Bọn Lăng Ngạo nhìn thấy không gian trước mặt đột ngột thay đổi, kinh ngạc muốn ngất xỉu.
Không gian này...
Là cái gì vậy? Sao bọn họ đột nhiên lại đi tới đây?
Chẳng lẽ là...
Cùng lúc cả bọn đều nhìn về hướng Lạc Y, trong ánh mắt mang theo nghi hoặc cùng khó tin.
Lạc Y nhếch môi, thản nhiên gật nhẹ đầu đáp lại.
Nàng rất thông cảm với bọn họ, vì lần đầu tiên nàng bị chiếc nhẫn hút vào cũng đã có cảm giác như vậy.
Là ngạc nhiên và nghi hoặc đây!
Lạc Y cúi xuống nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay bé nhỏ xinh đẹp trông cực kì bắt mắt. Thế nhưng, trừ nàng và Lãnh Hàn Thần, không người ngoài nào nhìn thấy được nó.
Nàng theo bản năng miết nhẹ lên mặt chiếc nhẫn... Chiếc nhẫn này là mở đầu cho số phận của nàng, trực tiếp gắn bó với tương lai của nàng sau này...
Bọn Lăng Ngạo bây giờ không ai chú ý đến Lạc Y mà tập trung xem xét không gian giống như Robinson phát hiện đảo hoang trong lịch sử.
Tâm trạng cực kì hưng phấn!
Bạch Thừa Vũ nhắm mắt, chuyên chú cảm nhận nguyên tố dao động trong không khí. Không biết thì thôi, biết rồi hắn không khỏi trợn to mắt, ngơ ngẩn vươn hai tay ra quơ loạn xạ như muốn nắm bắt nguồn năng lượng nào đó.
Hành động này vô tình xoá tan hình tượng Bạch Thừa Vũ lạnh nhạt, thanh nhã như Trích Tiên trước đó.
Thật ra cũng không thể nào trách Bạch Thừa Vũ. Từ xưa đến nay Quang nguyên tố và Ám nguyên tố là khó tu luyện nhất. Đơn giản vì tại Apollo đại lục, hai nguyên tố này dao động ít hơn so với các nguyên tố khác, được xem là một nguyên tố hiếm.
Nhưng lúc này Bạch Thừa Vũ đang cảm nhận được cái gì?
Là Quang nguyên tố! Quang nguyên tố nồng đậm trong không khí!
Lăng Ngạo, Lập Khiêm cũng có chung cảm nhận với Bạch Thừa Vũ.
Kinh ngạc nhất vẫn là Cố Ân Kỳ, nàng là người cảm nhận được tam hệ nguyên tố là Thuỷ, Mộc, Lôi. Nhưng nàng lại không thể sử dụng hết những nguyên tố ấy.
Mỗi khi nguyên tố đi vào cơ thể sẽ chủ động tách ra, bài trừ lẫn nhau cho đến khi chỉ còn Thuỷ nguyên tố tinh khiết nhất mới ngừng lại.
Thế nhưng lúc này khi ba nguồn nguyên tố đồng loạt tiến vào cơ thể nàng lại chậm chạp không tách ra, thậm chí có dấu hiệu dung hợp lại.
Lần đầu dung hợp không nhiều, nhưng rõ ràng là rất khả quan!
Cố Ân Kỳ vui mừng phát khóc, có một loại xúc động dâng trào muốn lao lên ôm lấy Lạc Y hôn vài lần.
Rất may mắn là Cố Ân Kỳ đã bình tĩnh đúng lúc. Nếu không để Lãnh Hàn Thần trở về phát hiện nàng khi dễ Lạc Y, không biết hắn sẽ dùng phương pháp tra tấn kinh khủng nào với nàng đâu.
" Kia là gì a?"
Bạch Thừa Vũ sau khi hồi phục tâm tình kích động thì nhìn thấy phía xa hình như có vật thể di động nên hơi kinh ngạc thốt lên.
Lăng Ngạo, Lập Khiêm và Cố Ân Kỳ nương theo ánh nhìn của Bạch Thừa Vũ trông sang, quả nhiên thấy một đám người đang chạy về phía này.
