Võ giả xuất thân từ đại tông môn đại thế gia không riêng gì vạch xuất phát cao hơn hẳn những võ giả xuất thân dân dã, sau này tài nguyên họ nhận được cũng càng nhiều, nhiều tới mức người ngoài không tưởng tượng nổi.
Xuất thân hết sức quan trọng, trời cao vốn không công bằng, thời thế cũng là vậy, chẳng ai có cách nào.
Sở Hưu nhìn Mạc Thiên Lâm nói: “Mạc huynh cũng hâm mộ những người đó ư?”
Mạc Thiên Lâm cười khổ nói: “Đương nhiên là hâm mộ rồi, nói không hâm mộ thì quá giả dối. Mạc gia mặc dù đứng trong Cửu Đại Thế Gia nhưng thứ hạng chỉ nửa vời, thực lực bản thân ra sao cũng tự biết.
Như vị Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh kia, vừa ra đời cái gì cũng có, Thiên Sư đời sau cũng nhất định là hắn. Còn thanh thần kiếm hạng mười trên Danh Kiếm Phổ, một trong Tam Đại Thần Binh của Long Hổ Sơn, danh kiếm Thắng Tà tương lai cũng do Trương Thừa Trinh chấp chưởng.
Còn như chúng ta lại phải lục đục đấu đá trong gia tộc, chém chém giết giết tranh tranh đấu đấu với phát chán cùng người trong giang hồ mới có thể nhận được mọi thứ. Đâu có dễ dàng như người ta.”
Sở Hưu rót một chén rượu đưa lên cho Mạc Thiên Lâm, thản nhiên nói: “Thật ra Mạc huynh không cần đi so với người như Trương Thừa Trinh, thân là đệ tử Mạc gia, Mạc huynh đã có rất nhiều thứ rồi. Tối thiểu ngươi còn có tư cách tranh đấu cùng những anh tài tuấn kiệt trên giang hồ, thật ra lại không biết với phần lớn võ giả tầng chót, chỉ để sống sót đã phải dốc hết sức lực ra rồi.”
Những lời của Sở Hưu khiến Mạc Thiên Lâm vô cùng chấn động, dốc hết toàn lực mới có thể sống sót, chuyện này người xuất thân như hắn quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Mỉm cười thoải mái, Mạc Thiên Lâm lại lắc đầu: “Nghe Sở huynh nói vậy ngược lại thành ra ta làm kiêu, so với phần lớn võ giả tán tu, những võ giả xuất thân thế gia tông môn như chúng ta đúng là sống tốt hơn nhiều.”
Ngay lúc Mạc Thiên Lâm đang trò chuyện cùng Sở Hưu, xung quanh vang lên một loạt tiếng xôn xao huyên náo.
Sở Hưu nhìn theo hướng âm thanh, chỉ thấy bên hồ có một người đạp nước đi tới.
Người tới là một thanh niên tướng mạo anh tuấn lạnh lùng, mặc một y phục võ sĩ màu xám, mái tóc đen dài rối tung sau lưng, không dùng dây buộc, có vẻ tiêu diêu tự tại.
Hơn nữa sau lưng hắn đeo một thanh trường đao được bọc bằng vải, không có vỏ đao, có vẻ khá kỳ lạ.
Người thanh niên này đạp nước đi tới, mỗi khi bước chân rơi xuống nước lại phát ra một tiếng nổ cương khí như tiếng nổ thực tế, khiến thân hình hắn bay lên không, cứ thế chạy trên mặt nước.
Nguyên lý của chuyện chạy trên mặt nước như vậy rất đơn giản, chỉ cần võ giả Ngoại Cương cảnh là có thể làm được, nhưng thực tế đừng nói Ngoại Cương, dưới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất rất ít người làm được chuyện này.
Liên tục khiến cương khí bùng nổ dưới chân đủ để chống đỡ trọng lượng bản thân, không chỉ yêu cầu khống chế tu vi nội lực bản thân mà còn cả khả năng khống chế cương khí.
Thấy người này tới, khóe miệng Mạc Thiên Lâm nhoẻn cười nói: “Lại có người quen tới rồi.”
Vừa nói, thanh niên kia đã tới trước thuyền, bước ra một bước tới cạnh Sở Hưu cùng Mạc Thiên Lâm.
“Mạc Thiên Lâm, hơn một năm không gặp, ngươi vẫn như xưa.”
Mạc Thiên Lâm cười cười định nói vài lời khách khí, lại nghe thanh niên kia tiếp tục: “Thực lực vẫn chẳng tiến bộ tí nào.”
Lời thăm hỏi ân cần vừa tới miệng đã bị Mạc Thiên Lâm nuốt lại, hắn hừ lạnh nói: “Tạ Tiểu Lâu, miệng của ngươi vẫn thối hoắc như xưa.”
Phản kích lại đối phương một câu, Mạc Thiên Lâm mới giới thiệu người này cho Sở Hưu: “Vị này là Bách Lý Phiêu Vũ - Tạ Tiểu Lâu, là người của Thiên Hạ Minh Tây Sở.”
