Cuối thu, thiên không xanh thẳm mà cao vợi, ánh dương quang ấm áp cũng tỏa ra tầng tầng lớp lớp quang ảnh nhu hòa. Phóng tầm mắt nhìn lên vách núi, cây cối như trước xanh um, khắp nơi bao phủ một màu xanh dịu mát, thôn xóm cùng cánh đồng bát ngát trải giữa dất trời một mảng vàng rực rỡ.
Liên Thành đem ta cùng xuất hành trong lần Thu liệp (săn bắn mùa thu) này, còn dẫn mấy trăm thợ săn nổi danh thiện xạ theo cùng, hào xưng “Bách kỵ”. Vừa đến điểm săn bắn, Bách kỵ liền động thủ dựng lều trại, Hoàng Thượng chủ trướng ở trung tâm, lều trại của Bách kỵ lấy chủ trướng làm trung tâm, bắt đầu dựng xung quanh.
Trong một hàng đội ngũ thật dài, ta gặp được Hy. Hắn lần này là đơn thân độc mã bồi ở bên người Liên Thành, hai người sóng vai cưỡi bạch mã, phong phạm giống như từ một khuôn mẫu in ra, người sáng suốt đều có thể đoán được quan hệ của bọn họ. Đương nhiên, trong lúc hai người bọn họ đồng hành thì phía trước chính là ngựa của Liên Dận, từ lúc hắn vừa nhìn thấy ta, trong đồng tử liền xuất hiện ẩn ẩn sát ý, đây cũng chính là nguyên nhân khiến ta chỉ dám đi sát bên người Liên Thành, một khắc cũng không dám rời đi.
Tình hình dẫn tới Hy phải lên tiếng: “Thần phi cùng đại ca như hình với bóng, cảm tình thật thâm sâu, khiến ngoại nhân phải ghen tỵ.”
Nghe hắn nói vậy, ta cũng không thể làm gì ngoài cười vài tiếng. Phải nha, ở trong mắt người khác, ta cùng với Liên Thành thực vô cùnh ân ái. Nhưng quan hệ thật sự của ta có mấy ai biết được, chỉ có bản thân chúng ta hiểu được a.
Lúc lều trại được dựng hảo thì trời cũng đã tối đen, mọi người dùng xoong bữa tối liền mệt mỏi đi ngủ. Ta cùng với Liên Thành ở chung một trướng, hắn cũng không nằm chung giường với ta. Hắn đem giường tặng cho ta nằm, bản thân lại ra ngoài trướng chong đèn xem sách, sau đó nặng nề ngủ gục trên bàn. Đường đường một đấng quân vương, lại nguyện ý vì phi tử mình phân giường mà nằm, lời này nếu truyền ra ngoài liệu có ai sẽ tin?
Một mình nằm trên giường, ta lăn qua lộn lại ngủ không được, lo lắng Liên Thành một mình ngoài thiên trướng cả đêm nhất định sẽ cảm lạnh. Nghĩ đến đó, ta liền bất chấp một thân xiêm y đơn bạc chạy xuống giường, trên tay cầm một kiện áo choàng, lặng lẽ bước vào thiên trướng. Bên trong, dưới ánh nến, hắn an tường gục lên bàn mà ngủ, ngực phập phồng, hô hấp vững vàng.
Ta đem áo choàng thật cẩn thận khoác lên vai hắn, nhẹ nhàng gỡ quyển sách hắn đang cầm trên tay, đặt lại bàn, “Vì sao phải đối tốt như vậy với ta, ta sợ không thể trả hết nợ cho ngươi.” Ta thì thào nói nhỏ với hắn, như có như không thở hắt ra một tiếng ai thán. Một loại tình cảm mang tên áy náy dần lớn lên trong tâm khảm, càng ở bên cạnh hắn, ta càng nợ hắn nhiều hơn……
Ta mặc cứ mặc một thân quần áo khinh bạc bước ra khỏi chủ trướng, gió núi vắng vẻ hây hây thổi, từng chiếc lá ngô đồng héo khô cuốn theo làn gió thu rơi lạc. Không khí trên núi thật sự thực tươi mát, ta đứng bên cạnh vách núi cheo leo, nhìn xuống thiên địa càn khôn diệu vợi, nhìn lên vầng minh nguyệt trên cao, tâm tình nguyên bản xao động cuối cùng cũng có thể bình tĩnh trở lại. Tình cảnh này khiến ta tha thiết ước mơ cuộc sống, ta muốn vĩnh viễn ở nơi này tiếp tục sống, sống hết quãng đời còn lại.
“Thần phi nương nương!” Một thanh âm vô cùng phô thế vang lên giữa không giantrống trải, khiến sự tưởng tượng của ta phải ngừng lại.
Quay đầu đã nụ cười đến tàn ác của Liên Dận, tim ta không khỏi sợ hãi mà lạc nhịp, “Ngươi……”
“Liên Dận ta thật sự rất bội phục, người như ngươi lại có bản lĩnh thông thiên tránh được một kiếp, không ngờ lại tiến cung trở thành Thần phi của đại ca.” Hắn hướng ta từng bước một tới gần, song hành cùng ánh trăng chiếu xuống, có một đạo hàn quang bắn ra, đó là mũi nhọn của đao phong nơi hắn.
“Tất cả đều nhờ hồng phúc.” Ta bất giác lùi về phía sau một bước, lại quay đầu nhìn lại phát hiện phía sau chính là vách núi đen, không tốt! Chẳng lẽ hắn muốn vào lúc này mưu hại ta?
“A, Liên Dận.” Sự xuất hiện của Hy khiến Liên Dận dừng ngay bộ pháp, hắn lập tức đem đao giấu vào trong tay áo, hai người bọn ta đồng loạt quay đầu nhìn Hy.
“Trễ như vậy, ngươi còn tìm Thần phi nói chuyện phiếm? Thật sự là hảo hưng trí.” Hy thản nhiên đi đến bên người ta, trên người tản ra khí thế lạnh lẽo.
Liên Dận ha ha cười, liếc mắt nhìn ta một cái, lại nhìn sang Hy, “Thôi, ta về trướng trước. Các ngươi hảo hảo tán gẫu!”
Sau khi hắn phẫn nộ rời đi, tâm tư căng thẳng của ta cuối cùng cũng có thể buông thõng, ta cũng thật cảm kích Hy đúng thời điểm này xuất hiện, nếu không có hắn, ta sợ là lại khó thoát khỏi một kiếp. Ta thật không nghĩ tới, Liên Dận lại có thể lớn mật như thế, lại thật sự có ý định xuống tay với ta.
Hy đưa mắt dõi theo bóng dáng hắn xa dần, hỏi: “Ngươi nhận thức hắn?”
Ta khẽ cười một tiếng, “Hủy dung mạo của ta, hắn cũng có phần.”
“Vậy ngươi vì sao không nói cho đại ca? Chẳng lẽ ngươi muốn cứ như vậy quên đi?”
“Những kẻ từng làm tổn thương ta, ta sẽ bắt bọn họ trả giá gấp đôi. Nhưng bây giờ không phải lúc để ta gây nháo.”
Hắn trầm mặc thật lâu, khẽ ngồi xổm xuống đất, nhặt lên một nhánh cây tàn, sau đó hướng về phía sơn cốc trước mặt ném một cái, “Ngươi có muốn biết hay không, trong nửa năm qua Kỳ quốc phát sinh biến cố gì?”
Ta đón gió mà đứng, những sợi tóc bay loạn khiến tầm nhìn của ta có chút rối, “Ta không có hứng thú.”
“Ta lại nghĩ rằng việc Kỳ Quốc phế hậu, lập hậu sẽ là việc ngươi cảm thấy thực hứng thú.”
Ta ngẩn ra, “Phế hậu?” Chẳng lẽ trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, Kỳ Hữu đã có thể diệt trừ toàn bộ thế lực Đỗ gia?
