Trong lúc Ronage vội vã cuống cuồng chuẩn bị cứu Geriferry và Cado, chúng ta hãy đưa ánh mắt về vùng đất đen tối nằm sâu trong dãy núi Arques.
Giữa dãy núi trung ương và vực sâu Devil ở vùng đất đen tối có một dải đất hẹp ngăn cách, nơi này khí hậu ôn hòa, đầm lầy dày đặc, người tộc rắn nham hiểm và xảo trá nổi tiếng trong các tộc người thú tụ tập ở chỗ sâu trong đầm lầy đen tối, nơi mọi người chỉ cần nghe tên đã thấy sợ.
Ngoài khuôn mặt, toàn thân người tộc rắn mọc đầy vẩy, trên đầu có vô số con rắn nhỏ, bên dưới phần vai có hai cánh tay thì không có bất cứ điểm gì khác mãng xà. Di chuyển bằng những cái vẩy dưới bụng, bất kể trên mặt nước hay trên mặt bùn bọn chúng cũng có thể trườn nhanh như bay. Bọn chúng có tướng mạo hung ác, tính tình quái đản, ngay cả các chủng tộc người thú khác cũng không dám trêu chọc bọn chúng.
Một tòa Thần miếu đứng sừng sững trên khoảng đất khô ráo duy nhất ở giữa đầm lầy, trên những bức tường đen như mực toàn là những vết xước do năm tháng để lại, cửa sổ bằng gỗ dẻ đã rách nát tả tơi vì bao năm mưa gió. Nhưng trải qua vạn năm tòa Thần miếu này vẫn sừng sững không ngã, như một chiếc thuyền gỗ trong cuồng phong bão táp, mặc dù nghiêng ngả nhưng lại không lật nhào.
Mầy ngày gần đây cục diện luôn luôn hỗn loạn ở đây đã thay đổi. Từng cặp lính tuần tra tộc rắn vai vác đinh ba đi lại bên ngoài lãnh địa, cả đội tinh vệ tộc rắn vây kín bốn phía Thần miếu chật như nêm cối. Đây đúng là một cảnh rất hiếm thấy trong tộc rắn luôn luôn thù hận nghi kỵ lẫn nhau.
Đi giữa thủ lĩnh các bộ lạc tộc rắn, đại tế tự Worle Gourde của tộc rắn kéo thân thể uể oải tiến về phía Thần miếu thờ phụng ba chị em nữ yêu tộc rắn Medusa, Stheno và Euryale.
(Trong thần thoại Hi Lạp, Medusa là một con quỷ, em út trong ba chị em Gorgon gồm Stheno, Euryale và Medusa. Medusa là con quỷ hung dữ nhất, có thể bị giết chết, còn hai con chị thì bất tử. Medusa có mái tóc là những con rắn, đôi mắt có thể biến bất cứ ai nhìn vào thành đá. Cuối cùng Medusa bị Perseus, con của thần Zeus chém chết. Perseus dùng đầu Medusa gắn lên tấm lá chắn của mình, tạo thành chiếc Lá chắn Medusa huyền thoại, kẻ thù nhìn vào mắt Medusa trên lá chắn vẫn bị hóa đá như thường. Chi tiết xem tại cuối chương).
Liên tục vài ngày thi triển "Hiến tế máu tươi" và "Nghi thức đen tối" khiến vị đại tế tự này hoa mắt chóng mặt, mấu chốt hơn là ma lực hắn tiêu hao còn chưa hồi phục. "Nếu như có thể đánh thức thứ đã ngủ say vạn năm đó... Những đau khổ này đã là gì!" Nhìn Tế đàn tỏa ra ánh đỏ giữa Thần miếu, Worle Gourde gắng gượng lấy lại tinh thần, đi tới ngồi xuống bên cạnh hai hình vẽ sao sáu cánh to lớn phía trước Tế đàn.
Theo trí nhớ được truyền thừa, Tế đàn này đã tồn tại mấy vạn năm, trong đó phong ấn một vật chưa biết rất mạnh mẽ. Truyền thuyết nói rằng ai có thể giành được và thu phục nó để sử dụng thì người đó sẽ nhận được sức mạnh của chúng thần sát cánh, thống nhất đại lục cũng không phải là việc khó.
