Có Dương Lăng làm nội ứng, chỉ vài lời đã khiến mấy vị tuần sát sứ đều đứng về phía y.
Sở Hưu muốn quyền lực tại Quan Tây, những người khác muốn lợi ích, điểm này không hề xung đột.
Kẻ duy nhất có xung đột với y chính là Vệ Trường Lăng, có điều giờ đại cục đã định, Vệ Trường Lăng cũng chẳng thể tạo thành sóng gió gì.
Dưới ánh mắt mọi người, áp lực khiến Vệ Trường Lăng căn bản không dám nói nhảm nửa lời, thậm chí không dám phản bác.
Chỉ có thể phẫn nộ nhìn mọi người xung quanh một hồi, cuối cùng Vệ Trường Lăng đành nói: “Được được được, các ngươi đã quyết định, vậy đừng hối hận!”
Sau khi nói xong Vệ Trường Lăng trực tiếp quay người rời đi.
Trứng chọi đá, truyện tới nước này hắn đã không thể khống chế được, Sở Hưu muốn xưng vương xưng bá tại Quan Tây, Cửu Nguyên Vệ gia là kẻ đầu tiên không thể đáp ứng.
Sở Hưu nhìn mọi người, cười cười nói: “Chút phiền toái nhỏ thôi, chư vị không cần lo lắng. Các vị yên tâm, chỉ cần trong thời gian tới chư vị giả câm giả điếc, không quản chuyện trong châu phủ của mình, một tháng sau chư vị sẽ nhận được nhiều lợi ích hơn bây giờ.”
Bọn Phương Hoa đều gật đầu bất đắc dĩ, nếu bọn họ đã đáp ứng điều kiện của Sở Hưu vậy không cần nghĩ nhiều nữa, sau khi thương nghị xong, mọi người trực tiếp cáo từ rời khỏi.
Dương Lăng bên ngoài ra vẻ về Thương Châu Phủ của mình, có điều hắn ra ngoài dạo một vòng sau đó lại về đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Phủ.
“Chúc mừng đại nhân, chỉ cần chuyện này thành công sau này ngài sẽ là tuần sát sứ quyền thế lớn nhất Quan Tây, chỉ dưới Ngụy Cửu Đoan.” Dương Lăng cung kính chắp tay với Sở Hưu nói.
Trước mặt những người khác hắn là tuần sát sứ ngang vai ngang vế với Sở Hưu, nhưng trước mặt Sở Hưu, hắn vẫn chưa quên thân phận của mình.
Sở Hưu lắc lắc đầu nói: “Còn một cửa cuối cùng, không dễ dàng vậy đâu. Cứ đợi xem, có một số kẻ cứ nhất quyết muốn gây chuyện.”
Dương Lăng chần chừ nói: “Ngài nói Vệ Trường Lăng? Có cần chúng ta âm thầm giải quyết không?”
Tự tiện sát hại đồng liêu là tối kỵ trong Quan Trung Hình Đường, nhưng Sở Hưu đã từng làm, mà còn làm không chỉ một lần,thậm chí Dương Lăng đã cảm thấy quen thuộc, giờ có làm thêm một lần cũng không có gì lớn.
Sở Hưu lại lắc đầu: “Vệ Trường Lăng chỉ là hạng tôm tép mà thôi, giết một Vệ Trường Lăng, Cửu Nguyên Vệ gia còn có thể đẩy ra một Vệ Trường Lăng khác.”
Dương Lăng cau mày nói: “Vậy ý của đại nhân là trực tiếp động thủ với Cửu Nguyên Vệ gia?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Sẽ có ngày như vậy, có điều không phải bây giờ. Giờ phải xem xem thái độ vị phụ thân đại nhân của ngươi ra sao đã.”
Dương Lăng nghe vậy không khỏi mỉm cười khinh thường, hắn hầu hạ vị phụ thân đại nhân của mình bao năm như vậy, chẳng lẽ còn không hiểu tính ông ta?
Ban đầu hắn đúng là đui mù mới nghĩ rằng ôm được bắp đùi Ngụy Cửu Đoan, kết quả lại là cái đùi vắt cổ chày ra nước.
Còn lúc này Vệ Trường Lăng sau khi rời khỏi Kiến Châu Phủ cũng không trở về châu phủ của mình mà trực tiếp tới Cửu Nguyên Vệ gia.
Cửu Nguyên Vệ gia nằm tại Cửu Nguyên Phủ tiếp giáp giữa Quan Đông cùng Quan Tây, có điều không trong châu phủ mà ở một sơn trang không nhỏ bên ngoài châu phủ.
Gia chủ Vệ gia có thực lực Ngũ Khí Triều Nguyên, đã có thể so với tuần sát sứ như Phương Hoa, hơn nữa không chỉ có một.