Hắn trả lời: “Kỳ hậu Đỗ Hoàn bị tra ra dùng vu cổ mưu hại hài tử của Lục chiêu nghi, hại nàng ta phải sanh non. Hoàng Thượng giận dữ liện hạ lệnh phế truất, giam vào lãnh cung. Nhưng trong vòng nửa tháng sau lại đem nàng phục lập làm hậu, ngươi có biết đây nguyên nhân trong đây là gì không?”
Ta trầm mặc thật lâu sau, suy nghĩ bách chuyển một hồi, linh quang chợt lóe, “Đỗ Hoàn dùng vu cổ mưu hại hài tử của Lục chiêu nghi, chuyện mê tín như vậy ngươi cũng tin sao?”
Hắn không đáp mà hỏi lại: “Nếu nói là có kẻ cố ý giá họa thì thủ pháp này cũng thật là không đủ thuyết phục đi, chẳng lẽ Nạp Lan Kỳ Hữu đường đường một đấng thánh minh quân vương, lại vì những lời nói yêu ngôn hoặc chúng như vậy đi phế hậu?”
Ta lập tức tiếp theo ý của hắn, “Vậy chỉ có một nguyên nhân, chuyện vu cổ căn bản là Hoàng Thượng bày ra.”
Hắn gật gật đầu, sau lại khó hiểu nói: “Nếu là Hoàng Thượng bày ra thì việc gì hắn lại phục hậu cho Đỗ Hoàn chỉ sau nửa thắng? Việc này có phải hay không rất mâu thuẫn?”
Ta đưa tay vén những sợi tóc che trước mặt, “Đây là chỗ cao minh của hắn! Trước giáng tội cho Đỗ Hoàn, làm cho Đỗ gia bè đảng lòng nóng như lửa đốt, tự khiến trận tuyến bị loạn. Hợp thời lại cho bọn họ một cái thiên đại ân huệ, khiến cho bọn họ thả lỏng cảnh giác, bọn chúng nhất định cho rằng Kỳ Hữu không dám động đến Đỗ gia, từ đó sẽ không còn biết kiêng dè gì nữa. Chỉ cần một lúc thả lỏng cảnh giác, thời điểm Kỳ Hữu diệt trừ Đỗ gia liền đến.”
“Hắn, thật sự là dụng tâm lương khổ nha.” Hy chậm rãi đứng dậy, lui về phía sau vài bước, vỗ vỗ cát bụi dính trên tay, “Đáng tiếc chỉ là Hoa Nhụy phu nhân.”
Ta hỏi: “Doãn Tinh? Nàng có chuyện gì?”
“Qua kiểm chứng, người giá họa cho hoàng hậu lại chính là vị Hoa Nhụy phu nhân này. Nạp Lan Kỳ Hữu lấy nữ nhân của mình ra làm dao đâm người khác, quả thật cao minh, cao minh, cao minh nha.” Hắn liên tục tán thưởng ba tiếng cao minh, có thể thấy được hắn đối Nạp Lan Kỳ Hữu thật bội phục.
Ta một tiếng cười khẽ, âm thanh phiêu đãng giữa u cốc mênh mông, “Phải, đó là Nạp Lan Kỳ Hữu.”
Chúng ta trầm mặc một lúc thật lâu sau đó, ta lại nói: “Ngươi đối với việc hậu cung Kỳ Quốc thật sự rất rõ ràng.”
“Ta nói rồi, trong hậu cung của hắn có người của ta.”
Sáng sớm hôm sau, Liên Thành ra một hiệu lệnh, bách kỵ liền xuất phát, chấp cung nỏ săn thú. Ta đứng ở giưỡng rừng núi hoang sơ đưa mắt nhìn tầng tầng lớp lớp cây cao, tâm tình rất tốt, lại nhìn trên trời hùng ưng giương cánh, cất tiếng kêu tê tê, ta cũng dùng sức nâng cao cánh cung trong tay, nhắm ngay hùng ưng phía chân trời. Tên đột ngột rời cung, tuy nhiên bắn được nửa đường lại rơi xuống, tình cảnh này khiến cho Liên Thành bên cạnh ta nở nụ cười, ta có chút không phục lại cử tên kéo cung. Lần này kết quả cũng hệt như lần đầu, tên bay vụt một nửa đoạn đường rồi lại rơi xuống. Liên Thành càng cười lớn hơn nữa, ta có chút xấu hổ nhìn hắn, “Không cho phép ngươi cười!”
Hắn rút ra một mũi tên, sau đó đi đến bên cạnh ta, đưa tay nắm lấy hai tay của ta đặt lên cung, ở bên tai ta khẽ nói: “Tư thế chuẩn một chút.”
Lúc đầu ta có chút mất tự nhiên khi hắn đứng sát như vậy, nhưng sau khi biết ý định của hắn liền thả lỏng thân thể cứng ngắc của mình, nương theo khí lực của hắn mà nhẹ nhàng kéo cung, tên di chuyển một chút liền hướng thẳng về phía mục tiêu, lúc này lực đạo kéo tên ở tay phải bắt đầu tăng lên cực đại.
“Sưu” một tiếng, tên bắn ra, nhanh đến mức khiến ta có chút hoảng.
Mũi tên kia bay một đường thẳng tắp, cắp ngập vào bụng hùng ưng, nó từ trên bầu trời rớt xuống, ngã tới bên chân chúng ta.
“Hảo tiễn pháp.” Ta nhịn không được tán thưởng một tiếng. Hắn thu hồi bàn tay đang nắm lấy tay ta, chạy đến bên cạnh hùng ưng đang hấp hối.
Nhìn Liên Thành nhặt hùng ưng đang hấp hối dưới đất, ta đột nhiên nhận thức được một trận sát khí thẳng bức, quay đầu nhìn lại, một mũi tên bén nhọn hướng thẳng vào ngực ta bay tới, ta ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn mũi tên một tấc lại một tấc hướng tới gần ta. Một thân ảnh phi đến ôm lấy ta, liên tục quay vài vòng mới né khỏi một kích trí mệnh.
“Liên Dận, ngươi muốn ở trước mặt hoàng thượng bắn chết Thần phi sao?” Hy mới cứu ta thoát hiểm, liền liếc đôi mắt băng lãnh bắn về phía Liên Dận.
Liên Thành cũng quay đầu nhìn chúng ta, sau đó nhìn chằm chằm Liên Dận, ánh mắt dần dần trở nên thăm thẳm, hàm chứa sát khí. Liên Dận vô tội nhún nhún vai, chỉ vào phía sau chúng ta, nói: “Ta chỉ là muốn bắn chết ngân hồ kia mà thôi, vốn không có ý mạo phạm Thần phi.”
Chúng ta cùng quay đầu lại nhìn về phía xa nơi ngân hồ mà Liên Dận nhắc đến đang nằm, nó hai chân đã vô lực giãy dụa. Ánh mắt vốn đằng đằng sát khí của Liên Thành dần buông, nhanh chóng về với vẻ ôn nhu sẵn có, hắn bước đến nâng ta dậy, ôn nhu giúp ta vỗ tro bụi trên người.
Hy cũng đứng dậy, ta cảm kích nhìn hắn, dùng ánh mắt tỏ lòng biết ơn, hắn đã cứu ta lần thứ hai. Vừa rồi, mũi tên kia của Liên Dận chính là nhằm vào ta mà bắn, con ngân hồ kia chẳng qua là cái cớ cho việc hắn bắn chết ta thất bại mà thôi. Ta không thể không bội phục hắn lớn mật, trước mặt Liên Thành cũng dám làm ra hành động đại nghịch bất đạo như vậy, đây là cái gọi là chó cùng đường cắn bậy sao? Xem ra về sau ta đúng là không thể rời khỏi Liên Thành dù chỉ là một bước, nếu không ta chắc chắn sẽ táng mệnh dưới tay Liên Dận.
Liên Dận cầm ngân hồ trong tay, “Thần phi, ngân hồ xinh đẹp này xin tặng cho ngài, coi như là vi thần bồi tội đã làm ngài phải kinh hách.”
