Từ lần đắc tội với Tĩnh phu nhân ở Bách Oanh cung, liên tục ba tháng nay, các nô tài ở Phiên Vũ các đều phải nhận hết thảy xem thường của nô tài khắp lục cung, mọi người chỉ sợ không đủ ghét. Giờ phút này, Phiên Vũ các có thể dùng câu “Lãnh lãnh thanh thanh, thê thê thảm thảm thích thích” để hình dung. Bất tri bất giác, mùa thu đã tới, cánh hoa trải đầy mặt đất, cảnh vật nhuốm thêm một tầng điêu linh, gốc ngô đồng xa xa lại thêm một phần sầu muộn.
Thật vất vả mới có thể cạy miệng Tùng công công nghe chuyện Bích Ngọc Hồ, tọa lạc giữa Tây cung, nghe nói nơi đó vô cùng ma quái, thường có rất nhiều ma nữ xuất hiện, di động trên mặt hồ. Dần dần thời gian trôi qua, nơi này trở thành một nơi hoang vu tĩnh mịch, không ai lui tới. Tuy nhiên, đó là nơi ta phải đến tối nay.
Trăng trên cao sáng tựa thiên quang lại mờ ảo tựa sương, ánh sáng chậm trãi ánh lên chút phiếm quang nơi mặt hồ tĩnh lặng, mặt hồ lấn vào một phần bờ, cỏ dài do đã lâu không ai cắt tỉa, rậm rạp hệt nơi u lâm.
Ta nắm chặt chiếc túi trong tay, trầm tư một lúc, sau đó thở ra một ngụm hàn khí, cất bước tiến vào bụi cỏ cao đến mức có thể lấp chìm ta, hai tay không ngờ chụp động trên những nhành cỏ, nhất thời lục quang xuất hiện, từng đốm từng đốm bay lượn xung quanh ta. Động tác của ta vẫn duy trì như trước không ngừng, sau đó xoay tròn một vòng, gió làm tóc ta rối loạn, dây kết trên tóc bị thổi tứ tán, trong lòng bàn tay mơ hồ truyền đến cảm giác đau đớn.
Lục quang phiên nhiên mà khiêu vũ, thanh phong thổi nhẹ, lay động, quẩn quanh, phi vũ, cảnh sắc đó thay đổi muôn hình, hết thảy đều là thiên nhiên mỹ cảnh. Cảnh sắc này chợt khiến tim ta vang đập thình thịch, chỉ là, ta mặc kệ tất cả, ta chỉ biết rằng, ta phải gọi ra càng nhiều đom đóm càng tốt.
Còn nhớ rõ năm đó đào vong, sau khi được Kỳ Hữu cứu mạng, hắn đem ta an trí bên trong khách điếm, cuối cùng cũng có thể tìm được một cảm giác an toàn trong giấc ngủ. Chỉ là, trong mộng liên tục hiện lên hình ảnh chết chóc của phụ hoàng và mẫu hậu, ta hét to, từ trên giường ngồi bật dậy, mồ hôi đầm đìa, ánh mắt mê loạn.
Vì muốn đẩy tan áp lực, ta đi dạo trong hậu viện của khách điếm, mờ mịt nhìn một mảng cỏ bụi, nội tâm bỗng bị một cảm giác thê lương mạnh mẽ chế trụ, chợt phát hiện có mấy điểm lục quang bay ra từ bụi cỏ, mắt ta nhất thời sáng ngời, lao thẳng vào bụi cỏ, huỳnh quang nhất thời hiện ra, bay lượn quẩn quanh bốn phía. Ta vươn tay, nhẹ nhàng phất qua một điểm huỳnh quang, trên mặt lộ ra nét cười thương nhiên.
Kỳ Hữu không biết từ lúc nào xuất hiện bên người ta, đến tận bây giờ, ta vẫn nhớ như in những lời chàng nói lúc đó: “Phức Nhã công chúa, ngươi thật sự rất vô tình!”
Âm thanh của chàng lúc đó đánh vỡ bầu không khí tĩnh lặng, nhiễu loạn chút cảm giác hưởng thụ trong một giây phút của ta. Ta dừng lại động tác nơi tay, ánh mắt nhìn chàng đầy cảnh giới. Chàng đi về phía ta, hai chân bước vào giữa bụi cỏ, càng khiến nhiều đom đóm bay ra: “Quốc phá, song thân vong, thế mà ngươi vẫn có tâm tình nhìn ngắm đàn đom đóm này, mỉm cười vui vẻ đến thế.”
Nhìn dung mạo tuấn tú nhã nhiên, thần thái cao ngạo của chàng, ý cười của ta cũng phải liễm đi mấy phần: “Ta đang cười, nhưng nó không có nghĩa rằng chuyện nước mất không khiến ta thương tâm” Ta ngước đầu nhìn lên một nền trời đầy lục quang, hai mắt mờ mịt “Mỗi con đom đóm này đều đại biểu cho hy vọng của ta, hy vọng phụ hoàng và mẫu hậu ở trên trời an vui.”
“Ngươi rất thiên chân” Chàng vươn tay bắt lấy một con đom đóm, sau đó hung hăng bóp chết nó trong lòng bàn tay “Đom đóm có thể đại biểu thay cho hy vọng? Vậy ngươi cầu nó giúp mình phục quốc đi.”
Sắc mặt của ta đột nhiên trắng bệch một mảng, không còn một tia huyết sắc, khóe miệng co giật nhưng một từ cũng không thốt nổi.
Nét ôn nhu xuất hiện trên gương mặt tuấn tú đó, giọng cười trong vắt nhưng không kém phần lạnh lùng “Ta cũng từng nuôi hy vọng, nhưng sau này chợt nhận ra, điều đó thật ngu xuẩn. Nếu ngươi muốn phụ hoàng cùng mẫu hậu của mình ở trên trời vui vẻ, vậy thì, vì họ báo thù đi”
Ta cười khổ một tiếng, thu hồi suy nghĩ, cừu hận sâu trong nội tâm, có lẽ lại bị chàng gợi lên rồi.
“Phan Ngọc?” Từ sau lùm cây vang lên một tiếng nói đầy kinh ngạc, thanh âm không lớn không nhỏ nhưng vẫn đủ vang vọng trong không gian u tĩnh nơi đây.
Ta giật mình đứng sững, động tác trong tay chợt dừng lại, bước chân cũng không nhích lên, không dám cử động, càng không dám quay đầu lại. Chỉ nghe một hồi nhịp chân hỗn loạn chạy đến, tiếng cỏ dưới chân bị đạp, lòng ta không khỏi một mảng khẩn trương, quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Kỳ Tinh lúc này đang đứng im như tượng, nụ cười kích động trên mặt hắn phút chốc tan biến, chỉ còn lại mê mang cùng thất vọng: “Ngươi là ai?”
“Nô tỳ Tuyết Hải” Ta cúi đầu, tận lực nén thấp thanh âm của mình.
“Cả giọng nói cũng giống như vậy, ngươi nhất định là Phan Ngọc” Ngữ khí nửa hư nửa thực của hắn thật khiến ta không khỏi kinh ngạc, trong tiềm thức của ta, Kỳ Tinh không hề thông minh như vậy, chẳng lẽ chỉ trong vòng bốn năm ngắn ngủi hắn đã luyện được tới mức này?
“Nô tỳ không hiểu ý tứ của ngài.”
Hắn cười khẽ một trận, ta không nói gì, nhíu mi nhìn hắn cười mà trong lòng phát lạnh, thật không biết hắn đang nghĩ điều gì.
“Ngươi ở đây làm gì?” Đột nhiên hắn chuyển hướng, hỏi sang chủ đề khác.
“Bắt đom đóm” Thấy hắn không tiếp tục truy hỏi thêm về vấn đề kia, tâm tư của ta cũng buông lỏng một phần.
Hắn ngẩng đầu nhìn đom đóm tầng tầng lớp lớp phi vũ đầy trời, khẽ nói một tiếng: “Ta giúp ngươi.”
Ta kinh ngạc nhìn hắn, trong đầu một trận mê hoặc, một vương gia như hắn từ khi nào có sở thích làm những việc của tiểu hài tử, thật sự tính trẻ con của hắn vẫn chưa mất hết sao? Trong lúc ta còn sợ sệt, hắn đã nắm lấy chiếc túi trong tay ta.
“Ngươi còn không mau bắt đi a.”
Vừa nghe hắn nhắc nhở ta mới hoàn hồn, mỉm cười, quay đầu về hướng phát ra lục quang kia chộp tới, hoàn toàn buông xuôi đề phòng trong lòng.
Có lẽ …. vì hắn chính là bằng hữu duy nhất của ta.
Hay …. bởi vì chỉ có hắn mới có thể luôn nói với ta những lời chân tâm thật ý trong lòng, cho dù dung mạo của ta đã không còn được như trong quá khứ, hắn lại có thể gọi ngay ra tên của ta, mà đây lại là điều mà Kỳ Hữu không thể làm, chẳng lẽ đây là sự bất đồng giữa ái nhân và bằng hữu?
Ta bắt đầy hai lòng bàn tay, hai bàn tay hợp nhau giữ lại, sau đó quay đầu chạy về phía hắn, cười cười nhìn chiếc túi trong tay hắn, chỉ là hắn lại chậm chạp không có phản ứng, ta lấy khuỷu tay cọ cọ vào hắn: “Đang nghĩ gì đó, còn không mau mở túi ra a.”
Bị ta cọ một cái hắn mới hoàn hồn, chỉ xấu hổ mỉm cười, sau đó hé miệng túi, giúp ta đem toàn bộ đom đóm bỏ vào, rồi giữ chặt lại.
Thanh âm của hắn lại vang lên: “Vì sao phải bắt nhiều đom đóm như vậy? Chắc không phải đơn giản chỉ vì chúng đẹp?”
“Chính là vì chúng đẹp” Ta nói, nhưng vẫn không quay đầu lại, một tiếng thở dài khiến động tác nơi bàn tay ta dừng lại. Ta khó hiểu nhìn hắn: “Vì sao ngươi thở dài?”
Hắn cười khổ một tiếng rồi ngồi xuống, chầm chậm đặt thân mình xuống bãi cỏ cao. Hắn dù sao cũng là một vương gia, thế nhưng lại không thể để tâm đến mặt cỏ vô cùng dơ bẩn? Ánh mắt hắn mơ hồ, theo đom đóm trên cao mà chuyển động: “Trước đây ta thường cùng các vị ca ca đệ đệ đến đây bắt đom đóm. Sau đó, mẫu phi không cho phép ta đi cùng bọn họ nữa, người nói, trong chốn cung đình này, ngoại trừ thân sinh mẫu thân, ai cũng không đáng tin, cho dù đó là một người bình thường đối xử với ngươi vô cùng tốt đi chăng nữa, y cũng có thể cho ngươi một nhát đao từ sau lưng.”
Nương theo ánh trăng, ta có thể nhìn thấu sự cô tịch, ưu thương ẩn sâu trong đôi mắt hắn. Nay Minh quý nhân đã trở thành Thái phi, tước vị cao quý, chẳng lẽ bà vẫn chưa buông tha ý niệm muốn Kỳ Tinh làm hoàng đế sao?
“Kỳ thật, Minh thái phi nói cũng không phải không đúng hoàn toàn, cứ như thái tử điện hạ và Kỳ ….” Thanh âm của ta càng lúc càng nhỏ, cuối cùng nuốt ngược vào miệng.
“Ta không nhớ rằng mình đã nói với ngươi về thân phận của ta” Hắn nói một cách vô cùng thâm ý, trong lúc ta sốt ruột không biết phản đính chính lại lời nói của mình như thế nào, hắn lại cắt ngang “Để ta đưa ngươi trở về.”
Ta gật đầu, cũng không muốn giải thích gì thêm, bất luận hắn đã nhìn ra manh mối gì, nhưng hắn vẫn không tiếp tục truy vấn khiến ta thật cảm kích. Càng may mắn hơn, khi ta có được một bằng hữu tri kỷ hiểu thấu ta như thế.