Người chân chính khiến Vệ gia có địa vị như vậy là lão tổ Vệ gia, một đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, có điều tuổi tác đã không nhỏ, nghe nói là người cùng bối phận với Ngụy Cửu Đoan. Có điều vị lão tổ này đã lâu không xuất thủ, chỉ lưu lại tại Vệ gia tu thân dưỡng tính, để chấn nhiếp kẻ có ý đồ xấu mà thôi.
Lúc này Vệ Trường Lăng trực tiếp trở lại trong Vệ gia, đệ tử Vệ gia qua lại thấy hắn thật ra cũng không có vẻ cung kính gì.
Vệ gia là đại tộc Quan Trung, thời đỉnh phong gia tộc thậm chí có cả tông sư võ đạo, có điều về sau lại hơi sa sút.
Cho nên Vệ gia không như những tông môn khác tại Quan Trung, không e ngại Quan Trung Hình Đường. Đệ tử chi chính bọn họ không muốn gia nhập Quan Trung Hình Đường, Vệ Trường Lăng là chi phụ, chẳng qua là người tương đối xuất sắc trong chi phụ mà thôi.
Tới nội trạch của Vệ gia, Vệ Trường Lăng chắp tay nói: “Vệ Trường Lăng cầu kiến gia chủ.”
Đệ tử thủ vệ Vệ gia sau khi thông báo mới dẫn Vệ Trường Lăng vào.
Gia chủ Vệ gia, Vệ Mặc Cù là một người trung niên tướng mạo nho nhã, không giận mà uy, khí thế hơn xa lão tổ La gia.
Đây là thực lực của Vệ gia, mặc gì giờ Vệ gia đã sa sút nhưng vẫn có quy củ của đại tộc.
“Sao vậy? Tên Sở Hưu kia lại gây ra chuyện gì à? Lần trước chẳng phải ta đã nói với ngươi rồi sao, danh tiếng tên Sở Hưu đang thịnh, tạm thời đừng trêu gì đến hắn.
Đứng càng cao ngã càng thảm, chỉ cần chúng ta yên lặng ngồi nhìn, nhìn lầu của hắn càng cao rồi sập càng đau là được.”
Vệ Mặc Cù chậm rãi nói, bộ dáng thản nhiên.
Mấy năm gần đây không phải không có tuần sát sứ nào tới gây sự với Vệ gia hắn, thậm chí có cả vài chưởng hình quan.
Kết quả thì sao? Tuần sát sứ đi qua như nước còn Vệ gia bọn họ vẫn vững chắc như tấm sắt. Vệ gia đặt chân tại Quan Trung thậm chí còn sớm hơn toàn bộ lịch sử của Quan Trung Hình Đường, những tuần sát sứ cùng chưởng hình quan kia đã không biết trôi dạt tới nơi nào còn Vệ gia bọn họ vẫn sừng sừng nơi đây. Có thể nói từ ban đầu Vệ gia đã chẳng đặt Sở Hưu trong mắt.
Vệ Trường Lăng sắc mặt ấm ức nói: “Gia chủ, lần này ta không trêu tới Sở Hưu mà là Sở Hưu kia dã tâm bừng bừng định nuốt toàn bộ chuyện làm ăn trong các châu phủ Quan Tây, chuyện này đã động tới căn cơ Vệ gia ta!”
Chuyện làm ăn buôn lậu lớn như vậy, đương nhiên Vệ gia cũng làm, sau khi Vệ Trường Lăng thuật lại mọi chuyện cho Vệ Mặc Cù, sắc mặt Vệ Mặc Cù cũng đen kịt, dường như đã rất phẫn nộ.
Vệ gia bọn họ ở Quan Trung lâu như vậy nhưng chưa từng thấy tuần sát sứ nào làm việc lớn lối đến thế.
Vệ Mặc Cù vung tay lên nói: “Được rồi, chuyện này không cần ngươi quan tâm, ta sẽ đích thân xử lý.”
Vệ Trường Lăng nghe vậy thở phào một hơi, cáo từ rồi lui ra ngoài.
Sau khi đuổi Vệ Trường Lăng đi, Vệ Mặc Cù vào thẳng sân sau Vệ gia, nơi này mặc dù chỉ là một biệt viện nhưng diện tích lại lớn bằng nửa Vệ gia, bên trong trồng đủ loại kỳ hoa dị thảo, linh khí vô cùng nồng đậm.
Lúc này trong hậu viện, một ông lão mặc đạo bào màu trắng khoanh chân đả tọa trên bồ đoàn, hơi thở thu liễm tới cực hạn, phảng phất như người đã chết.
Khi Vệ Mặc Cù đi tới, ông lão mới mở to hai mắt, lộ ra chút thần thái sắc bén, thản nhiên nói: “Bên ngoài xảy ra đại sự gì sao?”
Ông lão này chính là lão tổ Vệ gia, hắn tu dưỡng tại đây đã mười mấy năm, có điều xem tinh khí thần có vẻ đều tốt hơn Ngụy Cửu Đoan.
