Sáng sớm, Tô Khanh Lạc liền đi đến Chỉ viện.
Lấy trâm cài phỉ thúy hôm qua mua tặng cho tam di nương, còn văn phòng tứ bảo thì tặng cho Càn Nhi, hai mẹ con tam di nương đều thích thú vui mừng.
Chỉ một lát sau thì Tô Duy đi tới, nói một vài chuyện rồi Tô Duy đi vào triều sớm.
Tam di nương tiễn Tô Khanh Lạc và Tô Kiền lên xe ngựa, lại nghe thấy tiếng gọi của Tô Khê Nguyệt ở phía sau: “Muội muội, chờ ta một chút, ta cũng muốn cùng đưa Càn Nhi đến học đường!” Nói xong cũng không đợi Tô Khanh Lạc gật đầu đồng ý đã tự mình lên xe ngựa.
Mặc dù Tô Khanh Lạc không hiểu mục đích của Tô Khê Nguyệt nhưng cũng không có hỏi nhiều.
Xe ngựa đi không lâu sau thì đã đến học đường, Tô Khanh Lạc đang muốn xuống xe thì nghe bên ngoài âm thanh ầm ỹ, hình như là giọng nói của rất nhiều cô gái. Trong lòng không khỏi cảm thấy kì quái, đây không phải là học đường nam tử học hay sao, sao lại có nhiều cô gái ở đây như vậy? Tò mò vén màn cửa lên, quả nhiên nhìn thấy bên ngoài có rất nhiều cô gái đứng đó nói chuyện phiếm.
Vừa xuống xe ngựa, Tô Khê Nguyệt liền tìm một lí do rời đi, chỉ để lại Tô Khanh Lạc đưa Tô Kiền đến trình diện phu tử.
Tô Khanh Lạc còn chưa đến chỗ của phu tử thì gặp Lâm Doanh cũng giống nàng đưa đệ đệ Lâm Dật đến học đường.
Hai người Tô Khanh Lạc và Lâm Doanh cùng lớn lên từ nhỏ với nhau, tính tình hai người cũng rất bất đồng, ddlqd Tô Khanh Lạc thì dịu dàng nhu nhược, còn Lâm Doanh hoạt bát trực sảng. Nhưng ngược lại thì quan hệ của hai người lại tốt vô cùng. Trước đó, Lâm Doanh đã nghe nói về chuyện Tô Khanh Lạc bị hủy dung, nên bây giờ thấy Tô Khanh Lạc mang theo khăn che mặt cũng không có kinh ngạc, chỉ là có chút đau lòng thay Tô Khanh Lạc.
“Doanh Nhi, hôm nay sao có nhiều cô gái đến học đường như vậy?” Tô Khanh Lạc không kiềm được tò mò hỏi Lâm Doanh.
“Lạc Nhi, cả ngày ngươi chỉ ru rú trong nội viện nên không có nghe nói, ở học đường này mới tới một vị phu tử rất đẹp trai, tất cả các tiểu thư kia đều vì vị phu tử này mà tới!” Lâm Doanh cố ý nói, thấy ánh mắt hiếu kỳ của Tô Khanh Lạc thì hài lòng tiếp tục nói: “Phu tử này cũng không phải là phu tử, mà là tôn tử của Mặc lão thái y, là mỹ nam nổi tiếng thiên hạ là Vô Song công tử.”
Vô Song công tử? Nghĩ tới ngày đó nhìn thấy nam tử mặc áo hồng, khóe miệng Tô Khanh Lạc hơi giật giật, người đàn ông này muốn làm phu tử sao? Nếu vậy thì chỉ sợ học đường này không thể thanh tịnh được… Không trách được mấy hôm nay Tô Khê Nguyệt đều đi theo phụ thân, vừa rồi rời đi chắc hẳn cũng là muốn đến gần Vô Song công tử rồi.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, khi đến chỗ phu tử thì Tô Kiền và Lâm Dật được cho phép đi vào, hai đứa trẻ đã từng đi học nên khá quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh, Tô Khanh Lạc và Lâm Doanh đợi thật lâu vẫn chưa thấy hai đứa nhỏ đi ra nên quyết định đến quán trà uống trà rồi trở về.
