Cúc Thanh ôm xấp vải đặt trong tay của Bàng Lạc Tuyết: "Quả nhiên như tiểu thư dự đoán, đại tiểu thư ra lệnh cho nô tỳ lén thay đổi xấp vải."
Bàng Lạc Tuyết cười lạnh nói: "Tỷ tỷ này, tính tình của nàng ấy ta còn không rõ sao, sợ là hiện tại đang mộng làm Tấn vương phi, sau đó hảo hảo giẫm ta ở dưới chân nàng ta mới có thể hả giận được."
Cúc Thanh nói: "Nhị tiểu thư nói phải, đại tiểu thư ra lệnh cho nô tỳ xé nát xấp vải rồi đốt để thỏa lòng căm hận. Nàng ta cho nô tỳ không ít tiền bạc."
Bàng Lạc Tuyết chỉ cười cười, nhận lấy xấp vải, trên mặt vẫn lạnh lùng, Bàng Lạc Tuyết hành động, lấy ra nước thuốc giọt hai giọt, cũng không thể để cho tú nương trúng độc.
Tiền bạc cô giữ đi, trong nhà của cô còn có mẫu thân cần trông nom, đồ lấy về đi, hôm nay phòng bếp làm rất nhiều bánh ngọt, cô ăn xong rồi trở lại, thuận tiện lấy cho đệ đệ của cô, tiểu hài tử hẳn là thích ăn ngọt, bảo Liên Diệp lấy cho cô nhiều một chút, đây là năm trăm lượng ngân phiếu, cô giữ lại đi." Bàng Lạc Tuyết nói xong đem ngân phiếu nhét vào trong tay của Cúc Thanh.
Cúc Thanh từ chối: "Không, không, nhị tiểu thư, người đối với nô tỳ đã rất tốt, nô tỳ làm sao có thể lấy tiền của người được, tiểu thư, nô tỳ thực sự không thể lấy."
Bàng Lạc Tuyết đem tiền đặt vào trong tay của Cúc Thanh nói: "Ta biết cô đang suy nghĩ cái gì, cô yên tâm, Bàng Lạc Vũ làm Tấn vương phi không được bao lâu đâu, ta cũng sẽ không để nàng khoái hoạt, lúc nàng thành thân ta liền đưa khế ước bán thân cho cô, trả lại tự do cho cô, chút tiền này cô cầm lấy như là chút ít sinh ý gì gì đó đều tốt."
Cúc Thanh quỳ xuống, nước mắt lưng tròng nói: "Tiểu thư, nhị tiểu thư, đại ơn đại đức của người, Cúc Thanh dù thịt nát xương tan cũng khó lòng báo đáp."
"Nói ngốc nghếch gì đó, cô là một cô nương tốt." Bàng Lạc Tuyết nói xong nâng nàng ta đứng dậy.
Cúc Thanh xúc động: "Nhị tiểu thư, nhưng nô tỳ có làm được gì đâu, nô ty cũng không có tay nghề gì cả, sợ là rời khỏi phủ Bàng quốc công. Cái gì cũng không làm được."
Bàng Lạc Tuyết suy nghĩ một chút liền nói: "Trên danh nghĩa của ta có một trang viên, thiếu người quản lý, đến lúc đó cô liền giúp ta xử lý đi, thuận tiện đem một nhà già trẻ của cô nhận lấy đi, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau."
Cúc Thanh rơi lệ gật đầu.
Bàng Lạc Tuyết nhìn phía Liên Diệp, Liên Diệp liền dẫn người đi ra.
Bàng Lạc Tuyết nói với Tử Quyên đang đứng bên cạnh: "Có một số việc cho ngươi đi làm."
Tử Quyên đáp: "Tiểu thư phân phó đi ạ."
"Ngươi nghĩ biện pháp nói cho tam tiểu thư về đại tiểu thư ngày đại hôn mặc cái gì, còn nói thêm một câu. Vải thừa còn lại không ít, vừa vặn có thể làm một bộ y phục, nhị tiểu thư đang lo có nên làm một bộ để tham gia hôn lễ đại tiểu thư hay không." Bàng Lạc Tuyết nói.
Tử Quyên đáp: "Theo ý của tiểu thư là muốn cho tam tiểu thư?"
