Jun hơi ngẩn người ra một lúc. Chỉ đến khi nghe cô lẩm bẩm Ờ nhỉ! thì xung quanh mới biết rằng cô đã nhớ ra chuyện của mình. Có lẽ trong đầu cô gái nhỏ này bình thường chỉ toàn nhớ về việc của anh Sal mà thôi.
- À... vâng! Là chuyện về Shippo thôi...
- Shippo thế nào cơ?
- Thì là... tại sao cha lại có thể đồng ý cho một tên đần như vậy tham gia vào chuyện này chứ? Em... thật không hiểu. Trên lớp em cứ phải trông chừng cái miệng bép xép của hắn miết thôi! Híc... Thế là mất toi cái hình tượng loli dịu dàng đáng yêu của em rồi. Em chẳng biết là em đã đập hắn bao nhiêu trận nữa. Ấy vậy mà, chả hiểu sao mấy thím trong trường còn xì xầm đoán hắn và em có quan hệ bất chính nữa chứ. Thiệt là tức chết đi được mà!
Nghe nói đến đây, đến cả Mochi cũng phải phì cười. Cái tên tiểu yêu này, giúp thì chưa biết có giúp được gì chưa, nhưng có vẻ như nó gây ra không ít phiền toái cho tiểu công chúa này rồi.
- Cái này mà em cũng phải hỏi sao? Sal nó ăn mất não em rồi à?
- Ứ... em không biết thật chứ bộ. Mà... không được nói xấu anh Sal!
- Rồi rồi! Để anh giải thích. Anh khổ quá cơ! - Dara thở dài, cảm thấy mình đang trở nên thật cô độc - Chắc em chưa biết, hoặc là em đã quên điều này rồi. Shippo là hồ yêu, cũng được xếp vào hàng yêu ma nên nó có khả năng mở ra kết giới cõi âm. Mochi là chiến thần, lại được thừa hưởng một lượng thiên pháp lớn như thế từ cha mẹ, thế nên mỗi lần nhóc ấy rút kiếm là y như rằng mọi thứ xung quanh lại bị phá đến thảm thương. Những lúc như vậy, nii - chan đáng yêu của em sẽ phải bỏ công biến cho mọi thứ trở về hiện trạng ban đầu của nó. Việc này, nếu không được thực hiện tỉ mỉ thì rất dễ bị lộ, đã vậy còn bất tiện nữa...
- A! Em hiểu rồi! Như vậy, nếu như có Shippo bên mình, nó sẽ mở một kết giới âm ở khu vực ấy. Như vậy thì cả bọn yêu ma sẽ bị đưa về cõi âm luôn. Tên nào ngoan ngoãn biết thân biết phận thì tự qua Cửa Địa Ngục để về đúng chỗ của mình. Tên nào cứng đầu thì anh Mochi có thể xử tử tại chỗ mà không lo bị con người phát hiện, càng không lo bị vướng vào những rắc rối không cần thiết!
Dara mỉm cười:
- Em bắt đầu hiểu ra được vấn đề rồi đó! Khác với Thiên Giới có quy định nghiêm ngặt về việc ra vào, thì Địa Giới hoàn toàn lỏng lẻo với việc vào, chỉ quan tâm đến ra mà thôi. Chậc! Có lẽ em cũng hiểu được lí do vì sao hồi đó Mochi xông thẳng xuống Địa Giới dễ dàng như vậy rồi chứ?
Nghe nhắc đến chuyện cũ, Mochi chợt giật thót một cái. Thái độ ấy không qua nổi cặp mắt tinh tường của Dara:
- Sao thế nhóc? Biết ngượng sao?
Mochi không biết đáp thế nào, chỉ biết cúi đầu im lặng.
Nhớ về chuyện lần đó, Dara đã rất cố gắng để ngăn cản anh, nhưng do chần chừ không nỡ đả thương anh nên bị đánh đến trọng thương. Sal cũng bị anh đâm cho một nhát không nhẹ. Từng hình ảnh của ngày hôm ấy, dù đã trải không ít năm, nhưng chàng trai vẫn nhớ rõ mồn một.
Quên sao được chứ?