Bên này, Mặc Vô Song bị một đám các tiểu thư lấy đủ loại lý do để tiếp cận khiến hắn dường như sắp phát điên lên, vừa xoay người đi thì thấy một bóng người quen thuộc, đang muốn mở miệng gọi Tô Khanh Lạc thì Tô Khanh Lạc đã biến mất ở chỗ rẽ.
Mặc Vô Song khẽ nhếch môi lẳng lặng đứng đó nhìn một lúc lâu, giống như đứng nghiêm đón gió, lần nữa kiềm chế lời gọi định gọi ra khỏi cổ họng…
Nói phu xe dừng xe ngựa ở đầu phố, hai người cầm tay nhau đi về quán trà.
“Tiểu thư!” Một tiếng thét kinh hãi truyền đến, mấy người Tô Khanh Lạc và Lâm Doanh quay đầu lại nhìn về phía đó. Chỉ thấy phía sau có một đám người giống như vây ai đó vào giữa.
Thanh Du bỏ ra không ít sức lực mới chen vào được trong đám đông, rồi cũng thật vất vả mới thoát ra được, chạy tới nói: “Tiểu thư, có một vị cô nương bị té xỉu.”
“Cái gì? Chúng ta mau đến xem một chút!” Lâm Doanh không nói hai lời, lôi kéo Tô Khanh Lạc chui vào trong đám người.
Tô Khanh Lạc bất đắc dĩ bị lôi đến giữa đám người, thấy một vị tiểu thư đang nằm trên mặt đất, cô nương mặc trang phục váy dài gấm bích sắc lưu vân, búi tóc bằng cây trâm Tử Ngọc, vừa nhìn đã biết đây là người không giàu cũng quý rồi.
“Có ai cứu tiểu thư nhà chúng tôi với!” Cô gái vừa nói dường như là nhà hoàn của tiểu thư mặc trang phục xanh ngọc bích, cô gái nhìn đám người xung quanh cầu cứu nhưng vẫn không có ai ra tay cứu giúp.
“Tiểu thư nhà các ngươi bị làm sao vậy?” Lâm Doanh mở miệng hỏi.
“Thân thể tiểu thư nhà chúng tôi bình thường không tốt, vì vậy mà thường ngày không dám ra khỏi cửa. Hôm nay thời tiết tốt nghĩ muốn ra ngoài đi dạo một chút, không ngờ chưa đi dạo được bao nhiêu ddlqd thì tiểu thư đột nhiên té xỉu.” Tiểu nha hoàn vừa thấy có người quan tâm hỏi thì vội vàng giải thích.
Tô Khanh Lạc nhìn vậy có chút do dự, bản thân nàng không muốn người khác biết chuyện nàng học y, gặp chuyện này không khỏi làm cho mày liễu nàng khẽ nhíu lại rối rắm song vẫn quyết định thử một lần.
Đi tới ngồi xổm xuống bên cô gái kia, đặt tay lên cổ tay của cô gái bích y chẩn mạch. Dù Tô Khanh Lạc có nghiên cứu qua y thuật nhưng chưa từng thật sự cũng chân chính chẩn mạch cho ai, hôm nay gặp chuyện này cũng chỉ có thể thử xem sao thôi.
“Ta thấy mạch tượng của vị tiểu thư này hình như là bị say nắng, trước hết mang nàng đến chỗ nào thoáng mát một chút đi.” Tô Khanh Lạc nghiêm túc chẩn mạch rồi mở miệng nói.
Tiểu nha hoàn thấy Tô Khanh Lạc có vẻ như biết về y thuật nên rất mừng rỡ, nghe lời Tô Khanh Lạc phân phó, chuyển cô gái bích y qua ven đường dưới tàng cây thoáng mát. Sau đó tìm nước lạnh mang tới, thấm ướt khăn lau lên mặt cô gái bích y.
Lúc này đám người đã tản đi, chỉ còn dư lại một ông lão đứng cách đó không xa lẳng lặng nhìn Tô Khanh Lạc. Cô gái kia có đôi mắt phượng xinh đẹp, rất giống với dung mạo của người nọ.
Chỉ chốc lát sau, cô gái bích y chậm rãi mở mắt ra.
