Mộ thành hôm nay cực kỳ đông đúc, chính là vì để đón người trong ba thành khác cùng nhau tề tựu lại. Trước lúc lên lôi đài, các trà lâu và khách điếm xung quanh đều đông nghẹt cả người, cơ hồ không nhét thêm được dù chỉ một con kiến.
Các ngươi mau dọn cho chúng ta một chỗ. Các ngươi có biết chúng ta là ai hay không?
Lạc Y dẫn đầu đám người đi vào bên trong. Vừa xuống đến đại sảnh lập tức nghe được âm thanh chối tai này vang lên, thu hút sự chú ý của nàng.
Lạc Y liếc mắt về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy có một nhóm người đang đứng đối diện lão chưởng quỹ. Một người trong số đó có thân hình cao lớn như mãnh hổ, gương mặt tráng niên đầy áp bách cũng chính là người vừa vỗ bàn vừa quát lên ban nãy.
Khách quan! Khách điếm của chúng ta vốn nhỏ, từ hai ngày hôm trước đã đông đến không thể nhét thêm người a! Người thỉnh đi chỗ khác đi!
Chúng ta là người của gia tộc Bách Lý nổi danh về đan dược. Xung quanh đại lục lúc này đang có rất nhiều người đột nhiên phát độc, địa vị của chúng ta cũng lên đến đỉnh cao. Các ngươi xác định muốn đối đầu với chúng ta sao?
Lần này là một nữ nhân nói. Nàng ta vận một thân váy hoàng kim cơ sắc thêu hình đằng vân, gương mặt xinh đẹp nhưng vô cùng kiêu ngạo, cằm ngẩng cao nhìn vị chưởng quỹ hèn mọn không thể tả nổi.
Vị chưởng quỹ bị ép bức cũng không thể làm gì. Đây là những người bọn hắn không thể chọc vào. Nhưng sinh ý thì phải có trách nhiệm a! Khác nhân vốn đã đầy làm sao có thể thêm người vào? Lẽ nào lại trắng trợn đuổi khách nhân đi? Muốn tính không làm ăn nữa hay sao?
Các ngươi đừng làm khó chưởng quỹ. Hắn ta hẳn là có nỗi khổ riêng rồi. Đi kiếm phòng khác thôi!
Giữa lúc cục diện đang giằng co, một giọng nói êm dịu vang lên. Người nói là một nữ tử vận váy trắng vô cùng tinh mỹ, gương mặt xinh đẹp xuất thần, tuy không đến mức tuyệt luân nhưng đủ khiến bao người say mê. Khi nói chuyện tay nàng ta hơi nâng lên, khiến Lạc Y chú ý nhìn nàng ta chằm chằm, khóe môi nàng hơi nhếch lên, dưới chân vừa động đã cản trước người chưởng quỹ, vung tay tạo ra một cơn gió thổi ngược lại hướng đám người kia.
A a a a a a, ngứa, ngứa quá! Ngứa!
Hai người đứng đầu nhóm người chính là hán tử cao lớn và nữ tử hoàng y. Hai người này còn chưa hiểu cái gì đã cảm thấy toàn thân ngứa và đau đớn vô cùng. Nữ tử bạch y không ngờ lại có nghịch biến, nâng mắt trừng trừng nhìn Lạc Y, vội vàng lấy ra hai viên đan dược đưa vào miệng hai người kia, ước chừng nửa chung trà sau, cơn đau mới từ từ lui đi.
Vị chưởng quỹ đứng sau nhìn mọi chuyện trong mắt, mồ hôi trên trán không khỏi rỉ ra. Ánh mắt nhìn tiểu cô nương vận bạch y trước mắt đầy cảm kích, nếu vừa rồi nàng ta không xuất hiện, thứ bột phấn kia hẳn là rơi trúng người mình.
Ngươi là người nào? Lẽ nào không biết đến quy tắc không xen vào chuyện của người khác hay sao?
Nữ nhân vận hoàng y sau khi không còn đau đớn và ngứa ngáy, nàng ta liền thở phào một cái. Lúc này mới đột nhiên nhớ ra tất cả mọi chuyện là vì người trước mắt này, ánh mắt không khỏi lạnh xuống trừng nàng.
Các người gieo gió gặt bão, tự tạo nghiệt không thể sống, lẽ nào còn muốn trách ai!
Lạc Y lười biếng nâng mắt, khóe môi vẫn là một nụ cười nhạt. Đôi mắt cong cong xinh đẹp đến mức mọi người đều không khỏi ngây người, có một loại xúc động muốn lột chiếc khăn che bên dưới mặt của nàng. Đáng tiếc, điều ấy là không thể!
Đám người gia tộc Bách Lý không hề ngờ rằng một tiểu cô nương có thể khiến bọn họ ngây người như phỗng, sau khi hồi thần lại, liền liếc mắt nhìn bạch y cô nương, thấy nàng ta không có vẻ phát giận mới yên lòng. Lúc nhìn sang Lạc Y lần nữa, gương mặt lại mang theo một tầng sát ý, mê hoặc bọn họ hẳn là tà môn ngoại đạo, phải diệt!