Bàng Lạc Tuyết gật đầu nói:" Quả nhiên thông minh, tỷ tỷ đại hôn, ta không nên đưa ra ý kiến mới gì mới phải."
Tử Quyên nói: "Tiểu thư yên tâm, nô tỳ liền đi làm ngay."
"Ừ. Thuận tiện gọi tú nương đến."
Bàng Lạc Tuyết mở xấp vải ra. Cắt một nửa, quay người tiến về phía lò dược, nửa kia liền tùy ý ném lên bàn.
Phúc Thụy uyển.
Tiểu Ngọc cẩn thận xoa vai cho tam phu nhân, tam phu nhân nhắm mắt lại, vẻ mặt hưởng thụ, nha hoàn Ngọc Doanh bưng chén tổ yến cẩn thận từng li từng tí nói: "Phu nhân, tổ yến của ngài đây."
Tam phu nhân biếng nhác mở hẹp mắt xếch, liếc một cái nói: "Tại sao lại chỉ có yến trắng. Ở chỗ phu nhân không phải còn nhiều yến huyết hay sao?"
Ngọc Doanh liếc mắt nhìn tam tiểu thư đang vẽ tranh nói: "Nhị phu nhân nói, đại tiểu thư. Lập tức phải gả cho Tấn vương làm phi, cần bổ dưỡng thân thể, lần này lại đẻ non, thân thể đại tiểu thư có chút bị thương nghiêm trọng."
"Ba" Bàng Lạc Băng nắm chặt bút lông bị bẻ gãy, phát ra tiếng vang thanh thúy, buông bút lông xuống đỏ mắt chạy đến bên người tam phu nhân: "Mẫu thân, làm sao bây giờ, Bàng Lạc Vũ căn bản không xứng với Tấn vương, lúc đó nếu không phải nhị tỷ, đại tỷ nhất định sẽ thân bại danh liệt, Tấn vương căn bản không muốn cưới tỷ ấy."
Tam phu nhân vỗ tóc Bàng Lạc Vũ nói" "Lần này không biết đại tiểu thư dẫm phải vận cứt chó gì, cư nhiên có thể bay lên thành phượng hoàng. Ôi, vị trí Tấn vương phi vốn phải là của Băng nhi ta. Đồng dạng đều là thứ nữ, dựa vào cái gì mà nàng ta lại may mắn như vậy, Băng nhi của ta lại đáng thương như thế." Nói rồi cầm khăn tay lau nước mắt của Bàng Lạc Băng.
Ngọc Doanh bẩm: "Nô tỳ nghe nói hôn lễ lần này của đại tiểu thư làm rất lớn, nhị tiểu thư muốn lấy ra xấp vải phượng hoàng lửa mà công tử tặng đưa cho đại tiểu thư làm đồ cưới."
Bàng Lạc Băng đứng lên, đem tổ yến lật úp.
Tam phu nhân không vui nói: "Con làm cái gì vậy, thua cũng đã thua, sao lại có bộ dạng này, cũng không nghĩ đến sẽ làm đau lòng mẫu thân sao."
Bàng Lạc Băng quỳ trên mặt đất bụm mặt khóc nói: "Mẫu thân, con không cam lòng, không cam lòng, con thích Tấn vương, con không muốn tặng cho đại tỷ, con không muốn."
Tam phu nhân làm sao bằng lòng với cục diện ngày hôm nay, an ủi đạo: "Kia phải làm sao đây, bây giờ kết cục đã định. Con chẳng lẽ còn muốn vội vàng gả cho hắn làm thiếp, đại tỷ con bây giờ là chính phi, con cảm thấy nàng ta có thể bao dung được con sao?"
Lời nói lạnh giá của tam phu nhân làm cho Bàng Lạc Băng ngừng khóc, nâng đôi mắt sưng đỏ lên, trong ánh mắt phụt ra tia ánh sáng, tam phu nhân giật nảy mình, Bàng Lạc Băng nhìn tam phu nhân nói:" Nương, Băng nhi nguyện làm tiểu, con không tin, đại tỷ có thể an ổn một đời làm chính phi."
Tam phu nhân lắc đầu nói: "Băng nhi, hài tử ngốc của ta, dù cho con với Tấn vương lưỡng tình lương duyệt, lão gia cũng sẽ không cho phép, huống chi gia thế nhà mẹ đẻ của nhị phu nhân không kém, nàng ấy cũng không muốn cho con làm thiếp đâu."