Đêm tối tịch mịch, từng bóng cây in mình trên nền cửa sổ. Hoa ẩn hương, nhưng vẫn đủ lan tỏa kinh động cả một mảnh trung đình. Hậu cung là nơi Kỳ Tinh không thể tự tiện đi, vì thế, hắn chỉ có thê đưa ta đến trung cung.
Ta nhẹ tay nhẹ chân chạy trở về phòng, cẩn thận đẩy cửa ra, sau đó tận lực dù sức lực nhẹ nhất có thể mà khóa cửa lại, sợ làm kinh động đến Nam Nguyệt đang ngủ cùng phòng.
“Từ ngày đó đến giờ, ngươi thường xuyên về rất trễ” Thanh âm của Nam Nguyệt đột nhiên vang lên từ phía sau, khiến ta dựng đứng mình vì sợ hãi.
“Chỉ là có chút việc cần làm” Ta đi đến cạnh bàn, cầm lấy hỏa hạp châm châm lửa vào cây nến trên bàn. Trong khoảnh khắc, chúng quang đẩy lùi bóng đêm u ám trong phòng, soi rọi một khoảng.
“Việc gì? Đòi là công đạo cho quý tần nương nương sao?” Nàng từ trên giường ngồi dậy, tùy ta vớ lấy một kiện áo khoác phủ lên mình rồi bước về phía ta.
Ta không nói, chỉ là tự rót cho mình một chén trà dù trà đã sớm nguội lạnh, một ngụm uống cạn, thanh tẩy ngọn lửa đang bừng bừng trong cổ họng khô rát. Nàng đứng đối mặt cùng ta, tự rót cho mình một chén, nhưng nàng vẫn là không uống, chỉ để trong lòng bàn tay mà xoa nắm.
“Ta thật không hiểu nổi ngươi, vì một quý tần thất sủng mà ra tay đánh Tĩnh phu nhân, bây giờ còn vì nàng ta mà bôn ba mệt nhọc như vậy, thật chẳng khác nào dùng một cái giỏ trúc mà múc nước, công dã tràng mà.”
“Thân là nô tài, vì chủ tử ra sức là chuyện thiên kinh địa nghĩa” Ta buông chén nước trong tay xuống bàn, tay hơi dùng vài phần lực, khiến chén nước khi chạm mặt bàn phát ra tiếng vang động nhỏ.
Nam Nguyệt cười khẽ một tiếng, ghé tai ta nhỏ giọng: “Cứ ở bên Tú quý tần, chúng ta mãi cũng không có ngày trở mình, chi bằng chúng ta tìm một chủ tử khác tốt hơn, tìm đường tiến cho chính mình.”
“Ngươi có biết mình đang nói gì hay không?” Ta lớn tiếng ngăn chặn những lời bất kính từ miệng nàng.
“Sống giữa hậu cung, nếu ngươi không tìm được người có quyền, có thế để dựa vào thì số phận của những kẻ như chúng ta sẽ vô cùng thảm. Cũng như ngày đó ở Bách Oanh cung, Tĩnh phu nhân có thể châm chọc Tú quý tần như thế, nàng ta cũng không dám lên tiếng, chỉ có một nô tỳ không hiểu chuyện như ngươi mới vì nàng mà đắc tội với Tĩnh phu nhân. Khi hoàng thượng tới, ngài cũng không cần hỏi đến ai đúng ai sai đã lập tức ra lệnh lôi ngươi ra ngoài đánh sáu mươi trượng, Tú quý tần xem như phải liều cả mạng mới bảo vệ được cái mạng nhỏ của ngươi, như vậy thôi đã đủ biết địa vị của Phiên Vũ các là chỉ tới đó” Nàng ngưng một chút, nhãn mâu sắc bén lướt nhìn về phía ta “Lại nói. Một vị chủ tử vừa có quyền thế, vừa có địa vị như Tĩnh phu nhân ….”
Ta không để nàng nói tiếp, lập tức lên tiếng cắt ngang: “Đủ rồi!”.
Nàng xem ra bị một tiếng hét này của ta dọa đến mất hồn, nhìn ta mà không khống chế được tâm trạng, ta cũng phát giác được cảm giác nóng nảy vừa rồi của bản thân, bình phục kích động trong lòng, hai tay nắm chặt thành đấm: “Ngươi cũng đã nói, ngày đó, quý tần nương nương vì một nô tài hèn mọn như ta mà không tiếc mình, quỳ xin hoàng thượng thứ tội cho ta. Thử hỏi một hảo chủ tử như vậy, nếu ta phản bội nàng thì ta nào khác Cao Phi?”
“Ngu xuẩn!” Nào dùng sức mà đặt chén trà trong tay xuống bàn, nước trong chén theo lực tay nàng mà văng lên tung tóe, vài giọt bắn lên mặt ta, trên cổ tay nàng cũng ướt không ít nước.
Giờ Tuất hôm sau, ta lại đến Ngọc Bích hồ ở trung cung bắt đom đóm, không ngờ Kỳ Tinh đã đến từ sớm, đứng nơi đó chờ ta. Hắn như thế nào đoán biết được hôm nay ta sẽ lại đến? Tuy nghi hoặc vô cùng nhưng ta vẫn không biết phải hỏi như thế nào, chỉ thấy trước mắt bóng dáng hắn mơ hồ hiện lên cùng với ánh lưu quang của đom đóm.
Giữa bãi cỏ u sầm lập lòe những đốm sáng nho nhỏ, thu nguyệt trên ao rọi xuống nhân gian tĩnh lặng, gió nhẹ thổi mang đến chút cảm giác lạnh lẽo, mai hoa xác xơ hòa cùng bóng đêm.
Liên tục năm ngày, hắn luôn cùng ta đi bắt đom đóm đến nổi thể lực hầu như không còn, mãi đến khi đom đóm đầy một túi mới đưa ta rời trung cung. Nhưng tối nay, hắn lại mang ta đến Cẩm Thừa điện, sai người chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn. Một tĩnh Hoa Điêu tửu được bày ra, tửu hương thoảng khắp bốn phía, hương thơm phác mũi say lòng người, cùng với bốn món ăn phụ ngư lân già tử, băng đường ngân nhĩ, tao sao kê phiến, kim ngân đậu hủ. Hương đồ ăn nghi ngút, cùng với hương rượu hòa lẫn vào nhau, khiến ta sớm đã thèm đến nhỏ dãi. Giữa hoàng cung lại có thể có một bàn thức ăn dân gian tinh tế thế này quả thật không dễ, khiến ta không khỏi cảm kích dụng tâm của hắn.
“Ăn đi a, còn khách khí với ta nữa sao” Thấy ta vẫn chưa động đũa, hắn liền lên tiếng thúc giục.
“Ta đây không khách khí!” Múc một thìa thật to cho vào miệng, hương vị ngọt ngào từ đầu lưỡi truyền đến tận đầu.
Khi ta ăn xong cũng là lúc phát hiện hắn vẫn chưa động đũa, chỉ lẳng lặng nhìn ta ăn, báo hại ta lập tức ngượng ngùng, nhanh hối ăn cầm đũa.
“Nhìn ngươi ăn thật là một loại hưởng thụ” Hắn mỉm cười thân thiết, thấu triệt tựa thủy.
Ta đặt đũa xuống, ngẩn ra một lúc rồi chuyển sang cười nhạt: “Nói chuyện với ngươi cũng là một loại hưởng thụ.”
Nhất thời chúng ta cùng không nói gì với nhau, chỉ nhìn nhau rồi cười nhạt, không hẹn mà cùng nâng chén cạn ly, tiếng vang thanh thúy như vang lên từ lòng ta. Uống thêm ngụm rượu, yết hầu ta liền cảm thấy nóng nóng không khỏe, phải lấy vài miếng gà bỏ vào miệng trung hòa lại.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, trăng trên cao toát ra quang mang thảm đạm, hào quang nhẹ nhàng đáp xuống nhân gian. Ta không khỏi lấy rượu sinh thơ: “Đối tửu đương ca, nhân sinh kỉ hà.”
Ta với hắn liên tục đối ẩm mấy chén liền, đã lâu rồi, ta không được uống đến cao hứng như thế này: “Có thể cùng ngươi tri âm kết làm tâm giao, chẳng màng phong nguyệt đổi dời, đó vốn là phần phúc của ta” Giờ phút này tuy đã chếch choáng hơi men, nhưng quả thật thần trí ta vẫn còn rất thanh tỉnh.
“Nếu ngươi đã coi ta là bạn chi giao tâm đầu ý hợp, ta đây muốn hỏi ngươi một việc, mong ngươi trả lời tường tận” Hắn nhìn chằm chằm ta, một lúc sau, tựa hồ đã quyết định, hắn rốt cuộc mở miệng: “Ngươi là Phan Ngọc.”
“Phải, là ta” Ta không chút do dự mà trả lời, lại nhìn vẻ mặt của hắn, thực bình tĩnh, hắn quả nhiên sớm đã đoán được thân phận của ta. Ta cười nhạt hỏi lại: “Ta nay đã thành khẩn bẩm báo, xem ra ngươi cũng phải thẳng thắn báo đáp ta, trả lời ta, cho đến nay, ngôi vị hoàng đế vẫn là tâm nguyện của ngươi?”
“Ta vốn dĩ chưa bao giờ buông tay” Hắn vẫn như lúc ở quân trướng năm đó, thành khẩn nói thật tâm với ta, không một tia dối gạt “Hoàng thượng Nạp Lan Kỳ Hữu …. phải hay không là người ngươi chi tâm sở ái?”
Vấn đề này của hắn làm cho ý cười trên môi ta phút chốc cứng đờ, hắn …. nhưng thế nào biết được chuyện của ta và Kỳ Hữu?
Mãi một lúc sau ta vẫn không nói gì, chỉ im lặng rót đầy một chén rồi tự cạn sạch, chén này không đủ, lại thêm một chén. Liên tục năm chén, mãi đến khi Kỳ Tinh vươn tay cản ta lại, ta mới dừng lại. Hắn nói: “Nếu ngươi đã không muốn nói, ta cũng không muốn bắt buộc.”
Ta vẫn cúi đầu, đưa mắt nhìn chén rượu bản thân đang siết chặt trong tay, mà chén cũng đã sớm cạn đáy, ta chỉ có thể cười khổ một tiếng: “Đúng vậy, ta yêu hắn.”
Khi ta tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau, mặt trời lên cao, kiêu dương tựa hỏa. Ta xoa xoa huyệt thái dương, mơ màng mở mắt đối diện cùng một đôi thủy mâu thân thiết đang ngập tràn lo lắng. Tư tưởng của ta còn chưa kịp phản ứng, nàng đã nhanh chóng giúp ta ngồi tựa dậy: “Ngươi rốt cuộc cũng đã tỉnh?”
“Nương nương, người như thế nào lại ở đây?” Yết hầu của ta đã khô khan, thanh âm nói ra hữu khí vô lực.
“Sáng nay ta không thấy ngươi đến hầu hạ, hỏi Nam Nguyệt mới biết được là ngươi say rượu chưa tỉnh nên ta đến xem xem” Thanh âm của nàng uyển chuyển tựa lưu thủy, khiến tâm tư đang căng thẳng của ta phần nào chùng xuống.
Ta đưa mắt nhìn Nam Nguyệt đang đứng phía sau Vân Châu, kỳ quái mà hỏi: “Tối qua …. làm cách nào ta trở về được?”
“Là thị vệ của Tấn Nam vương đưa ngươi về” Nhìn biểu tình cổ quái của nàng, nghi hoặc trong ta càng sâu thêm, chẳng lẽ đêm qua quả thực ta đã thất thố? Cố gắng hồi tưởng lại chuyện xảy ra đêm qua, thủy chung vẫn không nhớ ra điều gì, ta sẽ không nói điều gì không nên nói chứ, ta có bị rượu say loạn tính hay đại loạn vậy không?