Sở Hưu cũng nhìn sang đối phương một chút, vị này cũng là tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng, thứ hạng thậm chí còn cao hơn Mạc Thiên Lâm, đứng hàng mười hai.
Hơn nữa xuất thân của đối phương cũng hết sức bất phàm, là người của Thiên Hạ Minh một trong Nhân Hòa Lục Bang, sư phụ của hắn còn là minh chủ Thiên Hạ Minh, đại danh đỉnh đỉnh Thiên Lý Giang Sơn - Trần Thanh Đế.
Người này là một vị nhân kiệt, cũng xuất thân dân dã như Nhiếp Nhân Long của Tụ Nghĩa Trang. Nếu nói Nhiếp Nhân Long dùng thủ đoạn cùng nhân cách bản thân từ từ tích lũy xây dựng căn cơ cho Tụ Nghĩa Trang, vậy Trần Thanh Đế lại dùng cặp thiết quyền của mình đặt vững giang sơn ngàn dặm của Thiên Hạ Minh!
Sở Hưu chắp tay nói: “Hóa ra là Tạ huynh, cửu ngưỡng đại danh.”
Mạc Thiên Lâm lại chỉ vào Sở Hưu nói: “Vị này là Sở huynh Sở Hưu, ngày trước từng là sát thủ kim bài của Thanh Long Hội, Huyết Ma. Giờ lại là tuần sát sứ dưới trướng Quan Trung Hình Đường ở Quan Trung, cũng là tuấn kiệt trong hai mươi hạng đầu Long Hổ Bảng.”
Trước đó mặc dù Sở Hưu đứng trong hai mươi hạng đầu của Long Hổ Bảng nhưng thanh danh của y hầu hết đặt tại Yến Đông Bắc Yên, đưa tới toàn bộ giang hồ lại không mấy thu hút, thậm chí phần lớn mọi người chẳng buồn để ý Long Hổ Bảng, không nhớ ra tên Sở Hưu. Chính vì vậy Mạc Thiên Lâm mới giới thiệu kỹ càng hơn về y, sợ Tạ Tiểu Lâu không biết Sở Hưu, khiến không khí lúng túng.
Có điều sau khi nghe tên Sở Hưu, Tạ Tiểu Lâu chợt nói: “Ngươi chính là Sở Hưu đánh cho tiểu tử Lâm Khai Vân bị đả kích nặng nề, thương tích đầy mình? Cả Tiểu Ôn Hầu - Lã Phụng Tiên cũng là bằng hữu của ngươi?”
Sở Hưu nhún vai nói: “Lâm Khai Vân có bị đả kích không ta không rõ, có điều lúc trước hắn gây sự tại Quan Trung Hình Đường, đúng là ta có ra tay đánh bại hắn. Sau đó hắn về Kiếm Vương Thành ra sao ta cũng không biết.
Còn Lã Phụng Tiên quả thật là bằng hữu của ta. Tạ huynh gặp hắn ở Tây Sở à? Chẳng hay Lã huynh ra sao rồi?”
Mạc Thiên Lâm nhìn Sở Hưu trợn tròn hai mắt nói: “Sở huynh, xem ra ngươi ẩn giấu sâu thật, mấy thứ này ngay trong tình báo Phong Mãn Lâu cũng không có.”
Sở Hưu khoát tay nói: “Nếu ta tuyên truyền chuyện đánh bại Lâm Khai Vân khắp giang hồ, chẳng phải người của Kiếm Vương Thành sẽ tới liều mạng với ta à?”
Gương mặt lạnh lẽo nghiêm nghị của Tạ Tiểu Lâu nở một nụ cười nói: “Cho dù ngươi không tuyên truyền người của Kiếm Vương Thành cũng ghi hận trong lòng.
Ta vốn đã ngứa mắt với tiểu tử Lâm Khai Vân kia rồi, vốn định đợi lần này hắn xuất quan sẽ dạy cho một bài học. Không ngờ về sau ta gặp phải người của Kiếm Vương Thành lại nghe nói Lâm Khai Vân đã bị ngươi đánh bại, lại còn không gượng dậy nổi, cả ngày ngơ ngơ ngác ngác trong Kiếm Vương Thành, sắp tàn phế tới nơi rồi.”
Sở Hưu vuốt vuốt mũi, nếu như vậy lần này Sở Hưu thật sự oan uổng.
Lần trước tại Quan Trung Hình Đường, Sở Hưu thật sự không có sát tâm với Lâm Khai Vân, chỉ ra tay giáo huấn hắn một chút mà thôi, thương thế đó của Lâm Khai Vân cũng chẳng tới mức nguy hiểm tính mạng.
Nào ngờ tu vi tâm cảnh của Lâm Khai Vân lại kém tới vậy, mới bị đả kích đôi chút đã thành ra sống dở chết dở, người cũng phế bỏ. Như vậy tương đương với Sở Hưu phế bỏ một tuấn kiệt trẻ tuổi của Kiếm Vương Thành, thù oán này đã kết khá sâu, quả thật là chuyện xấu bất ngờ.