Bàng Lạc Băng bụm mặt lẩm bẩm nói: "Con nên làm sao đây, con nên làm cái gì bây giờ, chẳng lẽ muốn con buông tha cho sao? Con không cam lòng, con không cam lòng à!"
Ngọc Doanh nói: "Nghe nói xấp vải của nhị tiểu thư một phần mở được hai phân, vải nhiều hơn, có thể làm hai, một phần để đại tiểu thư đồ cưới, còn một cái phần khác nhị tiểu thư đang lo có nên làm lễ phục để tham gia hôn lễ của đại tiểu thư hay không."
Bàng Lạc Băng ngẩng đầu nhìn về phía Ngọc Doanh nói: "Ngươi nói là sự thật."
Ngọc Doanh bị Bàng Lạc Băng nắm lấy đến đau tay, móng tay của nàng ta kháp sâu trên cánh tay của Ngọc Doanh, lưu lại ấn ký màu đỏ hồng.
Ngọc Doanh nói: "Đây là tự nhiên, nhị tiểu thư lo lắng đoạt lấy danh tiếng của đại tiểu thư. Đang suy nghĩ đó. Việc này Tử Quyên nha hoàn của nhị tiểu thư chính miệng nói không sai được."
Bàng Lạc Băng nhìn về phía tam phu nhân nói: "Nương, mặc kệ con cũng muốn thử một chút, có lẽ người Tấn vương yêu là con. Hắn không muốn cưới đại tỷ."
Tam phu nhân cau mày nói: "Con cần phải hiểu rõ, cha con nhất định sẽ không đồng ý."
Bàng Lạc Băng siết nắm tay đạo: "Đừng cho phụ thân biết, Bàng Lạc Vũ làm ra chuyện đồi bại phong tục, phụ thân cũng không có trừng phạt nàng ta, biết là Nghi quý Phi mẫu thân của Tấn vương xuất thân không thấp kém, nếu như sau này Tấn vương đăng cơ, Bàng Lạc Vũ kia sẽ làm hoàng hậu, mẫu thân. Người cảm thấy đại tỷ sẽ bỏ qua cho con sao? Con đã hại chết nghiệt chủng của tỷ ấy à."
Tam phu nhân suy nghĩ một chút nói: "Con phải chờ, viết kinh thư của con cho xong đi, việc này cứ để ta lo. Nương sẽ đi Lạc Tuyết các, con yên tâm, nương nhất định chuẩn bị giúp con."
Bàng Lạc Băng lúc này mới nín khóc mỉm cười, kéo tay tam phu nhân làm nũng: "Mẫu thân. Người yên tâm. Con nhất định sẽ không để cho đại tỷ dễ chịu, con sẽ không để cho tỷ ấy khi dễ ngài, sau này ủy khuất này nọ sẽ không để cho mẫu thân phải chịu."
Tam phu nhân an ủi vỗ vỗ tay nàng.
Xoay người mang theo Tiểu Ngọc hướng Lạc Tuyết các đi đến.
Lạc Tuyết các
Bàng Lạc Tuyết mới từ lò luyện dược ra, cầm một ít xấp vải màu hồng gấp ra, đặt ở trong khay, tự mình đi tới Lạc Tuyết các đặt ở trong phòng, rồi đem một ít chỉ thêu vàng óng như tơ đặt trên xấp vải. Thoạt nhìn xấp vải càng thêm quý phái, đừng coi thường sợi chỉ tơ vàng này nọ. Bọn chúng đều được ngâm qua nước thuốc, tác dụng của thuốc này càng làm cho người ta hao mòn xương cốt.
Bàng Lạc Tuyết vừa mới bắt đầu thêu, bên ngoài nha hoàn nói: "Nhị tiểu thư, tam phu nhân tới, tiểu thư có gặp không ạ?"
Bàng Lạc Tuyết buông xuống châm thêu nói: "Mau mới tam di nương tiến vào."
Tam di nương cười nói: "Tuyết nhi đang làm cái gì vậy, khí trời tốt như vậy sao không đi ngắm hoa, Lạc Tuyết các này của Tuyết nhi thực sự là rất đẹp, di nương thật sự hâm mộ rồi."