Mặc dù vẻn vẹn chỉ là truyền thuyết nhưng không cam lòng bỏ qua cơ hội này, được các tế tự dẫn theo, trăm ngàn năm qua tộc rắn đã nghĩ đủ các biện pháp nhưng vẫn không thể giải trừ phong ấn của ma pháp trận cổ. Mà bây giờ tất cả mọi chuyện đã thay đổi vì một bất ngờ...
Một tên trộm loài người cải trang thành thương nhân tiến vào Thần miếu sau khi lừa gạt được rất nhiều lớp lính canh gác. Khi định lấy trộm đá quý ma pháp khảm bốn phía Tế đàn, hắn đã khởi động ma pháp cảnh báo. Không có nơi ẩn núp, hắn bị lính gác Thần miếu bắn chết bằng hàng trăm mũi tên.
Hàng năm Thần miếu đều gặp phải chuyện tương tự thế này mấy lần, điểm bất đồng duy nhất là những lần trước đây là do các chủng tộc đen tối khác gây ra, còn đây là lần đầu tiên có loài người đi vào Thần miếu của tộc rắn trong vòng hàng vạn năm nay.
Máu tươi của tên trộm rơi xuống hình vẽ sao sáu cánh hình thành ma pháp trận cổ, ma pháp trận đã yên lặng vạn năm lúc này tỏa ra ánh sáng xanh lờ mờ. Mặc dù ánh sáng rất yếu nhưng Worle Gourde vừa chạy tới vẫn phát hiện ra sự thay đổi làm động lòng người này.
Tiếp theo, sau khi bắt được hai thương nhân loài người thí nghiệm, rốt cục Worle Gourde đã rõ ràng vạn năm nay các tế tự tộc rắn sai ở chỗ nào. Những năm trước bọn chúng đều dùng máu tươi đồng nam đồng nữ tộc rắn làm chất dẫn để kích hoạt ma pháp trận, ngày từ đầu bọn chúng đã sai lầm. Thì ra ma pháp trận cổ này cần lấy máu người làm chất dẫn, sau đó dùng niệm mật chú được truyền thừa mới có thể từ từ mở ra.
Nhưng đi bắt thương nhân loài người chẳng những cần nhiều thời gian mà hơn nữa sẽ bị các chủng tộc đen tối khác liên hợp chống lại, còn chính bọn chúng thì sẽ không thể đổi được các đồ dùng nhu yếu hàng ngày. Vì vậy bọn chúng quyết định chủ động xuất kích. Được dẫn đầu bởi thủ lĩnh các bộ lạc tộc rắn, toàn bộ tộc rắn ra khỏi sào huyệt, gào thét đi ra bên ngoài dãy núi Arques trong ánh mắt sợ hãi của các chủng tộc đen tối khác.
Rời khỏi đầm lầy, tộc rắn vẫn có thể di chuyển như bay trên đất bằng. Khứu giác linh mẫn khiến bọn chúng dễ dàng phát hiện mùi của loài người ở gần khe núi Vô Hồi. Đối mặt với loài người và đám Orc vừa phải khổ chiến với Hoa Hồng Máu, bọn chúng bắt được đầy đủ số lượng người cần thiết mà không phải trả bất cứ cái giá nào. Dựa theo kế hoạch, mỗi ngày bọn chúng sẽ giết chết sáu tên nhân loại để kích hoạt Tế đàn, như thế sau một tháng sẽ lấy được thánh vật.
Nhà lao bằng đá bên dưới Thần miếu của tộc rắn âm u, ẩm ướt, có mùi ẩm mốc hôi thối không bao giờ tiêu tan. Trên đỉnh nhà lao có khảm một khối huỳnh thạch, ánh sáng yếu ớt làm cho bầu không khí trong thạch lao càng trở nên bí bức. Từng đôi mắt vô lực và tuyệt vọng nhìn nhau, yên tĩnh tuyệt đối, hầu như có thể nghe thấy cả tiếng tim đập của người đối diện.
Bọn họ là một đám nhân loại đang đợi chờ cái chết trong tuyệt vọng.
Tiếng sàn sạt ma sát với mặt đất đám Yuanti phát ra khi đi lại truyền tới giống như tiếng gọi của thần chết, bọn họ chen lấn vào chỗ sâu trong nhà lao bằng một tốc độ không tương xứng với thân thể suy yếu của bọn họ, có điều hiển nhiên bọn họ đã quên, từ trước tới giờ Yuanti đều không dựa vào mắt để phân biệt sự vật, bọn chúng có khứu giác người thường khó có thể sánh bằng.