Ta mỉm cười tiếp nhận,“Vậy bổn cung cảm tạ ngươi.” Trong lòng lại âm thầm hận nói, hảo cho cái tên Liên Dận nhà ngươi, nhiều lần đều muốn dồn ta vào tử lộ, ngươi đã nhẫn tâm như thế, không chịu để cho ta một con đường sống, đừng trách sau này ta ra tay không lưu tình.
Lúc này Liên Thành cùng Liên Dận sóng vai mà đứng, đồng thời giương cung về phía con hùng ưng còn lại trên bầu trời. Ta bất giác ngưng thần nhìn về phía hai người bọn họ, trong lòng mong đợi Liên Thành có thể bắn trúng, tiêu diệt uy phong của tên tiểu nhân Liên Dận này.
Hy đè thấp thanh âm nói: “Ta rất ngạc nhiên, ngươi rốt cuộc đã biết bí mật gì, khiến cho Liên Dận nhiều lần đối ngươi hạ sát thủ.”
“Ai biết được!” Ta trốn tránh không đáp, ánh mắt như trước nhìn về phía Liên Thành và ngay Liên Dận, hai người song tên tề phát, đồng thời bay gần đến hùng ưng. Lại vào lúc này, tên của Liên Thành đột nhiên bay vòng lại, gạt tên của Liên Dận rớt xuống, cuối cùng cắm thẳng vào cổ họng hùng ưng. Tiễn pháp tinh chuẩn đến mức khiến ta vỗ tay trầm trồ khen ngợi, không khỏi chạy về phía hùng ưng đang rơi xuống, sau ngồi xổm xuống xem kỹ một phen, “Nhất tên trí mạng, Hoàng Thượng tiễn pháp tinh chuẩn như vậy, đúng là người thường không thể sánh bằng.”
Cơ mặt Liên Dận thoáng co rút, nhưng hắn vẫn như cũ nở nụ cười, “Tiễn pháp của đại ca quả thật không có đối thủ, Liên Dận thật cảm thấy không bằng.”
Liên Thành không nói lời nào, bên môi lộ mang theo ý cười tiêu dật, nhàn nhã nhìn về phía ta, giống nhìn ra giữa ta và Liên Dận đang có một làn sóng ngầm vô cùng mãnh liệt. Hắn dắt đến một con ngựa, xoay người nhảy lên rồi chạy về phía ta, cuối cùng vươn tay cho ta nắm lấy, “Phức Nhã, bồi trẫm chạy vài vòng.”
Không một tia do dự, ta liền vươn tay nắm lấy tay hắn. Nếu phải tiếp tục đứng ở đây, cùng tên tiểu nhân Liên Dận cận kề một chỗ, không bằng giục ngựa rong ruổi thảo nguyên, cất cao giọng hát an nhàn giữa thiên địa hạo đại.
Rừng núi muôn màu tươi đẹp, ý thu mang theo tình cảm ngọt ngào, trên cao những đám mây cô độc vắt ngang nền trời.
Liên Thành đem ta ôm chặt trong cánh tay mạnh mẽ và hữu lực, thúc ngựa vượt qua hàng hàng lớp lớp bụi cỏ choáng ngợp, tốc độ rất nhanh, gió thổi qua hai gò má, ta cơ hồ không thể mở mắt.
Chỉ nghe Liên Thành lớn tiếng hỏi: “Nàng cùng ngay Liên Dận từng có chuyện gì?”
“Không thích hắn, rất giả.” Ta vốn nghĩ sẽ nói với hắn chuyện Liên Dận cùng Linh Thủy Y có gian tình, nhưng tính đi tính lại, đây không phải là một hành động sáng suốt. Ta căn bản không có chứng cớ, cho dù Liên Thành tin, những người khác sẽ tin sao?
Hắn lại nói: “Còn vì một mũi tên vô tâm bắn lệch ban nãy mà tức giận?”
“Phải nha.” Ta bất đắc dĩ thừa nhận.
Hắn một trận cười khẽ, “Việc đó chỉ là ngoài ý muốn, Nhị đệ làm sao dám cố ý gia hại nàng.”
Nghe được những lời này của hắn, ta không còn gì để nói nữa, chỉ có trong lòng thầm thở dài. Liên Thành đối đệ đệ tựa hồ không có phòng bị, là do Liên Dận che dấu rất hảo, hay là Liên Thành quá mức tin tưởng hắn?
Cũng không biết chạy bao lâu, Liên Thành rốt cục cho ngựa dừng lại. Chúng ta đặt mình ngồi giữa biển cỏ lau cao quá eo, nhìn lên bầu trời xanh trong tĩnh lặng, mây trắng vạn dặm, nhạn bay không để lại vết tích, thiên sơn trùng điệp.
Hôm nay, mọi trầm tích nặng nề vốn không cách nào hóa giải trong lòng ta phút chốc trở thành hư không, hô hấp từng ngụm không khí trong lành nhất thiên địa, lòng ta chợt nổi lên vui sướng không tên.
“Mắt nhìn thấy nàng sống những ngày u buồn vừa rồi, ta càng xác định việc cùng nàng đi săn là chính xác.” Liên Thành mỉm cười ngả lưng nằm xuống giữa biển cỏ lau, ta quay đầu nhìn vẻ mặt vui mừng của hắn, trong lòng trừ bỏ cảm kích vẫn là cảm kích.
“Thật sự rất vui vẻ, này, đây mới thực sự là những ngày tháng ta luôn muốn theo đuổi.” Hai tay ôm chân, tóc theo gió đung đưa cùng những bông cỏ lau, “Vì sao ngươi chưa bao giờ hỏi ta cùng Kỳ Hữu đã xảy ra chuyện gì?”
“Ta không muốn xát muối thêm vào vết thương của nàng. Ta đang đợi, đợi một ngày nàng chủ động nói cho ta biết.” Hắn vẫn như cũ giữ nguyên nụ cười trên mặt, ta mới phát hiện, hắn ở trước mặt ta, tựa hồ vẫn luôn duy trì này nụ cười ấm áp mà sủng nịch này, hắn …. chỉ vì một mình ta mà cười.
Ta trầm mặc một lúc lâu, trong thiên địa duy chỉ còn lại tiếng gió, ta rốt cục mở miệng kể ra đau xót mà suốt nửa năm qua ta chưa từng dám đề cập lại.
“Nạp Lan Kỳ Hữu, hắn lợi dụng tình yêu của chúng ta.”
“Hắn đợi ta đến hoàng lăng tế Kỳ Tinh, lại trên bội đao hạ độc, chỉ vì muốn giá họa Đỗ Hoàng hậu, dùng cách đó khuếch trương thù hận của ta, muốn trợ hắn diệt trừ hậu hoạn không thể không trừ là Đỗ gia. Tuy rằng độc kia có giải dược, nhưng là ta hận hắn lợi dụng sự tín nhiệm của ta dành cho hắn. Nhưng chuyện này, ta có thể tha thứ, bởi vì hắn là đế vương.”
“Hắn cố ý sai người dẫn ta đến một phế uyển, để ta phát hiện Tĩnh phu nhân cùng Dịch Băng có gian tình, muốn mượn tay ta tru diệt bọn họ. Đến lúc đó còn có lý do cho ta càng nhiều sủng ái, đem đẩy đến trước vực sâu lộng gió, đẩy ta lên đỉnh cao nhất của quyền lực, dùng ta để chia cắt thế lực của Đỗ gia, củng cố hoàng quyền của hắn. Chuyện này, ta cũng có thể tha thứ, bởi vì hắn là vua của một nước.”
“Duy chỉ có một việc mà ta mãi không bao giờ có thể thuyết phục bản thân tha thứ cho hắn. Hắn sai người bỏ xạ hương vào trà ta dùng hàng ngày, tước đoạt quyền lợi làm mẫu thân của ta. Sở dĩ ta không thể tha thứ, bởi vì hắn là trượng phu của ta, nếu ta có hài tử, hắn chính là phụ thân của hài tử.”