Tiểu nha hoàn thấy tiểu thư đã tỉnh lại, vội vàng lấy nước cho cô gái bích y uống.
Nghe tiểu nha hoàn nói Tô Khanh Lạc đã cứu mình, cô gái bích y hết sức cảm kích, đang muốn hành lễ cảm tạ thì bị Tô Khanh Lạc ngăn lại: “Ngươi mới bị say nắng, trời còn rất nắng, hay là tìm một quán trà nghỉ ngơi tạm một chút rồi hãy về.”
Mấy người đến quán trà gần đó, gọi vài món điểm tâm và bát canh đậu xanh để cô gái bích y uống giải nhiệt.
“Tiểu nữ là Nam Cung Uyển Nhi, đa tạ hai vị đã cứu giúp.” Cô gái bích y cảm kích nói.
“Không cần khách khí, ta là Lâm Doanh, còn nàng ấy là Tô Khanh Lạc.” Không đợi Tô Khanh Lạc nói gì, Lâm Doanh đã nhanh miệng nói chuyện trước.
Mới vừa rồi vì Nam Cung Uyển Nhi té xỉu nên Tô Khanh Lạc chỉ vội vàng cứu người, cũng chưa nhìn rõ dung mạo của Nam Cung Uyển, bây giờ nhìn kĩ lại mới phát giác Nam Cung Uyên thật sự là một bệnh mỹ nhân.
Lông mày cong cong, mắt hạnh trong veo như Xuân Thủy, da thịt trắng nõn không có chút tỳ vết nào, những thứ trang sức trên người nàng càng khiến cho nàng xinh đẹp hơn rất nhiều.
Nam Cung Uyển Nhi thấy tính tình Lâm Doanh thẳng thẳn, còn Tô Khanh Lạc thì dịu dàng thiện lương, cảm thấy họ không giống tiểu thư quan gia, chỉ có diện mạo giả nhân giả nghĩa thôi, nhưng trong lòng lại có tính toán khác. Hơn nữa bản thân mình từ nhỏ thân thể đã yếu đuối, không có cơ hội kết giao bằng hữu, liền muốn kết giao với hai người làm bạn tốt: “Nếu như hai người không ngại, Uyển Nhi nguyện ý cùng hai người kết giao làm bằng hữu, Uyển Nhi nhất định sẽ thật lòng tương đãi.”
Dĩ nhiên Tô Khanh Lạc và Lâm Doanh không phản đối, nhìn qua thì thấy dường như Nam Cung tiểu thư cũng không phải là người có tâm kế, vì vậy lúc này ba người cùng kết giao làm bạn tốt.
Nam Cung Uyển Nhi lấy ra một hoa tai Lam Ngọc, hoa tai Lam Ngọc có ba hạt châu nhỏ bện chặt lại với nhau. ddlqd Mở hoa tai ra đưa cho Tô Khanh Lạc và Lâm Doanh mỗi người một hạt châu nói: “Cái hoa tai này ta mang theo người từ nhỏ, không bằng lấy nó xem như vật ước hẹn của chúng ta đi!”
Vốn Lam Ngọc là rất hiếm thấy, cho dù là một hạt châu cũng rất khó cầu, vậy mà Nam Cung Uyển Nhi lại hào phóng như thế. Mặc dù không muốn thấy Nam Cung Uyển Nhi như vậy nhưng điều này đại biểu cho tâm ý của Nam Cung Uyển Nhi nên hai người chỉ có thể nhận lấy.
Sau đó ba người lại hàn huyên một lát, biết được Nam Cung Uyển Nhi là dòng chính nữ của Nam Cung phủ. Cũng khó trách sao mà Nam Cung Uyển Nhi lại ăn mặc sang quý như vậy, không những vậy Nam Cung Uyển Nhi chính là cháu ngoại của Hứa phủ ở Bắc quốc.
Ba người hàn huyên một hồi, Nam Cung Uyển Nhi và Lâm Doanh đồng ý không nói ra chuyện Tô Khanh Lạc biết y thuật, sau đó ba người từ biệt nhau rời đi.
Tô Khanh Lạc mang Cẩn Nhi và Thanh Du trở về Tô phủ, vì nàng chắc Tô Khê Nguyệt cũng không có ý định theo nàng trở về nên cũng không cần đợi nàng ta cùng hồi phủ.