Bàng Lạc Tuyết đáp lễ nói: "Không biết di nương hôm nay lại rảnh rỗi đến thăm, hôm nay khi trời thật tốt, di nương mau ngồi xuống đi, bây giờ di nương đang có thai, Tuyết nhi không dám chậm trễ di nương."
Tam phu nhân cười ngồi ở trên ghế, nhìn tấm vải trên bàn thêu: "Nha, Tuyết nhi đang làm cái gì đấy."
Tam phu nhân cầm xấp vải lên vuốt, xúc cảm phượng hoàng lửa độc hữu ôn nhuận, làm cho tam phu nhân yêu thích nói: "Phượng hoàng lửa này xứng đáng là xấp vải quý nhất, mịn màng phẳng tinh, trơn mềm. Thật là làm cho người ta yêu thích không buông tay, cũng chính là đại công tử thật có lòng, dụng tâm mới làm ra được xấp vải."
Bàng Lạc Tuyết chỉ cười không đáp lại.
Tam phu nhân đạo: "Tuyết nhi, nghe nói con đem xấp vải này đưa cho đại tiểu thư?"
Bàng Lạc Tuyết đạo: "Tam di nương làm sao biết, dù sao cũng chỉ một xấp vải, đại tỷ thành thân, Tuyết nhi không biết tặng cái gì cho tỷ tỷ, bất quá chỉ chút tâm ý mà thôi, không tính là cái gì. Tỷ tỷ gả chính là làm Tấn vương phi, nghe nhị di nương nói bệ hạ có ý định muốn đem vị trí thái tử phân cho Tấn vương, đến lúc đó tỷ tỷ sẽ là thái tử phi, nếu không chừng sau này, đại tỷ còn có thể làm hoàng hậu nữa ấy chứ."
Ánh mắt của Tam phu nhân thâm trầm, lại cười nói: "Tuyết nhi nói đúng, đại tiểu thư thật sự là tốt số, Tấn vương phi, vị trí đó có cầu cũng không cầu được."
"Ai nói không phải đâu? Chỉ là đáng tiếc." Bàng Lạc Tuyết nói
Tam Phu nhân cau mày nói: "Tuyết nhi, làm sao vậy, sao lại đáng tiếc?"
Bàng Lạc Tuyết muốn nói lại thôi: "Ôi, việc này vốn không tới phiên Tuyết nhi nói, chỉ thấy vì tam muội không đáng mà thôi."
Tam phu nhân nhíu mày: "Liên quan gì đến chuyện của Băng nhi chứ?"
Vẻ mặt Bàng Lạc Tuyết thành thật: "Tấn vương có ý với Băng nhi muội muội, việc này con cũng biết, vốn cho là, Tấn vương phi nhất định là của muội muội, thực sự tạo hóa trêu ngươi, thực sự đáng tiếc."
"Có lẽ việc này nếu van cầu lão gia vẫn còn có biện pháp." Tam phu nhân thăm dò nói: "Băng nhi cũng có ý với Tấn vương, nàng cũng không quan tâm địa vị làm thiếp hay không."
"Nga? Băng nhi muội muội thật sự có ý như vậy?" Bàng Lạc Tuyết hỏi.
"Việc này là tự nhiên." Tam phu nhân đạo.
Bàng Lạc Tuyết nhíu mày: "Nghe giọng điệu của phụ thân, dù cho Tấn vương có ý định với Băng nhi muội muội, phụ thân cũng sẽ không đồng ý, dù sao tỷ tỷ cũng là chính vương phi."
Tam phu nhân thở dài nói: "Ai nói không phải đâu." Nói xong thể hiện vẻ mặt cô đơn.
Bàng Lạc Tuyết nói: "Phụ thân mặc dù không hài lòng hành vi của tỷ tỷ, thế nhưng dù sao tỷ tỷ bây giờ cũng đã ngồi ổn làm Tấn vương phi, tỷ tỷ tiền trảm hậu tấu, phụ thân cũng chỉ có thể đồng ý, dù sao tỷ tỷ cũng là nữ nhi của phụ thân."
Ánh mắt của tam phu nhân sáng ngời, nhìn Bàng Lạc Tuyết nói: "Việc này, thật khó có thể nói."
Bàng Lạc Tuyết thản nhiên nói: "Không biết di nương hôm nay đến đây có chuyện gì? Không phải là đến oán trách Tuyết nhi về việc nhà đó chứ."