“Tuyết Hải, ngươi và Tấn Nam vương, hai người biết nhau sao?” Trong mắt Vân Châu xuất hiện tia nghi ngờ.
“Không phải, ta chỉ vô tình bính kiến cùng ngài …. sau đó cùng ngài ấy uống vài chén” Ta lo lắng giải thích, đây là hậu quả của việc mê rượu đây mà, về sau phải tự dặn mình, không bao giờ được uống nhiều như thế nữa.
“Đúng rồi, nương nương, hôm nay người đã uống thuốc chưa?” Ta lập tức chuyển đề tài.
“Một canh giờ trước đã uống rồi. Đúng rồi, chúng quả thật dùng rất tốt, liên tục dùng suốt hai tháng, tuy vết sẹo vẫn thấy được như trước nhưng đã không còn đau nữa, cũng không làm người sợ hãi như lúc trước” Nàng vui sướng, vừa nói vừa đưa tay xoa lên vết sẹo đỏ chói mắt đến kinh tâm bên má trái.
“Nương nương, chỉ cần người kiên trì dùng dược, nhất định sẽ không còn cảm thấy đau ở vết thương nữa” Thứ này chính là phương thuốc thần y viết cho ta năm xưa, tuy nói hắn giúp ta tạo nên một gương mặt mới, nhưng vết sẹo đó vẫn ẩn dưới gương mặt này, thường xuyên gây đau đớn cho ta, tra tấn ta cả về thể xác lẫn tinh thần, đau đớn khôn cùng. Mãi đến khi thần y nghiên cứu ra một phương thuốc, ta liên tục dùng suốt nửa năm, mọi đau đớn đều biến mất. Cho nên ta đã nghĩ, dù vết thương của Vân Châu đã kéo dài nhiều năm, nhưng phương thuốc này hiệu dụng như vậy, dùng trên mặt nhất định cũng phải có hiệu quả cho nên đã cả gan thử một lần. Quả nhiên, không chỉ khiến những cơn đau của nàng biến mất, ngay cả vết sẹo cũng mờ nhạt đi mấy phần, thật không hổ danh thiên hạ đệ nhất thần y danh tiếng bốn phương.
“Vết sẹo trên mặt ta ….” Ánh mắt chờ mong của nàng dừng trước ta.
Ta nhè nhẹ lắc đầu, nếu quả thật thứ thuốc này có thể khai trừ dấu vết hãi mục đó thì lúc trước thần y đã không giúp ta dịch dung. Nàng thoáng có chút thất vọng, suy sụp mà hạ hai vai, rất nhanh lại bình phục, nở nụ cười mà nói: “Chuyện ngươi nói làm đến đâu rồi?”
Ta không nói lời nào, đưa mắt nhìn về phía Nam Nguyệt, nàng nhìn về phía ánh mắt của ta, hiểu rõ bản thân phải làm thế nào: “Nô tỳ đi giúp nương nương chuẩn bị ngọ thiện.”
Mãi đến khi Nam Nguyệt lui ra, ta mới buông lỏng đề phòng trong tâm, khẽ tiến gần, nói nhỏ vào tai Vân Châu: “Đêm trung thu mười ngày nữa ….”
Bảy ngày sau, ta lại đến Ngọc Bích hồ ở trung cung, hy vọng có thể bính kiến Kỳ Tinh, ta có chuyện cần hắn hỗ trợ.
Trời đêm in bóng dưới mặt nước, chất chứa cả một nửa sắc thu, đêm man mác sầu, gió khẽ lay động, tiêu hao mòn mỏi. Đom đóm lúc này đã rất thưa thớt, nhưng ngẫu nhiên lại có một đàn đom đóm bay ra từ bụi mận gai, soi sáng kim diễm một khoảng tịch liêu.
Ta lướt qua bụi cỏ, ngồi lại bên hồ, hai chân nhẹ nhúng xuống nước, đem mặt nước bình lặng đạp tung tóe thành những gợn sóng tròn tỏa ra không ngừng. Từ lần uống say ở Cẩm Thừa điện đến nay, ta không còn lui tới đây nữa, sợ rằng ngày đó say rượu đã nói phải lời không nên nói, dù sao, chuyện sau đó ta cũng không nhớ nổi.
Nhìn lên bầu trời đêm tối đen không có lấy ánh trăng. Còn hai ngày nữa là tới Trung thu, chẳng lẽ ánh trăng cũng không nguyện ý xuất hiện chốn thâm cung tường cao sâu thẳm cô tịch, vô tình này sao?
“Ta cứ nghĩ ngươi đang trốn tránh ta” Thanh âm trêu tức của Kỳ Tinh vang lên khiến ta thực kinh ngạc, ta căn bản không hy vọng quá nhiều rằng hắn sẽ đến đây. Hắn đường đường là một vương gia, há lại dư dả thời gian đến nơi vắng vẻ này đi dạo?
Thấy hắn mới đó đã bước đến ngồi bên cạnh mình, ta không khỏi lộ ra biểu tình xấu hổ: “Tối hôm đó …. ta không làm chuyện gì thất thố chứ?”
Hắn cúi đầu nhìn mặt nước, thanh âm theo tiếng cười khẽ mà nhè nhẹ vang: “Chỉ có ngươi mới khiến cho ta luôn có những cái nhìn sâu sắc mà lại vô cùng khác biệt như vậy.”
Ta lẳng lặng mà suy nghĩ, những lời này thật ẩn giấu hàm ý, hắn lại mở miệng: “Nói đi, có chuyện gì mà đến tìm ta.”
Ta cười nhẹ một tiếng, quả nhiên hắn luôn hiểu rõ ta, hiểu được ta đến tìm nhất định là có việc cần hắn hỗ trợ. Nếu hắn đã đoán được, ta cũng không cần quanh co dài dòng, từ trong vạt áo lấy ra một mảnh giấy đã được gấp lại đưa cho hắn: “Ta muốn ngay đêm Trung thu, ngươi đem thứ này giao cho hoàng thượng.”
Hắn tiếp nhận rồi mở ra xem, trời đêm một màn đen kịt làm hắn không thể thấy rõ, phải nhìn rất gần mới có thể thấy được: “Lạc hương tán tận phục không yểu, mộng đoạn tư nhã lâm vị tuyền.”
Sau khi đọc một hồi, hắn đem mảnh giấy thu vào trong áo, sảng khoái đáp ứng: “Không thành vấn đề”. Hắn vẫn hệt như bốn năm trước, đối với mọi việc ta làm đều không hề hỏi nhiều.
Đột nhiên, mấy giọt mưa rơi xuống mặt ta, ta liền ngước lên bầu trời “Mưa rồi!”. Khó trách đêm nay trăng bị mây đen che khuất, không khí ủ dột, ra là dấu hiệu trời sắp đổ mưa.
Ta và hắn lập tức rồi Ngọc Bích hồ, chạy vào hành lanh gấp khúc trú mưa. May mắn, mưa cũng không phải quá lớn, may mà chúng ta chạy vừa kịp lúc, chỉ là lớp dây kết trên tóc ta đã có phần ẩm ướt. Chỉ mới trú được một lúc, mưa rơi càng lúc càng mạnh hơn, tựa hồ không có ý dừng lại.
Mưa thu kéo theo cả cái lạnh lẽo điêu tàn, cuốn trôi tất cả hương hoa đang ngập tràn khoảng sân. Trong nhất thời, chúng ta đứng bên cạnh nhau nhưng lại chẳng có điều gì để nói, chỉ có thể im lặng sóng vai nhau cùng đứng bên hành lang dài nhìn từng hạt mưa nặng trĩu đáp xuống khiến bùn đất văng lên, dơ cả một phần tà áo chúng ta.
“Hoàng huynh? Muội vừa vấn an mẫu phi, nghe người nói huynh đã sớm hồi phủ, vì sao giờ này vẫn còn ở đây?” Người vừa lên tiếng chính là Linh Nguyệt công chúa, nàng vừa nói vừa tiến về phía này, nàng đang mặc trên người một bộ tử phụng y may bằng gấm vóc hảo hạng, đỉnh đầu cài phi nguyệt lưu phong kế, toàn thân đầy ánh kim quang lòe loẹt của trang sức. Đứng phía sau nàng chính là người ta đã không gặp nhiều tháng nay, người có ân cứu mạng ta – Hàn Minh, hắn một thân hắc y phong bào, những lọn tóc đen nhánh được buộc gọn sau đầu bằng một mảnh kim lũ long trù, đơn giản nhưng không mất đi quý khí.
Khi vừa thấy ta, sắc mặt hắn nhất thời trở nên kinh ngạc, lại ngại đang có người ngoài nên không thể hỏi, ta vẫn bình tĩnh, hướng bọn họ hành lễ.
“Hoàng huynh, từ khi nào huynh có hứng với các tiểu cung nữ như vậy?” Ánh mắt của Linh Nguyệt công chúa đặt trên người ta một hồi “Nhìn tuy không có gì đặc biệt nhưng xem ra cũng là dạng thủy linh nhu thuận, chẳng lẽ …. hợp khẩu vị của huynh?” Trong giọng nói của nàng tràn ngập tiếu ý.
“Linh Nguyệt, đừng có mà hồ nháo” Giọng của Kỳ Tinh có thêm mấy phần sắc bén.
Nàng chẳng những không vì lời nói của Kỳ Tinh mà chịu dừng lại, ngược lại còn tiếp tục hướng ta hỏi: “Ngươi tên gì, là nô tỳ của cung nào? Ta thật muốn biết chủ tử của ngươi là người thế nào nha.”
“Nàng ta là Tuyết Hải, nô tỳ bên cạnh Phiên Vũ các Tú quý tần” Kỳ Tinh cũng không hề phản bác nào, chỉ là đem thân phận của ta báo cho nàng biết, ta còn đang cảm thấy kỳ quái vì sao trong thanh âm của hắn chứa mấy phần hàm ý cảnh cáo thì đã thấy gương mặt của Linh Nguyệt biến sắc.
“Tú quý tần?” Thanh âm của nàng liền chuyển điệu, đặc biệt nghiêm túc, lại giấu giếm vài phần sắc bén, chuyện nào rốt cuộc là tại sao? Chẳng lẽ tại chốn hậu cung này, Vân Châu thật sự đã trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích?
“Tốt lắm Linh Nguyệt” Thanh âm của Kỳ Tinh cũng dần hạ xuống, dãy hành lang phút chốc trở nên im lặng khiến người ta tâm tư nặng trĩu, một bầu không khí quỷ dị bao trùm. Sau khi nhắc tới Vân Châu, Linh Nguyệt liền lặng im, trong việc này ắt có nguyên nhân, ta nhất định phải tìm hiểu tường tận, chỉ có cách đó mới có thể giúp Vân Châu về sau bình yên sống giữa hậu cung. Nhưng, hiện nay, điều trọng yếu trước mắt chính là tìm mọi cách khiến hoàng thượng sủng hạnh Vân Châu, đây mới là bảo mệnh phù đảm bảo an nguy cho tính mệnh của nàng!
Đêm trung thu cuối cùng cũng đã đến, tiết trời cuối thu se se lạnh, được trốn trong lớp áo thật ấm áp. Mặc dù ta sớm đã nghe các nô tài nói hôm nay hoàng thượng sẽ cùng Tĩnh phu nhân đón Trung thu, bất kỳ kẻ nào cũng không được phép quấy rầy, nhưng ta và Vân Châu vẫn đến Vị Tuyền cung từ sớm để chờ hoàng thượng giá lâm. Vân Châu vô cùng khẩn trương, hai tay gắt gao nắm chặt lại khiến các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, không một tia huyết sắc. Lần đầu tiên ta bắt gặp nàng trong trạng thái thế này, chẳng lẽ từ đầu đến nay, địa vị của Kỳ Hữu trong thâm tâm nàng vẫn kiên cố, vững chắc như thế?