Tiểu Cầu và Nhược Ly cùng dẫn đầu đoàn người chạy về phía Lạc Y.
Nhược Ly rất không lưu tình đem Tiểu Cầu đá bay sang một bên khiến thân hình tròn vo của Tiểu Cầu lăn vài vòng trên mặt đất mới ngừng lại.
Nhược Ly sà vào lòng Lạc Y, môi mím chặt, hai má phúng phính phồng lên rất đáng yêu. Ngón tay nhỏ bé chỉ thẳng vào mặt Dạ, tố cáo với Lạc Y.
" Tỉ tỉ, Dạ cứ tranh bế Tiểu Hổ với muội! Hắn bắt nạt muội!"
Dạ đứng ở một bên, trên tay ôm một cục thịt tròn vo đang say ngủ không biết giải thích làm sao. Cuối cùng chỉ có thể cười khổ hề hề nhìn Lạc Y.
Hôm qua Lôi Hổ đột nhiên thông báo nàng cần bế quan vài ngày để cải tạo thân thể. Từ lúc bị thương, dù được Lạc Y chạy chữa nhưng trong thân thể vẫn còn vài chổ chưa hồi phục hoàn toàn.
Sau khi khế ước với Lạc Y, Lôi Hổ mới tìm ra cơ hội bế quan để cải tạo cơ thể. Vậy nên, nhiệm vụ bế Tiểu Hổ được giao lại cho toàn thể chúng thú trong không gian.
Vấn đề là rất nhiều người muốn bế Tiểu Hổ a!
Lạc Y nhìn Nhược Ly vùi đầu vào lòng mình nức nở lại ý vị thâm trường nhìn Dạ một cái, khiến hắn chột dạ mấp máy môi nhưng không biết phải nói gì mới đúng đành nổ lực cúi đầu đếm kiến.
Lạc Y nhếch lên khoé môi mỏng như châm chọc.
Tiểu Cầu từ dưới đất ngồi dậy, lại cùng chúng thú nhìn Dạ bằng ánh mắt xem kịch vui.
Hừ!
Đừng tưởng chúng ta không biết ngươi có ý với Nhược Ly a! Ngươi chính là loài cầm thú, người ta là ấu đồng ngươi cũng dám trêu chọc. Hắc hắc! Để xem ngươi làm thế nào dỗ dành người ta đây!
Chúng thú đang mừng rỡ khi thú gặp hoạ. Còn Dạ thì thấy khổ không thể nói. Hắn là thấy Nhược Ly ôm Tiểu Hổ lâu như vậy sợ nàng mỏi tay có được hay không?
Dạ uất ức ôm Tiểu Hổ đang ngủ say bỏ vào lòng Lạc Y. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve lông bạch ngọc mềm mại của Tiểu Hổ vài cái mới thoả mãn nhường lại cho Nhược Ly.
Aiz, nếu không đưa Tiểu Hổ cho nàng, không biết nàng sẽ khóc thành cái dạng gì nữa a!
Nhược Ly ôm được Tiểu Hổ trong tay, mừng rỡ liền nín khóc, đôi mắt xinh đẹp phiếm đỏ trợn trừng nhìn Dạ một cái khiến Dạ oan ức không thể tả.
Trời chứng giám cho lòng hắn a!
Bọn Lăng Ngạo nhìn những người trước mắt không nháy một cái. Bọn hắn có thể cảm nhận được uy áp kinh hồn truyền ra từ hơi thở của những người nọ.
Ánh mắt lơ đãng nhìn hai ma thú nhỏ bé giữa đám người lại càng ngạc nhiên hơn. Từ lúc nào ma thú có thể chung sống hoà hợp với con người đến vậy đây?
Bọn Lăng Ngạo suy nghĩ mãi mà vẫn thấy rối rắm không biết nguyên nhân. Tuyệt nhiên bọn họ không lường được Lạc Y là Triệu Hồi sư sau một ngàn năm mới lại xuất hiện, và những sinh vật bọn hắn vẫn cho là con người kia thật chất chính là ma thú.