Chỉ vì sự bồng bột của mình mà anh đã gây ra không biết bao nhiêu phiền toái. Nếu không có Dara và Sal, không chừng bây giờ anh đã chẳng còn sống mà ngồi đây ăn uống nữa.
- A, vậy là, Shippo là kẻ mở đường cho anh Mochi xuống Âm giới?
- Chứ ai vào đây nữa? Nhưng mà, anh thấy, việc có yêu quái đi theo là rất cần thiết đấy. Yêu quái vẫn có thể cảm hóa chứ không quá xấu xa như loài ma quỷ. Khi cần, ta có thể ra vào Âm Giới một cách thật dễ dàng. Quả là rất tiện lợi luôn!
Dara nhe răng cười tươi rói. Chỉ có một kẻ cuồng màu đen bên cạnh là mặt mày tối sầm:
- Thì ra đây là lí do ngài lừa tôi?
- Aoi à! Tại ngươi mê gái chứ ta lừa ngươi hồi nào hả?
Dara nghiêng mình áp sát gương mặt trắng như vô diện của Aoi, giọng nói vừa khiêu khích vừa đe dọa:
- Chuyện cũng đã lỡ rồi. Ngươi đã kí kết giao ước cả đời với ta. Giờ ngươi có muốn làm gì thì cũng muộn màng rồi. Trừ khi ta chết, còn không thì ngươi sẽ mãi mãi là tùy tùng của ta. Ha ha ha, được làm Thiên Thần Hộ Mệnh cho Thượng Đế tương lai, ngươi thật có phúc mà không biết hưởng! Mà nè, ngươi nhắm mình ra tay nhanh hơn ta thì cứ việc tung quả cầu đen đen đó ra nhá! Bằng không thì lo mà ăn tiếp đi!
Aoi hơi nhíu mày, rồi bất lực thả lỏng tay. Khối cầu đen trên tay anh biến mất. Anh thừa biết cái gã ngạo mạn đang ngồi đung đưa giò thách thức kia hiện là một con quái vật chính hiệu.
Haizz! Đành nhịn xuống. Vì công chúa Jun xinh đẹp mà phải sống tiếp!
Dara cười nở nụ cười ngạo nghễ của một kẻ chiến thắng, tiếp tục cuộc hỏi đáp:
- Câu tiếp theo, Jun!
- Vâng... Tại sao chúng ta phải tập trung bắt bọn ma quỷ ở trường Kokka?
Lần này thì tới lượt Sal mỉm cười, giảng giải:
- Cũng dễ hiểu thôi, Jun! Vì vị trí của ngôi trường này cực kỳ đặc biệt. Đó là vị trí Mỏ Neo, nơi gần nhất với kết giới giữa Âm giới và Nhân giới. Do đó, nơi đây có lượng âm khí không nhỏ. Về mặt này, ta có thể so sánh với các vị thần đi lạc. Bọn ma quỷ cũng không thể tồn tại trong thế giới khác nếu thiếu âm khí quá lâu. Vậy nên, so với trình độ của bọn ma quỷ hiện giờ thì bọn chúng không thể đi xa khỏi trường Kokka được. Dù gì thì nơi đây vẫn là nơi ở của con người.
- Em cũng không cần quá lo lắng đâu. - Dara xoắn xoắn lọn tóc bạch kim của mình, tiếp lời Sal - Cửa Địa ngục đã được củng cố rất chắc chắn rồi. Trong thời gian qua, Mochi và Shippo cũng đã nỗ lực loại trừ bọn ma quỷ bên ngoài. Vậy nên, chỉ cần xử lí xong cái bọn đang nấp trong trường Kokka thì có thể nói, chúng ta đã hoàn thành được chín mươi lăm phần trăm sứ mệnh rồi.
- Oa! Thế thì tốt quá! - Vậy là sau khi hoàn thành được nhiệm vụ, em có thể sống hạnh phúc với anh Sal đến mãn kiếp rồi.