Lấy trâm cài phỉ thúy hôm qua mua tặng cho tam di nương, còn văn phòng tứ bảo thì tặng cho Càn Nhi, hai mẹ con tam di nương đều thích thú vui mừng.
Chỉ một lát sau thì Tô Duy đi tới, nói một vài chuyện rồi Tô Duy đi vào triều sớm.
Tam di nương tiễn Tô Khanh Lạc và Tô Kiền lên xe ngựa, lại nghe thấy tiếng gọi của Tô Khê Nguyệt ở phía sau: “Muội muội, chờ ta một chút, ta cũng muốn cùng đưa Càn Nhi đến học đường!” Nói xong cũng không đợi Tô Khanh Lạc gật đầu đồng ý đã tự mình lên xe ngựa.
Mặc dù Tô Khanh Lạc không hiểu mục đích của Tô Khê Nguyệt nhưng cũng không có hỏi nhiều.
Xe ngựa đi không lâu sau thì đã đến học đường, Tô Khanh Lạc đang muốn xuống xe thì nghe bên ngoài âm thanh ầm ỹ, hình như là giọng nói của rất nhiều cô gái. Trong lòng không khỏi cảm thấy kì quái, đây không phải là học đường nam tử học hay sao, sao lại có nhiều cô gái ở đây như vậy? Tò mò vén màn cửa lên, quả nhiên nhìn thấy bên ngoài có rất nhiều cô gái đứng đó nói chuyện phiếm.
Vừa xuống xe ngựa, Tô Khê Nguyệt liền tìm một lí do rời đi, chỉ để lại Tô Khanh Lạc đưa Tô Kiền đến trình diện phu tử.
Tô Khanh Lạc còn chưa đến chỗ của phu tử thì gặp Lâm Doanh cũng giống nàng đưa đệ đệ Lâm Dật đến học đường.
Hai người Tô Khanh Lạc và Lâm Doanh cùng lớn lên từ nhỏ với nhau, tính tình hai người cũng rất bất đồng, ddlqd Tô Khanh Lạc thì dịu dàng nhu nhược, còn Lâm Doanh hoạt bát trực sảng. Nhưng ngược lại thì quan hệ của hai người lại tốt vô cùng. Trước đó, Lâm Doanh đã nghe nói về chuyện Tô Khanh Lạc bị hủy dung, nên bây giờ thấy Tô Khanh Lạc mang theo khăn che mặt cũng không có kinh ngạc, chỉ là có chút đau lòng thay Tô Khanh Lạc.
“Doanh Nhi, hôm nay sao có nhiều cô gái đến học đường như vậy?” Tô Khanh Lạc không kiềm được tò mò hỏi Lâm Doanh.
“Lạc Nhi, cả ngày ngươi chỉ ru rú trong nội viện nên không có nghe nói, ở học đường này mới tới một vị phu tử rất đẹp trai, tất cả các tiểu thư kia đều vì vị phu tử này mà tới!” Lâm Doanh cố ý nói, thấy ánh mắt hiếu kỳ của Tô Khanh Lạc thì hài lòng tiếp tục nói: “Phu tử này cũng không phải là phu tử, mà là tôn tử của Mặc lão thái y, là mỹ nam nổi tiếng thiên hạ là Vô Song công tử.”
Vô Song công tử? Nghĩ tới ngày đó nhìn thấy nam tử mặc áo hồng, khóe miệng Tô Khanh Lạc hơi giật giật, người đàn ông này muốn làm phu tử sao? Nếu vậy thì chỉ sợ học đường này không thể thanh tịnh được… Không trách được mấy hôm nay Tô Khê Nguyệt đều đi theo phụ thân, vừa rồi rời đi chắc hẳn cũng là muốn đến gần Vô Song công tử rồi.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, khi đến chỗ phu tử thì Tô Kiền và Lâm Dật được cho phép đi vào, hai đứa trẻ đã từng đi học nên khá quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh, Tô Khanh Lạc và Lâm Doanh đợi thật lâu vẫn chưa thấy hai đứa nhỏ đi ra nên quyết định đến quán trà uống trà rồi trở về.