Cánh cửa đá nặng nề bị kéo ra từ bên ngoài, sáu tinh vệ tộc rắn tiến vào, cũng có nghĩa bọn chúng sắp thu hoạch sáu tính mạng, phản kháng hoàn toàn không có ý nghĩa. Đám Yuanti phun lưỡi rắn trong miệng ra, giữa sự sợ hãi đối với cái chết và ảo tưởng được sống, những nhân loại bên góc trong cùng của nhà lao tới tấp đẩy những đồng loại bên ngoài về phía đám Yuanti, lộ ra bản chất nguyên thủy nhất của bọn họ. Lúc này đâu có ai còn nhớ bọn họ là những chiến hữu thiết huyết cùng nhau bò từ trong hố người chết đi ra?
Nhưng hành động này vẫn chỉ phí công vô ích, đám Yuanti vung cái đuôi to dài lên, luồn vào trong đám người, cuốn lấy những người nhìn có vẻ cường tráng hơn. Tiếng kêu hoảng sợ trong nhà lao dừng lại sau một tiếng rầm phát ra khi cửa thạch thất đóng lại.
Vẫn giống như một tuần vừa qua, ít nhất hôm nay những người trong nhà lao cũng không cần sợ hãi cái chết nữa, đó là chuyện của ngày mai.
Trong góc trong cùng, Cado khẽ thở dài một hơi. Gương mặt trắng muốt của nàng đã biến thành trắng xanh bệnh trạng vì thiếu đồ ăn, nàng nhẹ nhàng dịch người sang bên cạnh, quay lại nhìn Geriferry phía sau.
Lúc bị Yuanti bắt, Geriferry đã bị ép gãy hai cái xương ức. Mặc dù đã được Cado dùng đấu khí điều chỉnh lại vị trí nhưng có vẻ hiệu quả cũng không lớn. Lúc này hắn đang nằm trên mặt đất nửa chết nửa sống, ánh mắt mang ý cười nhìn Cado.
"Cười cái gì mà cười!" Trong ánh mắt nhìn chăm chú vô sỉ của Geriferry, Cado đỏ mặt quay đầu sang một bên.
"Không cần sợ hãi, ta muốn nói nàng chỉ là một người xấu xí trong mắt Yuanti. Nàng yên tâm, ta bảo đảm nàng sẽ là người cuối cùng phải chết". Geriferry không hề giác ngộ khi được Cado bảo vệ, nguy cơ hôm nay đã qua, những lời hay này vẫn cần phải nói.
"Hừ, ngươi mới là người xấu xí!" Cado nghe mà rất tức giận, giận đến mức gương mặt cũng xanh mét. Thời điểm này mỗi ngày, dù sao Geriferry cũng phải trêu đùa nàng một phen. Lần nào Cado cũng thầm hạ quyết tâm ngày mai phải ném hắn lên người lũ Yuanti, nhưng vừa nghe thấy tiếng mở cửa nàng lại vô thức đứng chắn trước người Geriferry. Thực ra trong lòng Cado cũng biết, lần đầu tiên đã không nhẫn tâm giết hắn, vậy thì sau đó nàng cũng sẽ không giết hắn nữa.
"Cado, nàng tức giận à?" Như một kẻ đáng bị chém ngàn đao, Geriferry kéo kéo Cado với vẻ mặt xấu xa. Không, không phải kéo, nói chính xác là hắn nằm trên mặt đất dùng tay vuốt ve bắp chân Cado.
Cado co chân đá văng bàn tay Geriferry ra, phớt lờ hắn.
"Cado, nàng tức giận thì tốt!" Geriferry tiếp tục cảm thán.
Mặt Cado đã tái mét vì giận, ngày mai nếu không ném Geriferry ra thì nàng sẽ không phải là Cado.
"Bây giờ khi đã không còn ảo tưởng, chỉ có tức giận, chúng ta mới nhớ chính mình là người chứ không phải cừu non đợi làm thịt".
Nghe đến đó, vẻ mặt Cado lập tức chuyển từ âm u sang nắng. Mặc dù câu an ủi này của Geriferry rất hành hạ người nghe, có điều trong lòng Cado vẫn lĩnh hội tấm lòng của Geriferry. Nàng cắn cắn môi theo thói quen rồi ngồi xuống dựa vào Geriferry.