Ta nhìn phiến cửa đang đóng chặt phía sau, những ký ức lại ùa về như nước chảy, phía sau cánh cửa đó, chàng đã từng nói với ta, muốn ta trở thành thê tử danh chính ngôn thuận của mình. Tình cảm của ta và chàng lúc đó đơn giản chỉ là một lời hứa hẹn mờ mịt mà thôi. Việc ta làm hôm nay, không chỉ vì Vân Châu mà còn vì xác định địa vị của Phức Nhã trông tâm chàng.
Màn đêm buông xuống, từng bóng tường đổ dài trên nền đất, minh nguyệt treo trên nền trời đen huyền, bễ nghễ nhìn ngắm chúng sinh vạn vật. Ta mỏi mệt mà ngồi trước hành lang, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, ánh trăng chiếu rọi ta, tạo thành một vệt bóng dày trên nền đất, gió thổi xuy xuy làm tay áo phiêu phiêu chuyển. Vân Châu ngơ ngác đứng giữa đình viện, hai mắt vẫn không ngừng trông ngóng, ánh sáng mong chờ ngập tràn đáy mắt ban đầu dần chuyển thành thất vọng ảm đạm, chỉ có bóng dáng nàng vẫn nơi đó si ngốc ngóng nhìn.
Chàng, thật sự không tới sao? Là Kỳ Tinh vẫn chưa đưa mẫu giấy đó cho chàng? Hay căn bản chàng không hiểu được ý tứ trong đó?
“Tuyết Hải, chúng ta ….” Vân Châu thu hồi tầm mắt mà nhìn ta. Tựa hồ đã muốn buông xuôi.
“Hoàng thượng giá lâm!” Một tiếng thét to, cao vút đánh vỡ bầu không khí tang thương nơi đây, ta và Vân Châu quỳ xuống hành lễ, chàng thản nhiên liếc mắt quét nhìn chúng ta một cái, phất tay ý bảo chúng ta bình thân.
“Lạc hương tán tận phục không yểu, mộng đoạn tư nhã lâm vị tuyền” Chàng cầm mảnh giấy trong tay, đem những chữ ta viết đọc lên một lần “Ngươi tốn công mời trẫm tới đây có chuyện gì?”
“Hoàng thượng, mời ngài cùng nương nương vào trong nói chuyện” Ta lập tức lên tiếng, hiện tại Vân Châu đứng đây nói gì cũng uổng công, chỉ có vào gian phòng kia mới có thể tiếp tục nói.
Chàng đột nhiên nghiêng người, con ngươi sắc bén nhìn ta chằm chằm hồi lâu, cuối cùng thu hồi mục quang, đem ánh mắt thâm thúy ẩn giấu thất vọng nhìn về phía Vân Châu “Có điều gì ngươi cứ nói tại đây, Tĩnh phu nhân đang đợi trẫm.”
“Hoàng thượng, đêm hàn lộ trọng, thỉnh ngài tiến vào ốc” Nàng nhẹ giọng khẩn cầu.
Chàng hít sâu một hơi, trầm tư một lát, cuối cùng dời bước tiến vào ốc. Ta nhanh chóng tiến lên phía trước giúp mở cửa.
“Chi~~” Một tiếng vang nhỏ vọng lên, truyền khắp tiểu đình trống vắng. Lục quang hiện lên trong phòng, đem nơi vốn dĩ ảm đạm này một phen soi sáng bởi một trời đầy đom đóm, như ẩn như hiện, lúc sáng lúc tối.
Kỳ Hữu kinh ngạc tiến vào cửa, hai mắt không chớp mà nhìn khắp bốn phía, không biết đang suy nghĩ điều gì. Vân Châu cũng bước sát theo tiến vào, đom đóm từ nội môn bay ra, giống như vừa được tự do, phi vũ về phía bầu trời, dần biến mất nơi phương xa.
“Hoàng thượng, tất cả đom đóm lấp đầy phòng này đều do nương nương hao tâm tổn lực tìm bắt mấy ngày liền, mỗi một con đều đại biểu cho nguyện vọng của người, hy vọng tỷ tỷ của người ở trên trời có thể hạnh phúc khoái hoạt” Thanh âm của ta tuy nhỏ nhưng lại chắc nịch hữu lực.
“Tỷ tỷ?” Chàng thu hồi đôi tròng mắt rung động, quay đầu lại, dùng ánh mắt mong mỏi nhìn về hướng này. Ánh mắt của chàng nhìn thẳng về phía Vân Châu, có thể thấy rõ sự hờ hững ban đầu đã hoàn toàn biến mất.
Vân Châu dùng sức gật đầu: “Trong lòng nô tỳ sớm đã xem cô nương là thân tỷ tỷ, hôm nay là đêm Trung thu đoàn viên, nô tỳ sợ tỷ tỷ ở một mình sẽ rất cô đơn nên đã thỉnh hoàng thượng đến đây, muốn ngài cùng bầu bạn để đêm nay tỷ tỷ bớt đi cô tịch, để cho tỷ tỷ biết được rằng, vẫn còn có người nhớ về nàng, chưa từng quên” Thanh âm của nàng nghẹn ngào, dần chuyển thành nức nở khóc.
Ánh mắt Kỳ Hữu từ kinh ngạc chuyển thành đau thương, ta lui bước về phía sau, tiện tay giúp họ khép cửa, cho bọn họ một cơ hội được yên tĩnh ở bên nhau. Khe hở trên cánh cửa càng lúc càng nhỏ, cuối cùng đóng chặt, hoàn toàn cách ngăn ta và chàng. Móng tay của ta cắm thật sâu vào lớp sơn đỏ trên cánh cửa. Vì sao tâm của ta lại đau như vậy? Người bên trong chính là muội muội của ta, thân muội muội của ta, không thể, ta làm sau có thể đau. Là ta nợ nàng, nợ này ta đã thiếu, nay phải trả.
Ta buông lỏng hai bàn tay căng cứng vì siết chặt, vốn muốn quay lưng rời đi, lại ẩn ẩn nghe thấy thanh âm của Vân Châu vang lên từ bên trong: “Hoàng thượng, hãy để thần thiếp thay tỷ tỷ yêu ngài.”
Ta nở nụ cười, dòng lệ chua xót từ khóe mắt chảy xuôi. Phải, để Vân Châu thay ta yêu chàng, ta tin tưởng nàng ấy sẽ làm tốt hơn cả ta.
Ta buông tay. Nạp Lan Kỳ Hữu, ta hoàn toàn buông tay.
Mây mù mơ hồ quần vũ trên bầu trời, gió vẫn hổi từng cơn, buốt giá tựa tiễn xuyên tâm, chút không khí trong lành của mùa thu quẩn quanh trong làn gió tây mong manh.
Ta ngồi trên thềm đá lạnh lẽo trước Vị Tuyền cung. Ta không dám đến gần đình viện, sợ rằng bản thân mình sẽ không khống chế nỗi mà chạy vào, hai bàn tay lúc này đã nắm chặt thành đấm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, nhưng chẳng biết vì sao lại không thấy đau đớn.
Ta từng nghĩ rằng bản thân mình vốn không cần, vốn có thể mỉm cười thật tươi mà nhìn hai người bọn họ ân ân ái ái, nhưng ta đã sai lầm, quá sai lầm.
Hôm nay ta đã chứng thực được một việc, Kỳ Hữu vẫn yêu ta, tình yêu đó chưa từng thay đổi. Ta vốn nên cảm thấy vui vẻ, nhưng sao lại vui vẻ đến mức cả đứng dậy cũng không nổi?
Thiên hạ vốn có nhiều chuyện bi thương khiến người ta đau đến đứt từng đoạn ruột ….
Không phải là thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, cũng không phải lưỡng xứ mang mang giai bất kiến ….
Mà là …. ta đứng trước mặt người, mà người lại không nhận ra ta.
“Hỏi thế gian tình là gì ….”
Tâm tư ta vốn dĩ đang chìm sâu trong suy tư liền bị tiếng nói này kéo ngược trở về, ta mê man nhìn Hàn Minh đang ngồi trên bờ tường trước mặt ta. “Cả tục thi ngươi cũng lấy ra niệm” Ta cười khẽ, hung hăng nói một câu.
“Vậy ta nên nói cái gì? Rằng trên đời chỉ có ánh trăng này là thứ tinh khiết nhất?” Hắn nhìn lên vầng mình nguyệt, cười khẽ nói. Lần này vừa tái kiến hắn, lại chợt phát hiện trên gương mặt hắn đã có thêm bao phần tang thương, chẳng lẽ mấy tháng qua, hắn sống không tốt sao?
Ta kinh ngạc nhìn hắn, không nói điều gì, hắn cũng thu hồi tầm mắt, nhìn về phía ta, vừa lúc bắt gặp ánh mắt ta: “Khi ta nghe những đứa nhỏ xung quanh đó nói rằng ngươi bị binh lính chọn tiến cung, ta vốn không nghĩ đến việc tìm ngươi. Bởi vì ta biết với tài trí của ngươi hoàn toàn có thể tránh được kiếp nạn này, nhưng cuối cùng ngươi vẫn vào đây, lời giải thích chỉ có một, đó là do ngươi tự nguyện, ngươi vẫn không buông tay hắn được” Ánh mắt của hắn cơ hồ khiến ta trầm mặc nói không thành lời “Nhưng hôm nay, ngươi lại đem người mình yêu thương nhất trao cho Tú quý tần, chẳng lẽ, đây là mục đích thật sự của ngươi khi tiến cung?”
Ta vẫn trầm mặc như trước, không nói không rằng mà đạm nhạt nhìn hắn, chỉ là tâm của ta sớm đã bị những lời nói của hắn làm cho vỡ nát. Nếu có thể, ta thật sự muốn khóc thật to một tràng, chỉ là …. ta không thể. Trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy, cho dù đau khổ thế nào, ta cũng không bao giờ khóc thành tiếng, ta vốn không thể.
“Có phải hay không ngươi rất sợ hãi, không dám chân chính nhận mặt cùng hắn? Ngươi sợ một khi hắn thấy gương mặt này thì hình ảnh ngươi trong tâm hắn sẽ thay đổi, đúng không?”
Thanh âm chất vấn của hắn liên tục công kích vào nỗi đau của ta, ta liền lớn tiếng phủ nhận: “Không phải!”
Hắn đột nhiên tiến thẳng đến, bắt lấy cổ tay của ta: “Hảo, vậy ngay lập tức, ta đem ngươi đến trước mặt hắn, chính miệng nói với hắn ngươi là Phan Ngọc!”
“Không cần ….” Ta lập tức muốn gạt tay hắn ra, nhưng hắn nắm thật sự rất chặt, mặc ta giãy giụa thế nào cũng không thể thoát, ta cảm giác cổ tay của mình đã trật khớp, đau đớn từ tâm lan nhập khắp toàn thân.
Hắn thấy ta điên cuồng giãy giụa, lập tức nới lỏng bàn tay, ta liền ngã ngồi trên mặt đất, hai tay ôm lấy mặt, nước mắt nhanh chóng lướt qua, từng giọt đọng lại nơi mu bàn tay: “Là ta yếu đuối, là ta ngu xuẩn, nhưng đây chính là ta, ta phải làm sao cơ chứ?”
Hắn ngồi xổm xuống, vươn tay mơn trớn những giọt nước mắt trên mặt ta: “Ta …. thực xin lỗi!”
“Ở trong lòng Kỳ Hữu, ta sớm đã chết đi. Nếu chàng đã tin rằng ta không còn nữa, vậy thì tại sao ta còn phải xuất hiện trước mặt chàng? Cho dù xuất hiện thì sao đây, gương mặt ta lúc này đã xấu xí biết bao …. Chàng thân là vua một nước, như thế nào lại muốn sắc phong một nữ tử như thế này làm phi …. Huống hồ ….” Huống hồ ta còn là Hạ quốc đào vong công chúa, nếu thân phận của ta bị vạch trần, thì âm mưu mưu sát thái tử trước kia của Kỳ Hữu chẳng phải sẽ bị phơi bày toàn bộ?