Tam phu nhân có thâm ý nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Tuyết cười lạnh nói: "Tỷ tỷ này, tính tình của nàng ấy ta còn không rõ sao, sợ là hiện tại đang mộng làm Tấn vương phi, sau đó hảo hảo giẫm ta ở dưới chân nàng ta mới có thể hả giận được."
Cúc Thanh nói: "Nhị tiểu thư nói phải, đại tiểu thư ra lệnh cho nô tỳ xé nát xấp vải rồi đốt để thỏa lòng căm hận. Nàng ta cho nô tỳ không ít tiền bạc."
Bàng Lạc Tuyết chỉ cười cười, nhận lấy xấp vải, trên mặt vẫn lạnh lùng, Bàng Lạc Tuyết hành động, lấy ra nước thuốc giọt hai giọt, cũng không thể để cho tú nương trúng độc.
Tiền bạc cô giữ đi, trong nhà của cô còn có mẫu thân cần trông nom, đồ lấy về đi, hôm nay phòng bếp làm rất nhiều bánh ngọt, cô ăn xong rồi trở lại, thuận tiện lấy cho đệ đệ của cô, tiểu hài tử hẳn là thích ăn ngọt, bảo Liên Diệp lấy cho cô nhiều một chút, đây là năm trăm lượng ngân phiếu, cô giữ lại đi." Bàng Lạc Tuyết nói xong đem ngân phiếu nhét vào trong tay của Cúc Thanh.
Cúc Thanh từ chối: "Không, không, nhị tiểu thư, người đối với nô tỳ đã rất tốt, nô tỳ làm sao có thể lấy tiền của người được, tiểu thư, nô tỳ thực sự không thể lấy."
Bàng Lạc Tuyết đem tiền đặt vào trong tay của Cúc Thanh nói: "Ta biết cô đang suy nghĩ cái gì, cô yên tâm, Bàng Lạc Vũ làm Tấn vương phi không được bao lâu đâu, ta cũng sẽ không để nàng khoái hoạt, lúc nàng thành thân ta liền đưa khế ước bán thân cho cô, trả lại tự do cho cô, chút tiền này cô cầm lấy như là chút ít sinh ý gì gì đó đều tốt."
Cúc Thanh quỳ xuống, nước mắt lưng tròng nói: "Tiểu thư, nhị tiểu thư, đại ơn đại đức của người, Cúc Thanh dù thịt nát xương tan cũng khó lòng báo đáp."
"Nói ngốc nghếch gì đó, cô là một cô nương tốt." Bàng Lạc Tuyết nói xong nâng nàng ta đứng dậy.
Cúc Thanh xúc động: "Nhị tiểu thư, nhưng nô tỳ có làm được gì đâu, nô ty cũng không có tay nghề gì cả, sợ là rời khỏi phủ Bàng quốc công. Cái gì cũng không làm được."
Bàng Lạc Tuyết suy nghĩ một chút liền nói: "Trên danh nghĩa của ta có một trang viên, thiếu người quản lý, đến lúc đó cô liền giúp ta xử lý đi, thuận tiện đem một nhà già trẻ của cô nhận lấy đi, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau."
Cúc Thanh rơi lệ gật đầu.
Bàng Lạc Tuyết nhìn phía Liên Diệp, Liên Diệp liền dẫn người đi ra.
Bàng Lạc Tuyết nói với Tử Quyên đang đứng bên cạnh: "Có một số việc cho ngươi đi làm."
Tử Quyên đáp: "Tiểu thư phân phó đi ạ."
"Ngươi nghĩ biện pháp nói cho tam tiểu thư về đại tiểu thư ngày đại hôn mặc cái gì, còn nói thêm một câu. Vải thừa còn lại không ít, vừa vặn có thể làm một bộ y phục, nhị tiểu thư đang lo có nên làm một bộ để tham gia hôn lễ đại tiểu thư hay không." Bàng Lạc Tuyết nói.
Tử Quyên đáp: "Theo ý của tiểu thư là muốn cho tam tiểu thư?"
Bàng Lạc Tuyết gật đầu nói:" Quả nhiên thông minh, tỷ tỷ đại hôn, ta không nên đưa ra ý kiến mới gì mới phải."