Khi định nói những lời này, ta cứ nghĩ bản thân sẽ thực kích động, kết quả ta lại bình tĩnh một cách thần kỳ. Nguyên lai ta có thể kể lại những việc Nạp Lan Kỳ Hữu đã làm với ta mà vẫn có thể giữ bình tĩnh đến vậy.
Liên Thành thủy chung vẫn không nói lấy một câu, chính là cả người lâm vào trầm mặc.
Ta chua xót cười, “Ta thực buồn cười, đúng không?”
Hắn đang nằm thẳng đột ngột đứng dậy, gắt gao đem ta ôm vào trong lòng, khí lực rất lớn, rất mạnh mẽ. Ta giãy không ra, chỉ có vùi đầu vào giữa lồng ngực hắn.
Hắn hoạt kê nói: “Ta – Liên Thành xin thề, vĩnh viễn sẽ không để nàng phải chịu đựng thêm bất kỳ nỗi đau nào nữa.”
Ta không có rơi lệ, chỉ đờ đẫn nhìn chăm chú về phía xa, những việc giấu trong lòng lâu như vậy, rốt cuộc cũng có thể nói ra, thật sự thoải mái rất nhiều.
“Ta biết, nàng luôn mong muốn được sống những tháng ngày bình thường, thứ đó ta không đủ sức cho nàng. Nhưng ta có thể cùng nàng sáng sáng thức dậy cùng thưởng thức ánh bình mình phía đông chân trời, cùng nàng dựa vào nhau nhìn bình minh dần hóa hoàng hôn. Nhàn hạ có thể cải trang đi tuần, đi khắp sơn xuyên, tỉnh phủ ngắm nhìn cẩm tú sơn khê, ngâm xướng cửu ca. Đây là tất cả những điều ta có thể vì nàng mà làm.” Thanh âm của hắn như từng cỗ gió mát thổi vào tâm ta, lời hắn nói…… thật sự làm cho ta mong đợi, nhưng là, ta thật sự có thể có được ngày tháng như vậy sao?
Có lẽ ta có thể ở trên người Liên Thành tìm kiếm một bến bờ ấm áp, dưới vòng tay một kẻ quân lâm thiên hạ như Liên Thành để tìm một nơi mà ta thực sự thuộc về, sống nốt quãng đời còn lại. Nhưng là, thật sự có thể chứ? Ta thật sự có thể đem tất cả yêu hận dành cho Kỳ Hữu quên đi?
Sau đó, cả hai chúng ta đều không nói chuyện, hắn gắt gao ôm lấy ta, ta tựa vào lòng hắn, lắng nghe tiếng tim hắn đập, mạnh mẽ và hữu lực, mãi đến khi ánh hoàng hôn ánh đỏ cả một góc chân trời, vầng thái dương khuất dạng, bách kỵ lúc này từ xa vội vàng chạy tới, hắn mới buông ra ta.
Ta bắt gặp ánh mắt khác thường của Hy và Liên Dận liền có chút xấu hổ, hai người bọn họ cũng không nhiều lời, cung kính đem chúng ta nghênh hồi chủ trướng.
Liên Thành đi phía trước, ta yên lặng bước theo sau hắn. Dọc theo đường đi, ai ai cũng không lên tiếng, im lặng đến quỷ dị.
Ban đêm, Bách kỵ vây quanh lửa trại nướng thịt sơn dương, thỏ săn được ban sáng, ngâm nga quân ca, rất náo nhiệt. Liên Thành cùng bọn họ ngồi chung cộng thực. Ta vì không muốn ăn nên nằm trong quân trướng, không tham gia náo nhiệt cùng bọn họ. Nội trướng tối đen một mảnh, ta trợn tròn mắt suy tư suốt mấy canh giờ liền, tâm thần hỗn loạn dị thường. Không nên đắm chìm trong nhu tình của hắn, ta đã không còn tư cách được yêu thương.
Nghe thấy một trận tiếng bước chân bước về phía này, ta lập tức nhắm lại hai mắt, làm bộ ngủ say. Mãi đến khi tiếng bước chân dần dần tới gần, cuối cùng dừng lại bên giường ta. Ta khẩn trương đến mức hô hấp dừng lại trong một khoảnh khắc, hy vọng hắn có thể rời đi nhanh một chút.
Một trận cười khẽ truyền đến, “Nghẹn lâu như vậy không khó chịu sao?”
Nghe hắn nói như vậy, ta dùng sức thở ra một hơi, mở to mắt đối diện một đôi ám dạ thê mị đồng. Lúc này đối mặt cùng Liên Thành ta lại khẩn trương tột độ, cùng hắn quen biết nhiều năm như vậy, ta chưa từng sinh ra cảm giác khẩn trương, hôm nay lại đột ngột xuất hiện.
Ta bật dậy, mất tự nhiên cười khẽ, “Bên ngoài náo nhiệt như vậy, như thế nào chỉ đi một lúc đã về?”
“Ở đó không có nàng, không có ý nghĩa.” Hắn ngồi xuống mép giường, “Nàng đang trốn tránh ta sao?”
Thanh âm của ta đột ngột đề cao, “Ta vì sao phải trốn ngươi a?”
“Nàng như vậy là giấu đầu hở đuôi.” Hắn nhẹ nhàng vuốt ve tóc ta, “Nàng có muốn đi thăm phụ hoàng, mẫu hậu của nàng?”
Mâu quang của ta phút chốc trở nên ảm đạm, “Đương nhiên muốn.”
“Ta đây mang nàng đi Hạ Quốc.”
Lời này của hắn vừa rời khỏi miệng, ta lập tức ngẩng đầu, kinh dị nhìn hắn, “Ngươi nói cái gì, ngươi muốn dẫn ta đi Hạ Quốc?”
Hắn vuốt cằm, ta lập tức lắc đầu, “Không được, ngươi là Dục Quốc hoàng đế.”
“Chúng ta có thể vụng trộm rời khỏi quân trướng, thoát khỏi Bách kỵ, sẽ không khiến cho Hạ Quốc chú ý.” Hắn dứt lời, ta liền trầm mặc mà do dự, hắn lại nói, “Ta biết nàng nhớ bọn họ, cho nên Thu liệp lần này cũng chỉ là cái cớ, ta chính là muốn mang nàng về Hạ Quốc gặp phụ hoàng, mẫu hậu của nàng. Tính thời gian, nàng đã hơn sáu năm chưa trở về.”
Hai ngón tay của ta dây dưa đan vào nhau, nội tâm cũng thập phần giãy dụa, chúng ta nếu lúc này rời đi, bị kẻ khác phát hiện nhất định thập phần nguy hiểm. Trừ phi…… Liên Hy. Ta lập tức mở miệng nói: “Nếu chúng ta biết thuật dịch dung thì tốt rồi……”
Hắn mỉm cười vuốt ve mái tóc ta, “Hy chính là dịch dung đại sư cao tay, ngươi nếu lo lắng, chúng ta dẫn hắn đi cùng.”
Ta giả bộ kinh ngạc hỏi: “Hắn có thể dịch dung sao? Nếu vậy, chúng ta có thể an tâm đi Hạ Quốc.”
Ta cùng với Liên Thành trong trướng bàn luận về kế hoạch đến Hạ quốc lần này, mãi đến đêm khuya vắng vẻ, bên ngoài chỉ còn lại có mấy tiểu đội binh lính tuần tra, chúng ta mới chuồn êm ra ngoài cùng Liên Hy hội hợp, cưỡi ngựa chạy như bay giữa màn đêm đen kịt. Phía chân trời thấp thoáng những ánh sao li ti, Liên Thành ôm ta cưỡi chung một con ngựa.