Hắn đột nhiên đem ta ôm vào lòng, ta kinh ngạc nhìn hắn, muốn giãy khỏi. Kết quả hắn lại dùng khí lực lớn hơn mà ôm ta vào lòng, dùng nghĩ khí thực bình tĩnh mà nói: “Dung mạo vốn không phải là tất cả, trong tâm ta, dung mạo của ngươi vĩnh viễn đẹp tựa thiên tiên.”
Thật vất vả mới có thể cạy miệng Tùng công công nghe chuyện Bích Ngọc Hồ, tọa lạc giữa Tây cung, nghe nói nơi đó vô cùng ma quái, thường có rất nhiều ma nữ xuất hiện, di động trên mặt hồ. Dần dần thời gian trôi qua, nơi này trở thành một nơi hoang vu tĩnh mịch, không ai lui tới. Tuy nhiên, đó là nơi ta phải đến tối nay.
Trăng trên cao sáng tựa thiên quang lại mờ ảo tựa sương, ánh sáng chậm trãi ánh lên chút phiếm quang nơi mặt hồ tĩnh lặng, mặt hồ lấn vào một phần bờ, cỏ dài do đã lâu không ai cắt tỉa, rậm rạp hệt nơi u lâm.
Ta nắm chặt chiếc túi trong tay, trầm tư một lúc, sau đó thở ra một ngụm hàn khí, cất bước tiến vào bụi cỏ cao đến mức có thể lấp chìm ta, hai tay không ngờ chụp động trên những nhành cỏ, nhất thời lục quang xuất hiện, từng đốm từng đốm bay lượn xung quanh ta. Động tác của ta vẫn duy trì như trước không ngừng, sau đó xoay tròn một vòng, gió làm tóc ta rối loạn, dây kết trên tóc bị thổi tứ tán, trong lòng bàn tay mơ hồ truyền đến cảm giác đau đớn.
Lục quang phiên nhiên mà khiêu vũ, thanh phong thổi nhẹ, lay động, quẩn quanh, phi vũ, cảnh sắc đó thay đổi muôn hình, hết thảy đều là thiên nhiên mỹ cảnh. Cảnh sắc này chợt khiến tim ta vang đập thình thịch, chỉ là, ta mặc kệ tất cả, ta chỉ biết rằng, ta phải gọi ra càng nhiều đom đóm càng tốt.
Còn nhớ rõ năm đó đào vong, sau khi được Kỳ Hữu cứu mạng, hắn đem ta an trí bên trong khách điếm, cuối cùng cũng có thể tìm được một cảm giác an toàn trong giấc ngủ. Chỉ là, trong mộng liên tục hiện lên hình ảnh chết chóc của phụ hoàng và mẫu hậu, ta hét to, từ trên giường ngồi bật dậy, mồ hôi đầm đìa, ánh mắt mê loạn.
Vì muốn đẩy tan áp lực, ta đi dạo trong hậu viện của khách điếm, mờ mịt nhìn một mảng cỏ bụi, nội tâm bỗng bị một cảm giác thê lương mạnh mẽ chế trụ, chợt phát hiện có mấy điểm lục quang bay ra từ bụi cỏ, mắt ta nhất thời sáng ngời, lao thẳng vào bụi cỏ, huỳnh quang nhất thời hiện ra, bay lượn quẩn quanh bốn phía. Ta vươn tay, nhẹ nhàng phất qua một điểm huỳnh quang, trên mặt lộ ra nét cười thương nhiên.
Kỳ Hữu không biết từ lúc nào xuất hiện bên người ta, đến tận bây giờ, ta vẫn nhớ như in những lời chàng nói lúc đó: “Phức Nhã công chúa, ngươi thật sự rất vô tình!”
Âm thanh của chàng lúc đó đánh vỡ bầu không khí tĩnh lặng, nhiễu loạn chút cảm giác hưởng thụ trong một giây phút của ta. Ta dừng lại động tác nơi tay, ánh mắt nhìn chàng đầy cảnh giới. Chàng đi về phía ta, hai chân bước vào giữa bụi cỏ, càng khiến nhiều đom đóm bay ra: “Quốc phá, song thân vong, thế mà ngươi vẫn có tâm tình nhìn ngắm đàn đom đóm này, mỉm cười vui vẻ đến thế.”
Nhìn dung mạo tuấn tú nhã nhiên, thần thái cao ngạo của chàng, ý cười của ta cũng phải liễm đi mấy phần: “Ta đang cười, nhưng nó không có nghĩa rằng chuyện nước mất không khiến ta thương tâm” Ta ngước đầu nhìn lên một nền trời đầy lục quang, hai mắt mờ mịt “Mỗi con đom đóm này đều đại biểu cho hy vọng của ta, hy vọng phụ hoàng và mẫu hậu ở trên trời an vui.”
“Ngươi rất thiên chân” Chàng vươn tay bắt lấy một con đom đóm, sau đó hung hăng bóp chết nó trong lòng bàn tay “Đom đóm có thể đại biểu thay cho hy vọng? Vậy ngươi cầu nó giúp mình phục quốc đi.”
Sắc mặt của ta đột nhiên trắng bệch một mảng, không còn một tia huyết sắc, khóe miệng co giật nhưng một từ cũng không thốt nổi.
Nét ôn nhu xuất hiện trên gương mặt tuấn tú đó, giọng cười trong vắt nhưng không kém phần lạnh lùng “Ta cũng từng nuôi hy vọng, nhưng sau này chợt nhận ra, điều đó thật ngu xuẩn. Nếu ngươi muốn phụ hoàng cùng mẫu hậu của mình ở trên trời vui vẻ, vậy thì, vì họ báo thù đi”
Ta cười khổ một tiếng, thu hồi suy nghĩ, cừu hận sâu trong nội tâm, có lẽ lại bị chàng gợi lên rồi.
“Phan Ngọc?” Từ sau lùm cây vang lên một tiếng nói đầy kinh ngạc, thanh âm không lớn không nhỏ nhưng vẫn đủ vang vọng trong không gian u tĩnh nơi đây.
Ta giật mình đứng sững, động tác trong tay chợt dừng lại, bước chân cũng không nhích lên, không dám cử động, càng không dám quay đầu lại. Chỉ nghe một hồi nhịp chân hỗn loạn chạy đến, tiếng cỏ dưới chân bị đạp, lòng ta không khỏi một mảng khẩn trương, quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Kỳ Tinh lúc này đang đứng im như tượng, nụ cười kích động trên mặt hắn phút chốc tan biến, chỉ còn lại mê mang cùng thất vọng: “Ngươi là ai?”
“Nô tỳ Tuyết Hải” Ta cúi đầu, tận lực nén thấp thanh âm của mình.
“Cả giọng nói cũng giống như vậy, ngươi nhất định là Phan Ngọc” Ngữ khí nửa hư nửa thực của hắn thật khiến ta không khỏi kinh ngạc, trong tiềm thức của ta, Kỳ Tinh không hề thông minh như vậy, chẳng lẽ chỉ trong vòng bốn năm ngắn ngủi hắn đã luyện được tới mức này?
“Nô tỳ không hiểu ý tứ của ngài.”
Hắn cười khẽ một trận, ta không nói gì, nhíu mi nhìn hắn cười mà trong lòng phát lạnh, thật không biết hắn đang nghĩ điều gì.
“Ngươi ở đây làm gì?” Đột nhiên hắn chuyển hướng, hỏi sang chủ đề khác.
“Bắt đom đóm” Thấy hắn không tiếp tục truy hỏi thêm về vấn đề kia, tâm tư của ta cũng buông lỏng một phần.
Hắn ngẩng đầu nhìn đom đóm tầng tầng lớp lớp phi vũ đầy trời, khẽ nói một tiếng: “Ta giúp ngươi.”
Ta kinh ngạc nhìn hắn, trong đầu một trận mê hoặc, một vương gia như hắn từ khi nào có sở thích làm những việc của tiểu hài tử, thật sự tính trẻ con của hắn vẫn chưa mất hết sao? Trong lúc ta còn sợ sệt, hắn đã nắm lấy chiếc túi trong tay ta.
“Ngươi còn không mau bắt đi a.”
Vừa nghe hắn nhắc nhở ta mới hoàn hồn, mỉm cười, quay đầu về hướng phát ra lục quang kia chộp tới, hoàn toàn buông xuôi đề phòng trong lòng.
Có lẽ …. vì hắn chính là bằng hữu duy nhất của ta.
Hay …. bởi vì chỉ có hắn mới có thể luôn nói với ta những lời chân tâm thật ý trong lòng, cho dù dung mạo của ta đã không còn được như trong quá khứ, hắn lại có thể gọi ngay ra tên của ta, mà đây lại là điều mà Kỳ Hữu không thể làm, chẳng lẽ đây là sự bất đồng giữa ái nhân và bằng hữu?
Ta bắt đầy hai lòng bàn tay, hai bàn tay hợp nhau giữ lại, sau đó quay đầu chạy về phía hắn, cười cười nhìn chiếc túi trong tay hắn, chỉ là hắn lại chậm chạp không có phản ứng, ta lấy khuỷu tay cọ cọ vào hắn: “Đang nghĩ gì đó, còn không mau mở túi ra a.”
Bị ta cọ một cái hắn mới hoàn hồn, chỉ xấu hổ mỉm cười, sau đó hé miệng túi, giúp ta đem toàn bộ đom đóm bỏ vào, rồi giữ chặt lại.
Thanh âm của hắn lại vang lên: “Vì sao phải bắt nhiều đom đóm như vậy? Chắc không phải đơn giản chỉ vì chúng đẹp?”
“Chính là vì chúng đẹp” Ta nói, nhưng vẫn không quay đầu lại, một tiếng thở dài khiến động tác nơi bàn tay ta dừng lại. Ta khó hiểu nhìn hắn: “Vì sao ngươi thở dài?”
Hắn cười khổ một tiếng rồi ngồi xuống, chầm chậm đặt thân mình xuống bãi cỏ cao. Hắn dù sao cũng là một vương gia, thế nhưng lại không thể để tâm đến mặt cỏ vô cùng dơ bẩn? Ánh mắt hắn mơ hồ, theo đom đóm trên cao mà chuyển động: “Trước đây ta thường cùng các vị ca ca đệ đệ đến đây bắt đom đóm. Sau đó, mẫu phi không cho phép ta đi cùng bọn họ nữa, người nói, trong chốn cung đình này, ngoại trừ thân sinh mẫu thân, ai cũng không đáng tin, cho dù đó là một người bình thường đối xử với ngươi vô cùng tốt đi chăng nữa, y cũng có thể cho ngươi một nhát đao từ sau lưng.”
Nương theo ánh trăng, ta có thể nhìn thấu sự cô tịch, ưu thương ẩn sâu trong đôi mắt hắn. Nay Minh quý nhân đã trở thành Thái phi, tước vị cao quý, chẳng lẽ bà vẫn chưa buông tha ý niệm muốn Kỳ Tinh làm hoàng đế sao?
“Kỳ thật, Minh thái phi nói cũng không phải không đúng hoàn toàn, cứ như thái tử điện hạ và Kỳ ….” Thanh âm của ta càng lúc càng nhỏ, cuối cùng nuốt ngược vào miệng.
“Ta không nhớ rằng mình đã nói với ngươi về thân phận của ta” Hắn nói một cách vô cùng thâm ý, trong lúc ta sốt ruột không biết phản đính chính lại lời nói của mình như thế nào, hắn lại cắt ngang “Để ta đưa ngươi trở về.”
Ta gật đầu, cũng không muốn giải thích gì thêm, bất luận hắn đã nhìn ra manh mối gì, nhưng hắn vẫn không tiếp tục truy vấn khiến ta thật cảm kích. Càng may mắn hơn, khi ta có được một bằng hữu tri kỷ hiểu thấu ta như thế.
Đêm tối tịch mịch, từng bóng cây in mình trên nền cửa sổ. Hoa ẩn hương, nhưng vẫn đủ lan tỏa kinh động cả một mảnh trung đình. Hậu cung là nơi Kỳ Tinh không thể tự tiện đi, vì thế, hắn chỉ có thê đưa ta đến trung cung.
