chú gầy đi rồi.” Xem ra chuyện lần này đã khiến cậu sợ hãi thực sự.
“Ừ ừ, xấu xấu, về nhà chú sẽ tự vỗ béo mình lên, Tiểu Quách cũng đừng ghét bỏ chú nhé.” Bành Vũ dịu dàng an ủi vỗ về Bành Tiểu Quách, anh sợ cậu khóc quá bị sặc mất.
Vậy mà Bành Tiểu Quách khi nghe Bành Vũ tự chê mình xấu, cậu vùng vẫy ngồi dậy từ trong lòng anh, hung hăng trừng to mắt, làm ra tư thế ai dám nói Bành Vũ xấu cậu sẽ liều mạng với họ ngay, “Chú không hề xấu!”
Bàn tay dừng lại, Bành Vũ muốn cười cũng không dám cười, chỉ phụ họa thêm, “Được được được, Tiểu Quách bảo không xấu tức là không xấu.”
“Vốn không xấu ạ!” Bành Tiểu Quách đằng hắng trịnh trọng nói rõ ràng, “Chú đẹp lắm! Tiểu Quách thấy chú là đẹp trai nhất!”
“Ừ ừ ừ.” Thằng bé này nói gió có nghĩa là mưa, dù sao anh đã quen rồi. Lúc này Hứa Minh Trạch đến trước cửa phòng bệnh, trông thấy cảnh ấy, người đàn ông diện mạo bình thường ôm lấy đứa nhỏ đang khóc sưng cả hai mắt.
Không khí giữa hai người hài hòa đến mức dường như không ai có thể chen vào.
Hứa Minh Trạch cảm thấy thật ganh tỵ, dù lúc trước Bành Vũ còn bên cạnh gã cũng chưa từng lộ ra vẻ mặt dịu dàng đến tan chảy khối băng như vậy. Đối với gã anh luôn mang bộ mặt vừa bất đắc dĩ lại ẩn nhẫn, chưa bao giờ nói ra ý nghĩ trong lòng mình cho gã biết.
Gã bấm ngón tay gõ cửa phòng, hai người bên trong nghe tiếng động cùng quay đầu nhìn về phía ngoài cửa. Không giống như Bành Vũ đang kinh ngạc, Bành Tiểu Quách lập tức cảnh giác, tràn ngập địch ý.
Hứa Minh Trạch nở nụ cười, dưới ánh mắt trừng trừng đầy căm thù của Bành Tiểu Quách, gã tự nhiên tiến bước vào phòng.
Đúng là trẻ con, cảm xúc thế nào cũng không che giấu được.
“Tại sao cậu không nghỉ ngơi ở khách sạn?” Bành Vũ vừa hỏi vừa lấy tay xoa đầu Bành Tiểu Quách.
“À, lo lắng nên đến xem sao.”
“Hừ.” Bành Tiểu Quách phun từ mũi ra một tiếng thở khinh thường, “Tôi không cần chú lo lắng!”
Hứa Minh Trạch giả vờ ngạc nhiên, “Ai nói lo cho cháu?”
“Chú!” Bành Tiểu Quách bực bội đỏ mặt lên, “Chú xấu xa!”
“Thôi thôi, đừng ồn ào nữa.” Bành Vũ nhìn Hứa Minh Trạch với ánh mắt trách cứ, “Tiểu Quách mới tỉnh dậy, cậu đừng chọc nó.” Lòng anh vừa yên lại, chỉ mong đừng xảy ra chuyện gì khiến anh lo sợ nữa.
Hứa Minh Trạch oan ức trong bụng, gã nhìn dáng vẻ đắc ý của Bành Tiểu Quách lại càng khó chịu hơn, nếu không biết rõ đó là cháu anh, gã nhất định sẽ hiểu sai mất.
Không thể không nói, Hứa Minh Trạch thực sự suy nghĩ nhiều quá rồi, Bành Tiểu Quách mới vài tuổi, dù không có quan hệ máu mủ, Bành Vũ cũng sẽ không biến thái đến mức luyến đồng.
Thấy thần sắc trên mặt Hứa Minh Trạch có vẻ không ổn, Bành Vũ lo âu, “Cậu chưa ngủ đủ giấc phải không?” Thật ra, anh vô cùng cảm kích Hứa Minh Trạch mấy ngày nay quan tâm đến Tiểu Quách, trong lòng đã bắt đầu có dấu hiệu rung động. Nhưng chỉ vẻn vẹn một ít mà thôi.
Giang sơn dễ đổi, anh không cách chi biết được sau này giả sử người kia trở về bên anh, có thể chịu được cuộc sống khô khan bên nhau hay không, hoặc lại muốn rời khỏi anh mà trở về thế giới phong lưu của gã.
Hứa Minh Trạch buồn ngủ thật, cả buổi tối chăm nom cho đứa nhỏ kia vừa chán nản vừa không có chỗ đặt lưng.
“Uống nước đi, tôi thấy cậu không mở mắt nổi rồi.”