Ta mới phát giác được, tựa vào lòng hắn là một cảm giác an toàn đến nhường nào. Dụng tâm hắn đã dành cho ta, ta đều ghi nhớ trong lòng hết thảy, nói không cảm động là gạt người. Nhưng mà, chẳng thể thay đổi được, ta chính là …. đã cảm động rồi.
Liên Thành đem ta cùng xuất hành trong lần Thu liệp (săn bắn mùa thu) này, còn dẫn mấy trăm thợ săn nổi danh thiện xạ theo cùng, hào xưng “Bách kỵ”. Vừa đến điểm săn bắn, Bách kỵ liền động thủ dựng lều trại, Hoàng Thượng chủ trướng ở trung tâm, lều trại của Bách kỵ lấy chủ trướng làm trung tâm, bắt đầu dựng xung quanh.
Trong một hàng đội ngũ thật dài, ta gặp được Hy. Hắn lần này là đơn thân độc mã bồi ở bên người Liên Thành, hai người sóng vai cưỡi bạch mã, phong phạm giống như từ một khuôn mẫu in ra, người sáng suốt đều có thể đoán được quan hệ của bọn họ. Đương nhiên, trong lúc hai người bọn họ đồng hành thì phía trước chính là ngựa của Liên Dận, từ lúc hắn vừa nhìn thấy ta, trong đồng tử liền xuất hiện ẩn ẩn sát ý, đây cũng chính là nguyên nhân khiến ta chỉ dám đi sát bên người Liên Thành, một khắc cũng không dám rời đi.
Tình hình dẫn tới Hy phải lên tiếng: “Thần phi cùng đại ca như hình với bóng, cảm tình thật thâm sâu, khiến ngoại nhân phải ghen tỵ.”
Nghe hắn nói vậy, ta cũng không thể làm gì ngoài cười vài tiếng. Phải nha, ở trong mắt người khác, ta cùng với Liên Thành thực vô cùnh ân ái. Nhưng quan hệ thật sự của ta có mấy ai biết được, chỉ có bản thân chúng ta hiểu được a.
Lúc lều trại được dựng hảo thì trời cũng đã tối đen, mọi người dùng xoong bữa tối liền mệt mỏi đi ngủ. Ta cùng với Liên Thành ở chung một trướng, hắn cũng không nằm chung giường với ta. Hắn đem giường tặng cho ta nằm, bản thân lại ra ngoài trướng chong đèn xem sách, sau đó nặng nề ngủ gục trên bàn. Đường đường một đấng quân vương, lại nguyện ý vì phi tử mình phân giường mà nằm, lời này nếu truyền ra ngoài liệu có ai sẽ tin?
Một mình nằm trên giường, ta lăn qua lộn lại ngủ không được, lo lắng Liên Thành một mình ngoài thiên trướng cả đêm nhất định sẽ cảm lạnh. Nghĩ đến đó, ta liền bất chấp một thân xiêm y đơn bạc chạy xuống giường, trên tay cầm một kiện áo choàng, lặng lẽ bước vào thiên trướng. Bên trong, dưới ánh nến, hắn an tường gục lên bàn mà ngủ, ngực phập phồng, hô hấp vững vàng.
Ta đem áo choàng thật cẩn thận khoác lên vai hắn, nhẹ nhàng gỡ quyển sách hắn đang cầm trên tay, đặt lại bàn, “Vì sao phải đối tốt như vậy với ta, ta sợ không thể trả hết nợ cho ngươi.” Ta thì thào nói nhỏ với hắn, như có như không thở hắt ra một tiếng ai thán. Một loại tình cảm mang tên áy náy dần lớn lên trong tâm khảm, càng ở bên cạnh hắn, ta càng nợ hắn nhiều hơn……
Ta mặc cứ mặc một thân quần áo khinh bạc bước ra khỏi chủ trướng, gió núi vắng vẻ hây hây thổi, từng chiếc lá ngô đồng héo khô cuốn theo làn gió thu rơi lạc. Không khí trên núi thật sự thực tươi mát, ta đứng bên cạnh vách núi cheo leo, nhìn xuống thiên địa càn khôn diệu vợi, nhìn lên vầng minh nguyệt trên cao, tâm tình nguyên bản xao động cuối cùng cũng có thể bình tĩnh trở lại. Tình cảnh này khiến ta tha thiết ước mơ cuộc sống, ta muốn vĩnh viễn ở nơi này tiếp tục sống, sống hết quãng đời còn lại.
“Thần phi nương nương!” Một thanh âm vô cùng phô thế vang lên giữa không giantrống trải, khiến sự tưởng tượng của ta phải ngừng lại.
Quay đầu đã nụ cười đến tàn ác của Liên Dận, tim ta không khỏi sợ hãi mà lạc nhịp, “Ngươi……”
“Liên Dận ta thật sự rất bội phục, người như ngươi lại có bản lĩnh thông thiên tránh được một kiếp, không ngờ lại tiến cung trở thành Thần phi của đại ca.” Hắn hướng ta từng bước một tới gần, song hành cùng ánh trăng chiếu xuống, có một đạo hàn quang bắn ra, đó là mũi nhọn của đao phong nơi hắn.
“Tất cả đều nhờ hồng phúc.” Ta bất giác lùi về phía sau một bước, lại quay đầu nhìn lại phát hiện phía sau chính là vách núi đen, không tốt! Chẳng lẽ hắn muốn vào lúc này mưu hại ta?
“A, Liên Dận.” Sự xuất hiện của Hy khiến Liên Dận dừng ngay bộ pháp, hắn lập tức đem đao giấu vào trong tay áo, hai người bọn ta đồng loạt quay đầu nhìn Hy.
“Trễ như vậy, ngươi còn tìm Thần phi nói chuyện phiếm? Thật sự là hảo hưng trí.” Hy thản nhiên đi đến bên người ta, trên người tản ra khí thế lạnh lẽo.
Liên Dận ha ha cười, liếc mắt nhìn ta một cái, lại nhìn sang Hy, “Thôi, ta về trướng trước. Các ngươi hảo hảo tán gẫu!”
Sau khi hắn phẫn nộ rời đi, tâm tư căng thẳng của ta cuối cùng cũng có thể buông thõng, ta cũng thật cảm kích Hy đúng thời điểm này xuất hiện, nếu không có hắn, ta sợ là lại khó thoát khỏi một kiếp. Ta thật không nghĩ tới, Liên Dận lại có thể lớn mật như thế, lại thật sự có ý định xuống tay với ta.
Hy đưa mắt dõi theo bóng dáng hắn xa dần, hỏi: “Ngươi nhận thức hắn?”
Ta khẽ cười một tiếng, “Hủy dung mạo của ta, hắn cũng có phần.”
“Vậy ngươi vì sao không nói cho đại ca? Chẳng lẽ ngươi muốn cứ như vậy quên đi?”
“Những kẻ từng làm tổn thương ta, ta sẽ bắt bọn họ trả giá gấp đôi. Nhưng bây giờ không phải lúc để ta gây nháo.”
Hắn trầm mặc thật lâu, khẽ ngồi xổm xuống đất, nhặt lên một nhánh cây tàn, sau đó hướng về phía sơn cốc trước mặt ném một cái, “Ngươi có muốn biết hay không, trong nửa năm qua Kỳ quốc phát sinh biến cố gì?”
Ta đón gió mà đứng, những sợi tóc bay loạn khiến tầm nhìn của ta có chút rối, “Ta không có hứng thú.”
“Ta lại nghĩ rằng việc Kỳ Quốc phế hậu, lập hậu sẽ là việc ngươi cảm thấy thực hứng thú.”
Ta ngẩn ra, “Phế hậu?” Chẳng lẽ trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, Kỳ Hữu đã có thể diệt trừ toàn bộ thế lực Đỗ gia?
Hắn trả lời: “Kỳ hậu Đỗ Hoàn bị tra ra dùng vu cổ mưu hại hài tử của Lục chiêu nghi, hại nàng ta phải sanh non. Hoàng Thượng giận dữ liện hạ lệnh phế truất, giam vào lãnh cung. Nhưng trong vòng nửa tháng sau lại đem nàng phục lập làm hậu, ngươi có biết đây nguyên nhân trong đây là gì không?”