Võ giả một khi tuổi tác đã cao, khí huyết suy bại là chuyện không tránh được.
Cho nên lão tổ Vệ gia mới chọn buông tay với đại đa số sự vụ gia tộc, sau đó bế quan tĩnh tu nghiên cứu điển tịch Đạo gia, tu thân dưỡng tính, muốn trì hoãn tốc độ già yếu của bản thân.
Có thể nói thủ đoạn này vẫn có chút tác dụng, tối thiểu giờ tinh khí thần của lão tổ Vệ gia có vẻ khá hơn Ngụy Cửu Đoan nhiều.
Dù sao Ngụy Cửu Đoan làm chưởng hình quan mặc dù tương đối thoải mái nhưng mỗi ngày vẫn phải quan tâm xử lý công chuyện, tiêu hao tâm huyết chắc chắn nhiều hơn lão tổ Vệ gia.
Vệ Mặc Cù nói: “Đúng là xảy ra một số chuyện.”
Nói xong, Vệ Mặc Cù thuật lại sự tình cho lão tổ Vệ gia.
Cuối cùng Vệ Mặc Cù nói: “Điểm khó giải quyết trong chuyện này chính là Sở Hưu, do hắn đã lập được công lớn cho Quan Trung Hình Đường.
Đổi thành tuần sát sứ bình thường, chúng ta có âm thầm xử lý đối phương cũng không vấn đề, nhưng giờ đổi thành Sở Hưu, chúng ta lại không thể có hành động gì bất cẩn được.”
Lão tổ Vệ gia suy nghĩ một lát, đột nhiên nói: “Làm lớn chuyện lên.”
Vệ Mặc Cù sửng sốt hỏi lại: “Lớn đến mức nào?”
Lão tổ Vệ gia trầm giọng nói: “Tới Nguyên Châu Trương gia, hai nhà chúng ta cùng ra tay, gây náo loạn tới mức Ngụy Cửu Đoan không thể không ra mặt trấn áp. Có điều phải nhớ, có ra tay thì ra tay nhưng phải tự kiềm chế. Nếu phế bỏ Sở Hưu hoặc giết hắn, Vệ gia chúng ta cũng sẽ gặp xui.
Ngụy Cửu Đoan dẫu đã già tới không dùng được nhưng hắn vẫn là chưởng hình quan, trước khi về hưu chắc chắn hắn không muốn có chuyện lớn gì xảy ra. Chuyện này hắn không quản thì ai quản?
Nhớ cho kỹ, đối phó với người của Quan Trung Hình Đường tốt nhất để người của Quan Trung Hình Đường tự mình ra tay. Đây cũng là lý do vì sao ta nhất quyết muốn ngươi nhét đệ tử Vệ gia ta vào Quan Trung Hình Đường.”
Vệ Mặc Cù vội vàng nói: “Vâng, ta sẽ đi làm.”
Lão tổ không hổ là lão tổ, lập tức chỉ ra điểm mấu chốt nhất.
Lão tổ Vệ gia mặc dù không phải người của Quan Trung Hình Đường nhưng hiểu về Quan Trung Hình Đường thậm chí còn sâu hơn một số võ giả của Quan Trung Hình Đường.
Cho nên sau khi đi khỏi, Vệ Mặc Cù trực tiếp dẫn người về Nguyên Châu Trương gia, định cùng Trương gia liên thủ gây náo loạn.
Đất Quan Tây có vô số tông môn thế gia, nhưng có thể xưng là đại tộc chân chính, trừ Vệ gia chỉ có Nguyên Châu Trương gia, trong đó lão tổ Trương gia ngày trước cũng là đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, thực lực bất phàm.
Trong quá khứ Vệ gia cùng Trương gia cũng có chút ân oán xích mích, có điều song phương đều biết trên đất Quan Trung, Quan Trung Hình Đường một mình độc đại, nếu bọn họ không liên thủ khéo mỗi đời Quan Trung Hình Đường đều cắt thịt hai nhà bọn họ, cho nên hai bên thường xuyên hợp tác.
Sau khi tới Trương gia, Vệ Mặc Cù nói rõ ý định, gia chủ Trương gia Trương Khôn Trạch là một người trung niên râu quai nón, thân hình cao lớn khôi ngô, giống sơn tặc hơn là gia chủ thế gia. Hắn nói thẳng: “Nếu lão tổ Vệ gia các ngươi đã lên tiếng, vậy ta sẽ đích thân ra tay cùng các ngươi.
Nói thật, ta cũng muốn xem xem tên Sở Hưu kia rốt cuộc là người ra sao, vì sao trong mấy năm ngắn ngủi đã gây dựng được thanh danh lớn đến vậy trong giang hồ. Hy vọng hắn không phải loại người lừa đời lấy tiếng!”
/510
|