Nhìn cái khuôn mặt mơ mơ màng màng như đang bay bổng ở một nơi nào đó mà chắc chắn là cao và xa hơn rất nhiều so với chốn bồng lai tiên cảnh của em gái, Dara chép miệng:
- Chớ vội mừng, cô bé siscon à! Vài phần trăm còn lại mới là vấn đề đó! Có lẽ là em chưa quên việc Chúa quỷ Lucifer có thể tồn tại trong Nhân Giới bằng nguồn năng lượng tiêu cực của con người đâu nhỉ?
Jun chớp chớp đôi mắt tròn xoe:
- Eh? Có chuyện đó sao?
Gương mặt Dara chợt tối sầm. Anh ngửa đầu ra sau, vỗ vỗ trán, giọng điệu ngán ngẩm:
- Đấy chính là lí do mà anh dùng từ có lẽ đó Sal à!
- Em hiểu mà! - Sal cười tươi - Để em giải thích lại thay anh. Jun nè, em nhớ nguyên nhân khiến cho Chúa quỷ Lucifer thoát khỏi Địa ngục chứ?
Mochi lại giật thót cái nữa, lén quay đi lau mồ hôi trán.
- Vâng, là do anh Mochi phá nên Cổng Địa Ngục bị suy yếu. Chúa Quỷ nhân cơ hội đó đã âm thầm triệu tập tay sai hợp sức phá cửa để trốn lên nhân gian.
- Đúng thế! Điều đáng ngại ở đây là Chúa Quỷ có dư quyền năng để biến một nguồn năng lượng khác thành âm khí nuôi sống cơ thể, đó chính là những cảm xúc tiêu cực của con người.
- Có thể như thế sao? Những cảm xúc tiêu cực ấy cơ bản là gì vậy anh?
- Ghen ghét, đố kị. Hận thù. Khinh bỉ. Có hàng tá các loại cảm xúc ấy ở đây! - Dara thở dài thườn thượt - Và chúng ta không thể ngăn chặn được việc con người đang gián tiếp cung cấp nguồn sống cho Lucifer. Điều chúng ta có thể làm hiện giờ là tiêu diệt lũ tay sai đang ra sức khơi lên những bóng đen trong mỗi người mà thôi!
Cả phòng ăn trở nên lặng như tờ sau kết luận của Dara. Đây là một sự thật phũ phàng mà ai cũng biết, chỉ là không đành lòng nói ra mà thôi. Tất nhiên là ngoại trừ Jun ra... Đăng bởi: admin
- À... vâng! Là chuyện về Shippo thôi...
- Shippo thế nào cơ?
- Thì là... tại sao cha lại có thể đồng ý cho một tên đần như vậy tham gia vào chuyện này chứ? Em... thật không hiểu. Trên lớp em cứ phải trông chừng cái miệng bép xép của hắn miết thôi! Híc... Thế là mất toi cái hình tượng loli dịu dàng đáng yêu của em rồi. Em chẳng biết là em đã đập hắn bao nhiêu trận nữa. Ấy vậy mà, chả hiểu sao mấy thím trong trường còn xì xầm đoán hắn và em có quan hệ bất chính nữa chứ. Thiệt là tức chết đi được mà!
Nghe nói đến đây, đến cả Mochi cũng phải phì cười. Cái tên tiểu yêu này, giúp thì chưa biết có giúp được gì chưa, nhưng có vẻ như nó gây ra không ít phiền toái cho tiểu công chúa này rồi.
- Cái này mà em cũng phải hỏi sao? Sal nó ăn mất não em rồi à?
- Ứ... em không biết thật chứ bộ. Mà... không được nói xấu anh Sal!
- Rồi rồi! Để anh giải thích. Anh khổ quá cơ! - Dara thở dài, cảm thấy mình đang trở nên thật cô độc - Chắc em chưa biết, hoặc là em đã quên điều này rồi. Shippo là hồ yêu, cũng được xếp vào hàng yêu ma nên nó có khả năng mở ra kết giới cõi âm. Mochi là chiến thần, lại được thừa hưởng một lượng thiên pháp lớn như thế từ cha mẹ, thế nên mỗi lần nhóc ấy rút kiếm là y như rằng mọi thứ xung quanh lại bị phá đến thảm thương. Những lúc như vậy, nii - chan đáng yêu của em sẽ phải bỏ công biến cho mọi thứ trở về hiện trạng ban đầu của nó. Việc này, nếu không được thực hiện tỉ mỉ thì rất dễ bị lộ, đã vậy còn bất tiện nữa...