"Geriferry, bài hát ngươi hát lần trước là chính ngươi viết sao?"
"Hả, bài hát nào?" Geriferry nghiêng đầu, mượn cơ hội cọ cọ vào bên tai Cado. Thấy hình như Cado lại chuẩn bị phát hỏa, hắn vội nói, "À, ta nhớ ra rồi. Nàng nói bài nàng hát khi nằm trên người ta lúc chúng ta bị Yuanti quấn lấy đúng không?"
Nhìn thấy rất nhiều ánh mắt mập mờ xung quanh lập tức nhìn tới, Cado xấu hổ chỉ muốn chết cho xong. Nàng vươn tay định véo Geriferry thật mạnh, có điều vừa nghĩ bây giờ hắn đứng còn đứng không vững lại thấy không đành lòng.
Vẫn nói trái tim phụ nữ được làm bằng nước, xem ra một chút cũng không hề sai.
Lần này là không còn cách nào khác nên Geriferry mới nói liên thiên. Đương nhiên hắn không thể nói ta học được trong mơ. Hơn nữa hầu như đêm nào bài hát này cũng vang lên trong giấc mơ của hắn, hắn đã sắp học được hết cả bài rồi.
"Cado", Geriferry khẽ gọi một tiếng.
"Ờ".
"Ta còn biết một bài khác, để ta hát cho nàng nghe".
"Ta nghe đây".
"Nếu như nàng học được thì sau này phải dùng đàn hạc đàn cho ta nghe".
"Nói nhảm ít thôi". Cado tựa má vào trên vai Geriferry.
Nếu chúng ta còn có sau này, nhất định ta sẽ đàn cho ngươi nghe, mỗi ngày. Cado nghĩ như thế.
Cùng với giọng hát trầm thấp mà tràn ngập từ tính của Geriferry, một bài hát khí thế hào hùng sục sôi, hình tượng tươi sáng bắt đầu vang lên. Giai điệu kích động lòng người làm người nghe cảm thấy máu nóng sôi trào, phấn chấn không thôi.
Làn điệu lại chuyển, khi thì phấn chấn, khi thì bi thương, sau đó lại dâng trào mạnh mẽ, dường như có tiếng trống, tiếng kèn đệm theo. Nhịp trống từ chậm rồi đẩy nhanh tốc độ, tạo nên bầu không khí căng thẳng như giương cung bạt kiếm trước đại chiến, cuối cùng vạn ngựa cùng phi, người ngựa cùng kêu, dường như có phục binh khắp nơi, một lần định càn khôn.
Bài hát đã kết thúc, mọi người trong nhà lao còn đắm chìm trong giai điệu bi tráng.
"Bài hát này gọi là gì?" Trong mắt Cado có ánh sao lấp lánh, Geriferry biết cái này gọi là sùng bái.
"Thập diện mai phục!"
(Thập diện mai phục là một nhạc khúc miêu tả tình cảnh quyết chiến oanh liệt cuối cùng của chiến tranh Sở Hán vào năm 202 trước công nguyên. Trận ấy, tứ diện Sở ca, bốn bề mai phục, Hạng Vũ phải tự tử ở Ô Giang, Lưu Bang giành được thắng lợi. Đây là một bản nhạc không lời được chơi bằng đàn tì bà, không biết Gerry hát kiểu gì, chắc là có một phiên bản có lời nào đó. Mời nghe bản nhạc không lời tại cuối chương).
Nói xong Geriferry ra hiệu cho Cado dìu hắn dậy, hắn nói với các chiến sĩ đang phấn chấn không thôi vì bị mị hoặc bời bài hát của hắn, "Mặc dù mỗi ngày chúng ta sẽ chết mất sáu chiến hữu, nhưng chúng ta không thể từ bỏ hi vọng. Những người còn sống trong chúng ta phải mang giúp hi vọng cho cả những chiến hữu chết đi. Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày chúng ta sẽ hát một lần bài hát hôm nay".
Đã không nhìn thấy hi vọng, vậy thì dấy lên hi vọng lần nữa trong lòng bọn họ.
Cado đã hiểu.
Đến lúc này Cado mới cam tâm tình nguyện thừa nhận Geriferry là một Thống soái thực sự.
Đúng vậy, ta là một Thống soái thực sự, ta thống lĩnh các ngươi trong tuyệt vọng để cùng đi đến diệt vong. Geriferry lặng lẽ đưa tay ôm Cado, lần này nàng không còn vùng vẫy.