Ta trầm mặc thật lâu sau, suy nghĩ bách chuyển một hồi, linh quang chợt lóe, “Đỗ Hoàn dùng vu cổ mưu hại hài tử của Lục chiêu nghi, chuyện mê tín như vậy ngươi cũng tin sao?”
Hắn không đáp mà hỏi lại: “Nếu nói là có kẻ cố ý giá họa thì thủ pháp này cũng thật là không đủ thuyết phục đi, chẳng lẽ Nạp Lan Kỳ Hữu đường đường một đấng thánh minh quân vương, lại vì những lời nói yêu ngôn hoặc chúng như vậy đi phế hậu?”
Ta lập tức tiếp theo ý của hắn, “Vậy chỉ có một nguyên nhân, chuyện vu cổ căn bản là Hoàng Thượng bày ra.”
Hắn gật gật đầu, sau lại khó hiểu nói: “Nếu là Hoàng Thượng bày ra thì việc gì hắn lại phục hậu cho Đỗ Hoàn chỉ sau nửa thắng? Việc này có phải hay không rất mâu thuẫn?”
Ta đưa tay vén những sợi tóc che trước mặt, “Đây là chỗ cao minh của hắn! Trước giáng tội cho Đỗ Hoàn, làm cho Đỗ gia bè đảng lòng nóng như lửa đốt, tự khiến trận tuyến bị loạn. Hợp thời lại cho bọn họ một cái thiên đại ân huệ, khiến cho bọn họ thả lỏng cảnh giác, bọn chúng nhất định cho rằng Kỳ Hữu không dám động đến Đỗ gia, từ đó sẽ không còn biết kiêng dè gì nữa. Chỉ cần một lúc thả lỏng cảnh giác, thời điểm Kỳ Hữu diệt trừ Đỗ gia liền đến.”
“Hắn, thật sự là dụng tâm lương khổ nha.” Hy chậm rãi đứng dậy, lui về phía sau vài bước, vỗ vỗ cát bụi dính trên tay, “Đáng tiếc chỉ là Hoa Nhụy phu nhân.”
Ta hỏi: “Doãn Tinh? Nàng có chuyện gì?”
“Qua kiểm chứng, người giá họa cho hoàng hậu lại chính là vị Hoa Nhụy phu nhân này. Nạp Lan Kỳ Hữu lấy nữ nhân của mình ra làm dao đâm người khác, quả thật cao minh, cao minh, cao minh nha.” Hắn liên tục tán thưởng ba tiếng cao minh, có thể thấy được hắn đối Nạp Lan Kỳ Hữu thật bội phục.
Ta một tiếng cười khẽ, âm thanh phiêu đãng giữa u cốc mênh mông, “Phải, đó là Nạp Lan Kỳ Hữu.”
Chúng ta trầm mặc một lúc thật lâu sau đó, ta lại nói: “Ngươi đối với việc hậu cung Kỳ Quốc thật sự rất rõ ràng.”
“Ta nói rồi, trong hậu cung của hắn có người của ta.”
Sáng sớm hôm sau, Liên Thành ra một hiệu lệnh, bách kỵ liền xuất phát, chấp cung nỏ săn thú. Ta đứng ở giưỡng rừng núi hoang sơ đưa mắt nhìn tầng tầng lớp lớp cây cao, tâm tình rất tốt, lại nhìn trên trời hùng ưng giương cánh, cất tiếng kêu tê tê, ta cũng dùng sức nâng cao cánh cung trong tay, nhắm ngay hùng ưng phía chân trời. Tên đột ngột rời cung, tuy nhiên bắn được nửa đường lại rơi xuống, tình cảnh này khiến cho Liên Thành bên cạnh ta nở nụ cười, ta có chút không phục lại cử tên kéo cung. Lần này kết quả cũng hệt như lần đầu, tên bay vụt một nửa đoạn đường rồi lại rơi xuống. Liên Thành càng cười lớn hơn nữa, ta có chút xấu hổ nhìn hắn, “Không cho phép ngươi cười!”
Hắn rút ra một mũi tên, sau đó đi đến bên cạnh ta, đưa tay nắm lấy hai tay của ta đặt lên cung, ở bên tai ta khẽ nói: “Tư thế chuẩn một chút.”
Lúc đầu ta có chút mất tự nhiên khi hắn đứng sát như vậy, nhưng sau khi biết ý định của hắn liền thả lỏng thân thể cứng ngắc của mình, nương theo khí lực của hắn mà nhẹ nhàng kéo cung, tên di chuyển một chút liền hướng thẳng về phía mục tiêu, lúc này lực đạo kéo tên ở tay phải bắt đầu tăng lên cực đại.
“Sưu” một tiếng, tên bắn ra, nhanh đến mức khiến ta có chút hoảng.
Mũi tên kia bay một đường thẳng tắp, cắp ngập vào bụng hùng ưng, nó từ trên bầu trời rớt xuống, ngã tới bên chân chúng ta.
“Hảo tiễn pháp.” Ta nhịn không được tán thưởng một tiếng. Hắn thu hồi bàn tay đang nắm lấy tay ta, chạy đến bên cạnh hùng ưng đang hấp hối.
Nhìn Liên Thành nhặt hùng ưng đang hấp hối dưới đất, ta đột nhiên nhận thức được một trận sát khí thẳng bức, quay đầu nhìn lại, một mũi tên bén nhọn hướng thẳng vào ngực ta bay tới, ta ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn mũi tên một tấc lại một tấc hướng tới gần ta. Một thân ảnh phi đến ôm lấy ta, liên tục quay vài vòng mới né khỏi một kích trí mệnh.
“Liên Dận, ngươi muốn ở trước mặt hoàng thượng bắn chết Thần phi sao?” Hy mới cứu ta thoát hiểm, liền liếc đôi mắt băng lãnh bắn về phía Liên Dận.
Liên Thành cũng quay đầu nhìn chúng ta, sau đó nhìn chằm chằm Liên Dận, ánh mắt dần dần trở nên thăm thẳm, hàm chứa sát khí. Liên Dận vô tội nhún nhún vai, chỉ vào phía sau chúng ta, nói: “Ta chỉ là muốn bắn chết ngân hồ kia mà thôi, vốn không có ý mạo phạm Thần phi.”
Chúng ta cùng quay đầu lại nhìn về phía xa nơi ngân hồ mà Liên Dận nhắc đến đang nằm, nó hai chân đã vô lực giãy dụa. Ánh mắt vốn đằng đằng sát khí của Liên Thành dần buông, nhanh chóng về với vẻ ôn nhu sẵn có, hắn bước đến nâng ta dậy, ôn nhu giúp ta vỗ tro bụi trên người.
Hy cũng đứng dậy, ta cảm kích nhìn hắn, dùng ánh mắt tỏ lòng biết ơn, hắn đã cứu ta lần thứ hai. Vừa rồi, mũi tên kia của Liên Dận chính là nhằm vào ta mà bắn, con ngân hồ kia chẳng qua là cái cớ cho việc hắn bắn chết ta thất bại mà thôi. Ta không thể không bội phục hắn lớn mật, trước mặt Liên Thành cũng dám làm ra hành động đại nghịch bất đạo như vậy, đây là cái gọi là chó cùng đường cắn bậy sao? Xem ra về sau ta đúng là không thể rời khỏi Liên Thành dù chỉ là một bước, nếu không ta chắc chắn sẽ táng mệnh dưới tay Liên Dận.
Liên Dận cầm ngân hồ trong tay, “Thần phi, ngân hồ xinh đẹp này xin tặng cho ngài, coi như là vi thần bồi tội đã làm ngài phải kinh hách.”