Cũng may mà bọn hắn không suy nghĩ đến, nếu không chắc bọn hắn sẽ đều kinh ngạc muốn ngất đi!
Lạc Y an bài cho Tiểu Hổ xong cũng để ý thấy ánh mắt khó hiểu của chúng ma thú khi nhìn bọn Lăng Ngạo. Nàng dùng bí pháp đặc biệt dặn dò với chúng ma thú vài câu, chúng ma thú đều nhu thuận không để ý bọn Lăng Ngạo nữa.
Chủ nhân có chủ ý riêng của người a!
Lạc Y quay đầu nhìn bọn Lăng Ngạo vẫn đang kinh ngạc, uy nghiêm nói.
" Đi theo ta!"
Trong lúc đó Lạc Y đã bộc phát lên khí tức cường giả của mình.
Bọn Lăng Ngạo đều chấn động, bọn hắn biết nàng thật sự có tài, nhưng nghĩ thế nào cũng không ngờ uy áp của nàng đáng sợ như vậy.
Nàng là đang ở cấp bậc nào đây? Cấp chín hay là Thống Lĩnh? Nàng mới bao nhiêu tuổi chứ?
Kể từ lúc Lạc Y phóng thích ra uy áp, bọn Lăng Ngạo trong tâm đều lan tràn một lòng tin phục, một chút nghi kị cuối cùng cũng biến mất.
Nàng nhất định có thể làm được những điều nàng nói! Nhất định!
Lạc Y dẫn nhóm Lăng Ngạo đến Tu Luyện tháp nàng nhờ Bạch Phong kiến tạo trong không gian.
Toà tháp cao vút gồm mười một tầng được khảm ngọc thạch xinh đẹp mà cao quý, mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy ngọc thạch màu xanh lam biến hoá thành những màu sắc của Thập nguyên tố. Lần lượt tầng thứ nhất đến tầng thứ mười là Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ, Lôi, Băng, Phong, Quang, Ám. Tầng thứ mười một chỉ được bao bọc bởi một mảng trong suốt. Cái này đương nhiên là để cho Lạc Y tu luyện: Hỗn Độn lực.
Cũng giống như tu luyện tháp ở học viện. Nơi đây tập trung nguồn năng lượng nguyên tố dồi dào nhất trong không gian, là nơi thích hợp nhất đề tu luyện.
Lạc Y để mặc bọn Lăng Ngạo đi hết từ kinh ngạc này tới kinh ngạc khác. Đương nhiên, những điều họ đang thấy vượt quá sự tưởng tượng mà người bình thường có thể nghĩ ra.
Lạc Y đợi cho bản thân mọi người đều đã bình tĩnh mới mở miệng nói.
" Các ngươi đang ở là không gian của ta! Ở đây thời gian nhanh hơn bên ngoài 365 lần, có nghĩa là bên ngoài được một ngày, trong không gian đã là một năm! Các ngươi cũng thấy điều kiện tu luyện ở đây như thế nào rồi, nếu như các ngươi còn không thăng cấp được chính là đồ bỏ đi!"
Mọi người nghe thấy thời gian ở không gian so với bên ngoài khác biệt thì rất hưng phấn, cũng chủ động bỏ qua câu cuối cùng của Lạc Y, hào hứng hỏi nàng.
" Bây giờ, chúng ta sẽ tu luyện thế nào?"
Lập Khiêm cất tiếng hỏi. Hắn bây giờ sẽ không kinh ngạc nữa đâu vì tất cả những gì xuất hiện bên cạnh Lạc Y đều đáng kinh ngạc. Nếu bọn hắn tiếp tục kinh ngạc sẽ nghẹn kinh ngạc mà chết cũng nên.
Lạc Y cười nhẹ. Hỏi đúng lúc lắm!
" Các ngươi vẫn đi học như bình thường. Không thể để người khác nghi ngờ! Ngoài giờ học thì đến tìm ta! Các ngươi vừa tu luyện vừa phải cũng cố tu vi với những người các ngươi vừa Thấy. Nhưng trước hết chúng ta phải làm là..."
Lạc Y bình đạm lướt mắt nhìn mọi người, nói ra từng chữ.