Tạ Tiểu Lâu nói với Sở Hưu: “Thật ra từ trước khi có chuyện đó ta đã biết đến ngươi rồi. Hơn một năm trước ta kết bạn cùng Lã Phụng Tiên, đó cũng là một vị nhân kiệt, nếu không phải do hắn không thích gây chuyện, với thực lực của Lã huynh tuyệt đối xứng đáng có tên trên Long Hổ Bảng.
Thậm chí sư phụ ta khi gặp Lã huynh cũng nổi lòng ái tài muốn mời chào, đáng tiếc Lã huynh cự tuyệt, tiếp tục du lãm giang hồ.
Lúc đó Lã huynh từng nhắc tới Sở huynh ngươi với ta. Người được Lã huynh tôn sùng như vậy chắc chắn không phải hạng tầm thường.”
Nói tới Lã Phụng Tiên, gương mặt Tạ Tiểu Lâu luôn lộ vẻ tán thưởng, có vẻ vô cùng kính nể Lã Phụng Tiên.
Chuyện này theo Sở Hưu thấy lại rất bình thường, y biết tính cách của Lã Phụng Tiên, có thể kết giao rất nhiều bằng hữu nhưng cũng rất dễ bị người ta lợi dụng.
Còn về thực lực của Lã Phụng Tiên càng không cần nhiều lời, thành tựu tương lai của hắn đã nói lên hết thảy.
Lúc này Mạc Thiên Lâm lại đột nhiên hỏi Tạ Tiểu Lâu: “Đúng rồi, lần này ngươi tới Thần Binh Đại Hội làm gì? Chưa nói ngươi chưa chắc đã đoạt được thần binh, cho dù thần binh đó là một thanh đao đi nữa, ngươi bỏ được thanh Phiêu Vũ Đao đã bồi dưỡng cùng ngươi từ nhỏ, thậm chí đã đến mức tính mạng song tu ư?”
Tạ Tiểu Lâu thản nhiên đáp: “Tới tham gia trò vui mà thôi, bế quan ở Tây Sở lâu như vậy người sắp rỉ sét mất rồi, vừa hay ra ngoài giải sầu đôi chút, xem có tên nào ngứa mắt thì dạy dỗ một chút.”
Nghe xong lời này Sở Hưu cùng Mạc Thiên Lâm đều im lặng, lý do này cũng quá cường hãn.
Hơn nữa Sở Hưu còn một phát hiện rất thú vị, tính cách của Tạ Tiểu Lâu cùng Mạc Thiên Lâm hoàn toàn khác biệt, nhưng hai người lại trở thành hảo hữu, chuyện này quả thật rất thú vị.
Mạc Thiên Lâm tính cách hiền hòa tiêu sái, luôn giữ cử chỉ hàm dưỡng lễ nghĩa của đại thế gia, hành sự tự có chừng mực.
Người như vậy mặc dù không khiến ngươi gặp là thích, nhưng chí ít người sẽ không thấy chán ghét gì đối phương.
Còn Tạ Tiểu Lâu lại ngược lại, tính cách lạnh lùng nói chuyện vừa cứng nhắc vừa gợi đòn, tính khí còn khá kỳ quái.
Nếu hắn nhìn thuận mắt, tỷ như Lã Phụng Tiên, cho dù xuất thân đối phương cùng thứ hạng trên Long Hổ Bảng không bằng mình, trong lòng hắn cũng nảy sinh cảm giác bái phục.
Ngược lại những kẻ hắn thấy ngứa mắt như Lâm Khai Vân, cho dù Sở Hưu không động thủ, lần này Tạ Tiểu Lâu cũng chuẩn bị dạy cho đối phương một bài học.
Hai người tính cách như vậy nhưng lại có thể trở thành hảo hữu, có lẽ ngoại trừ duyên phận còn có nguyên nhân cả hai cách gia tộc rất xa.
Người trong giang hồ, thân không theo ý, đôi khi không thể lựa chọn cả người yêu hay hảo hữu.
Thương Dương Mạc gia ở Đông Tề, Thiên Hạ Minh tại Tây Sở, cách nhau vạn dặm, hai bên đừng nói xung đột, thậm chí còn không có làm ăn qua lại. Chính vì vậy quan hệ giữa Tạ Tiểu Lâu và Mạc Thiên Lâm không hề dính líu gì tới lợi ích.
“Đúng rồi, Sở huynh, lát nữa ngươi định đi đâu?” Mạc Thiên Lâm hỏi.
Sở Hưu chỉ vào Thủy Vân Quan đối diện nói: “Nghe nói Huyền Thành đạo trưởng của Thủy Vân Quan khá có đạo hạnh. Ta định tới nghe hắn giảng đạo xem sao.”
Mạc Thiên Lâm nghi hoặc lẩm bẩm: “Huyền Thành đạo trưởng của Thủy Vân Quan? Chưa từng nghe nói xung quanh đây có cao nhân nào của Đạo môn?”
Vừa nói tới đây, Mạc Thiên Lâm đột nhiên nhớ ra một chuyện phụ thân hắn từng nhắc tới, vội vàng sửa lời nói tiếp: “Vậy thì tốt, chúng ta tới Thủy Vân Quan dạo qua một vòng, thuận tiện nghỉ ngơi đôi chút.”
/510
|