Ta mỉm cười tiếp nhận,“Vậy bổn cung cảm tạ ngươi.” Trong lòng lại âm thầm hận nói, hảo cho cái tên Liên Dận nhà ngươi, nhiều lần đều muốn dồn ta vào tử lộ, ngươi đã nhẫn tâm như thế, không chịu để cho ta một con đường sống, đừng trách sau này ta ra tay không lưu tình.
Lúc này Liên Thành cùng Liên Dận sóng vai mà đứng, đồng thời giương cung về phía con hùng ưng còn lại trên bầu trời. Ta bất giác ngưng thần nhìn về phía hai người bọn họ, trong lòng mong đợi Liên Thành có thể bắn trúng, tiêu diệt uy phong của tên tiểu nhân Liên Dận này.
Hy đè thấp thanh âm nói: “Ta rất ngạc nhiên, ngươi rốt cuộc đã biết bí mật gì, khiến cho Liên Dận nhiều lần đối ngươi hạ sát thủ.”
“Ai biết được!” Ta trốn tránh không đáp, ánh mắt như trước nhìn về phía Liên Thành và ngay Liên Dận, hai người song tên tề phát, đồng thời bay gần đến hùng ưng. Lại vào lúc này, tên của Liên Thành đột nhiên bay vòng lại, gạt tên của Liên Dận rớt xuống, cuối cùng cắm thẳng vào cổ họng hùng ưng. Tiễn pháp tinh chuẩn đến mức khiến ta vỗ tay trầm trồ khen ngợi, không khỏi chạy về phía hùng ưng đang rơi xuống, sau ngồi xổm xuống xem kỹ một phen, “Nhất tên trí mạng, Hoàng Thượng tiễn pháp tinh chuẩn như vậy, đúng là người thường không thể sánh bằng.”
Cơ mặt Liên Dận thoáng co rút, nhưng hắn vẫn như cũ nở nụ cười, “Tiễn pháp của đại ca quả thật không có đối thủ, Liên Dận thật cảm thấy không bằng.”
Liên Thành không nói lời nào, bên môi lộ mang theo ý cười tiêu dật, nhàn nhã nhìn về phía ta, giống nhìn ra giữa ta và Liên Dận đang có một làn sóng ngầm vô cùng mãnh liệt. Hắn dắt đến một con ngựa, xoay người nhảy lên rồi chạy về phía ta, cuối cùng vươn tay cho ta nắm lấy, “Phức Nhã, bồi trẫm chạy vài vòng.”
Không một tia do dự, ta liền vươn tay nắm lấy tay hắn. Nếu phải tiếp tục đứng ở đây, cùng tên tiểu nhân Liên Dận cận kề một chỗ, không bằng giục ngựa rong ruổi thảo nguyên, cất cao giọng hát an nhàn giữa thiên địa hạo đại.
Rừng núi muôn màu tươi đẹp, ý thu mang theo tình cảm ngọt ngào, trên cao những đám mây cô độc vắt ngang nền trời.
Liên Thành đem ta ôm chặt trong cánh tay mạnh mẽ và hữu lực, thúc ngựa vượt qua hàng hàng lớp lớp bụi cỏ choáng ngợp, tốc độ rất nhanh, gió thổi qua hai gò má, ta cơ hồ không thể mở mắt.
Chỉ nghe Liên Thành lớn tiếng hỏi: “Nàng cùng ngay Liên Dận từng có chuyện gì?”
“Không thích hắn, rất giả.” Ta vốn nghĩ sẽ nói với hắn chuyện Liên Dận cùng Linh Thủy Y có gian tình, nhưng tính đi tính lại, đây không phải là một hành động sáng suốt. Ta căn bản không có chứng cớ, cho dù Liên Thành tin, những người khác sẽ tin sao?
Hắn lại nói: “Còn vì một mũi tên vô tâm bắn lệch ban nãy mà tức giận?”
“Phải nha.” Ta bất đắc dĩ thừa nhận.
Hắn một trận cười khẽ, “Việc đó chỉ là ngoài ý muốn, Nhị đệ làm sao dám cố ý gia hại nàng.”
Nghe được những lời này của hắn, ta không còn gì để nói nữa, chỉ có trong lòng thầm thở dài. Liên Thành đối đệ đệ tựa hồ không có phòng bị, là do Liên Dận che dấu rất hảo, hay là Liên Thành quá mức tin tưởng hắn?
Cũng không biết chạy bao lâu, Liên Thành rốt cục cho ngựa dừng lại. Chúng ta đặt mình ngồi giữa biển cỏ lau cao quá eo, nhìn lên bầu trời xanh trong tĩnh lặng, mây trắng vạn dặm, nhạn bay không để lại vết tích, thiên sơn trùng điệp.
Hôm nay, mọi trầm tích nặng nề vốn không cách nào hóa giải trong lòng ta phút chốc trở thành hư không, hô hấp từng ngụm không khí trong lành nhất thiên địa, lòng ta chợt nổi lên vui sướng không tên.
“Mắt nhìn thấy nàng sống những ngày u buồn vừa rồi, ta càng xác định việc cùng nàng đi săn là chính xác.” Liên Thành mỉm cười ngả lưng nằm xuống giữa biển cỏ lau, ta quay đầu nhìn vẻ mặt vui mừng của hắn, trong lòng trừ bỏ cảm kích vẫn là cảm kích.
“Thật sự rất vui vẻ, này, đây mới thực sự là những ngày tháng ta luôn muốn theo đuổi.” Hai tay ôm chân, tóc theo gió đung đưa cùng những bông cỏ lau, “Vì sao ngươi chưa bao giờ hỏi ta cùng Kỳ Hữu đã xảy ra chuyện gì?”
“Ta không muốn xát muối thêm vào vết thương của nàng. Ta đang đợi, đợi một ngày nàng chủ động nói cho ta biết.” Hắn vẫn như cũ giữ nguyên nụ cười trên mặt, ta mới phát hiện, hắn ở trước mặt ta, tựa hồ vẫn luôn duy trì này nụ cười ấm áp mà sủng nịch này, hắn …. chỉ vì một mình ta mà cười.
Ta trầm mặc một lúc lâu, trong thiên địa duy chỉ còn lại tiếng gió, ta rốt cục mở miệng kể ra đau xót mà suốt nửa năm qua ta chưa từng dám đề cập lại.
“Nạp Lan Kỳ Hữu, hắn lợi dụng tình yêu của chúng ta.”
“Hắn đợi ta đến hoàng lăng tế Kỳ Tinh, lại trên bội đao hạ độc, chỉ vì muốn giá họa Đỗ Hoàng hậu, dùng cách đó khuếch trương thù hận của ta, muốn trợ hắn diệt trừ hậu hoạn không thể không trừ là Đỗ gia. Tuy rằng độc kia có giải dược, nhưng là ta hận hắn lợi dụng sự tín nhiệm của ta dành cho hắn. Nhưng chuyện này, ta có thể tha thứ, bởi vì hắn là đế vương.”
“Hắn cố ý sai người dẫn ta đến một phế uyển, để ta phát hiện Tĩnh phu nhân cùng Dịch Băng có gian tình, muốn mượn tay ta tru diệt bọn họ. Đến lúc đó còn có lý do cho ta càng nhiều sủng ái, đem đẩy đến trước vực sâu lộng gió, đẩy ta lên đỉnh cao nhất của quyền lực, dùng ta để chia cắt thế lực của Đỗ gia, củng cố hoàng quyền của hắn. Chuyện này, ta cũng có thể tha thứ, bởi vì hắn là vua của một nước.”
“Duy chỉ có một việc mà ta mãi không bao giờ có thể thuyết phục bản thân tha thứ cho hắn. Hắn sai người bỏ xạ hương vào trà ta dùng hàng ngày, tước đoạt quyền lợi làm mẫu thân của ta. Sở dĩ ta không thể tha thứ, bởi vì hắn là trượng phu của ta, nếu ta có hài tử, hắn chính là phụ thân của hài tử.”