Tử Quyên nói: "Tiểu thư yên tâm, nô tỳ liền đi làm ngay."
"Ừ. Thuận tiện gọi tú nương đến."
Bàng Lạc Tuyết mở xấp vải ra. Cắt một nửa, quay người tiến về phía lò dược, nửa kia liền tùy ý ném lên bàn.
Phúc Thụy uyển.
Tiểu Ngọc cẩn thận xoa vai cho tam phu nhân, tam phu nhân nhắm mắt lại, vẻ mặt hưởng thụ, nha hoàn Ngọc Doanh bưng chén tổ yến cẩn thận từng li từng tí nói: "Phu nhân, tổ yến của ngài đây."
Tam phu nhân biếng nhác mở hẹp mắt xếch, liếc một cái nói: "Tại sao lại chỉ có yến trắng. Ở chỗ phu nhân không phải còn nhiều yến huyết hay sao?"
Ngọc Doanh liếc mắt nhìn tam tiểu thư đang vẽ tranh nói: "Nhị phu nhân nói, đại tiểu thư. Lập tức phải gả cho Tấn vương làm phi, cần bổ dưỡng thân thể, lần này lại đẻ non, thân thể đại tiểu thư có chút bị thương nghiêm trọng."
"Ba" Bàng Lạc Băng nắm chặt bút lông bị bẻ gãy, phát ra tiếng vang thanh thúy, buông bút lông xuống đỏ mắt chạy đến bên người tam phu nhân: "Mẫu thân, làm sao bây giờ, Bàng Lạc Vũ căn bản không xứng với Tấn vương, lúc đó nếu không phải nhị tỷ, đại tỷ nhất định sẽ thân bại danh liệt, Tấn vương căn bản không muốn cưới tỷ ấy."
Tam phu nhân vỗ tóc Bàng Lạc Vũ nói" "Lần này không biết đại tiểu thư dẫm phải vận cứt chó gì, cư nhiên có thể bay lên thành phượng hoàng. Ôi, vị trí Tấn vương phi vốn phải là của Băng nhi ta. Đồng dạng đều là thứ nữ, dựa vào cái gì mà nàng ta lại may mắn như vậy, Băng nhi của ta lại đáng thương như thế." Nói rồi cầm khăn tay lau nước mắt của Bàng Lạc Băng.
Ngọc Doanh bẩm: "Nô tỳ nghe nói hôn lễ lần này của đại tiểu thư làm rất lớn, nhị tiểu thư muốn lấy ra xấp vải phượng hoàng lửa mà công tử tặng đưa cho đại tiểu thư làm đồ cưới."
Bàng Lạc Băng đứng lên, đem tổ yến lật úp.
Tam phu nhân không vui nói: "Con làm cái gì vậy, thua cũng đã thua, sao lại có bộ dạng này, cũng không nghĩ đến sẽ làm đau lòng mẫu thân sao."
Bàng Lạc Băng quỳ trên mặt đất bụm mặt khóc nói: "Mẫu thân, con không cam lòng, không cam lòng, con thích Tấn vương, con không muốn tặng cho đại tỷ, con không muốn."
Tam phu nhân làm sao bằng lòng với cục diện ngày hôm nay, an ủi đạo: "Kia phải làm sao đây, bây giờ kết cục đã định. Con chẳng lẽ còn muốn vội vàng gả cho hắn làm thiếp, đại tỷ con bây giờ là chính phi, con cảm thấy nàng ta có thể bao dung được con sao?"
Lời nói lạnh giá của tam phu nhân làm cho Bàng Lạc Băng ngừng khóc, nâng đôi mắt sưng đỏ lên, trong ánh mắt phụt ra tia ánh sáng, tam phu nhân giật nảy mình, Bàng Lạc Băng nhìn tam phu nhân nói:" Nương, Băng nhi nguyện làm tiểu, con không tin, đại tỷ có thể an ổn một đời làm chính phi."
Tam phu nhân lắc đầu nói: "Băng nhi, hài tử ngốc của ta, dù cho con với Tấn vương lưỡng tình lương duyệt, lão gia cũng sẽ không cho phép, huống chi gia thế nhà mẹ đẻ của nhị phu nhân không kém, nàng ấy cũng không muốn cho con làm thiếp đâu."