Ta nhẹ tay nhẹ chân chạy trở về phòng, cẩn thận đẩy cửa ra, sau đó tận lực dù sức lực nhẹ nhất có thể mà khóa cửa lại, sợ làm kinh động đến Nam Nguyệt đang ngủ cùng phòng.
“Từ ngày đó đến giờ, ngươi thường xuyên về rất trễ” Thanh âm của Nam Nguyệt đột nhiên vang lên từ phía sau, khiến ta dựng đứng mình vì sợ hãi.
“Chỉ là có chút việc cần làm” Ta đi đến cạnh bàn, cầm lấy hỏa hạp châm châm lửa vào cây nến trên bàn. Trong khoảnh khắc, chúng quang đẩy lùi bóng đêm u ám trong phòng, soi rọi một khoảng.
“Việc gì? Đòi là công đạo cho quý tần nương nương sao?” Nàng từ trên giường ngồi dậy, tùy ta vớ lấy một kiện áo khoác phủ lên mình rồi bước về phía ta.
Ta không nói, chỉ là tự rót cho mình một chén trà dù trà đã sớm nguội lạnh, một ngụm uống cạn, thanh tẩy ngọn lửa đang bừng bừng trong cổ họng khô rát. Nàng đứng đối mặt cùng ta, tự rót cho mình một chén, nhưng nàng vẫn là không uống, chỉ để trong lòng bàn tay mà xoa nắm.
“Ta thật không hiểu nổi ngươi, vì một quý tần thất sủng mà ra tay đánh Tĩnh phu nhân, bây giờ còn vì nàng ta mà bôn ba mệt nhọc như vậy, thật chẳng khác nào dùng một cái giỏ trúc mà múc nước, công dã tràng mà.”
“Thân là nô tài, vì chủ tử ra sức là chuyện thiên kinh địa nghĩa” Ta buông chén nước trong tay xuống bàn, tay hơi dùng vài phần lực, khiến chén nước khi chạm mặt bàn phát ra tiếng vang động nhỏ.
Nam Nguyệt cười khẽ một tiếng, ghé tai ta nhỏ giọng: “Cứ ở bên Tú quý tần, chúng ta mãi cũng không có ngày trở mình, chi bằng chúng ta tìm một chủ tử khác tốt hơn, tìm đường tiến cho chính mình.”
“Ngươi có biết mình đang nói gì hay không?” Ta lớn tiếng ngăn chặn những lời bất kính từ miệng nàng.
“Sống giữa hậu cung, nếu ngươi không tìm được người có quyền, có thế để dựa vào thì số phận của những kẻ như chúng ta sẽ vô cùng thảm. Cũng như ngày đó ở Bách Oanh cung, Tĩnh phu nhân có thể châm chọc Tú quý tần như thế, nàng ta cũng không dám lên tiếng, chỉ có một nô tỳ không hiểu chuyện như ngươi mới vì nàng mà đắc tội với Tĩnh phu nhân. Khi hoàng thượng tới, ngài cũng không cần hỏi đến ai đúng ai sai đã lập tức ra lệnh lôi ngươi ra ngoài đánh sáu mươi trượng, Tú quý tần xem như phải liều cả mạng mới bảo vệ được cái mạng nhỏ của ngươi, như vậy thôi đã đủ biết địa vị của Phiên Vũ các là chỉ tới đó” Nàng ngưng một chút, nhãn mâu sắc bén lướt nhìn về phía ta “Lại nói. Một vị chủ tử vừa có quyền thế, vừa có địa vị như Tĩnh phu nhân ….”
Ta không để nàng nói tiếp, lập tức lên tiếng cắt ngang: “Đủ rồi!”.
Nàng xem ra bị một tiếng hét này của ta dọa đến mất hồn, nhìn ta mà không khống chế được tâm trạng, ta cũng phát giác được cảm giác nóng nảy vừa rồi của bản thân, bình phục kích động trong lòng, hai tay nắm chặt thành đấm: “Ngươi cũng đã nói, ngày đó, quý tần nương nương vì một nô tài hèn mọn như ta mà không tiếc mình, quỳ xin hoàng thượng thứ tội cho ta. Thử hỏi một hảo chủ tử như vậy, nếu ta phản bội nàng thì ta nào khác Cao Phi?”
“Ngu xuẩn!” Nào dùng sức mà đặt chén trà trong tay xuống bàn, nước trong chén theo lực tay nàng mà văng lên tung tóe, vài giọt bắn lên mặt ta, trên cổ tay nàng cũng ướt không ít nước.
Giờ Tuất hôm sau, ta lại đến Ngọc Bích hồ ở trung cung bắt đom đóm, không ngờ Kỳ Tinh đã đến từ sớm, đứng nơi đó chờ ta. Hắn như thế nào đoán biết được hôm nay ta sẽ lại đến? Tuy nghi hoặc vô cùng nhưng ta vẫn không biết phải hỏi như thế nào, chỉ thấy trước mắt bóng dáng hắn mơ hồ hiện lên cùng với ánh lưu quang của đom đóm.
Giữa bãi cỏ u sầm lập lòe những đốm sáng nho nhỏ, thu nguyệt trên ao rọi xuống nhân gian tĩnh lặng, gió nhẹ thổi mang đến chút cảm giác lạnh lẽo, mai hoa xác xơ hòa cùng bóng đêm.
Liên tục năm ngày, hắn luôn cùng ta đi bắt đom đóm đến nổi thể lực hầu như không còn, mãi đến khi đom đóm đầy một túi mới đưa ta rời trung cung. Nhưng tối nay, hắn lại mang ta đến Cẩm Thừa điện, sai người chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn. Một tĩnh Hoa Điêu tửu được bày ra, tửu hương thoảng khắp bốn phía, hương thơm phác mũi say lòng người, cùng với bốn món ăn phụ ngư lân già tử, băng đường ngân nhĩ, tao sao kê phiến, kim ngân đậu hủ. Hương đồ ăn nghi ngút, cùng với hương rượu hòa lẫn vào nhau, khiến ta sớm đã thèm đến nhỏ dãi. Giữa hoàng cung lại có thể có một bàn thức ăn dân gian tinh tế thế này quả thật không dễ, khiến ta không khỏi cảm kích dụng tâm của hắn.
“Ăn đi a, còn khách khí với ta nữa sao” Thấy ta vẫn chưa động đũa, hắn liền lên tiếng thúc giục.
“Ta đây không khách khí!” Múc một thìa thật to cho vào miệng, hương vị ngọt ngào từ đầu lưỡi truyền đến tận đầu.
Khi ta ăn xong cũng là lúc phát hiện hắn vẫn chưa động đũa, chỉ lẳng lặng nhìn ta ăn, báo hại ta lập tức ngượng ngùng, nhanh hối ăn cầm đũa.
“Nhìn ngươi ăn thật là một loại hưởng thụ” Hắn mỉm cười thân thiết, thấu triệt tựa thủy.
Ta đặt đũa xuống, ngẩn ra một lúc rồi chuyển sang cười nhạt: “Nói chuyện với ngươi cũng là một loại hưởng thụ.”
Nhất thời chúng ta cùng không nói gì với nhau, chỉ nhìn nhau rồi cười nhạt, không hẹn mà cùng nâng chén cạn ly, tiếng vang thanh thúy như vang lên từ lòng ta. Uống thêm ngụm rượu, yết hầu ta liền cảm thấy nóng nóng không khỏe, phải lấy vài miếng gà bỏ vào miệng trung hòa lại.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, trăng trên cao toát ra quang mang thảm đạm, hào quang nhẹ nhàng đáp xuống nhân gian. Ta không khỏi lấy rượu sinh thơ: “Đối tửu đương ca, nhân sinh kỉ hà.”
Ta với hắn liên tục đối ẩm mấy chén liền, đã lâu rồi, ta không được uống đến cao hứng như thế này: “Có thể cùng ngươi tri âm kết làm tâm giao, chẳng màng phong nguyệt đổi dời, đó vốn là phần phúc của ta” Giờ phút này tuy đã chếch choáng hơi men, nhưng quả thật thần trí ta vẫn còn rất thanh tỉnh.
“Nếu ngươi đã coi ta là bạn chi giao tâm đầu ý hợp, ta đây muốn hỏi ngươi một việc, mong ngươi trả lời tường tận” Hắn nhìn chằm chằm ta, một lúc sau, tựa hồ đã quyết định, hắn rốt cuộc mở miệng: “Ngươi là Phan Ngọc.”
“Phải, là ta” Ta không chút do dự mà trả lời, lại nhìn vẻ mặt của hắn, thực bình tĩnh, hắn quả nhiên sớm đã đoán được thân phận của ta. Ta cười nhạt hỏi lại: “Ta nay đã thành khẩn bẩm báo, xem ra ngươi cũng phải thẳng thắn báo đáp ta, trả lời ta, cho đến nay, ngôi vị hoàng đế vẫn là tâm nguyện của ngươi?”
“Ta vốn dĩ chưa bao giờ buông tay” Hắn vẫn như lúc ở quân trướng năm đó, thành khẩn nói thật tâm với ta, không một tia dối gạt “Hoàng thượng Nạp Lan Kỳ Hữu …. phải hay không là người ngươi chi tâm sở ái?”
Vấn đề này của hắn làm cho ý cười trên môi ta phút chốc cứng đờ, hắn …. nhưng thế nào biết được chuyện của ta và Kỳ Hữu?
Mãi một lúc sau ta vẫn không nói gì, chỉ im lặng rót đầy một chén rồi tự cạn sạch, chén này không đủ, lại thêm một chén. Liên tục năm chén, mãi đến khi Kỳ Tinh vươn tay cản ta lại, ta mới dừng lại. Hắn nói: “Nếu ngươi đã không muốn nói, ta cũng không muốn bắt buộc.”
Ta vẫn cúi đầu, đưa mắt nhìn chén rượu bản thân đang siết chặt trong tay, mà chén cũng đã sớm cạn đáy, ta chỉ có thể cười khổ một tiếng: “Đúng vậy, ta yêu hắn.”
Khi ta tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau, mặt trời lên cao, kiêu dương tựa hỏa. Ta xoa xoa huyệt thái dương, mơ màng mở mắt đối diện cùng một đôi thủy mâu thân thiết đang ngập tràn lo lắng. Tư tưởng của ta còn chưa kịp phản ứng, nàng đã nhanh chóng giúp ta ngồi tựa dậy: “Ngươi rốt cuộc cũng đã tỉnh?”
“Nương nương, người như thế nào lại ở đây?” Yết hầu của ta đã khô khan, thanh âm nói ra hữu khí vô lực.
“Sáng nay ta không thấy ngươi đến hầu hạ, hỏi Nam Nguyệt mới biết được là ngươi say rượu chưa tỉnh nên ta đến xem xem” Thanh âm của nàng uyển chuyển tựa lưu thủy, khiến tâm tư đang căng thẳng của ta phần nào chùng xuống.
Ta đưa mắt nhìn Nam Nguyệt đang đứng phía sau Vân Châu, kỳ quái mà hỏi: “Tối qua …. làm cách nào ta trở về được?”
“Là thị vệ của Tấn Nam vương đưa ngươi về” Nhìn biểu tình cổ quái của nàng, nghi hoặc trong ta càng sâu thêm, chẳng lẽ đêm qua quả thực ta đã thất thố? Cố gắng hồi tưởng lại chuyện xảy ra đêm qua, thủy chung vẫn không nhớ ra điều gì, ta sẽ không nói điều gì không nên nói chứ, ta có bị rượu say loạn tính hay đại loạn vậy không?
“Tuyết Hải, ngươi và Tấn Nam vương, hai người biết nhau sao?” Trong mắt Vân Châu xuất hiện tia nghi ngờ.
“Không phải, ta chỉ vô tình bính kiến cùng ngài …. sau đó cùng ngài ấy uống vài chén” Ta lo lắng giải thích, đây là hậu quả của việc mê rượu đây mà, về sau phải tự dặn mình, không bao giờ được uống nhiều như thế nữa.