- A! Em hiểu rồi! Như vậy, nếu như có Shippo bên mình, nó sẽ mở một kết giới âm ở khu vực ấy. Như vậy thì cả bọn yêu ma sẽ bị đưa về cõi âm luôn. Tên nào ngoan ngoãn biết thân biết phận thì tự qua Cửa Địa Ngục để về đúng chỗ của mình. Tên nào cứng đầu thì anh Mochi có thể xử tử tại chỗ mà không lo bị con người phát hiện, càng không lo bị vướng vào những rắc rối không cần thiết!
Dara mỉm cười:
- Em bắt đầu hiểu ra được vấn đề rồi đó! Khác với Thiên Giới có quy định nghiêm ngặt về việc ra vào, thì Địa Giới hoàn toàn lỏng lẻo với việc vào, chỉ quan tâm đến ra mà thôi. Chậc! Có lẽ em cũng hiểu được lí do vì sao hồi đó Mochi xông thẳng xuống Địa Giới dễ dàng như vậy rồi chứ?
Nghe nhắc đến chuyện cũ, Mochi chợt giật thót một cái. Thái độ ấy không qua nổi cặp mắt tinh tường của Dara:
- Sao thế nhóc? Biết ngượng sao?
Mochi không biết đáp thế nào, chỉ biết cúi đầu im lặng.
Nhớ về chuyện lần đó, Dara đã rất cố gắng để ngăn cản anh, nhưng do chần chừ không nỡ đả thương anh nên bị đánh đến trọng thương. Sal cũng bị anh đâm cho một nhát không nhẹ. Từng hình ảnh của ngày hôm ấy, dù đã trải không ít năm, nhưng chàng trai vẫn nhớ rõ mồn một.
Quên sao được chứ?
Chỉ vì sự bồng bột của mình mà anh đã gây ra không biết bao nhiêu phiền toái. Nếu không có Dara và Sal, không chừng bây giờ anh đã chẳng còn sống mà ngồi đây ăn uống nữa.
- A, vậy là, Shippo là kẻ mở đường cho anh Mochi xuống Âm giới?
- Chứ ai vào đây nữa? Nhưng mà, anh thấy, việc có yêu quái đi theo là rất cần thiết đấy. Yêu quái vẫn có thể cảm hóa chứ không quá xấu xa như loài ma quỷ. Khi cần, ta có thể ra vào Âm Giới một cách thật dễ dàng. Quả là rất tiện lợi luôn!
Dara nhe răng cười tươi rói. Chỉ có một kẻ cuồng màu đen bên cạnh là mặt mày tối sầm:
- Thì ra đây là lí do ngài lừa tôi?
- Aoi à! Tại ngươi mê gái chứ ta lừa ngươi hồi nào hả?
Dara nghiêng mình áp sát gương mặt trắng như vô diện của Aoi, giọng nói vừa khiêu khích vừa đe dọa:
- Chuyện cũng đã lỡ rồi. Ngươi đã kí kết giao ước cả đời với ta. Giờ ngươi có muốn làm gì thì cũng muộn màng rồi. Trừ khi ta chết, còn không thì ngươi sẽ mãi mãi là tùy tùng của ta. Ha ha ha, được làm Thiên Thần Hộ Mệnh cho Thượng Đế tương lai, ngươi thật có phúc mà không biết hưởng! Mà nè, ngươi nhắm mình ra tay nhanh hơn ta thì cứ việc tung quả cầu đen đen đó ra nhá! Bằng không thì lo mà ăn tiếp đi!
Aoi hơi nhíu mày, rồi bất lực thả lỏng tay. Khối cầu đen trên tay anh biến mất. Anh thừa biết cái gã ngạo mạn đang ngồi đung đưa giò thách thức kia hiện là một con quái vật chính hiệu.
Haizz! Đành nhịn xuống. Vì công chúa Jun xinh đẹp mà phải sống tiếp!
Dara cười nở nụ cười ngạo nghễ của một kẻ chiến thắng, tiếp tục cuộc hỏi đáp:
- Câu tiếp theo, Jun!