" Cải tạo thể chất!"
Không gian này...
Là cái gì vậy? Sao bọn họ đột nhiên lại đi tới đây?
Chẳng lẽ là...
Cùng lúc cả bọn đều nhìn về hướng Lạc Y, trong ánh mắt mang theo nghi hoặc cùng khó tin.
Lạc Y nhếch môi, thản nhiên gật nhẹ đầu đáp lại.
Nàng rất thông cảm với bọn họ, vì lần đầu tiên nàng bị chiếc nhẫn hút vào cũng đã có cảm giác như vậy.
Là ngạc nhiên và nghi hoặc đây!
Lạc Y cúi xuống nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay bé nhỏ xinh đẹp trông cực kì bắt mắt. Thế nhưng, trừ nàng và Lãnh Hàn Thần, không người ngoài nào nhìn thấy được nó.
Nàng theo bản năng miết nhẹ lên mặt chiếc nhẫn... Chiếc nhẫn này là mở đầu cho số phận của nàng, trực tiếp gắn bó với tương lai của nàng sau này...
Bọn Lăng Ngạo bây giờ không ai chú ý đến Lạc Y mà tập trung xem xét không gian giống như Robinson phát hiện đảo hoang trong lịch sử.
Tâm trạng cực kì hưng phấn!
Bạch Thừa Vũ nhắm mắt, chuyên chú cảm nhận nguyên tố dao động trong không khí. Không biết thì thôi, biết rồi hắn không khỏi trợn to mắt, ngơ ngẩn vươn hai tay ra quơ loạn xạ như muốn nắm bắt nguồn năng lượng nào đó.
Hành động này vô tình xoá tan hình tượng Bạch Thừa Vũ lạnh nhạt, thanh nhã như Trích Tiên trước đó.
Thật ra cũng không thể nào trách Bạch Thừa Vũ. Từ xưa đến nay Quang nguyên tố và Ám nguyên tố là khó tu luyện nhất. Đơn giản vì tại Apollo đại lục, hai nguyên tố này dao động ít hơn so với các nguyên tố khác, được xem là một nguyên tố hiếm.
Nhưng lúc này Bạch Thừa Vũ đang cảm nhận được cái gì?
Là Quang nguyên tố! Quang nguyên tố nồng đậm trong không khí!
Lăng Ngạo, Lập Khiêm cũng có chung cảm nhận với Bạch Thừa Vũ.
Kinh ngạc nhất vẫn là Cố Ân Kỳ, nàng là người cảm nhận được tam hệ nguyên tố là Thuỷ, Mộc, Lôi. Nhưng nàng lại không thể sử dụng hết những nguyên tố ấy.
Mỗi khi nguyên tố đi vào cơ thể sẽ chủ động tách ra, bài trừ lẫn nhau cho đến khi chỉ còn Thuỷ nguyên tố tinh khiết nhất mới ngừng lại.
Thế nhưng lúc này khi ba nguồn nguyên tố đồng loạt tiến vào cơ thể nàng lại chậm chạp không tách ra, thậm chí có dấu hiệu dung hợp lại.
Lần đầu dung hợp không nhiều, nhưng rõ ràng là rất khả quan!
Cố Ân Kỳ vui mừng phát khóc, có một loại xúc động dâng trào muốn lao lên ôm lấy Lạc Y hôn vài lần.
Rất may mắn là Cố Ân Kỳ đã bình tĩnh đúng lúc. Nếu không để Lãnh Hàn Thần trở về phát hiện nàng khi dễ Lạc Y, không biết hắn sẽ dùng phương pháp tra tấn kinh khủng nào với nàng đâu.
" Kia là gì a?"
Bạch Thừa Vũ sau khi hồi phục tâm tình kích động thì nhìn thấy phía xa hình như có vật thể di động nên hơi kinh ngạc thốt lên.
Lăng Ngạo, Lập Khiêm và Cố Ân Kỳ nương theo ánh nhìn của Bạch Thừa Vũ trông sang, quả nhiên thấy một đám người đang chạy về phía này.