Bàng Lạc Băng bụm mặt lẩm bẩm nói: "Con nên làm sao đây, con nên làm cái gì bây giờ, chẳng lẽ muốn con buông tha cho sao? Con không cam lòng, con không cam lòng à!"
Ngọc Doanh nói: "Nghe nói xấp vải của nhị tiểu thư một phần mở được hai phân, vải nhiều hơn, có thể làm hai, một phần để đại tiểu thư đồ cưới, còn một cái phần khác nhị tiểu thư đang lo có nên làm lễ phục để tham gia hôn lễ của đại tiểu thư hay không."
Bàng Lạc Băng ngẩng đầu nhìn về phía Ngọc Doanh nói: "Ngươi nói là sự thật."
Ngọc Doanh bị Bàng Lạc Băng nắm lấy đến đau tay, móng tay của nàng ta kháp sâu trên cánh tay của Ngọc Doanh, lưu lại ấn ký màu đỏ hồng.
Ngọc Doanh nói: "Đây là tự nhiên, nhị tiểu thư lo lắng đoạt lấy danh tiếng của đại tiểu thư. Đang suy nghĩ đó. Việc này Tử Quyên nha hoàn của nhị tiểu thư chính miệng nói không sai được."
Bàng Lạc Băng nhìn về phía tam phu nhân nói: "Nương, mặc kệ con cũng muốn thử một chút, có lẽ người Tấn vương yêu là con. Hắn không muốn cưới đại tỷ."
Tam phu nhân cau mày nói: "Con cần phải hiểu rõ, cha con nhất định sẽ không đồng ý."
Bàng Lạc Băng siết nắm tay đạo: "Đừng cho phụ thân biết, Bàng Lạc Vũ làm ra chuyện đồi bại phong tục, phụ thân cũng không có trừng phạt nàng ta, biết là Nghi quý Phi mẫu thân của Tấn vương xuất thân không thấp kém, nếu như sau này Tấn vương đăng cơ, Bàng Lạc Vũ kia sẽ làm hoàng hậu, mẫu thân. Người cảm thấy đại tỷ sẽ bỏ qua cho con sao? Con đã hại chết nghiệt chủng của tỷ ấy à."
Tam phu nhân suy nghĩ một chút nói: "Con phải chờ, viết kinh thư của con cho xong đi, việc này cứ để ta lo. Nương sẽ đi Lạc Tuyết các, con yên tâm, nương nhất định chuẩn bị giúp con."
Bàng Lạc Băng lúc này mới nín khóc mỉm cười, kéo tay tam phu nhân làm nũng: "Mẫu thân. Người yên tâm. Con nhất định sẽ không để cho đại tỷ dễ chịu, con sẽ không để cho tỷ ấy khi dễ ngài, sau này ủy khuất này nọ sẽ không để cho mẫu thân phải chịu."
Tam phu nhân an ủi vỗ vỗ tay nàng.
Xoay người mang theo Tiểu Ngọc hướng Lạc Tuyết các đi đến.
Lạc Tuyết các
Bàng Lạc Tuyết mới từ lò luyện dược ra, cầm một ít xấp vải màu hồng gấp ra, đặt ở trong khay, tự mình đi tới Lạc Tuyết các đặt ở trong phòng, rồi đem một ít chỉ thêu vàng óng như tơ đặt trên xấp vải. Thoạt nhìn xấp vải càng thêm quý phái, đừng coi thường sợi chỉ tơ vàng này nọ. Bọn chúng đều được ngâm qua nước thuốc, tác dụng của thuốc này càng làm cho người ta hao mòn xương cốt.
Bàng Lạc Tuyết vừa mới bắt đầu thêu, bên ngoài nha hoàn nói: "Nhị tiểu thư, tam phu nhân tới, tiểu thư có gặp không ạ?"
Bàng Lạc Tuyết buông xuống châm thêu nói: "Mau mới tam di nương tiến vào."
Tam di nương cười nói: "Tuyết nhi đang làm cái gì vậy, khí trời tốt như vậy sao không đi ngắm hoa, Lạc Tuyết các này của Tuyết nhi thực sự là rất đẹp, di nương thật sự hâm mộ rồi."
Bàng Lạc Tuyết đáp lễ nói: "Không biết di nương hôm nay lại rảnh rỗi đến thăm, hôm nay khi trời thật tốt, di nương mau ngồi xuống đi, bây giờ di nương đang có thai, Tuyết nhi không dám chậm trễ di nương."