Bên này, Mặc Vô Song bị một đám các tiểu thư lấy đủ loại lý do để tiếp cận khiến hắn dường như sắp phát điên lên, vừa xoay người đi thì thấy một bóng người quen thuộc, đang muốn mở miệng gọi Tô Khanh Lạc thì Tô Khanh Lạc đã biến mất ở chỗ rẽ.
Mặc Vô Song khẽ nhếch môi lẳng lặng đứng đó nhìn một lúc lâu, giống như đứng nghiêm đón gió, lần nữa kiềm chế lời gọi định gọi ra khỏi cổ họng…
Nói phu xe dừng xe ngựa ở đầu phố, hai người cầm tay nhau đi về quán trà.
“Tiểu thư!” Một tiếng thét kinh hãi truyền đến, mấy người Tô Khanh Lạc và Lâm Doanh quay đầu lại nhìn về phía đó. Chỉ thấy phía sau có một đám người giống như vây ai đó vào giữa.
Thanh Du bỏ ra không ít sức lực mới chen vào được trong đám đông, rồi cũng thật vất vả mới thoát ra được, chạy tới nói: “Tiểu thư, có một vị cô nương bị té xỉu.”
“Cái gì? Chúng ta mau đến xem một chút!” Lâm Doanh không nói hai lời, lôi kéo Tô Khanh Lạc chui vào trong đám người.
Tô Khanh Lạc bất đắc dĩ bị lôi đến giữa đám người, thấy một vị tiểu thư đang nằm trên mặt đất, cô nương mặc trang phục váy dài gấm bích sắc lưu vân, búi tóc bằng cây trâm Tử Ngọc, vừa nhìn đã biết đây là người không giàu cũng quý rồi.
“Có ai cứu tiểu thư nhà chúng tôi với!” Cô gái vừa nói dường như là nhà hoàn của tiểu thư mặc trang phục xanh ngọc bích, cô gái nhìn đám người xung quanh cầu cứu nhưng vẫn không có ai ra tay cứu giúp.
“Tiểu thư nhà các ngươi bị làm sao vậy?” Lâm Doanh mở miệng hỏi.
“Thân thể tiểu thư nhà chúng tôi bình thường không tốt, vì vậy mà thường ngày không dám ra khỏi cửa. Hôm nay thời tiết tốt nghĩ muốn ra ngoài đi dạo một chút, không ngờ chưa đi dạo được bao nhiêu ddlqd thì tiểu thư đột nhiên té xỉu.” Tiểu nha hoàn vừa thấy có người quan tâm hỏi thì vội vàng giải thích.
Tô Khanh Lạc nhìn vậy có chút do dự, bản thân nàng không muốn người khác biết chuyện nàng học y, gặp chuyện này không khỏi làm cho mày liễu nàng khẽ nhíu lại rối rắm song vẫn quyết định thử một lần.
Đi tới ngồi xổm xuống bên cô gái kia, đặt tay lên cổ tay của cô gái bích y chẩn mạch. Dù Tô Khanh Lạc có nghiên cứu qua y thuật nhưng chưa từng thật sự cũng chân chính chẩn mạch cho ai, hôm nay gặp chuyện này cũng chỉ có thể thử xem sao thôi.
“Ta thấy mạch tượng của vị tiểu thư này hình như là bị say nắng, trước hết mang nàng đến chỗ nào thoáng mát một chút đi.” Tô Khanh Lạc nghiêm túc chẩn mạch rồi mở miệng nói.
Tiểu nha hoàn thấy Tô Khanh Lạc có vẻ như biết về y thuật nên rất mừng rỡ, nghe lời Tô Khanh Lạc phân phó, chuyển cô gái bích y qua ven đường dưới tàng cây thoáng mát. Sau đó tìm nước lạnh mang tới, thấm ướt khăn lau lên mặt cô gái bích y.
Lúc này đám người đã tản đi, chỉ còn dư lại một ông lão đứng cách đó không xa lẳng lặng nhìn Tô Khanh Lạc. Cô gái kia có đôi mắt phượng xinh đẹp, rất giống với dung mạo của người nọ.
Chỉ chốc lát sau, cô gái bích y chậm rãi mở mắt ra.
Tiểu nha hoàn thấy tiểu thư đã tỉnh lại, vội vàng lấy nước cho cô gái bích y uống.