Tiểu Cầu và Nhược Ly cùng dẫn đầu đoàn người chạy về phía Lạc Y.
Nhược Ly rất không lưu tình đem Tiểu Cầu đá bay sang một bên khiến thân hình tròn vo của Tiểu Cầu lăn vài vòng trên mặt đất mới ngừng lại.
Nhược Ly sà vào lòng Lạc Y, môi mím chặt, hai má phúng phính phồng lên rất đáng yêu. Ngón tay nhỏ bé chỉ thẳng vào mặt Dạ, tố cáo với Lạc Y.
" Tỉ tỉ, Dạ cứ tranh bế Tiểu Hổ với muội! Hắn bắt nạt muội!"
Dạ đứng ở một bên, trên tay ôm một cục thịt tròn vo đang say ngủ không biết giải thích làm sao. Cuối cùng chỉ có thể cười khổ hề hề nhìn Lạc Y.
Hôm qua Lôi Hổ đột nhiên thông báo nàng cần bế quan vài ngày để cải tạo thân thể. Từ lúc bị thương, dù được Lạc Y chạy chữa nhưng trong thân thể vẫn còn vài chổ chưa hồi phục hoàn toàn.
Sau khi khế ước với Lạc Y, Lôi Hổ mới tìm ra cơ hội bế quan để cải tạo cơ thể. Vậy nên, nhiệm vụ bế Tiểu Hổ được giao lại cho toàn thể chúng thú trong không gian.
Vấn đề là rất nhiều người muốn bế Tiểu Hổ a!
Lạc Y nhìn Nhược Ly vùi đầu vào lòng mình nức nở lại ý vị thâm trường nhìn Dạ một cái, khiến hắn chột dạ mấp máy môi nhưng không biết phải nói gì mới đúng đành nổ lực cúi đầu đếm kiến.
Lạc Y nhếch lên khoé môi mỏng như châm chọc.
Tiểu Cầu từ dưới đất ngồi dậy, lại cùng chúng thú nhìn Dạ bằng ánh mắt xem kịch vui.
Hừ!
Đừng tưởng chúng ta không biết ngươi có ý với Nhược Ly a! Ngươi chính là loài cầm thú, người ta là ấu đồng ngươi cũng dám trêu chọc. Hắc hắc! Để xem ngươi làm thế nào dỗ dành người ta đây!
Chúng thú đang mừng rỡ khi thú gặp hoạ. Còn Dạ thì thấy khổ không thể nói. Hắn là thấy Nhược Ly ôm Tiểu Hổ lâu như vậy sợ nàng mỏi tay có được hay không?
Dạ uất ức ôm Tiểu Hổ đang ngủ say bỏ vào lòng Lạc Y. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve lông bạch ngọc mềm mại của Tiểu Hổ vài cái mới thoả mãn nhường lại cho Nhược Ly.
Aiz, nếu không đưa Tiểu Hổ cho nàng, không biết nàng sẽ khóc thành cái dạng gì nữa a!
Nhược Ly ôm được Tiểu Hổ trong tay, mừng rỡ liền nín khóc, đôi mắt xinh đẹp phiếm đỏ trợn trừng nhìn Dạ một cái khiến Dạ oan ức không thể tả.
Trời chứng giám cho lòng hắn a!
Bọn Lăng Ngạo nhìn những người trước mắt không nháy một cái. Bọn hắn có thể cảm nhận được uy áp kinh hồn truyền ra từ hơi thở của những người nọ.
Ánh mắt lơ đãng nhìn hai ma thú nhỏ bé giữa đám người lại càng ngạc nhiên hơn. Từ lúc nào ma thú có thể chung sống hoà hợp với con người đến vậy đây?
Bọn Lăng Ngạo suy nghĩ mãi mà vẫn thấy rối rắm không biết nguyên nhân. Tuyệt nhiên bọn họ không lường được Lạc Y là Triệu Hồi sư sau một ngàn năm mới lại xuất hiện, và những sinh vật bọn hắn vẫn cho là con người kia thật chất chính là ma thú.
Cũng may mà bọn hắn không suy nghĩ đến, nếu không chắc bọn hắn sẽ đều kinh ngạc muốn ngất đi!