- Vâng... Tại sao chúng ta phải tập trung bắt bọn ma quỷ ở trường Kokka?
Lần này thì tới lượt Sal mỉm cười, giảng giải:
- Cũng dễ hiểu thôi, Jun! Vì vị trí của ngôi trường này cực kỳ đặc biệt. Đó là vị trí Mỏ Neo, nơi gần nhất với kết giới giữa Âm giới và Nhân giới. Do đó, nơi đây có lượng âm khí không nhỏ. Về mặt này, ta có thể so sánh với các vị thần đi lạc. Bọn ma quỷ cũng không thể tồn tại trong thế giới khác nếu thiếu âm khí quá lâu. Vậy nên, so với trình độ của bọn ma quỷ hiện giờ thì bọn chúng không thể đi xa khỏi trường Kokka được. Dù gì thì nơi đây vẫn là nơi ở của con người.
- Em cũng không cần quá lo lắng đâu. - Dara xoắn xoắn lọn tóc bạch kim của mình, tiếp lời Sal - Cửa Địa ngục đã được củng cố rất chắc chắn rồi. Trong thời gian qua, Mochi và Shippo cũng đã nỗ lực loại trừ bọn ma quỷ bên ngoài. Vậy nên, chỉ cần xử lí xong cái bọn đang nấp trong trường Kokka thì có thể nói, chúng ta đã hoàn thành được chín mươi lăm phần trăm sứ mệnh rồi.
- Oa! Thế thì tốt quá! - Vậy là sau khi hoàn thành được nhiệm vụ, em có thể sống hạnh phúc với anh Sal đến mãn kiếp rồi.
Nhìn cái khuôn mặt mơ mơ màng màng như đang bay bổng ở một nơi nào đó mà chắc chắn là cao và xa hơn rất nhiều so với chốn bồng lai tiên cảnh của em gái, Dara chép miệng:
- Chớ vội mừng, cô bé siscon à! Vài phần trăm còn lại mới là vấn đề đó! Có lẽ là em chưa quên việc Chúa quỷ Lucifer có thể tồn tại trong Nhân Giới bằng nguồn năng lượng tiêu cực của con người đâu nhỉ?
Jun chớp chớp đôi mắt tròn xoe:
- Eh? Có chuyện đó sao?
Gương mặt Dara chợt tối sầm. Anh ngửa đầu ra sau, vỗ vỗ trán, giọng điệu ngán ngẩm:
- Đấy chính là lí do mà anh dùng từ có lẽ đó Sal à!
- Em hiểu mà! - Sal cười tươi - Để em giải thích lại thay anh. Jun nè, em nhớ nguyên nhân khiến cho Chúa quỷ Lucifer thoát khỏi Địa ngục chứ?
Mochi lại giật thót cái nữa, lén quay đi lau mồ hôi trán.
- Vâng, là do anh Mochi phá nên Cổng Địa Ngục bị suy yếu. Chúa Quỷ nhân cơ hội đó đã âm thầm triệu tập tay sai hợp sức phá cửa để trốn lên nhân gian.
- Đúng thế! Điều đáng ngại ở đây là Chúa Quỷ có dư quyền năng để biến một nguồn năng lượng khác thành âm khí nuôi sống cơ thể, đó chính là những cảm xúc tiêu cực của con người.
- Có thể như thế sao? Những cảm xúc tiêu cực ấy cơ bản là gì vậy anh?
- Ghen ghét, đố kị. Hận thù. Khinh bỉ. Có hàng tá các loại cảm xúc ấy ở đây! - Dara thở dài thườn thượt - Và chúng ta không thể ngăn chặn được việc con người đang gián tiếp cung cấp nguồn sống cho Lucifer. Điều chúng ta có thể làm hiện giờ là tiêu diệt lũ tay sai đang ra sức khơi lên những bóng đen trong mỗi người mà thôi!
Cả phòng ăn trở nên lặng như tờ sau kết luận của Dara. Đây là một sự thật phũ phàng mà ai cũng biết, chỉ là không đành lòng nói ra mà thôi. Tất nhiên là ngoại trừ Jun ra... Đăng bởi: admin
/262
|