“Vâng.” Tiếp nhận ly nước uống một hớp, Hứa Minh Trạch cảm giác cả người thư thái đôi chút.
Bành Tiểu Quách nhìn nhìn, miệng vểnh càng cao hơn, cậu ghét cay ghét đắng Hứa Minh Trạch, chú mình đã mệt mỏi cả ngày, vì mình mà hao tổn tinh thần, khó khăn lắm mới buông lỏng chút ít thì lại đến làm phiền, quả thực so với ruồi bọ còn làm người ta chán ghét hơn.
Bành Tiểu Quách bên này đang căm giận bất bình thay cho ông chú, mặt khác Hứa Minh Trạch đã sớm quấn quanh Bành Vũ nhằm lấy lòng. Bành Vũ bỗng trở nên gượng gạo, vừa tức cười vừa bất đắc dĩ hỏi, “Cậu không có chuyện gì để làm sao?”
“Đúng vậy.” Hứa Minh Trạch trả lời chắc nịch như chuyện đương nhiên. Gã thấy Bành Vũ bưng bình nước nóng đến rót vào chậu rửa mặt thì cũng nhanh chóng đến toilet lấy ít nước lạnh pha giúp anh.
“Chú đang làm gì đấy ạ?”
“Lau người cho cháu.” Bành Vũ không ngẩng đầu, lúc trước vì Bành Tiểu Quách tỉnh lại giữa chừng, anh đang lau người thì ngưng lại, bây giờ vừa lúc còn sót một bình nước nóng thì phải dùng cho hết. Bành Tiểu Quách xấu hổ đỏ mặt, động tác cởi quần áo cũng thật vụng về.
Không ăn uống trong mấy ngày đã làm cậu gầy yếu hẳn đi, xương quai xanh trước ngực nhô ra ngoài, cái bụng tròn khi xưa giờ đã xẹp xuống. Bành Vũ nhìn, ánh mắt trở nên chua xót, anh cầm lấy khăn tay dùng sức thật nhẹ lau cho Tiểu Quách, tựa hồ sợ không cẩn thận sẽ làm thương tổn đến cậu bé mất.
“Nhột quá chú ạ.” Bành Tiểu Quách cười hì hì né tránh, đưa mu bàn tay che lên miệng. Lau đến chỗ nhạy cảm, cậu bé muốn tự mình làm nhưng bị Bành Vũ ngăn trở, “Đừng nhúc nhích, lỡ vết thương bị nứt ra thì sao?” Nói xong anh đưa mắt nhìn về phía cẳng chân của Bành Tiểu Quách, anh sợ đứa cháu sẽ tàn tật giống mình.
Bành Vũ đã quen với cái nhìn của người xung quanh dành cho mình, nhưng anh không hy vọng Tiểu Quách phải gánh lấy loại ánh mắt đó.
Toàn thân được lau sạch sẽ, vì mới tỉnh lại, chức năng của cơ thể còn chưa hồi phục hoàn toàn, Bành Tiểu Quách phút chốc bắt đầu thấy buồn ngủ, bàn tay nhỏ siết chặt góc áo Bành Vũ, cậu ngủ say. Trước khi thiếp đi còn thều thào với Bành Vũ rằng, “Chú ơi bữa tối cháu muốn ăn đùi gà.”
“Được.” Lúc này Bành Vũ xem cậu bé như ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ vỡ, chỉ cần yêu cầu không quá đáng anh đều có thể thỏa mãn tất cả cho cậu.
Chờ Bành Tiểu Quách ngủ say rồi, Bành Vũ nhẹ nhàng đẩy ngón tay cậu ra, quay đầu về phía Hứa Minh Trạch đứng sau nói rằng: “Chưa ăn trưa đúng không?”
Hứa Minh Trạch gật đầu.
Bành Vũ lại nói, “Cùng đi ăn thôi, gần đây có một cửa hàng thức ăn nhanh.”
“Vâng ạ.” Hứa Minh Trạch vui sướng trong lòng, thật may gã chưa ăn trưa đã vội vã chạy đến đây. Tuy rằng gã có yêu cầu rất cao đối với thức ăn, nhưng bây giờ là lúc có thể nhẫn thì nên nhẫn. Mang theo tâm lý như vậy, Hứa Minh Trạch đi theo Bành Vũ đến cửa hàng thức ăn nhanh cách bệnh viện không xa.
Bố trí trong quán tuy không sánh được với nhà hàng lớn, nhưng hơn ở chỗ mọi thứ giản dị, không giống những cửa hàng thức ăn nhanh khác là bên trong không nhiều phức tạp.
Bành Vũ dường như rất quen thuộc với nơi này, sau khi tiến vào anh chọn vài món ăn, lại giúp Hứa Minh Trạch kêu mấy món. Anh biết gã không thích ăn rau cải vì thế đặc biệt gọi thêm nhiều thịt hầm và gà luộc, hai mặn một chay, còn khuyến mãi kèm canh rong biển.
/29
|