Giữa dãy núi trung ương và vực sâu Devil ở vùng đất đen tối có một dải đất hẹp ngăn cách, nơi này khí hậu ôn hòa, đầm lầy dày đặc, người tộc rắn nham hiểm và xảo trá nổi tiếng trong các tộc người thú tụ tập ở chỗ sâu trong đầm lầy đen tối, nơi mọi người chỉ cần nghe tên đã thấy sợ.
Ngoài khuôn mặt, toàn thân người tộc rắn mọc đầy vẩy, trên đầu có vô số con rắn nhỏ, bên dưới phần vai có hai cánh tay thì không có bất cứ điểm gì khác mãng xà. Di chuyển bằng những cái vẩy dưới bụng, bất kể trên mặt nước hay trên mặt bùn bọn chúng cũng có thể trườn nhanh như bay. Bọn chúng có tướng mạo hung ác, tính tình quái đản, ngay cả các chủng tộc người thú khác cũng không dám trêu chọc bọn chúng.
Một tòa Thần miếu đứng sừng sững trên khoảng đất khô ráo duy nhất ở giữa đầm lầy, trên những bức tường đen như mực toàn là những vết xước do năm tháng để lại, cửa sổ bằng gỗ dẻ đã rách nát tả tơi vì bao năm mưa gió. Nhưng trải qua vạn năm tòa Thần miếu này vẫn sừng sững không ngã, như một chiếc thuyền gỗ trong cuồng phong bão táp, mặc dù nghiêng ngả nhưng lại không lật nhào.
Mầy ngày gần đây cục diện luôn luôn hỗn loạn ở đây đã thay đổi. Từng cặp lính tuần tra tộc rắn vai vác đinh ba đi lại bên ngoài lãnh địa, cả đội tinh vệ tộc rắn vây kín bốn phía Thần miếu chật như nêm cối. Đây đúng là một cảnh rất hiếm thấy trong tộc rắn luôn luôn thù hận nghi kỵ lẫn nhau.
Đi giữa thủ lĩnh các bộ lạc tộc rắn, đại tế tự Worle Gourde của tộc rắn kéo thân thể uể oải tiến về phía Thần miếu thờ phụng ba chị em nữ yêu tộc rắn Medusa, Stheno và Euryale.
(Trong thần thoại Hi Lạp, Medusa là một con quỷ, em út trong ba chị em Gorgon gồm Stheno, Euryale và Medusa. Medusa là con quỷ hung dữ nhất, có thể bị giết chết, còn hai con chị thì bất tử. Medusa có mái tóc là những con rắn, đôi mắt có thể biến bất cứ ai nhìn vào thành đá. Cuối cùng Medusa bị Perseus, con của thần Zeus chém chết. Perseus dùng đầu Medusa gắn lên tấm lá chắn của mình, tạo thành chiếc Lá chắn Medusa huyền thoại, kẻ thù nhìn vào mắt Medusa trên lá chắn vẫn bị hóa đá như thường. Chi tiết xem tại cuối chương).
Liên tục vài ngày thi triển "Hiến tế máu tươi" và "Nghi thức đen tối" khiến vị đại tế tự này hoa mắt chóng mặt, mấu chốt hơn là ma lực hắn tiêu hao còn chưa hồi phục. "Nếu như có thể đánh thức thứ đã ngủ say vạn năm đó... Những đau khổ này đã là gì!" Nhìn Tế đàn tỏa ra ánh đỏ giữa Thần miếu, Worle Gourde gắng gượng lấy lại tinh thần, đi tới ngồi xuống bên cạnh hai hình vẽ sao sáu cánh to lớn phía trước Tế đàn.
Theo trí nhớ được truyền thừa, Tế đàn này đã tồn tại mấy vạn năm, trong đó phong ấn một vật chưa biết rất mạnh mẽ. Truyền thuyết nói rằng ai có thể giành được và thu phục nó để sử dụng thì người đó sẽ nhận được sức mạnh của chúng thần sát cánh, thống nhất đại lục cũng không phải là việc khó.
Mặc dù vẻn vẹn chỉ là truyền thuyết nhưng không cam lòng bỏ qua cơ hội này, được các tế tự dẫn theo, trăm ngàn năm qua tộc rắn đã nghĩ đủ các biện pháp nhưng vẫn không thể giải trừ phong ấn của ma pháp trận cổ. Mà bây giờ tất cả mọi chuyện đã thay đổi vì một bất ngờ...