“Đúng rồi, nương nương, hôm nay người đã uống thuốc chưa?” Ta lập tức chuyển đề tài.
“Một canh giờ trước đã uống rồi. Đúng rồi, chúng quả thật dùng rất tốt, liên tục dùng suốt hai tháng, tuy vết sẹo vẫn thấy được như trước nhưng đã không còn đau nữa, cũng không làm người sợ hãi như lúc trước” Nàng vui sướng, vừa nói vừa đưa tay xoa lên vết sẹo đỏ chói mắt đến kinh tâm bên má trái.
“Nương nương, chỉ cần người kiên trì dùng dược, nhất định sẽ không còn cảm thấy đau ở vết thương nữa” Thứ này chính là phương thuốc thần y viết cho ta năm xưa, tuy nói hắn giúp ta tạo nên một gương mặt mới, nhưng vết sẹo đó vẫn ẩn dưới gương mặt này, thường xuyên gây đau đớn cho ta, tra tấn ta cả về thể xác lẫn tinh thần, đau đớn khôn cùng. Mãi đến khi thần y nghiên cứu ra một phương thuốc, ta liên tục dùng suốt nửa năm, mọi đau đớn đều biến mất. Cho nên ta đã nghĩ, dù vết thương của Vân Châu đã kéo dài nhiều năm, nhưng phương thuốc này hiệu dụng như vậy, dùng trên mặt nhất định cũng phải có hiệu quả cho nên đã cả gan thử một lần. Quả nhiên, không chỉ khiến những cơn đau của nàng biến mất, ngay cả vết sẹo cũng mờ nhạt đi mấy phần, thật không hổ danh thiên hạ đệ nhất thần y danh tiếng bốn phương.
“Vết sẹo trên mặt ta ….” Ánh mắt chờ mong của nàng dừng trước ta.
Ta nhè nhẹ lắc đầu, nếu quả thật thứ thuốc này có thể khai trừ dấu vết hãi mục đó thì lúc trước thần y đã không giúp ta dịch dung. Nàng thoáng có chút thất vọng, suy sụp mà hạ hai vai, rất nhanh lại bình phục, nở nụ cười mà nói: “Chuyện ngươi nói làm đến đâu rồi?”
Ta không nói lời nào, đưa mắt nhìn về phía Nam Nguyệt, nàng nhìn về phía ánh mắt của ta, hiểu rõ bản thân phải làm thế nào: “Nô tỳ đi giúp nương nương chuẩn bị ngọ thiện.”
Mãi đến khi Nam Nguyệt lui ra, ta mới buông lỏng đề phòng trong tâm, khẽ tiến gần, nói nhỏ vào tai Vân Châu: “Đêm trung thu mười ngày nữa ….”
Bảy ngày sau, ta lại đến Ngọc Bích hồ ở trung cung, hy vọng có thể bính kiến Kỳ Tinh, ta có chuyện cần hắn hỗ trợ.
Trời đêm in bóng dưới mặt nước, chất chứa cả một nửa sắc thu, đêm man mác sầu, gió khẽ lay động, tiêu hao mòn mỏi. Đom đóm lúc này đã rất thưa thớt, nhưng ngẫu nhiên lại có một đàn đom đóm bay ra từ bụi mận gai, soi sáng kim diễm một khoảng tịch liêu.
Ta lướt qua bụi cỏ, ngồi lại bên hồ, hai chân nhẹ nhúng xuống nước, đem mặt nước bình lặng đạp tung tóe thành những gợn sóng tròn tỏa ra không ngừng. Từ lần uống say ở Cẩm Thừa điện đến nay, ta không còn lui tới đây nữa, sợ rằng ngày đó say rượu đã nói phải lời không nên nói, dù sao, chuyện sau đó ta cũng không nhớ nổi.
Nhìn lên bầu trời đêm tối đen không có lấy ánh trăng. Còn hai ngày nữa là tới Trung thu, chẳng lẽ ánh trăng cũng không nguyện ý xuất hiện chốn thâm cung tường cao sâu thẳm cô tịch, vô tình này sao?
“Ta cứ nghĩ ngươi đang trốn tránh ta” Thanh âm trêu tức của Kỳ Tinh vang lên khiến ta thực kinh ngạc, ta căn bản không hy vọng quá nhiều rằng hắn sẽ đến đây. Hắn đường đường là một vương gia, há lại dư dả thời gian đến nơi vắng vẻ này đi dạo?
Thấy hắn mới đó đã bước đến ngồi bên cạnh mình, ta không khỏi lộ ra biểu tình xấu hổ: “Tối hôm đó …. ta không làm chuyện gì thất thố chứ?”
Hắn cúi đầu nhìn mặt nước, thanh âm theo tiếng cười khẽ mà nhè nhẹ vang: “Chỉ có ngươi mới khiến cho ta luôn có những cái nhìn sâu sắc mà lại vô cùng khác biệt như vậy.”
Ta lẳng lặng mà suy nghĩ, những lời này thật ẩn giấu hàm ý, hắn lại mở miệng: “Nói đi, có chuyện gì mà đến tìm ta.”
Ta cười nhẹ một tiếng, quả nhiên hắn luôn hiểu rõ ta, hiểu được ta đến tìm nhất định là có việc cần hắn hỗ trợ. Nếu hắn đã đoán được, ta cũng không cần quanh co dài dòng, từ trong vạt áo lấy ra một mảnh giấy đã được gấp lại đưa cho hắn: “Ta muốn ngay đêm Trung thu, ngươi đem thứ này giao cho hoàng thượng.”
Hắn tiếp nhận rồi mở ra xem, trời đêm một màn đen kịt làm hắn không thể thấy rõ, phải nhìn rất gần mới có thể thấy được: “Lạc hương tán tận phục không yểu, mộng đoạn tư nhã lâm vị tuyền.”
Sau khi đọc một hồi, hắn đem mảnh giấy thu vào trong áo, sảng khoái đáp ứng: “Không thành vấn đề”. Hắn vẫn hệt như bốn năm trước, đối với mọi việc ta làm đều không hề hỏi nhiều.
Đột nhiên, mấy giọt mưa rơi xuống mặt ta, ta liền ngước lên bầu trời “Mưa rồi!”. Khó trách đêm nay trăng bị mây đen che khuất, không khí ủ dột, ra là dấu hiệu trời sắp đổ mưa.
Ta và hắn lập tức rồi Ngọc Bích hồ, chạy vào hành lanh gấp khúc trú mưa. May mắn, mưa cũng không phải quá lớn, may mà chúng ta chạy vừa kịp lúc, chỉ là lớp dây kết trên tóc ta đã có phần ẩm ướt. Chỉ mới trú được một lúc, mưa rơi càng lúc càng mạnh hơn, tựa hồ không có ý dừng lại.
Mưa thu kéo theo cả cái lạnh lẽo điêu tàn, cuốn trôi tất cả hương hoa đang ngập tràn khoảng sân. Trong nhất thời, chúng ta đứng bên cạnh nhau nhưng lại chẳng có điều gì để nói, chỉ có thể im lặng sóng vai nhau cùng đứng bên hành lang dài nhìn từng hạt mưa nặng trĩu đáp xuống khiến bùn đất văng lên, dơ cả một phần tà áo chúng ta.
“Hoàng huynh? Muội vừa vấn an mẫu phi, nghe người nói huynh đã sớm hồi phủ, vì sao giờ này vẫn còn ở đây?” Người vừa lên tiếng chính là Linh Nguyệt công chúa, nàng vừa nói vừa tiến về phía này, nàng đang mặc trên người một bộ tử phụng y may bằng gấm vóc hảo hạng, đỉnh đầu cài phi nguyệt lưu phong kế, toàn thân đầy ánh kim quang lòe loẹt của trang sức. Đứng phía sau nàng chính là người ta đã không gặp nhiều tháng nay, người có ân cứu mạng ta – Hàn Minh, hắn một thân hắc y phong bào, những lọn tóc đen nhánh được buộc gọn sau đầu bằng một mảnh kim lũ long trù, đơn giản nhưng không mất đi quý khí.
Khi vừa thấy ta, sắc mặt hắn nhất thời trở nên kinh ngạc, lại ngại đang có người ngoài nên không thể hỏi, ta vẫn bình tĩnh, hướng bọn họ hành lễ.
“Hoàng huynh, từ khi nào huynh có hứng với các tiểu cung nữ như vậy?” Ánh mắt của Linh Nguyệt công chúa đặt trên người ta một hồi “Nhìn tuy không có gì đặc biệt nhưng xem ra cũng là dạng thủy linh nhu thuận, chẳng lẽ …. hợp khẩu vị của huynh?” Trong giọng nói của nàng tràn ngập tiếu ý.
“Linh Nguyệt, đừng có mà hồ nháo” Giọng của Kỳ Tinh có thêm mấy phần sắc bén.
Nàng chẳng những không vì lời nói của Kỳ Tinh mà chịu dừng lại, ngược lại còn tiếp tục hướng ta hỏi: “Ngươi tên gì, là nô tỳ của cung nào? Ta thật muốn biết chủ tử của ngươi là người thế nào nha.”
“Nàng ta là Tuyết Hải, nô tỳ bên cạnh Phiên Vũ các Tú quý tần” Kỳ Tinh cũng không hề phản bác nào, chỉ là đem thân phận của ta báo cho nàng biết, ta còn đang cảm thấy kỳ quái vì sao trong thanh âm của hắn chứa mấy phần hàm ý cảnh cáo thì đã thấy gương mặt của Linh Nguyệt biến sắc.
“Tú quý tần?” Thanh âm của nàng liền chuyển điệu, đặc biệt nghiêm túc, lại giấu giếm vài phần sắc bén, chuyện nào rốt cuộc là tại sao? Chẳng lẽ tại chốn hậu cung này, Vân Châu thật sự đã trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích?
“Tốt lắm Linh Nguyệt” Thanh âm của Kỳ Tinh cũng dần hạ xuống, dãy hành lang phút chốc trở nên im lặng khiến người ta tâm tư nặng trĩu, một bầu không khí quỷ dị bao trùm. Sau khi nhắc tới Vân Châu, Linh Nguyệt liền lặng im, trong việc này ắt có nguyên nhân, ta nhất định phải tìm hiểu tường tận, chỉ có cách đó mới có thể giúp Vân Châu về sau bình yên sống giữa hậu cung. Nhưng, hiện nay, điều trọng yếu trước mắt chính là tìm mọi cách khiến hoàng thượng sủng hạnh Vân Châu, đây mới là bảo mệnh phù đảm bảo an nguy cho tính mệnh của nàng!
Đêm trung thu cuối cùng cũng đã đến, tiết trời cuối thu se se lạnh, được trốn trong lớp áo thật ấm áp. Mặc dù ta sớm đã nghe các nô tài nói hôm nay hoàng thượng sẽ cùng Tĩnh phu nhân đón Trung thu, bất kỳ kẻ nào cũng không được phép quấy rầy, nhưng ta và Vân Châu vẫn đến Vị Tuyền cung từ sớm để chờ hoàng thượng giá lâm. Vân Châu vô cùng khẩn trương, hai tay gắt gao nắm chặt lại khiến các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, không một tia huyết sắc. Lần đầu tiên ta bắt gặp nàng trong trạng thái thế này, chẳng lẽ từ đầu đến nay, địa vị của Kỳ Hữu trong thâm tâm nàng vẫn kiên cố, vững chắc như thế?
Ta nhìn phiến cửa đang đóng chặt phía sau, những ký ức lại ùa về như nước chảy, phía sau cánh cửa đó, chàng đã từng nói với ta, muốn ta trở thành thê tử danh chính ngôn thuận của mình. Tình cảm của ta và chàng lúc đó đơn giản chỉ là một lời hứa hẹn mờ mịt mà thôi. Việc ta làm hôm nay, không chỉ vì Vân Châu mà còn vì xác định địa vị của Phức Nhã trông tâm chàng.