Nhìn nhóm người sát ý tràn ra trước mặt, Lạc Y đến nâng mắt cũng thấy lười, nhưng nàng không nói không có nghĩa là bằng hữu của nàn không nói, nhóm người Lăng Ngạo cùng Thần thú đi qua, đứng đằng sau như thủ hộ nàng, gườm gườm nhìn nhóm người gia tộc Bách Lý, hai tư thế đối lập giống như chỉ chờ một mang động nhỏ sẽ xông lên cùng nhóm người tranh tài cao thấp.
Các ngươi là người của thành nào? Lẽ nào chưa từng nghe nói tới thành Bách Lý hay sao?
Bạch y nữ tử tiến lên trước ngờ vực nhìn nhóm người Lạc Y. Không thể trách nàng ta phức tạp như vậy, vì lẽ từ ngày Thần giới đột nhiên có bệnh độc đại biến, rất nhiều người đột nhiên trúng độc, nhờ đó mà danh vọng của thành Bách Lý lên cao. Bình thường không có chuyện gì không ai tình nguyện đối đầu Bách Lý thành. Chẳng là, nhóm người này dường như lại khác biệt... Thành Bách Lý giỏi về đan dược, nhưng từ ma pháp đến đấu võ đều không được tốt, đối đầu trực tiếp hẳn là cầm chắc thua mười mươi.
Nhóm Lạc Y không hay biết bạch y nữ tử kia suy nghĩ cái gì. Nhưng nếu nàng biết nhất định sẽ cười nàng ta thiển cận. Hẳn là nàng ta không biết, trong nhóm các nàng còn có một vài người đánh không lại nàng ta. Bất quá không có vấn đề, nàng vẫn còn ở đây, há có thể để người ta đắc tội bằng hữu của nàng.
Chúng ta không biết các ngươi là ai! Chẳng qua chướng mắt các ngươi không có khí tiết mà thôi!
Bạch Thừa Vũ đứng một bên cười lớn không nể nang nói, nhất thời khiến mặt bạch y thiếu nữ một trận đỏ một trận trắng, nếu không phải có hoàng y nữ tử bên cạnh kéo lại, sợ là nàng ta đã vung tay đánh tới.
Ngữ Lam, đợi đại tỷ tỷ đến đi! Ngươi đừng manh động!
Bạch y nữ tử gọi là Ngữ Lam nhíu mày, sắc mặt kiềm chế vặn vẹo đến khó coi, nhưng cuối cùng cũng không còn cách nào khác phải gật nhẹ đầu chấp thuận, dẫn đầu nhóm người thành Bách Lý rời khỏi khách điếm. Tranh chấp hôm nay, bọn họ đã nhớ kỹ!
Các ngươi mau dọn cho chúng ta một chỗ. Các ngươi có biết chúng ta là ai hay không?
Lạc Y dẫn đầu đám người đi vào bên trong. Vừa xuống đến đại sảnh lập tức nghe được âm thanh chối tai này vang lên, thu hút sự chú ý của nàng.
Lạc Y liếc mắt về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy có một nhóm người đang đứng đối diện lão chưởng quỹ. Một người trong số đó có thân hình cao lớn như mãnh hổ, gương mặt tráng niên đầy áp bách cũng chính là người vừa vỗ bàn vừa quát lên ban nãy.
Khách quan! Khách điếm của chúng ta vốn nhỏ, từ hai ngày hôm trước đã đông đến không thể nhét thêm người a! Người thỉnh đi chỗ khác đi!
Chúng ta là người của gia tộc Bách Lý nổi danh về đan dược. Xung quanh đại lục lúc này đang có rất nhiều người đột nhiên phát độc, địa vị của chúng ta cũng lên đến đỉnh cao. Các ngươi xác định muốn đối đầu với chúng ta sao?
Lần này là một nữ nhân nói. Nàng ta vận một thân váy hoàng kim cơ sắc thêu hình đằng vân, gương mặt xinh đẹp nhưng vô cùng kiêu ngạo, cằm ngẩng cao nhìn vị chưởng quỹ hèn mọn không thể tả nổi.
Vị chưởng quỹ bị ép bức cũng không thể làm gì. Đây là những người bọn hắn không thể chọc vào. Nhưng sinh ý thì phải có trách nhiệm a! Khác nhân vốn đã đầy làm sao có thể thêm người vào? Lẽ nào lại trắng trợn đuổi khách nhân đi? Muốn tính không làm ăn nữa hay sao?
Các ngươi đừng làm khó chưởng quỹ. Hắn ta hẳn là có nỗi khổ riêng rồi. Đi kiếm phòng khác thôi!
Giữa lúc cục diện đang giằng co, một giọng nói êm dịu vang lên. Người nói là một nữ tử vận váy trắng vô cùng tinh mỹ, gương mặt xinh đẹp xuất thần, tuy không đến mức tuyệt luân nhưng đủ khiến bao người say mê. Khi nói chuyện tay nàng ta hơi nâng lên, khiến Lạc Y chú ý nhìn nàng ta chằm chằm, khóe môi nàng hơi nhếch lên, dưới chân vừa động đã cản trước người chưởng quỹ, vung tay tạo ra một cơn gió thổi ngược lại hướng đám người kia.