Một tên trộm loài người cải trang thành thương nhân tiến vào Thần miếu sau khi lừa gạt được rất nhiều lớp lính canh gác. Khi định lấy trộm đá quý ma pháp khảm bốn phía Tế đàn, hắn đã khởi động ma pháp cảnh báo. Không có nơi ẩn núp, hắn bị lính gác Thần miếu bắn chết bằng hàng trăm mũi tên.
Hàng năm Thần miếu đều gặp phải chuyện tương tự thế này mấy lần, điểm bất đồng duy nhất là những lần trước đây là do các chủng tộc đen tối khác gây ra, còn đây là lần đầu tiên có loài người đi vào Thần miếu của tộc rắn trong vòng hàng vạn năm nay.
Máu tươi của tên trộm rơi xuống hình vẽ sao sáu cánh hình thành ma pháp trận cổ, ma pháp trận đã yên lặng vạn năm lúc này tỏa ra ánh sáng xanh lờ mờ. Mặc dù ánh sáng rất yếu nhưng Worle Gourde vừa chạy tới vẫn phát hiện ra sự thay đổi làm động lòng người này.
Tiếp theo, sau khi bắt được hai thương nhân loài người thí nghiệm, rốt cục Worle Gourde đã rõ ràng vạn năm nay các tế tự tộc rắn sai ở chỗ nào. Những năm trước bọn chúng đều dùng máu tươi đồng nam đồng nữ tộc rắn làm chất dẫn để kích hoạt ma pháp trận, ngày từ đầu bọn chúng đã sai lầm. Thì ra ma pháp trận cổ này cần lấy máu người làm chất dẫn, sau đó dùng niệm mật chú được truyền thừa mới có thể từ từ mở ra.
Nhưng đi bắt thương nhân loài người chẳng những cần nhiều thời gian mà hơn nữa sẽ bị các chủng tộc đen tối khác liên hợp chống lại, còn chính bọn chúng thì sẽ không thể đổi được các đồ dùng nhu yếu hàng ngày. Vì vậy bọn chúng quyết định chủ động xuất kích. Được dẫn đầu bởi thủ lĩnh các bộ lạc tộc rắn, toàn bộ tộc rắn ra khỏi sào huyệt, gào thét đi ra bên ngoài dãy núi Arques trong ánh mắt sợ hãi của các chủng tộc đen tối khác.
Rời khỏi đầm lầy, tộc rắn vẫn có thể di chuyển như bay trên đất bằng. Khứu giác linh mẫn khiến bọn chúng dễ dàng phát hiện mùi của loài người ở gần khe núi Vô Hồi. Đối mặt với loài người và đám Orc vừa phải khổ chiến với Hoa Hồng Máu, bọn chúng bắt được đầy đủ số lượng người cần thiết mà không phải trả bất cứ cái giá nào. Dựa theo kế hoạch, mỗi ngày bọn chúng sẽ giết chết sáu tên nhân loại để kích hoạt Tế đàn, như thế sau một tháng sẽ lấy được thánh vật.
Nhà lao bằng đá bên dưới Thần miếu của tộc rắn âm u, ẩm ướt, có mùi ẩm mốc hôi thối không bao giờ tiêu tan. Trên đỉnh nhà lao có khảm một khối huỳnh thạch, ánh sáng yếu ớt làm cho bầu không khí trong thạch lao càng trở nên bí bức. Từng đôi mắt vô lực và tuyệt vọng nhìn nhau, yên tĩnh tuyệt đối, hầu như có thể nghe thấy cả tiếng tim đập của người đối diện.
Bọn họ là một đám nhân loại đang đợi chờ cái chết trong tuyệt vọng.
Tiếng sàn sạt ma sát với mặt đất đám Yuanti phát ra khi đi lại truyền tới giống như tiếng gọi của thần chết, bọn họ chen lấn vào chỗ sâu trong nhà lao bằng một tốc độ không tương xứng với thân thể suy yếu của bọn họ, có điều hiển nhiên bọn họ đã quên, từ trước tới giờ Yuanti đều không dựa vào mắt để phân biệt sự vật, bọn chúng có khứu giác người thường khó có thể sánh bằng.