Tam phu nhân cười ngồi ở trên ghế, nhìn tấm vải trên bàn thêu: "Nha, Tuyết nhi đang làm cái gì đấy."
Tam phu nhân cầm xấp vải lên vuốt, xúc cảm phượng hoàng lửa độc hữu ôn nhuận, làm cho tam phu nhân yêu thích nói: "Phượng hoàng lửa này xứng đáng là xấp vải quý nhất, mịn màng phẳng tinh, trơn mềm. Thật là làm cho người ta yêu thích không buông tay, cũng chính là đại công tử thật có lòng, dụng tâm mới làm ra được xấp vải."
Bàng Lạc Tuyết chỉ cười không đáp lại.
Tam phu nhân đạo: "Tuyết nhi, nghe nói con đem xấp vải này đưa cho đại tiểu thư?"
Bàng Lạc Tuyết đạo: "Tam di nương làm sao biết, dù sao cũng chỉ một xấp vải, đại tỷ thành thân, Tuyết nhi không biết tặng cái gì cho tỷ tỷ, bất quá chỉ chút tâm ý mà thôi, không tính là cái gì. Tỷ tỷ gả chính là làm Tấn vương phi, nghe nhị di nương nói bệ hạ có ý định muốn đem vị trí thái tử phân cho Tấn vương, đến lúc đó tỷ tỷ sẽ là thái tử phi, nếu không chừng sau này, đại tỷ còn có thể làm hoàng hậu nữa ấy chứ."
Ánh mắt của Tam phu nhân thâm trầm, lại cười nói: "Tuyết nhi nói đúng, đại tiểu thư thật sự là tốt số, Tấn vương phi, vị trí đó có cầu cũng không cầu được."
"Ai nói không phải đâu? Chỉ là đáng tiếc." Bàng Lạc Tuyết nói
Tam Phu nhân cau mày nói: "Tuyết nhi, làm sao vậy, sao lại đáng tiếc?"
Bàng Lạc Tuyết muốn nói lại thôi: "Ôi, việc này vốn không tới phiên Tuyết nhi nói, chỉ thấy vì tam muội không đáng mà thôi."
Tam phu nhân nhíu mày: "Liên quan gì đến chuyện của Băng nhi chứ?"
Vẻ mặt Bàng Lạc Tuyết thành thật: "Tấn vương có ý với Băng nhi muội muội, việc này con cũng biết, vốn cho là, Tấn vương phi nhất định là của muội muội, thực sự tạo hóa trêu ngươi, thực sự đáng tiếc."
"Có lẽ việc này nếu van cầu lão gia vẫn còn có biện pháp." Tam phu nhân thăm dò nói: "Băng nhi cũng có ý với Tấn vương, nàng cũng không quan tâm địa vị làm thiếp hay không."
"Nga? Băng nhi muội muội thật sự có ý như vậy?" Bàng Lạc Tuyết hỏi.
"Việc này là tự nhiên." Tam phu nhân đạo.
Bàng Lạc Tuyết nhíu mày: "Nghe giọng điệu của phụ thân, dù cho Tấn vương có ý định với Băng nhi muội muội, phụ thân cũng sẽ không đồng ý, dù sao tỷ tỷ cũng là chính vương phi."
Tam phu nhân thở dài nói: "Ai nói không phải đâu." Nói xong thể hiện vẻ mặt cô đơn.
Bàng Lạc Tuyết nói: "Phụ thân mặc dù không hài lòng hành vi của tỷ tỷ, thế nhưng dù sao tỷ tỷ bây giờ cũng đã ngồi ổn làm Tấn vương phi, tỷ tỷ tiền trảm hậu tấu, phụ thân cũng chỉ có thể đồng ý, dù sao tỷ tỷ cũng là nữ nhi của phụ thân."
Ánh mắt của tam phu nhân sáng ngời, nhìn Bàng Lạc Tuyết nói: "Việc này, thật khó có thể nói."
Bàng Lạc Tuyết thản nhiên nói: "Không biết di nương hôm nay đến đây có chuyện gì? Không phải là đến oán trách Tuyết nhi về việc nhà đó chứ."
Tam phu nhân có thâm ý nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết.
/396
|