Màn đêm buông xuống, từng bóng tường đổ dài trên nền đất, minh nguyệt treo trên nền trời đen huyền, bễ nghễ nhìn ngắm chúng sinh vạn vật. Ta mỏi mệt mà ngồi trước hành lang, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, ánh trăng chiếu rọi ta, tạo thành một vệt bóng dày trên nền đất, gió thổi xuy xuy làm tay áo phiêu phiêu chuyển. Vân Châu ngơ ngác đứng giữa đình viện, hai mắt vẫn không ngừng trông ngóng, ánh sáng mong chờ ngập tràn đáy mắt ban đầu dần chuyển thành thất vọng ảm đạm, chỉ có bóng dáng nàng vẫn nơi đó si ngốc ngóng nhìn.
Chàng, thật sự không tới sao? Là Kỳ Tinh vẫn chưa đưa mẫu giấy đó cho chàng? Hay căn bản chàng không hiểu được ý tứ trong đó?
“Tuyết Hải, chúng ta ….” Vân Châu thu hồi tầm mắt mà nhìn ta. Tựa hồ đã muốn buông xuôi.
“Hoàng thượng giá lâm!” Một tiếng thét to, cao vút đánh vỡ bầu không khí tang thương nơi đây, ta và Vân Châu quỳ xuống hành lễ, chàng thản nhiên liếc mắt quét nhìn chúng ta một cái, phất tay ý bảo chúng ta bình thân.
“Lạc hương tán tận phục không yểu, mộng đoạn tư nhã lâm vị tuyền” Chàng cầm mảnh giấy trong tay, đem những chữ ta viết đọc lên một lần “Ngươi tốn công mời trẫm tới đây có chuyện gì?”
“Hoàng thượng, mời ngài cùng nương nương vào trong nói chuyện” Ta lập tức lên tiếng, hiện tại Vân Châu đứng đây nói gì cũng uổng công, chỉ có vào gian phòng kia mới có thể tiếp tục nói.
Chàng đột nhiên nghiêng người, con ngươi sắc bén nhìn ta chằm chằm hồi lâu, cuối cùng thu hồi mục quang, đem ánh mắt thâm thúy ẩn giấu thất vọng nhìn về phía Vân Châu “Có điều gì ngươi cứ nói tại đây, Tĩnh phu nhân đang đợi trẫm.”
“Hoàng thượng, đêm hàn lộ trọng, thỉnh ngài tiến vào ốc” Nàng nhẹ giọng khẩn cầu.
Chàng hít sâu một hơi, trầm tư một lát, cuối cùng dời bước tiến vào ốc. Ta nhanh chóng tiến lên phía trước giúp mở cửa.
“Chi~~” Một tiếng vang nhỏ vọng lên, truyền khắp tiểu đình trống vắng. Lục quang hiện lên trong phòng, đem nơi vốn dĩ ảm đạm này một phen soi sáng bởi một trời đầy đom đóm, như ẩn như hiện, lúc sáng lúc tối.
Kỳ Hữu kinh ngạc tiến vào cửa, hai mắt không chớp mà nhìn khắp bốn phía, không biết đang suy nghĩ điều gì. Vân Châu cũng bước sát theo tiến vào, đom đóm từ nội môn bay ra, giống như vừa được tự do, phi vũ về phía bầu trời, dần biến mất nơi phương xa.
“Hoàng thượng, tất cả đom đóm lấp đầy phòng này đều do nương nương hao tâm tổn lực tìm bắt mấy ngày liền, mỗi một con đều đại biểu cho nguyện vọng của người, hy vọng tỷ tỷ của người ở trên trời có thể hạnh phúc khoái hoạt” Thanh âm của ta tuy nhỏ nhưng lại chắc nịch hữu lực.
“Tỷ tỷ?” Chàng thu hồi đôi tròng mắt rung động, quay đầu lại, dùng ánh mắt mong mỏi nhìn về hướng này. Ánh mắt của chàng nhìn thẳng về phía Vân Châu, có thể thấy rõ sự hờ hững ban đầu đã hoàn toàn biến mất.
Vân Châu dùng sức gật đầu: “Trong lòng nô tỳ sớm đã xem cô nương là thân tỷ tỷ, hôm nay là đêm Trung thu đoàn viên, nô tỳ sợ tỷ tỷ ở một mình sẽ rất cô đơn nên đã thỉnh hoàng thượng đến đây, muốn ngài cùng bầu bạn để đêm nay tỷ tỷ bớt đi cô tịch, để cho tỷ tỷ biết được rằng, vẫn còn có người nhớ về nàng, chưa từng quên” Thanh âm của nàng nghẹn ngào, dần chuyển thành nức nở khóc.
Ánh mắt Kỳ Hữu từ kinh ngạc chuyển thành đau thương, ta lui bước về phía sau, tiện tay giúp họ khép cửa, cho bọn họ một cơ hội được yên tĩnh ở bên nhau. Khe hở trên cánh cửa càng lúc càng nhỏ, cuối cùng đóng chặt, hoàn toàn cách ngăn ta và chàng. Móng tay của ta cắm thật sâu vào lớp sơn đỏ trên cánh cửa. Vì sao tâm của ta lại đau như vậy? Người bên trong chính là muội muội của ta, thân muội muội của ta, không thể, ta làm sau có thể đau. Là ta nợ nàng, nợ này ta đã thiếu, nay phải trả.
Ta buông lỏng hai bàn tay căng cứng vì siết chặt, vốn muốn quay lưng rời đi, lại ẩn ẩn nghe thấy thanh âm của Vân Châu vang lên từ bên trong: “Hoàng thượng, hãy để thần thiếp thay tỷ tỷ yêu ngài.”
Ta nở nụ cười, dòng lệ chua xót từ khóe mắt chảy xuôi. Phải, để Vân Châu thay ta yêu chàng, ta tin tưởng nàng ấy sẽ làm tốt hơn cả ta.
Ta buông tay. Nạp Lan Kỳ Hữu, ta hoàn toàn buông tay.
Mây mù mơ hồ quần vũ trên bầu trời, gió vẫn hổi từng cơn, buốt giá tựa tiễn xuyên tâm, chút không khí trong lành của mùa thu quẩn quanh trong làn gió tây mong manh.
Ta ngồi trên thềm đá lạnh lẽo trước Vị Tuyền cung. Ta không dám đến gần đình viện, sợ rằng bản thân mình sẽ không khống chế nỗi mà chạy vào, hai bàn tay lúc này đã nắm chặt thành đấm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, nhưng chẳng biết vì sao lại không thấy đau đớn.
Ta từng nghĩ rằng bản thân mình vốn không cần, vốn có thể mỉm cười thật tươi mà nhìn hai người bọn họ ân ân ái ái, nhưng ta đã sai lầm, quá sai lầm.
Hôm nay ta đã chứng thực được một việc, Kỳ Hữu vẫn yêu ta, tình yêu đó chưa từng thay đổi. Ta vốn nên cảm thấy vui vẻ, nhưng sao lại vui vẻ đến mức cả đứng dậy cũng không nổi?
Thiên hạ vốn có nhiều chuyện bi thương khiến người ta đau đến đứt từng đoạn ruột ….
Không phải là thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, cũng không phải lưỡng xứ mang mang giai bất kiến ….
Mà là …. ta đứng trước mặt người, mà người lại không nhận ra ta.
“Hỏi thế gian tình là gì ….”
Tâm tư ta vốn dĩ đang chìm sâu trong suy tư liền bị tiếng nói này kéo ngược trở về, ta mê man nhìn Hàn Minh đang ngồi trên bờ tường trước mặt ta. “Cả tục thi ngươi cũng lấy ra niệm” Ta cười khẽ, hung hăng nói một câu.
“Vậy ta nên nói cái gì? Rằng trên đời chỉ có ánh trăng này là thứ tinh khiết nhất?” Hắn nhìn lên vầng mình nguyệt, cười khẽ nói. Lần này vừa tái kiến hắn, lại chợt phát hiện trên gương mặt hắn đã có thêm bao phần tang thương, chẳng lẽ mấy tháng qua, hắn sống không tốt sao?
Ta kinh ngạc nhìn hắn, không nói điều gì, hắn cũng thu hồi tầm mắt, nhìn về phía ta, vừa lúc bắt gặp ánh mắt ta: “Khi ta nghe những đứa nhỏ xung quanh đó nói rằng ngươi bị binh lính chọn tiến cung, ta vốn không nghĩ đến việc tìm ngươi. Bởi vì ta biết với tài trí của ngươi hoàn toàn có thể tránh được kiếp nạn này, nhưng cuối cùng ngươi vẫn vào đây, lời giải thích chỉ có một, đó là do ngươi tự nguyện, ngươi vẫn không buông tay hắn được” Ánh mắt của hắn cơ hồ khiến ta trầm mặc nói không thành lời “Nhưng hôm nay, ngươi lại đem người mình yêu thương nhất trao cho Tú quý tần, chẳng lẽ, đây là mục đích thật sự của ngươi khi tiến cung?”
Ta vẫn trầm mặc như trước, không nói không rằng mà đạm nhạt nhìn hắn, chỉ là tâm của ta sớm đã bị những lời nói của hắn làm cho vỡ nát. Nếu có thể, ta thật sự muốn khóc thật to một tràng, chỉ là …. ta không thể. Trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy, cho dù đau khổ thế nào, ta cũng không bao giờ khóc thành tiếng, ta vốn không thể.
“Có phải hay không ngươi rất sợ hãi, không dám chân chính nhận mặt cùng hắn? Ngươi sợ một khi hắn thấy gương mặt này thì hình ảnh ngươi trong tâm hắn sẽ thay đổi, đúng không?”
Thanh âm chất vấn của hắn liên tục công kích vào nỗi đau của ta, ta liền lớn tiếng phủ nhận: “Không phải!”
Hắn đột nhiên tiến thẳng đến, bắt lấy cổ tay của ta: “Hảo, vậy ngay lập tức, ta đem ngươi đến trước mặt hắn, chính miệng nói với hắn ngươi là Phan Ngọc!”
“Không cần ….” Ta lập tức muốn gạt tay hắn ra, nhưng hắn nắm thật sự rất chặt, mặc ta giãy giụa thế nào cũng không thể thoát, ta cảm giác cổ tay của mình đã trật khớp, đau đớn từ tâm lan nhập khắp toàn thân.
Hắn thấy ta điên cuồng giãy giụa, lập tức nới lỏng bàn tay, ta liền ngã ngồi trên mặt đất, hai tay ôm lấy mặt, nước mắt nhanh chóng lướt qua, từng giọt đọng lại nơi mu bàn tay: “Là ta yếu đuối, là ta ngu xuẩn, nhưng đây chính là ta, ta phải làm sao cơ chứ?”
Hắn ngồi xổm xuống, vươn tay mơn trớn những giọt nước mắt trên mặt ta: “Ta …. thực xin lỗi!”
“Ở trong lòng Kỳ Hữu, ta sớm đã chết đi. Nếu chàng đã tin rằng ta không còn nữa, vậy thì tại sao ta còn phải xuất hiện trước mặt chàng? Cho dù xuất hiện thì sao đây, gương mặt ta lúc này đã xấu xí biết bao …. Chàng thân là vua một nước, như thế nào lại muốn sắc phong một nữ tử như thế này làm phi …. Huống hồ ….” Huống hồ ta còn là Hạ quốc đào vong công chúa, nếu thân phận của ta bị vạch trần, thì âm mưu mưu sát thái tử trước kia của Kỳ Hữu chẳng phải sẽ bị phơi bày toàn bộ?
Hắn đột nhiên đem ta ôm vào lòng, ta kinh ngạc nhìn hắn, muốn giãy khỏi. Kết quả hắn lại dùng khí lực lớn hơn mà ôm ta vào lòng, dùng nghĩ khí thực bình tĩnh mà nói: “Dung mạo vốn không phải là tất cả, trong tâm ta, dung mạo của ngươi vĩnh viễn đẹp tựa thiên tiên.”
/42
|