Cánh cửa đá nặng nề bị kéo ra từ bên ngoài, sáu tinh vệ tộc rắn tiến vào, cũng có nghĩa bọn chúng sắp thu hoạch sáu tính mạng, phản kháng hoàn toàn không có ý nghĩa. Đám Yuanti phun lưỡi rắn trong miệng ra, giữa sự sợ hãi đối với cái chết và ảo tưởng được sống, những nhân loại bên góc trong cùng của nhà lao tới tấp đẩy những đồng loại bên ngoài về phía đám Yuanti, lộ ra bản chất nguyên thủy nhất của bọn họ. Lúc này đâu có ai còn nhớ bọn họ là những chiến hữu thiết huyết cùng nhau bò từ trong hố người chết đi ra?
Nhưng hành động này vẫn chỉ phí công vô ích, đám Yuanti vung cái đuôi to dài lên, luồn vào trong đám người, cuốn lấy những người nhìn có vẻ cường tráng hơn. Tiếng kêu hoảng sợ trong nhà lao dừng lại sau một tiếng rầm phát ra khi cửa thạch thất đóng lại.
Vẫn giống như một tuần vừa qua, ít nhất hôm nay những người trong nhà lao cũng không cần sợ hãi cái chết nữa, đó là chuyện của ngày mai.
Trong góc trong cùng, Cado khẽ thở dài một hơi. Gương mặt trắng muốt của nàng đã biến thành trắng xanh bệnh trạng vì thiếu đồ ăn, nàng nhẹ nhàng dịch người sang bên cạnh, quay lại nhìn Geriferry phía sau.
Lúc bị Yuanti bắt, Geriferry đã bị ép gãy hai cái xương ức. Mặc dù đã được Cado dùng đấu khí điều chỉnh lại vị trí nhưng có vẻ hiệu quả cũng không lớn. Lúc này hắn đang nằm trên mặt đất nửa chết nửa sống, ánh mắt mang ý cười nhìn Cado.
"Cười cái gì mà cười!" Trong ánh mắt nhìn chăm chú vô sỉ của Geriferry, Cado đỏ mặt quay đầu sang một bên.
"Không cần sợ hãi, ta muốn nói nàng chỉ là một người xấu xí trong mắt Yuanti. Nàng yên tâm, ta bảo đảm nàng sẽ là người cuối cùng phải chết". Geriferry không hề giác ngộ khi được Cado bảo vệ, nguy cơ hôm nay đã qua, những lời hay này vẫn cần phải nói.
"Hừ, ngươi mới là người xấu xí!" Cado nghe mà rất tức giận, giận đến mức gương mặt cũng xanh mét. Thời điểm này mỗi ngày, dù sao Geriferry cũng phải trêu đùa nàng một phen. Lần nào Cado cũng thầm hạ quyết tâm ngày mai phải ném hắn lên người lũ Yuanti, nhưng vừa nghe thấy tiếng mở cửa nàng lại vô thức đứng chắn trước người Geriferry. Thực ra trong lòng Cado cũng biết, lần đầu tiên đã không nhẫn tâm giết hắn, vậy thì sau đó nàng cũng sẽ không giết hắn nữa.
"Cado, nàng tức giận à?" Như một kẻ đáng bị chém ngàn đao, Geriferry kéo kéo Cado với vẻ mặt xấu xa. Không, không phải kéo, nói chính xác là hắn nằm trên mặt đất dùng tay vuốt ve bắp chân Cado.
Cado co chân đá văng bàn tay Geriferry ra, phớt lờ hắn.
"Cado, nàng tức giận thì tốt!" Geriferry tiếp tục cảm thán.
Mặt Cado đã tái mét vì giận, ngày mai nếu không ném Geriferry ra thì nàng sẽ không phải là Cado.
"Bây giờ khi đã không còn ảo tưởng, chỉ có tức giận, chúng ta mới nhớ chính mình là người chứ không phải cừu non đợi làm thịt".
Nghe đến đó, vẻ mặt Cado lập tức chuyển từ âm u sang nắng. Mặc dù câu an ủi này của Geriferry rất hành hạ người nghe, có điều trong lòng Cado vẫn lĩnh hội tấm lòng của Geriferry. Nàng cắn cắn môi theo thói quen rồi ngồi xuống dựa vào Geriferry.
"Geriferry, bài hát ngươi hát lần trước là chính ngươi viết sao?"