Khi định nói những lời này, ta cứ nghĩ bản thân sẽ thực kích động, kết quả ta lại bình tĩnh một cách thần kỳ. Nguyên lai ta có thể kể lại những việc Nạp Lan Kỳ Hữu đã làm với ta mà vẫn có thể giữ bình tĩnh đến vậy.
Liên Thành thủy chung vẫn không nói lấy một câu, chính là cả người lâm vào trầm mặc.
Ta chua xót cười, “Ta thực buồn cười, đúng không?”
Hắn đang nằm thẳng đột ngột đứng dậy, gắt gao đem ta ôm vào trong lòng, khí lực rất lớn, rất mạnh mẽ. Ta giãy không ra, chỉ có vùi đầu vào giữa lồng ngực hắn.
Hắn hoạt kê nói: “Ta – Liên Thành xin thề, vĩnh viễn sẽ không để nàng phải chịu đựng thêm bất kỳ nỗi đau nào nữa.”
Ta không có rơi lệ, chỉ đờ đẫn nhìn chăm chú về phía xa, những việc giấu trong lòng lâu như vậy, rốt cuộc cũng có thể nói ra, thật sự thoải mái rất nhiều.
“Ta biết, nàng luôn mong muốn được sống những tháng ngày bình thường, thứ đó ta không đủ sức cho nàng. Nhưng ta có thể cùng nàng sáng sáng thức dậy cùng thưởng thức ánh bình mình phía đông chân trời, cùng nàng dựa vào nhau nhìn bình minh dần hóa hoàng hôn. Nhàn hạ có thể cải trang đi tuần, đi khắp sơn xuyên, tỉnh phủ ngắm nhìn cẩm tú sơn khê, ngâm xướng cửu ca. Đây là tất cả những điều ta có thể vì nàng mà làm.” Thanh âm của hắn như từng cỗ gió mát thổi vào tâm ta, lời hắn nói…… thật sự làm cho ta mong đợi, nhưng là, ta thật sự có thể có được ngày tháng như vậy sao?
Có lẽ ta có thể ở trên người Liên Thành tìm kiếm một bến bờ ấm áp, dưới vòng tay một kẻ quân lâm thiên hạ như Liên Thành để tìm một nơi mà ta thực sự thuộc về, sống nốt quãng đời còn lại. Nhưng là, thật sự có thể chứ? Ta thật sự có thể đem tất cả yêu hận dành cho Kỳ Hữu quên đi?
Sau đó, cả hai chúng ta đều không nói chuyện, hắn gắt gao ôm lấy ta, ta tựa vào lòng hắn, lắng nghe tiếng tim hắn đập, mạnh mẽ và hữu lực, mãi đến khi ánh hoàng hôn ánh đỏ cả một góc chân trời, vầng thái dương khuất dạng, bách kỵ lúc này từ xa vội vàng chạy tới, hắn mới buông ra ta.
Ta bắt gặp ánh mắt khác thường của Hy và Liên Dận liền có chút xấu hổ, hai người bọn họ cũng không nhiều lời, cung kính đem chúng ta nghênh hồi chủ trướng.
Liên Thành đi phía trước, ta yên lặng bước theo sau hắn. Dọc theo đường đi, ai ai cũng không lên tiếng, im lặng đến quỷ dị.
Ban đêm, Bách kỵ vây quanh lửa trại nướng thịt sơn dương, thỏ săn được ban sáng, ngâm nga quân ca, rất náo nhiệt. Liên Thành cùng bọn họ ngồi chung cộng thực. Ta vì không muốn ăn nên nằm trong quân trướng, không tham gia náo nhiệt cùng bọn họ. Nội trướng tối đen một mảnh, ta trợn tròn mắt suy tư suốt mấy canh giờ liền, tâm thần hỗn loạn dị thường. Không nên đắm chìm trong nhu tình của hắn, ta đã không còn tư cách được yêu thương.
Nghe thấy một trận tiếng bước chân bước về phía này, ta lập tức nhắm lại hai mắt, làm bộ ngủ say. Mãi đến khi tiếng bước chân dần dần tới gần, cuối cùng dừng lại bên giường ta. Ta khẩn trương đến mức hô hấp dừng lại trong một khoảnh khắc, hy vọng hắn có thể rời đi nhanh một chút.
Một trận cười khẽ truyền đến, “Nghẹn lâu như vậy không khó chịu sao?”
Nghe hắn nói như vậy, ta dùng sức thở ra một hơi, mở to mắt đối diện một đôi ám dạ thê mị đồng. Lúc này đối mặt cùng Liên Thành ta lại khẩn trương tột độ, cùng hắn quen biết nhiều năm như vậy, ta chưa từng sinh ra cảm giác khẩn trương, hôm nay lại đột ngột xuất hiện.
Ta bật dậy, mất tự nhiên cười khẽ, “Bên ngoài náo nhiệt như vậy, như thế nào chỉ đi một lúc đã về?”
“Ở đó không có nàng, không có ý nghĩa.” Hắn ngồi xuống mép giường, “Nàng đang trốn tránh ta sao?”
Thanh âm của ta đột ngột đề cao, “Ta vì sao phải trốn ngươi a?”
“Nàng như vậy là giấu đầu hở đuôi.” Hắn nhẹ nhàng vuốt ve tóc ta, “Nàng có muốn đi thăm phụ hoàng, mẫu hậu của nàng?”
Mâu quang của ta phút chốc trở nên ảm đạm, “Đương nhiên muốn.”
“Ta đây mang nàng đi Hạ Quốc.”
Lời này của hắn vừa rời khỏi miệng, ta lập tức ngẩng đầu, kinh dị nhìn hắn, “Ngươi nói cái gì, ngươi muốn dẫn ta đi Hạ Quốc?”
Hắn vuốt cằm, ta lập tức lắc đầu, “Không được, ngươi là Dục Quốc hoàng đế.”
“Chúng ta có thể vụng trộm rời khỏi quân trướng, thoát khỏi Bách kỵ, sẽ không khiến cho Hạ Quốc chú ý.” Hắn dứt lời, ta liền trầm mặc mà do dự, hắn lại nói, “Ta biết nàng nhớ bọn họ, cho nên Thu liệp lần này cũng chỉ là cái cớ, ta chính là muốn mang nàng về Hạ Quốc gặp phụ hoàng, mẫu hậu của nàng. Tính thời gian, nàng đã hơn sáu năm chưa trở về.”
Hai ngón tay của ta dây dưa đan vào nhau, nội tâm cũng thập phần giãy dụa, chúng ta nếu lúc này rời đi, bị kẻ khác phát hiện nhất định thập phần nguy hiểm. Trừ phi…… Liên Hy. Ta lập tức mở miệng nói: “Nếu chúng ta biết thuật dịch dung thì tốt rồi……”
Hắn mỉm cười vuốt ve mái tóc ta, “Hy chính là dịch dung đại sư cao tay, ngươi nếu lo lắng, chúng ta dẫn hắn đi cùng.”
Ta giả bộ kinh ngạc hỏi: “Hắn có thể dịch dung sao? Nếu vậy, chúng ta có thể an tâm đi Hạ Quốc.”
Ta cùng với Liên Thành trong trướng bàn luận về kế hoạch đến Hạ quốc lần này, mãi đến đêm khuya vắng vẻ, bên ngoài chỉ còn lại có mấy tiểu đội binh lính tuần tra, chúng ta mới chuồn êm ra ngoài cùng Liên Hy hội hợp, cưỡi ngựa chạy như bay giữa màn đêm đen kịt. Phía chân trời thấp thoáng những ánh sao li ti, Liên Thành ôm ta cưỡi chung một con ngựa.
Ta mới phát giác được, tựa vào lòng hắn là một cảm giác an toàn đến nhường nào. Dụng tâm hắn đã dành cho ta, ta đều ghi nhớ trong lòng hết thảy, nói không cảm động là gạt người. Nhưng mà, chẳng thể thay đổi được, ta chính là …. đã cảm động rồi.
/42
|