A a a a a a, ngứa, ngứa quá! Ngứa!
Hai người đứng đầu nhóm người chính là hán tử cao lớn và nữ tử hoàng y. Hai người này còn chưa hiểu cái gì đã cảm thấy toàn thân ngứa và đau đớn vô cùng. Nữ tử bạch y không ngờ lại có nghịch biến, nâng mắt trừng trừng nhìn Lạc Y, vội vàng lấy ra hai viên đan dược đưa vào miệng hai người kia, ước chừng nửa chung trà sau, cơn đau mới từ từ lui đi.
Vị chưởng quỹ đứng sau nhìn mọi chuyện trong mắt, mồ hôi trên trán không khỏi rỉ ra. Ánh mắt nhìn tiểu cô nương vận bạch y trước mắt đầy cảm kích, nếu vừa rồi nàng ta không xuất hiện, thứ bột phấn kia hẳn là rơi trúng người mình.
Ngươi là người nào? Lẽ nào không biết đến quy tắc không xen vào chuyện của người khác hay sao?
Nữ nhân vận hoàng y sau khi không còn đau đớn và ngứa ngáy, nàng ta liền thở phào một cái. Lúc này mới đột nhiên nhớ ra tất cả mọi chuyện là vì người trước mắt này, ánh mắt không khỏi lạnh xuống trừng nàng.
Các người gieo gió gặt bão, tự tạo nghiệt không thể sống, lẽ nào còn muốn trách ai!
Lạc Y lười biếng nâng mắt, khóe môi vẫn là một nụ cười nhạt. Đôi mắt cong cong xinh đẹp đến mức mọi người đều không khỏi ngây người, có một loại xúc động muốn lột chiếc khăn che bên dưới mặt của nàng. Đáng tiếc, điều ấy là không thể!
Đám người gia tộc Bách Lý không hề ngờ rằng một tiểu cô nương có thể khiến bọn họ ngây người như phỗng, sau khi hồi thần lại, liền liếc mắt nhìn bạch y cô nương, thấy nàng ta không có vẻ phát giận mới yên lòng. Lúc nhìn sang Lạc Y lần nữa, gương mặt lại mang theo một tầng sát ý, mê hoặc bọn họ hẳn là tà môn ngoại đạo, phải diệt!
Nhìn nhóm người sát ý tràn ra trước mặt, Lạc Y đến nâng mắt cũng thấy lười, nhưng nàng không nói không có nghĩa là bằng hữu của nàn không nói, nhóm người Lăng Ngạo cùng Thần thú đi qua, đứng đằng sau như thủ hộ nàng, gườm gườm nhìn nhóm người gia tộc Bách Lý, hai tư thế đối lập giống như chỉ chờ một mang động nhỏ sẽ xông lên cùng nhóm người tranh tài cao thấp.
Các ngươi là người của thành nào? Lẽ nào chưa từng nghe nói tới thành Bách Lý hay sao?
Bạch y nữ tử tiến lên trước ngờ vực nhìn nhóm người Lạc Y. Không thể trách nàng ta phức tạp như vậy, vì lẽ từ ngày Thần giới đột nhiên có bệnh độc đại biến, rất nhiều người đột nhiên trúng độc, nhờ đó mà danh vọng của thành Bách Lý lên cao. Bình thường không có chuyện gì không ai tình nguyện đối đầu Bách Lý thành. Chẳng là, nhóm người này dường như lại khác biệt... Thành Bách Lý giỏi về đan dược, nhưng từ ma pháp đến đấu võ đều không được tốt, đối đầu trực tiếp hẳn là cầm chắc thua mười mươi.
Nhóm Lạc Y không hay biết bạch y nữ tử kia suy nghĩ cái gì. Nhưng nếu nàng biết nhất định sẽ cười nàng ta thiển cận. Hẳn là nàng ta không biết, trong nhóm các nàng còn có một vài người đánh không lại nàng ta. Bất quá không có vấn đề, nàng vẫn còn ở đây, há có thể để người ta đắc tội bằng hữu của nàng.
Chúng ta không biết các ngươi là ai! Chẳng qua chướng mắt các ngươi không có khí tiết mà thôi!
Bạch Thừa Vũ đứng một bên cười lớn không nể nang nói, nhất thời khiến mặt bạch y thiếu nữ một trận đỏ một trận trắng, nếu không phải có hoàng y nữ tử bên cạnh kéo lại, sợ là nàng ta đã vung tay đánh tới.
Ngữ Lam, đợi đại tỷ tỷ đến đi! Ngươi đừng manh động!
Bạch y nữ tử gọi là Ngữ Lam nhíu mày, sắc mặt kiềm chế vặn vẹo đến khó coi, nhưng cuối cùng cũng không còn cách nào khác phải gật nhẹ đầu chấp thuận, dẫn đầu nhóm người thành Bách Lý rời khỏi khách điếm. Tranh chấp hôm nay, bọn họ đã nhớ kỹ!
/231
|