Nghe tiểu nha hoàn nói Tô Khanh Lạc đã cứu mình, cô gái bích y hết sức cảm kích, đang muốn hành lễ cảm tạ thì bị Tô Khanh Lạc ngăn lại: “Ngươi mới bị say nắng, trời còn rất nắng, hay là tìm một quán trà nghỉ ngơi tạm một chút rồi hãy về.”
Mấy người đến quán trà gần đó, gọi vài món điểm tâm và bát canh đậu xanh để cô gái bích y uống giải nhiệt.
“Tiểu nữ là Nam Cung Uyển Nhi, đa tạ hai vị đã cứu giúp.” Cô gái bích y cảm kích nói.
“Không cần khách khí, ta là Lâm Doanh, còn nàng ấy là Tô Khanh Lạc.” Không đợi Tô Khanh Lạc nói gì, Lâm Doanh đã nhanh miệng nói chuyện trước.
Mới vừa rồi vì Nam Cung Uyển Nhi té xỉu nên Tô Khanh Lạc chỉ vội vàng cứu người, cũng chưa nhìn rõ dung mạo của Nam Cung Uyển, bây giờ nhìn kĩ lại mới phát giác Nam Cung Uyên thật sự là một bệnh mỹ nhân.
Lông mày cong cong, mắt hạnh trong veo như Xuân Thủy, da thịt trắng nõn không có chút tỳ vết nào, những thứ trang sức trên người nàng càng khiến cho nàng xinh đẹp hơn rất nhiều.
Nam Cung Uyển Nhi thấy tính tình Lâm Doanh thẳng thẳn, còn Tô Khanh Lạc thì dịu dàng thiện lương, cảm thấy họ không giống tiểu thư quan gia, chỉ có diện mạo giả nhân giả nghĩa thôi, nhưng trong lòng lại có tính toán khác. Hơn nữa bản thân mình từ nhỏ thân thể đã yếu đuối, không có cơ hội kết giao bằng hữu, liền muốn kết giao với hai người làm bạn tốt: “Nếu như hai người không ngại, Uyển Nhi nguyện ý cùng hai người kết giao làm bằng hữu, Uyển Nhi nhất định sẽ thật lòng tương đãi.”
Dĩ nhiên Tô Khanh Lạc và Lâm Doanh không phản đối, nhìn qua thì thấy dường như Nam Cung tiểu thư cũng không phải là người có tâm kế, vì vậy lúc này ba người cùng kết giao làm bạn tốt.
Nam Cung Uyển Nhi lấy ra một hoa tai Lam Ngọc, hoa tai Lam Ngọc có ba hạt châu nhỏ bện chặt lại với nhau. ddlqd Mở hoa tai ra đưa cho Tô Khanh Lạc và Lâm Doanh mỗi người một hạt châu nói: “Cái hoa tai này ta mang theo người từ nhỏ, không bằng lấy nó xem như vật ước hẹn của chúng ta đi!”
Vốn Lam Ngọc là rất hiếm thấy, cho dù là một hạt châu cũng rất khó cầu, vậy mà Nam Cung Uyển Nhi lại hào phóng như thế. Mặc dù không muốn thấy Nam Cung Uyển Nhi như vậy nhưng điều này đại biểu cho tâm ý của Nam Cung Uyển Nhi nên hai người chỉ có thể nhận lấy.
Sau đó ba người lại hàn huyên một lát, biết được Nam Cung Uyển Nhi là dòng chính nữ của Nam Cung phủ. Cũng khó trách sao mà Nam Cung Uyển Nhi lại ăn mặc sang quý như vậy, không những vậy Nam Cung Uyển Nhi chính là cháu ngoại của Hứa phủ ở Bắc quốc.
Ba người hàn huyên một hồi, Nam Cung Uyển Nhi và Lâm Doanh đồng ý không nói ra chuyện Tô Khanh Lạc biết y thuật, sau đó ba người từ biệt nhau rời đi.
Tô Khanh Lạc mang Cẩn Nhi và Thanh Du trở về Tô phủ, vì nàng chắc Tô Khê Nguyệt cũng không có ý định theo nàng trở về nên cũng không cần đợi nàng ta cùng hồi phủ.
/36
|