"Hả, bài hát nào?" Geriferry nghiêng đầu, mượn cơ hội cọ cọ vào bên tai Cado. Thấy hình như Cado lại chuẩn bị phát hỏa, hắn vội nói, "À, ta nhớ ra rồi. Nàng nói bài nàng hát khi nằm trên người ta lúc chúng ta bị Yuanti quấn lấy đúng không?"
Nhìn thấy rất nhiều ánh mắt mập mờ xung quanh lập tức nhìn tới, Cado xấu hổ chỉ muốn chết cho xong. Nàng vươn tay định véo Geriferry thật mạnh, có điều vừa nghĩ bây giờ hắn đứng còn đứng không vững lại thấy không đành lòng.
Vẫn nói trái tim phụ nữ được làm bằng nước, xem ra một chút cũng không hề sai.
Lần này là không còn cách nào khác nên Geriferry mới nói liên thiên. Đương nhiên hắn không thể nói ta học được trong mơ. Hơn nữa hầu như đêm nào bài hát này cũng vang lên trong giấc mơ của hắn, hắn đã sắp học được hết cả bài rồi.
"Cado", Geriferry khẽ gọi một tiếng.
"Ờ".
"Ta còn biết một bài khác, để ta hát cho nàng nghe".
"Ta nghe đây".
"Nếu như nàng học được thì sau này phải dùng đàn hạc đàn cho ta nghe".
"Nói nhảm ít thôi". Cado tựa má vào trên vai Geriferry.
Nếu chúng ta còn có sau này, nhất định ta sẽ đàn cho ngươi nghe, mỗi ngày. Cado nghĩ như thế.
Cùng với giọng hát trầm thấp mà tràn ngập từ tính của Geriferry, một bài hát khí thế hào hùng sục sôi, hình tượng tươi sáng bắt đầu vang lên. Giai điệu kích động lòng người làm người nghe cảm thấy máu nóng sôi trào, phấn chấn không thôi.
Làn điệu lại chuyển, khi thì phấn chấn, khi thì bi thương, sau đó lại dâng trào mạnh mẽ, dường như có tiếng trống, tiếng kèn đệm theo. Nhịp trống từ chậm rồi đẩy nhanh tốc độ, tạo nên bầu không khí căng thẳng như giương cung bạt kiếm trước đại chiến, cuối cùng vạn ngựa cùng phi, người ngựa cùng kêu, dường như có phục binh khắp nơi, một lần định càn khôn.
Bài hát đã kết thúc, mọi người trong nhà lao còn đắm chìm trong giai điệu bi tráng.
"Bài hát này gọi là gì?" Trong mắt Cado có ánh sao lấp lánh, Geriferry biết cái này gọi là sùng bái.
"Thập diện mai phục!"
(Thập diện mai phục là một nhạc khúc miêu tả tình cảnh quyết chiến oanh liệt cuối cùng của chiến tranh Sở Hán vào năm 202 trước công nguyên. Trận ấy, tứ diện Sở ca, bốn bề mai phục, Hạng Vũ phải tự tử ở Ô Giang, Lưu Bang giành được thắng lợi. Đây là một bản nhạc không lời được chơi bằng đàn tì bà, không biết Gerry hát kiểu gì, chắc là có một phiên bản có lời nào đó. Mời nghe bản nhạc không lời tại cuối chương).
Nói xong Geriferry ra hiệu cho Cado dìu hắn dậy, hắn nói với các chiến sĩ đang phấn chấn không thôi vì bị mị hoặc bời bài hát của hắn, "Mặc dù mỗi ngày chúng ta sẽ chết mất sáu chiến hữu, nhưng chúng ta không thể từ bỏ hi vọng. Những người còn sống trong chúng ta phải mang giúp hi vọng cho cả những chiến hữu chết đi. Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày chúng ta sẽ hát một lần bài hát hôm nay".
Đã không nhìn thấy hi vọng, vậy thì dấy lên hi vọng lần nữa trong lòng bọn họ.
Cado đã hiểu.
Đến lúc này Cado mới cam tâm tình nguyện thừa nhận Geriferry là một Thống soái thực sự.
Đúng vậy, ta là một Thống soái thực sự, ta thống lĩnh các ngươi trong tuyệt vọng để cùng đi đến diệt vong. Geriferry lặng lẽ đưa tay ôm Cado, lần này nàng không còn vùng vẫy.
/100
|