Lạc Y an bài cho Tiểu Hổ xong cũng để ý thấy ánh mắt khó hiểu của chúng ma thú khi nhìn bọn Lăng Ngạo. Nàng dùng bí pháp đặc biệt dặn dò với chúng ma thú vài câu, chúng ma thú đều nhu thuận không để ý bọn Lăng Ngạo nữa.
Chủ nhân có chủ ý riêng của người a!
Lạc Y quay đầu nhìn bọn Lăng Ngạo vẫn đang kinh ngạc, uy nghiêm nói.
" Đi theo ta!"
Trong lúc đó Lạc Y đã bộc phát lên khí tức cường giả của mình.
Bọn Lăng Ngạo đều chấn động, bọn hắn biết nàng thật sự có tài, nhưng nghĩ thế nào cũng không ngờ uy áp của nàng đáng sợ như vậy.
Nàng là đang ở cấp bậc nào đây? Cấp chín hay là Thống Lĩnh? Nàng mới bao nhiêu tuổi chứ?
Kể từ lúc Lạc Y phóng thích ra uy áp, bọn Lăng Ngạo trong tâm đều lan tràn một lòng tin phục, một chút nghi kị cuối cùng cũng biến mất.
Nàng nhất định có thể làm được những điều nàng nói! Nhất định!
Lạc Y dẫn nhóm Lăng Ngạo đến Tu Luyện tháp nàng nhờ Bạch Phong kiến tạo trong không gian.
Toà tháp cao vút gồm mười một tầng được khảm ngọc thạch xinh đẹp mà cao quý, mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy ngọc thạch màu xanh lam biến hoá thành những màu sắc của Thập nguyên tố. Lần lượt tầng thứ nhất đến tầng thứ mười là Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ, Lôi, Băng, Phong, Quang, Ám. Tầng thứ mười một chỉ được bao bọc bởi một mảng trong suốt. Cái này đương nhiên là để cho Lạc Y tu luyện: Hỗn Độn lực.
Cũng giống như tu luyện tháp ở học viện. Nơi đây tập trung nguồn năng lượng nguyên tố dồi dào nhất trong không gian, là nơi thích hợp nhất đề tu luyện.
Lạc Y để mặc bọn Lăng Ngạo đi hết từ kinh ngạc này tới kinh ngạc khác. Đương nhiên, những điều họ đang thấy vượt quá sự tưởng tượng mà người bình thường có thể nghĩ ra.
Lạc Y đợi cho bản thân mọi người đều đã bình tĩnh mới mở miệng nói.
" Các ngươi đang ở là không gian của ta! Ở đây thời gian nhanh hơn bên ngoài 365 lần, có nghĩa là bên ngoài được một ngày, trong không gian đã là một năm! Các ngươi cũng thấy điều kiện tu luyện ở đây như thế nào rồi, nếu như các ngươi còn không thăng cấp được chính là đồ bỏ đi!"
Mọi người nghe thấy thời gian ở không gian so với bên ngoài khác biệt thì rất hưng phấn, cũng chủ động bỏ qua câu cuối cùng của Lạc Y, hào hứng hỏi nàng.
" Bây giờ, chúng ta sẽ tu luyện thế nào?"
Lập Khiêm cất tiếng hỏi. Hắn bây giờ sẽ không kinh ngạc nữa đâu vì tất cả những gì xuất hiện bên cạnh Lạc Y đều đáng kinh ngạc. Nếu bọn hắn tiếp tục kinh ngạc sẽ nghẹn kinh ngạc mà chết cũng nên.
Lạc Y cười nhẹ. Hỏi đúng lúc lắm!
" Các ngươi vẫn đi học như bình thường. Không thể để người khác nghi ngờ! Ngoài giờ học thì đến tìm ta! Các ngươi vừa tu luyện vừa phải cũng cố tu vi với những người các ngươi vừa Thấy. Nhưng trước hết chúng ta phải làm là..."
Lạc Y bình đạm lướt mắt nhìn mọi người, nói ra từng chữ.
" Cải tạo thể chất!"
/231
|